Chương 4
panda
26/10/2015
1 tuần trôi qua...nó khẽ mở mắt. xung quanh nó toàn 1 màu trắng và mùi thuốc khử trùng lan tỏa khắp căn phòng. Nó nhìn quanh chợt nhớ đến 1 người quan trọng, nó leo xuống giường chạy ra phòng bệnh. Nó bắt đầu chạy quanh các hành lang của bệnh viện, nó muốn tìm kiếm 1 hình dáng quen thuộc.
Tìm hoài tìm mãi mà chả thấy, lục tung các phòng bệnh mà cũng không có. Nó đau quá, nó dừng lại ở 1 góc hành lang, nước mắt chợt trào ra, nó khóc trong đau đớn. Nó nhớ quá, nhớ hình ảnh ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy. THật sự hiện giờ nó rất cần anh, cần anh bên cạnh, cần vòng tay ấm của anh, cần câu nói:" có anh ở đây " của anh. nó khóc òa như đứa trẻ bị lạc mẹ.
Mẹ nó đi làm về vào thăm nó thì chả thấy nó đâu, tìm khắp thì thấy nó đang đứng khóc ở góc hành lang liền chạy lại ôm nó bảo
- Con mới tỉnh lại thôi sao k nằm nghỉ mà chạy ra đây hả?
- Mẹ ơi!! hức hức... Anh ấy đâu hả mẹ? con giết anh ấy phải không mẹ
- Không đâu con k phải con đâu. Đừng trách bản thân nữa
- Không phải , là do con hức hức.... là do con. tất cả tại con. Nó vừa khóc vừa đánh bản thân mình. Mẹ nó đau lòng cũng khóc theo nó
Nó bèn quay lại hỏi:
- Giờ anh ấy ở đâu dậy mẹ?
- Mẹ cũng không biết. khi đưa con vào bệnh viện thì nó cũng được đưa theo nhưng mẹ lo cho con nên chỉ đứng bên phòng con. KHoảng tiếng sau thì mẹ nghe bác sĩ nói là Lio đã mất và được gia đình đem đi rồi. Nghe đau đem qua nước ngoài làm lễ tang bên đó. tới giờ thì không còn nghe tin tức gì của Lio nữa con.
Nó nghe xong thì chỉ biết câm lặng mặc cho nước mắt cứ rơi. Thế là nó đã mất anh thật rồi, và cái chết của anh cũng do nó gây ra, nếu k cứu nó thì anh cũng không như dậy. Nó đau đớn mà chả thể làm được gì, không biết mộ anh để tới thăm, cũng không biết nhà của anh, nó tuyệt vọng.
3 tháng tiếp theo nó rơi vào trầm cảm, chỉ nhốt mình trong căn phòng nhỏ của nó. Nhờ có gia đình và Vy mà nó mới có thể trở lại quỹ đạo sống hằng ngày.
.......................................................................................................................................................................
mọi người đọc có j đóng góp ý kiến nhé!!! mình sẽ cố gắng khắc phục.^^
Tìm hoài tìm mãi mà chả thấy, lục tung các phòng bệnh mà cũng không có. Nó đau quá, nó dừng lại ở 1 góc hành lang, nước mắt chợt trào ra, nó khóc trong đau đớn. Nó nhớ quá, nhớ hình ảnh ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy. THật sự hiện giờ nó rất cần anh, cần anh bên cạnh, cần vòng tay ấm của anh, cần câu nói:" có anh ở đây " của anh. nó khóc òa như đứa trẻ bị lạc mẹ.
Mẹ nó đi làm về vào thăm nó thì chả thấy nó đâu, tìm khắp thì thấy nó đang đứng khóc ở góc hành lang liền chạy lại ôm nó bảo
- Con mới tỉnh lại thôi sao k nằm nghỉ mà chạy ra đây hả?
- Mẹ ơi!! hức hức... Anh ấy đâu hả mẹ? con giết anh ấy phải không mẹ
- Không đâu con k phải con đâu. Đừng trách bản thân nữa
- Không phải , là do con hức hức.... là do con. tất cả tại con. Nó vừa khóc vừa đánh bản thân mình. Mẹ nó đau lòng cũng khóc theo nó
Nó bèn quay lại hỏi:
- Giờ anh ấy ở đâu dậy mẹ?
- Mẹ cũng không biết. khi đưa con vào bệnh viện thì nó cũng được đưa theo nhưng mẹ lo cho con nên chỉ đứng bên phòng con. KHoảng tiếng sau thì mẹ nghe bác sĩ nói là Lio đã mất và được gia đình đem đi rồi. Nghe đau đem qua nước ngoài làm lễ tang bên đó. tới giờ thì không còn nghe tin tức gì của Lio nữa con.
Nó nghe xong thì chỉ biết câm lặng mặc cho nước mắt cứ rơi. Thế là nó đã mất anh thật rồi, và cái chết của anh cũng do nó gây ra, nếu k cứu nó thì anh cũng không như dậy. Nó đau đớn mà chả thể làm được gì, không biết mộ anh để tới thăm, cũng không biết nhà của anh, nó tuyệt vọng.
3 tháng tiếp theo nó rơi vào trầm cảm, chỉ nhốt mình trong căn phòng nhỏ của nó. Nhờ có gia đình và Vy mà nó mới có thể trở lại quỹ đạo sống hằng ngày.
.......................................................................................................................................................................
mọi người đọc có j đóng góp ý kiến nhé!!! mình sẽ cố gắng khắc phục.^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.