Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê
Chương 51: Nhớ đến
Nguyễn TThùy Trang
03/04/2022
Đến nơi Chu Linh Linh bước từ chiếc xe ô tô màu đen bóng xuống, nhìn trước mặt là hình ảnh căn biệt thự trắng toát, không khí xung quanh nơi đây cũng lãnh đạm vì nơi này vắng vẻ ít người qua lại mà có một căn biệt thự xa hoa to lớn nằm sừng sững nên có đôi phần đáng sợ. Chu Linh Linh nhẹ nhàng bước vào bên trong mở cánh cửa to lớn là rất nhiều đèn với ánh sáng nhẹ ở khu vườn đi thẳng vào nhà.
Vào bên trong nhà. Một con vẹt to ở một chiếc lồng lớn khẽ chắp cánh bay xung quanh lồng, miệng không ngừng hót.
- "Chào mừng Chu Đại tiểu thư đã về"
Như một hành động quá nỗi quen thuộc nên cô ta cũng không tỏ ra bất ngờ cho lắm về chuyện con vẹt biết nói. Chu Linh Linh bước đi nhiều quyền thế trên người trong đôi giày cao gót màu đen đế rất cao và nhỏ, cô ta đi dọc theo hướng của nhiều chiếc đèn đến cuối là một cánh cửa, không gian xung quanh bức tường có treo nhiều câu đối kỳ quái liên quan đến dòng họ Chu.
Nhanh chóng Chu Linh Linh đã mở được cánh cửa đi vào trong, căn phòng lại thiết kế theo phong cách hiện đại với đèn sáng rực, một người đàn ông lớn tuổi nhưng cũng không quá già, ông ta đẩy nhẹ chân để chiếc ghế xoay lại khuôn hướng cô, mặt dữ tợn với nhiều vết sẹo lồi lõm, một bên mắt đã bị chột, Chu Linh Linh nhẹ miệng nói.
- "Ba"
Giọng nói hơi ơi ồm nhưng vang ông ta khẽ đáp.
- "Con gái cưng, sao rồi?"
- "Mọi việc rất thành công...Ba. Vậy còn về phía tên Đoàn Thừa Hiên kia?"
Ông ta nói với vẻ quyền lực và chất giọng có phần vang vọng hơn.
- "Hắn ta đã được đưa đi chôn cất đàng hoàng rồi. Đúng là ngu dốt, nóng vội chỉ có dẫn đến cái kết đắng"
Chu Linh Linh và ba của mình bắt đầu ngồi bàn tới kế hoạch tiếp theo của bọn họ trong căn phòng đầy mật thất bảo vệ, mà họ ở trung tâm chính giữa của căn biệt thự.
Ơ bên ngoài, mây trời có vẻ âm u, có khi cơn mưa đầu hạ sắp đi ngang qua, nhiều tiếng côn trùng ở rừng cây gần đó cũng kêu lớn, nhiều đàn chim bay đến trú ngụ nơi đây càng nhiều.
- "Lục Kiều Hân, đi ngủ đi con muộn rồi"
Tối đến tại biệt thự Lục gia. Lục phu nhân đi ngang qua phòng của cô thấy đèn điện vẫn còn để sáng trưng nên bà cũng nhắc nhở, tiếng dạ từ bên trong phòng rất nhỏ vang qua cánh cửa phòng của Lục Kiều Hân.
Cô đang loay hoay trong phòng tắm một lúc để tập tành chăm sóc da mặt vì thời gian dài không chú ý đến dung nhan nên có vẻ không được tươi tắn, bước ra trên mặt cô trắng toát vì nước mặt nạ dạng đặc biệt được bôi trên mặt, trên thân mặc một bộ đồ ngủ trắng viền xanh nhẹ nhàng, cô ngồi lại ghế có chiếc laptop trên bàn thì cô bật lên chơi. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||
Vừa mới chơi không lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- "Tiểu Thư, em mang cà phê lên theo yêu cầu của tiểu thư"
Bên ngoài là giọng của cô hầu gái, lúc này Lục Kiều Hân ngoái đầu quay lại phía cửa trả lời.
- "Vào đi"
Lúc này cô người hầu phía ngoài mới dám mở cửa bước vào, trên tay bưng một đĩa nhỏ có đặt ly cà phê phía trên.
'Cạch' Tiếng đặt ly.
- "Được rồi cô về phòng nghỉ ngơi đi"
Cô người hầu nhún nhẹ người một cái nhưng cũng không quên vẻ mặt cung kính đối với Lục Kiều Hân đại tiểu thư.
- "Vâng"
Lục Kiều Hân nhìn theo bóng cô người hầu phía ngoài đã đóng cửa được khoảng một lúc thì mới cầm tách cà phê nên uống, một luồng ánh sáng chớp nhoáng bên ngoài chiếu vào làm cô hướng chú ý về phía cửa sổ. Cô đoán có vẻ trời sắp mưa. Đột nhiên mọi hành động của cô dừng lại khi nghĩ đến điều này, trong đầu cô bắt đầu nghĩ đến Dương Tư Thần.
Không biết bây giờ anh ta đang thế nào rồi, cô nhớ lần cuối cô nhìn thấy anh là lúc anh đã bất tỉnh trên nền đất chỉ vì cứu cô. Lục Kiều Hân bất giác đưa tay lên ngực mình cảm thấy có chút thiếu thiếu.
- "Đúng rồi, là Phượng Dương thê"
Xảy ra rất nhiều chuyện cô cũng lãng quên mất sợi dây chuyền nằm ở cổ giờ đã biến mất không biết từ khi nào. Lục Kiều Hân tìm khắp nơi cũng không thấy, vật đó rất quan trọng với nhà anh nếu cô làm mất nó thì sau khi gặp lại sẽ không biết phải làm thế nào, giải thích ra sao với anh. Nhưng cô cũng nghĩ lại cũng có khả năng không gặp lại nữa.
Lục Kiều Hân ngồi đắm chìm trong những suy nghĩ lo lắng rồi cô bất giác nhìn lại chiếc laptop, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô lúc này là sẽ vào nick của Dương Tư Thần. Một ý nghĩ điên rồ cho hành động không nên nhưng cô lại rất muốn thử, lúc trước Dương Tư Thần có cho cô biết mật khẩu khi hai người đang rất thân thiết, đó là tài khoản cá nhân của anh nên cô nghĩ các tình hình của anh sẽ thông tin lên đó, khóe miệng nhỏ của cô khẽ cười rồi nhấn vào màn hình laptop và nhập thông tin đăng nhập, rất nhanh bắt đầu truy cập vào trang web.
Vào bên trong nhà. Một con vẹt to ở một chiếc lồng lớn khẽ chắp cánh bay xung quanh lồng, miệng không ngừng hót.
- "Chào mừng Chu Đại tiểu thư đã về"
Như một hành động quá nỗi quen thuộc nên cô ta cũng không tỏ ra bất ngờ cho lắm về chuyện con vẹt biết nói. Chu Linh Linh bước đi nhiều quyền thế trên người trong đôi giày cao gót màu đen đế rất cao và nhỏ, cô ta đi dọc theo hướng của nhiều chiếc đèn đến cuối là một cánh cửa, không gian xung quanh bức tường có treo nhiều câu đối kỳ quái liên quan đến dòng họ Chu.
Nhanh chóng Chu Linh Linh đã mở được cánh cửa đi vào trong, căn phòng lại thiết kế theo phong cách hiện đại với đèn sáng rực, một người đàn ông lớn tuổi nhưng cũng không quá già, ông ta đẩy nhẹ chân để chiếc ghế xoay lại khuôn hướng cô, mặt dữ tợn với nhiều vết sẹo lồi lõm, một bên mắt đã bị chột, Chu Linh Linh nhẹ miệng nói.
- "Ba"
Giọng nói hơi ơi ồm nhưng vang ông ta khẽ đáp.
- "Con gái cưng, sao rồi?"
- "Mọi việc rất thành công...Ba. Vậy còn về phía tên Đoàn Thừa Hiên kia?"
Ông ta nói với vẻ quyền lực và chất giọng có phần vang vọng hơn.
- "Hắn ta đã được đưa đi chôn cất đàng hoàng rồi. Đúng là ngu dốt, nóng vội chỉ có dẫn đến cái kết đắng"
Chu Linh Linh và ba của mình bắt đầu ngồi bàn tới kế hoạch tiếp theo của bọn họ trong căn phòng đầy mật thất bảo vệ, mà họ ở trung tâm chính giữa của căn biệt thự.
Ơ bên ngoài, mây trời có vẻ âm u, có khi cơn mưa đầu hạ sắp đi ngang qua, nhiều tiếng côn trùng ở rừng cây gần đó cũng kêu lớn, nhiều đàn chim bay đến trú ngụ nơi đây càng nhiều.
- "Lục Kiều Hân, đi ngủ đi con muộn rồi"
Tối đến tại biệt thự Lục gia. Lục phu nhân đi ngang qua phòng của cô thấy đèn điện vẫn còn để sáng trưng nên bà cũng nhắc nhở, tiếng dạ từ bên trong phòng rất nhỏ vang qua cánh cửa phòng của Lục Kiều Hân.
Cô đang loay hoay trong phòng tắm một lúc để tập tành chăm sóc da mặt vì thời gian dài không chú ý đến dung nhan nên có vẻ không được tươi tắn, bước ra trên mặt cô trắng toát vì nước mặt nạ dạng đặc biệt được bôi trên mặt, trên thân mặc một bộ đồ ngủ trắng viền xanh nhẹ nhàng, cô ngồi lại ghế có chiếc laptop trên bàn thì cô bật lên chơi. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||
Vừa mới chơi không lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- "Tiểu Thư, em mang cà phê lên theo yêu cầu của tiểu thư"
Bên ngoài là giọng của cô hầu gái, lúc này Lục Kiều Hân ngoái đầu quay lại phía cửa trả lời.
- "Vào đi"
Lúc này cô người hầu phía ngoài mới dám mở cửa bước vào, trên tay bưng một đĩa nhỏ có đặt ly cà phê phía trên.
'Cạch' Tiếng đặt ly.
- "Được rồi cô về phòng nghỉ ngơi đi"
Cô người hầu nhún nhẹ người một cái nhưng cũng không quên vẻ mặt cung kính đối với Lục Kiều Hân đại tiểu thư.
- "Vâng"
Lục Kiều Hân nhìn theo bóng cô người hầu phía ngoài đã đóng cửa được khoảng một lúc thì mới cầm tách cà phê nên uống, một luồng ánh sáng chớp nhoáng bên ngoài chiếu vào làm cô hướng chú ý về phía cửa sổ. Cô đoán có vẻ trời sắp mưa. Đột nhiên mọi hành động của cô dừng lại khi nghĩ đến điều này, trong đầu cô bắt đầu nghĩ đến Dương Tư Thần.
Không biết bây giờ anh ta đang thế nào rồi, cô nhớ lần cuối cô nhìn thấy anh là lúc anh đã bất tỉnh trên nền đất chỉ vì cứu cô. Lục Kiều Hân bất giác đưa tay lên ngực mình cảm thấy có chút thiếu thiếu.
- "Đúng rồi, là Phượng Dương thê"
Xảy ra rất nhiều chuyện cô cũng lãng quên mất sợi dây chuyền nằm ở cổ giờ đã biến mất không biết từ khi nào. Lục Kiều Hân tìm khắp nơi cũng không thấy, vật đó rất quan trọng với nhà anh nếu cô làm mất nó thì sau khi gặp lại sẽ không biết phải làm thế nào, giải thích ra sao với anh. Nhưng cô cũng nghĩ lại cũng có khả năng không gặp lại nữa.
Lục Kiều Hân ngồi đắm chìm trong những suy nghĩ lo lắng rồi cô bất giác nhìn lại chiếc laptop, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô lúc này là sẽ vào nick của Dương Tư Thần. Một ý nghĩ điên rồ cho hành động không nên nhưng cô lại rất muốn thử, lúc trước Dương Tư Thần có cho cô biết mật khẩu khi hai người đang rất thân thiết, đó là tài khoản cá nhân của anh nên cô nghĩ các tình hình của anh sẽ thông tin lên đó, khóe miệng nhỏ của cô khẽ cười rồi nhấn vào màn hình laptop và nhập thông tin đăng nhập, rất nhanh bắt đầu truy cập vào trang web.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.