Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang
Chương 63
Lâu Bất Nguy
21/09/2021
Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: Thảo
~Beta: Bê
Chương 63: Hiện đại du
Lúc này Bạch Hi Vũ vẫn chưa hiểu câu nói của Phó Ngạn là có ý gì, bởi vì cho dù hắn có bổ não đến cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ không nghĩ đến có người có thể biến một phần mềm trò chơi trở nên có linh hồn.
Độ tiến triển trên màn hình cuối cùng cũng thành 100%, Bạch Hi Vũ chỉ thấy trước mặt có ánh bạch quang chợt lóe, liền bất tỉnh, lúc hắn tỉnh dậy, đã thấy mình đang nằm trên một cái giường gỗ khắc hoa, hắn ngồi dậy nhìn bốn phía, thấy có mấy thị nữ đang đứng xung quanh hắn.
Thấy Trầm Nhạc tỉnh dậy, mấy thị nữ đồng loạt hô: "Công tử, ngài muốn rời giường?"
Chẳng lẽ là phương thức rời giường của mình không đúng? Không phải là cùng Nam Phong Phù Diêu trở về loạn thế sao? Tình huống bây giờ là như thế nào?
Bạch Hi Vũ dụi mắt một cái, ngửa đầu, lần nữa nằm lại trên giường, hắn còn chưa kịp nhắm mắt, những thị nữ kia đã nói: "Công tử, mời ngài nghỉ ngơi."
Mời tui yên nghỉ luôn đi!
Bạch Hi Vũ nằm trên giường, nhắm mắt suy nghĩ, ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì? Lúc này, trong đầu Bạch Hi Vũ đã trở nên trống rỗng.
Bất quá nhờ đám thị nữ NPC này, hắn có thể đoán ra mình vẫn đang ở thế giới võng du, hắn mở mắt ra, lại ngồi dậy.
Sau đó lại nghe tiếng những thị nữ: "Công tử, ngài muốn rời giường?"
Bạch Hi Vũ mở trạng thái ẩn thân, xuống giường, trực tiếp đi ra cửa, hắn vừa mới giơ tay muốn đẩy cửa, lại nghe thấy tiếng thị nữ sau lưng đồng thanh nói: "Công tử, ngài muốn đi ra ngoài sao?"
Trời ạ!
Bạch Hi Vũ đã không có thời gian suy nghĩ đến cùng là vì kỹ năng ẩn thân của mình mất hiệu lực, hay là vì kỹ năng này không có tác dụng với NPC, hắn vội vàng đẩy cửa, đi ra ngoài.
Hắn cho là sau khi hắn ra khỏi đây, ít nhất có thể khuất mắt được đống NPC này, điều khiến hắn không ngờ tới là bên ngoài lại có thêm hai hàng thị vệ đang đứng ngay ngắn, thấy Bạch Hi Vũ đi tới, bon họ đồng loạt hành lễ, hô: "Trầm Nhạc công tử!"
Bạch Hi Vũ bị dọa sợ đến lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất.
Đến lúc Bạch Hi Vũ tiêu hóa được các loại âm thanh của NPC, nhìn quanh một vòng, mới phát hiên nơi này chính là Tương Vương cung.
Vậy là lại thêm một vấn đề nữa xuất hiện, Nam Phong Phù Diêu đi đâu mất rồi?
Phó Ngạn nhìn màn hình, thấy Phù Nam rơi vào một dòng sông, Trầm Nhạc thì không thấy tung tích. Y mím môi, mở ra khung nhiệm vụ, thấy nhiệm vụ trên cùng chính là "Tìm đến Trầm Nhạc".
Thật ra nhiệm vụ này cũng không khó, tại lúc này, Trầm Nhạc chỉ đại khái có thể ở trong Tương Vương cung. Y mở bản đồ, tìm được vị trí của Tương Vương cung, triệu hồi thú cưỡi, hướng về phía Tương Vương cung mà chạy.
Phó Ngạn nhìn thú cưỡi, tay áo Phù Nam phấp phới trên lưng ngựa, suy nghĩ có nên để cho Vô Nhai thiết kế thú cưỡi có thể bay được hay không.
Từ Tây Tê sa mạc đến Tương Vương cung, Phó Ngạn đi suốt sáu phút, nhưng Tương Vương cung chưa thấy, đã thấy 30, 40 mươi tên cướp cấp 95 chặn đường. Nếu Phó Ngạn bây giờ mà mãn cấp, chắc chắn còn có thể giải quyết những tên côn đồ này dễ dàng một chút, nhưng bây giờ Vô Nhai vừa mới thăng cấp, hắn liền đã vị rơi vào hố nhiệm vụ của Bạch Hi Vũ.
(Giải thích một chút: Mãn cấp hồi xưa là cấp 95, bây giờ là cấp 100, hồi trước Phó Ngạn là đại thần mãn cấp, nhưng bây giờ vừa mới update lên 100 nên ổng chưa kịp mãn cấp đã nhận nhiệm vụ :))) này là số con rệp đi ^^)
Mà đương nhiên, Bạch Hi Vũ bây giờ vẫn nghĩ là mình đang đưa vòng hào quang cho nhân vật chính.
Bây giờ Nam Phong Phù Diêu cùng những tên cướp này giống nhau, đều là cấp 95, người ta một đống 30, 40 tên, y lại chỉ có một mình, không người hồi máu, không người trợ công, chỉ có thể tự mình xông lên.
Phó Ngạn đổi trang phục thành màu cam, uống thêm hai viên Đại Bổ đan, một chiêu Cửu Khúc trưc tiếp hạ năm sáu tên.
Thao tác của hắn cũng tương đối lợi hại, nếu không cũng không thể lên làm nam thần trong Vô Nhai, ba mươi bốn mươi tên cấp 95 mặc dù sẽ gây áp lực, nhưng cũng không tạo thành uy hiếp gì lớn.
Thế nhưng Tương Vương cung làm sao tốt bụng như vậy, vất vả dọn sạch côn đồ bên ngoài, Phó Ngạn vừa đi vào Tương Vương cung, trước mắt lại xuất hiện mười dặm ảo trận.
Phó Ngạn lắc đầu, hắn có cảm giác mình đang là kị sĩ xông vào lâu đài của Ác Long, dũng cảm cứu công chúa ra ngoài.
Không biết công chúa có thể lấy thân báo đáp không nhỉ.
Sống lại năm sáu lần, Phó Ngan cuối cùng vào được Tương Vương cung, là thật sự vào được. Sau khi vào, hắn không hề muốn đụng phải thị vệ trong Tương Vương cung, vì vây tránh tránh né né một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy Trầm Nhạc trong hậu viện.
Lúc Nam Phong Phù Diêu đến, Bạch Hi Vũ còn đang cúi đầu suy nghĩ cách để tìm ra nam chính, kết quả Nam Phong Phù Diêu lại từ trên trời rơi xuống, một bóng đen xuất hiện, Bach Hi Vũ nhất thời không khống chế được, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Thời gian bỗng ngừng trôi.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Em ngẩng đầu...
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên trước mặt tôi, em biểu hiện khác một NPC bình thường.
Tui tạm thời coi những lời này là anh đang khen tui nha! Bạch Hi Vũ tiếp tục giả chết.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Thấy tôi liền cao hứng như vậy sao?
Măc dù Bạch Hi Vũ không dám có động tác khác, nhưng hắn cũng không phủ định ý kiến của Nam Phong Phù Diêu.
Thấy Trầm Nhạc không có hành động gì khác, Phó Ngạn có chút thất vọng, y nhấn chuột đến bên phải Trầm Nhạc, đem nhiệm vụ hoàn thành.
Kết quả, y vừa hoàn thành nhiệm vụ trước, lại lập tức có nhiệm vụ mới.
Mời người chơi [Nam Phong Phù Diêu] đến Kiền Vương phủ, cứu con trai độc nhất của Tương Vương, an toàn đem về Tương Vương cung.
Người giao nhiệm vụ: Trầm Nhạc.
Phó Ngạn cười khổ, lắc đầu gõ bàn phím trong kênh phụ cận, hỏi.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Em có đi cùng tôi không?
Trầm Nhạc toàn thân một màu trắng đứng dưới tàng cây, không nói không rằng.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Tôi vừa mới tìm được em, em lại bắt tôi đi cứu người con trai khác, Tiểu Bạch, em như vây sẽ làm tôi tổn thương.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Nếu như em không đi cùng tôi, vậy tôi sẽ không làm nhiệm vụ này nữa, mục đích duy nhất của tôi khi chơi game này, là chỉ có em mà thôi.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Chỉ cần em ở bên cạnh, cho dù tôi có level bao nhiêu, hay bị vây ở đâu, cũng chả sao cả.
Tui sát sát sát! Bach Hi Vũ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn là lần đầu tiên thấy có người chơi dở hơi như vậy, dám uy hiếp NPC bằng cách không làm nhiệm vụ! Đúng là quá đầu gấu đi!
Bạch Hi Vũ một mực không tin vào ma quỷ, không làm thì thiệt anh, dù sao hắn là một NPC, thứ không thiếu nhất chính là thời gian.
Vì vậy môt giây, hai giây, ba giây... Mười phút, hai mươi phút, nửa giờ...
Cuối cùng ba giờ trôi qua, kết quả là mẹ kiếp Nam Phong Phù Diêu vẫn không thèm nhúc nhích.
Trời ơi! Bạch Hi Vũ đúng là đã bị Phó Ngan chọc tức rồi.
[Trầm Nhạc] mời ngài cùng đến Tương Vương cung, nhận hay không nhận?
~ Bê: Cái đuôi thỏ của cưng lộ ra rồi nhé Tiểu Bạch Bạch :))) Chẳng mấy chốc sẽ có trò vui để xem ^^
~Editor: Thảo
~Beta: Bê
Chương 63: Hiện đại du
Lúc này Bạch Hi Vũ vẫn chưa hiểu câu nói của Phó Ngạn là có ý gì, bởi vì cho dù hắn có bổ não đến cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ không nghĩ đến có người có thể biến một phần mềm trò chơi trở nên có linh hồn.
Độ tiến triển trên màn hình cuối cùng cũng thành 100%, Bạch Hi Vũ chỉ thấy trước mặt có ánh bạch quang chợt lóe, liền bất tỉnh, lúc hắn tỉnh dậy, đã thấy mình đang nằm trên một cái giường gỗ khắc hoa, hắn ngồi dậy nhìn bốn phía, thấy có mấy thị nữ đang đứng xung quanh hắn.
Thấy Trầm Nhạc tỉnh dậy, mấy thị nữ đồng loạt hô: "Công tử, ngài muốn rời giường?"
Chẳng lẽ là phương thức rời giường của mình không đúng? Không phải là cùng Nam Phong Phù Diêu trở về loạn thế sao? Tình huống bây giờ là như thế nào?
Bạch Hi Vũ dụi mắt một cái, ngửa đầu, lần nữa nằm lại trên giường, hắn còn chưa kịp nhắm mắt, những thị nữ kia đã nói: "Công tử, mời ngài nghỉ ngơi."
Mời tui yên nghỉ luôn đi!
Bạch Hi Vũ nằm trên giường, nhắm mắt suy nghĩ, ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì? Lúc này, trong đầu Bạch Hi Vũ đã trở nên trống rỗng.
Bất quá nhờ đám thị nữ NPC này, hắn có thể đoán ra mình vẫn đang ở thế giới võng du, hắn mở mắt ra, lại ngồi dậy.
Sau đó lại nghe tiếng những thị nữ: "Công tử, ngài muốn rời giường?"
Bạch Hi Vũ mở trạng thái ẩn thân, xuống giường, trực tiếp đi ra cửa, hắn vừa mới giơ tay muốn đẩy cửa, lại nghe thấy tiếng thị nữ sau lưng đồng thanh nói: "Công tử, ngài muốn đi ra ngoài sao?"
Trời ạ!
Bạch Hi Vũ đã không có thời gian suy nghĩ đến cùng là vì kỹ năng ẩn thân của mình mất hiệu lực, hay là vì kỹ năng này không có tác dụng với NPC, hắn vội vàng đẩy cửa, đi ra ngoài.
Hắn cho là sau khi hắn ra khỏi đây, ít nhất có thể khuất mắt được đống NPC này, điều khiến hắn không ngờ tới là bên ngoài lại có thêm hai hàng thị vệ đang đứng ngay ngắn, thấy Bạch Hi Vũ đi tới, bon họ đồng loạt hành lễ, hô: "Trầm Nhạc công tử!"
Bạch Hi Vũ bị dọa sợ đến lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất.
Đến lúc Bạch Hi Vũ tiêu hóa được các loại âm thanh của NPC, nhìn quanh một vòng, mới phát hiên nơi này chính là Tương Vương cung.
Vậy là lại thêm một vấn đề nữa xuất hiện, Nam Phong Phù Diêu đi đâu mất rồi?
Phó Ngạn nhìn màn hình, thấy Phù Nam rơi vào một dòng sông, Trầm Nhạc thì không thấy tung tích. Y mím môi, mở ra khung nhiệm vụ, thấy nhiệm vụ trên cùng chính là "Tìm đến Trầm Nhạc".
Thật ra nhiệm vụ này cũng không khó, tại lúc này, Trầm Nhạc chỉ đại khái có thể ở trong Tương Vương cung. Y mở bản đồ, tìm được vị trí của Tương Vương cung, triệu hồi thú cưỡi, hướng về phía Tương Vương cung mà chạy.
Phó Ngạn nhìn thú cưỡi, tay áo Phù Nam phấp phới trên lưng ngựa, suy nghĩ có nên để cho Vô Nhai thiết kế thú cưỡi có thể bay được hay không.
Từ Tây Tê sa mạc đến Tương Vương cung, Phó Ngạn đi suốt sáu phút, nhưng Tương Vương cung chưa thấy, đã thấy 30, 40 mươi tên cướp cấp 95 chặn đường. Nếu Phó Ngạn bây giờ mà mãn cấp, chắc chắn còn có thể giải quyết những tên côn đồ này dễ dàng một chút, nhưng bây giờ Vô Nhai vừa mới thăng cấp, hắn liền đã vị rơi vào hố nhiệm vụ của Bạch Hi Vũ.
(Giải thích một chút: Mãn cấp hồi xưa là cấp 95, bây giờ là cấp 100, hồi trước Phó Ngạn là đại thần mãn cấp, nhưng bây giờ vừa mới update lên 100 nên ổng chưa kịp mãn cấp đã nhận nhiệm vụ :))) này là số con rệp đi ^^)
Mà đương nhiên, Bạch Hi Vũ bây giờ vẫn nghĩ là mình đang đưa vòng hào quang cho nhân vật chính.
Bây giờ Nam Phong Phù Diêu cùng những tên cướp này giống nhau, đều là cấp 95, người ta một đống 30, 40 tên, y lại chỉ có một mình, không người hồi máu, không người trợ công, chỉ có thể tự mình xông lên.
Phó Ngạn đổi trang phục thành màu cam, uống thêm hai viên Đại Bổ đan, một chiêu Cửu Khúc trưc tiếp hạ năm sáu tên.
Thao tác của hắn cũng tương đối lợi hại, nếu không cũng không thể lên làm nam thần trong Vô Nhai, ba mươi bốn mươi tên cấp 95 mặc dù sẽ gây áp lực, nhưng cũng không tạo thành uy hiếp gì lớn.
Thế nhưng Tương Vương cung làm sao tốt bụng như vậy, vất vả dọn sạch côn đồ bên ngoài, Phó Ngạn vừa đi vào Tương Vương cung, trước mắt lại xuất hiện mười dặm ảo trận.
Phó Ngạn lắc đầu, hắn có cảm giác mình đang là kị sĩ xông vào lâu đài của Ác Long, dũng cảm cứu công chúa ra ngoài.
Không biết công chúa có thể lấy thân báo đáp không nhỉ.
Sống lại năm sáu lần, Phó Ngan cuối cùng vào được Tương Vương cung, là thật sự vào được. Sau khi vào, hắn không hề muốn đụng phải thị vệ trong Tương Vương cung, vì vây tránh tránh né né một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy Trầm Nhạc trong hậu viện.
Lúc Nam Phong Phù Diêu đến, Bạch Hi Vũ còn đang cúi đầu suy nghĩ cách để tìm ra nam chính, kết quả Nam Phong Phù Diêu lại từ trên trời rơi xuống, một bóng đen xuất hiện, Bach Hi Vũ nhất thời không khống chế được, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Thời gian bỗng ngừng trôi.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Em ngẩng đầu...
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên trước mặt tôi, em biểu hiện khác một NPC bình thường.
Tui tạm thời coi những lời này là anh đang khen tui nha! Bạch Hi Vũ tiếp tục giả chết.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Thấy tôi liền cao hứng như vậy sao?
Măc dù Bạch Hi Vũ không dám có động tác khác, nhưng hắn cũng không phủ định ý kiến của Nam Phong Phù Diêu.
Thấy Trầm Nhạc không có hành động gì khác, Phó Ngạn có chút thất vọng, y nhấn chuột đến bên phải Trầm Nhạc, đem nhiệm vụ hoàn thành.
Kết quả, y vừa hoàn thành nhiệm vụ trước, lại lập tức có nhiệm vụ mới.
Mời người chơi [Nam Phong Phù Diêu] đến Kiền Vương phủ, cứu con trai độc nhất của Tương Vương, an toàn đem về Tương Vương cung.
Người giao nhiệm vụ: Trầm Nhạc.
Phó Ngạn cười khổ, lắc đầu gõ bàn phím trong kênh phụ cận, hỏi.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Em có đi cùng tôi không?
Trầm Nhạc toàn thân một màu trắng đứng dưới tàng cây, không nói không rằng.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Tôi vừa mới tìm được em, em lại bắt tôi đi cứu người con trai khác, Tiểu Bạch, em như vây sẽ làm tôi tổn thương.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Nếu như em không đi cùng tôi, vậy tôi sẽ không làm nhiệm vụ này nữa, mục đích duy nhất của tôi khi chơi game này, là chỉ có em mà thôi.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Chỉ cần em ở bên cạnh, cho dù tôi có level bao nhiêu, hay bị vây ở đâu, cũng chả sao cả.
Tui sát sát sát! Bach Hi Vũ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn là lần đầu tiên thấy có người chơi dở hơi như vậy, dám uy hiếp NPC bằng cách không làm nhiệm vụ! Đúng là quá đầu gấu đi!
Bạch Hi Vũ một mực không tin vào ma quỷ, không làm thì thiệt anh, dù sao hắn là một NPC, thứ không thiếu nhất chính là thời gian.
Vì vậy môt giây, hai giây, ba giây... Mười phút, hai mươi phút, nửa giờ...
Cuối cùng ba giờ trôi qua, kết quả là mẹ kiếp Nam Phong Phù Diêu vẫn không thèm nhúc nhích.
Trời ơi! Bạch Hi Vũ đúng là đã bị Phó Ngan chọc tức rồi.
[Trầm Nhạc] mời ngài cùng đến Tương Vương cung, nhận hay không nhận?
~ Bê: Cái đuôi thỏ của cưng lộ ra rồi nhé Tiểu Bạch Bạch :))) Chẳng mấy chốc sẽ có trò vui để xem ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.