Chương 26: Anh trai tàn tật của nam chủ 3
Mặc Thuỷ Tâm
02/11/2022
Người kia khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, nằm giữa độ tuổi thanh
niên với thiếu niên. Nhưng lại không có sức sống tươi sáng của tuổi này.
Vẻ mặt anh u ám xem lẫn chút thô bạo, nếu là người lạ chỉ sợ không dám đến gần. Nhưng Anh Chiêu không sợ hãi người trước mặt này.
Cậu chỉ cảm thấy đối phương chắc hẳn phải chịu kìm nén đáng sợ khi đối với mọi người như vậy. Nghĩ đến mục đích của bản thân khi tiến vào tiểu thế giới, Anh Chiêu không chút do dự đẩy cửa vào.
Cậu tin, bất luận người yêu trong thế giới này có như thế nào, cũng sẽ không làm hại cậu.
Khi cậu vừa bước chân vào trong phòng, liền nghe được thanh niên ngồi trên xe lăn ôm đầu, mất kiên nhẫn hét lớn: “Không phải đã nói mấy người cút đi sao? Vì sao còn quay lại!”
Lâm Nghị Đình ngẩng đầu, nhìn thấy Anh Chiêu tức khắc đứng hình. Anh không nghĩ tới người bước vào không phải là quản gia Lâm Bá, mà lại là một đứa trẻ giống như búp bê sứ.
Gương mặt đứa bé kia không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt lại sáng đến lạ. Lúc nhìn thấy mình cũng không tỏ ra sợ hãi cùng thương hại trong mắt.
Lâm Nghị Đình dừng một chút, nhíu mày, hỏi Anh Chiêu: “Em là ai?”
Cậu chớp chớp mắt nghe anh hỏi. Anh Chiêu ưỡn thẳng ngực, đứng trước mặt Lâm Đình Nghị, thẳng thắn nói, "Trước khi hỏi người khác là ai, không phải nên nói tên mình trước hay sao?"
Lâm Nghị Đình không nghĩ đứa nhỏ này sẽ nói như thế, cậu giống như cũng không sợ hãi mình, còn đến gần mình như vậy.
Hơn nữa cậu không thèm trả lời câu hỏi của mình mà lớn gan kêu mình nói tên trước. Nếu là trước kia, Lâm Đình Nghị chắc chắn kêu kẻ đó cút đi.
Khi nhìn đứa nhỏ trước mắt này, trong lòng anh bất ngờ bình tĩnh hơn trước nhiều. Lâm Đình Nghị mím môi, có hơi do dự, cuối cùng vẫn lạnh nhạt trả lời: "Lâm Đình Nghị."
Người kia miễn cưỡng quay mặt đi, Anh Chiêu nhìn bộ dạng biệt nữu của cậu nhóc, cười lên. Người yêu như vậy làm cậu có chút mới mẻ.
Đời trước Văn Nhân Minh dù bên trong có đen thành cái dạng gì, ít nhất ở ngoài mặt vẫn tỏ ra ôn nhu như ngọc. Nhưng cậu nhóc trước mặt này lại đem đến cho cậu trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt Anh Chiêu đầy ý cười. Cậu tiến đến trước mặt Lâm Đình Nghị, quan sát anh một cách cẩn thận.
Lâm Nghị Đình không ngờ đứa nhỏ này lại đến gần mình như thế, cơ thể không tự chủ ngả về sau.
Nhưng cảm thấy bản thân không thể thua một đứa nhỏ vậy được, phải làm đối phương sợ mình, vì vậy dựng thẳng cơ thể.
Cố ý tức giận nhìn Anh Chiêu, giọng nói hung ác: "Này! Tên nhóc kia, em tới đây làm gì! Không sợ anh sao!"
Đứa nhỏ đối diện nghe mình hỏi xong cũng chỉ lộ ra tò mò.
Anh Chiêu cau mày chớp chớp mắt nghi hoặc nhìn Lâm Đình Nghị nói: "Em vì sao phải sợ anh! Nhìn anh rất đẹp mà!"
Nếu nói dung mạo Lâm Đình Nghị giống Chu Tước đến sáu phần, tất nhiên là vô cùng đẹp. Chỉ do hiện tại vẫn còn nhỏ nên có chút ngây ngô.
Thêm tính cách u ám thô bạo, nên khuôn mặt ngày thường vẫn luôn âm trầm, làm người khác xem nhẹ bộ dạng loá mắt của anh.
Lâm Nghị Đình lần đầu tiên được người khác nói đẹp. Tuy rằng đối phương chỉ là một đứa nhỏ, nhưng nói chuyện nghiêm túc như vậy vẫn làm anh không khỏi đỏ mặt.
Nhưng anh giả vờ bình tĩnh mạnh miệng nói với Anh Chiêu: "Đứa bé như em nói bậy gì đó! Này! Còn không mau nói tên em cho anh biết!"
Anh Chiêu nghe Lâm Nghị Đình nói vậy, mới chợt nhớ ra, gật gật đầu với Lâm Nghị Đình:
“Đúng nha! Nếu anh đã nói tên anh là Lâm Đình Nghị, vậy em cũng phải trả lời, em sẽ nói tên mình cho anh biết."
Nói xong Anh Chiêu ho khan hai tiếng, đứng thẳng thân thể, trịnh trọng nói với Lâm Đình Nghị: “Xin chào, em tên Anh Chu, là chồng.... tương lai của anh!"
Lúc Anh Chiêu nói mấy lời này trong lòng vẫn luôn muốn cười, xem như là trả thù đời trước mình phải giới thiệu bản thân là phu nhân tương lai của người ta ngay lần đầu gặp mặt đi.
Đây đã là thế giới mới rồi, mình có phải cũng có thể xoay người làm chủ không?
Tuy rằng việc trên dưới Anh Chiêu cũng không phải rất để ý, nhưng mồm mép chiếm tiện nghi người yêu vẫn làm cậu vui vẻ.
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói, không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tin tưởng nói với cậu: "Em có biết bản thân đang nói gì không? Em muốn chơi anh sao!”
Nhưng Anh Chiêu lại nghiêm túc lắc lắc đầu, cậu bước lên phía trước cầm tay Lâm Nghị Đình, hoàn toàn nghiêm túc mà nói:
“Không phải! Anh không được xem em là trẻ con, rồi không tin tưởng lời em nói. Anh là người đẹp nhất em từng gặp qua, cho nên anh nhất định phải làm vợ em! Anh Chu em nói được làm được, tương lai em nhất định sẽ trở thành chồng của anh!"
Nói xong Anh Chiêu còn vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Nghị Đình, dặn dò: “Cho nên vợ ơi, anh nhất định phải ngoan ngoãn chờ em lớn lên đó nha!"
Lâm Nghị Đình nghe xong khuôn mặt lập tức giận dữ. Nhưng rất nhanh lại nhịn không được muốn bật cười.
Rõ ràng mình muốn tức giận, nghĩ đến nhóc thỏ con đáng yêu trước mặt này nói tương lai nhất định cưới mình làm vợ, còn phải làm chồng của mình. Nghĩ thế nào cũng thấy đây là chuyện cười.
Vẻ mặt tức giận ban đầu của Lâm Đình Nghị méo mó, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười ha ha lên. Anh cười xong cả người đều ngây ngốc.
Rất nhiều năm rồi anh chưa từng được cười thoải mái như vậy, tất cả đều nhờ bé con trước mặt này. Lâm Đình Nghị nghiêng người về trước, chọc chọc chiếc má phúng phính của Anh Chiêu.
Mà Anh Chiêu cũng đứng yên, mặc kệ hành động của Lâm Đình Nghị, nhưng vẻ mặt cậu vẫn tỏ ra nghiêm túc mà nhìn chằm chằm anh.
Lúc Anh Chiêu gặp lại người yêu, giống như kích phát được cốt truyện bị ẩn, một đoạn lớn cốt truyện mới về Lâm Đình Nghị mạnh mẽ chảy vào đầu cậu.
Lúc Lâm Đình Nghị được sinh ra hai chân liền tàn tật, vợ chồng nhà họ Lâm mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng về chữa trị cho anh nhưng không thành.
Bởi vì gia tộc không thể để cho một người tàn phế kế thừa, cho nên lúc Lâm Đình Nghị mười tuổi, hai vợ chồng họ Lâm lại nghĩ cách sinh thêm một đứa nữa, cũng chính là Lâm Trạch.
Sau khi Lâm Trạch sinh ra, Lâm Đình Nghị tất nhiên bị coi nhẹ một ít. Cũng từ lúc đó trở đi, cảm xúc của anh liền không còn ổn định. Anh vẫn luôn vì hai chân của mình mà cảm thấy tự ti, sau đó bắt đầu cự tuyệt tiếp xúc cùng người khác.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, trong lòng anh sinh ra một cảm giác thô bạo không kìm nén được. Người Lâm gia mang anh đi gặp bác sĩ tốt nhất, kết quả chuẩn đoán anh mắc rối loạn lưỡng cực.
Vì thế vợ chồng họ Lâm mỗi ngày đều nhờ Lâm bá đưa thuốc cho Lâm Đình Nghị uống, hy vọng có thể cải thiện bệnh tình anh. Nhưng Lâm Nghị Đình lại không muốn tiếp thu trị liệu.
Anh thấy mình là một người tàn phế, sống cũng chỉ khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, tại sao phải sống như vậy.
Vì thế anh chủ động dọn vào phòng cuối hành lang. Ngày ngày ở lại đây, sóng cuộc sống tự giam cầm, hận không thể để mọi người quên đi anh.
Anh Chiêu biết Lâm Đình Nghị trong lòng khổ sở, huống chi lúc cậu nắm lấy tay đối phương, truyền đến cảm xúc quen thuộc, đây là hơi ấm chỉ có thể mang lại từ linh hồn người yêu.
Nhớ đến tình tiết anh trai Lâm Trạch qua đời khi còn nhỏ, ý nghĩ người yêu chết ngay trong căn phòng tối tăm càng làm cậu thêm đau lòng.
Bên này Anh Chiêu đang cố gắn vun đắp tình cảm với người yêu, bên kia toàn bộ nhà họ Lâm đều bị lật tung lên để tìm kiếm cậu.
Lâm Trạch đợi lúc lâu cũng không thấy Anh Chiêu quay lại, liền đi tới toilet đi tìm cậu.
Chỉ là liên tục tìm mấy cái đều không tìm được Anh Chiêu, bất đắc dĩ, Lâm Trạch cuối cùng cũng đành phải đi tìm người lớn trong phòng khách giúp đỡ.
Ba mẹ Lâm Trạch biết việc không tìm thấy Anh Chiêu lập tức nôn nóng gọi hết người hầu đến. Mọi người ở khắp nơi tìm kiếm Anh Chiêu, tựa hồ muốn lật cả dinh thự mà họ Lâm lên, nhưng vẫn không tìm được Anh Chiêu.
Lúc mọi người hết cách, Lâm Trạch đột nhiên nhớ tới Anh Chiêu từng nói muốn đến cuối hành lang xem.
Hắn nhớ tới người anh trai đáng sợ của mình, chẳng lẽ Tiểu Chu không nghe mình nói, tự mình chạy đến phòng cuối hành lang chơi sao?
Trong đầu hiện lên sắc mặt đáng sợ của anh trai, Lâm Trạch trong lòng không nhịn được sợ hãi. Nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Chu đã anh trai đáng sợ của mình giết chết mất thì sao!
Lâm Trạch bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, hắn nghĩ đến đây lập tức khóc lớn lên.
Vợ chồng họ Lâm thấy hắn như vậy, vội vàng hỏi: “Tiểu Trạch, làm sao vậy? Sao lại đột nhiên khóc!”
Lâm Trạch nghẹn ngào đối với bọn họ những lời Anh Chiêu nói với mình, vợ chồng họ Lâm cùng cha mẹ Anh Chiêu tất nhiên biết chuyện Lâm Đình Nghị mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Nghe Lâm Trạch nói như thế, lập tức vội vàng chạy đến phòng Lâm Đình Nghị. Nhưng khi bọn họ mở cửa ra, nhìn thấy đứa con lớn u ám đáng sợ của mình lúc này trong mắt mang theo vô vàn dịu dàng.
Anh Chiêu ngồi ở trên đùi Lâm Nghị Đình, có chút ỷ lại dựa lên người anh. Trong tay cầm chơi con thỏ nhồi bông đã cũ nát, bên dưới còn thiếu mất một chân.
Vợ chồng họ Lâm nhìn tư thế của Anh Chiêu, lại nhìn con thỏ nhồi bông trên tay cậu, trên mặt xuất hiện khiếp sợ.
Bởi vì con thỏ kia là đồ chơi duy nhất của Lâm Nghị Đình từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng cho bất kỳ ai chạm vào. Lúc Lâm Đình Nghị còn rất nhỏ, anh ở trong sân vô ý lượm được.
Lâm phu nhân nhìn con thỏ mất một chân kia định đem bỏ, nhưng Lâm Đình Nghị lại nổi giận lôi đình. Nói thú nhồi bông thiếu một chân tại sao phải bị vứt bỏ, vậy người có hai chân vô dụng có phải cũng nên bị vứt bỏ không.
Từ đó về sau, con thú nhồi bông kia trở thành người bạn duy nhất của Lâm Đình Nghị. Cũng là ở ngày đó, anh đóng cửa hoàn toàn trái tim mình.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
【 tiểu kịch trường 】
Nhiều năm sau:
Anh Chiêu ( nghiến răng nghiến lợi): Em mới là chồng! Em muốn ở trên!
Lão công ( mỉm cười): Ngoan, không phải em vẫn luôn ở "trên" sao?
Vẻ mặt anh u ám xem lẫn chút thô bạo, nếu là người lạ chỉ sợ không dám đến gần. Nhưng Anh Chiêu không sợ hãi người trước mặt này.
Cậu chỉ cảm thấy đối phương chắc hẳn phải chịu kìm nén đáng sợ khi đối với mọi người như vậy. Nghĩ đến mục đích của bản thân khi tiến vào tiểu thế giới, Anh Chiêu không chút do dự đẩy cửa vào.
Cậu tin, bất luận người yêu trong thế giới này có như thế nào, cũng sẽ không làm hại cậu.
Khi cậu vừa bước chân vào trong phòng, liền nghe được thanh niên ngồi trên xe lăn ôm đầu, mất kiên nhẫn hét lớn: “Không phải đã nói mấy người cút đi sao? Vì sao còn quay lại!”
Lâm Nghị Đình ngẩng đầu, nhìn thấy Anh Chiêu tức khắc đứng hình. Anh không nghĩ tới người bước vào không phải là quản gia Lâm Bá, mà lại là một đứa trẻ giống như búp bê sứ.
Gương mặt đứa bé kia không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt lại sáng đến lạ. Lúc nhìn thấy mình cũng không tỏ ra sợ hãi cùng thương hại trong mắt.
Lâm Nghị Đình dừng một chút, nhíu mày, hỏi Anh Chiêu: “Em là ai?”
Cậu chớp chớp mắt nghe anh hỏi. Anh Chiêu ưỡn thẳng ngực, đứng trước mặt Lâm Đình Nghị, thẳng thắn nói, "Trước khi hỏi người khác là ai, không phải nên nói tên mình trước hay sao?"
Lâm Nghị Đình không nghĩ đứa nhỏ này sẽ nói như thế, cậu giống như cũng không sợ hãi mình, còn đến gần mình như vậy.
Hơn nữa cậu không thèm trả lời câu hỏi của mình mà lớn gan kêu mình nói tên trước. Nếu là trước kia, Lâm Đình Nghị chắc chắn kêu kẻ đó cút đi.
Khi nhìn đứa nhỏ trước mắt này, trong lòng anh bất ngờ bình tĩnh hơn trước nhiều. Lâm Đình Nghị mím môi, có hơi do dự, cuối cùng vẫn lạnh nhạt trả lời: "Lâm Đình Nghị."
Người kia miễn cưỡng quay mặt đi, Anh Chiêu nhìn bộ dạng biệt nữu của cậu nhóc, cười lên. Người yêu như vậy làm cậu có chút mới mẻ.
Đời trước Văn Nhân Minh dù bên trong có đen thành cái dạng gì, ít nhất ở ngoài mặt vẫn tỏ ra ôn nhu như ngọc. Nhưng cậu nhóc trước mặt này lại đem đến cho cậu trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt Anh Chiêu đầy ý cười. Cậu tiến đến trước mặt Lâm Đình Nghị, quan sát anh một cách cẩn thận.
Lâm Nghị Đình không ngờ đứa nhỏ này lại đến gần mình như thế, cơ thể không tự chủ ngả về sau.
Nhưng cảm thấy bản thân không thể thua một đứa nhỏ vậy được, phải làm đối phương sợ mình, vì vậy dựng thẳng cơ thể.
Cố ý tức giận nhìn Anh Chiêu, giọng nói hung ác: "Này! Tên nhóc kia, em tới đây làm gì! Không sợ anh sao!"
Đứa nhỏ đối diện nghe mình hỏi xong cũng chỉ lộ ra tò mò.
Anh Chiêu cau mày chớp chớp mắt nghi hoặc nhìn Lâm Đình Nghị nói: "Em vì sao phải sợ anh! Nhìn anh rất đẹp mà!"
Nếu nói dung mạo Lâm Đình Nghị giống Chu Tước đến sáu phần, tất nhiên là vô cùng đẹp. Chỉ do hiện tại vẫn còn nhỏ nên có chút ngây ngô.
Thêm tính cách u ám thô bạo, nên khuôn mặt ngày thường vẫn luôn âm trầm, làm người khác xem nhẹ bộ dạng loá mắt của anh.
Lâm Nghị Đình lần đầu tiên được người khác nói đẹp. Tuy rằng đối phương chỉ là một đứa nhỏ, nhưng nói chuyện nghiêm túc như vậy vẫn làm anh không khỏi đỏ mặt.
Nhưng anh giả vờ bình tĩnh mạnh miệng nói với Anh Chiêu: "Đứa bé như em nói bậy gì đó! Này! Còn không mau nói tên em cho anh biết!"
Anh Chiêu nghe Lâm Nghị Đình nói vậy, mới chợt nhớ ra, gật gật đầu với Lâm Nghị Đình:
“Đúng nha! Nếu anh đã nói tên anh là Lâm Đình Nghị, vậy em cũng phải trả lời, em sẽ nói tên mình cho anh biết."
Nói xong Anh Chiêu ho khan hai tiếng, đứng thẳng thân thể, trịnh trọng nói với Lâm Đình Nghị: “Xin chào, em tên Anh Chu, là chồng.... tương lai của anh!"
Lúc Anh Chiêu nói mấy lời này trong lòng vẫn luôn muốn cười, xem như là trả thù đời trước mình phải giới thiệu bản thân là phu nhân tương lai của người ta ngay lần đầu gặp mặt đi.
Đây đã là thế giới mới rồi, mình có phải cũng có thể xoay người làm chủ không?
Tuy rằng việc trên dưới Anh Chiêu cũng không phải rất để ý, nhưng mồm mép chiếm tiện nghi người yêu vẫn làm cậu vui vẻ.
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói, không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tin tưởng nói với cậu: "Em có biết bản thân đang nói gì không? Em muốn chơi anh sao!”
Nhưng Anh Chiêu lại nghiêm túc lắc lắc đầu, cậu bước lên phía trước cầm tay Lâm Nghị Đình, hoàn toàn nghiêm túc mà nói:
“Không phải! Anh không được xem em là trẻ con, rồi không tin tưởng lời em nói. Anh là người đẹp nhất em từng gặp qua, cho nên anh nhất định phải làm vợ em! Anh Chu em nói được làm được, tương lai em nhất định sẽ trở thành chồng của anh!"
Nói xong Anh Chiêu còn vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Nghị Đình, dặn dò: “Cho nên vợ ơi, anh nhất định phải ngoan ngoãn chờ em lớn lên đó nha!"
Lâm Nghị Đình nghe xong khuôn mặt lập tức giận dữ. Nhưng rất nhanh lại nhịn không được muốn bật cười.
Rõ ràng mình muốn tức giận, nghĩ đến nhóc thỏ con đáng yêu trước mặt này nói tương lai nhất định cưới mình làm vợ, còn phải làm chồng của mình. Nghĩ thế nào cũng thấy đây là chuyện cười.
Vẻ mặt tức giận ban đầu của Lâm Đình Nghị méo mó, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười ha ha lên. Anh cười xong cả người đều ngây ngốc.
Rất nhiều năm rồi anh chưa từng được cười thoải mái như vậy, tất cả đều nhờ bé con trước mặt này. Lâm Đình Nghị nghiêng người về trước, chọc chọc chiếc má phúng phính của Anh Chiêu.
Mà Anh Chiêu cũng đứng yên, mặc kệ hành động của Lâm Đình Nghị, nhưng vẻ mặt cậu vẫn tỏ ra nghiêm túc mà nhìn chằm chằm anh.
Lúc Anh Chiêu gặp lại người yêu, giống như kích phát được cốt truyện bị ẩn, một đoạn lớn cốt truyện mới về Lâm Đình Nghị mạnh mẽ chảy vào đầu cậu.
Lúc Lâm Đình Nghị được sinh ra hai chân liền tàn tật, vợ chồng nhà họ Lâm mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng về chữa trị cho anh nhưng không thành.
Bởi vì gia tộc không thể để cho một người tàn phế kế thừa, cho nên lúc Lâm Đình Nghị mười tuổi, hai vợ chồng họ Lâm lại nghĩ cách sinh thêm một đứa nữa, cũng chính là Lâm Trạch.
Sau khi Lâm Trạch sinh ra, Lâm Đình Nghị tất nhiên bị coi nhẹ một ít. Cũng từ lúc đó trở đi, cảm xúc của anh liền không còn ổn định. Anh vẫn luôn vì hai chân của mình mà cảm thấy tự ti, sau đó bắt đầu cự tuyệt tiếp xúc cùng người khác.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, trong lòng anh sinh ra một cảm giác thô bạo không kìm nén được. Người Lâm gia mang anh đi gặp bác sĩ tốt nhất, kết quả chuẩn đoán anh mắc rối loạn lưỡng cực.
Vì thế vợ chồng họ Lâm mỗi ngày đều nhờ Lâm bá đưa thuốc cho Lâm Đình Nghị uống, hy vọng có thể cải thiện bệnh tình anh. Nhưng Lâm Nghị Đình lại không muốn tiếp thu trị liệu.
Anh thấy mình là một người tàn phế, sống cũng chỉ khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, tại sao phải sống như vậy.
Vì thế anh chủ động dọn vào phòng cuối hành lang. Ngày ngày ở lại đây, sóng cuộc sống tự giam cầm, hận không thể để mọi người quên đi anh.
Anh Chiêu biết Lâm Đình Nghị trong lòng khổ sở, huống chi lúc cậu nắm lấy tay đối phương, truyền đến cảm xúc quen thuộc, đây là hơi ấm chỉ có thể mang lại từ linh hồn người yêu.
Nhớ đến tình tiết anh trai Lâm Trạch qua đời khi còn nhỏ, ý nghĩ người yêu chết ngay trong căn phòng tối tăm càng làm cậu thêm đau lòng.
Bên này Anh Chiêu đang cố gắn vun đắp tình cảm với người yêu, bên kia toàn bộ nhà họ Lâm đều bị lật tung lên để tìm kiếm cậu.
Lâm Trạch đợi lúc lâu cũng không thấy Anh Chiêu quay lại, liền đi tới toilet đi tìm cậu.
Chỉ là liên tục tìm mấy cái đều không tìm được Anh Chiêu, bất đắc dĩ, Lâm Trạch cuối cùng cũng đành phải đi tìm người lớn trong phòng khách giúp đỡ.
Ba mẹ Lâm Trạch biết việc không tìm thấy Anh Chiêu lập tức nôn nóng gọi hết người hầu đến. Mọi người ở khắp nơi tìm kiếm Anh Chiêu, tựa hồ muốn lật cả dinh thự mà họ Lâm lên, nhưng vẫn không tìm được Anh Chiêu.
Lúc mọi người hết cách, Lâm Trạch đột nhiên nhớ tới Anh Chiêu từng nói muốn đến cuối hành lang xem.
Hắn nhớ tới người anh trai đáng sợ của mình, chẳng lẽ Tiểu Chu không nghe mình nói, tự mình chạy đến phòng cuối hành lang chơi sao?
Trong đầu hiện lên sắc mặt đáng sợ của anh trai, Lâm Trạch trong lòng không nhịn được sợ hãi. Nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Chu đã anh trai đáng sợ của mình giết chết mất thì sao!
Lâm Trạch bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, hắn nghĩ đến đây lập tức khóc lớn lên.
Vợ chồng họ Lâm thấy hắn như vậy, vội vàng hỏi: “Tiểu Trạch, làm sao vậy? Sao lại đột nhiên khóc!”
Lâm Trạch nghẹn ngào đối với bọn họ những lời Anh Chiêu nói với mình, vợ chồng họ Lâm cùng cha mẹ Anh Chiêu tất nhiên biết chuyện Lâm Đình Nghị mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Nghe Lâm Trạch nói như thế, lập tức vội vàng chạy đến phòng Lâm Đình Nghị. Nhưng khi bọn họ mở cửa ra, nhìn thấy đứa con lớn u ám đáng sợ của mình lúc này trong mắt mang theo vô vàn dịu dàng.
Anh Chiêu ngồi ở trên đùi Lâm Nghị Đình, có chút ỷ lại dựa lên người anh. Trong tay cầm chơi con thỏ nhồi bông đã cũ nát, bên dưới còn thiếu mất một chân.
Vợ chồng họ Lâm nhìn tư thế của Anh Chiêu, lại nhìn con thỏ nhồi bông trên tay cậu, trên mặt xuất hiện khiếp sợ.
Bởi vì con thỏ kia là đồ chơi duy nhất của Lâm Nghị Đình từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng cho bất kỳ ai chạm vào. Lúc Lâm Đình Nghị còn rất nhỏ, anh ở trong sân vô ý lượm được.
Lâm phu nhân nhìn con thỏ mất một chân kia định đem bỏ, nhưng Lâm Đình Nghị lại nổi giận lôi đình. Nói thú nhồi bông thiếu một chân tại sao phải bị vứt bỏ, vậy người có hai chân vô dụng có phải cũng nên bị vứt bỏ không.
Từ đó về sau, con thú nhồi bông kia trở thành người bạn duy nhất của Lâm Đình Nghị. Cũng là ở ngày đó, anh đóng cửa hoàn toàn trái tim mình.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
【 tiểu kịch trường 】
Nhiều năm sau:
Anh Chiêu ( nghiến răng nghiến lợi): Em mới là chồng! Em muốn ở trên!
Lão công ( mỉm cười): Ngoan, không phải em vẫn luôn ở "trên" sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.