Chương 8: Bị hủy dung mắt mù tông chủ 2
Mặc Thuỷ Tâm
18/09/2022
Cá
_____
Rạng sáng ngày hôm sau, những người được phái đi bí cảnh được tập hợp lại một chỗ. Anh Chiêu nhìn lướt qua có khoảng mười người, nhưng đều là cao thủ của Phiêu Miểu Các.
Trên eo bọn họ không chỉ treo một túi càn khôn. Nghĩ thầm có lẽ những kẻ này là đang muốn mang toàn bộ kỳ bảo ở bên trong bí cảnh về.
Nam Tranh cười tủm tỉm đi đến trước mặt Văn Nhân Minh.
" Sao ta không thấy người của Thanh Lưu Tông đến?"
Văn Nhân Minh nghe vậy lắc đầu, có chút thẹn thùng.
" Người của Thanh Lưu Tông tu vi tương đối thấp. Tại hạ sợ đến lúc quan trọng sẽ kéo chân Phiêu Miểu Các nên giao phó bọn họ không đi theo."
Đám người Phiêu Miểu Các nghe được lời Văn Nhân Minh nói trên mặt liền ra vẻ coi thường. Nam Tranh nhẹ gật đầu, không nghi ngờ gì, chuyện này đối với hành động của bọn gã cũng sẽ thuận lợi hơn.
Lão liếc mắt ra hiệu cho Anh Chiêu cùng Tiêu Liệt sau đó quay người bước tới khoảng đất trống, lấy ngọc giản trước đó Văn Nhân Minh giao cho lão, miệng lẩm bẩm pháp quyết.
Không lâu sau ngọc giản liền phát ra những rung động nhỏ, xung quanh toả ra ánh sáng đỏ. Sau đó không gian trước mặt xảy ra biến hoá, một vết nứt vặn vẹo chậm rãi mở rộng, rộng tới khoảng lớn hai người đi vừa qua mới bắt đầu dừng lại.
Nam Tranh thu hồi ngọc giản, quay đầu hướng mọi người.
" Bí cảnh đã được mở ra, để phòng ngừa bất trắc ta sẽ ở lại đây trông coi. Các ngươi nhanh chóng tiến vào đi."
Đám người hành lễ với Nam Tranh xong liền nhao nhao lấy ra ngự kiếm. Không chút do dự mà tiến vào bên trong bí cảnh.
Văn Nhân Minh trong mắt những kẻ Phiêu Miểu Các chỉ là tên phế nhân mù loà, cho nên muốn đi vào bí cảnh, phải cần Anh Chiêu mang theo cùng ngự kiếm.
Bội kiếm của Anh Chiêu gọi Sương Tuyết, là bội kiếm được truyền lại qua từng đời Anh gia. Mặc dù uy lực không thể đến mức thay đổi thiên địa nhưng lại nhẹ nhàng linh hoạt cũng có thể được coi là bảo vật. Mỗi lần thanh kiếm xuất chiêu đều có hoa tuyết bay lượn cho nên mới gọi là bảo kiếm Sương Tuyết.
Anh Chiêu nắm tay Văn Nhân Minh, cùng nhau đứng trên Sương Tuyết. Chủ động đem hai tay của hắn đặt bên eo, mới quay đầu, nhẹ giọng nói:
" Văn Nhân, ôm chặt đệ."
Văn Nhân Minh nhẹ gật đầu, nắm tay ôm chặt eo Anh Chiêu. Chỉ cảm thấy vòng eo cậu tinh tế mảng mai, phảng phất chỉ một tay hắn cũng có thể ôm hết được.
Anh Chiêu cảm nhận Văn Nhân Minh đã đứng vững, hướng về phía hắn nở nụ cười, bấm một cái pháp quyết, liền ngự kiếm bay về phía lối vào bí cảnh.
Đám người Tiêu Liệt chờ Anh Chiêu ở bên trong lối vào nhìn thấy cậu cùng Văn Nhân Minh bộ dáng thân mật, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng cùng cảm xúc khác thường.
Sau khi tiến vào trong bí cảnh liền gặp ngay một đám sương mù rộng lớn sau đó mới nhìn thấy bên trong là một mảng thiên địa rộng lớn.
Anh Chiêu lâu rồi không có ngự kiếm qua, giờ phút này còn mang theo Văn Nhân Minh, chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt. Bên trong bí cảnh có cảnh sắc hợp lòng người, trời đẹp khí trong.
Anh Chiêu hít sâu một hơi, nghĩ đến cuộc sống tự do tự tại lúc trước. Vỗ vỗ mu bàn tay Văn Nhân Minh đang để trên eo mình, quay đầu hướng hắn vừa cười vừa nói:
" Văn Nhân, đệ cảm thấy gió khá tốt, nên nghĩ đi nhanh một chút, huynh ôm đệ chặt thêm nữa đi."
Văn Nhân Minh nghe vậy nhẹ gật đầu, ôm chặt Anh Chiêu, còn trực tiếp đem cằm gác lên vai Anh Chiêu. Hai người cứ như thế thân mật dựa sát khiến cho Tiêu Liệt phía sau nhíu chặt lông mày.
Không đợi Tiêu Liệt suy nghĩ nhiều, hai người liền nhanh chóng bay lên phía trước, rời xa tầm mắt của gã. Đám người Phiêu Miểu Các trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ biến mất khỏi tầm mắt.
Anh Chiêu mang theo Văn Nhân Minh ngự kiếm trên cao một lúc, như để nhớ lại khoảng thời gian bản thân biến về nguyên hình mà bay lượn khắp nơi.
Khi đó có khi Chu Tước làm bạn, hắn cũng sẽ mở ra hai cánh cùng cậu bay lượn khắp nơi. Anh Chiêu không thể quên được dáng vẻ động lòng người khi đó của hắn, phảng phất như áp đảo vạn vật, cứ thế chấn động lòng người.
Anh Chiêu quay đầu nhìn phía Văn Nhân Minh, nhịn không được đưa thay sờ sờ mặt của hắn. Không biết bản thân từ bao giờ đã thích hắn?
Vì sao chưa từng phát hiện! Hẳn là do mình vẫn luôn kháng cự hắn, không muốn nghĩ sâu. Nhìn vào hai mắt vô thần của Văn Nhân Minh, Anh Chiêu trong lòng dâng cảm xúc tự trách.
Bởi vì hai người ngự kiếm nhanh, nên đã sớm đem mọi người bỏ lại đằng sau, quay đầu đã nhìn không thấy thân ảnh của bọn họ. Đây là do Anh Chiêu cố ý, có chút tùy hứng do bị nuông chiều mà thành thói quen.
Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, Anh Chiêu cong khóe miệng, nghiêng đầu ở bên tai người phía sau nhẹ giọng gọi "Văn Nhân Minh."
Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu gọi, nháy mắt ngẩng đầu lên, lại lập tức cảm giác được mềm mại ở trên môi mình.
Người Văn Nhân Minh run lên, chỉ thấy toàn thân giống như có dòng điện chạy qua. Mà đồng thời Anh Chiêu cũng có cảm nhận đó. Cậu không tự chủ được mà hôn lên môi Văn Nhân Minh, cảm thấy mình có chút tham luyến hương vị đối phương.
Cậu từ trước đến nay luôn nghe theo nội tâm của mình, cho dù sẽ có lúc đỏ mặt xấu hổ, nhưng sẽ không áp chế để bản thân chịu thiệt thòi. Hai người cứ như vậy hôn nhau, hơi thở triền miên quấn quýt.
Hôn được lúc lâu, Anh Chiêu mới ngẩng đầu. Ánh mắt cậu sáng ngời nhìn chằm chằm Văn Nhân Minh, như đang nhìn một món đồ ăn mĩ vị. Thấy trên mặt hắn xuất hiện tia ửng đỏ, Anh Chiêu cong mắt, tiếp tục hôn Văn Nhân Minh.
Trải qua cái hôn vừa rồi, tâm tình cậu cũng bình tĩnh hơn nhiều, không còn ngây thơ như lần đầu hôn hắn. Cậu thăm dò mà hôn lên môi Văn Nhân Minh một cái nữa nhưng nhanh chóng rời đi.
Sau đó lại nghiêng đầu, ở trên môi đối phương mút một cái, giống như tìm được thú vui mà tiếp tục một lần lại một lần mút liếm môi hắn. Mà Văn Nhân Minh cũng ngoan ngoãn ôm lấy cậu từ phía sau, để mặc cậu hôn liếm môi mình.
Mặc dù môi hắn không được mềm mại như cậu, nhưng cảm giác thoải mái khi da thịt tiếp xúc khiến cậu không ngừng được. Ở trong lòng rầm rì một tiếng, tiếp tục dùng mũi mình cọ lên mũi Văn Nhân Minh, cậu yêu chết cái cảm giác tiếp xúc thân mật này rồi.
Chơi đùa trong chốc lát, cậu mới nhớ ra bản thân vẫn đang ngự kiếm trên không. Văn Nhân Minh cũng không chỉ đường, hoàn toàn chỉ bay về phía trước, hiện tại cậu cũng không biết đã bay đến nơi nào.
Anh Chiêu ngừng lại vui đùa, vội vàng dừng kiếm. Nhìn cảnh vật xung quanh, Anh Chiêu cũng không biết đây là nơi nào. Chỉ có thể quay đầu nhìn Văn Nhân Minh, gượng cười hai tiếng, nói ra:
" Văn Nhân, cái kia, huynh biết hiện tại chúng ta đang ở đâu không? Vừa rồi ta chỉ biết bay về phía trước, hình như... đi lạc mất rồi...."
Nghe được lời Anh Chiêu nói, cưỡng chế ý cười bên miệng, hướng cậu gật đầu.
" Ta mặc dù chưa từng tới bí cảnh lần nào, nhưng có thể cảm nhận được đại khái phương hướng, bây giờ tiếp tục bay về hướng Đông Nam là được."
Anh Chiêu nghe được lời Văn Nhân Minh vội vàng gật đầu, ngự kiếm bay về hướng hắn nói. Một bên bay một bên vỗ vỗ miệng mình, nhỏ giọng lẩm bẩm.
" Quả nhiên là sắc đẹp hại người nha! Khiến mình thiếu chút nữa cả việc lên đường cũng quên!"
Lúc này cậu cũng mới chú ý tới Truyền âm phù đã nhấp nháy sáng được lúc lâu, truyền lại phương hướng đại khái cho bọ Tiêu Liệt rồi tắt.
Đứng sau lưng Anh Chiêu, người với gương mặt sẹo nhiều tới mức mặt nạ cũng không che hết - Văn Nhân - nhan sắc hại người - Minh, sờ sờ mặt nạ trên mặt, có chút mờ mịt.
Hiểu ra, hai tai hắn lập tức đỏ ửng, đem mặt mình chôn ở trên cổ Anh Chiêu. Ở góc độ đối phương không nhìn thấy mà nở một nụ cười thật lớn.
' Vừa rồi Vân Bình hôn mình không ngừng, là thật sự thích mình sao?'
Văn Nhân Minh có chút không dám tin, nhưng không khống chế được nhiệt độ trong lòng, những cái hôn kia như sắp thiêu cháy hắn đến nơi rồi.
Hít sâu một hơi bên cổ cậu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc. Văn Nhân Minh ở trong lòng yên lặng thầm nói.
' Vân Bình, ta nên làm gì bây giờ đây? Ta đã thích đệ, thích đến sắp điên rồi!'
_____
Rạng sáng ngày hôm sau, những người được phái đi bí cảnh được tập hợp lại một chỗ. Anh Chiêu nhìn lướt qua có khoảng mười người, nhưng đều là cao thủ của Phiêu Miểu Các.
Trên eo bọn họ không chỉ treo một túi càn khôn. Nghĩ thầm có lẽ những kẻ này là đang muốn mang toàn bộ kỳ bảo ở bên trong bí cảnh về.
Nam Tranh cười tủm tỉm đi đến trước mặt Văn Nhân Minh.
" Sao ta không thấy người của Thanh Lưu Tông đến?"
Văn Nhân Minh nghe vậy lắc đầu, có chút thẹn thùng.
" Người của Thanh Lưu Tông tu vi tương đối thấp. Tại hạ sợ đến lúc quan trọng sẽ kéo chân Phiêu Miểu Các nên giao phó bọn họ không đi theo."
Đám người Phiêu Miểu Các nghe được lời Văn Nhân Minh nói trên mặt liền ra vẻ coi thường. Nam Tranh nhẹ gật đầu, không nghi ngờ gì, chuyện này đối với hành động của bọn gã cũng sẽ thuận lợi hơn.
Lão liếc mắt ra hiệu cho Anh Chiêu cùng Tiêu Liệt sau đó quay người bước tới khoảng đất trống, lấy ngọc giản trước đó Văn Nhân Minh giao cho lão, miệng lẩm bẩm pháp quyết.
Không lâu sau ngọc giản liền phát ra những rung động nhỏ, xung quanh toả ra ánh sáng đỏ. Sau đó không gian trước mặt xảy ra biến hoá, một vết nứt vặn vẹo chậm rãi mở rộng, rộng tới khoảng lớn hai người đi vừa qua mới bắt đầu dừng lại.
Nam Tranh thu hồi ngọc giản, quay đầu hướng mọi người.
" Bí cảnh đã được mở ra, để phòng ngừa bất trắc ta sẽ ở lại đây trông coi. Các ngươi nhanh chóng tiến vào đi."
Đám người hành lễ với Nam Tranh xong liền nhao nhao lấy ra ngự kiếm. Không chút do dự mà tiến vào bên trong bí cảnh.
Văn Nhân Minh trong mắt những kẻ Phiêu Miểu Các chỉ là tên phế nhân mù loà, cho nên muốn đi vào bí cảnh, phải cần Anh Chiêu mang theo cùng ngự kiếm.
Bội kiếm của Anh Chiêu gọi Sương Tuyết, là bội kiếm được truyền lại qua từng đời Anh gia. Mặc dù uy lực không thể đến mức thay đổi thiên địa nhưng lại nhẹ nhàng linh hoạt cũng có thể được coi là bảo vật. Mỗi lần thanh kiếm xuất chiêu đều có hoa tuyết bay lượn cho nên mới gọi là bảo kiếm Sương Tuyết.
Anh Chiêu nắm tay Văn Nhân Minh, cùng nhau đứng trên Sương Tuyết. Chủ động đem hai tay của hắn đặt bên eo, mới quay đầu, nhẹ giọng nói:
" Văn Nhân, ôm chặt đệ."
Văn Nhân Minh nhẹ gật đầu, nắm tay ôm chặt eo Anh Chiêu. Chỉ cảm thấy vòng eo cậu tinh tế mảng mai, phảng phất chỉ một tay hắn cũng có thể ôm hết được.
Anh Chiêu cảm nhận Văn Nhân Minh đã đứng vững, hướng về phía hắn nở nụ cười, bấm một cái pháp quyết, liền ngự kiếm bay về phía lối vào bí cảnh.
Đám người Tiêu Liệt chờ Anh Chiêu ở bên trong lối vào nhìn thấy cậu cùng Văn Nhân Minh bộ dáng thân mật, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng cùng cảm xúc khác thường.
Sau khi tiến vào trong bí cảnh liền gặp ngay một đám sương mù rộng lớn sau đó mới nhìn thấy bên trong là một mảng thiên địa rộng lớn.
Anh Chiêu lâu rồi không có ngự kiếm qua, giờ phút này còn mang theo Văn Nhân Minh, chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt. Bên trong bí cảnh có cảnh sắc hợp lòng người, trời đẹp khí trong.
Anh Chiêu hít sâu một hơi, nghĩ đến cuộc sống tự do tự tại lúc trước. Vỗ vỗ mu bàn tay Văn Nhân Minh đang để trên eo mình, quay đầu hướng hắn vừa cười vừa nói:
" Văn Nhân, đệ cảm thấy gió khá tốt, nên nghĩ đi nhanh một chút, huynh ôm đệ chặt thêm nữa đi."
Văn Nhân Minh nghe vậy nhẹ gật đầu, ôm chặt Anh Chiêu, còn trực tiếp đem cằm gác lên vai Anh Chiêu. Hai người cứ như thế thân mật dựa sát khiến cho Tiêu Liệt phía sau nhíu chặt lông mày.
Không đợi Tiêu Liệt suy nghĩ nhiều, hai người liền nhanh chóng bay lên phía trước, rời xa tầm mắt của gã. Đám người Phiêu Miểu Các trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ biến mất khỏi tầm mắt.
Anh Chiêu mang theo Văn Nhân Minh ngự kiếm trên cao một lúc, như để nhớ lại khoảng thời gian bản thân biến về nguyên hình mà bay lượn khắp nơi.
Khi đó có khi Chu Tước làm bạn, hắn cũng sẽ mở ra hai cánh cùng cậu bay lượn khắp nơi. Anh Chiêu không thể quên được dáng vẻ động lòng người khi đó của hắn, phảng phất như áp đảo vạn vật, cứ thế chấn động lòng người.
Anh Chiêu quay đầu nhìn phía Văn Nhân Minh, nhịn không được đưa thay sờ sờ mặt của hắn. Không biết bản thân từ bao giờ đã thích hắn?
Vì sao chưa từng phát hiện! Hẳn là do mình vẫn luôn kháng cự hắn, không muốn nghĩ sâu. Nhìn vào hai mắt vô thần của Văn Nhân Minh, Anh Chiêu trong lòng dâng cảm xúc tự trách.
Bởi vì hai người ngự kiếm nhanh, nên đã sớm đem mọi người bỏ lại đằng sau, quay đầu đã nhìn không thấy thân ảnh của bọn họ. Đây là do Anh Chiêu cố ý, có chút tùy hứng do bị nuông chiều mà thành thói quen.
Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, Anh Chiêu cong khóe miệng, nghiêng đầu ở bên tai người phía sau nhẹ giọng gọi "Văn Nhân Minh."
Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu gọi, nháy mắt ngẩng đầu lên, lại lập tức cảm giác được mềm mại ở trên môi mình.
Người Văn Nhân Minh run lên, chỉ thấy toàn thân giống như có dòng điện chạy qua. Mà đồng thời Anh Chiêu cũng có cảm nhận đó. Cậu không tự chủ được mà hôn lên môi Văn Nhân Minh, cảm thấy mình có chút tham luyến hương vị đối phương.
Cậu từ trước đến nay luôn nghe theo nội tâm của mình, cho dù sẽ có lúc đỏ mặt xấu hổ, nhưng sẽ không áp chế để bản thân chịu thiệt thòi. Hai người cứ như vậy hôn nhau, hơi thở triền miên quấn quýt.
Hôn được lúc lâu, Anh Chiêu mới ngẩng đầu. Ánh mắt cậu sáng ngời nhìn chằm chằm Văn Nhân Minh, như đang nhìn một món đồ ăn mĩ vị. Thấy trên mặt hắn xuất hiện tia ửng đỏ, Anh Chiêu cong mắt, tiếp tục hôn Văn Nhân Minh.
Trải qua cái hôn vừa rồi, tâm tình cậu cũng bình tĩnh hơn nhiều, không còn ngây thơ như lần đầu hôn hắn. Cậu thăm dò mà hôn lên môi Văn Nhân Minh một cái nữa nhưng nhanh chóng rời đi.
Sau đó lại nghiêng đầu, ở trên môi đối phương mút một cái, giống như tìm được thú vui mà tiếp tục một lần lại một lần mút liếm môi hắn. Mà Văn Nhân Minh cũng ngoan ngoãn ôm lấy cậu từ phía sau, để mặc cậu hôn liếm môi mình.
Mặc dù môi hắn không được mềm mại như cậu, nhưng cảm giác thoải mái khi da thịt tiếp xúc khiến cậu không ngừng được. Ở trong lòng rầm rì một tiếng, tiếp tục dùng mũi mình cọ lên mũi Văn Nhân Minh, cậu yêu chết cái cảm giác tiếp xúc thân mật này rồi.
Chơi đùa trong chốc lát, cậu mới nhớ ra bản thân vẫn đang ngự kiếm trên không. Văn Nhân Minh cũng không chỉ đường, hoàn toàn chỉ bay về phía trước, hiện tại cậu cũng không biết đã bay đến nơi nào.
Anh Chiêu ngừng lại vui đùa, vội vàng dừng kiếm. Nhìn cảnh vật xung quanh, Anh Chiêu cũng không biết đây là nơi nào. Chỉ có thể quay đầu nhìn Văn Nhân Minh, gượng cười hai tiếng, nói ra:
" Văn Nhân, cái kia, huynh biết hiện tại chúng ta đang ở đâu không? Vừa rồi ta chỉ biết bay về phía trước, hình như... đi lạc mất rồi...."
Nghe được lời Anh Chiêu nói, cưỡng chế ý cười bên miệng, hướng cậu gật đầu.
" Ta mặc dù chưa từng tới bí cảnh lần nào, nhưng có thể cảm nhận được đại khái phương hướng, bây giờ tiếp tục bay về hướng Đông Nam là được."
Anh Chiêu nghe được lời Văn Nhân Minh vội vàng gật đầu, ngự kiếm bay về hướng hắn nói. Một bên bay một bên vỗ vỗ miệng mình, nhỏ giọng lẩm bẩm.
" Quả nhiên là sắc đẹp hại người nha! Khiến mình thiếu chút nữa cả việc lên đường cũng quên!"
Lúc này cậu cũng mới chú ý tới Truyền âm phù đã nhấp nháy sáng được lúc lâu, truyền lại phương hướng đại khái cho bọ Tiêu Liệt rồi tắt.
Đứng sau lưng Anh Chiêu, người với gương mặt sẹo nhiều tới mức mặt nạ cũng không che hết - Văn Nhân - nhan sắc hại người - Minh, sờ sờ mặt nạ trên mặt, có chút mờ mịt.
Hiểu ra, hai tai hắn lập tức đỏ ửng, đem mặt mình chôn ở trên cổ Anh Chiêu. Ở góc độ đối phương không nhìn thấy mà nở một nụ cười thật lớn.
' Vừa rồi Vân Bình hôn mình không ngừng, là thật sự thích mình sao?'
Văn Nhân Minh có chút không dám tin, nhưng không khống chế được nhiệt độ trong lòng, những cái hôn kia như sắp thiêu cháy hắn đến nơi rồi.
Hít sâu một hơi bên cổ cậu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc. Văn Nhân Minh ở trong lòng yên lặng thầm nói.
' Vân Bình, ta nên làm gì bây giờ đây? Ta đã thích đệ, thích đến sắp điên rồi!'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.