Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!
Chương 36: Nối lại tình cũ
Rowan
11/01/2021
Một tuần êm đẹp trôi qua, sóng yên biển lặng. Nhà hàng của Cơ Uyển vừa mới
mở cửa ở thành phố này. Mọi việc đều được Hàn Thượng Phong thu xếp ổn
thỏa nên Cơ Uyển cũng không bận rộn gì nhiều.
Một hôm nọ, cô định vào nhà hàng dùng bữa thì thấy Dương Tuyết Hoa đang ngồi ở một chiếc bàn trong góc nhà hàng. Mặt cô ta có vẻ ủ rũ, quầng thâm mắt hiện lên rõ rệt, khuôn mặt tiều tụy. Cơ Uyển làm như không thấy gì, đi qua như không thấy.
"Dương Cơ Uyển." Dương Tuyết Hoa đột nhiên gọi.
Cơ Uyển quay đầu nhìn, thấy cô ta đã đứng dậy, có vẻ khẩn trương.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô." Dương Tuyết Hoa thành khẩn, hơi cúi cúi đầu, hai bàn tay siết chặt lại.
Cơ Uyển cau mày, nhưng sau đó cũng đi về phía Dương Tuyết Hoa.
"Có chuyện gì?" Cơ Uyển kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã rót trà.
"Tôi biết cô ghét tôi. Là tôi có lỗi với cô, đối xử với cô không tốt nhưng..." Dương Tuyết Hoa ngậm ngùi.
"Đừng yêu cầu tôi đi gặp Liêu Tống." Cơ Uyển dường như đã đoán được những gì mà Dương Tuyết Hoa nghĩ.
"Không. Là tôi cầu xin cô. Giờ đây tôi mới biết xa Liêu Tống mới thấy rằng tôi yêu anh ấy." Dương Tuyết Hoa lắc đầu, nước mắt đã rưng rưng.
"Yêu là chuyện của các người." Cơ Uyển hời hợt nói.
"Đứa con trong bụng tôi... thật sự là của Liêu Tống... Nhưng mà anh ấy không tin tưởng tôi... Tôi... tôi..." Dương Tuyết Hoa nghẹn ngào, không nói được lên lời.
Đây là lần đầu tiên Cơ Uyển thấy Dương Tuyết Hoa có bộ mặt như này. Cô có cảm giác cô ta đang nói thật.
"Xin cô, cô hãy để cho đứa trẻ chưa trào đời này có cha." Dương Tuyết Hoa đột nhiên quỳ xuống, van xin, nước mắt rơi lã chã.
Cơ Uyển bị rơi vào tình huống khó xử. May là hôm nay vắng khách.
"Mau đứng dậy." Cơ Uyển cúi người đỡ cô ta lên.
"Không, Cơ Uyển, cầu xin chị."
Cơ Uyển lúc này đành phải bất đắc dĩ gật đầu. Nói thật thì đứa bé trong bụng cô ta vô tội.
"Tôi sẽ suy nghĩ lại. Cô mau đứng dậy đi, cô quỳ như vậy sẽ ảnh hưởng tới thai nhi."
Dương Tuyết Hoa nghe vậy mới đứng dậy, lau nước mắt.
---------
Tối đến, Cơ Uyển trằn trọc không ngủ được. Không biết có phải tại chuyện hồi sáng hay là do hôm nay Hàn Thượng Phong không về nên khó ngủ nữa.
Hàn Thượng Phong đi công tác sáng nay, đến ngày kia mới về. Đáng lẽ cô nên vui mới đúng chứ. Không bị làm phiền sướng thế còn gì. Nhưng mà... hình như thiếu thiếu cái gì đó. Chậc! Mai chắc lại tốn cả đống phấn để che quầng thâm mắt đây.
Sáng hôm sau, Cơ Uyển tới Hàn thị với bộ dạng mệt mỏi. Quả nhiên là mất ngủ cả đêm. Cô pha một tách cà phê, vừa uống vừa xử lí công việc.
Buổi trưa, đi tới một nhà hàng để dùng bữa thì lại đụng mặt Liêu Tống. Thật đen đủi.
"Tiểu Uyển, em cũng tới đây dùng bữa sau? Trùng hợp ghê." Liêu Tống tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cơ Uyển ừ nhẹ một tiếng rồi chọn một bàn ngồi xuống. Thật không ngờ Liêu Tống lại ngồi xuống cùng bàn với cô.
Cô hít một hơi rồi lịch sự nói: "Liêu tổng, phải chăng cái nhà hàng này hết bàn rồi?"
Liêu Tống cười rồi lắc đầu: "Chúng ta không phải người xa lạ. Chẳng lẽ em lại ngại?"
"Xin anh tự trọng một chút. Nếu anh không đổi chỗ vậy thì tôi xin phép ra chỗ khác." Cơ Uyển đã mất hết nhẫn nại. Cô không tức lên là may lắm rồi đấy.
"Em chờ một chút." Liêu Tống kéo lấy tay Cơ Uyển.
Cô quay đầu, nhíu mày, tỏ thái độ không hài lòng.
"Đừng hiểu lầm. Anh chỉ muốn đưa cho em một thứ. Nếu em không nhận cũng không sao cả." Liêu Tống lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, đưa cho Cơ Uyển.
Cơ Uyển bán tính bán nghi nhìn chiếc hộp, sau đó mới mở ra. Là một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá bằng bạc.
"Em đừng chê. Đây quà anh mua từ bốn năm trước. Lúc đó anh vốn sẽ giải thích tất cả với em sau khi em thi xong nhưng... tất cả đã quá muộn. Chỉ làm em thêm hận anh." Liêu Tống hơi cúi đầu, cười khổ.
"Anh nói đây là cho tôi?" Cơ Uyển nhíu mày hỏi.
Liêu Tống gật nhẹ đầu.
"Anh thật sự đã sai lầm khi yêu Dương Tuyết Hoa và đã khiến em phải tổn thương. Mong em có thể tha thứ cho anh." Liêu Tống nắm lấy tay Cơ Uyển, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô liệu có nên tin hay không? Chắc chắn là không rồi. Dương Cơ Uyển này không còn khờ dại nữa nhé! Mấy cái trò này mà cũng đòi cô tha thứ?
"Xin lỗi Liêu tổng, tôi không có ý định hàn gắn với anh." Cơ Uyển gạt tay Liêu Tống ra.
Liêu Tống bất động mấy giây rồi tự nhiên ôm lấy Cơ Uyển. Cái quái gì vậy?
"Bỏ ra, tôi gọi bảo vệ đó." Cơ Uyển giãy dụa nhưng không tài nào thoát ra được.
"Tiểu Uyển, anh chỉ mong em tha thứ cho anh, cùng anh làm lại từ đầu mà thôi." Liêu Tống càng ngày càng siết chặt cô.
"Anh điên rồi." Cơ Uyển tức giận, hét lớn rồi sau đó cắn mạnh vào cổ của Liêu Tống. Cô không còn cách nào khác, xung quanh cũng không có người mới lạ chứ.
Liêu Tống đau đớn, buông Cơ Uyển ra. Cơ Uyển nhanh chân đạp mạnh anh ta một cái rồi sau đó chạy đi. Chết thật! Tra nam vẫn cứ là tra nam. Đừng bao giờ tin tưởng.
Một hôm nọ, cô định vào nhà hàng dùng bữa thì thấy Dương Tuyết Hoa đang ngồi ở một chiếc bàn trong góc nhà hàng. Mặt cô ta có vẻ ủ rũ, quầng thâm mắt hiện lên rõ rệt, khuôn mặt tiều tụy. Cơ Uyển làm như không thấy gì, đi qua như không thấy.
"Dương Cơ Uyển." Dương Tuyết Hoa đột nhiên gọi.
Cơ Uyển quay đầu nhìn, thấy cô ta đã đứng dậy, có vẻ khẩn trương.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô." Dương Tuyết Hoa thành khẩn, hơi cúi cúi đầu, hai bàn tay siết chặt lại.
Cơ Uyển cau mày, nhưng sau đó cũng đi về phía Dương Tuyết Hoa.
"Có chuyện gì?" Cơ Uyển kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã rót trà.
"Tôi biết cô ghét tôi. Là tôi có lỗi với cô, đối xử với cô không tốt nhưng..." Dương Tuyết Hoa ngậm ngùi.
"Đừng yêu cầu tôi đi gặp Liêu Tống." Cơ Uyển dường như đã đoán được những gì mà Dương Tuyết Hoa nghĩ.
"Không. Là tôi cầu xin cô. Giờ đây tôi mới biết xa Liêu Tống mới thấy rằng tôi yêu anh ấy." Dương Tuyết Hoa lắc đầu, nước mắt đã rưng rưng.
"Yêu là chuyện của các người." Cơ Uyển hời hợt nói.
"Đứa con trong bụng tôi... thật sự là của Liêu Tống... Nhưng mà anh ấy không tin tưởng tôi... Tôi... tôi..." Dương Tuyết Hoa nghẹn ngào, không nói được lên lời.
Đây là lần đầu tiên Cơ Uyển thấy Dương Tuyết Hoa có bộ mặt như này. Cô có cảm giác cô ta đang nói thật.
"Xin cô, cô hãy để cho đứa trẻ chưa trào đời này có cha." Dương Tuyết Hoa đột nhiên quỳ xuống, van xin, nước mắt rơi lã chã.
Cơ Uyển bị rơi vào tình huống khó xử. May là hôm nay vắng khách.
"Mau đứng dậy." Cơ Uyển cúi người đỡ cô ta lên.
"Không, Cơ Uyển, cầu xin chị."
Cơ Uyển lúc này đành phải bất đắc dĩ gật đầu. Nói thật thì đứa bé trong bụng cô ta vô tội.
"Tôi sẽ suy nghĩ lại. Cô mau đứng dậy đi, cô quỳ như vậy sẽ ảnh hưởng tới thai nhi."
Dương Tuyết Hoa nghe vậy mới đứng dậy, lau nước mắt.
---------
Tối đến, Cơ Uyển trằn trọc không ngủ được. Không biết có phải tại chuyện hồi sáng hay là do hôm nay Hàn Thượng Phong không về nên khó ngủ nữa.
Hàn Thượng Phong đi công tác sáng nay, đến ngày kia mới về. Đáng lẽ cô nên vui mới đúng chứ. Không bị làm phiền sướng thế còn gì. Nhưng mà... hình như thiếu thiếu cái gì đó. Chậc! Mai chắc lại tốn cả đống phấn để che quầng thâm mắt đây.
Sáng hôm sau, Cơ Uyển tới Hàn thị với bộ dạng mệt mỏi. Quả nhiên là mất ngủ cả đêm. Cô pha một tách cà phê, vừa uống vừa xử lí công việc.
Buổi trưa, đi tới một nhà hàng để dùng bữa thì lại đụng mặt Liêu Tống. Thật đen đủi.
"Tiểu Uyển, em cũng tới đây dùng bữa sau? Trùng hợp ghê." Liêu Tống tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cơ Uyển ừ nhẹ một tiếng rồi chọn một bàn ngồi xuống. Thật không ngờ Liêu Tống lại ngồi xuống cùng bàn với cô.
Cô hít một hơi rồi lịch sự nói: "Liêu tổng, phải chăng cái nhà hàng này hết bàn rồi?"
Liêu Tống cười rồi lắc đầu: "Chúng ta không phải người xa lạ. Chẳng lẽ em lại ngại?"
"Xin anh tự trọng một chút. Nếu anh không đổi chỗ vậy thì tôi xin phép ra chỗ khác." Cơ Uyển đã mất hết nhẫn nại. Cô không tức lên là may lắm rồi đấy.
"Em chờ một chút." Liêu Tống kéo lấy tay Cơ Uyển.
Cô quay đầu, nhíu mày, tỏ thái độ không hài lòng.
"Đừng hiểu lầm. Anh chỉ muốn đưa cho em một thứ. Nếu em không nhận cũng không sao cả." Liêu Tống lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, đưa cho Cơ Uyển.
Cơ Uyển bán tính bán nghi nhìn chiếc hộp, sau đó mới mở ra. Là một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá bằng bạc.
"Em đừng chê. Đây quà anh mua từ bốn năm trước. Lúc đó anh vốn sẽ giải thích tất cả với em sau khi em thi xong nhưng... tất cả đã quá muộn. Chỉ làm em thêm hận anh." Liêu Tống hơi cúi đầu, cười khổ.
"Anh nói đây là cho tôi?" Cơ Uyển nhíu mày hỏi.
Liêu Tống gật nhẹ đầu.
"Anh thật sự đã sai lầm khi yêu Dương Tuyết Hoa và đã khiến em phải tổn thương. Mong em có thể tha thứ cho anh." Liêu Tống nắm lấy tay Cơ Uyển, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô liệu có nên tin hay không? Chắc chắn là không rồi. Dương Cơ Uyển này không còn khờ dại nữa nhé! Mấy cái trò này mà cũng đòi cô tha thứ?
"Xin lỗi Liêu tổng, tôi không có ý định hàn gắn với anh." Cơ Uyển gạt tay Liêu Tống ra.
Liêu Tống bất động mấy giây rồi tự nhiên ôm lấy Cơ Uyển. Cái quái gì vậy?
"Bỏ ra, tôi gọi bảo vệ đó." Cơ Uyển giãy dụa nhưng không tài nào thoát ra được.
"Tiểu Uyển, anh chỉ mong em tha thứ cho anh, cùng anh làm lại từ đầu mà thôi." Liêu Tống càng ngày càng siết chặt cô.
"Anh điên rồi." Cơ Uyển tức giận, hét lớn rồi sau đó cắn mạnh vào cổ của Liêu Tống. Cô không còn cách nào khác, xung quanh cũng không có người mới lạ chứ.
Liêu Tống đau đớn, buông Cơ Uyển ra. Cơ Uyển nhanh chân đạp mạnh anh ta một cái rồi sau đó chạy đi. Chết thật! Tra nam vẫn cứ là tra nam. Đừng bao giờ tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.