Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê
Chương 37: Phượng dương thê
Nguyễn TThùy Trang
03/04/2022
Bộ mặt cô lại có khi dỗi rồi. Anh đang cố ý chọc tức cô vậy là cũng rỗi thật. Dương Tư Thần kéo cô ngồi lên đùi mình bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo con kiến của cô khiến cơ thể có nhiều đường cong kia sát lại người anh, cô bất ngờ cưạ quậy trong lòng anh, thân hình cô cũng không phải là nhỏ nhưng thi ở trong lòng anh thì cô như bị thu nhỏ lại thành một cây nấm lùn.
Cô khẽ cắn vào bắp tay anh nhằm mục đích bảo anh buông cô ra, hành động nhỏ này của cô lại được anh coi như việc làm dễ thương cưng muốn xỉu, anh đè cô ra hôn ngấu nghiến một trận rồi mới thả cô xuống đất, bộ mặt cô không cam tâm nhìn anh thù hận.
- "Còn dỗi anh nữa không?"
Lục Kiều Hân khẽ gật đầu khi thấy anh sắp làm gì mình rồi lại lắc đầu. Dương Tư Thần nhìn số bánh ngọt trên bàn rồi cầm lấy một cái bỏ vào miệng, anh từ trước tới giờ không thích ăn đồ ngọt nên hương vị này có lẽ lại lẫm với anh, thấy anh ăn có vẻ ngon lành miếng bánh của mình Lục Kiều Hân cũng yên tâm.
Cô đứng dậy đi lượn khắp phòng rồi đột nhiên dừng ánh mắt tại một chiếc hộp thủy tinh cao nhất, ở bên trong hộp là một sợi dây chuyền làm bằng đá quý, trông khá cũ nên cô đoán nó sống đời được khá lâu rồi, tuy vậy nhưng vẻ đẹp của nó vẫn không bị phai mờ theo thời gian.
Dây chuyền được điêu khắc hình chim phượng hoàng màu đỏ rất đẹp mắt, kể cả dây cũng làm bằng đá quý với nhiều màu sắc khác nhỏ...
Dương Tư Thần quay đầu lại thấy cô đang nhìn chăm chú vào chiếc hộp kính có chứa chiếc dây chuyền kia liền hỏi.
- "Em thích nó sao?"
Lục Kiều Hân quay lại gãi đầu cười trừ với anh rồi lắc đầu lại gật.
- "Em thích nó đúng không?"
Anh hỏi lại cô. Lục Kiều Hân không nói thẳng là mình thích mà thốt lên " Nó đẹp quá chắc là quý giá lắm!"
- "Nếu mà em thích thì nó sẽ là của em"
- "Em...em không có ý đó" Cô xua tay loạn xạ.
Dương Tư Thần đứng lên khỏi ghế đi lấy chiếc hộp xuống rồi mở nắp lấy chiếc dây chuyền ra, đây là chiếc dây chuyền đã có từ rất lâu và có ý nghĩa rất sâu sắc đối với Dương gia, nó có giá trị là vô giá nếu một khi người con trai trong nhà mà trao nó vào tay người con gái nào đó thì xác định sẽ là Dương phu nhân.
Sợi dây chuyền này là mẹ anh đích thân trao cho anh khi mẹ sắp qua đời vì một canh bệnh lạ, mở chiếc khoá nhỏ xíu ra anh cầm sợi dây lên mở chiếc móc nó của sợi dây chuyền ra đeo qua cổ cho cô.
- "Dương Tư Thần sợi dây chuyền này có vẻ đã tồn tại từ rất lâu rồi"
- "Đây là vật chất vô giá đó, nên là em phải giữ thật là cẩn thận nhé nó có tên là Phượng Dương Thê, anh đã trao vào tay người con gái nào rồi thì nhất định sau này sẽ là vợ anh"
Lục tiểu Hân nghe thấy liền giật mình.
- "Đồ quý giá nhà anh như vậy tại sao lại đưa cho em?"
Cô có ý định muốn lấy sợi dây xuống thì Dương Tư Thần đặt ra một câu hỏi chất vấn.
- "Vậy sau này em có muốn gả cho anh không?"
Nên trả lời sao đây! Lục Kiều Hân vốn chưa thể nghĩ được đến những chuyện xa xôi như vậy. Ngay cả cô cũng chưa thể nhớ ra được thân phận trước kia của mình, nhiều khi muốn nhớ lại nhưng cũng chỉ nhận lại những cơn đau đầu dữ dội. Mệng nhỏ khẽ nói.
- "Em...em, chỉ là em thấy vật này..."
Dương Tư Thần như bắt được tâm lý của người con gái trước mặt miệng anh khẽ cười nói.
- "Kể từ bây giờ em đã là vị hôn thê tương lai của anh rồi"
Anh khẽ ôm người con gái trước mặt vào lòng, anh không biết một tên Đại Ác Ma cao lãnh như anh lại học đâu cái cách dỗ ngọt như thế chứ, hoặc là anh đã hoàn toàn thay đổi hoặc là chỉ khi ở bên cô thì bản tính anh mới thay đổi.
Dương Tư Thần gấp hết tài liệu trên bàn lại đưa cho cô đi nghỉ ngơi trước, anh kêu người hầu pha sẵn một ly sữa nóng đem lên phòng.
Từ ngày đến giờ Tuyết Mai và các người hầu trong nhà ăn cầu lương ngày càng nhiều và dày đặc hơn trước, chỉ vừa mới ngủ dậy là phải dọn nhà rồi lại làm đồ ăn sáng cho 2 người, còn họ ngồi ăn cơm chó thay cơm.
Nửa đêm anh bị đánh thức vì cái xoay người của cô. Dương Tư Thần khẽ đưa tay qua ôm lấy cô đột nhiên tay anh chuyền tới một hơi nóng rát từ người cô. Anh liền tỉnh dậy bật đèn nhìn thấy mặt cô đang đỏ ứng như trái cà chua, anh nhẹ sờ lên trán cô.
Thật sự rất nóng chẳng lẽ cô bị sốt rồi!? Cô rên nhẹ trong cổ họng khiến anh cũng lo lắng cho cô.
- "Lục Kiều Hân, em thấy nóng lắm không?"
Lục Kiều Hân nhẹ mở mắt.
- "Nóng, khó chịu..."
- "Để anh đưa em đi bệnh viện"
Không chần chừ một giây Dương Tư Thần bế cô lên, một tay nhấc điện thoại gọi cho tài xế đến đón đi. Anh cũng không hiểu tại sao mới từ chập tối đến bây giờ lại sốt cao như vậy! những lúc như thế này anh mới biết tình cảm của mình dành cho cô lớn đến đâu.
Cô khẽ cắn vào bắp tay anh nhằm mục đích bảo anh buông cô ra, hành động nhỏ này của cô lại được anh coi như việc làm dễ thương cưng muốn xỉu, anh đè cô ra hôn ngấu nghiến một trận rồi mới thả cô xuống đất, bộ mặt cô không cam tâm nhìn anh thù hận.
- "Còn dỗi anh nữa không?"
Lục Kiều Hân khẽ gật đầu khi thấy anh sắp làm gì mình rồi lại lắc đầu. Dương Tư Thần nhìn số bánh ngọt trên bàn rồi cầm lấy một cái bỏ vào miệng, anh từ trước tới giờ không thích ăn đồ ngọt nên hương vị này có lẽ lại lẫm với anh, thấy anh ăn có vẻ ngon lành miếng bánh của mình Lục Kiều Hân cũng yên tâm.
Cô đứng dậy đi lượn khắp phòng rồi đột nhiên dừng ánh mắt tại một chiếc hộp thủy tinh cao nhất, ở bên trong hộp là một sợi dây chuyền làm bằng đá quý, trông khá cũ nên cô đoán nó sống đời được khá lâu rồi, tuy vậy nhưng vẻ đẹp của nó vẫn không bị phai mờ theo thời gian.
Dây chuyền được điêu khắc hình chim phượng hoàng màu đỏ rất đẹp mắt, kể cả dây cũng làm bằng đá quý với nhiều màu sắc khác nhỏ...
Dương Tư Thần quay đầu lại thấy cô đang nhìn chăm chú vào chiếc hộp kính có chứa chiếc dây chuyền kia liền hỏi.
- "Em thích nó sao?"
Lục Kiều Hân quay lại gãi đầu cười trừ với anh rồi lắc đầu lại gật.
- "Em thích nó đúng không?"
Anh hỏi lại cô. Lục Kiều Hân không nói thẳng là mình thích mà thốt lên " Nó đẹp quá chắc là quý giá lắm!"
- "Nếu mà em thích thì nó sẽ là của em"
- "Em...em không có ý đó" Cô xua tay loạn xạ.
Dương Tư Thần đứng lên khỏi ghế đi lấy chiếc hộp xuống rồi mở nắp lấy chiếc dây chuyền ra, đây là chiếc dây chuyền đã có từ rất lâu và có ý nghĩa rất sâu sắc đối với Dương gia, nó có giá trị là vô giá nếu một khi người con trai trong nhà mà trao nó vào tay người con gái nào đó thì xác định sẽ là Dương phu nhân.
Sợi dây chuyền này là mẹ anh đích thân trao cho anh khi mẹ sắp qua đời vì một canh bệnh lạ, mở chiếc khoá nhỏ xíu ra anh cầm sợi dây lên mở chiếc móc nó của sợi dây chuyền ra đeo qua cổ cho cô.
- "Dương Tư Thần sợi dây chuyền này có vẻ đã tồn tại từ rất lâu rồi"
- "Đây là vật chất vô giá đó, nên là em phải giữ thật là cẩn thận nhé nó có tên là Phượng Dương Thê, anh đã trao vào tay người con gái nào rồi thì nhất định sau này sẽ là vợ anh"
Lục tiểu Hân nghe thấy liền giật mình.
- "Đồ quý giá nhà anh như vậy tại sao lại đưa cho em?"
Cô có ý định muốn lấy sợi dây xuống thì Dương Tư Thần đặt ra một câu hỏi chất vấn.
- "Vậy sau này em có muốn gả cho anh không?"
Nên trả lời sao đây! Lục Kiều Hân vốn chưa thể nghĩ được đến những chuyện xa xôi như vậy. Ngay cả cô cũng chưa thể nhớ ra được thân phận trước kia của mình, nhiều khi muốn nhớ lại nhưng cũng chỉ nhận lại những cơn đau đầu dữ dội. Mệng nhỏ khẽ nói.
- "Em...em, chỉ là em thấy vật này..."
Dương Tư Thần như bắt được tâm lý của người con gái trước mặt miệng anh khẽ cười nói.
- "Kể từ bây giờ em đã là vị hôn thê tương lai của anh rồi"
Anh khẽ ôm người con gái trước mặt vào lòng, anh không biết một tên Đại Ác Ma cao lãnh như anh lại học đâu cái cách dỗ ngọt như thế chứ, hoặc là anh đã hoàn toàn thay đổi hoặc là chỉ khi ở bên cô thì bản tính anh mới thay đổi.
Dương Tư Thần gấp hết tài liệu trên bàn lại đưa cho cô đi nghỉ ngơi trước, anh kêu người hầu pha sẵn một ly sữa nóng đem lên phòng.
Từ ngày đến giờ Tuyết Mai và các người hầu trong nhà ăn cầu lương ngày càng nhiều và dày đặc hơn trước, chỉ vừa mới ngủ dậy là phải dọn nhà rồi lại làm đồ ăn sáng cho 2 người, còn họ ngồi ăn cơm chó thay cơm.
Nửa đêm anh bị đánh thức vì cái xoay người của cô. Dương Tư Thần khẽ đưa tay qua ôm lấy cô đột nhiên tay anh chuyền tới một hơi nóng rát từ người cô. Anh liền tỉnh dậy bật đèn nhìn thấy mặt cô đang đỏ ứng như trái cà chua, anh nhẹ sờ lên trán cô.
Thật sự rất nóng chẳng lẽ cô bị sốt rồi!? Cô rên nhẹ trong cổ họng khiến anh cũng lo lắng cho cô.
- "Lục Kiều Hân, em thấy nóng lắm không?"
Lục Kiều Hân nhẹ mở mắt.
- "Nóng, khó chịu..."
- "Để anh đưa em đi bệnh viện"
Không chần chừ một giây Dương Tư Thần bế cô lên, một tay nhấc điện thoại gọi cho tài xế đến đón đi. Anh cũng không hiểu tại sao mới từ chập tối đến bây giờ lại sốt cao như vậy! những lúc như thế này anh mới biết tình cảm của mình dành cho cô lớn đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.