Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê
Chương 42: Về nhà(2)
Nguyễn TThùy Trang
03/04/2022
Lục Kiều Hân răn đe hai tên lưu manh một câu cuối rồi bước đến chỗ cây điện thoại công cộng bấm số của Lâm Hạ Thành kêu cậu ta đến đón, và tiếng tút đang lên thì đầu dây bên kia cũng chịu bắt máy giọng điệu có vẻ buồn rầu.
- "Alo, cho hỏi ai đây "
- "Alo alit gì... đến địa chỉ...đón cơ trưởng của cậu đi đi"
Đột nhiên tiếng nói ở trong máy vang lên Lâm Hạ Thành nhận ra ngay đây là giọng quen thuộc của Lục Kiều Hân liền vui mừng.
- " Cơ trưởng Lục Kiều Hân là chị thật sao? thì ra chị chưa chết, để em đến đó đón chị liền"
Nghe đến câu hỏi cô còn chưa chết. Lục Kiều Hân chưa kịp chửi cho tên này một trận thì cậu đã tắt.
Chỗ Lâm Hạ Thành cậu khi nghe tin liền đứng dậy nhưng quên mất là chân đang bị bó một cục bột nặng trĩu. Lâm Gia Bảo là em trai Lâm Hạ Thành đang đứng gần đó vội đứng dậy.
- "Anh làm gì vậy? chân anh còn chưa khỏi đâu đấy"
- "Nhanh! dìu anh mày ra xe"
Cậu em nhỏ khó hiểu nhưng cũng đi lại đỡ Lâm Hạ Thành ra xe, không hiểu có chuyện vui gì đến nỗi Lâm Hạ Thành đang nằm trên giường chân thì chưa khỏi hẳn đã đứng phắt dậy....
Lâm Hạ Thành được đưa ra xe ngồi vị trí lái xe.
- "Được. Được rồi chú em vào nhà đi!"
- "Chân anh như vậy mà tự tiện lái xe, liệu có xảy ra chuyện gì không vậy?"
- "Không sao!"
Lâm Hạ Thành vừa nói dứt câu với đứa em trai của mình thì lái xe từ Lâm gia đi mất đột nhiên anh không còn thấy đau chân nữa mà thay vào đó là sự linh hoạt không ngừng... Địa chỉ mà Lục Kiều Hân đọc cho Lâm Hạ Thành cậu cũng không xa lắm nhưng do đường lớn lại hay bị kẹt xe nên đi lâu hơn một nửa thời gian quãng đường. Bỗng Lâm Hạ Thành thấy ở phía xa có một dáng người giống Lục kiểu Hân nên xoay tay lái lại chỗ cô đang đứng rồi dừng lại.
Lâm Hạ Thành nhìn đúng là cô thì khuôn mặt không thoát khỏi sự vui mừng nhưng nhìn lại bộ dạng nhếch nhác kia của Lục tiểu Hân thì trạng thái có vẻ u uất.
- "Cơ trưởng Lục, may quá chị vẫn còn sống. Nhưng mà..."
Lục Kiều Hân hiểu ý Lâm Hạ Thành đang muốn nói gì liền đánh trống lảng.
- "Nhanh mở cửa xe đi có gì tí nữa kể sau"
Lâm Hạ Thành lúc này mới nhận ra là cô vẫn còn đang đứng ở ngoài nên nhấn vào nút nào đó để mở khóa cửa xe cho cô. Cậu cầm tay nắm cửa của ô tô để cô lên xe.
Lục Kiều Hân lên xe ngồi ở ghế phụ, từ trước tới nay Lâm Hạ Thành toàn nhìn thấy cô xuất hiện trong hình dạng cao quý mặc trên người những bộ đồ hiệu sang trọng là một nữ cơ trưởng quyền lực, khí chất người ngợi bao quanh. Vậy mà bây giờ tìm được trong bộ dạng như thế này cũng có hơi lạ mắt.
Hai người ngồi im lặng để chiếc xe dần dần khởi động rồi lăn bánh, sau khi đi được một đoạn đường không khí trên xe có vẻ yên tĩnh đến ngạt thở. Lâm Hà Thành giả vờ ho lên một cái rồi nhìn sang Lục Kiều Hân đang ngồi ghế bên cạnh, chưa bao giờ hai người lại có một không khí căng thẳng như bây giờ. Sau khi nghe tiếng ho của Lâm Hạ Thành khuôn mặt nhỏ của cô cũng khẽ quay lại nhìn cậu khiến cậu ta giật mình, miệng nhỏ của cô khẽ mấp máy lên tiếng bắt đầu kể lại sự việc nhưng rồi lại nhìn xuống dưới chân Lâm Hạ Thành với một cục bột liền ngạc nhiên hỏi luôn.
- "Lâm Hạ Thành, chân cậu..."
Lâm Hạ Thành nhìn xuống phía chân mình rồi cười cười.
- "Từ vụ nổ hôm đó em đã bị thương nặng, chân bị gãy dẫn đến giờ chưa khỏi. Xin lỗi vì em bất tài vô dụng không đi tìm được chị"
Lục Kiều Hân trách mắng "Vì đi đón tôi nên cậu để cái chân đau này mà lái xe sao? Cậu thật là..."
Lâm Hạ Thành có vẻ kiêng nể khi cô trách mắng vì trông rất đáng sợ, cậu liền biện minh cho mình.
- "Thì là bởi vì em vui quá nên quên đau luôn rồi, em có thể để tự cử động chân được luôn"
Nói xong Lâm Hạ Thành bắt đầu thể hiện tự lung lay chân mình rồi dơ lên cao ngựa nguội.
- "Được rồi tin cậu... thể hiện lại đau thêm ra đó"
Như bị nói trúng tim đen Lâm Hạ Thành có vẻ ngần ngại bắt đầu chuyên tâm lái xe rồi lại hỏi câu cuối cùng.
- "Cơ trưởng Lục vậy chị kể đi! Vì sao vẫn sống sót mà trong khi đó mọi người tìm kiếm khắp nơi vẫn không được? Trong thời gian đó chị đã ở đâu?"
Lâm Hạ Thành đã hỏi những gì cần hỏi còn Lục Kiều Hân thì bắt đầu kể lại quá trình mình bị mất trí nhớ, khi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ đến lúc được ngồi ở trên chiếc ô tô để Lâm Hạ Thành đưa về hiện tại.
Sau khi nghe một câu chuyện như cuộc phiêu lưu của Lục Kiều Hân thì Lâm Hạ Thành cũng cảm thấy thật sự có gì đó không yên, cậu thắc là mắc tại sao cô lại không tiết lộ tên của người đàn ông cứu cô kia liền hỏi.
- "Vậy người đàn ông mà chị nói là ai? Tên gì?"
- "Alo, cho hỏi ai đây "
- "Alo alit gì... đến địa chỉ...đón cơ trưởng của cậu đi đi"
Đột nhiên tiếng nói ở trong máy vang lên Lâm Hạ Thành nhận ra ngay đây là giọng quen thuộc của Lục Kiều Hân liền vui mừng.
- " Cơ trưởng Lục Kiều Hân là chị thật sao? thì ra chị chưa chết, để em đến đó đón chị liền"
Nghe đến câu hỏi cô còn chưa chết. Lục Kiều Hân chưa kịp chửi cho tên này một trận thì cậu đã tắt.
Chỗ Lâm Hạ Thành cậu khi nghe tin liền đứng dậy nhưng quên mất là chân đang bị bó một cục bột nặng trĩu. Lâm Gia Bảo là em trai Lâm Hạ Thành đang đứng gần đó vội đứng dậy.
- "Anh làm gì vậy? chân anh còn chưa khỏi đâu đấy"
- "Nhanh! dìu anh mày ra xe"
Cậu em nhỏ khó hiểu nhưng cũng đi lại đỡ Lâm Hạ Thành ra xe, không hiểu có chuyện vui gì đến nỗi Lâm Hạ Thành đang nằm trên giường chân thì chưa khỏi hẳn đã đứng phắt dậy....
Lâm Hạ Thành được đưa ra xe ngồi vị trí lái xe.
- "Được. Được rồi chú em vào nhà đi!"
- "Chân anh như vậy mà tự tiện lái xe, liệu có xảy ra chuyện gì không vậy?"
- "Không sao!"
Lâm Hạ Thành vừa nói dứt câu với đứa em trai của mình thì lái xe từ Lâm gia đi mất đột nhiên anh không còn thấy đau chân nữa mà thay vào đó là sự linh hoạt không ngừng... Địa chỉ mà Lục Kiều Hân đọc cho Lâm Hạ Thành cậu cũng không xa lắm nhưng do đường lớn lại hay bị kẹt xe nên đi lâu hơn một nửa thời gian quãng đường. Bỗng Lâm Hạ Thành thấy ở phía xa có một dáng người giống Lục kiểu Hân nên xoay tay lái lại chỗ cô đang đứng rồi dừng lại.
Lâm Hạ Thành nhìn đúng là cô thì khuôn mặt không thoát khỏi sự vui mừng nhưng nhìn lại bộ dạng nhếch nhác kia của Lục tiểu Hân thì trạng thái có vẻ u uất.
- "Cơ trưởng Lục, may quá chị vẫn còn sống. Nhưng mà..."
Lục Kiều Hân hiểu ý Lâm Hạ Thành đang muốn nói gì liền đánh trống lảng.
- "Nhanh mở cửa xe đi có gì tí nữa kể sau"
Lâm Hạ Thành lúc này mới nhận ra là cô vẫn còn đang đứng ở ngoài nên nhấn vào nút nào đó để mở khóa cửa xe cho cô. Cậu cầm tay nắm cửa của ô tô để cô lên xe.
Lục Kiều Hân lên xe ngồi ở ghế phụ, từ trước tới nay Lâm Hạ Thành toàn nhìn thấy cô xuất hiện trong hình dạng cao quý mặc trên người những bộ đồ hiệu sang trọng là một nữ cơ trưởng quyền lực, khí chất người ngợi bao quanh. Vậy mà bây giờ tìm được trong bộ dạng như thế này cũng có hơi lạ mắt.
Hai người ngồi im lặng để chiếc xe dần dần khởi động rồi lăn bánh, sau khi đi được một đoạn đường không khí trên xe có vẻ yên tĩnh đến ngạt thở. Lâm Hà Thành giả vờ ho lên một cái rồi nhìn sang Lục Kiều Hân đang ngồi ghế bên cạnh, chưa bao giờ hai người lại có một không khí căng thẳng như bây giờ. Sau khi nghe tiếng ho của Lâm Hạ Thành khuôn mặt nhỏ của cô cũng khẽ quay lại nhìn cậu khiến cậu ta giật mình, miệng nhỏ của cô khẽ mấp máy lên tiếng bắt đầu kể lại sự việc nhưng rồi lại nhìn xuống dưới chân Lâm Hạ Thành với một cục bột liền ngạc nhiên hỏi luôn.
- "Lâm Hạ Thành, chân cậu..."
Lâm Hạ Thành nhìn xuống phía chân mình rồi cười cười.
- "Từ vụ nổ hôm đó em đã bị thương nặng, chân bị gãy dẫn đến giờ chưa khỏi. Xin lỗi vì em bất tài vô dụng không đi tìm được chị"
Lục Kiều Hân trách mắng "Vì đi đón tôi nên cậu để cái chân đau này mà lái xe sao? Cậu thật là..."
Lâm Hạ Thành có vẻ kiêng nể khi cô trách mắng vì trông rất đáng sợ, cậu liền biện minh cho mình.
- "Thì là bởi vì em vui quá nên quên đau luôn rồi, em có thể để tự cử động chân được luôn"
Nói xong Lâm Hạ Thành bắt đầu thể hiện tự lung lay chân mình rồi dơ lên cao ngựa nguội.
- "Được rồi tin cậu... thể hiện lại đau thêm ra đó"
Như bị nói trúng tim đen Lâm Hạ Thành có vẻ ngần ngại bắt đầu chuyên tâm lái xe rồi lại hỏi câu cuối cùng.
- "Cơ trưởng Lục vậy chị kể đi! Vì sao vẫn sống sót mà trong khi đó mọi người tìm kiếm khắp nơi vẫn không được? Trong thời gian đó chị đã ở đâu?"
Lâm Hạ Thành đã hỏi những gì cần hỏi còn Lục Kiều Hân thì bắt đầu kể lại quá trình mình bị mất trí nhớ, khi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ đến lúc được ngồi ở trên chiếc ô tô để Lâm Hạ Thành đưa về hiện tại.
Sau khi nghe một câu chuyện như cuộc phiêu lưu của Lục Kiều Hân thì Lâm Hạ Thành cũng cảm thấy thật sự có gì đó không yên, cậu thắc là mắc tại sao cô lại không tiết lộ tên của người đàn ông cứu cô kia liền hỏi.
- "Vậy người đàn ông mà chị nói là ai? Tên gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.