Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!
Chương 71: Mất tích
Rowan
11/01/2021
Tuyết rơi ngày một nhiều, tiết trời mỗi lúc một lạnh thêm.
Trong bữa tiệc náo nhiệt, Cơ Uyển bất giác cảm thấy lạnh. Không hiểu tại sao. Rõ ràng trong này có điều hòa để khách khứa thoải mái mà tại sao cô lại có cảm giác lạnh tới như vậy.
Sau một hồi hàn huyên chuyện với mấy nhà thiết kế nổi tiếng, cuối cùng thì Cơ Uyển cũng được nghỉ ngơi một lát. Cô ngồi xuống một cái bàn, ăn một chút bánh ngọt, mong phần nào làm giảm nồng độ cồn trong người. Từ nãy tới giờ cô uống khá nhiều rượu, rượu vang, cocktail đều uống cả nên trong người có cảm giác lâng lâng.
Phải kiềm chế lại một chút. Cơ Uyển tự nhủ mình như vậy.
Cô đứng dậy, cầm túi xách đi về hướng nhà vệ sinh. Lúc đi không cẩn thận bị một nhân viên phục vụ va trúng, rượu vang đỏ dính hết lên chiếc váy trắng của cô.
"Thành thật xin lỗi Cana tiểu thư." Cô nhân viên kia tỏ vẻ hối lỗi, cúi đầu xin lỗi lia lịa.
"Không sao, không sao." Cơ Uyển xua tay. Miệng thì nói vậy nhưng mà quả thật với bộ dạng này có chút khó xử.
Cô nhân viên kia đứng thẳng người dậy, nói tiếp: "Nếu không phiền, tiểu thư có thể thay bộ đồ mới trong bộ sưu tập đang trưng bày của chúng tôi."
"Vậy sao? Vậy làm phiền cô dẫn đường." Cơ Uyển vui vẻ cười.
Người nhân viên kia dẫn đường, Cơ Uyển đi theo cô ta tới một căn phòng chứa toàn lễ phục.
"Tiểu thư có thể tùy chọn." Cô nhân viên kia khẽ cúi người rồi đi ra ngoài.
Cơ Uyển không ngần ngại, lấy một bộ vest màu trắng mặc vào. Mặc váy lâu quá cũng có cảm giác hơi khó chịu.
Quả nhiên người đẹp mặc gì cũng thấy đẹp. Thân hình cô khá chuẩn nên bộ vest mặc lên cũng vô cùng vừa vặn. Cô đứng nhìn mình trong gương. Thiết kế này khá khác so với của cô, đường may của chiếc quần cũng có một vài phần khác biệt. Không biết ai là người thiết kế nó.
Xong xuôi, Cơ Uyển mở cửa đi ra ngoài. Vừa bước ra đã nhìn thấy Delvin đang đứng ở phía cuối hành lang. Anh tựa lưng vào bức tường, đôi mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó. Phải công nhận rằng góc nghiêng của anh có chút tương đồng với Hàn Thượng Phong.
Cơ Uyển bước nhẹ nhàng về phía Delvin. Dường như anh hơi thất thần nên không để ý tới những bước chân của cô. Cho tới khi Cơ Uyển khẽ chạm vào vai anh, anh mới có phản ứng.
"Anh... sao lại ở đây?"
"Tôi đợi em."
"Đợi tôi?" Cơ Uyển khẽ nhíu mày.
Delvin gật đầu, lại chuyển chủ đề: "Tôi đói rồi, tiệc cũng sắp kết thúc, hay là chúng ta đi ăn đi."
Cơ Uyển trầm tư một lúc rồi gật đầu: "Được."
Lát nữa rủ cả Hàn Thượng Phong với Trần Bạch đi chung luôn cho vui.
Ra phía ngoài, không khí vẫn ồn ào, náo nhiệt như trước. Chỉ có điều... Cơ Uyển nhìn mãi không thấy bóng dáng Lý Thanh Nhàn đâu. Cơ Uyển có chút nghi hoặc. Có điều gì đó không ổn.
Vừa bước ra đại sảnh, điện thoại của Cơ Uyển lập tức kêu lên. Cô bảo Delvin đứng đó, một mình đi ra một góc khuất rồi nghe điện thoại. Là một số lạ.
"Alo."
Đầu dây bên kia không một âm thanh, vô cùng tĩnh mịch.
"Alo." Cơ Uyển hơi nhíu mày, giọng điệu bình thản.
"... Dương Cơ Uyển... lâu rồi không gặp..." Giọng nói phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
Giọng nói này... Cơ Uyển bất giác nhíu chặt hàng lông mày, bàn tay nắm chặt điện thoại.
"Chúng ta gặp nhau đi." Giọng nói bình thản có chút lười biếng.
Cơ Uyển không trả lời, cũng không nói bất cứ điều gì.
"Ha!" Tiếng cười nhạo vang lên. "Nếu không muốn gặp cũng được. Không sao."
Im lặng một lúc, đầu dây bên kia lại vang lên ngữ điệu kiêu ngạo: "Mẹ cô đang ở chỗ tôi. Tôi không ngại ôn lại kỷ niệm năm đó với mẹ cô đâu."
Cơ Uyển trợn trừng hai mắt. Mẹ... mẹ cô... tại sao lại ở cùng cô ta? Cô định mở lời thì giọng nói kia lại vang lên.
"Ngoại ô thành phố, căn biệt thự... Trong vòng mười lăm phút nữa, nếu cô không đến, mẹ cô sẽ cùng mẹ tôi... ôn lại kỷ niệm. À! Nhớ là phải đi một mình." Nói xong liền tắt máy.
Hai chân Cơ Uyển mềm nhũn, hô hấp dần trở nên khó khăn. Trong đầu cô lúc này là hình ảnh mẹ cô cùng hàng loạt các hình ảnh đẫm máu. Không! Không được! Tuyệt đối không được để mẹ cô một lần nữa chìm vào đau khổ.
Không suy nghĩ gì nhiều, Cơ Uyển lập tức lao người chạy vào thang máy, xuống tầng trệt rồi lao ra ngoài đường bắt taxi. Ngoài trời tuyết đang rơi nên rất ít xe đi lại. Cô lúc này cũng chẳng còn tâm tình gì mà để ý tới sự lạnh giá này nữa.
Cứ đứng rồi lại vẫy. Mấy bông hoa tuyết trắng xóa vương đầy trên mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô, trên vai, tuyết cũng phủ trên áo vest màu trắng.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại. Cơ Uyển nhanh chóng lên xe, gấp rút hối thúc tài xế chạy về địa điểm mà người phụ nữ trong điện thoại đã nói.
Tim cô đang không ngừng đập, mỗi lúc một nhanh. Một nỗi lo sợ không biết xuất hiện từ đâu cứ quanh quẩn trong tâm trí cô. Cô không có một suy nghĩ nào khác ngoài mẹ của cô.
Tay cô bắt đầu trở nên run, mồ hôi tay cũng rịn ra mặc dù trời vô cùng lạnh.
"Két!"
Chuyện gì xảy ra vậy?
Người cô văng mạnh sang một bên, đập vào cánh cửa xe. Ruột gan của cô như muốn lộn lên.
Đầu Cơ Uyển trở nên đau nhức không rõ, ý thức bắt đầu mơ hồ. Máu! Là máu... Sau đó, hai mắt của cô khép dần lại, không còn một chút ý thức nào nữa.
---------
Trong một quán cà phê trên một góc phố khuất của thành phố London, ly cà phê nóng hổi bốc hơi nghi ngút, tỏa hương thơm khiến người ta có chút ấm áp trong thời tiết giá rét này.
Hàn Thượng Phong mặc chiếc áo dạ đen thường ngày của anh, bên trong là áo len đen cao cổ, trông vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.
Anh khẽ đưa tay nhìn đồng hồ, hàng lông mày nhíu chặt lại. Dường như lòng kiên nhẫn của anh đang dần biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ.
Ánh mắt lạnh giá liếc về phía cửa ra vào. Một thân hình phụ nữ với chiếc áo măng tô dài tới đầu gối, mái tóc đen óng mượt dính vài bông tuyết trắng xóa.
"Phong!" Giọng nói ngọt ngào, mềm mại như nước khẽ cất lên.
Hàn Thượng Phong nhấp một ngụm cà phê, chờ đợi người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
"Anh gọi em ra đây là có chuyện gì sao?" Lý Thanh Nhàn nở nụ cười hồn nhiên.
Hàn Thượng Phong cất giọng lạnh lùng: "Em đã làm chuyện gì sau lưng anh?"
Lý Thanh Nhàn tỏ vẻ không hiểu, hỏi lạnh: "Gì cơ? Anh nói gì vậy chứ? Em làm sao có thể làm chuyện gì sau lưng anh được." Giọng nói mang theo chút nũng nịu.
"Nhàn Nhàn!" Hàn Thượng Phong cất cao giọng, ánh mắt trở nên lạnh băng, sắc như lưỡi dao quét thẳng vào khuôn mặt đang vui vẻ của Lý Thanh Nhàn.
Trong phút chốc, người Lý Thanh Nhàn cứng đờ lại, nụ cười trên môi cũng vụt tắt. Lần đầu tiên Hàn Thượng Phong nói chuyện với cô như vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Thượng Phong rút điện thoại trong túi áo khoác ra, đưa lên tai.
"Boss, không hay rồi, không thấy thiếu phu nhân đâu cả. Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nhưng không thấy." Giọng nói đàn ông khẩn trương.
"Cái gì? Không phải tôi đã dặn các cậu theo sát cô ấy hay sao?" Hàn Thượng Phong nhíu mày, bàn siết chặt điện thoại, bàn tay kia nắm chặt lại thành quyền.
"Chúng tôi lúc đó còn thấy thiếu phu nhân nghe điện thoại, sau đó liền không thấy đâu."
"Chết tiệt. Lập tức tìm kiếm, tìm không ra thì mỗi người các cậu nộp mạng vào đây." Hàn Thượng Phong nghiến chặt răng, đấm mạnh xuống bàn một cái.
Tiếng đập bàn làm cho bầu không khí yên tĩnh trong quán cà phê bị phá vỡ. Ai nấy cũng đều quay đầu nhìn về phía Hàn Thượng Phong.
Lý Thanh Nhàn sợ hãi nhìn biểu cảm của Hàn Thượng Phong. Có phải... anh bị hoán đổi nhân cách rồi không vậy?
"Ph...Phong... Có chuyện gì sao?'' Lý Thanh Nhàn cất giọng run rẩy.
Hàn Thượng Phong lập tức đứng dậy, lao nhanh ra ngoài cửa, lên xe ô tô rồi quay đầu rời đi. Để lại ánh mắt căm phẫn của Lý Thanh Nhàn.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, lúc này, Hàn Thượng Phong chẳng còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì, cứ thế vượt qua ba đèn đỏ, suýt nữa thì xảy ra tai nạn.
Xe dừng ở trước tòa nhà diễn ra bữa tiệc ngày hôm nay. Hàn Thượng Phong vừa xuống xe thì thấy Delvin chạy lại. Anh thở hồng hộc, giọng cũng run rẩy.
"Anh... anh có thấy Cana đâu không? Cô... cô ấy để quên cái này." Delvin thở hổn hển, đưa ra chiếc cúp pha lê danh giá, là danh hiệu mà Cơ Uyển cùng Tiểu Hy đạt được.
Hàn Thượng Phong đá mạnh vào chiếc xe. Chuông điện thoại một lần nữa kêu lên.
"Boss, chúng tôi vừa phát hiện có một vụ tai nạn xảy ra, ở hiện trường xuất hiện điện thoại của thiếu phu nhân."
"Ở đâu?"
"Trên đường... Tôi nghi ngờ thiếu phu nhân đã bị hắn bắt đi."
"Mau gọi Nghiêu Vũ, chuẩn bị đầy đủ, nhất định phải đưa cô ấy an toàn trở về." Hàn Thượng Phong khẩn trương ra lệnh, giọng điệu lạnh băng, ngữ khí mang vài phần lo lắng.
"Cana? Cana cô ấy làm sao rồi?" Delvin cũng nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Hàn Thượng Phong, phần nào hiểu được cô ấy đang gặp nguy hiểm.
Hàn Thượng Phong không trả lời Delvin mà lập tức lên xe. Delvin phản ứng nhanh nên cũng mở cửa ngồi ở ghế lái phụ.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Delvin lại hỏi Hàn Thượng Phong.
Hàn Thượng Phong vẫn im lặng mà lái xe, chân ga đạp hết mức, lao nhanh trên đường như một cơn gió.
Delvin lấy điện thoại ra, bấm một dãy số rồi gọi điện. Một tay nghe điện thoại, một tay ôm chặt chiếc cúp pha lê.
"Điều tra cho tôi xem Cana đang ở đâu, có tin tức lập tức báo ngay."
"Rõ!"
Cúp máy, Delvin ôm chặt lấy chiếc cúp, trong lòng thầm hi vọng cô đừng xảy ra chuyện gì.
Tim Hàn Thượng Phong lúc này cũng liên tục nhói đau. Chết tiệt! Em đang ở đâu vậy chứ?
Trong bữa tiệc náo nhiệt, Cơ Uyển bất giác cảm thấy lạnh. Không hiểu tại sao. Rõ ràng trong này có điều hòa để khách khứa thoải mái mà tại sao cô lại có cảm giác lạnh tới như vậy.
Sau một hồi hàn huyên chuyện với mấy nhà thiết kế nổi tiếng, cuối cùng thì Cơ Uyển cũng được nghỉ ngơi một lát. Cô ngồi xuống một cái bàn, ăn một chút bánh ngọt, mong phần nào làm giảm nồng độ cồn trong người. Từ nãy tới giờ cô uống khá nhiều rượu, rượu vang, cocktail đều uống cả nên trong người có cảm giác lâng lâng.
Phải kiềm chế lại một chút. Cơ Uyển tự nhủ mình như vậy.
Cô đứng dậy, cầm túi xách đi về hướng nhà vệ sinh. Lúc đi không cẩn thận bị một nhân viên phục vụ va trúng, rượu vang đỏ dính hết lên chiếc váy trắng của cô.
"Thành thật xin lỗi Cana tiểu thư." Cô nhân viên kia tỏ vẻ hối lỗi, cúi đầu xin lỗi lia lịa.
"Không sao, không sao." Cơ Uyển xua tay. Miệng thì nói vậy nhưng mà quả thật với bộ dạng này có chút khó xử.
Cô nhân viên kia đứng thẳng người dậy, nói tiếp: "Nếu không phiền, tiểu thư có thể thay bộ đồ mới trong bộ sưu tập đang trưng bày của chúng tôi."
"Vậy sao? Vậy làm phiền cô dẫn đường." Cơ Uyển vui vẻ cười.
Người nhân viên kia dẫn đường, Cơ Uyển đi theo cô ta tới một căn phòng chứa toàn lễ phục.
"Tiểu thư có thể tùy chọn." Cô nhân viên kia khẽ cúi người rồi đi ra ngoài.
Cơ Uyển không ngần ngại, lấy một bộ vest màu trắng mặc vào. Mặc váy lâu quá cũng có cảm giác hơi khó chịu.
Quả nhiên người đẹp mặc gì cũng thấy đẹp. Thân hình cô khá chuẩn nên bộ vest mặc lên cũng vô cùng vừa vặn. Cô đứng nhìn mình trong gương. Thiết kế này khá khác so với của cô, đường may của chiếc quần cũng có một vài phần khác biệt. Không biết ai là người thiết kế nó.
Xong xuôi, Cơ Uyển mở cửa đi ra ngoài. Vừa bước ra đã nhìn thấy Delvin đang đứng ở phía cuối hành lang. Anh tựa lưng vào bức tường, đôi mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó. Phải công nhận rằng góc nghiêng của anh có chút tương đồng với Hàn Thượng Phong.
Cơ Uyển bước nhẹ nhàng về phía Delvin. Dường như anh hơi thất thần nên không để ý tới những bước chân của cô. Cho tới khi Cơ Uyển khẽ chạm vào vai anh, anh mới có phản ứng.
"Anh... sao lại ở đây?"
"Tôi đợi em."
"Đợi tôi?" Cơ Uyển khẽ nhíu mày.
Delvin gật đầu, lại chuyển chủ đề: "Tôi đói rồi, tiệc cũng sắp kết thúc, hay là chúng ta đi ăn đi."
Cơ Uyển trầm tư một lúc rồi gật đầu: "Được."
Lát nữa rủ cả Hàn Thượng Phong với Trần Bạch đi chung luôn cho vui.
Ra phía ngoài, không khí vẫn ồn ào, náo nhiệt như trước. Chỉ có điều... Cơ Uyển nhìn mãi không thấy bóng dáng Lý Thanh Nhàn đâu. Cơ Uyển có chút nghi hoặc. Có điều gì đó không ổn.
Vừa bước ra đại sảnh, điện thoại của Cơ Uyển lập tức kêu lên. Cô bảo Delvin đứng đó, một mình đi ra một góc khuất rồi nghe điện thoại. Là một số lạ.
"Alo."
Đầu dây bên kia không một âm thanh, vô cùng tĩnh mịch.
"Alo." Cơ Uyển hơi nhíu mày, giọng điệu bình thản.
"... Dương Cơ Uyển... lâu rồi không gặp..." Giọng nói phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
Giọng nói này... Cơ Uyển bất giác nhíu chặt hàng lông mày, bàn tay nắm chặt điện thoại.
"Chúng ta gặp nhau đi." Giọng nói bình thản có chút lười biếng.
Cơ Uyển không trả lời, cũng không nói bất cứ điều gì.
"Ha!" Tiếng cười nhạo vang lên. "Nếu không muốn gặp cũng được. Không sao."
Im lặng một lúc, đầu dây bên kia lại vang lên ngữ điệu kiêu ngạo: "Mẹ cô đang ở chỗ tôi. Tôi không ngại ôn lại kỷ niệm năm đó với mẹ cô đâu."
Cơ Uyển trợn trừng hai mắt. Mẹ... mẹ cô... tại sao lại ở cùng cô ta? Cô định mở lời thì giọng nói kia lại vang lên.
"Ngoại ô thành phố, căn biệt thự... Trong vòng mười lăm phút nữa, nếu cô không đến, mẹ cô sẽ cùng mẹ tôi... ôn lại kỷ niệm. À! Nhớ là phải đi một mình." Nói xong liền tắt máy.
Hai chân Cơ Uyển mềm nhũn, hô hấp dần trở nên khó khăn. Trong đầu cô lúc này là hình ảnh mẹ cô cùng hàng loạt các hình ảnh đẫm máu. Không! Không được! Tuyệt đối không được để mẹ cô một lần nữa chìm vào đau khổ.
Không suy nghĩ gì nhiều, Cơ Uyển lập tức lao người chạy vào thang máy, xuống tầng trệt rồi lao ra ngoài đường bắt taxi. Ngoài trời tuyết đang rơi nên rất ít xe đi lại. Cô lúc này cũng chẳng còn tâm tình gì mà để ý tới sự lạnh giá này nữa.
Cứ đứng rồi lại vẫy. Mấy bông hoa tuyết trắng xóa vương đầy trên mái tóc màu nâu hạt dẻ của cô, trên vai, tuyết cũng phủ trên áo vest màu trắng.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại. Cơ Uyển nhanh chóng lên xe, gấp rút hối thúc tài xế chạy về địa điểm mà người phụ nữ trong điện thoại đã nói.
Tim cô đang không ngừng đập, mỗi lúc một nhanh. Một nỗi lo sợ không biết xuất hiện từ đâu cứ quanh quẩn trong tâm trí cô. Cô không có một suy nghĩ nào khác ngoài mẹ của cô.
Tay cô bắt đầu trở nên run, mồ hôi tay cũng rịn ra mặc dù trời vô cùng lạnh.
"Két!"
Chuyện gì xảy ra vậy?
Người cô văng mạnh sang một bên, đập vào cánh cửa xe. Ruột gan của cô như muốn lộn lên.
Đầu Cơ Uyển trở nên đau nhức không rõ, ý thức bắt đầu mơ hồ. Máu! Là máu... Sau đó, hai mắt của cô khép dần lại, không còn một chút ý thức nào nữa.
---------
Trong một quán cà phê trên một góc phố khuất của thành phố London, ly cà phê nóng hổi bốc hơi nghi ngút, tỏa hương thơm khiến người ta có chút ấm áp trong thời tiết giá rét này.
Hàn Thượng Phong mặc chiếc áo dạ đen thường ngày của anh, bên trong là áo len đen cao cổ, trông vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.
Anh khẽ đưa tay nhìn đồng hồ, hàng lông mày nhíu chặt lại. Dường như lòng kiên nhẫn của anh đang dần biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ.
Ánh mắt lạnh giá liếc về phía cửa ra vào. Một thân hình phụ nữ với chiếc áo măng tô dài tới đầu gối, mái tóc đen óng mượt dính vài bông tuyết trắng xóa.
"Phong!" Giọng nói ngọt ngào, mềm mại như nước khẽ cất lên.
Hàn Thượng Phong nhấp một ngụm cà phê, chờ đợi người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
"Anh gọi em ra đây là có chuyện gì sao?" Lý Thanh Nhàn nở nụ cười hồn nhiên.
Hàn Thượng Phong cất giọng lạnh lùng: "Em đã làm chuyện gì sau lưng anh?"
Lý Thanh Nhàn tỏ vẻ không hiểu, hỏi lạnh: "Gì cơ? Anh nói gì vậy chứ? Em làm sao có thể làm chuyện gì sau lưng anh được." Giọng nói mang theo chút nũng nịu.
"Nhàn Nhàn!" Hàn Thượng Phong cất cao giọng, ánh mắt trở nên lạnh băng, sắc như lưỡi dao quét thẳng vào khuôn mặt đang vui vẻ của Lý Thanh Nhàn.
Trong phút chốc, người Lý Thanh Nhàn cứng đờ lại, nụ cười trên môi cũng vụt tắt. Lần đầu tiên Hàn Thượng Phong nói chuyện với cô như vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Thượng Phong rút điện thoại trong túi áo khoác ra, đưa lên tai.
"Boss, không hay rồi, không thấy thiếu phu nhân đâu cả. Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nhưng không thấy." Giọng nói đàn ông khẩn trương.
"Cái gì? Không phải tôi đã dặn các cậu theo sát cô ấy hay sao?" Hàn Thượng Phong nhíu mày, bàn siết chặt điện thoại, bàn tay kia nắm chặt lại thành quyền.
"Chúng tôi lúc đó còn thấy thiếu phu nhân nghe điện thoại, sau đó liền không thấy đâu."
"Chết tiệt. Lập tức tìm kiếm, tìm không ra thì mỗi người các cậu nộp mạng vào đây." Hàn Thượng Phong nghiến chặt răng, đấm mạnh xuống bàn một cái.
Tiếng đập bàn làm cho bầu không khí yên tĩnh trong quán cà phê bị phá vỡ. Ai nấy cũng đều quay đầu nhìn về phía Hàn Thượng Phong.
Lý Thanh Nhàn sợ hãi nhìn biểu cảm của Hàn Thượng Phong. Có phải... anh bị hoán đổi nhân cách rồi không vậy?
"Ph...Phong... Có chuyện gì sao?'' Lý Thanh Nhàn cất giọng run rẩy.
Hàn Thượng Phong lập tức đứng dậy, lao nhanh ra ngoài cửa, lên xe ô tô rồi quay đầu rời đi. Để lại ánh mắt căm phẫn của Lý Thanh Nhàn.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, lúc này, Hàn Thượng Phong chẳng còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì, cứ thế vượt qua ba đèn đỏ, suýt nữa thì xảy ra tai nạn.
Xe dừng ở trước tòa nhà diễn ra bữa tiệc ngày hôm nay. Hàn Thượng Phong vừa xuống xe thì thấy Delvin chạy lại. Anh thở hồng hộc, giọng cũng run rẩy.
"Anh... anh có thấy Cana đâu không? Cô... cô ấy để quên cái này." Delvin thở hổn hển, đưa ra chiếc cúp pha lê danh giá, là danh hiệu mà Cơ Uyển cùng Tiểu Hy đạt được.
Hàn Thượng Phong đá mạnh vào chiếc xe. Chuông điện thoại một lần nữa kêu lên.
"Boss, chúng tôi vừa phát hiện có một vụ tai nạn xảy ra, ở hiện trường xuất hiện điện thoại của thiếu phu nhân."
"Ở đâu?"
"Trên đường... Tôi nghi ngờ thiếu phu nhân đã bị hắn bắt đi."
"Mau gọi Nghiêu Vũ, chuẩn bị đầy đủ, nhất định phải đưa cô ấy an toàn trở về." Hàn Thượng Phong khẩn trương ra lệnh, giọng điệu lạnh băng, ngữ khí mang vài phần lo lắng.
"Cana? Cana cô ấy làm sao rồi?" Delvin cũng nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Hàn Thượng Phong, phần nào hiểu được cô ấy đang gặp nguy hiểm.
Hàn Thượng Phong không trả lời Delvin mà lập tức lên xe. Delvin phản ứng nhanh nên cũng mở cửa ngồi ở ghế lái phụ.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Delvin lại hỏi Hàn Thượng Phong.
Hàn Thượng Phong vẫn im lặng mà lái xe, chân ga đạp hết mức, lao nhanh trên đường như một cơn gió.
Delvin lấy điện thoại ra, bấm một dãy số rồi gọi điện. Một tay nghe điện thoại, một tay ôm chặt chiếc cúp pha lê.
"Điều tra cho tôi xem Cana đang ở đâu, có tin tức lập tức báo ngay."
"Rõ!"
Cúp máy, Delvin ôm chặt lấy chiếc cúp, trong lòng thầm hi vọng cô đừng xảy ra chuyện gì.
Tim Hàn Thượng Phong lúc này cũng liên tục nhói đau. Chết tiệt! Em đang ở đâu vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.