Chương 7: Hãy trở lại...Vì ta
thienkim_10_05
19/02/2014
- Cô chủ??-Một giọng nói vang lên đầy thông cảm
- Ngươi!!! Sao ngươikhong bảo vệ Lala?? HẢ???- Vi bật dậy,xô Kaun vào tường,một dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ môi anh.- cô chủ??-Kaun hét lên
Một sự im lặng bao trùm lấy thế giới quanh hai người. Cô khẽ nhếch môi,đôi bàn tay trắng nhẹ nhàng vẽ giữa khoảng không một ngôi sao.Cô niệm chú,từ đó,một chiếc nhẫn bạc hiện ra,đơn giản nhưng đầy oán khí.Cô mang nó vào tay,một nguồn năng lực tràn đầy trong cô,đôi chân cô trùn xuống,mặt đất nứt ra tạo nên một cái vực rộng lớn.Cô đang bay giữa không trung,vẻ đẹp lạnh lùng,đôi mắt vô hồn,một sắc đẹp đủ làm điêu đứng bất cứ ai.Đôi mắt cô lướt quanh qua đám thiên thần còn sót lại,một cái bóng lướt qua,những thiên thần gục xuống. Cái bóng khẽ cười rồi dần hiện lên trên mặt đất.Kaun bàng hoàng,không tin vào mắt mình,đó là Lala ư?? một cô gái,không ,một thiếu nữ mang trên mình chiếc giáp màu huyết,đôi môi đỏ mọng,đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch,tay cầm hai chiếc dao găm màu bạc,được chạm trổ chữ Jany.Kaun há hốc mồm,tay chỉ cô,miệng lắp bắp:
- Lala...là Lala..ư ư?-Kaun hỏi vô duyên. Một cái gật đầu nhè nhẹ,cô nhìn anh chăm chú.Mái tóc đen nhánh đang bện chặt vào khuôn mặt trái xoan vì mồ hôi,làn da trắng,vệt máu còn vương trên đôi môi anh.Cô khẽ cười,tay xoè ra,một chiếc bông sen màu tím đang nở.
Vi mĩm cười,giọng nói bă g giá ấy lại vang lên nhưng có phần hiền lành hơn;
- Đi thôi,chỉ còn một trụ sở chính cần phá,-Cô lướt mắt đến chỗ người đàn bà Diana đó,đã biến mất,cô cất bước đi,tại một nơi,có người đang nở nụ cười như nắng sớm,vô cùng đẹp đẽ nhưng cùng vô cùng nguy hiểm.
- Ngươi!!! Sao ngươikhong bảo vệ Lala?? HẢ???- Vi bật dậy,xô Kaun vào tường,một dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ môi anh.- cô chủ??-Kaun hét lên
Một sự im lặng bao trùm lấy thế giới quanh hai người. Cô khẽ nhếch môi,đôi bàn tay trắng nhẹ nhàng vẽ giữa khoảng không một ngôi sao.Cô niệm chú,từ đó,một chiếc nhẫn bạc hiện ra,đơn giản nhưng đầy oán khí.Cô mang nó vào tay,một nguồn năng lực tràn đầy trong cô,đôi chân cô trùn xuống,mặt đất nứt ra tạo nên một cái vực rộng lớn.Cô đang bay giữa không trung,vẻ đẹp lạnh lùng,đôi mắt vô hồn,một sắc đẹp đủ làm điêu đứng bất cứ ai.Đôi mắt cô lướt quanh qua đám thiên thần còn sót lại,một cái bóng lướt qua,những thiên thần gục xuống. Cái bóng khẽ cười rồi dần hiện lên trên mặt đất.Kaun bàng hoàng,không tin vào mắt mình,đó là Lala ư?? một cô gái,không ,một thiếu nữ mang trên mình chiếc giáp màu huyết,đôi môi đỏ mọng,đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch,tay cầm hai chiếc dao găm màu bạc,được chạm trổ chữ Jany.Kaun há hốc mồm,tay chỉ cô,miệng lắp bắp:
- Lala...là Lala..ư ư?-Kaun hỏi vô duyên. Một cái gật đầu nhè nhẹ,cô nhìn anh chăm chú.Mái tóc đen nhánh đang bện chặt vào khuôn mặt trái xoan vì mồ hôi,làn da trắng,vệt máu còn vương trên đôi môi anh.Cô khẽ cười,tay xoè ra,một chiếc bông sen màu tím đang nở.
Vi mĩm cười,giọng nói bă g giá ấy lại vang lên nhưng có phần hiền lành hơn;
- Đi thôi,chỉ còn một trụ sở chính cần phá,-Cô lướt mắt đến chỗ người đàn bà Diana đó,đã biến mất,cô cất bước đi,tại một nơi,có người đang nở nụ cười như nắng sớm,vô cùng đẹp đẽ nhưng cùng vô cùng nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.