Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê
Chương 121: Cơm chó (2)
Nguyễn TThùy Trang
03/04/2022
Dương Tư Thần bế vợ mình ra xe ô tô. Khuôn mặt cô ửng hồng vì men rượu. Anh vừa bế cô trong lòng cô vừa nói mớ trong cơn say.
- "Nếu anh dám làm gì tôi, chồng tôi sẽ không tha cho anh"
Nghe cô nói đến đây thì Dương Tư Thần bỗng khựng lại, anh cảm thấy khó chịu khi cô nói những lời đó. Chẳng lẽ con người anh lại đi ghen với chính bản thân mình.
Nếu người bế cô lúc này không phải anh thì chắc anh sẽ phát điên lên nữa mất.
Dương Tư Thần bế Lục Kiều Hân vào ghế phụ của xe ngồi. Anh vừa đặt cô xuống ghế thì tay cô cứ bám lấy cánh tay anh.
- "Anh đưa tôi đi đâu"
- "Đưa em về nhà, em say quá rồi"
- "Anh tính lừa người sao? Anh biết nhà tôi ở đâu mà đưa về"
Giọng nói của cô đúng chất của một người con gái say rượu. Cô ngồi nói gì đó trong lúc say anh không nghe rõ, trong lúc cô đang lèm bèm thì Dương Tư Thần đã lên ngồi ở ghế lái xe bên cạnh cô rồi.
Anh ngồi bên cạnh nhìn gương mặt của cô đang ửng hồng nhưng cũng xinh đẹp hút hồn vì sự quến rũ ấy. Trong cơn say cô cười ngây ngốc.
- "Tại sao tôi nhìn ai cũng biến thành chồng mình vậy kìa. Bây giờ anh ta đang mây mưa với mấy em gái chân dài mới đúng chứ"
Lục Kiều Hân vừa nói cô vừa tiến sát lại người anh rồi lấy ngón tay nhỏ chọt chọt vào mặt anh mờ vuốt ve sờ soạn khắp mặt.
- "Sờ lên cũng thấy giống nữa, làn da mịn màng. Anh ta không biết thương vợ gì cả, chỉ một chút chuyện mà phải như vậy. Bây giờ chắc chồng tôi không nghĩ đến tôi đâu"
- "Chậc"
Hóa ra cô cũng biết ghen, anh nghĩ lại những hành động của cô lúc nhìn thấy anh như vậy với những người con gái khác rất kiên định, anh không nghĩ là cô cũng ghen đâu. Thì sao vợ anh cũng biết ghen cơ đấy.
Nghĩ đến việc vì ghen nên vợ mình phải đi ra ngoài giải sầu như vậy anh vừa cảm thấy có lỗi vừa cảm thấy bật cười vì độ cứng đầu của cô vợ này. Bây giờ thì thấy tủi thân cho vợ mình luôn.
Dương Tư Thần nhìn về phía mặt cô càng ngày càng đỏ lên, anh sờ vào má cô cảm giác hơi nóng từ cơ thể cô đang dần dần tăng lên.
- "Uống loại rượu cao như vậy là tự tìm đường chết với lũ đàn ông kia sao?"
Lục Kiều Hân nhanh chóng hất tay của anh ra rồi ngoảnh đầu lại đập cửa. Cô liên tục kéo cửa xe nhưng không thể nào mở được.
- "Dù chồng tôi có không đến cứu thì tôi cũng không để anh bắt cóc tôi dễ dàng như vậy đâu, tôi cũng biết võ đấy. Tôi là cơ trưởng Lục Kiều Hân đấy, anh sợ chưa nào"
Lục Kiều Hân vừa nói cô vừa đập cánh cửa để cố gắng thoát ra nhưng vẫn không được. Anh nhìn thấy cô lúc này càng tội nghiệp hơn, đã say bí tỉ rồi vẫn còn hung hăng như vậy được.
Nhanh chóng anh kéo tay cô lại không cho cô đập cửa nữa, giữ tay cô rồi đặt cô ngồi vào lòng mình. Cô vùng vẫy.
- "Anh làm gì vậy, thả tôi ra. Chồng tôi đến rồi"
- "Kiều Hân ngoan, anh là chồng em đây"
Dương Tư Thần nhanh chóng ôn nhu mà vỗ về cô. Những lời nói nhẹ nhàng của anh nhanh chóng được cô thấy được cảm giác an toàn. Cô nhìn gần lại gương mặt anh, cô nhìn qua nhìn lại như thể xem xét tỉ mỉ một mặt hàng nào đó, mùi rượu nồng sộc vào mũi anh.
Cô xem xem mặt anh một hồi rồi đột nhiên ôm chầm lấy anh vì chắc chắn anh là Dương Tư Thần, khuôn mặt nhỏ nóng ran úp vào lồng ngực của anh.
- "Huhu. Dương Tư Thần, tại sao anh lại có người phụ nữ bên ngoài rồi. Anh chán em rồi"
Nghe những lời này từ cô thì anh chỉ cảm giác đau nhói trong tim. Anh nhẹ nhàng lấy tay vỗ về xao nhẹ lưng của cô mà nói.
- "Anh lừa em đó, anh xin lỗi vì đã làm em buồn. Nhưng mà em không được tiếp xúc thân mật như thế với người đàn ông nào khác ngoài nah đâu nghe chưa, ngày hôm nay em có biết anh ghen cỡ nào không?"
- "Em biết lỗi rồi, tha cho em đi. Anh đừng yêu người khác"
- "Vợ của anh dễ thương, xinh đẹp như vậy thì anh yêu ai được chứ. Chúng ta về thôi"
- "Ưm"
Lục Kiều Hân gật đầu ngồi trong lòng anh mặc kệ anh đang lái xe. Ở một góc độ nào đó thì Dương Tư Thần khẽ mỉm cười, anh thơm lên tóc cô.
Dừng xe tại biệt thự Dương Gia. Anh tắt điều khiển xe khẽ cứ động để chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài thì nhanh chóng cô đã ôm chặt lấy anh hai chân kẹp lấy không anh.
- "Anh đừng bỏ em, anh định bỏ mặc em sao?"
Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ chuyền vào tai anh nghe ấm áp mà cũng cảm thấy muốn được cưng chiều cô gái nhỏ trong lòng. Khi nào mà cô lại trở nên mềm yếu, dễ rung động như vậy chứ! Thật là không giống ai mà.
- "Anh không bỏ vợ đâu, em yên tâm nhé"
Anh lấy áo khoác quấn lên người cho cô rồi bế cô ra khỏi xe. Trời khuya rồi mà ăn mặc mong manh thế này thì vợ của anh sẽ cảm lạnh mất.
- "Nếu anh dám làm gì tôi, chồng tôi sẽ không tha cho anh"
Nghe cô nói đến đây thì Dương Tư Thần bỗng khựng lại, anh cảm thấy khó chịu khi cô nói những lời đó. Chẳng lẽ con người anh lại đi ghen với chính bản thân mình.
Nếu người bế cô lúc này không phải anh thì chắc anh sẽ phát điên lên nữa mất.
Dương Tư Thần bế Lục Kiều Hân vào ghế phụ của xe ngồi. Anh vừa đặt cô xuống ghế thì tay cô cứ bám lấy cánh tay anh.
- "Anh đưa tôi đi đâu"
- "Đưa em về nhà, em say quá rồi"
- "Anh tính lừa người sao? Anh biết nhà tôi ở đâu mà đưa về"
Giọng nói của cô đúng chất của một người con gái say rượu. Cô ngồi nói gì đó trong lúc say anh không nghe rõ, trong lúc cô đang lèm bèm thì Dương Tư Thần đã lên ngồi ở ghế lái xe bên cạnh cô rồi.
Anh ngồi bên cạnh nhìn gương mặt của cô đang ửng hồng nhưng cũng xinh đẹp hút hồn vì sự quến rũ ấy. Trong cơn say cô cười ngây ngốc.
- "Tại sao tôi nhìn ai cũng biến thành chồng mình vậy kìa. Bây giờ anh ta đang mây mưa với mấy em gái chân dài mới đúng chứ"
Lục Kiều Hân vừa nói cô vừa tiến sát lại người anh rồi lấy ngón tay nhỏ chọt chọt vào mặt anh mờ vuốt ve sờ soạn khắp mặt.
- "Sờ lên cũng thấy giống nữa, làn da mịn màng. Anh ta không biết thương vợ gì cả, chỉ một chút chuyện mà phải như vậy. Bây giờ chắc chồng tôi không nghĩ đến tôi đâu"
- "Chậc"
Hóa ra cô cũng biết ghen, anh nghĩ lại những hành động của cô lúc nhìn thấy anh như vậy với những người con gái khác rất kiên định, anh không nghĩ là cô cũng ghen đâu. Thì sao vợ anh cũng biết ghen cơ đấy.
Nghĩ đến việc vì ghen nên vợ mình phải đi ra ngoài giải sầu như vậy anh vừa cảm thấy có lỗi vừa cảm thấy bật cười vì độ cứng đầu của cô vợ này. Bây giờ thì thấy tủi thân cho vợ mình luôn.
Dương Tư Thần nhìn về phía mặt cô càng ngày càng đỏ lên, anh sờ vào má cô cảm giác hơi nóng từ cơ thể cô đang dần dần tăng lên.
- "Uống loại rượu cao như vậy là tự tìm đường chết với lũ đàn ông kia sao?"
Lục Kiều Hân nhanh chóng hất tay của anh ra rồi ngoảnh đầu lại đập cửa. Cô liên tục kéo cửa xe nhưng không thể nào mở được.
- "Dù chồng tôi có không đến cứu thì tôi cũng không để anh bắt cóc tôi dễ dàng như vậy đâu, tôi cũng biết võ đấy. Tôi là cơ trưởng Lục Kiều Hân đấy, anh sợ chưa nào"
Lục Kiều Hân vừa nói cô vừa đập cánh cửa để cố gắng thoát ra nhưng vẫn không được. Anh nhìn thấy cô lúc này càng tội nghiệp hơn, đã say bí tỉ rồi vẫn còn hung hăng như vậy được.
Nhanh chóng anh kéo tay cô lại không cho cô đập cửa nữa, giữ tay cô rồi đặt cô ngồi vào lòng mình. Cô vùng vẫy.
- "Anh làm gì vậy, thả tôi ra. Chồng tôi đến rồi"
- "Kiều Hân ngoan, anh là chồng em đây"
Dương Tư Thần nhanh chóng ôn nhu mà vỗ về cô. Những lời nói nhẹ nhàng của anh nhanh chóng được cô thấy được cảm giác an toàn. Cô nhìn gần lại gương mặt anh, cô nhìn qua nhìn lại như thể xem xét tỉ mỉ một mặt hàng nào đó, mùi rượu nồng sộc vào mũi anh.
Cô xem xem mặt anh một hồi rồi đột nhiên ôm chầm lấy anh vì chắc chắn anh là Dương Tư Thần, khuôn mặt nhỏ nóng ran úp vào lồng ngực của anh.
- "Huhu. Dương Tư Thần, tại sao anh lại có người phụ nữ bên ngoài rồi. Anh chán em rồi"
Nghe những lời này từ cô thì anh chỉ cảm giác đau nhói trong tim. Anh nhẹ nhàng lấy tay vỗ về xao nhẹ lưng của cô mà nói.
- "Anh lừa em đó, anh xin lỗi vì đã làm em buồn. Nhưng mà em không được tiếp xúc thân mật như thế với người đàn ông nào khác ngoài nah đâu nghe chưa, ngày hôm nay em có biết anh ghen cỡ nào không?"
- "Em biết lỗi rồi, tha cho em đi. Anh đừng yêu người khác"
- "Vợ của anh dễ thương, xinh đẹp như vậy thì anh yêu ai được chứ. Chúng ta về thôi"
- "Ưm"
Lục Kiều Hân gật đầu ngồi trong lòng anh mặc kệ anh đang lái xe. Ở một góc độ nào đó thì Dương Tư Thần khẽ mỉm cười, anh thơm lên tóc cô.
Dừng xe tại biệt thự Dương Gia. Anh tắt điều khiển xe khẽ cứ động để chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài thì nhanh chóng cô đã ôm chặt lấy anh hai chân kẹp lấy không anh.
- "Anh đừng bỏ em, anh định bỏ mặc em sao?"
Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ chuyền vào tai anh nghe ấm áp mà cũng cảm thấy muốn được cưng chiều cô gái nhỏ trong lòng. Khi nào mà cô lại trở nên mềm yếu, dễ rung động như vậy chứ! Thật là không giống ai mà.
- "Anh không bỏ vợ đâu, em yên tâm nhé"
Anh lấy áo khoác quấn lên người cho cô rồi bế cô ra khỏi xe. Trời khuya rồi mà ăn mặc mong manh thế này thì vợ của anh sẽ cảm lạnh mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.