Đứa Bé Tới Ở Rể Thành Hoàng Đế
Chương 6: Vào cung
Cửu Hoàng Thúc
03/08/2022
Trên điện, Tô Trường Lan trầm mặc nở nụ cười, nhìn chăm chú phản ứng của Cửu Vương, một lát sau Minh Hoàng bãi triều.
Tài phú của Lâm gia với Lạc gia đã từng gần như không phân cao thấp, sau Lạc gia hỗ trợ quân lính cải giúp hoàng đế thống nhất giang sơn, nhảy một cái trở thành vương khác họ, Lâm gia trong chiến loạn bỗng nhiên phát tài, ngay cả Minh Hoàng không thán phục cũng không được.
Sau khi Lạc gia tận diệt, Minh Hoàng cho người đến khám xét nhà, ngoại trừ còn xót lại tranh chữ là đồ cổ, tất cả tài sản mà người đời thán phục đều biến mất không thấy tăm hơi.
Cửu Vương gia Mục Năng từng mang binh đi vây quét phản tặc Lạc gia, hắn sai người xới ba tấc đất cũng không tìm được đồ vật mà Minh Hoàng muốn, cửa hàng của Lạc gia còn lại không còn bao nhiêu, Minh Hoàng coi như công dã tràng.
Bây giờ, lại để mắt tới Lâm gia.
Biệt viện thanh u, chòi nghỉ mát ở ngoài có núi đá rất khác biệt, đá lởm chởm chằng chịt, dây leo xanh rờn bám vào đá mà mọc lên, kéo dài tới tận đỉnh, tấm chắn bằng thiên nhiên, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lâm Nhiên yêu thích bò lên đồi núi giả, xa xa nhìn thấy đôi chân ngắn chạy qua chạy lại không ngừng, Mục Lương không để tâm tới nàng, bên trong đình viện yên tĩnh mát lạnh.
Lâm gia có vô số đồn điền, lần này sau khi tới Lạc Dương, Lâm Tứ mua rất nhiều đất ruộng, xây biệt viện, trông nhiều loại hoa mầu, sang thu cũng thu hoạch không thiếu.
Lâm Tứ hôm nay lại đem tiền thu được đưa cho Mục Lương, hắn lớn lên tại Lâm gia, gia chủ Lâm Phóng đối đãi hắn như huynh đệ, hai người thân thiết như anh em, Lâm Nhiên một đường đến Lạc Dương an toàn cũng là do hắn sắp xếp.
Lâm gia có huynh đệ nhiều, năm đó lão gia chủ chết thì anh em phân ra, bây giờ Lâm Phóng chết rồi, những người kia liền rục rà rục rịch, Lâm Tứ vì vậy mới không thể đợi được nữa mang Lâm Nhiên đưa vào Cửu Vương phủ.
"Quản lí cửa hàng Lâm gia cũng không phải việc khó, thuộc hạ sẽ tận lực, chỉ là mấy vị lão gia Lâm gia khác nói là thiếu chủ tuổi còn nhỏ, muốn thay chưởng quản, ở trên linh đường nháo một trận. Giờ đến tay Quận chúa họ mới chịu an phận chút."
"Việc này không khó giải quyết, dân không đấu cùng quan. Ta gọi ngươi đến, là vì bệ hạ." Mục Lương ánh mắt sâu thẳm, như con thuyền đơn độc trong biển sâu, phụ thân thông báo tin tức đến, đã hiểu Minh Hoàng ngồi không yên.
Tình hình đất nước hiện tại thiếu thốn chính là bạc, mà biên cảnh chiến loạn không ngừng, quốc khố đã vào được thì không ra được, Minh Hoàng tính tình xa xỉ, lại coi trọng danh tiếng của chính mình, muốn có Lạc gia nhưng không lấy được, Lâm gia đúng lúc này đụng vào, nàng làm sao chịu từ bỏ.
Lâm Tứ chỉ biết làm ăn, đó là con mắt thương nhân từ xưa đến nay, giống như đi lấy lòng Ngụy thị, hắn cam lòng dốc hết vốn liếng, nghe được hai chữ bệ hạ, trước tiên nói: "Đầu tháng tám là ngày mừng thọ bệ hạ, Lâm gia sẽ chuẩn bị quà tặng."
"Ngươi sai rồi, người không biết được cái bệ hạ muốn, Lâm gia dù đưa tiền cũng không có kết quả tốt." Mục Lương nhắc nhở.
Lâm Tứ yên lòng, "Lâm gia giao cho Quận chúa, tất cả đều do Quận chúa làm chủ."
Mục Lương liếc hắn một cái, hắn yên lặng mà kính cẩn, làm cho không ai có thể nói gì được, Lâm Nhiên từ cửa chập chững đi vào: "A nương, a nương, quả, quả."
Bên ngoài mặt trời thật là to, nàng có thể ăn quả.
Lâm Tứ nhìn chăm chú đứa bé đang đi vào, khóe mắt hơi buông lỏng, cực kỳ thoả mãn.
Lâm Nhiên chạy đến trước mặt Mục Lương, duỗi tay nhỏ ra, khuôn mặt trẻ con ngây thơ, tròn tròn như ngọc, mang theo vài phần vui tươi. Mục Lương để tỳ nữ đem dưa hấu đến, mời Lâm Tứ ngồi xuống: "Ăn quả cho đỡ nóng."
Nàng theo thói quen cầm một miếng cho Lâm Nhiên, Lâm Tứ miệng lớn vui sướng ăn mấy miếng liền, không làm bộ làm tịch, cực kỳ tự nhiên.
Trong lòng đang có suy nghĩ nên không để ý xung quanh, hạ mắt xem Lâm Nhiên thì phát hiện không thấy bóng dáng nàng đâu nữa, phóng tầm mắt ra xa, nàng đang chạy đến chỗ Lâm Tứ muốn xin ăn.
Lâm Tứ ôm dưa hấu, lắc đầu với nàng: "Quận chúa không cho ngài ăn, ngài phải ngoan, không ăn."
Lâm Nhiên đi hài, giẫm lên chân Lâm Tứ, không bắt được sẽ không từ bỏ. Lâm Tứ không chịu, hai ba húp thì ăn xong miếng dưa, đem vỏ dưa nhét vào trong tay nàng.
"Không ngoan, không ngoan." Lâm Nhiên bực tức mà mắng một câu, ném thẳng vỏ dưa vào mặt hắn, vỗ vỗ tay, chạy ra ngoài.
"Vẫn xấu tính như vậy." Lâm Tứ ăn quả đắng, xoa mặt mình, lúng túng nhìn về phía Mục Lương: "Thiếu chủ thông minh, biết Quận chúa không cho nàng ăn thì nàng ấy sẽ không xin ăn."
Mục Lương nghe vậy không đáp, nhớ tới tâm tư của Minh Hoàng liền bất giác hoảng hốt, trong mắt chỉ còn lại hờ hững, nếu tiền có thể bảo vệ được Cửu Vương phủ, nàng cũng sẽ không keo kiệt.
Lâm Tứ nói tới chính sự: "Bệ hạ nếu yêu cầu, Quận chúa cứ đáp ứng, Lâm gia làm ăn đã lâu, không ngại việc này, ngài không cần để ý."
Hắn nói liên tục, không để ý chút nào tới sự lo lắng của Mục Lương.
Ngày kế, Mục Lương mang theo Lâm Nhiên vào cung, dặn nàng lần nữa không được nói nhiều, đặc biệt là cái câu "rắm chó không kêu" kia.
Xe ngựa từ Đông Hoa Môn vào, sau khi được kiểm tra, tiếp tục lái vào trong cung, một lát sau dừng lại, Tô Trường Lan vén rèm nhìn vào, Mục Lương ánh mắt lóe lên một tia căm ghét.
"A Lương vì sao từ chối lời cầu hôn của ta?" Tô Trường Lan thân mật đi vào ngồi xuống, đưa tay muốn chạm vào vai của Mục Lương, tay chưa đụng tới đã bị vỗ bỏ.
Lâm Nhiên đang vịn trên vai Mục Lương, nhìn thấy có người đụng vào thì trở nên xấu tính, đưa tay ra đánh, đánh xong còn mắng: "Chó má, rắm chó không kêu."
Mục Lương cũng không ngăn cản nàng, ngược lại ôm nàng vào ngực, ở bên tai nàng khích lệ: "Bé ngoan thật biết điều."
Lâm Nhiên híp mắt nhỏ, hai tay ôm lấy gáy ngọc tinh tế của nàng, thích thú chà xát gò má nàng: "Bé ngoan thật biết điều, ngoan..."
Tô Trường Lan trong mắt từ vui vẻ trở nên âm lãnh, nắm chặt tay lại, "A Lương, nàng điên rồi phải không?"
Mục Lương nhắm mắt, thu lại sự căm ghét khó có thể chịu đựng, nói: "Phụ thân ta gây ra chuyện hoang đường nên giờ phải giải quyết, còn nữa Lâm gia giờ do ta quản lí, không thể nào vừa có được tiền vừa có hạnh phúc được, Tô Tướng quân đã từng lựa chọn cũng giống như ta bây giờ đang làm vậy."
Tô Trường Lan tức giận, anh khí cau mày khiến người ta không dám tới gần, trong mắt càng trở lên tàn nhẫn: "Nàng đòi tiền?"
"Bệ hạ còn thiếu tiền, thì làm sao ta không thiếu được? Quân đội của Tô Tướng quân nếu nói như thế thì cũng đang thiếu." Mục Lương không nhanh không chậm nói.
Lâm Nhiên nằm ở giữa hai người, Tô Trường Lan thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, dục vọng trong lòng càng mãnh liệt, chỉ mới đưa tay, đã bị con nhóc phiền phức này đánh bỏ, nàng nhẫn nhịn kích động, mở miệng: "Lạc gia là do gieo gió gặt bão, ta không liên quan, muốn bắt người giết cả nhà họ thì phải bắt phụ thân của nàng."
"Tô Tướng quân không có ý gì với Tín Dương Công chúa sao?" Mục Lương hỏi ngược lại, người trong ngực trừng mắt táy máy tay chân muốn đánh Tô Trường Lan, may là bị nàng che miệng lại, không thì sẽ lại được nghe câu rắm chó không kêu mắng người.
Lâm Nhiên không phải đứa bé ngoan ngoãn, cũng không sợ người lạ, đạp tới đạp lui trong buồng xe chật chội, chỉ một mực ôm Mục Lương, nghĩ chỉ cần có nàng, không sợ trời cũng không sợ đất.
Mục Lương nói chuyện đúng vào trọng điểm, năm đó Tô Trường Lan quý mến Tín Dương Công chúa cũng không phải là bí mật, nhưng mà đối phương lại lấy nữ nhân của Lạc gia, trong lòng suy nghĩ, chuyện Lạc gia mưu phản chắc chắn có quan hệ với nàng.
Dù sao Lạc thị nữ vừa chết, Tín Dương Công chúa lại thành cô đơn, Tô Trường Lan tự nhiên sẽ có cơ hội.
Tô Trường Lan tức giận đến vặn vẹo khuôn mặt, vẻ mặt càng hung tàn, Mục Lương không sợ ngược lại càng ôm chặt Lâm Nhiên vào ngực mình, che khuất con mắt của nàng, trẻ con ban ngày nhìn thấy việc không tốt, buổi tối dễ gặp ác mộng.
Mục Lương không muốn dây dưa cùng nàng nữa, nói thẳng: "Tô Tướng quân nên biết Tín Dương Công chúa hận phụ thân ta, bắt ta đến Đột Quyết tiếp nhận hôn sự, những thứ này đều là nhờ ngươi ban tặng, bây giờ muốn cưới ta, không bằng để lại giường gối cùng vàng bạc cho ngươi, miễn cho hàng đêm ác mộng."
Mấy câu nói đã như một thanh đao đâm vào ngực Tô Trường Lan, nàng không nhịn được nghiêng người định tiến lên, đưa tay định chế trụ cằm Mục Lương, hai người sức khỏe khác xa nhau, tất nhiên là nàng sẽ thắng.
Không chiếm được thì cũng nên nếm thử mùi vị của nàng, gạo nấu thành cơm, Mục Năng cũng sẽ chẳng thể làm gì được nữa rồi.
Trước mắt bỗng nhiên có một cái bóng đổ xuống, Mục Lương hoảng sợ, không nhịn được lùi về sau, đang muốn kêu người, bỗng một tiếng chát đầy oan nghiệt vang lên, nàng ôm chặt đứa nhỏ vừa mới động thủ vào trong ngực, cảnh giác nhìn Tô Trường Lan.
Tô Trường Lan lâu rồi chưa từng bị tát, nhớ tới lần trước là bị Tín Dương Công chúa đánh, vậy cũng thôi đi, đó là nàng cam tâm tình nguyện, không thể tin lần này là bị một đứa nhóc tát, tuy rằng không đau, nhưng mặt mũi bị ném sạch sẽ.
Nàng trực tiếp xông tới, kéo cánh tay Mục Lương ra: "Thả con nhóc này ra, người không làm thì đừng hòng ra được cửa cung."
"Tô Trường Lan, bệ hạ vì sao lại muốn nhìn thấy Lâm Nhiên, ngươi đã rất rõ ràng, nếu như nàng bị tổn thương, bệ hạ công dã tràng, ngươi có chịu trách nhiệm không?" Mục Lương cất cao giọng, giọng nói mang vẻ trầm tĩnh, nhìn về phía Tô Trường Lan, âm thành xen lẫn sự xem thường.
Nàng hiểu rõ Tín Dương Công chúa muốn nàng hòa thân, Tô Trường Lan sẽ mượn cơ hội đó để chiếm đoạt bạc của Lâm gia.
Lâm gia có bao nhiêu tài sản, nàng không biết, nhưng Lâm Tứ không hề biết bệ hạ chỉ cần muốn sẽ biết được Lâm gia có gia sản khổng lồ như thế nào.
Xe ngựa vào lúc này ngừng lại.
"A Lương, đã đến."
Bên ngoài vang lên tiếng của Mục Năng, Tô Trường Lan ngừng tranh chấp, phẫn hận nhìn nàng, hất bào xuống xe.
Mục Lương dừng lại hít thở vài hơi rồi mới xuống, vỗ vỗ Lâm Nhiên ra hiệu nàng ra để Mục Năng bế. Lâm Nhiên ngoan ngoãn đưa tay muốn Mục Năng ôm, lại chỉ vào Tô Trường Lan đang đứng, miệng chu ra, tay nhỏ vung vẩy, muốn cáo trạng.
Tô Trường Lan khinh bỉ nhìn quét qua, "Thứ tiểu dân thấp hèn."
Sĩ nông công thương, hóa ra không phải là đê tiện nhất!
Mục Năng coi như không nghe thấy, tâm địa của Tô Trường Lan ai ai cũng biết, mặt người dạ thú thôi.
Lâm Nhiên khua tay múa chân chốc lát, Mục Năng không hiểu ý của nàng, sờ đầu của nàng: "Những người kia đều là rắm chó không kêu, không muốn tính toán."
"Rắm chó không kêu!" Lâm Nhiên mạnh mẽ gật đầu, hướng về phía Tô Trường Lan kêu: "Rắm chó không kêu."
Tô Trường Lan không để ý tới mấy người thô tục này, nhanh chân đi vào Tử Thần điện, Mục Năng theo đuôi, hắn vừa vào đến liền thả Lâm Nhiên xuống, "Tự ngươi phải đi rồi, người Mục gia không thể cản trở."
Lâm Nhiên sao quan tâm cản hay không cản, đi lướt qua Tô Trường Lan, vẫn còn lẩm bẩm, không biết nói cái gì.
Nàng chạy trốn rất nhanh, cung nhân không ngăn cản được, Minh Hoàng đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy một đứa trẻ, bút son trong tay ngưng lại, trong mắt thấy quen quen, nhưng lại không nhớ được ra, không khỏi nói: "Đứa bé này nhà ai, mặt mày hình như có chút quen thuộc."
"Bệ hạ đã gặp qua Lâm Phóng?" Mục Năng theo bản năng tiếp lời, vẫy tay ra hiệu Lâm Nhiên trở lại.
"Lâm Phóng?" Minh Hoàng không rõ, không nhớ nổi Lâm Phóng là người phương nào.
Mục Năng giải thích: "Chính hắn đã lừa thần đính hôn, tiên đế gặp Lâm Phóng, khen hắn tuổi nhỏ tài cao, tưởng bệ hạ cũng từng nhìn thấy."
Minh Hoàng lúc này mới chợt hiểu ra, vẫy tay ra hiệu Lâm Nhiên lại đây, cầm lấy dưa hấu dụ dỗ nàng: "Trẫm đã lâu chưa từng thấy trẻ con, đến cho trẫm nhìn một cái."
Lâm Nhiên không chịu, chạy ngược về bên cạnh Mục Lương, con ngươi đen kịt chuyển động, Minh Hoàng thấy thế dĩ nhiên hơi giận, Mục Lương ôm lấy nàng, "Nàng tính khí xấu, sợ sẽ chọc bệ hạ không cao hứng."
"Tính khí xấu a, trẫm nhớ tới, Tín Dương khi còn bé cũng xấu, người khác chạm nàng một hồi, nàng nhất định phải đánh lại, xấu cũng là chuyện tốt." Minh Hoàng trong thần thái hơi có mấy phần nhu hòa, nhớ tới chuyện cũ êm đềm nhiều năm trước, nơi ngực nặng nặng.
Tô Trường Lan đứng một bên không đồng ý, xen vào nói: "Tín Dương Công chúa cao quý, tiểu dân này sao có thể sánh bằng."
Mục Lương nhẫn nhịn, bất đắc dĩ nói: "Lâm Nhiên là người của Cửu Vương phủ, Tô Tướng quân chẳng lẽ cũng cảm thấy ta thấp hèn sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bé ngoan: Dịch dinh dưỡng tưới đến tốt chịu khó, dưới chương ta liền muốn lớn lên ném đi làm mất đi.
Cảm tạ tại 2020-01-17 15:42:13~2020-01-18 18:08:38 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Mẫn Dạ Quân 1 cái;
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Quân không gặp 2 cái;
Cảm tạ ném ra địa lôi tiểu thiên sứ: An Cẩn CP(chủ công), quân không gặp 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Cố nhất 40 bình; quân không gặp 10 bình; yêu Tinh Hà Thanh Mộng, Thanh Giản 5 bình;Crystal☆ điệp 2 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Tài phú của Lâm gia với Lạc gia đã từng gần như không phân cao thấp, sau Lạc gia hỗ trợ quân lính cải giúp hoàng đế thống nhất giang sơn, nhảy một cái trở thành vương khác họ, Lâm gia trong chiến loạn bỗng nhiên phát tài, ngay cả Minh Hoàng không thán phục cũng không được.
Sau khi Lạc gia tận diệt, Minh Hoàng cho người đến khám xét nhà, ngoại trừ còn xót lại tranh chữ là đồ cổ, tất cả tài sản mà người đời thán phục đều biến mất không thấy tăm hơi.
Cửu Vương gia Mục Năng từng mang binh đi vây quét phản tặc Lạc gia, hắn sai người xới ba tấc đất cũng không tìm được đồ vật mà Minh Hoàng muốn, cửa hàng của Lạc gia còn lại không còn bao nhiêu, Minh Hoàng coi như công dã tràng.
Bây giờ, lại để mắt tới Lâm gia.
Biệt viện thanh u, chòi nghỉ mát ở ngoài có núi đá rất khác biệt, đá lởm chởm chằng chịt, dây leo xanh rờn bám vào đá mà mọc lên, kéo dài tới tận đỉnh, tấm chắn bằng thiên nhiên, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lâm Nhiên yêu thích bò lên đồi núi giả, xa xa nhìn thấy đôi chân ngắn chạy qua chạy lại không ngừng, Mục Lương không để tâm tới nàng, bên trong đình viện yên tĩnh mát lạnh.
Lâm gia có vô số đồn điền, lần này sau khi tới Lạc Dương, Lâm Tứ mua rất nhiều đất ruộng, xây biệt viện, trông nhiều loại hoa mầu, sang thu cũng thu hoạch không thiếu.
Lâm Tứ hôm nay lại đem tiền thu được đưa cho Mục Lương, hắn lớn lên tại Lâm gia, gia chủ Lâm Phóng đối đãi hắn như huynh đệ, hai người thân thiết như anh em, Lâm Nhiên một đường đến Lạc Dương an toàn cũng là do hắn sắp xếp.
Lâm gia có huynh đệ nhiều, năm đó lão gia chủ chết thì anh em phân ra, bây giờ Lâm Phóng chết rồi, những người kia liền rục rà rục rịch, Lâm Tứ vì vậy mới không thể đợi được nữa mang Lâm Nhiên đưa vào Cửu Vương phủ.
"Quản lí cửa hàng Lâm gia cũng không phải việc khó, thuộc hạ sẽ tận lực, chỉ là mấy vị lão gia Lâm gia khác nói là thiếu chủ tuổi còn nhỏ, muốn thay chưởng quản, ở trên linh đường nháo một trận. Giờ đến tay Quận chúa họ mới chịu an phận chút."
"Việc này không khó giải quyết, dân không đấu cùng quan. Ta gọi ngươi đến, là vì bệ hạ." Mục Lương ánh mắt sâu thẳm, như con thuyền đơn độc trong biển sâu, phụ thân thông báo tin tức đến, đã hiểu Minh Hoàng ngồi không yên.
Tình hình đất nước hiện tại thiếu thốn chính là bạc, mà biên cảnh chiến loạn không ngừng, quốc khố đã vào được thì không ra được, Minh Hoàng tính tình xa xỉ, lại coi trọng danh tiếng của chính mình, muốn có Lạc gia nhưng không lấy được, Lâm gia đúng lúc này đụng vào, nàng làm sao chịu từ bỏ.
Lâm Tứ chỉ biết làm ăn, đó là con mắt thương nhân từ xưa đến nay, giống như đi lấy lòng Ngụy thị, hắn cam lòng dốc hết vốn liếng, nghe được hai chữ bệ hạ, trước tiên nói: "Đầu tháng tám là ngày mừng thọ bệ hạ, Lâm gia sẽ chuẩn bị quà tặng."
"Ngươi sai rồi, người không biết được cái bệ hạ muốn, Lâm gia dù đưa tiền cũng không có kết quả tốt." Mục Lương nhắc nhở.
Lâm Tứ yên lòng, "Lâm gia giao cho Quận chúa, tất cả đều do Quận chúa làm chủ."
Mục Lương liếc hắn một cái, hắn yên lặng mà kính cẩn, làm cho không ai có thể nói gì được, Lâm Nhiên từ cửa chập chững đi vào: "A nương, a nương, quả, quả."
Bên ngoài mặt trời thật là to, nàng có thể ăn quả.
Lâm Tứ nhìn chăm chú đứa bé đang đi vào, khóe mắt hơi buông lỏng, cực kỳ thoả mãn.
Lâm Nhiên chạy đến trước mặt Mục Lương, duỗi tay nhỏ ra, khuôn mặt trẻ con ngây thơ, tròn tròn như ngọc, mang theo vài phần vui tươi. Mục Lương để tỳ nữ đem dưa hấu đến, mời Lâm Tứ ngồi xuống: "Ăn quả cho đỡ nóng."
Nàng theo thói quen cầm một miếng cho Lâm Nhiên, Lâm Tứ miệng lớn vui sướng ăn mấy miếng liền, không làm bộ làm tịch, cực kỳ tự nhiên.
Trong lòng đang có suy nghĩ nên không để ý xung quanh, hạ mắt xem Lâm Nhiên thì phát hiện không thấy bóng dáng nàng đâu nữa, phóng tầm mắt ra xa, nàng đang chạy đến chỗ Lâm Tứ muốn xin ăn.
Lâm Tứ ôm dưa hấu, lắc đầu với nàng: "Quận chúa không cho ngài ăn, ngài phải ngoan, không ăn."
Lâm Nhiên đi hài, giẫm lên chân Lâm Tứ, không bắt được sẽ không từ bỏ. Lâm Tứ không chịu, hai ba húp thì ăn xong miếng dưa, đem vỏ dưa nhét vào trong tay nàng.
"Không ngoan, không ngoan." Lâm Nhiên bực tức mà mắng một câu, ném thẳng vỏ dưa vào mặt hắn, vỗ vỗ tay, chạy ra ngoài.
"Vẫn xấu tính như vậy." Lâm Tứ ăn quả đắng, xoa mặt mình, lúng túng nhìn về phía Mục Lương: "Thiếu chủ thông minh, biết Quận chúa không cho nàng ăn thì nàng ấy sẽ không xin ăn."
Mục Lương nghe vậy không đáp, nhớ tới tâm tư của Minh Hoàng liền bất giác hoảng hốt, trong mắt chỉ còn lại hờ hững, nếu tiền có thể bảo vệ được Cửu Vương phủ, nàng cũng sẽ không keo kiệt.
Lâm Tứ nói tới chính sự: "Bệ hạ nếu yêu cầu, Quận chúa cứ đáp ứng, Lâm gia làm ăn đã lâu, không ngại việc này, ngài không cần để ý."
Hắn nói liên tục, không để ý chút nào tới sự lo lắng của Mục Lương.
Ngày kế, Mục Lương mang theo Lâm Nhiên vào cung, dặn nàng lần nữa không được nói nhiều, đặc biệt là cái câu "rắm chó không kêu" kia.
Xe ngựa từ Đông Hoa Môn vào, sau khi được kiểm tra, tiếp tục lái vào trong cung, một lát sau dừng lại, Tô Trường Lan vén rèm nhìn vào, Mục Lương ánh mắt lóe lên một tia căm ghét.
"A Lương vì sao từ chối lời cầu hôn của ta?" Tô Trường Lan thân mật đi vào ngồi xuống, đưa tay muốn chạm vào vai của Mục Lương, tay chưa đụng tới đã bị vỗ bỏ.
Lâm Nhiên đang vịn trên vai Mục Lương, nhìn thấy có người đụng vào thì trở nên xấu tính, đưa tay ra đánh, đánh xong còn mắng: "Chó má, rắm chó không kêu."
Mục Lương cũng không ngăn cản nàng, ngược lại ôm nàng vào ngực, ở bên tai nàng khích lệ: "Bé ngoan thật biết điều."
Lâm Nhiên híp mắt nhỏ, hai tay ôm lấy gáy ngọc tinh tế của nàng, thích thú chà xát gò má nàng: "Bé ngoan thật biết điều, ngoan..."
Tô Trường Lan trong mắt từ vui vẻ trở nên âm lãnh, nắm chặt tay lại, "A Lương, nàng điên rồi phải không?"
Mục Lương nhắm mắt, thu lại sự căm ghét khó có thể chịu đựng, nói: "Phụ thân ta gây ra chuyện hoang đường nên giờ phải giải quyết, còn nữa Lâm gia giờ do ta quản lí, không thể nào vừa có được tiền vừa có hạnh phúc được, Tô Tướng quân đã từng lựa chọn cũng giống như ta bây giờ đang làm vậy."
Tô Trường Lan tức giận, anh khí cau mày khiến người ta không dám tới gần, trong mắt càng trở lên tàn nhẫn: "Nàng đòi tiền?"
"Bệ hạ còn thiếu tiền, thì làm sao ta không thiếu được? Quân đội của Tô Tướng quân nếu nói như thế thì cũng đang thiếu." Mục Lương không nhanh không chậm nói.
Lâm Nhiên nằm ở giữa hai người, Tô Trường Lan thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, dục vọng trong lòng càng mãnh liệt, chỉ mới đưa tay, đã bị con nhóc phiền phức này đánh bỏ, nàng nhẫn nhịn kích động, mở miệng: "Lạc gia là do gieo gió gặt bão, ta không liên quan, muốn bắt người giết cả nhà họ thì phải bắt phụ thân của nàng."
"Tô Tướng quân không có ý gì với Tín Dương Công chúa sao?" Mục Lương hỏi ngược lại, người trong ngực trừng mắt táy máy tay chân muốn đánh Tô Trường Lan, may là bị nàng che miệng lại, không thì sẽ lại được nghe câu rắm chó không kêu mắng người.
Lâm Nhiên không phải đứa bé ngoan ngoãn, cũng không sợ người lạ, đạp tới đạp lui trong buồng xe chật chội, chỉ một mực ôm Mục Lương, nghĩ chỉ cần có nàng, không sợ trời cũng không sợ đất.
Mục Lương nói chuyện đúng vào trọng điểm, năm đó Tô Trường Lan quý mến Tín Dương Công chúa cũng không phải là bí mật, nhưng mà đối phương lại lấy nữ nhân của Lạc gia, trong lòng suy nghĩ, chuyện Lạc gia mưu phản chắc chắn có quan hệ với nàng.
Dù sao Lạc thị nữ vừa chết, Tín Dương Công chúa lại thành cô đơn, Tô Trường Lan tự nhiên sẽ có cơ hội.
Tô Trường Lan tức giận đến vặn vẹo khuôn mặt, vẻ mặt càng hung tàn, Mục Lương không sợ ngược lại càng ôm chặt Lâm Nhiên vào ngực mình, che khuất con mắt của nàng, trẻ con ban ngày nhìn thấy việc không tốt, buổi tối dễ gặp ác mộng.
Mục Lương không muốn dây dưa cùng nàng nữa, nói thẳng: "Tô Tướng quân nên biết Tín Dương Công chúa hận phụ thân ta, bắt ta đến Đột Quyết tiếp nhận hôn sự, những thứ này đều là nhờ ngươi ban tặng, bây giờ muốn cưới ta, không bằng để lại giường gối cùng vàng bạc cho ngươi, miễn cho hàng đêm ác mộng."
Mấy câu nói đã như một thanh đao đâm vào ngực Tô Trường Lan, nàng không nhịn được nghiêng người định tiến lên, đưa tay định chế trụ cằm Mục Lương, hai người sức khỏe khác xa nhau, tất nhiên là nàng sẽ thắng.
Không chiếm được thì cũng nên nếm thử mùi vị của nàng, gạo nấu thành cơm, Mục Năng cũng sẽ chẳng thể làm gì được nữa rồi.
Trước mắt bỗng nhiên có một cái bóng đổ xuống, Mục Lương hoảng sợ, không nhịn được lùi về sau, đang muốn kêu người, bỗng một tiếng chát đầy oan nghiệt vang lên, nàng ôm chặt đứa nhỏ vừa mới động thủ vào trong ngực, cảnh giác nhìn Tô Trường Lan.
Tô Trường Lan lâu rồi chưa từng bị tát, nhớ tới lần trước là bị Tín Dương Công chúa đánh, vậy cũng thôi đi, đó là nàng cam tâm tình nguyện, không thể tin lần này là bị một đứa nhóc tát, tuy rằng không đau, nhưng mặt mũi bị ném sạch sẽ.
Nàng trực tiếp xông tới, kéo cánh tay Mục Lương ra: "Thả con nhóc này ra, người không làm thì đừng hòng ra được cửa cung."
"Tô Trường Lan, bệ hạ vì sao lại muốn nhìn thấy Lâm Nhiên, ngươi đã rất rõ ràng, nếu như nàng bị tổn thương, bệ hạ công dã tràng, ngươi có chịu trách nhiệm không?" Mục Lương cất cao giọng, giọng nói mang vẻ trầm tĩnh, nhìn về phía Tô Trường Lan, âm thành xen lẫn sự xem thường.
Nàng hiểu rõ Tín Dương Công chúa muốn nàng hòa thân, Tô Trường Lan sẽ mượn cơ hội đó để chiếm đoạt bạc của Lâm gia.
Lâm gia có bao nhiêu tài sản, nàng không biết, nhưng Lâm Tứ không hề biết bệ hạ chỉ cần muốn sẽ biết được Lâm gia có gia sản khổng lồ như thế nào.
Xe ngựa vào lúc này ngừng lại.
"A Lương, đã đến."
Bên ngoài vang lên tiếng của Mục Năng, Tô Trường Lan ngừng tranh chấp, phẫn hận nhìn nàng, hất bào xuống xe.
Mục Lương dừng lại hít thở vài hơi rồi mới xuống, vỗ vỗ Lâm Nhiên ra hiệu nàng ra để Mục Năng bế. Lâm Nhiên ngoan ngoãn đưa tay muốn Mục Năng ôm, lại chỉ vào Tô Trường Lan đang đứng, miệng chu ra, tay nhỏ vung vẩy, muốn cáo trạng.
Tô Trường Lan khinh bỉ nhìn quét qua, "Thứ tiểu dân thấp hèn."
Sĩ nông công thương, hóa ra không phải là đê tiện nhất!
Mục Năng coi như không nghe thấy, tâm địa của Tô Trường Lan ai ai cũng biết, mặt người dạ thú thôi.
Lâm Nhiên khua tay múa chân chốc lát, Mục Năng không hiểu ý của nàng, sờ đầu của nàng: "Những người kia đều là rắm chó không kêu, không muốn tính toán."
"Rắm chó không kêu!" Lâm Nhiên mạnh mẽ gật đầu, hướng về phía Tô Trường Lan kêu: "Rắm chó không kêu."
Tô Trường Lan không để ý tới mấy người thô tục này, nhanh chân đi vào Tử Thần điện, Mục Năng theo đuôi, hắn vừa vào đến liền thả Lâm Nhiên xuống, "Tự ngươi phải đi rồi, người Mục gia không thể cản trở."
Lâm Nhiên sao quan tâm cản hay không cản, đi lướt qua Tô Trường Lan, vẫn còn lẩm bẩm, không biết nói cái gì.
Nàng chạy trốn rất nhanh, cung nhân không ngăn cản được, Minh Hoàng đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy một đứa trẻ, bút son trong tay ngưng lại, trong mắt thấy quen quen, nhưng lại không nhớ được ra, không khỏi nói: "Đứa bé này nhà ai, mặt mày hình như có chút quen thuộc."
"Bệ hạ đã gặp qua Lâm Phóng?" Mục Năng theo bản năng tiếp lời, vẫy tay ra hiệu Lâm Nhiên trở lại.
"Lâm Phóng?" Minh Hoàng không rõ, không nhớ nổi Lâm Phóng là người phương nào.
Mục Năng giải thích: "Chính hắn đã lừa thần đính hôn, tiên đế gặp Lâm Phóng, khen hắn tuổi nhỏ tài cao, tưởng bệ hạ cũng từng nhìn thấy."
Minh Hoàng lúc này mới chợt hiểu ra, vẫy tay ra hiệu Lâm Nhiên lại đây, cầm lấy dưa hấu dụ dỗ nàng: "Trẫm đã lâu chưa từng thấy trẻ con, đến cho trẫm nhìn một cái."
Lâm Nhiên không chịu, chạy ngược về bên cạnh Mục Lương, con ngươi đen kịt chuyển động, Minh Hoàng thấy thế dĩ nhiên hơi giận, Mục Lương ôm lấy nàng, "Nàng tính khí xấu, sợ sẽ chọc bệ hạ không cao hứng."
"Tính khí xấu a, trẫm nhớ tới, Tín Dương khi còn bé cũng xấu, người khác chạm nàng một hồi, nàng nhất định phải đánh lại, xấu cũng là chuyện tốt." Minh Hoàng trong thần thái hơi có mấy phần nhu hòa, nhớ tới chuyện cũ êm đềm nhiều năm trước, nơi ngực nặng nặng.
Tô Trường Lan đứng một bên không đồng ý, xen vào nói: "Tín Dương Công chúa cao quý, tiểu dân này sao có thể sánh bằng."
Mục Lương nhẫn nhịn, bất đắc dĩ nói: "Lâm Nhiên là người của Cửu Vương phủ, Tô Tướng quân chẳng lẽ cũng cảm thấy ta thấp hèn sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bé ngoan: Dịch dinh dưỡng tưới đến tốt chịu khó, dưới chương ta liền muốn lớn lên ném đi làm mất đi.
Cảm tạ tại 2020-01-17 15:42:13~2020-01-18 18:08:38 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Mẫn Dạ Quân 1 cái;
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Quân không gặp 2 cái;
Cảm tạ ném ra địa lôi tiểu thiên sứ: An Cẩn CP(chủ công), quân không gặp 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Cố nhất 40 bình; quân không gặp 10 bình; yêu Tinh Hà Thanh Mộng, Thanh Giản 5 bình;Crystal☆ điệp 2 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.