Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!
Chương 21: Trắng trợn ngoại tình?
Rowan
10/01/2021
Chiếc Bugatti màu xanh lam phóng nhanh trên đường, xuyên qua thành phố ồn ào, nhộn nhịp, tiến thẳng tới ngoại ô thành phố. Cơ Uyển đã từng đi qua con đường này một lần nên cũng có chút ấn tượng.
"Tới nhà bà nội?" Cơ Uyển quay sang hỏi Hàn Thượng Phong.
Hàn Thượng Phong chỉ gật đầu, không nói gì. Cơ Uyển cũng không để ý gì nhiều, tiếp tục nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh.
Tới biệt thự của Hàn lão phu nhân, Hàn Thượng Phong cùng Cơ Uyển xuống xe.
"Hai đứa hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi với bà già như ta sao?"
Lão phu nhân đang ở trong vườn tưới hoa, thấy Hàn Thượng Phong cùng Cơ Uyển đi vào, bà liền vui mừng cất tiếng hỏi.
"Bà nội." Cơ Uyển cùng Hàn Thượng Phong cúi người chào.
"Mau lại đây chăm sóc hoa với ta." Lão phu nhân vẫy vẫy Cơ Uyển.
Cơ Uyển nhìn Hàn Thượng Phong rồi sau đó đi tới chỗ lão phu nhân.
"Hoa của bà nội đẹp quá." Cơ Uyển khẽ nâng niu mấy chậu hoa nhỏ trên tay, mỉm cười dịu dàng.
Lão phu nhân không nói gì, chỉ bật cười.
Hàn Thượng Phong đứng nhàn nhã dựa vào gốc cây, mắt vẫn không rời Cơ Uyển. Chắc anh bị si mê cô vợ này mất rồi.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Hàn Thượng Phong lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn qua dãy dãy số, anh khẽ nhíu mày.
"Có chuyện gì?" Anh chuyển giọng lạnh lùng.
"Hàn thiếu, chị Hạ Vy vừa mới bị ngất xỉu, anh mau tới bệnh viện đi." Đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ vang lên, giọng điệu có chút lo lắng.
"Liên quan gì tới tôi?' Hàn Thượng Phong đáp lại bằng một câu băng lãnh.
"Chị ấy vừa mới nghe nói anh bị đau dạ dày phải nhập nên trong lúc cơ thể đang kiệt sức đòi đi gặp anh cho bằng được. Ai ngờ trên đường đi lại bất tỉnh."
"Kệ xác cô ta." Hàn Thượng Phong buông một câu rồi cúp máy.
Anh quay mặt về hướng cô, thấy cô nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu thì liền lấy lại vẻ mặt vui cười, anh nháy mắt với cô một cái.
Cơ Uyển thấy bộ dạng kì lạ nửa điên nửa khùng thì liền bật cười. Hàn Thượng Phong vừa nãy vừa làm mặt lạnh băng, bây giờ thì lại cười cười như một tên điên. Đúng là khó đoán nổi.
Vào trong nhà, lão phu nhân cho người lấy một bộ đồ để Cơ Uyển thay. Tạo hình hôm nay của cô đúng là không giống thiếu nữ một chút nào cả nên lão phu nhân không thích cho lắm. Cơ Uyển thay bộ váy đen ra, mắc một chiếc váy liền màu vàng nhạt vào, tóc búi gọn giờ đây cũng được cô tháo xuống, buông xõa.
Vừa đi xuống lầu thì thấy bộ dạng Hàn Thượng Phong vội vã.
"Anh đi đâu vậy?" Cơ Uyển ngạc nhiên hỏi.
"Về công ty."
"Vậy tôi có phải về không?"
"Không cần thiết. Em ở đây chơi với bà nội, lát nữa tôi tới đón em." Hàn Thượng Phong nói xong thì liền vội vã chạy ra xe. Dường như có chuyện gì quan trọng lắm thì phải.
Cơ Uyển khẽ nhún vai rồi lại đi ra vườn với lão phu nhân.
Hai người cười nói vui vẻ. Việc chăm sóc mấy cái cây này đúng là rất vui. Cơ Uyển vẫn chưa từng thử bao giờ cho nên cảm thấy khá thú vị.
Buổi trưa, cô dùng bữa với lão phu nhân xong thì được lão phu nhân dẫn đi ra hồ sen uống trà.
Không khí trong lành xen lẫn chút hương thơm của sen, làn gió mát mẻ. Trong căn nhà tre bên hồ, Cơ Uyển ngồi say sưa ngắm hồ sen.
Điện thoại chợt kêu lên, Cơ Uyển vui vẻ lấy điện thoại ra nghe máy.
"Alo"
"Chị dâu, chị tới công ty một chuyến đi, Boss lại lên cơn đau dạ dày rồi." Giọng lo lắng cùng hoảng sợ của Nghiêu Vũ vang lên ở đầu dây bên kia.
"Ầy! Được rồi." Cơ Uyển khẽ bóp mi tâm, lắc đầu.
Đã bảo là phải ở nhà nghỉ ngơi mà cứ thích chạy lung tung.
"Có chuyện gì vậy?" Lão phu nhân lên tiếng hỏi.
"Không có gì đâu ạ. Công ty có chút chuyện nên con về đó một lúc." Cơ Uyển vui vẻ nói.
Cơ Uyển cũng chẳng muốn nói rằng cô về công ty là vì Hàn Thượng Phong. Nói r chỉ sợ lão phu nhân lại lo lắng.
Lão phu nhân sắp xếp xe cho Cơ Uyển, Cơ Uyển lên xe, đi tới Hàn thị.
Hàn thị...
Cơ Uyển đi vào trong thang máy, lên tầng cao nhất, đi tới phòng tổng giám đốc.
"Chị dâu, chị tới rồi."
Nghiêu Vũ đứng ra chào hỏi.
"Hàn Thượng Phong đâu?" Cơ Uyển hỏi.
"Boss đang trong phòng nhưng mà..." Nghiêu Vũ ấp úng.
Cơ Uyển gật đầu sau đó liền đi tới trước cửa phòng tổng giám đốc, mở ra.
"Khoan đã..."
Cơ Uyển mở cửa phòng ra, bên trong là Hàn Thượng Phong nhưng mà...
Cô đứng sững người, đơ mặt...
Hàn Thượng Phong đang đứng ở trong phòng, cạnh chiếc bàn làm việc. Và hơn nữa... còn có một người phụ nữ trong đó, cô ta đang quấn lấy người Hàn Thượng Phong với tư thế hết sức ái muội...
Hàn Thượng Phong thấy Cơ Uyển đứng sững người ở cửa thì liền ngây người, đưa mắt nhìn chằm cô. Cơn đau đầu ập đến, anh nhíu mày, đầu óc choáng váng, lấy tay ôm đầu, người bắt đầu loạng choạng.
"Phong, anh làm sao vậy?" Người phụ nữ kia thấy Hàn Thượng Phong lảo đảo thì liền lo lắng.
Người phụ nữ kia... Rất quen...
"Tiêu Hạ Vy?" Cơ Uyển cất tiếng, vẻ mặt đầy nghi hoặc, tiến vào trong phòng làm việc.
Người phụ nữ kia nghe thấy Cơ Uyển gọi tên mình thì liền đưa mắt nhìn cô.
"Cô là..."
"Chị dâu..."
Nghiêu Vũ từ bên ngoài xông vào. Từ nãy anh đã cản Cơ Uyển lại nhưng mà quá muộn rồi.
"Cô... Dương Cơ Uyển?" Mặt mày Tiêu Hạ Vy tái mét lại, vô thức lùi về phía sau mấy bước, lắp bắp nói.
"Ha! Thật không ngờ lại gặp lại cô. Bạn tốt của tôi." Cơ Uyển nở một nụ cười đầy hàm ý, nhấn mạnh hai từ "bạn tốt".
"Boss, anh làm sao vậy?" Nghiêu Vũ đi tới chỗ hàn Thượng Phong, đỡ anh đứng thẳng dậy.
"Tiểu thư Hạ Vy, mời cô ra ngoài cho." Nghiêu Vũ dùng giọng điệu lạnh nhạt nói.
"Cậu dám đuổi tôi?" Tiêu Hạ Vy cau mày, giọng có chút khó nghe.
"Chẳng lẽ cô không thấy tình hình của Boss sao? Một lần là đủ lắm rồi." Ngữ khí của Nghiêu Vũ ngày càng băng lãnh.
Tiêu Hạ Vy tức tối, giậm chân mấy cái rồi bỏ ra ngoài.
Cơ Uyển không màng tới Hàn Thượng Phong, định rời đi ra ngoài thì liền bị Nghiêu Vũ gọi lại.
"Chị dâu, chị giúp tôi chăm sóc Boss với."
Wao! Con người này thay đổi nhanh thật đấy, đúng là chủ nào tớ nấy. Y chang hàn Thượng Phong, hồi nãy vừa làm cái mặt như muốn giết người, bây giờ lại làm bộ mặt cầu xin. Chậc chậc, liệu có tin tưởng dài lâu được hay không chứ.
"Sao anh không đuổi tôi ra ngoài như cô ta?" Cơ Uyển nhíu mày.
"Xin chị đó, chỉ có mình chị là chăm sóc được cho Boss thôi." Nghiêu Vũ năn nỉ.
"Tôi còn chưa trách cậu tới đây xem mấy cái trò của tên điên này đâu đấy. Dù gì thì tôi cũng là vợ hợp pháp của anh ta, đừng có thể trắng trợn công khai việc ngoại tình như vậy chứ." Cơ Uyển khẽ lắc đầu. "Đàn ông các người đúng thật là."
Trong lòng Cơ Uyển lúc đó mặc dù cũng có chút nhói khi thấy cảnh Hàn Thượng Phong cùng với Tiêu Hạ Vy. Tuy nhiên, sau khi nghĩ kĩ lại thì cô với anh chẳng qua cũng chỉ là hôn nhân không có tình yêu, cô làm gì có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của anh cơ chứ. Chỉ tổ thêm mệt người.
"Lúc nãy tôi đã ngăn cản chị nhưng mà không kịp." Nghiêu Vũ lên tiếng giải thích.
"Ồ! Vậy là cậu biết rõ anh ta ở trong này làm những gì. " Cơ Uyển gật gật đầu, mặt làm bộ ngạc nhiên.
Nghiêu Vũ nhất thời cứng họng, không thể nói thêm được gì.
"Tới nhà bà nội?" Cơ Uyển quay sang hỏi Hàn Thượng Phong.
Hàn Thượng Phong chỉ gật đầu, không nói gì. Cơ Uyển cũng không để ý gì nhiều, tiếp tục nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh.
Tới biệt thự của Hàn lão phu nhân, Hàn Thượng Phong cùng Cơ Uyển xuống xe.
"Hai đứa hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi với bà già như ta sao?"
Lão phu nhân đang ở trong vườn tưới hoa, thấy Hàn Thượng Phong cùng Cơ Uyển đi vào, bà liền vui mừng cất tiếng hỏi.
"Bà nội." Cơ Uyển cùng Hàn Thượng Phong cúi người chào.
"Mau lại đây chăm sóc hoa với ta." Lão phu nhân vẫy vẫy Cơ Uyển.
Cơ Uyển nhìn Hàn Thượng Phong rồi sau đó đi tới chỗ lão phu nhân.
"Hoa của bà nội đẹp quá." Cơ Uyển khẽ nâng niu mấy chậu hoa nhỏ trên tay, mỉm cười dịu dàng.
Lão phu nhân không nói gì, chỉ bật cười.
Hàn Thượng Phong đứng nhàn nhã dựa vào gốc cây, mắt vẫn không rời Cơ Uyển. Chắc anh bị si mê cô vợ này mất rồi.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Hàn Thượng Phong lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn qua dãy dãy số, anh khẽ nhíu mày.
"Có chuyện gì?" Anh chuyển giọng lạnh lùng.
"Hàn thiếu, chị Hạ Vy vừa mới bị ngất xỉu, anh mau tới bệnh viện đi." Đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ vang lên, giọng điệu có chút lo lắng.
"Liên quan gì tới tôi?' Hàn Thượng Phong đáp lại bằng một câu băng lãnh.
"Chị ấy vừa mới nghe nói anh bị đau dạ dày phải nhập nên trong lúc cơ thể đang kiệt sức đòi đi gặp anh cho bằng được. Ai ngờ trên đường đi lại bất tỉnh."
"Kệ xác cô ta." Hàn Thượng Phong buông một câu rồi cúp máy.
Anh quay mặt về hướng cô, thấy cô nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu thì liền lấy lại vẻ mặt vui cười, anh nháy mắt với cô một cái.
Cơ Uyển thấy bộ dạng kì lạ nửa điên nửa khùng thì liền bật cười. Hàn Thượng Phong vừa nãy vừa làm mặt lạnh băng, bây giờ thì lại cười cười như một tên điên. Đúng là khó đoán nổi.
Vào trong nhà, lão phu nhân cho người lấy một bộ đồ để Cơ Uyển thay. Tạo hình hôm nay của cô đúng là không giống thiếu nữ một chút nào cả nên lão phu nhân không thích cho lắm. Cơ Uyển thay bộ váy đen ra, mắc một chiếc váy liền màu vàng nhạt vào, tóc búi gọn giờ đây cũng được cô tháo xuống, buông xõa.
Vừa đi xuống lầu thì thấy bộ dạng Hàn Thượng Phong vội vã.
"Anh đi đâu vậy?" Cơ Uyển ngạc nhiên hỏi.
"Về công ty."
"Vậy tôi có phải về không?"
"Không cần thiết. Em ở đây chơi với bà nội, lát nữa tôi tới đón em." Hàn Thượng Phong nói xong thì liền vội vã chạy ra xe. Dường như có chuyện gì quan trọng lắm thì phải.
Cơ Uyển khẽ nhún vai rồi lại đi ra vườn với lão phu nhân.
Hai người cười nói vui vẻ. Việc chăm sóc mấy cái cây này đúng là rất vui. Cơ Uyển vẫn chưa từng thử bao giờ cho nên cảm thấy khá thú vị.
Buổi trưa, cô dùng bữa với lão phu nhân xong thì được lão phu nhân dẫn đi ra hồ sen uống trà.
Không khí trong lành xen lẫn chút hương thơm của sen, làn gió mát mẻ. Trong căn nhà tre bên hồ, Cơ Uyển ngồi say sưa ngắm hồ sen.
Điện thoại chợt kêu lên, Cơ Uyển vui vẻ lấy điện thoại ra nghe máy.
"Alo"
"Chị dâu, chị tới công ty một chuyến đi, Boss lại lên cơn đau dạ dày rồi." Giọng lo lắng cùng hoảng sợ của Nghiêu Vũ vang lên ở đầu dây bên kia.
"Ầy! Được rồi." Cơ Uyển khẽ bóp mi tâm, lắc đầu.
Đã bảo là phải ở nhà nghỉ ngơi mà cứ thích chạy lung tung.
"Có chuyện gì vậy?" Lão phu nhân lên tiếng hỏi.
"Không có gì đâu ạ. Công ty có chút chuyện nên con về đó một lúc." Cơ Uyển vui vẻ nói.
Cơ Uyển cũng chẳng muốn nói rằng cô về công ty là vì Hàn Thượng Phong. Nói r chỉ sợ lão phu nhân lại lo lắng.
Lão phu nhân sắp xếp xe cho Cơ Uyển, Cơ Uyển lên xe, đi tới Hàn thị.
Hàn thị...
Cơ Uyển đi vào trong thang máy, lên tầng cao nhất, đi tới phòng tổng giám đốc.
"Chị dâu, chị tới rồi."
Nghiêu Vũ đứng ra chào hỏi.
"Hàn Thượng Phong đâu?" Cơ Uyển hỏi.
"Boss đang trong phòng nhưng mà..." Nghiêu Vũ ấp úng.
Cơ Uyển gật đầu sau đó liền đi tới trước cửa phòng tổng giám đốc, mở ra.
"Khoan đã..."
Cơ Uyển mở cửa phòng ra, bên trong là Hàn Thượng Phong nhưng mà...
Cô đứng sững người, đơ mặt...
Hàn Thượng Phong đang đứng ở trong phòng, cạnh chiếc bàn làm việc. Và hơn nữa... còn có một người phụ nữ trong đó, cô ta đang quấn lấy người Hàn Thượng Phong với tư thế hết sức ái muội...
Hàn Thượng Phong thấy Cơ Uyển đứng sững người ở cửa thì liền ngây người, đưa mắt nhìn chằm cô. Cơn đau đầu ập đến, anh nhíu mày, đầu óc choáng váng, lấy tay ôm đầu, người bắt đầu loạng choạng.
"Phong, anh làm sao vậy?" Người phụ nữ kia thấy Hàn Thượng Phong lảo đảo thì liền lo lắng.
Người phụ nữ kia... Rất quen...
"Tiêu Hạ Vy?" Cơ Uyển cất tiếng, vẻ mặt đầy nghi hoặc, tiến vào trong phòng làm việc.
Người phụ nữ kia nghe thấy Cơ Uyển gọi tên mình thì liền đưa mắt nhìn cô.
"Cô là..."
"Chị dâu..."
Nghiêu Vũ từ bên ngoài xông vào. Từ nãy anh đã cản Cơ Uyển lại nhưng mà quá muộn rồi.
"Cô... Dương Cơ Uyển?" Mặt mày Tiêu Hạ Vy tái mét lại, vô thức lùi về phía sau mấy bước, lắp bắp nói.
"Ha! Thật không ngờ lại gặp lại cô. Bạn tốt của tôi." Cơ Uyển nở một nụ cười đầy hàm ý, nhấn mạnh hai từ "bạn tốt".
"Boss, anh làm sao vậy?" Nghiêu Vũ đi tới chỗ hàn Thượng Phong, đỡ anh đứng thẳng dậy.
"Tiểu thư Hạ Vy, mời cô ra ngoài cho." Nghiêu Vũ dùng giọng điệu lạnh nhạt nói.
"Cậu dám đuổi tôi?" Tiêu Hạ Vy cau mày, giọng có chút khó nghe.
"Chẳng lẽ cô không thấy tình hình của Boss sao? Một lần là đủ lắm rồi." Ngữ khí của Nghiêu Vũ ngày càng băng lãnh.
Tiêu Hạ Vy tức tối, giậm chân mấy cái rồi bỏ ra ngoài.
Cơ Uyển không màng tới Hàn Thượng Phong, định rời đi ra ngoài thì liền bị Nghiêu Vũ gọi lại.
"Chị dâu, chị giúp tôi chăm sóc Boss với."
Wao! Con người này thay đổi nhanh thật đấy, đúng là chủ nào tớ nấy. Y chang hàn Thượng Phong, hồi nãy vừa làm cái mặt như muốn giết người, bây giờ lại làm bộ mặt cầu xin. Chậc chậc, liệu có tin tưởng dài lâu được hay không chứ.
"Sao anh không đuổi tôi ra ngoài như cô ta?" Cơ Uyển nhíu mày.
"Xin chị đó, chỉ có mình chị là chăm sóc được cho Boss thôi." Nghiêu Vũ năn nỉ.
"Tôi còn chưa trách cậu tới đây xem mấy cái trò của tên điên này đâu đấy. Dù gì thì tôi cũng là vợ hợp pháp của anh ta, đừng có thể trắng trợn công khai việc ngoại tình như vậy chứ." Cơ Uyển khẽ lắc đầu. "Đàn ông các người đúng thật là."
Trong lòng Cơ Uyển lúc đó mặc dù cũng có chút nhói khi thấy cảnh Hàn Thượng Phong cùng với Tiêu Hạ Vy. Tuy nhiên, sau khi nghĩ kĩ lại thì cô với anh chẳng qua cũng chỉ là hôn nhân không có tình yêu, cô làm gì có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của anh cơ chứ. Chỉ tổ thêm mệt người.
"Lúc nãy tôi đã ngăn cản chị nhưng mà không kịp." Nghiêu Vũ lên tiếng giải thích.
"Ồ! Vậy là cậu biết rõ anh ta ở trong này làm những gì. " Cơ Uyển gật gật đầu, mặt làm bộ ngạc nhiên.
Nghiêu Vũ nhất thời cứng họng, không thể nói thêm được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.