Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang
Chương 72
Lâu Bất Nguy
21/09/2021
Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: ASS
~Beta: Bê
Chương 72: Hậu cung chi lục cung vô phi
"Nô tì là... là Lý Quý nhân của Hi Hoa Cung, tên là Ngọc Mai."
"À." Vu Sơ Hồng nói xong liền cúi đầu, kéo bộ ấm trà đến trước mặt mình, không hề liếc mắt nhìn vị Quý nhân kia một cái.
Trong bộ ấm trà có một hũ sứ đựng hạt dưa, y chậm rãi vừa ngồi cắn hạt dưa vừa chơi đùa cũng Khê Bạch.
Ngón tay y thon dài lại trắng trẻo, khớp xương lộ rõ ràng, chỉ ngồi cắn hạt dưa cũng tựa như cảnh đẹp mê người. Một lát sau, trước mặt y xuất hiện hai nhúm, một bên là nhân hạt dưa, bên còn lại là vỏ hạt.
Vu Sơ hồng ngẩng đầu nhìn đứa con si ngốc của mình, không biết nó nhìn thấy cái gì mà chăm chú đến vậy, Vu Khê Bạch ngồi ngắm đám mẫu đơn trong ngự hoa viên mà ngây ngô cười, trông thấy thế biểu tình trên mặt Vu Sơ Hồng lộ ra vài phần nhu hòa, y nói với Bạch Hi Vũ: "Tiểu Bạch, há miệng nào."
Bạch Hi Vũ xoay người ngoan ngoãn há miệng ra, đợi Vu Sơ Hồng đút hạt dưa cho ăn.
Hạt dưa tự mình bóc so với được người khác bóc cho ăn quả thật mùi vị không giống nhau, hắn cảm thấy chuyện này thật là vi diệu, nhưng lại kiềm chế biểu lộ niềm vui ra ngoài mặt, chỉ có thể giấu trong lòng chút dư vị ngọt ngào.
"Ngoan." Vu Sơ Hồng đưa tay xoa đầu đứa nhỏ. Sau khi cho hắn ăn xong đống hạt dưa này, y lại tiếp tục chiến đấu với đống tiếp theo.
Bạch Hi Vũ thỏa mãn cực kì, hắn cười híp cả mắt, trước đây việc hầu hạ toàn là đích thân hắn làm, hiện tại thời thế đổi thay, cuối cùng cũng có thể tận hưởng cảm giác được chăm sóc tận răng rồi. Tuy rằng hắn không rõ vì sao Vu Sơ Hồng lại đối xử tốt với hắn như vậy. Chắc là ông trời có mắt, cho hắn cơ hội để tận hưởng sự bồi thường của nam chủ ở mấy thế giới trước, về phần kịch bản của vở kịch... xin lỗi, kịch bản là gì, có ăn được không? (Bê: Sa đọa, quá sa đọa ))
Lý Quý nhân đứng bên ngoài thấy Vu Sơ Hồng nửa điểm phản ứng đều không có, nàng rốt cuộc cũng nhịn không được mà lên tiếng: "Bệ hạ..."
Vu Sơ Hồng tay đang bóc hạt dưa thì ngừng lại, y ngẩng đầu nhìn lướt qua Quý nhân đứng ngoài kia, lạnh giọng hỏi: "Sao ngươi còn đứng ở đó?"
Lý Quý nhân ngẩng đầu nhìn dung nhan anh tuấn, khí thế bức người của bậc đế vương, trong đầu mông lung trống rỗng, nàng ngượng ngùng cúi đầu: "Thần thiếp... là thần thiếp muốn được nhìn thấy dung mạo của bệ hạ một lần."
Vu Sơ Hồng nghe nàng nói xong biểu tình trên mặt vẫn không hề thay đổi, ánh mắt sắc như gươm thoáng nhìn qua một bên, hạ giọng: "Nếu đã gặp rồi, ngươi có thể lui xuống."
Lý Quý nhân trừng mắt kinh ngạc, vị đế vương này không ngờ lại vô tình lãnh khốc đến thế. Chớp mắt một cái, đã thấy y quay sang một bên cắn hạt dưa, chơi đùa cũng với tiểu hoàng tử ngây ngốc ngồi bên cạnh.
Thật ra Lý Quý nhân kia từ lúc tiến cung đến nay đã được hơn ba năm, số lần gặp Vu Sơ Hồng còn chưa được 5 đầu ngón tay.
Người ta nói Hoàng đế bệ hạ này không thích gần nữ sắc, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, nữ nhân trong cung ai cũng từng ôm vài phần ảo tưởng, ảo tưởng chính mình sẽ trở thành ngoại lệ duy nhất của bậc đế vương lãnh huyết, kết quả nàng lại bị bẽ mặt trước đám cung nhân.
Nhưng có chuyện nàng nghĩ mãi không thông, đó chính là Vu Sơ Hồng vì sao lại thiên vị cho đứa nhỏ này nhiều đến vậy, y là nam nhân đứng đầu thiên hạ, muốn nhiều hay ít con cái đều là chuyện dễ dàng như trở bàn tay, như thế nào lại cố tình dành nhiều thời gian cho đứa nhỏ này....?
Quả thật không chỉ có mình nàng nghĩ không thông, mà cả hậu cung này sợ rằng cũng không ai đoán được dụng ý của Vu Sơ Hồng là gì.
Đem một hoàng tử si ngốc xem như bảo bối bên mình, nếu như y không phải là Hoàng đế, nói không chừng người người đều ở sau lưng cười nhạo y là một tên ngốc.
Cuối cùng, Lý Quý nhân cũng chỉ có thể thất vọng rời đi.
Trung thu năm đó vừa qua, Vu Sơ Hồng đi vi hành mang về một đứa nhỏ độ bốn tuổi, nói là đứa con riêng vài năm trước của hắn trong dân gian, ban tên là Vu Văn Uyên, giao vị Nhị hoàng tử này cho Nhàn phi nuôi nấng.
Trong cung bỗng dưng có thêm một vị hoàng tử, tất nhiên sẽ có người vui người buồn. Mừng rỡ nhất chính là Nhàn phi, tuy đứa trẻ này không phải là con đẻ của nàng, nhưng ở trong Hậu cung có liền hai vị hoàng tử, Đại hoàng tử mặc dù đầu óc có chút ngu ngốc, vậy thì người thích hợp để kế thừa ngôi vị Hoàng đế nhất chính là Nhị hoàng tử.
Nhưng nàng cũng không khỏi ưu phiền, nếu không đề phòng đối phó với người khác, họa may trong lúc nhất thời sơ ý, có thể nàng sẽ gặp chuyện bất trắc không kịp trở tay.
Bạch Hi Vũ gần đây cũng dần dần phát hiện ra, đám người trong cung ánh mắt nhìn hắn không còn giống với khi xưa nữa, những ánh mắt mang theo sự thương hại, thậm chí là ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Trước đây lúc trong cung mới chỉ có một Đại hoàng tử là Vu Khê bạch hắn, tuy ai cũng cho rằng chuyện Vu Khê Bạch có thể kế ngôi trong tương lại là điều hoang đường, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc Vu Sơ Hồng bị động kinh mà lập hắn làm Thái tử.
Mà nay trong cũng lại xuất hiện thêm một Nhị hoàng tử thông minh lanh lợi, nếu Hoàng Thượng mà muốn đứa ngốc kia đăng cơ Hoàng đế sau này thì sẽ không có chuyện đem đứa con riêng trong dân gian về cung dạy dỗ.
Mỗi người đều có những suy đoán của mình, nhưng việc hầu hạ vẫn luôn như trước không hề chậm trễ, dù sao Vu Sơ Hồng vẫn còn rất trẻ, có y che chở Vu Khê Bạch, không ai dám làm càn được.
Vu Khê Bạch là một đứa trẻ bị si ngốc, mỗi ngày đều hi hi ha ha, ăn uống rồi ngủ, có lẽ hắn không thể nào hiểu được chuyện trong hậu cung này, mà chưa chắc hắn đã biết được, mình còn có thêm một đệ đệ khác.
Cho dù có thêm một Nhị hoàng tử cũng không làm cho Bạch Hi Vũ mất đi sủng ái của Hoàng thượng. Vu Sơ Hồng chính là luôn đặt trong lòng mà cưng chiều. Đôi lúc, Bạch Hi Vũ có khi cha đẻ của mình còn không chăm sóc được đến mức này, cơ mà ngẫm lại, vốn ở thế giới này Vu Sơ Hồng đúng thật là cha đẻ của hắn.
Điều hạnh phúc nhỏ bé của Vu Sơ Hồng chính là mỗi khi đặt đứa nhỏ này lên giường, nó sẽ tìm đủ mọi cách quấn lấy bên người y, khuôn mặt khi ngủ của nó phụng phịu trông rất đáng yêu.
Vu Sơ Hồng nhịn không được vươn tay chọt chọt gương mặt nhỏ bé của đứa nhỏ, Bạch Hi Vũ quay đầu lại nhìn thấy y, ánh mắt mê man, ngơ ngác hỏi: "Phụ hoàng?"
Y vỗ vỗ đầu của Bạch Hi Vũ, hỏi hắn: "Sao con còn chưa ngủ?"
Bạch Hi Vũ nghiêng đầu, chớp chớp mắt hỏi lại: "Phụ hoàng?"
Hình như nó không nghe được Vu Sơ Hồng hỏi gì, đại não mông lung...
Y cười khẽ một tiếng, trực tiếp bước lên giường, đem Bạch Hi Vũ ôm chặt vào ngực, vỗ về đằng sau lưng hắn, ôn nhu nói: "Ngủ đi, Phụ hoàng ngủ cũng con."
————
Thời điểm Bạch Hi Vũ gặp được Vu Văn Uyên là trong yến tiệc đêm giao thừa năm nay, thực ra trong nội dung vở kịch cũng có Vu Văn Uyên, lai lịch của hắn đã định là con nuôi của Nhàn phi, tuy cũng nhận được tình thương của Vu Sơ Hồng như Bạch Hi Vũ, nhưng sau này lại không có được kết cục tốt đẹp.
Trong trí nhớ của Bạch Hi Vũ đêm đó, Vu Văn Uyên mới thoạt nhìn mang một bộ dáng của một tiểu đại nhân, hắn đoan chính ngồi trên bàn tiệc, không hề nghịch ngợm, quậy phá, từ đầu đến cuối đều mang một khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh lùng, nói năng thận trọng, quả đúng là con trai của Vu Sơ Hồng, giống cha y đúc.
Các đại thần trong bữa tiệc nhìn thấy bộ dạng của hắn, ai cũng cảm thấy Nhị hoàng tử mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã ra dáng có phong phạm của bậc vương giả, tương lai sẽ làm nên đại nghiệp.
Còn Bạch Hi Vũ từ đầu đến cuối đều ngồi bên cạnh Vu Sơ Hồng, hắn thích ăn cái gì y đều biết rõ, Hoàng thượng một mực gắp đồ ăn cho hắn, hơn nữa còn đút hăn ăn từng miếng. Bạch Hi Vũ ăn no thấy khát, y cũng tự tay rót cho hắn một ly rượu hoa quả, còn bỏ thêm chút mật cây táo, hương vị tuyệt hảo.
Uống mấy ngụm khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của Bạch Hi Vũ liền đỏ bừng, đôi mắt to chớp chớp, hắn còn đòi phụ hoàng ôm ôm, Vu Sơ Hồng nhìn thấy mà tâm cũng sôi sùng sục, hận không thể ngay lập tức ôm Bạch Hi Vũ lên xoay hai vòng.
Đám quan lại cùng phi tần hậu cung không ai có thể lý giải được vị bệ hạ này, trong mắt của họ, Đại hoàng tử ngồi bên cạnh người vẫn cứ mãi là một đứa ngốc, hơn nữa mỗi động tác, ánh mắt so với thường ngày còn có phần trì độn hơn.
Bạch Hi Vũ và Vu Văn Uyên ngồi cách không xa nhau lắm, lúc Bạch Hi Vũ đang cố tình giả ngốc, vị đệ đệ bốn tuổi ngồi gần đấy đã trộm đánh giá hắn, nó thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chiếc bát gốm trước mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dù gì cũng chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi, nó có thể nghĩ được cái gì nhỉ?
Rất lâu sau đó Bạch Hi Vũ cũng không còn gặp qua vị đệ đệ này nữa, chỉ có đôi lần tình cờ nghe được đám cung nhân bàn tán về nó, họ nói Nhị hoàng tử đã bắt đầu nhập học đọc sách. Trong cái thế giới này yêu cầu đối với hoàng tử đều vô cùng khắt khe, so sánh nghiêm khắc. Hoàng tử ngoài việc được ăn ngon mặc đẹp ra, còn phải ngày ngày chăm chỉ học hành, mỗi buổi sáng đều thức dậy lúc canh năm, học xong phải hoàn thành rất nhiều bài tập. Ngoài ra còn phải luyện võ, bắn cung, ngâm thơ, viết chữ,... Nếu làm không tốt sẽ bị thái phó phạt đánh rất thảm.
Bạch Hi Vũ gặm gặm ngón tay, hắn cảm thấy làm một hoàng tử bình thường lại khổ cực đến vậy, chi bằng làm một hoàng tử đần độn thì dễ dàng hơn biết bao nhiêu.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Bạch Hi Vũ giờ đây đã được mười sáu tuổi, cũng đến lúc vở kịch bắt đầu rồi.
Bạch Hi Vũ tự lên kế hoạch cho mình, dần dần hắn cũng điều chỉnh vẻ ngoài thoạt nhìn giống như một người bình thường, tuy có đôi lúc bất giác đưa ngón tay lên miệng, nhưng so với lúc trước đã tiến bộ lên rất nhiều.
Trong suốt hơn mười mấy năm giả điên giả ngốc, Bạch Hi Vũ cũng tự mình bội phục mình, nhưng người hắn càng cảm thấy bội phục hơn vẫn là Vu Sơ Hồng.
Người ta nói "cửu sàng bệnh tiền vô hiếu tử", nhưng mười sáu năm qua, Vu Sơ Hồng vẫn thủy chung đối xử với hắn trước sau như một, mặc kệ hắn ngu ngốc hay dơ bẩn, y cũng không bao giờ mất kiên nhẫn.
*cửu sàng bệnh tiền vô hiếu tử: đại ý là Bệnh lâu dai dẳng sẽ chẳng có đứa con có hiếu nào chăm bên giường, thế là ẻm nói bạn Hồng là con em ý á :)))
"Phải tắm rửa thôi, Tiểu Bạch."
Vu Sơ Hồng xoa dầu Bạch Hi Vũ, đưa hắn đến thiên điện. Nơi này có xây một cái hồ, nước nóng trong hồ được dẫn từ dưới lòng đất lên, hơi nóng tỏa ra tạo nên những làn khói mờ ảo như sương. Nước hồ cũng không quá nóng, nhiệt độ rất vừa để tắm rửa.
Mấy chuyện chăm sóc Bạch Hi Vũ, Vu Sơ Hồng rất ít khi cần tay người tác giúp, nữa là loại tắm rửa cá nhân thế này thì càng không phải bàn đến.
Nếu như Vu Sơ Hồng không phải là thân phụ của Bạch Hi Vũ, hắn sẽ cảm thấy đối phương nuôi mình như nuôi vợ đang ở cữ* vậy.
*Ở cữ là thời gian khoảng 6 tuần lễ đầu sau sinh :))))
~Editor: ASS
~Beta: Bê
Chương 72: Hậu cung chi lục cung vô phi
"Nô tì là... là Lý Quý nhân của Hi Hoa Cung, tên là Ngọc Mai."
"À." Vu Sơ Hồng nói xong liền cúi đầu, kéo bộ ấm trà đến trước mặt mình, không hề liếc mắt nhìn vị Quý nhân kia một cái.
Trong bộ ấm trà có một hũ sứ đựng hạt dưa, y chậm rãi vừa ngồi cắn hạt dưa vừa chơi đùa cũng Khê Bạch.
Ngón tay y thon dài lại trắng trẻo, khớp xương lộ rõ ràng, chỉ ngồi cắn hạt dưa cũng tựa như cảnh đẹp mê người. Một lát sau, trước mặt y xuất hiện hai nhúm, một bên là nhân hạt dưa, bên còn lại là vỏ hạt.
Vu Sơ hồng ngẩng đầu nhìn đứa con si ngốc của mình, không biết nó nhìn thấy cái gì mà chăm chú đến vậy, Vu Khê Bạch ngồi ngắm đám mẫu đơn trong ngự hoa viên mà ngây ngô cười, trông thấy thế biểu tình trên mặt Vu Sơ Hồng lộ ra vài phần nhu hòa, y nói với Bạch Hi Vũ: "Tiểu Bạch, há miệng nào."
Bạch Hi Vũ xoay người ngoan ngoãn há miệng ra, đợi Vu Sơ Hồng đút hạt dưa cho ăn.
Hạt dưa tự mình bóc so với được người khác bóc cho ăn quả thật mùi vị không giống nhau, hắn cảm thấy chuyện này thật là vi diệu, nhưng lại kiềm chế biểu lộ niềm vui ra ngoài mặt, chỉ có thể giấu trong lòng chút dư vị ngọt ngào.
"Ngoan." Vu Sơ Hồng đưa tay xoa đầu đứa nhỏ. Sau khi cho hắn ăn xong đống hạt dưa này, y lại tiếp tục chiến đấu với đống tiếp theo.
Bạch Hi Vũ thỏa mãn cực kì, hắn cười híp cả mắt, trước đây việc hầu hạ toàn là đích thân hắn làm, hiện tại thời thế đổi thay, cuối cùng cũng có thể tận hưởng cảm giác được chăm sóc tận răng rồi. Tuy rằng hắn không rõ vì sao Vu Sơ Hồng lại đối xử tốt với hắn như vậy. Chắc là ông trời có mắt, cho hắn cơ hội để tận hưởng sự bồi thường của nam chủ ở mấy thế giới trước, về phần kịch bản của vở kịch... xin lỗi, kịch bản là gì, có ăn được không? (Bê: Sa đọa, quá sa đọa ))
Lý Quý nhân đứng bên ngoài thấy Vu Sơ Hồng nửa điểm phản ứng đều không có, nàng rốt cuộc cũng nhịn không được mà lên tiếng: "Bệ hạ..."
Vu Sơ Hồng tay đang bóc hạt dưa thì ngừng lại, y ngẩng đầu nhìn lướt qua Quý nhân đứng ngoài kia, lạnh giọng hỏi: "Sao ngươi còn đứng ở đó?"
Lý Quý nhân ngẩng đầu nhìn dung nhan anh tuấn, khí thế bức người của bậc đế vương, trong đầu mông lung trống rỗng, nàng ngượng ngùng cúi đầu: "Thần thiếp... là thần thiếp muốn được nhìn thấy dung mạo của bệ hạ một lần."
Vu Sơ Hồng nghe nàng nói xong biểu tình trên mặt vẫn không hề thay đổi, ánh mắt sắc như gươm thoáng nhìn qua một bên, hạ giọng: "Nếu đã gặp rồi, ngươi có thể lui xuống."
Lý Quý nhân trừng mắt kinh ngạc, vị đế vương này không ngờ lại vô tình lãnh khốc đến thế. Chớp mắt một cái, đã thấy y quay sang một bên cắn hạt dưa, chơi đùa cũng với tiểu hoàng tử ngây ngốc ngồi bên cạnh.
Thật ra Lý Quý nhân kia từ lúc tiến cung đến nay đã được hơn ba năm, số lần gặp Vu Sơ Hồng còn chưa được 5 đầu ngón tay.
Người ta nói Hoàng đế bệ hạ này không thích gần nữ sắc, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, nữ nhân trong cung ai cũng từng ôm vài phần ảo tưởng, ảo tưởng chính mình sẽ trở thành ngoại lệ duy nhất của bậc đế vương lãnh huyết, kết quả nàng lại bị bẽ mặt trước đám cung nhân.
Nhưng có chuyện nàng nghĩ mãi không thông, đó chính là Vu Sơ Hồng vì sao lại thiên vị cho đứa nhỏ này nhiều đến vậy, y là nam nhân đứng đầu thiên hạ, muốn nhiều hay ít con cái đều là chuyện dễ dàng như trở bàn tay, như thế nào lại cố tình dành nhiều thời gian cho đứa nhỏ này....?
Quả thật không chỉ có mình nàng nghĩ không thông, mà cả hậu cung này sợ rằng cũng không ai đoán được dụng ý của Vu Sơ Hồng là gì.
Đem một hoàng tử si ngốc xem như bảo bối bên mình, nếu như y không phải là Hoàng đế, nói không chừng người người đều ở sau lưng cười nhạo y là một tên ngốc.
Cuối cùng, Lý Quý nhân cũng chỉ có thể thất vọng rời đi.
Trung thu năm đó vừa qua, Vu Sơ Hồng đi vi hành mang về một đứa nhỏ độ bốn tuổi, nói là đứa con riêng vài năm trước của hắn trong dân gian, ban tên là Vu Văn Uyên, giao vị Nhị hoàng tử này cho Nhàn phi nuôi nấng.
Trong cung bỗng dưng có thêm một vị hoàng tử, tất nhiên sẽ có người vui người buồn. Mừng rỡ nhất chính là Nhàn phi, tuy đứa trẻ này không phải là con đẻ của nàng, nhưng ở trong Hậu cung có liền hai vị hoàng tử, Đại hoàng tử mặc dù đầu óc có chút ngu ngốc, vậy thì người thích hợp để kế thừa ngôi vị Hoàng đế nhất chính là Nhị hoàng tử.
Nhưng nàng cũng không khỏi ưu phiền, nếu không đề phòng đối phó với người khác, họa may trong lúc nhất thời sơ ý, có thể nàng sẽ gặp chuyện bất trắc không kịp trở tay.
Bạch Hi Vũ gần đây cũng dần dần phát hiện ra, đám người trong cung ánh mắt nhìn hắn không còn giống với khi xưa nữa, những ánh mắt mang theo sự thương hại, thậm chí là ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Trước đây lúc trong cung mới chỉ có một Đại hoàng tử là Vu Khê bạch hắn, tuy ai cũng cho rằng chuyện Vu Khê Bạch có thể kế ngôi trong tương lại là điều hoang đường, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc Vu Sơ Hồng bị động kinh mà lập hắn làm Thái tử.
Mà nay trong cũng lại xuất hiện thêm một Nhị hoàng tử thông minh lanh lợi, nếu Hoàng Thượng mà muốn đứa ngốc kia đăng cơ Hoàng đế sau này thì sẽ không có chuyện đem đứa con riêng trong dân gian về cung dạy dỗ.
Mỗi người đều có những suy đoán của mình, nhưng việc hầu hạ vẫn luôn như trước không hề chậm trễ, dù sao Vu Sơ Hồng vẫn còn rất trẻ, có y che chở Vu Khê Bạch, không ai dám làm càn được.
Vu Khê Bạch là một đứa trẻ bị si ngốc, mỗi ngày đều hi hi ha ha, ăn uống rồi ngủ, có lẽ hắn không thể nào hiểu được chuyện trong hậu cung này, mà chưa chắc hắn đã biết được, mình còn có thêm một đệ đệ khác.
Cho dù có thêm một Nhị hoàng tử cũng không làm cho Bạch Hi Vũ mất đi sủng ái của Hoàng thượng. Vu Sơ Hồng chính là luôn đặt trong lòng mà cưng chiều. Đôi lúc, Bạch Hi Vũ có khi cha đẻ của mình còn không chăm sóc được đến mức này, cơ mà ngẫm lại, vốn ở thế giới này Vu Sơ Hồng đúng thật là cha đẻ của hắn.
Điều hạnh phúc nhỏ bé của Vu Sơ Hồng chính là mỗi khi đặt đứa nhỏ này lên giường, nó sẽ tìm đủ mọi cách quấn lấy bên người y, khuôn mặt khi ngủ của nó phụng phịu trông rất đáng yêu.
Vu Sơ Hồng nhịn không được vươn tay chọt chọt gương mặt nhỏ bé của đứa nhỏ, Bạch Hi Vũ quay đầu lại nhìn thấy y, ánh mắt mê man, ngơ ngác hỏi: "Phụ hoàng?"
Y vỗ vỗ đầu của Bạch Hi Vũ, hỏi hắn: "Sao con còn chưa ngủ?"
Bạch Hi Vũ nghiêng đầu, chớp chớp mắt hỏi lại: "Phụ hoàng?"
Hình như nó không nghe được Vu Sơ Hồng hỏi gì, đại não mông lung...
Y cười khẽ một tiếng, trực tiếp bước lên giường, đem Bạch Hi Vũ ôm chặt vào ngực, vỗ về đằng sau lưng hắn, ôn nhu nói: "Ngủ đi, Phụ hoàng ngủ cũng con."
————
Thời điểm Bạch Hi Vũ gặp được Vu Văn Uyên là trong yến tiệc đêm giao thừa năm nay, thực ra trong nội dung vở kịch cũng có Vu Văn Uyên, lai lịch của hắn đã định là con nuôi của Nhàn phi, tuy cũng nhận được tình thương của Vu Sơ Hồng như Bạch Hi Vũ, nhưng sau này lại không có được kết cục tốt đẹp.
Trong trí nhớ của Bạch Hi Vũ đêm đó, Vu Văn Uyên mới thoạt nhìn mang một bộ dáng của một tiểu đại nhân, hắn đoan chính ngồi trên bàn tiệc, không hề nghịch ngợm, quậy phá, từ đầu đến cuối đều mang một khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh lùng, nói năng thận trọng, quả đúng là con trai của Vu Sơ Hồng, giống cha y đúc.
Các đại thần trong bữa tiệc nhìn thấy bộ dạng của hắn, ai cũng cảm thấy Nhị hoàng tử mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã ra dáng có phong phạm của bậc vương giả, tương lai sẽ làm nên đại nghiệp.
Còn Bạch Hi Vũ từ đầu đến cuối đều ngồi bên cạnh Vu Sơ Hồng, hắn thích ăn cái gì y đều biết rõ, Hoàng thượng một mực gắp đồ ăn cho hắn, hơn nữa còn đút hăn ăn từng miếng. Bạch Hi Vũ ăn no thấy khát, y cũng tự tay rót cho hắn một ly rượu hoa quả, còn bỏ thêm chút mật cây táo, hương vị tuyệt hảo.
Uống mấy ngụm khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của Bạch Hi Vũ liền đỏ bừng, đôi mắt to chớp chớp, hắn còn đòi phụ hoàng ôm ôm, Vu Sơ Hồng nhìn thấy mà tâm cũng sôi sùng sục, hận không thể ngay lập tức ôm Bạch Hi Vũ lên xoay hai vòng.
Đám quan lại cùng phi tần hậu cung không ai có thể lý giải được vị bệ hạ này, trong mắt của họ, Đại hoàng tử ngồi bên cạnh người vẫn cứ mãi là một đứa ngốc, hơn nữa mỗi động tác, ánh mắt so với thường ngày còn có phần trì độn hơn.
Bạch Hi Vũ và Vu Văn Uyên ngồi cách không xa nhau lắm, lúc Bạch Hi Vũ đang cố tình giả ngốc, vị đệ đệ bốn tuổi ngồi gần đấy đã trộm đánh giá hắn, nó thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chiếc bát gốm trước mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dù gì cũng chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi, nó có thể nghĩ được cái gì nhỉ?
Rất lâu sau đó Bạch Hi Vũ cũng không còn gặp qua vị đệ đệ này nữa, chỉ có đôi lần tình cờ nghe được đám cung nhân bàn tán về nó, họ nói Nhị hoàng tử đã bắt đầu nhập học đọc sách. Trong cái thế giới này yêu cầu đối với hoàng tử đều vô cùng khắt khe, so sánh nghiêm khắc. Hoàng tử ngoài việc được ăn ngon mặc đẹp ra, còn phải ngày ngày chăm chỉ học hành, mỗi buổi sáng đều thức dậy lúc canh năm, học xong phải hoàn thành rất nhiều bài tập. Ngoài ra còn phải luyện võ, bắn cung, ngâm thơ, viết chữ,... Nếu làm không tốt sẽ bị thái phó phạt đánh rất thảm.
Bạch Hi Vũ gặm gặm ngón tay, hắn cảm thấy làm một hoàng tử bình thường lại khổ cực đến vậy, chi bằng làm một hoàng tử đần độn thì dễ dàng hơn biết bao nhiêu.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Bạch Hi Vũ giờ đây đã được mười sáu tuổi, cũng đến lúc vở kịch bắt đầu rồi.
Bạch Hi Vũ tự lên kế hoạch cho mình, dần dần hắn cũng điều chỉnh vẻ ngoài thoạt nhìn giống như một người bình thường, tuy có đôi lúc bất giác đưa ngón tay lên miệng, nhưng so với lúc trước đã tiến bộ lên rất nhiều.
Trong suốt hơn mười mấy năm giả điên giả ngốc, Bạch Hi Vũ cũng tự mình bội phục mình, nhưng người hắn càng cảm thấy bội phục hơn vẫn là Vu Sơ Hồng.
Người ta nói "cửu sàng bệnh tiền vô hiếu tử", nhưng mười sáu năm qua, Vu Sơ Hồng vẫn thủy chung đối xử với hắn trước sau như một, mặc kệ hắn ngu ngốc hay dơ bẩn, y cũng không bao giờ mất kiên nhẫn.
*cửu sàng bệnh tiền vô hiếu tử: đại ý là Bệnh lâu dai dẳng sẽ chẳng có đứa con có hiếu nào chăm bên giường, thế là ẻm nói bạn Hồng là con em ý á :)))
"Phải tắm rửa thôi, Tiểu Bạch."
Vu Sơ Hồng xoa dầu Bạch Hi Vũ, đưa hắn đến thiên điện. Nơi này có xây một cái hồ, nước nóng trong hồ được dẫn từ dưới lòng đất lên, hơi nóng tỏa ra tạo nên những làn khói mờ ảo như sương. Nước hồ cũng không quá nóng, nhiệt độ rất vừa để tắm rửa.
Mấy chuyện chăm sóc Bạch Hi Vũ, Vu Sơ Hồng rất ít khi cần tay người tác giúp, nữa là loại tắm rửa cá nhân thế này thì càng không phải bàn đến.
Nếu như Vu Sơ Hồng không phải là thân phụ của Bạch Hi Vũ, hắn sẽ cảm thấy đối phương nuôi mình như nuôi vợ đang ở cữ* vậy.
*Ở cữ là thời gian khoảng 6 tuần lễ đầu sau sinh :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.