Chương 15
panda
26/10/2015
Một ngày mới bắt đầu, nó hình như không phải Băng Di của ngày hôm qua yếu đuối, mau nước mắt, nhanh gục ngã. Nó hôm nay trở lại với chiếc mặt nạ thường ngày vô tư hay cười, luôn tỏ ra mình hạnh phúc. Như thường lệ nó đến trường, chân bước nhanh vào lớp, nó nhìn lướt qua bàn mình,ôi có đông đủ mọi người đặc biệt là có hắn, nhưng không sao nó không quan tâm nữa, vẫn giữ nụ cười thật tươi nó chào- Chào mày Vy, à chào ông Ken nữa, buổi sáng tốt lành nha
Nó vui vẻ chào và quên luôn hắn, hắn nảy giờ cứ nhìn nó nhưng nhận lại là sự vô cảm đặc biệt mà nó dành cho. Nó vô bàn ngồi lôi cuốn truyện ra đọc thì nghe tiếng Vy hỏi
- Ê mày không sao chứ? sao hôm nay mày lạ dậy?
Nó nhăn mặt đáp
- Sao là sao. à!!!!! tao biết rồi hôm nay tao đẹp hơn dễ thương hơn chứ gì, haha tao biết mà, ngại quá
Vy lắc đầu
- mày trèo xuống đi không té đau bây giờ, tao đang hỏi nghiêm túc á, mày hôm qua bị sao dậy, ông Key nữa, xảy ra chuyện gì giữa 2 người
- Khổ, không có gì hết. Hôm qua tao bị bệnh mày biết rồi, còn Key hắn bị sao thì làm sao tao biết được chứ, thích thì đi hỏi hắn, à mà quên tao chả quen ai tên Key nên tao không biết gì hết, ok, tao bận đọc truyện rồi, cấm mày hỏi lung tung nữa
Vy ngơ người,suy nghĩ" con này lạ ,nói 1 hồi rồi lại kêu không quen Key, ngộ nhỉ, chắc chắn có gì đó, phải điều tra mới được"
Còn hắn ngồi bên nên tức nhiên nghe được lời nó nói, gì mà không quen chứ, rõ ràng là nó sai mà, bực nha. Nó thì cứ vui vẻ bên cuốn truyện của mình bỗng nó nhớ 1 thứ rất quan trọng bèn quay qua hỏi Vy
- Vy mai là ngày mấy?
Vy nhìn điện thoại nói
-à 24/8, sao?
Nó đang vui bỗng buồn lại, thều thào nói
- Đến rồi, nhanh quá
Vy lục lai trí nhớ mình coi là ngày quan trọng gì thì phát hiện mai là chính ngày Lio xảy ra tai nạn giao thông, Vy nhìn qua con bạn đáng thương của mình cũng thấy nao lòng
- Nu nè, mai mày muốn đi đâu tao sẽ đi chung với mày
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi buồn lại ùa về cả nỗi nhớ đang dâng trào trong nó
- Tao muốn đến 1 nơi nhưng tao muốn đi 1 mình, tao cảm ơn nhưng tao đi 1 mình được mà, yên tâm đi
Vy thấy ánh mắt cương quyết của nó nên đồng ý. nó mỉm cười hài lòng, hôm nay mọi thứ vẫn trôi qua êm đềm. nhưng chỉ có 1 chuyện là nó lơ đẹp hắn cả ngày hôm nay luôn làm cho hắn rất rất khó chịu, hắn bực mình nhưng thôi cho qua, dù gì hôm bữa hắn cũng quá đáng với nó.
Ra về nó dạo bước trên đường, nhìn trời hôm nay rất đẹp, tự nhiên nó lại nhớ đến kí ức xưa. Đó là 1 chiều cuối thu, trên đường có 2 bóng dáng tràn đầy hạnh phúc tay trong tay về nhà sau giờ học, nó và anh rất hạnh phúc, anh đã luôn ân cần quan tâm chăm sóc nó
Nó nũng nịu
- Anh à, em muốn ăn kem
anh cười hiền, nhéo má nó
- Được em muốn ăn kem gì
Nó cười nham hiểm
- E muốn ăn hết tất cả các loại kem trong quán, anh mua cho em nhé
Anh vẫn vậy không khó chịu mà rất nhẹ nhàng
- E ăn không hết đâu, mua ít thôi nhá?
Nó mếu máo
- Không chịu em muốn ăn hết cơ
Anh phải bó tay với nó và đi mua hết các hương mà trong tiệm có cho nó ăn, tất nhiên là nó chỉ ăn được 2 hay 3 cây là cùng, còn lại nó giao cho anh ăn hết, thế là tối anh ho cả đêm vì ăn kem với nó.
Mọi thứ chỉ giản đơn thế thôi nhưng làm nó nhớ mãi, nó muốn thời gian quay trở lại lúc đó để nó đối xử tốt với anh hơn, không bắt nạt anh nữa, nó muốn quay lại lúc xưa để không phải gây ra cái chết cho anh như vậy. Một lần nữa nó lại khóc, khóc thật nhiều, nó cô đơn quá, nó mệt mỏi quá, thật sự nó rất cần anh, rất cần anh, nó nhớ tới những lúc nó buồn luôn có anh bên cạnh ôm nó vào lòng, lau nước mắt cho nó, anh luôn dành mọi thứ tốt đẹp cho nó, luôn bên cạnh nó khi nó cần. Nhưng giờ đây lúc nó cần anh nhưng sao anh không xuất hiện chứ, sao anh không ở bên nó nữa chứ. Nó càng lúc khóc càng lớn hơn, nó cứ đứng đó khóc mặc kệ mọi người nhìn nó, giờ đây trong sâu thẳm trái tim nó rất cần 1 người bên cạnh nó, lắp đi khoảng trống không có anh, vơi bớt đi nỗi nhớ anh....
Nó vui vẻ chào và quên luôn hắn, hắn nảy giờ cứ nhìn nó nhưng nhận lại là sự vô cảm đặc biệt mà nó dành cho. Nó vô bàn ngồi lôi cuốn truyện ra đọc thì nghe tiếng Vy hỏi
- Ê mày không sao chứ? sao hôm nay mày lạ dậy?
Nó nhăn mặt đáp
- Sao là sao. à!!!!! tao biết rồi hôm nay tao đẹp hơn dễ thương hơn chứ gì, haha tao biết mà, ngại quá
Vy lắc đầu
- mày trèo xuống đi không té đau bây giờ, tao đang hỏi nghiêm túc á, mày hôm qua bị sao dậy, ông Key nữa, xảy ra chuyện gì giữa 2 người
- Khổ, không có gì hết. Hôm qua tao bị bệnh mày biết rồi, còn Key hắn bị sao thì làm sao tao biết được chứ, thích thì đi hỏi hắn, à mà quên tao chả quen ai tên Key nên tao không biết gì hết, ok, tao bận đọc truyện rồi, cấm mày hỏi lung tung nữa
Vy ngơ người,suy nghĩ" con này lạ ,nói 1 hồi rồi lại kêu không quen Key, ngộ nhỉ, chắc chắn có gì đó, phải điều tra mới được"
Còn hắn ngồi bên nên tức nhiên nghe được lời nó nói, gì mà không quen chứ, rõ ràng là nó sai mà, bực nha. Nó thì cứ vui vẻ bên cuốn truyện của mình bỗng nó nhớ 1 thứ rất quan trọng bèn quay qua hỏi Vy
- Vy mai là ngày mấy?
Vy nhìn điện thoại nói
-à 24/8, sao?
Nó đang vui bỗng buồn lại, thều thào nói
- Đến rồi, nhanh quá
Vy lục lai trí nhớ mình coi là ngày quan trọng gì thì phát hiện mai là chính ngày Lio xảy ra tai nạn giao thông, Vy nhìn qua con bạn đáng thương của mình cũng thấy nao lòng
- Nu nè, mai mày muốn đi đâu tao sẽ đi chung với mày
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi buồn lại ùa về cả nỗi nhớ đang dâng trào trong nó
- Tao muốn đến 1 nơi nhưng tao muốn đi 1 mình, tao cảm ơn nhưng tao đi 1 mình được mà, yên tâm đi
Vy thấy ánh mắt cương quyết của nó nên đồng ý. nó mỉm cười hài lòng, hôm nay mọi thứ vẫn trôi qua êm đềm. nhưng chỉ có 1 chuyện là nó lơ đẹp hắn cả ngày hôm nay luôn làm cho hắn rất rất khó chịu, hắn bực mình nhưng thôi cho qua, dù gì hôm bữa hắn cũng quá đáng với nó.
Ra về nó dạo bước trên đường, nhìn trời hôm nay rất đẹp, tự nhiên nó lại nhớ đến kí ức xưa. Đó là 1 chiều cuối thu, trên đường có 2 bóng dáng tràn đầy hạnh phúc tay trong tay về nhà sau giờ học, nó và anh rất hạnh phúc, anh đã luôn ân cần quan tâm chăm sóc nó
Nó nũng nịu
- Anh à, em muốn ăn kem
anh cười hiền, nhéo má nó
- Được em muốn ăn kem gì
Nó cười nham hiểm
- E muốn ăn hết tất cả các loại kem trong quán, anh mua cho em nhé
Anh vẫn vậy không khó chịu mà rất nhẹ nhàng
- E ăn không hết đâu, mua ít thôi nhá?
Nó mếu máo
- Không chịu em muốn ăn hết cơ
Anh phải bó tay với nó và đi mua hết các hương mà trong tiệm có cho nó ăn, tất nhiên là nó chỉ ăn được 2 hay 3 cây là cùng, còn lại nó giao cho anh ăn hết, thế là tối anh ho cả đêm vì ăn kem với nó.
Mọi thứ chỉ giản đơn thế thôi nhưng làm nó nhớ mãi, nó muốn thời gian quay trở lại lúc đó để nó đối xử tốt với anh hơn, không bắt nạt anh nữa, nó muốn quay lại lúc xưa để không phải gây ra cái chết cho anh như vậy. Một lần nữa nó lại khóc, khóc thật nhiều, nó cô đơn quá, nó mệt mỏi quá, thật sự nó rất cần anh, rất cần anh, nó nhớ tới những lúc nó buồn luôn có anh bên cạnh ôm nó vào lòng, lau nước mắt cho nó, anh luôn dành mọi thứ tốt đẹp cho nó, luôn bên cạnh nó khi nó cần. Nhưng giờ đây lúc nó cần anh nhưng sao anh không xuất hiện chứ, sao anh không ở bên nó nữa chứ. Nó càng lúc khóc càng lớn hơn, nó cứ đứng đó khóc mặc kệ mọi người nhìn nó, giờ đây trong sâu thẳm trái tim nó rất cần 1 người bên cạnh nó, lắp đi khoảng trống không có anh, vơi bớt đi nỗi nhớ anh....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.