Chương 18: Bị hủy dung mắt mù tông chủ
Mặc Thuỷ Tâm
15/10/2022
Kỳ thật lúc đầu Tiêu Liệt cũng muốn đợi đến ngày mai chuẩn bị thật tốt,
sau đó để Văn Nhân Minh dẫn theo bọn gã tìm chỗ giấu cái thứ gọi là «
Thanh Nguyên Quyết ».
Nhưng lúc nửa đêm gã lại đột nhiên bừng tỉnh, sau đó không ngủ được nữa. Không cam tâm nghĩ, chẳng lẽ mình vất vả như vậy cũng chỉ vì đem bảo vật này lấy về làm hôn phục cho kẻ khác sao?
Nếu mình thật sự có thể đạt được « Thanh Nguyên Quyết », chẳng phải là liền có thể trực tiếp độc chiếm, không cần cùng người khác chia sẻ. Đến lúc đó nghĩ biện pháp chơi chết Văn Nhân Minh, lại lừa gạt đám người Phiêu Miểu Các nói không chừng có thể nói dối qua cửa.
Thế là gã liềm thử tiến vào trong hồ nước. Không nghĩ rằng vận khí của gã lại tốt như vậy, có thể nhanh chóng tìm thấy một tấm ngọc màu đen dưới đáy hồ đang toả ra từng đợt hàn quang.
Tiêu Liệt không phát hiện Thủy thú canh giữ bên cạnh, liền chỉ coi con Thủy thú đó là truyền ngôn, đợi không kịp là cầm lâý ngọc giản bơi về bờ.
Không nghĩ tới, trong nháy mắt gã vừa lên bờ, con Thủy thú khổng lồ liền bơi sát phía sau, còn phát ra công kích mãnh liệt với gã.
Tiêu Liệt lập tức đánh thức tất cả đệ tử Phiêu Miểu Các, cùng nhau vây quanh con quái thú này. Nhưng con Thủy thú chỉ cần rống giận gào thét, người nào bị sóng âm quét đến liền hôn mê.
Tiêu Liệt có lẽ bởi vì có hào quang nhân vật chính, cho nên đều có thể tránh được công kích sóng âm của nó, mặc dù như thế, nhưng Tiêu Liệt có lẽ cũng sắp hết sức rồi.
Mắt thấy những đệ tử Phiêu Miểu Các còn tỉnh càng ngày càng ít, Tiêu Liệt vội vàng quan sát bốn phía, rất nhanh phát hiện Anh Chiêu cùng Văn Nhân Minh.
Nhìn thấy Văn Nhân Minh, Tiêu Liệt ánh mắt sáng lên, một bên vọt tới chỗ Văn Nhân Minh, một bên hướng hắn hô lớn:
"Văn Nhân Minh! Nhanh nghĩ biện pháp, Thủy thú này công kích chúng ta. Ngươi là người Văn Nhân gia, chắc cũng biết ít biện pháp khắc chế nó đi!"
Văn Nhân Minh nghe vậy đứng hình, hướng Tiêu Liệt lắc đầu. Lúc Tiêu Liệt chạy đến chỗ Văn Nhân Minh, tên đệ tử cuối cùng của Phiêu Miểu Các cũng bị sóng âm đánh trúng. Sau đó lập tức bị cuốn lấy thân thể, một hơi nuốt vào trong bụng.
Tiêu Liệt thấy tình huống khẩn cấp như vậy, mà giờ khắc này Văn Nhân Minh lại còn đối với mình lắc đầu, nháy mắt ngọn lửa xông lên đến đầu. Nghĩ thầm lúc ở bên trong bí cảnh, đối phương trừ dẫn đường ra, trên cơ bản không hề có tác dụng.
Trước đó dây leo hắn không có cách, hiện tại Thủy thú vẫn là như thế. Giờ này khắc này ngọc giản đã ở trong tay, như vậy người này cũng không cần lại giữ lại.
Tiêu Liệt trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ áo Văn Nhân Minh, đem hắn ném về phía con Thủy thú kia. Thầm nghĩ có hắn kéo dài thời gian, để cho mình chạy trốn cũng tốt.
Anh Chiêu lúc đầu đã chú ý tới động tác của Tiêu Liệt, muốn ngăn cản đối phương. Nhưng thân thể Văn Nhân Minh lại hướng lên, từ trong tay Anh Chiêu thoát ra, để cậu giữ hụt.
Anh Chiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Nhân Minh bị ném tới trước mặt Thuỷ thú, lại không để ý với thân thủ của hắn rõ ràng có thể tránh thoát Tiêu Liệt.
Thủy thú nhìn Văn Nhân Minh đột nhiên rơi xuống trước mặt mình, không chút do dự cắn bờ vai của hắn, dùng sức quăng hắn về một bên, sau đó lại tiến tới, giống như đang đùa bỡn con mồi của mình.
Anh Chiêu thấy thế trong lòng như muốn nứt ra, hét lớn một tiếng, lập tức chạy về hướng Văn Nhân Minh. Đến khi cậu chạy đến gần, Văn Nhân Minh đã ở trong hình dạng máu me be bét rồi.
Anh Chiêu căm hận đến toàn thân đều đang phát run, mạnh mẽ nhìn Thủy thú làm bị thương Văn Nhân Minh. Cậu đứng dậy, rút Sương Tuyết bên hông ra. Cậu không lập tức công kích con Thủy thú kia, mà đem Sương Tuyết chém vào trong hồ.
Sau đó Anh Chiêu niệm một đoạn bí pháp chỉ có người Anh gia mới biết đến. Toàn bộ mặt hồ nháy mắt liền bị đóng băng, nửa người còn tại của Thuỷ thú toàn bộ bị đông cứng. Nó thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, liền bị mạnh mẽ biến thành một tảng băng lớn.
Anh Chiêu nhanh chóng đánh mấy đường kiếm, Sương Tuyết theo lệnh Anh Chiêu chém vỡ hồ băng từ bên trong, nháy mắt đánh nát Thủy thú đang bị đông cứng.
Mà Thủy thú bị Sương Tuyết đánh trúng liền vỡ thành nhiều khối băng máu mà rơi rải rác xung quanh. Tiêu Liệt đang nghĩ cách chạy trốn liềm bị một màn trước mắt làm cho cả người chấn động..Truyện đăng trên word.press và w.p cakhothit
Dù sao ở trong mắt người của Phiêu Miểu Các, Anh Chiêu tuyệt đối không phải là người có tu vi cao thâm gì. Nhưng con Thủy thú ngay cả một đám người cũng không thể khắc chế nổi, cậu vậy mà có thể nhẹ nhàng giải quyết, mà đồng thời nhanh như vậy kết thúc chiến đấu.
Năng lượng Anh Chiêu thật sự bị tiểu thế giới áp chế, cho nên, nếu thực sự cùng nó giao chiến, sẽ tiêu hao một chút thời gian.
Nhưng cũng may Thuỷ thú còn ở trong hồ nước, pháp khí bản mệnh của Anh Vân Bình lại phát huy tác dụng, ngược lại khiến Anh Chiêu không cần tốn nhiều sức liền tiêu diệt được Thủy thú.
Anh Chiêu giờ phút này căn bản không rảnh bận tâm Tiêu Liệt nghĩ gì, cậu vôi vã chạy đến trước mặt Văn Nhân Minh, vội vàng la lên:
"Văn Nhân Minh! Huynh sao rồi? Huynh mau trả lời ta!"
Nhìn bờ vai Văn Nhân Minh có lỗ lớn rướm máu, sắc mặt lại còn trắng bệch, Anh Chiêu đỏ ngầu hai con ngươi. Cậu một bên lo lắng an nguy Văn Nhân Minh, một bên quay đầu hung dữ nhìn về phía Tiêu Liệt.
Cậu nhớ kỹ, là Tiêu Liệt đem Văn Nhân Minh ném về phía Thủy thú, mới khiến người cậu ái chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy.
Mà Tiêu Liệt vừa mới lấy lại tinh thần sau khiếp sợ nhìn thấy Thủy thú bị chia năm xẻ bảy, gã bình tĩnh lại, nhìn Anh Chiêu hai mắt đỏ ngầu lại nâng lên vẻ tươi cười.
Hiện tại ngọc giản này đã ở trên tay mình, chỉ cần để ngọc giản nhận chủ mình liền sẽ đạt được công pháp sâu nhất của Tu Chân Giới. Anh Chiêu vừa rồi nhìn qua lợi hại, nhưng cũng chẳng qua chỉ là dựa vào pháp khi khắc chế Thủy thú mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Liệt trong lòng dâng lên một cỗ đắc ý. Gã không thèm để ý ánh mắt Anh Chiêu, trực tiếp đi tới trước mặt cậu. Liếc qua Văn Nhân Minh đang nằm co lại trong vũng mãu, bật cười một tiếng, nói ra:
"Phế vật cuối cùng chính là phế vật, Vân Bình, đệ không đáng vì loại phế vật này mà thương tâm! Lại nói, đệ đừng quên trước khi tiến vào bí cảnh Sư phó đã căn dặn những gì. Hiện tại Văn Nhân Minh đã không còn tác dụng gì, không bằng liền để hắn tại chỗ này biến mất!"
Tiêu Liệt vừa nói, một bên trực tiếp vung lên bội kiếm định chém về phía Văn Nhân Minh, ngang khi giơ kiếm lên, gã liền bị Sương Tuyết trong tay Anh chiêu đánh rớt.
Tiêu Liệt đã triệt để chọc giận Anh Chiêu, cậu khắc chế không được tức giận trong lòng, trên người xuất hiên từng tia sáng mơ hồ, bất tri bất giác ép động lực lượng nguyên bản của mình.
Anh Chiêu đánh ra một chưởng không lưu tình với Tiêu Liệt, Tiêu Liệt lập tức bị Anh Chiêu đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Gã ngã nhào trên đất không thể tin nhìn về phía Anh Chiêu, bởi vì so sánh với tu vi của gã, rõ rằng tu vi Anh Vân Bình thấp hơn gã rất nhiều.
Gã đã nhảy lên đến Kim Đan hậu kỳ, làm sao lại không chịu được một chưởng từ đối phương. Không đợi Tiêu Liệt kịp nghĩ rõ ràng, Anh Chiêu nhanh chóng đánh ra chiêu thứ hai.
Anh Chiêu ném đi Sương Tuyết, vẻn vẹn chỉ dùng nắm đấm của mình mạnh mẽ đánh Tiêu Liệt. Cậu từng quyền từng quyền đánh trên má của gã, Tiêu Liệt cảm thấy xương cốt trên mặt mình bị đối phương đáng nát, răng bên trong miệng bị đánh đến không ngừng rơi ra.
Miệng gã đầy máu tươi, lại không có cách nào tránh né. Không thể không huy động toàn bộ lực lượng thân thể chống lại Anh Chiêu, mà Anh Chiêu cũng cảm nhận được một cỗ năng lượng mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện.
Năng lượng đột nhiên bộc phát, Tiêu Liệt vậy mà có thể chỗng lại chiêu thức của mình, Anh Chiêu kinh ngạc một chút nhưng cũng không tìm hiểu đến cùng.
Bởi vì cậu cảm nhận được bên trong bí cảnh đang rung lên, Thiên đạo chắc đã cảm nhận được năng lượng bộc phát cảu cậu, cho nên hiện tại cậu phải nhânh chóng kết thúc chuyện này, mới có thể không bị tiểu thế giới bài xích. Truyện Hài Hước
Anh Chiêu không kéo dài thời gian nữa, cậu tụ hợp năng lượng lại trên bàn tay, một quyền mạnh mẽ đánh vào lồng ngực Tiêu Liệt.
Mà một quyền này, trực tiếp xuyên qua thân thể Tiêu Liệt, ở trên ngực gã hiện ra một lỗ lớn. Tiêu Liệt trợn trắng mắt, trực tiếp mất đi hơi thở nằm trên mặt đất.
Tiêu Liệt chỉ vừa chết đi, thân thể của gã đột nhiên khô quắt lại. Anh Chiêu cau mày lại gần Tiêu Liệt, nghĩ đến gã lúc trước có thể nhanh như vậy tỉnh lại còn đột phá tu vi.
Xem ra Nam Tranh đã cho Tiêu Liệt ăn cái gì đó, nhưng tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì. Bên trong Tiêu Liệt đã sớm bị bào mòn, lúc bị kích thích năng lượng kia, chẳng qua tự tiêu hao chính sinh mệnh của gã mà thôi.
Sau khi Tiêu Liệt chết, ánh sáng trên người Anh Chiêu cũng từ từ tan biến. Cậu quay đầu, nhìn các đệ tử Phiêu Miểu Các ngất trên mặt đất, mặt không biểu tình bước qua bọn chúng, nhanh chóng bước đến bên người Văn Nhân Minh.
Thấy Văn Nhân Minh không tỏ ra sợ hãi nhìn mình, Anh Chiêu cũng không muốn giải thích gì nhiều, cậu sẽ không vì giết chết kẻ thương tổn ái nhân của mình mà hối hận.
Anh Chiêu hiện tại chỉ quan tâm thương thế của Văn Nhân Minh, cậu nhanh chóng từ trong túi Càn khôn lấy ra tất cả các loại thuốc trị thương, run rẩy nhét vào miệng Văn Nhân Minh.
Nhưng bất kể đối phương ăn bao nhiêu, miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu. Anh Chiêu thấy vậy có chút hoảng sợ, không ngừng lẩm bẩm:
"Tại sao có thể như vậy? Vì cái gì ăn nhiều thuốc như vậy, máu trên vết thương vẫn không ngừng chảy ra!"
Văn Nhân Minh nghe vậy cười thảm một tiếng, giống như phải bỏ ra rất nhiều sức lựa mới có thể nói ra.
"Vân Bình, không cần phí công. Răng Thủy thú chứa kịch độc, Linh dược bình thường không có tác dụng với ta đâu. Vân Bình, ta sắp không được rồi, « Thanh Nguyên Quyết » đã bị Tiêu Liệt lấy đi, bây giờ đang ở trên người hắn. Đệ cầm « Thanh Nguyên Quyết » rời khỏi nơi này đi, không cần để ý đến ta. Chỉ là trước khi chết ta muốn biết, Vân Bình, đệ đối với ta là thật tình sao. Dù có như thế nào, ta cũng muốn nghe lời thật lòng của đệ!"
Nhưng lúc nửa đêm gã lại đột nhiên bừng tỉnh, sau đó không ngủ được nữa. Không cam tâm nghĩ, chẳng lẽ mình vất vả như vậy cũng chỉ vì đem bảo vật này lấy về làm hôn phục cho kẻ khác sao?
Nếu mình thật sự có thể đạt được « Thanh Nguyên Quyết », chẳng phải là liền có thể trực tiếp độc chiếm, không cần cùng người khác chia sẻ. Đến lúc đó nghĩ biện pháp chơi chết Văn Nhân Minh, lại lừa gạt đám người Phiêu Miểu Các nói không chừng có thể nói dối qua cửa.
Thế là gã liềm thử tiến vào trong hồ nước. Không nghĩ rằng vận khí của gã lại tốt như vậy, có thể nhanh chóng tìm thấy một tấm ngọc màu đen dưới đáy hồ đang toả ra từng đợt hàn quang.
Tiêu Liệt không phát hiện Thủy thú canh giữ bên cạnh, liền chỉ coi con Thủy thú đó là truyền ngôn, đợi không kịp là cầm lâý ngọc giản bơi về bờ.
Không nghĩ tới, trong nháy mắt gã vừa lên bờ, con Thủy thú khổng lồ liền bơi sát phía sau, còn phát ra công kích mãnh liệt với gã.
Tiêu Liệt lập tức đánh thức tất cả đệ tử Phiêu Miểu Các, cùng nhau vây quanh con quái thú này. Nhưng con Thủy thú chỉ cần rống giận gào thét, người nào bị sóng âm quét đến liền hôn mê.
Tiêu Liệt có lẽ bởi vì có hào quang nhân vật chính, cho nên đều có thể tránh được công kích sóng âm của nó, mặc dù như thế, nhưng Tiêu Liệt có lẽ cũng sắp hết sức rồi.
Mắt thấy những đệ tử Phiêu Miểu Các còn tỉnh càng ngày càng ít, Tiêu Liệt vội vàng quan sát bốn phía, rất nhanh phát hiện Anh Chiêu cùng Văn Nhân Minh.
Nhìn thấy Văn Nhân Minh, Tiêu Liệt ánh mắt sáng lên, một bên vọt tới chỗ Văn Nhân Minh, một bên hướng hắn hô lớn:
"Văn Nhân Minh! Nhanh nghĩ biện pháp, Thủy thú này công kích chúng ta. Ngươi là người Văn Nhân gia, chắc cũng biết ít biện pháp khắc chế nó đi!"
Văn Nhân Minh nghe vậy đứng hình, hướng Tiêu Liệt lắc đầu. Lúc Tiêu Liệt chạy đến chỗ Văn Nhân Minh, tên đệ tử cuối cùng của Phiêu Miểu Các cũng bị sóng âm đánh trúng. Sau đó lập tức bị cuốn lấy thân thể, một hơi nuốt vào trong bụng.
Tiêu Liệt thấy tình huống khẩn cấp như vậy, mà giờ khắc này Văn Nhân Minh lại còn đối với mình lắc đầu, nháy mắt ngọn lửa xông lên đến đầu. Nghĩ thầm lúc ở bên trong bí cảnh, đối phương trừ dẫn đường ra, trên cơ bản không hề có tác dụng.
Trước đó dây leo hắn không có cách, hiện tại Thủy thú vẫn là như thế. Giờ này khắc này ngọc giản đã ở trong tay, như vậy người này cũng không cần lại giữ lại.
Tiêu Liệt trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ áo Văn Nhân Minh, đem hắn ném về phía con Thủy thú kia. Thầm nghĩ có hắn kéo dài thời gian, để cho mình chạy trốn cũng tốt.
Anh Chiêu lúc đầu đã chú ý tới động tác của Tiêu Liệt, muốn ngăn cản đối phương. Nhưng thân thể Văn Nhân Minh lại hướng lên, từ trong tay Anh Chiêu thoát ra, để cậu giữ hụt.
Anh Chiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Nhân Minh bị ném tới trước mặt Thuỷ thú, lại không để ý với thân thủ của hắn rõ ràng có thể tránh thoát Tiêu Liệt.
Thủy thú nhìn Văn Nhân Minh đột nhiên rơi xuống trước mặt mình, không chút do dự cắn bờ vai của hắn, dùng sức quăng hắn về một bên, sau đó lại tiến tới, giống như đang đùa bỡn con mồi của mình.
Anh Chiêu thấy thế trong lòng như muốn nứt ra, hét lớn một tiếng, lập tức chạy về hướng Văn Nhân Minh. Đến khi cậu chạy đến gần, Văn Nhân Minh đã ở trong hình dạng máu me be bét rồi.
Anh Chiêu căm hận đến toàn thân đều đang phát run, mạnh mẽ nhìn Thủy thú làm bị thương Văn Nhân Minh. Cậu đứng dậy, rút Sương Tuyết bên hông ra. Cậu không lập tức công kích con Thủy thú kia, mà đem Sương Tuyết chém vào trong hồ.
Sau đó Anh Chiêu niệm một đoạn bí pháp chỉ có người Anh gia mới biết đến. Toàn bộ mặt hồ nháy mắt liền bị đóng băng, nửa người còn tại của Thuỷ thú toàn bộ bị đông cứng. Nó thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, liền bị mạnh mẽ biến thành một tảng băng lớn.
Anh Chiêu nhanh chóng đánh mấy đường kiếm, Sương Tuyết theo lệnh Anh Chiêu chém vỡ hồ băng từ bên trong, nháy mắt đánh nát Thủy thú đang bị đông cứng.
Mà Thủy thú bị Sương Tuyết đánh trúng liền vỡ thành nhiều khối băng máu mà rơi rải rác xung quanh. Tiêu Liệt đang nghĩ cách chạy trốn liềm bị một màn trước mắt làm cho cả người chấn động..Truyện đăng trên word.press và w.p cakhothit
Dù sao ở trong mắt người của Phiêu Miểu Các, Anh Chiêu tuyệt đối không phải là người có tu vi cao thâm gì. Nhưng con Thủy thú ngay cả một đám người cũng không thể khắc chế nổi, cậu vậy mà có thể nhẹ nhàng giải quyết, mà đồng thời nhanh như vậy kết thúc chiến đấu.
Năng lượng Anh Chiêu thật sự bị tiểu thế giới áp chế, cho nên, nếu thực sự cùng nó giao chiến, sẽ tiêu hao một chút thời gian.
Nhưng cũng may Thuỷ thú còn ở trong hồ nước, pháp khí bản mệnh của Anh Vân Bình lại phát huy tác dụng, ngược lại khiến Anh Chiêu không cần tốn nhiều sức liền tiêu diệt được Thủy thú.
Anh Chiêu giờ phút này căn bản không rảnh bận tâm Tiêu Liệt nghĩ gì, cậu vôi vã chạy đến trước mặt Văn Nhân Minh, vội vàng la lên:
"Văn Nhân Minh! Huynh sao rồi? Huynh mau trả lời ta!"
Nhìn bờ vai Văn Nhân Minh có lỗ lớn rướm máu, sắc mặt lại còn trắng bệch, Anh Chiêu đỏ ngầu hai con ngươi. Cậu một bên lo lắng an nguy Văn Nhân Minh, một bên quay đầu hung dữ nhìn về phía Tiêu Liệt.
Cậu nhớ kỹ, là Tiêu Liệt đem Văn Nhân Minh ném về phía Thủy thú, mới khiến người cậu ái chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy.
Mà Tiêu Liệt vừa mới lấy lại tinh thần sau khiếp sợ nhìn thấy Thủy thú bị chia năm xẻ bảy, gã bình tĩnh lại, nhìn Anh Chiêu hai mắt đỏ ngầu lại nâng lên vẻ tươi cười.
Hiện tại ngọc giản này đã ở trên tay mình, chỉ cần để ngọc giản nhận chủ mình liền sẽ đạt được công pháp sâu nhất của Tu Chân Giới. Anh Chiêu vừa rồi nhìn qua lợi hại, nhưng cũng chẳng qua chỉ là dựa vào pháp khi khắc chế Thủy thú mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Liệt trong lòng dâng lên một cỗ đắc ý. Gã không thèm để ý ánh mắt Anh Chiêu, trực tiếp đi tới trước mặt cậu. Liếc qua Văn Nhân Minh đang nằm co lại trong vũng mãu, bật cười một tiếng, nói ra:
"Phế vật cuối cùng chính là phế vật, Vân Bình, đệ không đáng vì loại phế vật này mà thương tâm! Lại nói, đệ đừng quên trước khi tiến vào bí cảnh Sư phó đã căn dặn những gì. Hiện tại Văn Nhân Minh đã không còn tác dụng gì, không bằng liền để hắn tại chỗ này biến mất!"
Tiêu Liệt vừa nói, một bên trực tiếp vung lên bội kiếm định chém về phía Văn Nhân Minh, ngang khi giơ kiếm lên, gã liền bị Sương Tuyết trong tay Anh chiêu đánh rớt.
Tiêu Liệt đã triệt để chọc giận Anh Chiêu, cậu khắc chế không được tức giận trong lòng, trên người xuất hiên từng tia sáng mơ hồ, bất tri bất giác ép động lực lượng nguyên bản của mình.
Anh Chiêu đánh ra một chưởng không lưu tình với Tiêu Liệt, Tiêu Liệt lập tức bị Anh Chiêu đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Gã ngã nhào trên đất không thể tin nhìn về phía Anh Chiêu, bởi vì so sánh với tu vi của gã, rõ rằng tu vi Anh Vân Bình thấp hơn gã rất nhiều.
Gã đã nhảy lên đến Kim Đan hậu kỳ, làm sao lại không chịu được một chưởng từ đối phương. Không đợi Tiêu Liệt kịp nghĩ rõ ràng, Anh Chiêu nhanh chóng đánh ra chiêu thứ hai.
Anh Chiêu ném đi Sương Tuyết, vẻn vẹn chỉ dùng nắm đấm của mình mạnh mẽ đánh Tiêu Liệt. Cậu từng quyền từng quyền đánh trên má của gã, Tiêu Liệt cảm thấy xương cốt trên mặt mình bị đối phương đáng nát, răng bên trong miệng bị đánh đến không ngừng rơi ra.
Miệng gã đầy máu tươi, lại không có cách nào tránh né. Không thể không huy động toàn bộ lực lượng thân thể chống lại Anh Chiêu, mà Anh Chiêu cũng cảm nhận được một cỗ năng lượng mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện.
Năng lượng đột nhiên bộc phát, Tiêu Liệt vậy mà có thể chỗng lại chiêu thức của mình, Anh Chiêu kinh ngạc một chút nhưng cũng không tìm hiểu đến cùng.
Bởi vì cậu cảm nhận được bên trong bí cảnh đang rung lên, Thiên đạo chắc đã cảm nhận được năng lượng bộc phát cảu cậu, cho nên hiện tại cậu phải nhânh chóng kết thúc chuyện này, mới có thể không bị tiểu thế giới bài xích. Truyện Hài Hước
Anh Chiêu không kéo dài thời gian nữa, cậu tụ hợp năng lượng lại trên bàn tay, một quyền mạnh mẽ đánh vào lồng ngực Tiêu Liệt.
Mà một quyền này, trực tiếp xuyên qua thân thể Tiêu Liệt, ở trên ngực gã hiện ra một lỗ lớn. Tiêu Liệt trợn trắng mắt, trực tiếp mất đi hơi thở nằm trên mặt đất.
Tiêu Liệt chỉ vừa chết đi, thân thể của gã đột nhiên khô quắt lại. Anh Chiêu cau mày lại gần Tiêu Liệt, nghĩ đến gã lúc trước có thể nhanh như vậy tỉnh lại còn đột phá tu vi.
Xem ra Nam Tranh đã cho Tiêu Liệt ăn cái gì đó, nhưng tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì. Bên trong Tiêu Liệt đã sớm bị bào mòn, lúc bị kích thích năng lượng kia, chẳng qua tự tiêu hao chính sinh mệnh của gã mà thôi.
Sau khi Tiêu Liệt chết, ánh sáng trên người Anh Chiêu cũng từ từ tan biến. Cậu quay đầu, nhìn các đệ tử Phiêu Miểu Các ngất trên mặt đất, mặt không biểu tình bước qua bọn chúng, nhanh chóng bước đến bên người Văn Nhân Minh.
Thấy Văn Nhân Minh không tỏ ra sợ hãi nhìn mình, Anh Chiêu cũng không muốn giải thích gì nhiều, cậu sẽ không vì giết chết kẻ thương tổn ái nhân của mình mà hối hận.
Anh Chiêu hiện tại chỉ quan tâm thương thế của Văn Nhân Minh, cậu nhanh chóng từ trong túi Càn khôn lấy ra tất cả các loại thuốc trị thương, run rẩy nhét vào miệng Văn Nhân Minh.
Nhưng bất kể đối phương ăn bao nhiêu, miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu. Anh Chiêu thấy vậy có chút hoảng sợ, không ngừng lẩm bẩm:
"Tại sao có thể như vậy? Vì cái gì ăn nhiều thuốc như vậy, máu trên vết thương vẫn không ngừng chảy ra!"
Văn Nhân Minh nghe vậy cười thảm một tiếng, giống như phải bỏ ra rất nhiều sức lựa mới có thể nói ra.
"Vân Bình, không cần phí công. Răng Thủy thú chứa kịch độc, Linh dược bình thường không có tác dụng với ta đâu. Vân Bình, ta sắp không được rồi, « Thanh Nguyên Quyết » đã bị Tiêu Liệt lấy đi, bây giờ đang ở trên người hắn. Đệ cầm « Thanh Nguyên Quyết » rời khỏi nơi này đi, không cần để ý đến ta. Chỉ là trước khi chết ta muốn biết, Vân Bình, đệ đối với ta là thật tình sao. Dù có như thế nào, ta cũng muốn nghe lời thật lòng của đệ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.