Chương 11
panda
26/10/2015
Nó đi vô bếp. bắt tay vào việc nấu cháo cho hắn, còn hắn thì nằm trên phong coi tv. may sao từ nhỏ mẹ nó đã luyện cho nó nấu ăn, nên đối vs nó nấu ăn k khó gì mà ngược lại nó nấu ăn khá ngon đấy. Mẹ nó khó tính nên đã đào tạo nó thành nữ công gia chánh chính hiệu- Bây giờ mới thấy mẹ tuyệt nhất, may mình học nấu ăn từ mẹ rồi chứ k chết chắc. À mà khoan mắc gì mình phải nấu ngon cho hắn nhỉ, cứ giả ngu k biết nấu là được chứ gì, Băng Di ơi mày thông minh quá, hahahaha
Thế là nó chạy lên phòng hắn, nó thấy hắn đang coi tv rất vui vẻ, chả có dấu hiệu gì là bệnh, dậy mà bắt nó nâu cháo, coi tức k chứ. nó nói
- Ê !!!
Hắn nhíu mày nói
- Tôi có tên hẳn hoi nha
Nó hừ 1 tiếng lẩm bẩm_ tên gì chứ, đầu khỉ thì có, còn k là cục băng di động mới đúng
Hắn thấy nó cứ lẩm bẩm nên hỏi
- Cậu có bị thần kinh k? sao đứng đó nói nhảm miết thế. Vô đây làm gì?
nó lườm hắn
- hứ !!! tôi vô đây tính kêu cậu là tôi k bk nấu ăn nên khỏi làm nha, hihi tôi về nha
Hắn bảo
-Nói 1 câu đó là được về hả? nghe lọt tai nhỉ? mơ đi, k bk nấu cũng phải nấu, nhanh!!! k nói nhiều
- Nhưng......._ nó đứng hình luôn, sao nó nghĩ đơn giản thế nhỉ. bk hắn ác oy nhưng đâu ngờ ác hơn nó nghĩ nữa. Nó dậm chân đi xuống dưới bếp
Nó lục tủ lạnh thấy toàn đồ ăn hảo hạng nhìn mà mê. Bỗng nó nảy ra ý định rất tuyệt. nó cười giannoi1
- haha lần này cậu chết chắc rồi
Vậy là nó hì hục làm thức ăn cho hắn. Nhìn thấy thành quả của mình, nó vui vẻ đem lên cho hắn.
- Tôi nấu xong rồi cậu ăn nhanh đi
Hắn quay lại thấy tô cháo trước mặt nhìn bề ngoài có vẻ ổn, cũng thơm nhưng hắn có linh cảm k tốt nên bảo
-Tao k muốn ăn cháo nữa, đợi cậu lâu quá tôi hết đói luôn rồi
nó tức tới xì khói
- J chứ? tôi vất vả lắm mới nấu xong, cậu ăn đi k đổ thì phí lắm
- nếu k muốn phí thì thì cậu ăn đi_ hắn nhìn nó nói
Nó mếu
- k được, cậu bệnh nên cậu mới là người phải ăn cháo. Tôi k bệnh thì ăn làm gì. Mất công người ta nhìn vào kêu tôi dành ăn với người bệnh, mất mặt lắm
hắn cười cười
- khỏi lo, tôi cho phép cậu ăn, k ai dám nói đâu. Giờ có ăn k hay đợi tôi đút
Nó k nói được lời nào, gậy ông đập lưng ông mà, bk dậy nó k chơi xỏ hắn đâu. Nó đã bỏ bao nhiêu công sức vào tô cháo này, nó đã làm tốn bao nhiêu là muối với ớt của nhà hắn nữa chứ. khóc k ra nước mắt mà.
- thôi tôi k ăn, tôi no rồi
- hồi nảy ai than k được ăn trưa mà, dậy mà no rồi ak, nhanh nhỉ
Nó đang k biết nói sao thì bụng nó kêu, đúng là hại chủ mà. nó xấu hổ k bk chui đi đâu cho hết cái nhục to đùng ấy
Hắn lại cười nhưng chỉ mỉm thôi, kêu
- ăn đi bụng cậu đang biểu tình kìa
Nó bực quá quát
- Kệ bụng tôi!!! Tôi k ăn đâu. Ngu gì tôi ăn tô cháo này chứ. Cậu muốn chơi tôi chứ gì, bk tôi sắp hại cậu nên cậu chơi tôi phải k?
Hắn chả hiểu nó nói gì cả, chơi nó ư? hắn thấy nó chưa ăn có lòng tốt kêu nó ăn thôi mà
- cậu nói gì? chơi cậu ak? thấy tôi rảnh nhỉ. Mà cậu làm gì tô cháo phải k?_ hắn hỏi
- ừ, tôi chỉ bỏ hết gói muối nhà cậu, à còn nữa hủ ớt bột tôi cũng bỏ hết vô luôn ak nhưng tôi thấy chưa cay lắm nên bằm thêm ớt trái bỏ vào. khoảng 10 trái chứ mấy_ nó buộc miệng nói. chết rồi lỡ nói ra rồi, thế nào hắn cũng xử nó cho coi
Hắn thì k nói được lời nào, mặt càng lúc càng đen, có cần chơi hắn dữ dậy k? may mà hắn k ăn chứ k cũng nhập viện vì cháy bao tử quá
- à hóa ra cậu chơi tôi, giỏi nhỉ
Nó chạy cũng k được, tiến cũng k xong, nên thôi anh dũng chiến đấu mồm với hắn vậy
- uh tôi biết tôi giỏi rồi đâu cần khen tôi làm tôi ngại quá đấy
- chắc cậu nhát thở rồi phải k?
- k có nha, tôi còn yêu đời lắm, đâu chán sống như cậu
- tốt rất có khí phách vậy tôi sẽ coi cậu yêu đời tới khi nào
Nói xong hắn bước xuống giường tiến về chỗ nó, từng bước từng bước, nó thì nhìn mặt nham hiểm của hắn cũng thấy run run nên theo quán tính cứ lùi ra sau
Thế là nó chạy lên phòng hắn, nó thấy hắn đang coi tv rất vui vẻ, chả có dấu hiệu gì là bệnh, dậy mà bắt nó nâu cháo, coi tức k chứ. nó nói
- Ê !!!
Hắn nhíu mày nói
- Tôi có tên hẳn hoi nha
Nó hừ 1 tiếng lẩm bẩm_ tên gì chứ, đầu khỉ thì có, còn k là cục băng di động mới đúng
Hắn thấy nó cứ lẩm bẩm nên hỏi
- Cậu có bị thần kinh k? sao đứng đó nói nhảm miết thế. Vô đây làm gì?
nó lườm hắn
- hứ !!! tôi vô đây tính kêu cậu là tôi k bk nấu ăn nên khỏi làm nha, hihi tôi về nha
Hắn bảo
-Nói 1 câu đó là được về hả? nghe lọt tai nhỉ? mơ đi, k bk nấu cũng phải nấu, nhanh!!! k nói nhiều
- Nhưng......._ nó đứng hình luôn, sao nó nghĩ đơn giản thế nhỉ. bk hắn ác oy nhưng đâu ngờ ác hơn nó nghĩ nữa. Nó dậm chân đi xuống dưới bếp
Nó lục tủ lạnh thấy toàn đồ ăn hảo hạng nhìn mà mê. Bỗng nó nảy ra ý định rất tuyệt. nó cười giannoi1
- haha lần này cậu chết chắc rồi
Vậy là nó hì hục làm thức ăn cho hắn. Nhìn thấy thành quả của mình, nó vui vẻ đem lên cho hắn.
- Tôi nấu xong rồi cậu ăn nhanh đi
Hắn quay lại thấy tô cháo trước mặt nhìn bề ngoài có vẻ ổn, cũng thơm nhưng hắn có linh cảm k tốt nên bảo
-Tao k muốn ăn cháo nữa, đợi cậu lâu quá tôi hết đói luôn rồi
nó tức tới xì khói
- J chứ? tôi vất vả lắm mới nấu xong, cậu ăn đi k đổ thì phí lắm
- nếu k muốn phí thì thì cậu ăn đi_ hắn nhìn nó nói
Nó mếu
- k được, cậu bệnh nên cậu mới là người phải ăn cháo. Tôi k bệnh thì ăn làm gì. Mất công người ta nhìn vào kêu tôi dành ăn với người bệnh, mất mặt lắm
hắn cười cười
- khỏi lo, tôi cho phép cậu ăn, k ai dám nói đâu. Giờ có ăn k hay đợi tôi đút
Nó k nói được lời nào, gậy ông đập lưng ông mà, bk dậy nó k chơi xỏ hắn đâu. Nó đã bỏ bao nhiêu công sức vào tô cháo này, nó đã làm tốn bao nhiêu là muối với ớt của nhà hắn nữa chứ. khóc k ra nước mắt mà.
- thôi tôi k ăn, tôi no rồi
- hồi nảy ai than k được ăn trưa mà, dậy mà no rồi ak, nhanh nhỉ
Nó đang k biết nói sao thì bụng nó kêu, đúng là hại chủ mà. nó xấu hổ k bk chui đi đâu cho hết cái nhục to đùng ấy
Hắn lại cười nhưng chỉ mỉm thôi, kêu
- ăn đi bụng cậu đang biểu tình kìa
Nó bực quá quát
- Kệ bụng tôi!!! Tôi k ăn đâu. Ngu gì tôi ăn tô cháo này chứ. Cậu muốn chơi tôi chứ gì, bk tôi sắp hại cậu nên cậu chơi tôi phải k?
Hắn chả hiểu nó nói gì cả, chơi nó ư? hắn thấy nó chưa ăn có lòng tốt kêu nó ăn thôi mà
- cậu nói gì? chơi cậu ak? thấy tôi rảnh nhỉ. Mà cậu làm gì tô cháo phải k?_ hắn hỏi
- ừ, tôi chỉ bỏ hết gói muối nhà cậu, à còn nữa hủ ớt bột tôi cũng bỏ hết vô luôn ak nhưng tôi thấy chưa cay lắm nên bằm thêm ớt trái bỏ vào. khoảng 10 trái chứ mấy_ nó buộc miệng nói. chết rồi lỡ nói ra rồi, thế nào hắn cũng xử nó cho coi
Hắn thì k nói được lời nào, mặt càng lúc càng đen, có cần chơi hắn dữ dậy k? may mà hắn k ăn chứ k cũng nhập viện vì cháy bao tử quá
- à hóa ra cậu chơi tôi, giỏi nhỉ
Nó chạy cũng k được, tiến cũng k xong, nên thôi anh dũng chiến đấu mồm với hắn vậy
- uh tôi biết tôi giỏi rồi đâu cần khen tôi làm tôi ngại quá đấy
- chắc cậu nhát thở rồi phải k?
- k có nha, tôi còn yêu đời lắm, đâu chán sống như cậu
- tốt rất có khí phách vậy tôi sẽ coi cậu yêu đời tới khi nào
Nói xong hắn bước xuống giường tiến về chỗ nó, từng bước từng bước, nó thì nhìn mặt nham hiểm của hắn cũng thấy run run nên theo quán tính cứ lùi ra sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.