Đứa Bé Tới Ở Rể Thành Hoàng Đế
Chương 10: Chịu đòn
Cửu Hoàng Thúc
11/08/2022
Hài tử trong lúc cãi nhau vẫn có tính trẻ con, đặc biệt là Tô Chiêu cố ý khiêu khích để Lâm Nhiên cảm thấy không có chỗ không đúng, nàng không
vội vã đi, mà là nhìn tranh chữ với cách trang trí xung quanh nơi này.
Theo lý thì tranh chữ trong cung điện phải có người trông coi mới phải, còn nữa mạng nhện bám đầy trong góc, cùng với vật trang trí xung quanh là màu xám, làm cho nàng nhớ tới Tây viện không người ở tại Vương phủ, nơi đó vốn là cho con hát ở lại. Sau đó tổ mẫu không thích,đuổi hết đi, nơi đó dần dần không có người ở.
Bởi vậy, nơi này vì vậy nên mới không ai ở, chỉ là Tô Chiêu tại sao dẫn Quận chúa lại đây, tranh chữ trên đây là ý gì.
Giống như hình ảnh đã từng thấy, làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, lần trước nói cho A Lương nghe, A Lương lại tức giận.
A Lương chưa bao giờ tức giận với nàng, lần kia chắc chắn sắc mặt không tốt, có thể thấy được những tư thế được vẽ ra này không phải cái gì tốt đẹp cả, nàng nói: "Quận chúa không thấy nơi này ô uế dơ bẩn sao?"
"Là rất bẩn, nhưng ta lại hiếu kỳ tranh chữ trên người là ý gì, Lâm Nhiên, ngươi có từng biết được ở đâu không?"
"Nơi này không có ai đến, ta đoán cũng không phải nơi tốt đẹp gì, có khi còn có quỷ ở đây đấy, bị quấn lấy thì không vui đâu." Lâm Nhiên nhân cơ hội cầm lấy tay tiểu Quận chúa, lôi kéo nàng vừa chạy ra ngoài, một bên hô: "Tô Chiêu, ngươi xem đằng sau ngươi có đầu quỷ nào hiện ra hay không..."
Cha nói có rất nhiều về quỷ, nhưng vẫn có thể lừa người.
Mắt thấy hai người chạy đi mất, Tô Chiêu tức giận đến giậm chân một cái, cắn răng đuổi theo.
Ba người lúc trở về mới gặp phải các cung nhân bị các nàng bỏ lại, Lâm Nhiên thả tay tiểu Quận ra, yên lặng mà lùi về sau vài bước, tận lực không để người khác chú ý.
Tô Chiêu trừng nàng một chút, nắm tay tiểu Quận chúa đi trở về, xa xa trên lầu các, Trường Lạc khóe miệng ngoắc ngoắc, "Tô Tướng quân ở đâu cũng nhằm vào ta, nhưng nữ nhi của ngươi một mực nịnh bợ nữ nhi của ta, ngươi nói đến cùng là coi tôn nghiêm hay là quyền thế quan trọng hơn?"
Tô Trường Lan vẻ mặt khó lường, "Điện hạ nói giỡn, ta nhằm vào ngươi lúc nào."
"Không nên chống chế, ta ngược lại không thích ngươi, ta cảm thấy Lạc gia tỷ tỷ dịu dàng hiền lương, vượt xa Tô Tướng quân ngàn lần vạn lần, đúng là ngươi, trêu chọc Mục Lương không nói, lại hãm hại Lạc gia, ngày ấy khi đối đãi A tỷ ta lúc quay về Lạc Dương, định cho ngươi ngàn đao bầm thây. Ngươi nợ nàng, không chỉ có là Lạc khanh một mạng, còn có hài tử kia, đáng tiếc. Không cần ta trừng trị ngươi, thật tốt a."
Nàng trào phúng nở nụ cười, nhìn mấy đứa trẻ vừa đi mất, ba mươi vạn lượng bạc có thể làm rất nhiều chuyện.
Tô Trường Lan như cũ trầm mặc không nói, tư thế bất biến đứng thẳng, thấy Trường Lạc ngày càng ung dung, nói: "Tín Dương trở về, ngươi cam tâm sao?"
"Tự nhiên không cam lòng, chờ nàng giết chết ngươi, ta lại đánh đuổi nàng, nghe đã thấy vui." Trường Lạc thản nhiên nở nụ cười, phảng phất như đang nhìn một con hề, vẻ xem thường cùng căm ghét không hề che giấu chút nào bộc lộ ra, lặng lẽ nói một câu: "Kỳ thực ta biết ngươi là bất đắc dĩ, bệ hạ hứa sau khi Lạc gia diệt môn sẽ đưa A tỷ gả cho ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới không, tính tình của nàng có thể tại trong thiên quân vạn mã chém giết kẻ địch, thì sẽ khuất phục trước hôn sự được sắp xếp của bệ hạ hay sao? Đúng là đầu heo."
Nàng cười qua một trận, liền đi xuống lầu các, muốn đi lấy bạc.
Sai khi đi Tử Thần điện, Tần Uyển một thân áo quan đứng ở ngoài điện, quan bào làm tôn lên vẻ anh khí cùng bình tĩnh của nàng, Hồng Mai Ngạo Tuyết* chắc có lẽ cũng chỉ đến vậy.
*Khí tiết của người quân tử như hoa mai ngạo nghễ nở trong gió tuyết.
Nàng chậm rì rì đi tới, thói quen sờ lỗ tay của nàng, "Tần đại nhân tại sao không đi vào hầu hạ, hẳn là bệ hạ có niềm vui mới, đã quên ngươi mất rồi? Không vội không vội, bản cung vẫn ở đây cho ngươi tới ôm ấp."
"Bệ hạ nhận tấu chương của Tín Dương Công chúa, nàng muốn hồi Lạc Dương, bệ hạ đè lại, đang do dự có đáp ứng hay không." Tần Uyển cúi đầu, môi đỏ mím thành một đường thẳng.
Trường Lạc vẫn là một bộ con nhà giàu, nàng thu tay về, thấp giọng nói: "Ngươi nên coi như không thấy, vụ việc của Lạc gia mới qua mấy năm, Tín Dương Công chúa vẫn rất nhớ rõ, vào lúc này thả nàng trở về. Nàng trước tiên sẽ giết Tô Trường Lan, sau lấy đao hành thích vua, ngươi cho rằng bệ hạ là kẻ ngu si sao?"
"Điện hạ nói thật là." Tần Uyển lạnh như băng, thái độ với người ngoài đều một vẻ như vậy. Để Trường Lạc cảm thấy nàng ta hiện tại đang giả vờ đứng đắn, trước mắt không phải thời điểm tính toán chuyện này, trầm giọng nói: "Tần đại nhân thiếu bạc sao?"
Tần Uyển biết nàng ý, nói: "Điện hạ cứ nói thẳng."
"Một vạn lượng, cho ngươi đi mua quần áo, mua thêm một tòa nhà, đủ cho ngươi vui vẻ một trận. Cũng không cần làm gì, chỉ để bệ hạ cho ta vào cung một chút, ta vô cùng nhớ bệ hạ." Trường Lạc cười thâm trầm, lơi nói mang ý nghĩa không giống nhau.
****
Tần Uyển làm việc nhanh như chớp, ngày hôm sau mời Minh Hoàng đến Trường Lạc dương điện.
Minh Hoàng tính tình cẩn thận, một người sống một mình ở Tử Thần điện, đồ vật trong điện thờ không một ai dám tùy tiện vào, Trường Lạc tính tình không giống với Minh Hoàng. Minh Hoàng tuy yêu thích nữ nhân, nhưng sẽ không gần gũi ở trong cung điện của nàng.
Vừa vào điện, liền nghe tiếng cười thanh thanh bên trong, nàng bước chân chậm lại một chút, vẫn bị Tô Chiêu nhìn thấy, bận bịu cúi người hành lễ: "Thần nữ Tô Chiêu bái kiến bệ hạ."
Trường Lạc nhàn nhã đứng dậy, đi tới đón nàng, Lâm Nhiên di chuyển bước chân lùi qua một bên, để Tô Chiêu đi đút lót Minh Hoàng. Nàng bẻ ngón tay tính toán một chút, ngày kia là có thể hồi phủ gặp A Lương.
Nàng vui vẻ rạo rực suy nghĩ, lại nghe được Minh Hoàng nói chuyện: "Mấy ngày gần đây học gì đó, có tiến bộ không?"
Trưởng giả hỏi câu đơn giản này, Lâm Nhiên làm bộ không nghe thấy, bỗng hoảng hốt khi nghe thấy tiểu Quận chúa nói: "Hôm qua đi tới một nơi kì quái, toàn là tranh chữ."
Trái tim nhỏ của Lâm Nhiên hồi hộp đập một tiếng, Quận chúa có phải bị ngốc không?
Minh Hoàng nói: "Ngươi đi đến chỗ nào kì lạ vậy?"
"Là Lâm Nhiên, nàng nói nó thú vị." Tô Chiêu cướp lời nói, nàng chột dạ liếc mắt nhìn tiểu Quận chúa, ra hiệu nàng để mình nói tiếp.
Tiểu Quận chúa nghi hoặc, giữa lúc không rõ thì bệ hạ mở miệng: "Thú vị thế nào?"
Minh Hoàng đang hỏi tiểu Quận chúa, nàng quanh co nói: "Chính là toàn tranh chữ, không phải là vẽ Mai Lan Trúc Cúc."
Minh Hoàng kỳ quái: "Tranh chữ to như nào?"
Tiểu Quận chúa nói không được, Tô Chiêu thay nàng mở miệng: "Bẩm bệ hạ, chính là, chính là không có mặc quần áo như bình thường, toàn để hở xiêm y, rất kỳ quái, vẽ cái này để làm gì?"
Minh Hoàng đột nhiên biến sắc mặt, nhấc mắt nhìn Lâm Nhiên đứng một bên không nói, thần sắc không rõ đang vui hay giận, "Ngươi cảm thấy chỗ đó thú vị?"
Lâm Nhiên há miệng, muốn cãi lại lại thì Tô Chiêu lại nói: "A Nhiên nói vô cùng thú vị, chỉ là khi chúng thần đi rồi, chỉ cảm thấy một mảnh âm u, tất nhiên không hề thú vị, buổi tối còn gặp ác mộng."
"Cái này ngược lại cũng đúng." Tiểu Quận chúa đột nhiên cảm thấy nàng nói đúng một câu, mở miệng đồng thuận.
Trường Lạc dù ung dung mà nhìn mấy đứa trẻ, bất giác cười ra tiếng, Minh Hoàng cả giận nói: "Ngươi còn có mặt mũi cười, nhìn xem ngươi chọn ai, người khác nói không sai, tiểu dân toàn là một đám thấp hèn."
"Người khác là chỉ Tô Tướng quân, mẫu thân đừng tức giận, nếu không được, đuổi ra ngoài là được rồi." Trường Lạc đứng lên, quan sát thái độ của Lâm Nhiên, chịu oan uổng mà không nói tiếng nào, là không muốn cãi lại hay là sợ đến không biết phải làm sao?
Người trước cũng coi như là thú vị, người sau lại nhu nhược, không có tác dụng lớn, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nghe mẫu thân nói: "Nhiễm bẩn Quận chúa không thể tha thứ như vậy?"
"Không bằng đuổi khỏi Lạc Dương thành, vĩnh viễn không được bước chân vào, mẫu thân vừa lòng không? Không khỏi tàn nhẫn chút, Cửu Vương gia bao che nữ nhi của mình có thể chém con trên Thượng Dương Cung, ngài là hả giận, nhưng con sẽ bị oan ức, không đáng." Trường Lạc cự tuyệt nói, đắc tội Lâm gia, không những mất đi bạc, lại còn đối địch với Cửu Vương phủ, nàng đâu có ngu.
Minh Hoàng tức giận muốn đâm đầu nàng, "Nhìn ngươi cả ngày ăn không ngồi rồi, chỉ biết vui đùa, không làm chính sự. Có lỗi thì phải phạt, phạt hai mươi thước, đuổi ra khỏi cung."
"Vậy thì có thể, đừng đánh thành phế là được, Tiểu Thập vì hai mươi thước của ngài thành không có tương lại." Trường Lạc ngoắc ngoắc khóe miệng, nhìn lướt nữ nhi bên cạnh bệ hạ muốn nói lại thôi, trong lòng đột ngột sinh căm ghét.
Tô Chiêu dào dạt đắc ý, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo ý cười, quay đầu lại thấy ánh mắt như sắp ăn thịt người của Trường Lạc Công chúa, sợ đến run, nới lỏng cánh tay tiểu Quận chúa.
Lâm Nhiên từ đầu đến cuối không nói một lời, thản nhiên duỗi hai tay ra, liếc nhìn Tô Chiêu, khóe môi giật giật, không nói gì.
Lòng bàn tay đột nhiên đau xót, nàng phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới một chuyện, không cần phải vào cung nữa.
Vậy có thể cùng đi với A Lương hồi Lâm gia được rồi đúng không?
Nàng đuôi lông mày giương lên, thước đánh vào lòng bàn tay cũng không thấy đau, khóe môi mím mím, thù hôm nay nàng sẽ nhớ kỹ. Cha luôn nói tức giận để ở trong lòng, báo thùsau cũng không vội, càng sống lâu, tích góp lại càng thành công.
Nàng nhẫn nhịn đau không nói tiếng nào, để Trường Lạc nhấc mắt, ánh mắt ra hiệu Tần Uyển mời bệ hạ đi, lại sai tâm phúc mang Lâm Nhiên ra khỏi cung. Nhìn nữ nhi khúm núm, nàng cuối cùng không nhịn được mắng: "Bị người khác nắm mũi dẫn đi, thật quá ngu xuẩn, Lâm Nhiên chịu đòn, các ngươi nghĩ có thể tránh được sao, tăng gấp đôi hình phạt, mặt khác đem Tô Chiêu đưa ra khỏi cung, chỗ này của bản cung không nhận được."
Tô Chiêu sắc mặt trắng nhợt, "Điện hạ hồ đồ."
"Hồ đồ thì hồ đồ, bốn mươi không đủ cho lên tám mươi, nếu đánh tàn phế bản cung sẽ chịu trách nhiệm." Trường Lạc mắt lạnh đảo qua tỳ nữ đứng ở dưới, Tô Chiêu sau lưng tính toán, đúng là mưu kế tốt, chỉ là việc đắc tội Mục Lương, không phải một mình nàng làm.
*****
Xe ngựa trong cung đột nhiên tới, Mục Lương ra cửa tiếp đón, nhìn Lâm Nhiên trên xe ngựa nhảy xuống, nàng vội la lên: "Chậm chút, cẩn thận chân đau."
Lâm Nhiên bĩu môi, chân không đau, tay mới đau.
Nàng đưa tay ra sau lưng, đi lên bậc thang, chưa nói thì cung nhân Thượng Dương Cung mở miệng: "Bệ hạ có chỉ, Lâm cô nương không cần vào cung. Điện hạ sai ta nói với ngài một tiếng, ngày khác sẽ đến xin lỗi ngài."
"Xin lỗi?" Mục Lương ánh mắt lạnh lùng, thấy vẻ mặt trốn tránh của Lâm Nhiên, nói thẳng: "Làm phiền cô cô nói rõ ràng, Lâm Nhiên phạm sai lầm?"
Cung nhân biết tính tình của Mục Quận chúa, tỉ mỉ kể lại sự việc, cuối cùng thêm một câu: "Điện hạ cũng phạt Quận chúa cùng Tô Chiêu, ngài không muốn cùng tính toán với trẻ con."
Mục Lương lại nói: "Truyền lời cho điện hạ nhà ngươi, chuyện xin lỗi thì miễn đi, sau này người Thượng Dương Cung không nên bước vào Cửu Vương phủ một bước là được rồi, Mục gia tiếp không nổi."
A Lương tức rồi? Lâm Nhiên nâng đầu nhìn nàng, đưa tay ôm lấy vòng eo của nàng, trước tiên nói: "Noi kỳ quái đó là Tô Chiêu đi đầu tiên."
Cung nhân muốn nói cái gì nữa, Mục Lương nắm cánh tay Lâm Nhiên xoay người hồi phủ, môn nhân khép cửa lớn lại, ngăn một đám cung nhân ở ngoài cửa phủ.
Lâm Nhiên chạy mãi mới đuổi theo được bước chân của Mục Lương, lúc vào nhà liên thở hồng hộc, cảm thấy có chỗ không đúng, nàng tới gần ngưỡng cửa, "A Lương không tin ta sao?"
"Trên điện vì sao không giải thích?"
"Tổ mẫu thường nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, Quận chúa nói xong ta lại nói, bệ hạ tin làm sao được, không chừng còn nói ta ngụy biện, chẳng bằng không nói." Lâm Nhiên chống trên ván cửa, lại sợ A Lương không hiểu, lại thêm một câu: "Cha từng nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
Khi còn bé thì hay nhớ câu rắm chó không kêu, bây giờ hơi lớn chút, thì lại là câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Mục Lương bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, nói: "Vậy ngươi đi tìm cha bôi thuốc, để hắn cho ngươi hả giận, xem ngươi mười năm sau còn có thể báo thù hay không."
"Không muốn, Vương phi sẽ nói là do ta gây sự, không đi. A Lương, người xem ta bị đuổi ra khỏi cung, là có thể về Lâm gia, thật tốt." Lâm Nhiên sợ nàng thật sự đem mình ném cho cha, đá đá mũi chân.
Tác giả có lời muốn nói:
Ta vẫn cho là ngày mai là tháng chạp hai mươi tám, mãi đến tận có người nhắc nhở ta... Ngày mai hai mươi chín... Ta đang nhớ ta đại khái so với người khác thiếu quá một ngày mới có cái này ảo giác!
Cảm tạ tại 2020-01-21 18:33:45~2020-01-22 19:46:09 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra địa lôi tiểu thiên sứ: Thanh trì 2 cái; quân không gặp, cà chua, cùng ấn tượng không quan hệ 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Quân không gặp 50 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Theo lý thì tranh chữ trong cung điện phải có người trông coi mới phải, còn nữa mạng nhện bám đầy trong góc, cùng với vật trang trí xung quanh là màu xám, làm cho nàng nhớ tới Tây viện không người ở tại Vương phủ, nơi đó vốn là cho con hát ở lại. Sau đó tổ mẫu không thích,đuổi hết đi, nơi đó dần dần không có người ở.
Bởi vậy, nơi này vì vậy nên mới không ai ở, chỉ là Tô Chiêu tại sao dẫn Quận chúa lại đây, tranh chữ trên đây là ý gì.
Giống như hình ảnh đã từng thấy, làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, lần trước nói cho A Lương nghe, A Lương lại tức giận.
A Lương chưa bao giờ tức giận với nàng, lần kia chắc chắn sắc mặt không tốt, có thể thấy được những tư thế được vẽ ra này không phải cái gì tốt đẹp cả, nàng nói: "Quận chúa không thấy nơi này ô uế dơ bẩn sao?"
"Là rất bẩn, nhưng ta lại hiếu kỳ tranh chữ trên người là ý gì, Lâm Nhiên, ngươi có từng biết được ở đâu không?"
"Nơi này không có ai đến, ta đoán cũng không phải nơi tốt đẹp gì, có khi còn có quỷ ở đây đấy, bị quấn lấy thì không vui đâu." Lâm Nhiên nhân cơ hội cầm lấy tay tiểu Quận chúa, lôi kéo nàng vừa chạy ra ngoài, một bên hô: "Tô Chiêu, ngươi xem đằng sau ngươi có đầu quỷ nào hiện ra hay không..."
Cha nói có rất nhiều về quỷ, nhưng vẫn có thể lừa người.
Mắt thấy hai người chạy đi mất, Tô Chiêu tức giận đến giậm chân một cái, cắn răng đuổi theo.
Ba người lúc trở về mới gặp phải các cung nhân bị các nàng bỏ lại, Lâm Nhiên thả tay tiểu Quận ra, yên lặng mà lùi về sau vài bước, tận lực không để người khác chú ý.
Tô Chiêu trừng nàng một chút, nắm tay tiểu Quận chúa đi trở về, xa xa trên lầu các, Trường Lạc khóe miệng ngoắc ngoắc, "Tô Tướng quân ở đâu cũng nhằm vào ta, nhưng nữ nhi của ngươi một mực nịnh bợ nữ nhi của ta, ngươi nói đến cùng là coi tôn nghiêm hay là quyền thế quan trọng hơn?"
Tô Trường Lan vẻ mặt khó lường, "Điện hạ nói giỡn, ta nhằm vào ngươi lúc nào."
"Không nên chống chế, ta ngược lại không thích ngươi, ta cảm thấy Lạc gia tỷ tỷ dịu dàng hiền lương, vượt xa Tô Tướng quân ngàn lần vạn lần, đúng là ngươi, trêu chọc Mục Lương không nói, lại hãm hại Lạc gia, ngày ấy khi đối đãi A tỷ ta lúc quay về Lạc Dương, định cho ngươi ngàn đao bầm thây. Ngươi nợ nàng, không chỉ có là Lạc khanh một mạng, còn có hài tử kia, đáng tiếc. Không cần ta trừng trị ngươi, thật tốt a."
Nàng trào phúng nở nụ cười, nhìn mấy đứa trẻ vừa đi mất, ba mươi vạn lượng bạc có thể làm rất nhiều chuyện.
Tô Trường Lan như cũ trầm mặc không nói, tư thế bất biến đứng thẳng, thấy Trường Lạc ngày càng ung dung, nói: "Tín Dương trở về, ngươi cam tâm sao?"
"Tự nhiên không cam lòng, chờ nàng giết chết ngươi, ta lại đánh đuổi nàng, nghe đã thấy vui." Trường Lạc thản nhiên nở nụ cười, phảng phất như đang nhìn một con hề, vẻ xem thường cùng căm ghét không hề che giấu chút nào bộc lộ ra, lặng lẽ nói một câu: "Kỳ thực ta biết ngươi là bất đắc dĩ, bệ hạ hứa sau khi Lạc gia diệt môn sẽ đưa A tỷ gả cho ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới không, tính tình của nàng có thể tại trong thiên quân vạn mã chém giết kẻ địch, thì sẽ khuất phục trước hôn sự được sắp xếp của bệ hạ hay sao? Đúng là đầu heo."
Nàng cười qua một trận, liền đi xuống lầu các, muốn đi lấy bạc.
Sai khi đi Tử Thần điện, Tần Uyển một thân áo quan đứng ở ngoài điện, quan bào làm tôn lên vẻ anh khí cùng bình tĩnh của nàng, Hồng Mai Ngạo Tuyết* chắc có lẽ cũng chỉ đến vậy.
*Khí tiết của người quân tử như hoa mai ngạo nghễ nở trong gió tuyết.
Nàng chậm rì rì đi tới, thói quen sờ lỗ tay của nàng, "Tần đại nhân tại sao không đi vào hầu hạ, hẳn là bệ hạ có niềm vui mới, đã quên ngươi mất rồi? Không vội không vội, bản cung vẫn ở đây cho ngươi tới ôm ấp."
"Bệ hạ nhận tấu chương của Tín Dương Công chúa, nàng muốn hồi Lạc Dương, bệ hạ đè lại, đang do dự có đáp ứng hay không." Tần Uyển cúi đầu, môi đỏ mím thành một đường thẳng.
Trường Lạc vẫn là một bộ con nhà giàu, nàng thu tay về, thấp giọng nói: "Ngươi nên coi như không thấy, vụ việc của Lạc gia mới qua mấy năm, Tín Dương Công chúa vẫn rất nhớ rõ, vào lúc này thả nàng trở về. Nàng trước tiên sẽ giết Tô Trường Lan, sau lấy đao hành thích vua, ngươi cho rằng bệ hạ là kẻ ngu si sao?"
"Điện hạ nói thật là." Tần Uyển lạnh như băng, thái độ với người ngoài đều một vẻ như vậy. Để Trường Lạc cảm thấy nàng ta hiện tại đang giả vờ đứng đắn, trước mắt không phải thời điểm tính toán chuyện này, trầm giọng nói: "Tần đại nhân thiếu bạc sao?"
Tần Uyển biết nàng ý, nói: "Điện hạ cứ nói thẳng."
"Một vạn lượng, cho ngươi đi mua quần áo, mua thêm một tòa nhà, đủ cho ngươi vui vẻ một trận. Cũng không cần làm gì, chỉ để bệ hạ cho ta vào cung một chút, ta vô cùng nhớ bệ hạ." Trường Lạc cười thâm trầm, lơi nói mang ý nghĩa không giống nhau.
****
Tần Uyển làm việc nhanh như chớp, ngày hôm sau mời Minh Hoàng đến Trường Lạc dương điện.
Minh Hoàng tính tình cẩn thận, một người sống một mình ở Tử Thần điện, đồ vật trong điện thờ không một ai dám tùy tiện vào, Trường Lạc tính tình không giống với Minh Hoàng. Minh Hoàng tuy yêu thích nữ nhân, nhưng sẽ không gần gũi ở trong cung điện của nàng.
Vừa vào điện, liền nghe tiếng cười thanh thanh bên trong, nàng bước chân chậm lại một chút, vẫn bị Tô Chiêu nhìn thấy, bận bịu cúi người hành lễ: "Thần nữ Tô Chiêu bái kiến bệ hạ."
Trường Lạc nhàn nhã đứng dậy, đi tới đón nàng, Lâm Nhiên di chuyển bước chân lùi qua một bên, để Tô Chiêu đi đút lót Minh Hoàng. Nàng bẻ ngón tay tính toán một chút, ngày kia là có thể hồi phủ gặp A Lương.
Nàng vui vẻ rạo rực suy nghĩ, lại nghe được Minh Hoàng nói chuyện: "Mấy ngày gần đây học gì đó, có tiến bộ không?"
Trưởng giả hỏi câu đơn giản này, Lâm Nhiên làm bộ không nghe thấy, bỗng hoảng hốt khi nghe thấy tiểu Quận chúa nói: "Hôm qua đi tới một nơi kì quái, toàn là tranh chữ."
Trái tim nhỏ của Lâm Nhiên hồi hộp đập một tiếng, Quận chúa có phải bị ngốc không?
Minh Hoàng nói: "Ngươi đi đến chỗ nào kì lạ vậy?"
"Là Lâm Nhiên, nàng nói nó thú vị." Tô Chiêu cướp lời nói, nàng chột dạ liếc mắt nhìn tiểu Quận chúa, ra hiệu nàng để mình nói tiếp.
Tiểu Quận chúa nghi hoặc, giữa lúc không rõ thì bệ hạ mở miệng: "Thú vị thế nào?"
Minh Hoàng đang hỏi tiểu Quận chúa, nàng quanh co nói: "Chính là toàn tranh chữ, không phải là vẽ Mai Lan Trúc Cúc."
Minh Hoàng kỳ quái: "Tranh chữ to như nào?"
Tiểu Quận chúa nói không được, Tô Chiêu thay nàng mở miệng: "Bẩm bệ hạ, chính là, chính là không có mặc quần áo như bình thường, toàn để hở xiêm y, rất kỳ quái, vẽ cái này để làm gì?"
Minh Hoàng đột nhiên biến sắc mặt, nhấc mắt nhìn Lâm Nhiên đứng một bên không nói, thần sắc không rõ đang vui hay giận, "Ngươi cảm thấy chỗ đó thú vị?"
Lâm Nhiên há miệng, muốn cãi lại lại thì Tô Chiêu lại nói: "A Nhiên nói vô cùng thú vị, chỉ là khi chúng thần đi rồi, chỉ cảm thấy một mảnh âm u, tất nhiên không hề thú vị, buổi tối còn gặp ác mộng."
"Cái này ngược lại cũng đúng." Tiểu Quận chúa đột nhiên cảm thấy nàng nói đúng một câu, mở miệng đồng thuận.
Trường Lạc dù ung dung mà nhìn mấy đứa trẻ, bất giác cười ra tiếng, Minh Hoàng cả giận nói: "Ngươi còn có mặt mũi cười, nhìn xem ngươi chọn ai, người khác nói không sai, tiểu dân toàn là một đám thấp hèn."
"Người khác là chỉ Tô Tướng quân, mẫu thân đừng tức giận, nếu không được, đuổi ra ngoài là được rồi." Trường Lạc đứng lên, quan sát thái độ của Lâm Nhiên, chịu oan uổng mà không nói tiếng nào, là không muốn cãi lại hay là sợ đến không biết phải làm sao?
Người trước cũng coi như là thú vị, người sau lại nhu nhược, không có tác dụng lớn, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nghe mẫu thân nói: "Nhiễm bẩn Quận chúa không thể tha thứ như vậy?"
"Không bằng đuổi khỏi Lạc Dương thành, vĩnh viễn không được bước chân vào, mẫu thân vừa lòng không? Không khỏi tàn nhẫn chút, Cửu Vương gia bao che nữ nhi của mình có thể chém con trên Thượng Dương Cung, ngài là hả giận, nhưng con sẽ bị oan ức, không đáng." Trường Lạc cự tuyệt nói, đắc tội Lâm gia, không những mất đi bạc, lại còn đối địch với Cửu Vương phủ, nàng đâu có ngu.
Minh Hoàng tức giận muốn đâm đầu nàng, "Nhìn ngươi cả ngày ăn không ngồi rồi, chỉ biết vui đùa, không làm chính sự. Có lỗi thì phải phạt, phạt hai mươi thước, đuổi ra khỏi cung."
"Vậy thì có thể, đừng đánh thành phế là được, Tiểu Thập vì hai mươi thước của ngài thành không có tương lại." Trường Lạc ngoắc ngoắc khóe miệng, nhìn lướt nữ nhi bên cạnh bệ hạ muốn nói lại thôi, trong lòng đột ngột sinh căm ghét.
Tô Chiêu dào dạt đắc ý, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo ý cười, quay đầu lại thấy ánh mắt như sắp ăn thịt người của Trường Lạc Công chúa, sợ đến run, nới lỏng cánh tay tiểu Quận chúa.
Lâm Nhiên từ đầu đến cuối không nói một lời, thản nhiên duỗi hai tay ra, liếc nhìn Tô Chiêu, khóe môi giật giật, không nói gì.
Lòng bàn tay đột nhiên đau xót, nàng phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới một chuyện, không cần phải vào cung nữa.
Vậy có thể cùng đi với A Lương hồi Lâm gia được rồi đúng không?
Nàng đuôi lông mày giương lên, thước đánh vào lòng bàn tay cũng không thấy đau, khóe môi mím mím, thù hôm nay nàng sẽ nhớ kỹ. Cha luôn nói tức giận để ở trong lòng, báo thùsau cũng không vội, càng sống lâu, tích góp lại càng thành công.
Nàng nhẫn nhịn đau không nói tiếng nào, để Trường Lạc nhấc mắt, ánh mắt ra hiệu Tần Uyển mời bệ hạ đi, lại sai tâm phúc mang Lâm Nhiên ra khỏi cung. Nhìn nữ nhi khúm núm, nàng cuối cùng không nhịn được mắng: "Bị người khác nắm mũi dẫn đi, thật quá ngu xuẩn, Lâm Nhiên chịu đòn, các ngươi nghĩ có thể tránh được sao, tăng gấp đôi hình phạt, mặt khác đem Tô Chiêu đưa ra khỏi cung, chỗ này của bản cung không nhận được."
Tô Chiêu sắc mặt trắng nhợt, "Điện hạ hồ đồ."
"Hồ đồ thì hồ đồ, bốn mươi không đủ cho lên tám mươi, nếu đánh tàn phế bản cung sẽ chịu trách nhiệm." Trường Lạc mắt lạnh đảo qua tỳ nữ đứng ở dưới, Tô Chiêu sau lưng tính toán, đúng là mưu kế tốt, chỉ là việc đắc tội Mục Lương, không phải một mình nàng làm.
*****
Xe ngựa trong cung đột nhiên tới, Mục Lương ra cửa tiếp đón, nhìn Lâm Nhiên trên xe ngựa nhảy xuống, nàng vội la lên: "Chậm chút, cẩn thận chân đau."
Lâm Nhiên bĩu môi, chân không đau, tay mới đau.
Nàng đưa tay ra sau lưng, đi lên bậc thang, chưa nói thì cung nhân Thượng Dương Cung mở miệng: "Bệ hạ có chỉ, Lâm cô nương không cần vào cung. Điện hạ sai ta nói với ngài một tiếng, ngày khác sẽ đến xin lỗi ngài."
"Xin lỗi?" Mục Lương ánh mắt lạnh lùng, thấy vẻ mặt trốn tránh của Lâm Nhiên, nói thẳng: "Làm phiền cô cô nói rõ ràng, Lâm Nhiên phạm sai lầm?"
Cung nhân biết tính tình của Mục Quận chúa, tỉ mỉ kể lại sự việc, cuối cùng thêm một câu: "Điện hạ cũng phạt Quận chúa cùng Tô Chiêu, ngài không muốn cùng tính toán với trẻ con."
Mục Lương lại nói: "Truyền lời cho điện hạ nhà ngươi, chuyện xin lỗi thì miễn đi, sau này người Thượng Dương Cung không nên bước vào Cửu Vương phủ một bước là được rồi, Mục gia tiếp không nổi."
A Lương tức rồi? Lâm Nhiên nâng đầu nhìn nàng, đưa tay ôm lấy vòng eo của nàng, trước tiên nói: "Noi kỳ quái đó là Tô Chiêu đi đầu tiên."
Cung nhân muốn nói cái gì nữa, Mục Lương nắm cánh tay Lâm Nhiên xoay người hồi phủ, môn nhân khép cửa lớn lại, ngăn một đám cung nhân ở ngoài cửa phủ.
Lâm Nhiên chạy mãi mới đuổi theo được bước chân của Mục Lương, lúc vào nhà liên thở hồng hộc, cảm thấy có chỗ không đúng, nàng tới gần ngưỡng cửa, "A Lương không tin ta sao?"
"Trên điện vì sao không giải thích?"
"Tổ mẫu thường nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, Quận chúa nói xong ta lại nói, bệ hạ tin làm sao được, không chừng còn nói ta ngụy biện, chẳng bằng không nói." Lâm Nhiên chống trên ván cửa, lại sợ A Lương không hiểu, lại thêm một câu: "Cha từng nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
Khi còn bé thì hay nhớ câu rắm chó không kêu, bây giờ hơi lớn chút, thì lại là câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Mục Lương bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, nói: "Vậy ngươi đi tìm cha bôi thuốc, để hắn cho ngươi hả giận, xem ngươi mười năm sau còn có thể báo thù hay không."
"Không muốn, Vương phi sẽ nói là do ta gây sự, không đi. A Lương, người xem ta bị đuổi ra khỏi cung, là có thể về Lâm gia, thật tốt." Lâm Nhiên sợ nàng thật sự đem mình ném cho cha, đá đá mũi chân.
Tác giả có lời muốn nói:
Ta vẫn cho là ngày mai là tháng chạp hai mươi tám, mãi đến tận có người nhắc nhở ta... Ngày mai hai mươi chín... Ta đang nhớ ta đại khái so với người khác thiếu quá một ngày mới có cái này ảo giác!
Cảm tạ tại 2020-01-21 18:33:45~2020-01-22 19:46:09 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra địa lôi tiểu thiên sứ: Thanh trì 2 cái; quân không gặp, cà chua, cùng ấn tượng không quan hệ 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Quân không gặp 50 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.