Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê
Chương 110: Chỉ đánh yêu thôi
Nguyễn TThùy Trang
03/04/2022
Một Lúc Sau
Dương Tư Thần cứ mải mê nhìn ngắm bộ dạng lúc ăn của cô cho tới khi cô quay mặt lại nhìn anh. Anh cười lớn nhìn cô như một thú vui.
- "Anh cười gì? Anh không ăn sao?"
Lục Kiều Hân hỏi anh, anh không nói gì mà chỉ lấy khăn giấy ăn lau đi vết tương đang còn dính ở khoé miệng cô, anh ân cần nói.
- "Anh chỉ cần nhìn em ăn là no rồi"
Nói xong câu đó anh cười với cô, nhìn hai bên má đang dần ửng hồng của cô. Hoá ra trong lúc ngại cô lại đáng yêu đến như vậy.
Đang trong một khoảnh khắc kịch tính thì đột nhiên điện thoại của anh reo lên. Anh cầm điện thoại lên nhìn tên người gọi đến là 'Thống đốc vĩ đại'. Đó là ba anh gọi.
- "Alo"
[-" Tư Thần, con đang ở nhà riêng sao? Ba có chuyện muốn nói với con, con về Dương gia ngay nhé"]
- "Được. Đúng lúc con cũng có chuyện quan trọng muốn nói với ba đây"
[-"Vậy con về chứ?"]
- "Vâng"
Cuộc gọi kết thúc, anh nhìn cô liếc nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng của cô rồi kêu hai cô hầu gái tới để chuânr bị đồ, làm tóc cho cô.
- "Hả hả, anh làm gì vậy?"
- "Chuẩn bị cho Dương Phu Nhân nhanh đi"
- "Vâng....Phu nhân! đi thôi"
Lục Kiều Hân chưa kịp định hình lại sự việc thì đã bị khiêng vào bàn trang điểm rồi, bọn họ bắt đầu chuẩn bị nhiều bước từ làm tóc đến việc trang điểm nhẹ nhàng.
Cô mặc một chiếc váy chân dài, áo sơ mi trắng đóng thun và thêm vài hoạ tiết. Đầu tóc làm kiểu sóng lơi đơn giản nhẹ nhàng đúng kiểu dịu dàng. Cộng thêm phần trang điểm tự nhiên mà cũng thu hút, tôn lên sự điềm đạm, thanh lịch.
- "Phu nhân, xong rồi. Trông như vậy nếu đi ra mắt ba chồng tương lai thì chỉ có đạt 100 điểm"
- "Hả, đi ra mắt?"
- "Phu nhân, đi thôi"
Hai cô hầu gái không giải thích thắc mắc của cô mà đã nhanh đưa cô đến phòng khách nơi Dương Tư Thần đang ngồi. Hai cô hầu gái mỉm cười nhẹ.
Lục Kiều Hân nhìn lại phía ghế sofa là một Dương Tư Thần khí chất, đã nhanh chóng mặc một bộ âu phục chỉnh tề từ lúc nào, tóc vuốt hai mái.
Ờm...tuy không biết gu cô là gì nhưng chắc bây giờ anh là gu cô đi:-)
Nhìn thấy cô, ánh mắt anh không chớp lấy một cái. Điều đó cho thấy ánh nhìn của anh đã bị thu hút bởi cô. Đột nhiên anh giơ tay lên biểu tương like.
Còn phía cô, cô nhẹ nhàng dơ ngón giữa lên cho anh như một câu nói đáp lại. Khuôn mặt anh tối sầm, anh like cô mà cô muốn fuck anh là sao!
- "Dương Tư Thần, tôi còn chưa nói gì với anh. Tại sao anh lại muốn ra mắt bố chồng cho tôi rồi"
Dương Tư Thần bình tĩnh, nhẹ nhàng, chậm rãi bước dần lại phía cô với một khí chất nghiêm trọng. Cô vẫn đứng nhìn anh với phong cách không sợ gì (thật ra trong lòng đang rất sợ đấy quý vị:-P)
Khuôn mặt anh lạnh lùng tiến sát lại, chất giọng cũng đáng sợ y như khí chất bây giờ của anh.
- "Vậy là em không muốn lấy tôi sao?"
- "...."
Cô chuẩn bị giải thích thì đột nhiên đã thấy anh ngồi quỵ xuống ôm lấy bụng cô. Sắc mặt thay đổi 180° chuyển thành đáng thương, còn cô như đang bắt nạt anh vậy! Quá tội nghiệp.
- "Huhu, Lục Kiều Hân. Anh yêu em mà tại sao lại đối sử với anh như vậy, tôi khổ quá mà. Đến em còn không yêu tôi thì ai yêu tôi đây, Huhu. Chẳng lẽ em đã có người trong lòng rồi, em bắt cá hai tay"
Dương Tư Thần vừa ngắt lời thì đột nhiên những người hâù xung quanh như được mùa cười không ngừng. Anh quay lại đưa ánh mắt chết chóc liếc bọn họ. Khi thấy ánh mắt của anh bọn họ chỉ biết câm nín.
Anh tiếp tục quay lại nhìn cô với gương mặt đầy vẻ đáng thương. Hồi nãy khi cô vừa nghe anh nói cô là người bắt cá hai tay thì trên đầu như bốc hoả, ánh mắt tức giận nhìn anh.
"Bụp"
Một phát đấm.
Lục Kiều Hân nắm tay thành quyền đấm vào giữa đầu anh một phát khiến nó sưng lên như một quả mận được đặt trên đầu.
- "DƯƠNG TƯ THẦN. ANH NÓI AI LÀ BẮT CÁ HAI TAY"
Anh ngồi ôm đầu của mình. Không ngờ cô lại mạnh tay với anh như vậy. Cô hét lớn.
- "TÔI KHÔNG NÓI THÌ ANH CŨNG PHẢI BIẾT CHỨ. TÔI...CHỈ YÊU MÌNH ANH, ANH NGHE RÕ CHƯA"
Xong một hồi thì cơn giận dữ của cô cũng đã được giải toả. Anh bị cô đánh vừa đau vừa hạnh phúc khi nghe được những lời tuyên bố hồi nãy của cô.
- "Kiều Hân, anh lỡ miệng. Anh xin lỗi em, đừng đánh anh"
Cô thở dài vội đến đỡ anh dậy.
- "Hồi nãy em vui quá nên đánh yêu thôi"
- "Nếu em đã nói như vậy thì chúng ta đi gặp ba anh"
Chết thật! hồi nãy cô nói vậy có phải là tự đào hố cho mình nhảy xuống không cơ chứ. Thôi thì cũng đành đi vậy.
- "Được, nếu lần sau mà chưa hỏi ý kiến của em mà anh đã hành động rồi thì..."
Cô bắt đầu doạ đánh anh lần nữa thì đột nhiên cả cơ thể cứng đờ vì cái ôm của anh.
- "Anh biết rồi"
- "Khụ khụ...thả ra, khó thở quá"
Nghe vậy anh vội thả cô ra.
Dương Tư Thần cứ mải mê nhìn ngắm bộ dạng lúc ăn của cô cho tới khi cô quay mặt lại nhìn anh. Anh cười lớn nhìn cô như một thú vui.
- "Anh cười gì? Anh không ăn sao?"
Lục Kiều Hân hỏi anh, anh không nói gì mà chỉ lấy khăn giấy ăn lau đi vết tương đang còn dính ở khoé miệng cô, anh ân cần nói.
- "Anh chỉ cần nhìn em ăn là no rồi"
Nói xong câu đó anh cười với cô, nhìn hai bên má đang dần ửng hồng của cô. Hoá ra trong lúc ngại cô lại đáng yêu đến như vậy.
Đang trong một khoảnh khắc kịch tính thì đột nhiên điện thoại của anh reo lên. Anh cầm điện thoại lên nhìn tên người gọi đến là 'Thống đốc vĩ đại'. Đó là ba anh gọi.
- "Alo"
[-" Tư Thần, con đang ở nhà riêng sao? Ba có chuyện muốn nói với con, con về Dương gia ngay nhé"]
- "Được. Đúng lúc con cũng có chuyện quan trọng muốn nói với ba đây"
[-"Vậy con về chứ?"]
- "Vâng"
Cuộc gọi kết thúc, anh nhìn cô liếc nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng của cô rồi kêu hai cô hầu gái tới để chuânr bị đồ, làm tóc cho cô.
- "Hả hả, anh làm gì vậy?"
- "Chuẩn bị cho Dương Phu Nhân nhanh đi"
- "Vâng....Phu nhân! đi thôi"
Lục Kiều Hân chưa kịp định hình lại sự việc thì đã bị khiêng vào bàn trang điểm rồi, bọn họ bắt đầu chuẩn bị nhiều bước từ làm tóc đến việc trang điểm nhẹ nhàng.
Cô mặc một chiếc váy chân dài, áo sơ mi trắng đóng thun và thêm vài hoạ tiết. Đầu tóc làm kiểu sóng lơi đơn giản nhẹ nhàng đúng kiểu dịu dàng. Cộng thêm phần trang điểm tự nhiên mà cũng thu hút, tôn lên sự điềm đạm, thanh lịch.
- "Phu nhân, xong rồi. Trông như vậy nếu đi ra mắt ba chồng tương lai thì chỉ có đạt 100 điểm"
- "Hả, đi ra mắt?"
- "Phu nhân, đi thôi"
Hai cô hầu gái không giải thích thắc mắc của cô mà đã nhanh đưa cô đến phòng khách nơi Dương Tư Thần đang ngồi. Hai cô hầu gái mỉm cười nhẹ.
Lục Kiều Hân nhìn lại phía ghế sofa là một Dương Tư Thần khí chất, đã nhanh chóng mặc một bộ âu phục chỉnh tề từ lúc nào, tóc vuốt hai mái.
Ờm...tuy không biết gu cô là gì nhưng chắc bây giờ anh là gu cô đi:-)
Nhìn thấy cô, ánh mắt anh không chớp lấy một cái. Điều đó cho thấy ánh nhìn của anh đã bị thu hút bởi cô. Đột nhiên anh giơ tay lên biểu tương like.
Còn phía cô, cô nhẹ nhàng dơ ngón giữa lên cho anh như một câu nói đáp lại. Khuôn mặt anh tối sầm, anh like cô mà cô muốn fuck anh là sao!
- "Dương Tư Thần, tôi còn chưa nói gì với anh. Tại sao anh lại muốn ra mắt bố chồng cho tôi rồi"
Dương Tư Thần bình tĩnh, nhẹ nhàng, chậm rãi bước dần lại phía cô với một khí chất nghiêm trọng. Cô vẫn đứng nhìn anh với phong cách không sợ gì (thật ra trong lòng đang rất sợ đấy quý vị:-P)
Khuôn mặt anh lạnh lùng tiến sát lại, chất giọng cũng đáng sợ y như khí chất bây giờ của anh.
- "Vậy là em không muốn lấy tôi sao?"
- "...."
Cô chuẩn bị giải thích thì đột nhiên đã thấy anh ngồi quỵ xuống ôm lấy bụng cô. Sắc mặt thay đổi 180° chuyển thành đáng thương, còn cô như đang bắt nạt anh vậy! Quá tội nghiệp.
- "Huhu, Lục Kiều Hân. Anh yêu em mà tại sao lại đối sử với anh như vậy, tôi khổ quá mà. Đến em còn không yêu tôi thì ai yêu tôi đây, Huhu. Chẳng lẽ em đã có người trong lòng rồi, em bắt cá hai tay"
Dương Tư Thần vừa ngắt lời thì đột nhiên những người hâù xung quanh như được mùa cười không ngừng. Anh quay lại đưa ánh mắt chết chóc liếc bọn họ. Khi thấy ánh mắt của anh bọn họ chỉ biết câm nín.
Anh tiếp tục quay lại nhìn cô với gương mặt đầy vẻ đáng thương. Hồi nãy khi cô vừa nghe anh nói cô là người bắt cá hai tay thì trên đầu như bốc hoả, ánh mắt tức giận nhìn anh.
"Bụp"
Một phát đấm.
Lục Kiều Hân nắm tay thành quyền đấm vào giữa đầu anh một phát khiến nó sưng lên như một quả mận được đặt trên đầu.
- "DƯƠNG TƯ THẦN. ANH NÓI AI LÀ BẮT CÁ HAI TAY"
Anh ngồi ôm đầu của mình. Không ngờ cô lại mạnh tay với anh như vậy. Cô hét lớn.
- "TÔI KHÔNG NÓI THÌ ANH CŨNG PHẢI BIẾT CHỨ. TÔI...CHỈ YÊU MÌNH ANH, ANH NGHE RÕ CHƯA"
Xong một hồi thì cơn giận dữ của cô cũng đã được giải toả. Anh bị cô đánh vừa đau vừa hạnh phúc khi nghe được những lời tuyên bố hồi nãy của cô.
- "Kiều Hân, anh lỡ miệng. Anh xin lỗi em, đừng đánh anh"
Cô thở dài vội đến đỡ anh dậy.
- "Hồi nãy em vui quá nên đánh yêu thôi"
- "Nếu em đã nói như vậy thì chúng ta đi gặp ba anh"
Chết thật! hồi nãy cô nói vậy có phải là tự đào hố cho mình nhảy xuống không cơ chứ. Thôi thì cũng đành đi vậy.
- "Được, nếu lần sau mà chưa hỏi ý kiến của em mà anh đã hành động rồi thì..."
Cô bắt đầu doạ đánh anh lần nữa thì đột nhiên cả cơ thể cứng đờ vì cái ôm của anh.
- "Anh biết rồi"
- "Khụ khụ...thả ra, khó thở quá"
Nghe vậy anh vội thả cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.