Đứa Bé Tới Ở Rể Thành Hoàng Đế
Chương 12: Kỳ quái
Cửu Hoàng Thúc
13/09/2022
Lâm gia sở hữu rất nhiều tửu quán tại Lạc Dương, tín vật của Lâm Tứ tại
Lâm gia tửu quán so với vàng ròng bạc trắng còn hữu ích hơn. Mục Năng có thể làm người phóng khoáng, thích ngồi uống rượu chuyện trò, mỗi khi ra ngoài không mang theo bạc sẽ sai người về lấy.
Hôm nay ra ngoài có mang bạc, chỉ là bị Lâm Nhiên quét sạch hết, bất đắc dĩ phải trở về lấy, trùng hợp Lâm Tứ lại nghe thấy, cho luôn tín vật, chỉ sợ sau này không cần cầm bạc theo nữa.
Lâm Nhiên không cần hiểu quá sâu những việc này, Mục Lương không muốn giải thích, tránh dạy hư cô, chỉ chọt chọt trán của cô: "Sau này không cho uống rượu."
Lâm Nhiên sờ sờ trán của mình: "Nhưng là cha uống rượu mừ."
"Cha như thế là không ngoan, không nên học ông." Mục Lương nói, mang theo vài phần bất đắc dĩ, dắt Lâm Nhiên đi tới hậu viện.
Lâm Nhiên rập khuôn từng bước theo sau, nhớ lúc nãy sau khi vào cửa gặp Vương phi, nhân tiện nói: "A Lương, ta lúc nãy nhìn thấy Vương phi thần thần bí bí nói chuyện với người gác cổng, thấy ta trở về, nhưng không để ý tới, người còn giận ta sao?"
Suy nghĩ của trẻ con vô cùng đơn giản, Mục Lương lại cảm thấy có chỗ không đúng, bước chân dừng lại, hơi nâng đầu hướng tỳ nữ theo sau, ra hiệu ra đi ra môn nhân đang gác cổng nghe ngóng, sau đó giải thích cho Lâm Nhiên: "Vương phi chắc là có việc muốn làm, bé ngoan không cần để ý tới bà, người bẩn hết rồi, mau tắm rửa rồi còn ăn cơm tối."
A Lương đã nói không sao thì Lâm Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều nữa, theo người hầu vào phòng tắm rửa.
Bên trong phòng tắm, tỳ nữ đem nước nóng vào rồi lui ra, vú em đặt quần áo mới lên giường, Lâm Nhiên cởi quần áo, hơi nóng bốc lên làm cho khuôn mặt của cô đỏ chót một mảng.
Mục Lương sai người lấy hương liệu thả vào nước trong chậu tắm, Lâm Nhiên đến gần: "Thơm quá, đây là mùi gì vậy?"
"Ngươi không ngửi ra mùi gì sao?" Mục Lương cười, nhân cơ hội sờ khuôn mặt nhỏ của cô rồi bế người lên thả vào trong chậu.
Lâm Nhiên thuận theo ngồi ở trong nước, cái mũi ngửi ngửi, ngoại trừ thơm thì vẫn là thơm, cô không ngửi được mùi gì cả, bỗng nhiên dùng tay hắt nước lên người Mục Lương: " Không ngửi thấy mùi gì hết nhưng A Lương, quần áo ngươi cũng ướt rồi, vào tắm cùng ta, thế là thơm cùng nhau luôn."
Bị nước nóng hất lên mặt, Mục Lương theo bản năng lùi về sau, mặt hơi giận nhìn con người đang ở trong nước, giao đồ cho vú em: "Ta đi thay quần áo, tối nay qua ăn với tổ mẫu."
"A Lương, đừng đi màaa..."
Mục Lương không thèm nghe tiếng gọi nao lòng của cô, quay về thay quần áo, tỳ nữ vừa được sai qua phòng gác cổng đã quay về bẩm báo: "Người ở phòng gác cổng nói Vương phi dặn bọn họ cẩn thận chút, ngoài ra không có nói chuyện khác."
"Vương phi chưa bao giờ nói nhiều với người hầu, hôm nay tại sao lại ra dặn dò phòng gác cổng, họ có làm sai gì sao?" Mục Lương không rõ, nàng hiểu được tính tình của mẫu thân mình, kiêu căng và hám tiền. Ngày thường A nương không muốn nói chuyện cùng với người ngoại viện, nếu thật sự muốn dặn dò, chỉ cần sai tỳ nữ đi là được, tại sao phải tự mình đi làm gì.
Tỳ nữ trả lời: "Họ chưa từng phạm tội, nô tỳ đã tra rõ ràng, không phạm sai lầm gì hết."
"Thôi, ngươi sai người để mắt tới Vương phi, còn nữa đừng để Lâm Nhiên chơi gần chỗ bà." Mục Lương nhất thời không nhớ tới, mấy ngày gần đây đang chuẩn bị để rời khỏi Lạc Dương thành, vô cùng bận rộn, cũng quên mất không để tâm tới mẫu thân.
"Nô tỳ đã hiểu." Tỳ nữ lui ra.
Sau nửa canh giờ, hài tử nghịch ngợm, chạy như một cơn gió chui vào lòng lão phu nhân, cầm đồ chơi mình mua ban ngày tặng cho tổ mẫu.
"Tổ mẫu, bé ngoan có thơm không ạ?"
"Thơm, trẻ con cứ sạch sẽ là thơm rồi." Lão phu nhân cười đáp, kéo cô ngồi sang ghế bên cạnh, phân phó tỳ nữ bày cơm tối.
Ba người ăn cơm không nhiều, thức ăn cũng đơn giản, Lâm Nhiên cũng không kén ăn, gắp gì ăn nấy, trong miệng toàn cơm, vừa nhai nhồm nhoàm kể chuyện thú vị mình gặp trên đường hôm nay.
Lão phu nhân thích yên tĩnh, không hay ra ngoài dự tiệc, Mục Lương cũng giống bà, hai người đều im lặng không lên tiếng, chỉ nghe Lâm Nhiên đang ngồi ồn ào một mình. Kể xong chuyện thú vị, cô chuyển sang kể việc cha uống rượu, cô rất không hiểu: "A Lương nói uống rượu không tốt, thế không tốt chỗ nào ạ?"
"Uống rượu không phải chuyện tốt, cũng không phải chuyện xấu, chỉ là con còn nhỏ, không thể uống được." Lão phu nhân không lừa cô, cũng không nói giống Mục Lương, lại sợ trẻ con tuổi còn nhỏ nghe không hiểu, nên ví dụ nói: "Giống như ăn kem vậy, ăn một miếng cảm thấy trong lòng thoải mái, nhưng ăn nhiều thì chỗ này sẽ không thoải mái." Bà vỗ vỗ bụng nhỏ của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên lập tức hiểu ra, phụ họa nói: "Bé ngoan đã hiểu, uống một chén là được. Cha lại uống quá nhiều chén, không ngoan, vậy tối nay có phải nên phạt không cho ông vào phòng không ạ?"
"Chuyện này..."
Một câu này là hỏi lão phu nhân, bà liền giương mắt nhìn A Lương: "Con dạy nàng như vậy đó hả?"
Mục Lương cười nhạt không nói, Lâm Nhiên cướp lời: "A Lương nói nếu hôm nay con cho cha tiền uống rượu, nàng sẽ không cho con ngủ cùng, vậy nếu cha uống, thì cha cũng không thể ngủ với Vương phi phải không ạ? "
Lão phu nhân: "..." Học một biết mười suy nghĩ quả thực vô cùng nhanh nhạy.
Mục Lương cười gắp miếng thịt cá, đút vào cái miệng nhỏ, chặn lại âm thanh đang lải nhải.
Sau khi ăn xong, nàng chậm rãi nắm tay Lâm Nhiên trở về, để tiêu cơm sau bữa ăn.
Ánh chiều tà le lói, như chấm nhỏ nhàn nhạt phía chân trời, trên con đường uốn lượn mang theo hương hoa, ánh đèn phản chiếu bóng hình một cao một thấp. Cái bóng cao tư thái đoan trang, cái bóng ngắn nhảy lên liên tục, khua tay múa chân.
Khi trở về, Lâm Nhiên nằm dạng cả tay chân trên giường, chỉ lo Mục Lương sẽ bắt cô ngủ với vú em. Thoải mái nằm xuống, cô mới nhớ ra mấy hôm nay không có đọc sách, nghiêng đầu nhìn A Lương: "A Lương, mấy ngày không đọc sách có phải là không tốt không?"
"Không sao, chờ mấy ngày nữa rời Lạc Dương thành, đến Nam thành sẽ tìm sư phụ mới cho ngươi."
Ánh đèn chiếu xuống bóng hình mềm mại bên dưới, như bông hoa sen trắng trong làn nước, Lâm Nhiên trở người, nhìn chăm chú chủ nhân của chiếc bóng kia: "Khi nào đi vậy, ta có nên nói với Tề Cấm một tiếng không?"
"Ngày mai dẫn ngươi qua Bát Vương phủ, nhưng phải nhớ kỹ không được bắt nạt nàng." Mục Lương nói, nàng để vú em vào, còn mình đi tắm trước.
Cô đi ngủ, nàng còn chưa trở về, đã gặp được Chu công*.
* Ý là ngủ rất ngon ròi
Ngày kế, hai người qua Bát Vương phủ một chuyến. Đêm qua Bát Vương gia uống rượu quá độ, suýt chút nữa muộn buổi lên triều hôm nay, Bát Vương phi từ sáng sớm đã bắt đầu bài phát biểu, thấy hai người mới tạm dừng lại.
Tề Việt ở trong phủ không ra ngoài, hắn chức quan thấp, không cần lên triều, hôm nay thấy Mục Lương tới thì càng không đi, sai người ôm Tề Cấm ra, chơi với Lâm Nhiên.
Hắn nghe nói mấy hôm nay Vương phủ đang có chuyện, định chuẩn bị qua phủ hỏi chút, không ngờ Mục Lương lại qua đây.
Bát Vương phi lôi kéo Lâm Nhiên sang ngồi cùng, nhét trái cây vào miệng cô, "Hôm nay sao lại tới đây?"
"Chúng con phải về Nam thành, muốn qua nói lời tạm biệt với Tề Cấm, Thẩm nương hôm nay vẫn rất xinh đẹp ạ." Lâm Nhiên ngậm đầy miệng trái cây, bưng tách trà lên uống, mắt to chớp chớp, lộ ra vẻ nghịch ngợm đáng yêu, làm Bát Vương phi không kìm được lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô.
Tề Việt chăm chú nhìn Mục Lương, thấy nàng không ngẩng đầu cũng không nhìn nữa, nói: "Vì sao phải đi Nam thành?"
"Ngày giỗ của cha mẹ Lâm Nhiên, nhiều năm qua vẫn chưa trở về, nhân lúc có thời gian, thì trở về thăm quê hương, không thể quên nguồn gốc của mình."
Tề Việt nghe nàng nhắc đến chuyện của Lâm gia, trong lòng cảm thấy khá khó chịu, phiền muộn một lát, lúc sau Lâm Nhiên ngồi trở lại bên cạnh nàng, tay nhỏ cầm trái cây đưa cho nàng ăn, "A Lương, ngọt lắm luôn."
Mục Lương nhận lấy, xoa đầu nàng, hai người thân mật không một kẽ hở.
Mấy phút sau, Tề Cấm được tỳ nữ nắm tay đi tới, nhìn thấy Lâm Nhiên thì hừ một tiếng, tới bên cạnh phụ thân, không muốn nói chuyện với cô, thù lần trước vẫn còn ghim.
"Tề Cấm, ta mang quà cho ngươi." Lâm Nhiên từ trên ghế đứng lên, sai tỳ nữ cầm hộp gấm đưa cho nàng, nhỏ giọng nói: "Là một hộp trâm hoa, rất nhiều mẫu mã, đủ để ngươi dùng mấy tháng đó."
Tề Cấm rất thích trâm hoa, Lâm Nhiên còn nhớ, hôm qua đi chơi phố, thấy có bán nên cô đã mua, khiến Tề Cấm giật nảy mình, vội đưa tay ôm chặt hộp gấm, gượng gạo nói: "Đừng bắt ta gọi ngươi là cô cô, ta không muốn."
"Theo ý ngươi, ta về Nam thành, chờ ngươi lớn rồi không muốn gọi cũng phải gọi." Lâm Nhiên cười hì hì một tiếng, rồi chui vào lòng Mục Lương ngồi.
Tề Cấm nghe cô nói muốn đi, ôm hộp sửng sốt: "Vậy ngươi lớn rồi mới về sao?" Nói xong, bĩu môi khóc.
Lâm Nhiên ghét bỏ nhìn nàng: "Động tí là khóc, không có tiền đồ." Cha nói đáng yêu có nghĩa là không có tiền đồ.
"Ăn nói cẩn thận, không được bắt nạt nàng, tại sao không nghe lời." Mục Lương nghe thấy tiếng khóc thì đau đầu, tóm lấy lỗ tai Lâm Nhiên, ra hiệu cô mau xin lỗi.
"Không đi, ta không có bắt nạt nàng, còn tặng cho hộp trâm hoa mà." Lâm Nhiên nắm đầu nhanh nhẹn tránh né bàn tay của nàng, muốn duy trì tôn nghiêm của mình, lại nói: "Ta chịu đòn còn không khóc,mà còn chưa có mắng nàng, nàng đã khóc rồi, không liên quan đến ta."
Mục Lương bất đắc dĩ, chỉ có thể dỗ Tề Cấm: "Không phải lớn rồi mới về, chỉ đi một thời gian thôi."
"Có thật không ạ? Thập Cửu cô cô không được lừa con." Tề Cấm khóc đến tèm lem nước mắt cuối cùng cũng ngừng, đưa ngón tay muốn móc ngoéo, "Kéo câu, không cho lừa con."
Mục Lương không muốn lừa nàng, nhưng ngoéo tay thì không thích hợp. Nàng đang khó xử thì Lâm Nhiên chồm tới, giang hai tay ôm lấy nàng, hai con mắt tràn ngập bài xích: "A Lương là của ta, dựa vào cái gì mà phải móc tay với ngươi, ta không cho phép."
Tề Cấm bị nàng trừng quen rồi, chỉ bĩu môi: "Vậy ta với ngươi thề, không cho phép ngươi lừa người."
"Không thề với ngươi, ta chỉ ngoéo tay với A Lương." Lâm Nhiên mặt đầy ngạo kiều giấu Mục Lương ở sau lưng mình, chống nạnh nhìn Tề Cấm, "A Lương là của ta, ngươi đừng có mơ mà cướp được nàng đi."
"Vậy thì mau bảo vệ nàng đi." Bát Vương phi nhìn hai đứa bé làm trò khôi hài thì cảm thấy thú vị, quay ra lại thấy Mục Lương đang nhìn Lâm Nhiên bằng ánh mắt bất đắc dĩ mà nuông chiều, bỗng trở nên câm nín.
Một cô nương khỏe mạnh, có vẻ sắp sửa phải hủy cả đời mình trong tay một đứa trẻ rồi.
Bà hoà giải nói: "Cấm nhi ngoéo tay với tổ mẫu đi, không thèm chơi với cô cô xấu tính nữa."
Lâm Nhiên lúc này mới hài lòng gật đầu: "Cô cô xấu tính thì vẫn là cô cô."
Vô cùng ngang ngược phải có được chức vị "làm rể của Thập Cửu cô cô" này.
****
Sau khi nói lời từ biệt với Tề Cấm, Lâm Nhiên với Mục Lương hồi phủ.
Hai người mới trở về thì Ngụy thị đã cười tủm tỉm đi tới, "Trở về thật đúng lúc, ngày mai ta muốn đưa Lâm Nhiên vào chùa cầu bùa bình an, con thấy sao?"
Mục Lương trầm ngâm, không hề che giấu ánh mắt dò xét của mình: "Mẫu thân luôn không thích Lâm Nhiên, sao tự nhiên lại dẫn nàng ấy đi chùa?"
Bị nàng hỏi trực tiếp như vậy, Ngụy thị lúng túng nở nụ cười, "Nói vớ vẩn gì vậy, sao ta lại không thích, nàng tương lai sẽ thành người Mục gia, gọi Vương gia một tiếng cha, ta có chỗ nào coi nàng là người ngoài sao."
Bà xoay người về phía Lâm Nhiên, thân thiết lôi kéo tay cô: "Ở trong chùa có nhiều nơi thú vị lắm, chúng ta có thể ăn cơm chay, rồi xin bùa cho A Lương, cầu cho cho nàng bình an, có được không?"
Hôm nay ra ngoài có mang bạc, chỉ là bị Lâm Nhiên quét sạch hết, bất đắc dĩ phải trở về lấy, trùng hợp Lâm Tứ lại nghe thấy, cho luôn tín vật, chỉ sợ sau này không cần cầm bạc theo nữa.
Lâm Nhiên không cần hiểu quá sâu những việc này, Mục Lương không muốn giải thích, tránh dạy hư cô, chỉ chọt chọt trán của cô: "Sau này không cho uống rượu."
Lâm Nhiên sờ sờ trán của mình: "Nhưng là cha uống rượu mừ."
"Cha như thế là không ngoan, không nên học ông." Mục Lương nói, mang theo vài phần bất đắc dĩ, dắt Lâm Nhiên đi tới hậu viện.
Lâm Nhiên rập khuôn từng bước theo sau, nhớ lúc nãy sau khi vào cửa gặp Vương phi, nhân tiện nói: "A Lương, ta lúc nãy nhìn thấy Vương phi thần thần bí bí nói chuyện với người gác cổng, thấy ta trở về, nhưng không để ý tới, người còn giận ta sao?"
Suy nghĩ của trẻ con vô cùng đơn giản, Mục Lương lại cảm thấy có chỗ không đúng, bước chân dừng lại, hơi nâng đầu hướng tỳ nữ theo sau, ra hiệu ra đi ra môn nhân đang gác cổng nghe ngóng, sau đó giải thích cho Lâm Nhiên: "Vương phi chắc là có việc muốn làm, bé ngoan không cần để ý tới bà, người bẩn hết rồi, mau tắm rửa rồi còn ăn cơm tối."
A Lương đã nói không sao thì Lâm Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều nữa, theo người hầu vào phòng tắm rửa.
Bên trong phòng tắm, tỳ nữ đem nước nóng vào rồi lui ra, vú em đặt quần áo mới lên giường, Lâm Nhiên cởi quần áo, hơi nóng bốc lên làm cho khuôn mặt của cô đỏ chót một mảng.
Mục Lương sai người lấy hương liệu thả vào nước trong chậu tắm, Lâm Nhiên đến gần: "Thơm quá, đây là mùi gì vậy?"
"Ngươi không ngửi ra mùi gì sao?" Mục Lương cười, nhân cơ hội sờ khuôn mặt nhỏ của cô rồi bế người lên thả vào trong chậu.
Lâm Nhiên thuận theo ngồi ở trong nước, cái mũi ngửi ngửi, ngoại trừ thơm thì vẫn là thơm, cô không ngửi được mùi gì cả, bỗng nhiên dùng tay hắt nước lên người Mục Lương: " Không ngửi thấy mùi gì hết nhưng A Lương, quần áo ngươi cũng ướt rồi, vào tắm cùng ta, thế là thơm cùng nhau luôn."
Bị nước nóng hất lên mặt, Mục Lương theo bản năng lùi về sau, mặt hơi giận nhìn con người đang ở trong nước, giao đồ cho vú em: "Ta đi thay quần áo, tối nay qua ăn với tổ mẫu."
"A Lương, đừng đi màaa..."
Mục Lương không thèm nghe tiếng gọi nao lòng của cô, quay về thay quần áo, tỳ nữ vừa được sai qua phòng gác cổng đã quay về bẩm báo: "Người ở phòng gác cổng nói Vương phi dặn bọn họ cẩn thận chút, ngoài ra không có nói chuyện khác."
"Vương phi chưa bao giờ nói nhiều với người hầu, hôm nay tại sao lại ra dặn dò phòng gác cổng, họ có làm sai gì sao?" Mục Lương không rõ, nàng hiểu được tính tình của mẫu thân mình, kiêu căng và hám tiền. Ngày thường A nương không muốn nói chuyện cùng với người ngoại viện, nếu thật sự muốn dặn dò, chỉ cần sai tỳ nữ đi là được, tại sao phải tự mình đi làm gì.
Tỳ nữ trả lời: "Họ chưa từng phạm tội, nô tỳ đã tra rõ ràng, không phạm sai lầm gì hết."
"Thôi, ngươi sai người để mắt tới Vương phi, còn nữa đừng để Lâm Nhiên chơi gần chỗ bà." Mục Lương nhất thời không nhớ tới, mấy ngày gần đây đang chuẩn bị để rời khỏi Lạc Dương thành, vô cùng bận rộn, cũng quên mất không để tâm tới mẫu thân.
"Nô tỳ đã hiểu." Tỳ nữ lui ra.
Sau nửa canh giờ, hài tử nghịch ngợm, chạy như một cơn gió chui vào lòng lão phu nhân, cầm đồ chơi mình mua ban ngày tặng cho tổ mẫu.
"Tổ mẫu, bé ngoan có thơm không ạ?"
"Thơm, trẻ con cứ sạch sẽ là thơm rồi." Lão phu nhân cười đáp, kéo cô ngồi sang ghế bên cạnh, phân phó tỳ nữ bày cơm tối.
Ba người ăn cơm không nhiều, thức ăn cũng đơn giản, Lâm Nhiên cũng không kén ăn, gắp gì ăn nấy, trong miệng toàn cơm, vừa nhai nhồm nhoàm kể chuyện thú vị mình gặp trên đường hôm nay.
Lão phu nhân thích yên tĩnh, không hay ra ngoài dự tiệc, Mục Lương cũng giống bà, hai người đều im lặng không lên tiếng, chỉ nghe Lâm Nhiên đang ngồi ồn ào một mình. Kể xong chuyện thú vị, cô chuyển sang kể việc cha uống rượu, cô rất không hiểu: "A Lương nói uống rượu không tốt, thế không tốt chỗ nào ạ?"
"Uống rượu không phải chuyện tốt, cũng không phải chuyện xấu, chỉ là con còn nhỏ, không thể uống được." Lão phu nhân không lừa cô, cũng không nói giống Mục Lương, lại sợ trẻ con tuổi còn nhỏ nghe không hiểu, nên ví dụ nói: "Giống như ăn kem vậy, ăn một miếng cảm thấy trong lòng thoải mái, nhưng ăn nhiều thì chỗ này sẽ không thoải mái." Bà vỗ vỗ bụng nhỏ của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên lập tức hiểu ra, phụ họa nói: "Bé ngoan đã hiểu, uống một chén là được. Cha lại uống quá nhiều chén, không ngoan, vậy tối nay có phải nên phạt không cho ông vào phòng không ạ?"
"Chuyện này..."
Một câu này là hỏi lão phu nhân, bà liền giương mắt nhìn A Lương: "Con dạy nàng như vậy đó hả?"
Mục Lương cười nhạt không nói, Lâm Nhiên cướp lời: "A Lương nói nếu hôm nay con cho cha tiền uống rượu, nàng sẽ không cho con ngủ cùng, vậy nếu cha uống, thì cha cũng không thể ngủ với Vương phi phải không ạ? "
Lão phu nhân: "..." Học một biết mười suy nghĩ quả thực vô cùng nhanh nhạy.
Mục Lương cười gắp miếng thịt cá, đút vào cái miệng nhỏ, chặn lại âm thanh đang lải nhải.
Sau khi ăn xong, nàng chậm rãi nắm tay Lâm Nhiên trở về, để tiêu cơm sau bữa ăn.
Ánh chiều tà le lói, như chấm nhỏ nhàn nhạt phía chân trời, trên con đường uốn lượn mang theo hương hoa, ánh đèn phản chiếu bóng hình một cao một thấp. Cái bóng cao tư thái đoan trang, cái bóng ngắn nhảy lên liên tục, khua tay múa chân.
Khi trở về, Lâm Nhiên nằm dạng cả tay chân trên giường, chỉ lo Mục Lương sẽ bắt cô ngủ với vú em. Thoải mái nằm xuống, cô mới nhớ ra mấy hôm nay không có đọc sách, nghiêng đầu nhìn A Lương: "A Lương, mấy ngày không đọc sách có phải là không tốt không?"
"Không sao, chờ mấy ngày nữa rời Lạc Dương thành, đến Nam thành sẽ tìm sư phụ mới cho ngươi."
Ánh đèn chiếu xuống bóng hình mềm mại bên dưới, như bông hoa sen trắng trong làn nước, Lâm Nhiên trở người, nhìn chăm chú chủ nhân của chiếc bóng kia: "Khi nào đi vậy, ta có nên nói với Tề Cấm một tiếng không?"
"Ngày mai dẫn ngươi qua Bát Vương phủ, nhưng phải nhớ kỹ không được bắt nạt nàng." Mục Lương nói, nàng để vú em vào, còn mình đi tắm trước.
Cô đi ngủ, nàng còn chưa trở về, đã gặp được Chu công*.
* Ý là ngủ rất ngon ròi
Ngày kế, hai người qua Bát Vương phủ một chuyến. Đêm qua Bát Vương gia uống rượu quá độ, suýt chút nữa muộn buổi lên triều hôm nay, Bát Vương phi từ sáng sớm đã bắt đầu bài phát biểu, thấy hai người mới tạm dừng lại.
Tề Việt ở trong phủ không ra ngoài, hắn chức quan thấp, không cần lên triều, hôm nay thấy Mục Lương tới thì càng không đi, sai người ôm Tề Cấm ra, chơi với Lâm Nhiên.
Hắn nghe nói mấy hôm nay Vương phủ đang có chuyện, định chuẩn bị qua phủ hỏi chút, không ngờ Mục Lương lại qua đây.
Bát Vương phi lôi kéo Lâm Nhiên sang ngồi cùng, nhét trái cây vào miệng cô, "Hôm nay sao lại tới đây?"
"Chúng con phải về Nam thành, muốn qua nói lời tạm biệt với Tề Cấm, Thẩm nương hôm nay vẫn rất xinh đẹp ạ." Lâm Nhiên ngậm đầy miệng trái cây, bưng tách trà lên uống, mắt to chớp chớp, lộ ra vẻ nghịch ngợm đáng yêu, làm Bát Vương phi không kìm được lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô.
Tề Việt chăm chú nhìn Mục Lương, thấy nàng không ngẩng đầu cũng không nhìn nữa, nói: "Vì sao phải đi Nam thành?"
"Ngày giỗ của cha mẹ Lâm Nhiên, nhiều năm qua vẫn chưa trở về, nhân lúc có thời gian, thì trở về thăm quê hương, không thể quên nguồn gốc của mình."
Tề Việt nghe nàng nhắc đến chuyện của Lâm gia, trong lòng cảm thấy khá khó chịu, phiền muộn một lát, lúc sau Lâm Nhiên ngồi trở lại bên cạnh nàng, tay nhỏ cầm trái cây đưa cho nàng ăn, "A Lương, ngọt lắm luôn."
Mục Lương nhận lấy, xoa đầu nàng, hai người thân mật không một kẽ hở.
Mấy phút sau, Tề Cấm được tỳ nữ nắm tay đi tới, nhìn thấy Lâm Nhiên thì hừ một tiếng, tới bên cạnh phụ thân, không muốn nói chuyện với cô, thù lần trước vẫn còn ghim.
"Tề Cấm, ta mang quà cho ngươi." Lâm Nhiên từ trên ghế đứng lên, sai tỳ nữ cầm hộp gấm đưa cho nàng, nhỏ giọng nói: "Là một hộp trâm hoa, rất nhiều mẫu mã, đủ để ngươi dùng mấy tháng đó."
Tề Cấm rất thích trâm hoa, Lâm Nhiên còn nhớ, hôm qua đi chơi phố, thấy có bán nên cô đã mua, khiến Tề Cấm giật nảy mình, vội đưa tay ôm chặt hộp gấm, gượng gạo nói: "Đừng bắt ta gọi ngươi là cô cô, ta không muốn."
"Theo ý ngươi, ta về Nam thành, chờ ngươi lớn rồi không muốn gọi cũng phải gọi." Lâm Nhiên cười hì hì một tiếng, rồi chui vào lòng Mục Lương ngồi.
Tề Cấm nghe cô nói muốn đi, ôm hộp sửng sốt: "Vậy ngươi lớn rồi mới về sao?" Nói xong, bĩu môi khóc.
Lâm Nhiên ghét bỏ nhìn nàng: "Động tí là khóc, không có tiền đồ." Cha nói đáng yêu có nghĩa là không có tiền đồ.
"Ăn nói cẩn thận, không được bắt nạt nàng, tại sao không nghe lời." Mục Lương nghe thấy tiếng khóc thì đau đầu, tóm lấy lỗ tai Lâm Nhiên, ra hiệu cô mau xin lỗi.
"Không đi, ta không có bắt nạt nàng, còn tặng cho hộp trâm hoa mà." Lâm Nhiên nắm đầu nhanh nhẹn tránh né bàn tay của nàng, muốn duy trì tôn nghiêm của mình, lại nói: "Ta chịu đòn còn không khóc,mà còn chưa có mắng nàng, nàng đã khóc rồi, không liên quan đến ta."
Mục Lương bất đắc dĩ, chỉ có thể dỗ Tề Cấm: "Không phải lớn rồi mới về, chỉ đi một thời gian thôi."
"Có thật không ạ? Thập Cửu cô cô không được lừa con." Tề Cấm khóc đến tèm lem nước mắt cuối cùng cũng ngừng, đưa ngón tay muốn móc ngoéo, "Kéo câu, không cho lừa con."
Mục Lương không muốn lừa nàng, nhưng ngoéo tay thì không thích hợp. Nàng đang khó xử thì Lâm Nhiên chồm tới, giang hai tay ôm lấy nàng, hai con mắt tràn ngập bài xích: "A Lương là của ta, dựa vào cái gì mà phải móc tay với ngươi, ta không cho phép."
Tề Cấm bị nàng trừng quen rồi, chỉ bĩu môi: "Vậy ta với ngươi thề, không cho phép ngươi lừa người."
"Không thề với ngươi, ta chỉ ngoéo tay với A Lương." Lâm Nhiên mặt đầy ngạo kiều giấu Mục Lương ở sau lưng mình, chống nạnh nhìn Tề Cấm, "A Lương là của ta, ngươi đừng có mơ mà cướp được nàng đi."
"Vậy thì mau bảo vệ nàng đi." Bát Vương phi nhìn hai đứa bé làm trò khôi hài thì cảm thấy thú vị, quay ra lại thấy Mục Lương đang nhìn Lâm Nhiên bằng ánh mắt bất đắc dĩ mà nuông chiều, bỗng trở nên câm nín.
Một cô nương khỏe mạnh, có vẻ sắp sửa phải hủy cả đời mình trong tay một đứa trẻ rồi.
Bà hoà giải nói: "Cấm nhi ngoéo tay với tổ mẫu đi, không thèm chơi với cô cô xấu tính nữa."
Lâm Nhiên lúc này mới hài lòng gật đầu: "Cô cô xấu tính thì vẫn là cô cô."
Vô cùng ngang ngược phải có được chức vị "làm rể của Thập Cửu cô cô" này.
****
Sau khi nói lời từ biệt với Tề Cấm, Lâm Nhiên với Mục Lương hồi phủ.
Hai người mới trở về thì Ngụy thị đã cười tủm tỉm đi tới, "Trở về thật đúng lúc, ngày mai ta muốn đưa Lâm Nhiên vào chùa cầu bùa bình an, con thấy sao?"
Mục Lương trầm ngâm, không hề che giấu ánh mắt dò xét của mình: "Mẫu thân luôn không thích Lâm Nhiên, sao tự nhiên lại dẫn nàng ấy đi chùa?"
Bị nàng hỏi trực tiếp như vậy, Ngụy thị lúng túng nở nụ cười, "Nói vớ vẩn gì vậy, sao ta lại không thích, nàng tương lai sẽ thành người Mục gia, gọi Vương gia một tiếng cha, ta có chỗ nào coi nàng là người ngoài sao."
Bà xoay người về phía Lâm Nhiên, thân thiết lôi kéo tay cô: "Ở trong chùa có nhiều nơi thú vị lắm, chúng ta có thể ăn cơm chay, rồi xin bùa cho A Lương, cầu cho cho nàng bình an, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.