Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!
Chương 44: Thời gian trôi...
Rowan
11/01/2021
Sáng hôm sau, mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, Cơ Uyển bị ánh nắng rọi vào qua khe cửa sổ làm tỉnh giấc. Đôi mắt cô hé mở, khẽ nhíu lại vì chói. Cả
người như không cử động được, nhúc nhích một chút cũng không. Toàn thân ê ẩm, cảm giác tê tê ở bên phía tay phải, eo với lưng thì đặc biệt đau.
Trên người cô là một lớp chăn, che kín đến hết ngực, tay phải của cô thì bị Hàn Thượng Phong ghìm chặt dưới vòm ngực rắn chắc, da thịt tiếp xúc với nhau lại khiến cho Cơ Uyển đỏ mặt. Hàn Thượng Phong thì ngủ rất ngon, tay vẫn đặt lên eo của cô, một cái chân nặng như cả trăm tấn đè lên chân cô. Trời ạ! Thoát kiểu gì đây.
Lúc này cô mới thấy thật ân hận. Tại sao tối qua cái đầu cô không nghe theo lí trí chứ. Tại sao lại để anh hành hạ cô suốt một đêm như vậy chứ. Aaa! Cứ nghĩ đến chuyện tối qua thì não cô như muốn nổ tung, mặt nóng như sắp bốc khói tới nơi rồi.
"Ngủ tiếp đi." Hàn Thượng Phong cất giọng lười biếng, mắt vẫn nhắm, cái đầu thì lại lấn tới, luồn vào trong mái tóc của cô.
"Hôm nay phải đi làm đó." Cơ Uyển ngại ngùng nói.
"Yên tâm, hôm nay ở nhà." Hàn Thượng Phong lại ghé vào tai cô, dùng lực kéo cô dán chặt vào người anh.
"Nhưng..." Cơ Uyển khẽ mím môi.
"Em muốn dậy?" Hàn Thượng Phong vẫn ôm chặt cô, nhẹ nhàng hỏi.
Cơ Uyển khẽ gật đầu.
"Vậy thì phải cho anh ăn sáng cái đã." Một giọng nói tà mị, anh hít lấy hương thơm trên tóc cô, bàn tay không an phận bắt đầu chạy loạn trên cơ thể Cơ Uyển.
"Không dậy nữa." Cơ Uyển hét lớn, hai mắt nhắm chặt, nhiệt độ cơ thể lại tăng cao đột ngột. Cô cũng đâu có ngu nên là hiểu rất rõ hàm ý trong câu nói của anh.
"Ngoan, ngủ đi." Hàn Thượng Phong lấy tay xoa nhẹ đầu cô, sau đó lại tiếp tục ôm cô mà ngủ.
Cơ Uyển mắt vẫn nhắm chặt, không dám nhúc nhích, mặc cho anh ôm. Thà ngoan ngoãn còn hơn là bị hành hạ tiếp. Đêm qua cô đã như muốn chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi, hôm nay mà còn tiếp tục nữa thì chắc cô chết mất.
-----
Hàn thị...
"Hôm nay Boss không đi làm à?" Một vị giám đốc lại gần chỗ Nghiêu Vũ, hỏi nhỏ.
"Hủy cuộc họp nhé! Boss đang bận." Nghiêu Vũ nhìn đồng hồ rồi nói.
"Bận gì cơ chứ?" Vị giám đốc kia lại hỏi lại, khuôn mặt hiện rõ nét khó hiểu.
"Bận dỗ vợ." Nghiêu Vũ nở nụ cười mờ ám rồi sau đó vui vẻ đi chỗ khác.
Vị giám đốc kia thì lại càng khó hiểu: "Boss có vợ à?" Tự nói một mình rồi nghĩ câu trả lời, thật giống người tự kỉ.
Nghiêu Vũ mang tâm trạng vui vẻ về phòng làm việc, liên tục ngồi cười thầm. Rốt cuộc thì không kìm nổi niềm vui, cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Hàn Thượng Phong: "Boss thành công rồi à? Nhớ công của em đấy nhé."
Thật không ngờ kế hoạch lại thành công hơn mức độ tưởng tượng của Hàn Thượng Phong và Nghiêu Vũ. Anh vừa khiến cô động lòng, vừa có thể 'ăn' sạch vợ mình chỉ trong một đêm.
----------
Thấm thoát thời gian trôi, đã 2 giờ chiều, thời tiết mùa đông khá dễ chịu, ánh nắng ấm áp hòa với gió đông se lạnh tạo một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Trên chiếc giường lớn, đôi nam nữ vẫn say sưa chìm trong giấc ngủ. Bỗng nhiên chuông báo tin nhắn ở điện thoại kêu lên làm Cơ Uyển giật mình, bừng tỉnh giấc.
Cơ Uyển mệt mỏi vì cô không hề nhúc nhích một chút trong lúc ngủ, cả người cứ ê ẩm. Hàn Thượng Phong cũng vì xoay người mà thức tỉnh.
Đôi mắt anh hé mở, vẻ lười biếng hiện ra càng nổi bật khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thượng Phong. Anh duỗi tay một cái, ngay lập tức chiếc chăn trôi xuống, hiện ra cơ bụng cùng cơ bắp đến hút hồn của Hàn Thượng Phong. Cơ Uyển ngồi dậy, lấy chăn che tấm thân trần như nhộng.
Với chiếc điện thoại ở cái bàn đầu giường, Cơ Uyển không khỏi hết hồn khi nhìn vào điện thoại.
"A!" Cô hét lớn một tiếng rồi sau đó khẩn trương quấn chăn quanh người, chân trần chạy nhanh vào nhà tắm. Hàn Thượng Phong khó hiểu nhìn cô rồi sau đó hướng mắt tới điện thoại đang hiện tin nhắn trên màn hình. Là tin nhắn của Tiểu Hy.
"3 rưỡi gặp nhau ở chỗ cũ. Thầy Victor đến thăm chúng ta."
Sau một lúc lâu, Cơ Uyển mặc chiếc áo choàng tắm chạy ngay ra cái tủ đồ, vơ đại mấy bộ kín đáo rồi lại chạy vào nhà tắm. Một lúc sau thì đi ra, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cao cổ, phối quần tây đen, ra ngoài thì lấy thêm chiếc áo măng tô màu be dài tới đầu gối, không quên choàng thêm một chiếc khăn mỏng để che đi phần nào những vết hôn của trận kích tình kịch liệt đêm qua.
"Em ra ngoài?" Hàn Thượng Phong lười nhác dựa vào thành giường, cất giọng nhẹ nhàng hỏi cô.
"Sư phụ của em mới từ Anh sang." Cơ Uyển tranh thủ vừa nói chuyện với anh vừa đánh son.
"Nhớ về sớm." Hàn Thượng Phong dịu dàng nói.
Cơ Uyển thật sự thấy hơi bất ngờ. Chẳng phải mấy lần như thế này sẽ tra hỏi rồi yêu cầu cô này nọ sao? Sao nay tốt tính thế?
"Vậy em đi đây." Cơ Uyển cầm túi xách, xỏ nhanh đôi giày cao gót vào.
Cửa vừa đóng lại thì lại bị đẩy vào, Cơ Uyển ngó mặt vào một chút, cười tươi rồi rời đi.
"Tạm biệt ông xã." Trước khi đóng cửa còn để lại cho Hàn Thượng Phong một câu nghe sướng hết cả tai.
Hàn Thượng Phong ngồi trên giường cười một mình, sau đó thì lấy điện thoại, bấm số.
"Boss có gì căn dặn?" Giọng đầy hứng khởi của Nghiêu Vũ vang lên.
"Đặt cho tôi một hộp socola, lát nữa lập tức đem đến." Hàn Thượng Phong hôm nay vui vẻ dễ tính, nói chuyện với Nghiêu Vũ mà không thoát khỏi cười tủm tỉm.
"Vâng Boss, lập tức có." Nghiêu Vũ nghiêm túc nói.
Cúp máy, anh cũng vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ pijama màu xám tro thoải mái, sau đó thì tới thư phòng làm việc.
----------
Cơ Uyển tới một quán trà nhỏ ven đường của thành phố, vừa tới nơi đã nhìn thấy Tiểu Hy cùng một người đàn ông trung niên người châu Âu, ăn mặc phong cách cổ điển, trên đầu đội thêm chiếc mũ nồi khiến ông trông rất giống một người họa sĩ.
"Sư phụ." Cơ Uyển đi vào trong, vui vẻ cúi người chào người đàn ông đang ngồi đối diện Tiểu Hy.
"Chà! Cana, hai đứa con quả thật không làm ta thất vọng." Người đàn ông trung niên đó là Victor, ông cười xòa một tiếng rồi vui vẻ thưởng thức trà.
Victor chính là thầy của Cơ Uyển và Tiểu Hy ở bên Anh quốc khi còn ở trường đại học. Không nhờ ông chỉ bảo thì sợ rằng Cơ Uyển và Tiểu Hy sẽ không có được thành công như ngày hôm nay. Victor là một nhà thiết kế nổi tiếng trong giới quý tộc Anh, chuyên thiết kế trang phục cho tầng lớp quý tộc và Hoàng gia.
"Còn một tháng nữa là cuộc thi kia diễn ra rồi, hai đứa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Victor thưởng thức tách trà nóng hổi, cười hỏi Cơ Uyển và Tiểu Hy.
"Trước mắt thì bọn con đang chuẩn bị khá tốt, tuy nhiên thì có một số vấn đề cần khắc phục." Cơ Uyển lên tiếng.
"Thời gian tới nhất định sẽ chu toàn." Tiểu Hy nói thêm.
"Tốt, tốt. Ta rất mong chờ phần thể hiện của hai con lần này, mong rằng hai đứa sẽ làm sư phụ này nở mày nở mặt." Victor cười sảng khoái.
"Bọn con sẽ cố gắng hết sức." Cơ Uyển và Tiểu Hy đồng thanh vui vẻ.
Trên người cô là một lớp chăn, che kín đến hết ngực, tay phải của cô thì bị Hàn Thượng Phong ghìm chặt dưới vòm ngực rắn chắc, da thịt tiếp xúc với nhau lại khiến cho Cơ Uyển đỏ mặt. Hàn Thượng Phong thì ngủ rất ngon, tay vẫn đặt lên eo của cô, một cái chân nặng như cả trăm tấn đè lên chân cô. Trời ạ! Thoát kiểu gì đây.
Lúc này cô mới thấy thật ân hận. Tại sao tối qua cái đầu cô không nghe theo lí trí chứ. Tại sao lại để anh hành hạ cô suốt một đêm như vậy chứ. Aaa! Cứ nghĩ đến chuyện tối qua thì não cô như muốn nổ tung, mặt nóng như sắp bốc khói tới nơi rồi.
"Ngủ tiếp đi." Hàn Thượng Phong cất giọng lười biếng, mắt vẫn nhắm, cái đầu thì lại lấn tới, luồn vào trong mái tóc của cô.
"Hôm nay phải đi làm đó." Cơ Uyển ngại ngùng nói.
"Yên tâm, hôm nay ở nhà." Hàn Thượng Phong lại ghé vào tai cô, dùng lực kéo cô dán chặt vào người anh.
"Nhưng..." Cơ Uyển khẽ mím môi.
"Em muốn dậy?" Hàn Thượng Phong vẫn ôm chặt cô, nhẹ nhàng hỏi.
Cơ Uyển khẽ gật đầu.
"Vậy thì phải cho anh ăn sáng cái đã." Một giọng nói tà mị, anh hít lấy hương thơm trên tóc cô, bàn tay không an phận bắt đầu chạy loạn trên cơ thể Cơ Uyển.
"Không dậy nữa." Cơ Uyển hét lớn, hai mắt nhắm chặt, nhiệt độ cơ thể lại tăng cao đột ngột. Cô cũng đâu có ngu nên là hiểu rất rõ hàm ý trong câu nói của anh.
"Ngoan, ngủ đi." Hàn Thượng Phong lấy tay xoa nhẹ đầu cô, sau đó lại tiếp tục ôm cô mà ngủ.
Cơ Uyển mắt vẫn nhắm chặt, không dám nhúc nhích, mặc cho anh ôm. Thà ngoan ngoãn còn hơn là bị hành hạ tiếp. Đêm qua cô đã như muốn chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi, hôm nay mà còn tiếp tục nữa thì chắc cô chết mất.
-----
Hàn thị...
"Hôm nay Boss không đi làm à?" Một vị giám đốc lại gần chỗ Nghiêu Vũ, hỏi nhỏ.
"Hủy cuộc họp nhé! Boss đang bận." Nghiêu Vũ nhìn đồng hồ rồi nói.
"Bận gì cơ chứ?" Vị giám đốc kia lại hỏi lại, khuôn mặt hiện rõ nét khó hiểu.
"Bận dỗ vợ." Nghiêu Vũ nở nụ cười mờ ám rồi sau đó vui vẻ đi chỗ khác.
Vị giám đốc kia thì lại càng khó hiểu: "Boss có vợ à?" Tự nói một mình rồi nghĩ câu trả lời, thật giống người tự kỉ.
Nghiêu Vũ mang tâm trạng vui vẻ về phòng làm việc, liên tục ngồi cười thầm. Rốt cuộc thì không kìm nổi niềm vui, cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Hàn Thượng Phong: "Boss thành công rồi à? Nhớ công của em đấy nhé."
Thật không ngờ kế hoạch lại thành công hơn mức độ tưởng tượng của Hàn Thượng Phong và Nghiêu Vũ. Anh vừa khiến cô động lòng, vừa có thể 'ăn' sạch vợ mình chỉ trong một đêm.
----------
Thấm thoát thời gian trôi, đã 2 giờ chiều, thời tiết mùa đông khá dễ chịu, ánh nắng ấm áp hòa với gió đông se lạnh tạo một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Trên chiếc giường lớn, đôi nam nữ vẫn say sưa chìm trong giấc ngủ. Bỗng nhiên chuông báo tin nhắn ở điện thoại kêu lên làm Cơ Uyển giật mình, bừng tỉnh giấc.
Cơ Uyển mệt mỏi vì cô không hề nhúc nhích một chút trong lúc ngủ, cả người cứ ê ẩm. Hàn Thượng Phong cũng vì xoay người mà thức tỉnh.
Đôi mắt anh hé mở, vẻ lười biếng hiện ra càng nổi bật khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thượng Phong. Anh duỗi tay một cái, ngay lập tức chiếc chăn trôi xuống, hiện ra cơ bụng cùng cơ bắp đến hút hồn của Hàn Thượng Phong. Cơ Uyển ngồi dậy, lấy chăn che tấm thân trần như nhộng.
Với chiếc điện thoại ở cái bàn đầu giường, Cơ Uyển không khỏi hết hồn khi nhìn vào điện thoại.
"A!" Cô hét lớn một tiếng rồi sau đó khẩn trương quấn chăn quanh người, chân trần chạy nhanh vào nhà tắm. Hàn Thượng Phong khó hiểu nhìn cô rồi sau đó hướng mắt tới điện thoại đang hiện tin nhắn trên màn hình. Là tin nhắn của Tiểu Hy.
"3 rưỡi gặp nhau ở chỗ cũ. Thầy Victor đến thăm chúng ta."
Sau một lúc lâu, Cơ Uyển mặc chiếc áo choàng tắm chạy ngay ra cái tủ đồ, vơ đại mấy bộ kín đáo rồi lại chạy vào nhà tắm. Một lúc sau thì đi ra, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cao cổ, phối quần tây đen, ra ngoài thì lấy thêm chiếc áo măng tô màu be dài tới đầu gối, không quên choàng thêm một chiếc khăn mỏng để che đi phần nào những vết hôn của trận kích tình kịch liệt đêm qua.
"Em ra ngoài?" Hàn Thượng Phong lười nhác dựa vào thành giường, cất giọng nhẹ nhàng hỏi cô.
"Sư phụ của em mới từ Anh sang." Cơ Uyển tranh thủ vừa nói chuyện với anh vừa đánh son.
"Nhớ về sớm." Hàn Thượng Phong dịu dàng nói.
Cơ Uyển thật sự thấy hơi bất ngờ. Chẳng phải mấy lần như thế này sẽ tra hỏi rồi yêu cầu cô này nọ sao? Sao nay tốt tính thế?
"Vậy em đi đây." Cơ Uyển cầm túi xách, xỏ nhanh đôi giày cao gót vào.
Cửa vừa đóng lại thì lại bị đẩy vào, Cơ Uyển ngó mặt vào một chút, cười tươi rồi rời đi.
"Tạm biệt ông xã." Trước khi đóng cửa còn để lại cho Hàn Thượng Phong một câu nghe sướng hết cả tai.
Hàn Thượng Phong ngồi trên giường cười một mình, sau đó thì lấy điện thoại, bấm số.
"Boss có gì căn dặn?" Giọng đầy hứng khởi của Nghiêu Vũ vang lên.
"Đặt cho tôi một hộp socola, lát nữa lập tức đem đến." Hàn Thượng Phong hôm nay vui vẻ dễ tính, nói chuyện với Nghiêu Vũ mà không thoát khỏi cười tủm tỉm.
"Vâng Boss, lập tức có." Nghiêu Vũ nghiêm túc nói.
Cúp máy, anh cũng vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ pijama màu xám tro thoải mái, sau đó thì tới thư phòng làm việc.
----------
Cơ Uyển tới một quán trà nhỏ ven đường của thành phố, vừa tới nơi đã nhìn thấy Tiểu Hy cùng một người đàn ông trung niên người châu Âu, ăn mặc phong cách cổ điển, trên đầu đội thêm chiếc mũ nồi khiến ông trông rất giống một người họa sĩ.
"Sư phụ." Cơ Uyển đi vào trong, vui vẻ cúi người chào người đàn ông đang ngồi đối diện Tiểu Hy.
"Chà! Cana, hai đứa con quả thật không làm ta thất vọng." Người đàn ông trung niên đó là Victor, ông cười xòa một tiếng rồi vui vẻ thưởng thức trà.
Victor chính là thầy của Cơ Uyển và Tiểu Hy ở bên Anh quốc khi còn ở trường đại học. Không nhờ ông chỉ bảo thì sợ rằng Cơ Uyển và Tiểu Hy sẽ không có được thành công như ngày hôm nay. Victor là một nhà thiết kế nổi tiếng trong giới quý tộc Anh, chuyên thiết kế trang phục cho tầng lớp quý tộc và Hoàng gia.
"Còn một tháng nữa là cuộc thi kia diễn ra rồi, hai đứa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Victor thưởng thức tách trà nóng hổi, cười hỏi Cơ Uyển và Tiểu Hy.
"Trước mắt thì bọn con đang chuẩn bị khá tốt, tuy nhiên thì có một số vấn đề cần khắc phục." Cơ Uyển lên tiếng.
"Thời gian tới nhất định sẽ chu toàn." Tiểu Hy nói thêm.
"Tốt, tốt. Ta rất mong chờ phần thể hiện của hai con lần này, mong rằng hai đứa sẽ làm sư phụ này nở mày nở mặt." Victor cười sảng khoái.
"Bọn con sẽ cố gắng hết sức." Cơ Uyển và Tiểu Hy đồng thanh vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.