Chương 24
Mạt Phu Mạt Phu
09/11/2023
Tâm trạng hôm nay của Bành Thạch Nhai thay đổi rất nhanh, tuy rằng khổ sở bất an và mất mát hoàn toàn là do y tự nghĩ nhiều gây nên cho mình, nhưng may mắn cuối cùng cũng được niềm vui thổi bay hết sạch.
Bàn tay y được Nhan Thủy Minh nắm lấy, trong đêm tối hai người cùng nắm tay đi hết trăm bậc thềm đá về nhà y. Có lẽ do chiếc rổ đựng điểm tâm Nhan Thủy Minh mang đến không được đóng kỹ, trong không khí ngoài hương thơm cỏ cây còn có cả vị ngọt thoang thoảng.
Bành Thạch Nhai rụt rè cố gắng không để bản thân ra vẻ ngốc nghếch, nhưng cho dù y có khống chế được biểu tình thì cũng không che giấu được cảm xúc, càng không thể kiểm soát được đôi mắt liếc ngó liên tục của mình. Ánh trăng mờ ảo tinh tế chẳng có tác dụng gì, lại còn cả bóng cây che phủ từng mảng lớn, rõ ràng không nhìn rõ được gì nhưng y lại có cảm giác Nhan Thủy Minh đang cười, là nụ cười quen thuộc dịu dàng đẹp đẽ nhất. Thế là y cũng không nhịn được mà cong mắt cười vui vẻ.
Ý cười của Nhan Thủy Minh càng sâu, đi đường cũng phải dùng chân sờ soạng đường đi, chỉ riêng bàn tay đang nắm tay Bành Thạch Nhai của hắn là có thể cảm nhận được người kia đang cố gắng kiềm chế nhưng vẫn tràn ra vui vẻ ào ào, bóng đêm phủ kín người, cảm xúc của Bành Thạch Nhai lại cuốn hút mười phần, hắn nắm tay y kéo gần mình một chút: "Vui đến thế sao?"
Bành Thạch Nhai thu liễm lại một chút, thẹn thùng gật đầu. Đi thêm mấy bước nữa lại nhỏ giọng nói: "Hôm nay vui nhất."
"Mới đó đã là vui nhất?" – Nhan Thủy Minh cười: "Vậy sau này ngày nào cũng vui vẻ thế này."
Hắn nhìn ra được Bành Thạch Nhai thực sự vui vẻ, cho đến khi mơ màng sắp ngủ y vẫn cố sức căng mắt ra, như muốn xác nhận niềm vui này sẽ không biến mất kể cả khi y thức dậy.
Nhan Thủy Minh ôm chặt y, cọ cọ đỉnh đầu y bật cười: "Ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy ta sẽ càng đẹp hơn."
Bành Thạch Nhai ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, đến khi sắp chìm vào giấc ngủ y chợt bừng tỉnh, lặng lẽ ngẩng đầu phát hiện Nhan Thủy Minh có vẻ đã ngủ rồi, y hơi nghĩ ngợi một lát đành nhắm mắt vào, không lâu sau lại thấy không yên tâm, cẩn thận thò một cánh tay ra khỏi chăn, sau đó là hai tay, muốn yên lặng chuồn ra khỏi chăn. Kết quả là bị một cánh tay ôm chặt eo, Nhan Thủy Minh rất tỉnh táo, ghé vào tai y nhẹ giọng hỏi: "Không ngủ? Là muốn làm gì sao?"
Bành Thạch Nhai nhịn cơn ngưa ngứa bên tai, hơi chột dạ: "Ta quên cho thỏ ăn, cỏ của nó chỉ đủ ăn hết buổi sáng hôm nay thôi."
Đêm qua y không về, tính ra đã một ngày một đêm không cho thỏ ăn, vừa nãy trong đầu y cũng chỉ toàn là Nhan Thủy Minh, hoàn toàn không có chỗ cho con thỏ, bây giờ có khi nó đã đói đến mức xỉu rồi.
Nhan Thủy Minh nhớ đến con thỏ què chân kia, hắn đứng dậy khoác áo vào, nhét tay Bành Thạch Nhai vào trong chăn, ngẫm lại: "Con thỏ xám què chân đó à? Ngươi cứu nó từ đâu về? Ta thấy nó rất quen mắt."
Bành Thạch Nhai càng chột dạ, y lắc đầu: "Không phải ta cứu, là huynh cứu nó."
Nghĩ ngợi một lát, y quyết định dũng cảm nhận sai: "Xin lỗi, khi đó ta không biết huynh thích thỏ, cái bẫy đó là của ta, ta... cũng tại ta muốn bắt nó, bắt nó cho đệ đệ ăn, đệ đệ leo cây té bị thương ở chân, phải bồi bổ... Cũng không phải, trước kia ta cũng từng bắt thỏ ăn, ta, ta sai rồi."
Bành Thạch Nhai nhận sai xong lại vội vàng đảm bảo: "Nhưng mà sau đó ta không còn bắt thỏ nữa, sau này ta cũng sẽ không bắt thỏ nữa, con thỏ đáng yêu như thế, ta... không nên ăn thịt thỏ."
Nhan Thủy Minh châm nến, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Bành Thạch Nhai, hắn trêu đùa y: "Trước kia hình như ngươi còn chê con thỏ xấu."
Bành Thạch Nhai lập tức nghẹn họng không trả lời được, nhỏ giọng nói một câu không có sự đáng tin nào: "Huynh nói con thỏ đáng yêu, ta cũng thấy con thỏ đáng yêu."
"Vậy nói thật đi, ngươi thấy con thỏ đáng yêu hơn hay thấy thịt thỏ ăn ngon hơn?"
"Ăn ngon hơn..." – Bành Thạch Nhai không dám nói hết lời, nhưng vẫn chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Nhan Thủy Minh cười y một lúc lâu, nhìn y đỏ mặt cắn môi, hắn mới tự kiểm điểm bản thân mình là đồ khốn nạn. Nhan Thủy Minh nhịn cười khom lưng, ra vẻ thần bí: "Thực ra ta cũng không thích thỏ, lúc trước ta chưa được thấy thỏ thật bao giờ, chỉ cảm thấy thịt thỏ khá ngon. Sau đó ta thấy ngươi ngốc nghếch đáng yêu giống như con thỏ thành tinh nên mới thích thỏ."
Nhan Thủy Minh đoán những lời này sẽ khiến Bành Thạch Nhai mất một khoảng thời gian để tiêu hóa, hắn nói xong để y sững sờ một mình trên giường, còn hắn ra sau nhà cho con thỏ xám trông có vẻ chỉ có trí thông minh nhỏ xíu kia thêm cỏ, quả nhiên nó đã đói rã rời, lúc này thấy hắn lại không sợ nữa, chỉ dựng hai cái tai dài lên cảnh giác trong chốc lát rồi nhảy đến phồng má nhai cỏ.
Hắn càng nhìn càng thấy giống, chỉ là nghĩ theo cách nào đó thì Bành Thạch Nhai là con thỏ thành tinh vì tình, mà tình cảm nhiệt liệt ấy chỉ dành cho một mình hắn.
Quay lại phòng, đóng kỹ cửa, Bành Thạch Nhai vừa nghe thấy tiếng đã giạt mình ngồi thẳng như đang đợi hắn, khóe miệng hơi mím cố gắng không để nó biến thành hình cong, đôi mắt lại hơi cong cong, có lẽ còn vui hơn cả khi y thấy vui vẻ nhất.
Xem ra lần này đã hiểu đúng chứ không xuyên tạc hiểu lầm ý của hắn rồi.
"Sao lại vui thế rồi?" – Nhan Thủy Minh biết rõ còn hỏi, còn cố ý nói: "Lần này sẽ không hiểu sau đấy chứ?"
Bành Thạch Nhai sửng sốt, đôi mắt to ngốc nghếch chớp một cái.
"Nói xem, những gì ta vừa nói có ý gì, ta sợ ngươi lại không hiểu."
Bành Thạch Nhai cẩn thận nói: "Huyn nói, huynh nói trước kia không thích thỏ, bởi vì thích ta nên mới thích thỏ..."
Bành Thạch Nhai nhướn mày: "Nói đúng có thưởng, nói sai bị phạt, ngươi thấy ngươi nói đúng không?"
Bành Thạch Nhai vốn dĩ rất tự tin, bị hỏi như thế lại hoài nghi khả năng nghe hiểu của mình, y hơi nhăn mặt ngẫm lại, nhưng nếu không có ý đó thì còn có ý gì được nữa, chẳng lẽ mình ngốc đến thế sao?
Bành Thạch Nhai nhíu mày nghĩ tỉ mỉ vài lần, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể giải thích kiểu khác được, rồi lại thấy thông suốt trong mớ bòng bong. Y ngẩng đầu nhìn Nhan Thủy Minh, Nhan Thủy Minh đang mỉm cười chờ đáp án của y, không khác những lúc bình thường là mấy, liệu có phải cố ý thử y hay không.
Bành Thạch Nhai càng nhíu chặt mày, cuối cùng hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng, tự cho mình một tiếng trống nâng cao tinh thần bằng cách duỗi tay ôm lấy cổ Nhan Thủy Minh rồi hôn một cái vào má hắn, chắc chắn: "Đúng rồi."
Vừa nói xong tự tin của y đã xẹp đi một nửa, lại sửa lời: "Đúng... đúng không?"
Nhan Thủy Minh sao mà đỡ nổi, hắn bóp eo y vừa hôn vừa đè xuống giường: "Đương nhiên là đúng, Nha Nha giỏi quá, muốn thưởng gì nào?"
Bành Thạch Nhai cười cong mắt giữa trận mưa hôn của hắn: "Chỉ, chỉ muốn cái này thôi."
Nhan Thủy Minh cười khẽ, thực hiện mong ước hôn y đến mức sắp tắc thở, cuối cùng vẫn là Bành Thạch Nhai mê mang thở hồng hộc quay mặt đi. Nhan Thủy Minh cũng biết một vừa hai phải, thật là, lại hôn nữa sẽ xảy ra chuyện mất, buổi sáng mới làm, Bành Thạch Nhai ngủ cả nửa ngày mới lấy lại được chút sức lực, nếu đêm nay tiếp tục thì sẽ hỏng mất.
Hơn nữa bây giờ cũng không còn sớm, vừa nãy Bành Thạch Nhai đã sắp ngủ rồi, bởi vì chuyện cho thỏ ăn nên mới đột nhiên tỉnh táo, giờ phút này đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà khoác tay lên cổ Nhan Thủy Minh, nằm gọn trong lòng hắn mơ màng sắp ngủ.
Nhan Thủy Minh ôm Bành Thạch Nhai nằm nghiêng, kéo tay y xuống bên hông mình, đang định thổi nến đi lại phát hiện mọt chuỗi vòng tay lỏng lẻo trên tay y. Sáng nay y bị lột sạch sẽ cũng không thấy cái này, có lẽ là buổi chiều mới mua.
Nhan Thủy Minh kéo tay y lại gần hơn, chỉ là chiếc vòng ngọc đơn giản, giữa mấy viên hạt gỗ màu đen là một hạt ngọc không thể coi là loại ngọc trung đẳng, các hạt không tròn đều và có rất nhiều vết xước, lại còn lớn hơn cổ tay Bành Thạch Nhai rất nhiều, hiển nhiên không phải kích cỡ của y. Bành Thạch Nhai không đeo chiếc vòng này được, chỉ cần hơi cử động thôi nó sẽ tụt ngay xuống tận cẳng tay.
Nếu là mua, vậy chẳng khác nào lỗ vốn.
"Nha Nha?"
Bành Thạch Nhai mơ màng mở mắt "Ư" một tiếng.
"Hôm nay xuống núi dạo chợ à?"
Y cọ cổ hắn lắc lắc đầu: "Không phải, ta xuống núi đưa áo tơi cho nhà." – Giọng y đã dính dính vì buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo giải thích cho hắn: "Thì là áo tơi che mưa che gió đan bằng lá cọ đó, cả giày rơm và mũ rơm nữa, ta làm rồi đưa cho Nhị nương và đệ đệ mang ra chợ bán, có thể có được chút tiền cho đệ đệ đi học, còn mua được quần áo với thịt nữa."
Nhan Thủy Minh sửng sốt, không ngờ đáp án hắn nhận được nhiều hơn những gì hắn muốn, hắn cầm tay y lắc lắc: "Để ta đoán xem, chuỗi hạt này là Nhị nương ngươi đưa cho?"
Nhắc đến đây Bành Thạch Nhai có vẻ lại càng vui hơn nữa: "Ừa, Nhị nương nói đi chợ nhìn thấy, nghĩ là ta đeo đẹp, mua cho ta." – cánh tay y hơi nhấc lên làm chuỗi vòng tại tụt xuống cằng tay, y mở mắt to hơn một chút nhìn nó: "Nhưng mà nó hơi to, ngày mai ta sửa nó nhỏ lại sẽ không bị thế này nữa."
Cổ tay trắng trẻo xinh đẹp sao lại thích hợp để đeo chiếc vòng thô ráp xấu xí này được, ngay cả kích cỡ cũng không vừa, nhìn chuỗi hạt này nếu nói là nhặt ở ven đường cũng không quá lời. Sắc mặt Nhan Thủy Minh không tốt lắm, mặc dù hắn không thể tùy tiện suy đoán khi chưa biết rõ chân tướng, nhưng tình huống này thực sự không thể khiến hắn nghĩ đến chuyện tốt được. Vị Nhị nương này không rõ có lương thiện hay không, nhưng có lẽ là người rất khôn khéo, không có nhiều cảm tình với Nha Nha, nhưng lại biết cách dùng ít vốn sẵn có của mình nhất để lợi dụng đứa nhỏ ngốc này.
Cũng đúng, đứa nhỏ này quá dễ lừa, hắn chỉ cần tốn một chút ý tốt, một câu khích lệ, một cái ôm, một chút hành động không tốn một tí tâm tư nào cũng có thể khiến y vui vẻ rất lâu.
Bành Thạch Nhai nhìn nhìn hắn lại tỉnh táo hơn một chút, thấy biểu tình Nhan Thủy Minh hơi trầm xuống, y cũng không còn vui như trước nữa: "Ta đeo cái này, xấu lắm à?"
Nhan Thủy Minh hòa hoãn lại, vuốt chuỗi hạt kia: "Đẹp, chỉ là chuỗi ngọc này không phải ngọc tốt. Ngươi thích cái này?"
"Ta chưa từng được đeo cái này, cũng hơi thích." – Bành Thạch Nhai nhìn lén vẻ mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu huynh không thích ta sẽ không đeo nữa."
Nhan Thủy Minh vừa bất đắc dĩ vừa mềm lòng, cười rộ lên: "Ngươi thích thì cứ đeo, trước khi ta chọn được cái tốt hơn, ngươi có thể thích cái này."
Nói xong hắn xoa eo ôm y chặt hơn, cọ nhẹ cằm lên trán y: "Không phải ngươi mệt sao, ngủ đi. Nếu không ngủ chúng ta làm việc khác."
Kết quả là đến khi Bành Thạch Nhai mơ màng sắp ngủ Nhan Thủy Minh lại hôn lên tai y hỏi: "Nhị nương của ngươi tốt với ngươi không?"
Bành Thạch Nhai đã bước nửa bước chân vào giấc mơ, mơ màng nghĩ ngợi hồi lâu: "Nhị nương... tốt."
Nhan Thủy Minh bỗng nhiên thông suốt, mặc dù không biết y ngốc là tốt hay không, nhưng nếu bây giờ y không thấy bản thân mình chịu khổ thì việc gì hắn phải cố ý dẫn đường để y suy đoán oán giận. Bị nhận ác ý nhưng vẫn có thể giữ được cái nhìn thiện lương, đây chính là bảo bối xinh đẹp của hắn.
Nhan Thủy Minh đè thấp giọng nhẹ nhàng hỏi tiếp: "Ta tốt hay bà ấy tốt?"
Bành Thạch Nhai không cần nghĩ ngợi, giọng nói dinh dính mềm mềm: "Huynh tốt nhất."
Nhan Thủy Minh không nhịn được cười: "Ta tốt thứ hai, Nha Nha mới là tốt nhất."
"Ưm... A Thủy ca ca, tốt nhất..." – Bành Thạch Nhai không đồng ý, lẩm bẩm mấy tiếng, khóe miệng hơi mím chỉ thấy được độ cong nhỏ xíu, đến khi ngủ say mới cong lên không hề che giấu.
Bàn tay y được Nhan Thủy Minh nắm lấy, trong đêm tối hai người cùng nắm tay đi hết trăm bậc thềm đá về nhà y. Có lẽ do chiếc rổ đựng điểm tâm Nhan Thủy Minh mang đến không được đóng kỹ, trong không khí ngoài hương thơm cỏ cây còn có cả vị ngọt thoang thoảng.
Bành Thạch Nhai rụt rè cố gắng không để bản thân ra vẻ ngốc nghếch, nhưng cho dù y có khống chế được biểu tình thì cũng không che giấu được cảm xúc, càng không thể kiểm soát được đôi mắt liếc ngó liên tục của mình. Ánh trăng mờ ảo tinh tế chẳng có tác dụng gì, lại còn cả bóng cây che phủ từng mảng lớn, rõ ràng không nhìn rõ được gì nhưng y lại có cảm giác Nhan Thủy Minh đang cười, là nụ cười quen thuộc dịu dàng đẹp đẽ nhất. Thế là y cũng không nhịn được mà cong mắt cười vui vẻ.
Ý cười của Nhan Thủy Minh càng sâu, đi đường cũng phải dùng chân sờ soạng đường đi, chỉ riêng bàn tay đang nắm tay Bành Thạch Nhai của hắn là có thể cảm nhận được người kia đang cố gắng kiềm chế nhưng vẫn tràn ra vui vẻ ào ào, bóng đêm phủ kín người, cảm xúc của Bành Thạch Nhai lại cuốn hút mười phần, hắn nắm tay y kéo gần mình một chút: "Vui đến thế sao?"
Bành Thạch Nhai thu liễm lại một chút, thẹn thùng gật đầu. Đi thêm mấy bước nữa lại nhỏ giọng nói: "Hôm nay vui nhất."
"Mới đó đã là vui nhất?" – Nhan Thủy Minh cười: "Vậy sau này ngày nào cũng vui vẻ thế này."
Hắn nhìn ra được Bành Thạch Nhai thực sự vui vẻ, cho đến khi mơ màng sắp ngủ y vẫn cố sức căng mắt ra, như muốn xác nhận niềm vui này sẽ không biến mất kể cả khi y thức dậy.
Nhan Thủy Minh ôm chặt y, cọ cọ đỉnh đầu y bật cười: "Ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy ta sẽ càng đẹp hơn."
Bành Thạch Nhai ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, đến khi sắp chìm vào giấc ngủ y chợt bừng tỉnh, lặng lẽ ngẩng đầu phát hiện Nhan Thủy Minh có vẻ đã ngủ rồi, y hơi nghĩ ngợi một lát đành nhắm mắt vào, không lâu sau lại thấy không yên tâm, cẩn thận thò một cánh tay ra khỏi chăn, sau đó là hai tay, muốn yên lặng chuồn ra khỏi chăn. Kết quả là bị một cánh tay ôm chặt eo, Nhan Thủy Minh rất tỉnh táo, ghé vào tai y nhẹ giọng hỏi: "Không ngủ? Là muốn làm gì sao?"
Bành Thạch Nhai nhịn cơn ngưa ngứa bên tai, hơi chột dạ: "Ta quên cho thỏ ăn, cỏ của nó chỉ đủ ăn hết buổi sáng hôm nay thôi."
Đêm qua y không về, tính ra đã một ngày một đêm không cho thỏ ăn, vừa nãy trong đầu y cũng chỉ toàn là Nhan Thủy Minh, hoàn toàn không có chỗ cho con thỏ, bây giờ có khi nó đã đói đến mức xỉu rồi.
Nhan Thủy Minh nhớ đến con thỏ què chân kia, hắn đứng dậy khoác áo vào, nhét tay Bành Thạch Nhai vào trong chăn, ngẫm lại: "Con thỏ xám què chân đó à? Ngươi cứu nó từ đâu về? Ta thấy nó rất quen mắt."
Bành Thạch Nhai càng chột dạ, y lắc đầu: "Không phải ta cứu, là huynh cứu nó."
Nghĩ ngợi một lát, y quyết định dũng cảm nhận sai: "Xin lỗi, khi đó ta không biết huynh thích thỏ, cái bẫy đó là của ta, ta... cũng tại ta muốn bắt nó, bắt nó cho đệ đệ ăn, đệ đệ leo cây té bị thương ở chân, phải bồi bổ... Cũng không phải, trước kia ta cũng từng bắt thỏ ăn, ta, ta sai rồi."
Bành Thạch Nhai nhận sai xong lại vội vàng đảm bảo: "Nhưng mà sau đó ta không còn bắt thỏ nữa, sau này ta cũng sẽ không bắt thỏ nữa, con thỏ đáng yêu như thế, ta... không nên ăn thịt thỏ."
Nhan Thủy Minh châm nến, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Bành Thạch Nhai, hắn trêu đùa y: "Trước kia hình như ngươi còn chê con thỏ xấu."
Bành Thạch Nhai lập tức nghẹn họng không trả lời được, nhỏ giọng nói một câu không có sự đáng tin nào: "Huynh nói con thỏ đáng yêu, ta cũng thấy con thỏ đáng yêu."
"Vậy nói thật đi, ngươi thấy con thỏ đáng yêu hơn hay thấy thịt thỏ ăn ngon hơn?"
"Ăn ngon hơn..." – Bành Thạch Nhai không dám nói hết lời, nhưng vẫn chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Nhan Thủy Minh cười y một lúc lâu, nhìn y đỏ mặt cắn môi, hắn mới tự kiểm điểm bản thân mình là đồ khốn nạn. Nhan Thủy Minh nhịn cười khom lưng, ra vẻ thần bí: "Thực ra ta cũng không thích thỏ, lúc trước ta chưa được thấy thỏ thật bao giờ, chỉ cảm thấy thịt thỏ khá ngon. Sau đó ta thấy ngươi ngốc nghếch đáng yêu giống như con thỏ thành tinh nên mới thích thỏ."
Nhan Thủy Minh đoán những lời này sẽ khiến Bành Thạch Nhai mất một khoảng thời gian để tiêu hóa, hắn nói xong để y sững sờ một mình trên giường, còn hắn ra sau nhà cho con thỏ xám trông có vẻ chỉ có trí thông minh nhỏ xíu kia thêm cỏ, quả nhiên nó đã đói rã rời, lúc này thấy hắn lại không sợ nữa, chỉ dựng hai cái tai dài lên cảnh giác trong chốc lát rồi nhảy đến phồng má nhai cỏ.
Hắn càng nhìn càng thấy giống, chỉ là nghĩ theo cách nào đó thì Bành Thạch Nhai là con thỏ thành tinh vì tình, mà tình cảm nhiệt liệt ấy chỉ dành cho một mình hắn.
Quay lại phòng, đóng kỹ cửa, Bành Thạch Nhai vừa nghe thấy tiếng đã giạt mình ngồi thẳng như đang đợi hắn, khóe miệng hơi mím cố gắng không để nó biến thành hình cong, đôi mắt lại hơi cong cong, có lẽ còn vui hơn cả khi y thấy vui vẻ nhất.
Xem ra lần này đã hiểu đúng chứ không xuyên tạc hiểu lầm ý của hắn rồi.
"Sao lại vui thế rồi?" – Nhan Thủy Minh biết rõ còn hỏi, còn cố ý nói: "Lần này sẽ không hiểu sau đấy chứ?"
Bành Thạch Nhai sửng sốt, đôi mắt to ngốc nghếch chớp một cái.
"Nói xem, những gì ta vừa nói có ý gì, ta sợ ngươi lại không hiểu."
Bành Thạch Nhai cẩn thận nói: "Huyn nói, huynh nói trước kia không thích thỏ, bởi vì thích ta nên mới thích thỏ..."
Bành Thạch Nhai nhướn mày: "Nói đúng có thưởng, nói sai bị phạt, ngươi thấy ngươi nói đúng không?"
Bành Thạch Nhai vốn dĩ rất tự tin, bị hỏi như thế lại hoài nghi khả năng nghe hiểu của mình, y hơi nhăn mặt ngẫm lại, nhưng nếu không có ý đó thì còn có ý gì được nữa, chẳng lẽ mình ngốc đến thế sao?
Bành Thạch Nhai nhíu mày nghĩ tỉ mỉ vài lần, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể giải thích kiểu khác được, rồi lại thấy thông suốt trong mớ bòng bong. Y ngẩng đầu nhìn Nhan Thủy Minh, Nhan Thủy Minh đang mỉm cười chờ đáp án của y, không khác những lúc bình thường là mấy, liệu có phải cố ý thử y hay không.
Bành Thạch Nhai càng nhíu chặt mày, cuối cùng hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng, tự cho mình một tiếng trống nâng cao tinh thần bằng cách duỗi tay ôm lấy cổ Nhan Thủy Minh rồi hôn một cái vào má hắn, chắc chắn: "Đúng rồi."
Vừa nói xong tự tin của y đã xẹp đi một nửa, lại sửa lời: "Đúng... đúng không?"
Nhan Thủy Minh sao mà đỡ nổi, hắn bóp eo y vừa hôn vừa đè xuống giường: "Đương nhiên là đúng, Nha Nha giỏi quá, muốn thưởng gì nào?"
Bành Thạch Nhai cười cong mắt giữa trận mưa hôn của hắn: "Chỉ, chỉ muốn cái này thôi."
Nhan Thủy Minh cười khẽ, thực hiện mong ước hôn y đến mức sắp tắc thở, cuối cùng vẫn là Bành Thạch Nhai mê mang thở hồng hộc quay mặt đi. Nhan Thủy Minh cũng biết một vừa hai phải, thật là, lại hôn nữa sẽ xảy ra chuyện mất, buổi sáng mới làm, Bành Thạch Nhai ngủ cả nửa ngày mới lấy lại được chút sức lực, nếu đêm nay tiếp tục thì sẽ hỏng mất.
Hơn nữa bây giờ cũng không còn sớm, vừa nãy Bành Thạch Nhai đã sắp ngủ rồi, bởi vì chuyện cho thỏ ăn nên mới đột nhiên tỉnh táo, giờ phút này đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà khoác tay lên cổ Nhan Thủy Minh, nằm gọn trong lòng hắn mơ màng sắp ngủ.
Nhan Thủy Minh ôm Bành Thạch Nhai nằm nghiêng, kéo tay y xuống bên hông mình, đang định thổi nến đi lại phát hiện mọt chuỗi vòng tay lỏng lẻo trên tay y. Sáng nay y bị lột sạch sẽ cũng không thấy cái này, có lẽ là buổi chiều mới mua.
Nhan Thủy Minh kéo tay y lại gần hơn, chỉ là chiếc vòng ngọc đơn giản, giữa mấy viên hạt gỗ màu đen là một hạt ngọc không thể coi là loại ngọc trung đẳng, các hạt không tròn đều và có rất nhiều vết xước, lại còn lớn hơn cổ tay Bành Thạch Nhai rất nhiều, hiển nhiên không phải kích cỡ của y. Bành Thạch Nhai không đeo chiếc vòng này được, chỉ cần hơi cử động thôi nó sẽ tụt ngay xuống tận cẳng tay.
Nếu là mua, vậy chẳng khác nào lỗ vốn.
"Nha Nha?"
Bành Thạch Nhai mơ màng mở mắt "Ư" một tiếng.
"Hôm nay xuống núi dạo chợ à?"
Y cọ cổ hắn lắc lắc đầu: "Không phải, ta xuống núi đưa áo tơi cho nhà." – Giọng y đã dính dính vì buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo giải thích cho hắn: "Thì là áo tơi che mưa che gió đan bằng lá cọ đó, cả giày rơm và mũ rơm nữa, ta làm rồi đưa cho Nhị nương và đệ đệ mang ra chợ bán, có thể có được chút tiền cho đệ đệ đi học, còn mua được quần áo với thịt nữa."
Nhan Thủy Minh sửng sốt, không ngờ đáp án hắn nhận được nhiều hơn những gì hắn muốn, hắn cầm tay y lắc lắc: "Để ta đoán xem, chuỗi hạt này là Nhị nương ngươi đưa cho?"
Nhắc đến đây Bành Thạch Nhai có vẻ lại càng vui hơn nữa: "Ừa, Nhị nương nói đi chợ nhìn thấy, nghĩ là ta đeo đẹp, mua cho ta." – cánh tay y hơi nhấc lên làm chuỗi vòng tại tụt xuống cằng tay, y mở mắt to hơn một chút nhìn nó: "Nhưng mà nó hơi to, ngày mai ta sửa nó nhỏ lại sẽ không bị thế này nữa."
Cổ tay trắng trẻo xinh đẹp sao lại thích hợp để đeo chiếc vòng thô ráp xấu xí này được, ngay cả kích cỡ cũng không vừa, nhìn chuỗi hạt này nếu nói là nhặt ở ven đường cũng không quá lời. Sắc mặt Nhan Thủy Minh không tốt lắm, mặc dù hắn không thể tùy tiện suy đoán khi chưa biết rõ chân tướng, nhưng tình huống này thực sự không thể khiến hắn nghĩ đến chuyện tốt được. Vị Nhị nương này không rõ có lương thiện hay không, nhưng có lẽ là người rất khôn khéo, không có nhiều cảm tình với Nha Nha, nhưng lại biết cách dùng ít vốn sẵn có của mình nhất để lợi dụng đứa nhỏ ngốc này.
Cũng đúng, đứa nhỏ này quá dễ lừa, hắn chỉ cần tốn một chút ý tốt, một câu khích lệ, một cái ôm, một chút hành động không tốn một tí tâm tư nào cũng có thể khiến y vui vẻ rất lâu.
Bành Thạch Nhai nhìn nhìn hắn lại tỉnh táo hơn một chút, thấy biểu tình Nhan Thủy Minh hơi trầm xuống, y cũng không còn vui như trước nữa: "Ta đeo cái này, xấu lắm à?"
Nhan Thủy Minh hòa hoãn lại, vuốt chuỗi hạt kia: "Đẹp, chỉ là chuỗi ngọc này không phải ngọc tốt. Ngươi thích cái này?"
"Ta chưa từng được đeo cái này, cũng hơi thích." – Bành Thạch Nhai nhìn lén vẻ mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu huynh không thích ta sẽ không đeo nữa."
Nhan Thủy Minh vừa bất đắc dĩ vừa mềm lòng, cười rộ lên: "Ngươi thích thì cứ đeo, trước khi ta chọn được cái tốt hơn, ngươi có thể thích cái này."
Nói xong hắn xoa eo ôm y chặt hơn, cọ nhẹ cằm lên trán y: "Không phải ngươi mệt sao, ngủ đi. Nếu không ngủ chúng ta làm việc khác."
Kết quả là đến khi Bành Thạch Nhai mơ màng sắp ngủ Nhan Thủy Minh lại hôn lên tai y hỏi: "Nhị nương của ngươi tốt với ngươi không?"
Bành Thạch Nhai đã bước nửa bước chân vào giấc mơ, mơ màng nghĩ ngợi hồi lâu: "Nhị nương... tốt."
Nhan Thủy Minh bỗng nhiên thông suốt, mặc dù không biết y ngốc là tốt hay không, nhưng nếu bây giờ y không thấy bản thân mình chịu khổ thì việc gì hắn phải cố ý dẫn đường để y suy đoán oán giận. Bị nhận ác ý nhưng vẫn có thể giữ được cái nhìn thiện lương, đây chính là bảo bối xinh đẹp của hắn.
Nhan Thủy Minh đè thấp giọng nhẹ nhàng hỏi tiếp: "Ta tốt hay bà ấy tốt?"
Bành Thạch Nhai không cần nghĩ ngợi, giọng nói dinh dính mềm mềm: "Huynh tốt nhất."
Nhan Thủy Minh không nhịn được cười: "Ta tốt thứ hai, Nha Nha mới là tốt nhất."
"Ưm... A Thủy ca ca, tốt nhất..." – Bành Thạch Nhai không đồng ý, lẩm bẩm mấy tiếng, khóe miệng hơi mím chỉ thấy được độ cong nhỏ xíu, đến khi ngủ say mới cong lên không hề che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.