Chương 7: Học sinh tiểu học
Phiên Đại Vương
26/11/2021
[Căn hộ thời tiểu học]
Chương 7: Học sinh tiểu học
Một tay bế thỏ, một tay nắm bánh mì Pháp, Vương Kết Hương đứng lặng trong bóng đêm.
Cô nghiêng đầu, cẩn thận nghe ngóng. Dường như cô nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng vọng tới từ rất xa, không nghe rõ được họ đang nói gì.
“Anh có nghe thấy không?”
“Có.”
Trong bóng đêm, họ lần mò theo hướng giọng nói vọng lại.
Bỗng nhiên, tay đang bế thỏ hẫng đi, cùng thời khắc đó, Vương Kết Hương đá phải một một mặt phẳng.
“Ân Hiển?”
Không có ai trả lời, xem ra cũng như lần trước, anh ta đã không còn ở đây nữa.
Cô đưa tay về phía trước, đụng phải một vật tròn tròn giống tay nắm cửa.
Cô nắm lấy nó, xoay qua bên phải. Quả nhiên là một cánh cửa. Cửa mở ra.
Vương Kết Hương hít sâu một hơi, rảo bước tiến lên.
Cửa mở ra rồi lại khép lại, tiếng nói chuyện gần đó to rõ hơn.
Ánh sáng quá chói lòa trong phòng làm cô choáng váng không nhìn rõ, Vương Kết Hương che tay lên mắt, mất một lúc lâu mới thích ứng được.
Một nam một nữ đang cãi nhau cách đó không xa, anh một câu tôi một câu, xen cùng tiếng đồ đạc quăng quật vỡ bể.
Vương Kết Hương nhìn bàn tay mình, và cả chiếc bánh mì Pháp đã teo nhỏ mà cô đang cầm, biết ngay mình lại bé đi.
Cô đang ở đâu đây?
Cô ngẩng đầu nhìn chung quanh: Căn phòng sạch tinh tươm không một hạt bụi, giường đơn, giá sách, bàn học.
Đi đến cạnh bàn học, Vương Kết Hương đặt tay lên mặt bàn. Bàn làm bằng gỗ, đặt một tấm kính dày phía trên. Trong khe hở giữa tấm kính và mặt bàn là một tờ thời khóa biểu, và một đống giấy khen bày kín bàn.
Tờ giấy khen ở gần cô nhất có viết: 【 Chúc mừng em Ân Hiển đã đạt được danh hiệu học sinh 3 Tốt năm nay 】.
(Học sinh 3 tốt: học tập tốt, đạo đức tốt, thể lực tốt)
Xem ra đây là phòng của Ân Hiển.
Vậy những kẻ đang cãi nhau là ai?
Vương Kết Hương đi đến cạnh cửa, lén lút mở hé cửa, nhìn ra bên ngoài.
Một bé trai cỡ tiểu học đưa lưng về phía cô, ngồi làm bài tập bên bàn ăn. Cánh cửa cạnh cậu bé đóng lại, tiếng cãi nhau quả nhiên vọng ra từ đấy.
Vương Kết Hương thầm nghĩ quái lạ thật: Bố mẹ Ân Hiển đang cãi nhau sao? Nếu thực sự là vậy, sao thằng bé vẫn có thể bình tĩnh ngồi ngoài nghe họ cãi vã được nhỉ? Chiếu theo lẽ thường, đúng ra phải vào khuyên một tí chứ?
“Rầm!!!”
Không biết thứ gì đập lên sàn nhà, lăn lộc cộc trên nền đất, tiếng khắc khẩu trong phòng bỗng dưng im bặt.
Nửa phút sau, giọng nữ cất lên.
“Tôi không thèm nhiều lời với anh nữa. Ân Chính Minh, nếu không vì Ân Hiển, nếu không phải thấy nó còn bé, thì tôi đã bỏ quách anh rồi.”
Người đàn ông không nói gì.
Cửa phòng mở ra từ bên trong, Vương Kết Hương lùi về đằng sau theo bản năng.
Một người phụ nữ cao gầy bước ra. Chị ta không thèm liếc thằng con trai đang làm bài tập lấy một cái mà lập tức mở cửa nhà họ, đi ra ngoài, sập cửa lại.
Ngòi bút của cậu bé khựng lại một lát vì tiếng sập cửa, sau đó, nó cúi gằm mặt, tiếp tục viết.
Chỉ một lát sau, người đàn ông trong phòng cũng đi ra.
Mặt ông ta có dấu bàn tay, râu ria xồm xoàm, uể oải ủ rũ. Ông ta đi vào phòng ăn, ngồi lên sofa, bực bội bật TV lên.
Chiếc TV kiểu cũ đang chiếu một bộ phim, diễn viên cười lố lăng vô cùng. Người đàn ông nhìn màn hình TV chằm chằm, không nói gì cả, chỉ hờ hững nhìn TV đăm đăm.
Không khí bên ngoài quá quái dị, đến cả Vương Kết Hương trốn trong phòng Ân Hiển cũng cảm thấy áp lực.
Một lúc lâu sau, Ân Hiển buông bút, nhúc nhích, xoay người lại.
Vương Kết Hương nhìn thấy mặt cậu bé. Ân Hiển có cặp mắt hoảng loạn, tóc mái của cậu bé quá dài, hơi che mắt nó, đôi môi hơi mỏng khẽ mím, cắt không còn giọt máu. So với lần trước, cậu bé đã lớn hơn nhiều, nhưng khí chất vẫn không thay đổi. Vương Kết Hương liên tưởng đến một chú chim sẻ nhỏ ướt nhẹp vì gió bão, Ân Hiển giống như vậy.
“Bố……”
Đối mặt với người đàn ông, cậu bé mở miệng thật thận trọng.
“Khỏi cần đi, tìm mẹ mày à?”
Người đàn ông lấy điều khiển từ xa đổi kênh, chưa đợi TV chuyển cảnh, ông ta đã bấm nút chuyển kênh liên tục.
Hình ảnh trên màn hình xẹt qua xẹt lại không ngừng.
“Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, trẻ con đừng có lo chuyện người lớn, chuyên tâm học bài đi.”
Ân Hiển cụp mắt, chuyển hướng về bàn ăn.
“Đề toán tao bảo mày làm mày đã làm xong chưa? Tính mày di truyền của mẹ mày, chuyện đếch gì cũng dong dài cà kê, dây dưa dây cà mãi không xong.”
Người đàn ông làu bàu đứng lên, giật quyển sách bài tập trong tay thằng bé.
Mắt ông ta quét qua mấy hàng chữ, đôi mày nhăn lại, đập thẳng quyển sách vào gáy Ân Hiển.
“Lại làm sai câu hỏi lớn thứ 3 rồi.”
Quyển sách nện xuống, bìa sách đập lên đầu đứa trẻ. Thằng bé cứ ngồi thẳng lưng, không biết đường trốn, chỉ cố đấm ăn xôi ngồi sát cạnh bố.
“Lại sai rồi, lại sai rồi.
“Mày ngu đến độ tao còn hoài nghi không biết mày có phải con tao không, sao mày lại ngu thế hả?”
Vương Kết Hương nhìn mà kinh hãi.
Cô nắm vũ khí, nhưng lại khó lựa chọn nước đi tiếp theo, liệu cô có nên lao ra giúp đỡ Ân Hiển không?
Cô vốn định án binh bất động, quan sát xem người gây bất lợi với Ân Hiển là ai, chờ đến lúc người nọ xuất hiện, cô sẽ lao ra từ đằng sau cho gã ăn một gậy. Cô không ngờ lại gặp phải tình cảnh hiện tại, đấy là gia đình anh ta, là bố của anh ta. Đây không phải vấn để có thể giải quyết bằng dăm câu ba điều, một sớm một chiều mà xong.
Ân Hiển đang khóc, thằng bé rụt rè nhắm chặt mắt, nước mắt rơi từng giọt.
Nhất định thằng bé không muốn khóc, hốc mắt nó đỏ au vì cố kìm lệ. Nước mắt trào ra, nó tự giác đưa tay quệt thật nhanh.
Nhưng thằng bé vẫn bị bố nó thoá mạ một trận.
“Khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc. Khóc là vô dụng nhất, kẻ yếu đuối lúc nào cũng khóc.”
Đập nát quyển sách bài tập, nhưng bố thằng bé vẫn chưa đã nghiền.
Ân Hiển ngồi trên ghế, tấm lưng gầy yếu gập lại. Thằng bé không thể ngừng nức nở, nó đành cúi gằm mặt, cúi đến mức không ai thấy nữa.
“Mày có tư cách gì mà khóc? Tao không cho mày ăn hay không cho mày mặc? Mày chết cha hay là chết mẹ? Tao hết lòng giám sát mày học hành, yêu cầu nghiêm khắc với mày là để rèn luyện cho mày, nuôi mày nên người, vì tao thương mày. Tao cực khổ kiếm tiền, là vì cái nhà này. Người khác có cái gì thì mày có cái đấy, mày còn không thỏa mãn à? Mày có gì mà phải ấm ức? Mày bày cái vẻ dị dạng này cho ai xem?”
Ông ta nắm tóc Ân Hiển, lắc thằng bé, lải nhải kêu ca.
“Mỗi ngày về nhà thấy cái vẻ uất ức của mày là tao lại thấy ghét, khóc khóc khóc, mày đừng có yếu ớt như thế nữa được không?”
“Này!”
Vương Kết Hương đá văng cửa phòng, vung chiếc bánh mì Pháp, gằn giọng đến là hùng hồn.
“Chú mà còn đánh cậu ấy, cháu sẽ báo cảnh sát bắt chú.”
Cô không thể nhịn nổi nữa. Mặc dù biết hành vi của mình có thể lỗ mãng, sự trợ giúp của cô có lẽ chỉ là phiến diện, nhưng cô thật sự không thể nhịn nhục, trơ mắt nhìn trẻ con bị đánh bị mắng nữa.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Ân Chính Minh, Vương Kết Hương hùng hồn oai vệ bước lên, bảo vệ Ân Hiển đằng sau.
“Mày là ai? Sao lại ở nhà tao?”
Người đàn ông cao hơn Vương Kết Hương quá nhiều, cô ngước cằm, chống nạnh tỏ vẻ dữ dằn. Cô lườm ông ta bằng lỗ mũi, khí thế chẳng kém cạnh ông ta tẹo nào.
“Cháu là……” Vương Kết Hương nói bừa mà chẳng đỏ mặt hay thở gấp: “Con gái nhà kế bên.”
“Nhà kế bên?” Ân Chính Minh nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vào nhà chú kiểu gì?”
“Từ cửa sổ, ban công cửa sổ.”
Vương Kết Hương ném chiếc bánh mì Pháp trong tay vào lòng ông ta: “Mẹ cháu sai cháu mang bánh mì sang cho nhà mình, cháu muốn đưa Ân Hiển đi chơi.”
Dứt lời, cô mặc kệ Ân Chính Minh có đồng ý hay không, túm Ân Hiển đi thẳng về phía cửa.
“Đợi chút.”
Ông ta gọi giật họ lại.
Vương Kết Hương cố sức kéo, nhưng Ân Hiển không đi.
Ân Chính Minh mở ví, rút ra một tờ 100 tệ, đưa cho Ân Hiển.
“Học theo những đứa trẻ khác, bình thường tươi tắn lên, cười nhiều hơn, đi chơi nhiều hơn đi. Khu nhà này có nhiều đứa biết đi xe đạp đấy, bố mua xe đạp cho mày, mày cũng đạp xe đi chơi đi.”
Giọng ông ta dịu đi. Ân Hiển vẫn chưa hoàn hồn từ trận quát tháo nghiêm trọng kia, nó không dám hé mắt nhìn bố.
Vẻ mặt vâng vâng dạ dạ kia lại chọc giận Ân Chính Minh lần thứ hai.
“Đúng là giống quái thai. Suốt ngày mặt ủ mày ê, chỉ biết ngồi mốc người trong nhà. Mày không thích ra ngoài thì cút về làm bài đi.”
Ân Hiển nắm ống quần, cúi đầu xuống.
“Sao chú có thể nói chuyện với trẻ con như thế chứ?”
Vương Kết Hương đẩy Ân Chính Minh một cái, đẩy ông ta ra xa khỏi đứa trẻ.
Cô nhìn về phía Ân Hiển, một Ân Hiển bé bỏng, thơ dại, không chốn dung thân. Thằng bé cúi đầu, cất bước, nhặt quyển sách bài tập bị vứt trên nền lên, quay về chiếc bàn bày đầy bài tập.
Bàn tay nhỏ của nó cố hết sức đè lên sách bài tập, đè góc sách thẳng thớm. Mái tóc xõa xuống che khuất mắt nó, Ân Hiển bắt đầu sửa lại bài tập lớp số 3 mà bố bảo nó đã làm sai.
Bên ngoài có ánh nắng tươi đẹp, đám con nít chạy tới chạy lui vui vẻ cười đùa.
Ân Hiển lặng lẽ cuộn mình trong góc phòng ăn, làm đề toán. Thân mình thằng bé bị ánh nắng bỏ quên, một cái bóng nhỏ phủ lên khe hở của đống sách vở; thằng bé để mặc vùng màu xám bò lên lưng mình, mọc rêu xanh, không để tâm chút nào.
“Đi, đi theo tớ.”
Cô chắn đống sách bài tập của thằng bé lại, cứng rắn đan mười ngón tay với nó.
Ân Hiển lắc đầu với cô, rút tay mình ra.
Trái tim Vương Kết Hương nát vụn.
“Cậu nhìn tớ này.”
Cô nâng mặt thằng bé lên. Bốn mắt nhìn nhau, khóe mắt cậu bé lại trào ra nước mắt.
Dòng lệ không nghe lời này khiến đứa trẻ co rúm lại, Vương Kết Hương nhẹ giọng an ủi nó: “Không sao đâu, không sao đâu.
“Cậu nghe tớ nói này, Ân Hiển Ân Hiển.”
Nhìn đôi mắt ướt nhòe lệ của thằng bé, cô sửa lại tóc mái cho nó, lau nước mắt cho nó.
“Được phép khóc mà, khóc là bình thường. Cậu không dị dạng, không phải quái thai, đừng sợ.”
Cô ôm lấy thằng bé, vẻ mặt nghiêm túc như hiệu trưởng, như thầy quản sinh đang phát biểu.
Cô vô cùng nghiêm túc nói với thằng bé.
“Cậu không biết cậu giỏi thế nào đâu, từ đầu đến chân, từ đầu đến cuối……
“Ân Hiển à, cậu là người tuyệt nhất.
“Chính là cậu đó!” Vương Kết Hương giơ ngón cái thật kêu với thằng bé. Ngón tay ịn lên mặt Ân Hiển, chứng thực cho thằng bé.
“Tất cả mọi người trên thế giới này nên thích cậu mới phải, thích như được nghỉ lễ, thích như được phát tiền ý. Tất cả những ai không thích cậu, thì đấy là vì người ta có vấn đề, thẩm mỹ của họ khuyết tật! Đầu óc họ bị khùng!”
Ân Chính Minh vốn đã không có thiện cảm với Vương Kết Hương, nghe cô bóng gió chửi mình, ông ta tiện cớ đuổi cô ra ngoài.
“Con ranh này đúng là mất dạy. Đầu tiên là trèo ban công vào nhà người khác, bây giờ lại dạy con tao mấy câu vớ va vớ vẩn. Bố mẹ mày đâu? Tao phải mang mày đi……”
Vương Kết Hương nháy mắt ra hiệu với Ân Hiển.
Lần này cô kéo được thằng bé lên, cô kéo nhẹ nó một cái, thằng bé bật dậy khỏi bàn đứng xuống sàn.
“Ân Hiển!”
Ân Chính Minh hét lớn một tiếng, cản đường hai đứa.
Vương Kết Hương bước qua chân ông ta, nghiêng eo đi, né cánh tay ông ta, dắt Ân Hiển chạy về phía cửa nhà.
“Lại chạy trốn.”
Tiếng gió phất qua tai, dường như cô gặp ảo giác, cô cảm thấy Ân Hiển bản trưởng thành đang nói chuyện với mình.
Với giọng điệu như cười như không quen thuộc, anh ta nói.
“Em không có ý tưởng gì mới à, Vương Ú Nu?”
Cô quay đầu lại.
Chỉ có Ân Hiển thời tiểu học nắm chặt tay cô.
Mới đó mà họ đã chạy hết tầng ba, xuống tới tầng dưới. Thằng bé mệt bở hơi tai, thở hổn hà hổn hển.
[HẾT CHƯƠNG 7]
Chương 7: Học sinh tiểu học
Một tay bế thỏ, một tay nắm bánh mì Pháp, Vương Kết Hương đứng lặng trong bóng đêm.
Cô nghiêng đầu, cẩn thận nghe ngóng. Dường như cô nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng vọng tới từ rất xa, không nghe rõ được họ đang nói gì.
“Anh có nghe thấy không?”
“Có.”
Trong bóng đêm, họ lần mò theo hướng giọng nói vọng lại.
Bỗng nhiên, tay đang bế thỏ hẫng đi, cùng thời khắc đó, Vương Kết Hương đá phải một một mặt phẳng.
“Ân Hiển?”
Không có ai trả lời, xem ra cũng như lần trước, anh ta đã không còn ở đây nữa.
Cô đưa tay về phía trước, đụng phải một vật tròn tròn giống tay nắm cửa.
Cô nắm lấy nó, xoay qua bên phải. Quả nhiên là một cánh cửa. Cửa mở ra.
Vương Kết Hương hít sâu một hơi, rảo bước tiến lên.
Cửa mở ra rồi lại khép lại, tiếng nói chuyện gần đó to rõ hơn.
Ánh sáng quá chói lòa trong phòng làm cô choáng váng không nhìn rõ, Vương Kết Hương che tay lên mắt, mất một lúc lâu mới thích ứng được.
Một nam một nữ đang cãi nhau cách đó không xa, anh một câu tôi một câu, xen cùng tiếng đồ đạc quăng quật vỡ bể.
Vương Kết Hương nhìn bàn tay mình, và cả chiếc bánh mì Pháp đã teo nhỏ mà cô đang cầm, biết ngay mình lại bé đi.
Cô đang ở đâu đây?
Cô ngẩng đầu nhìn chung quanh: Căn phòng sạch tinh tươm không một hạt bụi, giường đơn, giá sách, bàn học.
Đi đến cạnh bàn học, Vương Kết Hương đặt tay lên mặt bàn. Bàn làm bằng gỗ, đặt một tấm kính dày phía trên. Trong khe hở giữa tấm kính và mặt bàn là một tờ thời khóa biểu, và một đống giấy khen bày kín bàn.
Tờ giấy khen ở gần cô nhất có viết: 【 Chúc mừng em Ân Hiển đã đạt được danh hiệu học sinh 3 Tốt năm nay 】.
(Học sinh 3 tốt: học tập tốt, đạo đức tốt, thể lực tốt)
Xem ra đây là phòng của Ân Hiển.
Vậy những kẻ đang cãi nhau là ai?
Vương Kết Hương đi đến cạnh cửa, lén lút mở hé cửa, nhìn ra bên ngoài.
Một bé trai cỡ tiểu học đưa lưng về phía cô, ngồi làm bài tập bên bàn ăn. Cánh cửa cạnh cậu bé đóng lại, tiếng cãi nhau quả nhiên vọng ra từ đấy.
Vương Kết Hương thầm nghĩ quái lạ thật: Bố mẹ Ân Hiển đang cãi nhau sao? Nếu thực sự là vậy, sao thằng bé vẫn có thể bình tĩnh ngồi ngoài nghe họ cãi vã được nhỉ? Chiếu theo lẽ thường, đúng ra phải vào khuyên một tí chứ?
“Rầm!!!”
Không biết thứ gì đập lên sàn nhà, lăn lộc cộc trên nền đất, tiếng khắc khẩu trong phòng bỗng dưng im bặt.
Nửa phút sau, giọng nữ cất lên.
“Tôi không thèm nhiều lời với anh nữa. Ân Chính Minh, nếu không vì Ân Hiển, nếu không phải thấy nó còn bé, thì tôi đã bỏ quách anh rồi.”
Người đàn ông không nói gì.
Cửa phòng mở ra từ bên trong, Vương Kết Hương lùi về đằng sau theo bản năng.
Một người phụ nữ cao gầy bước ra. Chị ta không thèm liếc thằng con trai đang làm bài tập lấy một cái mà lập tức mở cửa nhà họ, đi ra ngoài, sập cửa lại.
Ngòi bút của cậu bé khựng lại một lát vì tiếng sập cửa, sau đó, nó cúi gằm mặt, tiếp tục viết.
Chỉ một lát sau, người đàn ông trong phòng cũng đi ra.
Mặt ông ta có dấu bàn tay, râu ria xồm xoàm, uể oải ủ rũ. Ông ta đi vào phòng ăn, ngồi lên sofa, bực bội bật TV lên.
Chiếc TV kiểu cũ đang chiếu một bộ phim, diễn viên cười lố lăng vô cùng. Người đàn ông nhìn màn hình TV chằm chằm, không nói gì cả, chỉ hờ hững nhìn TV đăm đăm.
Không khí bên ngoài quá quái dị, đến cả Vương Kết Hương trốn trong phòng Ân Hiển cũng cảm thấy áp lực.
Một lúc lâu sau, Ân Hiển buông bút, nhúc nhích, xoay người lại.
Vương Kết Hương nhìn thấy mặt cậu bé. Ân Hiển có cặp mắt hoảng loạn, tóc mái của cậu bé quá dài, hơi che mắt nó, đôi môi hơi mỏng khẽ mím, cắt không còn giọt máu. So với lần trước, cậu bé đã lớn hơn nhiều, nhưng khí chất vẫn không thay đổi. Vương Kết Hương liên tưởng đến một chú chim sẻ nhỏ ướt nhẹp vì gió bão, Ân Hiển giống như vậy.
“Bố……”
Đối mặt với người đàn ông, cậu bé mở miệng thật thận trọng.
“Khỏi cần đi, tìm mẹ mày à?”
Người đàn ông lấy điều khiển từ xa đổi kênh, chưa đợi TV chuyển cảnh, ông ta đã bấm nút chuyển kênh liên tục.
Hình ảnh trên màn hình xẹt qua xẹt lại không ngừng.
“Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, trẻ con đừng có lo chuyện người lớn, chuyên tâm học bài đi.”
Ân Hiển cụp mắt, chuyển hướng về bàn ăn.
“Đề toán tao bảo mày làm mày đã làm xong chưa? Tính mày di truyền của mẹ mày, chuyện đếch gì cũng dong dài cà kê, dây dưa dây cà mãi không xong.”
Người đàn ông làu bàu đứng lên, giật quyển sách bài tập trong tay thằng bé.
Mắt ông ta quét qua mấy hàng chữ, đôi mày nhăn lại, đập thẳng quyển sách vào gáy Ân Hiển.
“Lại làm sai câu hỏi lớn thứ 3 rồi.”
Quyển sách nện xuống, bìa sách đập lên đầu đứa trẻ. Thằng bé cứ ngồi thẳng lưng, không biết đường trốn, chỉ cố đấm ăn xôi ngồi sát cạnh bố.
“Lại sai rồi, lại sai rồi.
“Mày ngu đến độ tao còn hoài nghi không biết mày có phải con tao không, sao mày lại ngu thế hả?”
Vương Kết Hương nhìn mà kinh hãi.
Cô nắm vũ khí, nhưng lại khó lựa chọn nước đi tiếp theo, liệu cô có nên lao ra giúp đỡ Ân Hiển không?
Cô vốn định án binh bất động, quan sát xem người gây bất lợi với Ân Hiển là ai, chờ đến lúc người nọ xuất hiện, cô sẽ lao ra từ đằng sau cho gã ăn một gậy. Cô không ngờ lại gặp phải tình cảnh hiện tại, đấy là gia đình anh ta, là bố của anh ta. Đây không phải vấn để có thể giải quyết bằng dăm câu ba điều, một sớm một chiều mà xong.
Ân Hiển đang khóc, thằng bé rụt rè nhắm chặt mắt, nước mắt rơi từng giọt.
Nhất định thằng bé không muốn khóc, hốc mắt nó đỏ au vì cố kìm lệ. Nước mắt trào ra, nó tự giác đưa tay quệt thật nhanh.
Nhưng thằng bé vẫn bị bố nó thoá mạ một trận.
“Khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc. Khóc là vô dụng nhất, kẻ yếu đuối lúc nào cũng khóc.”
Đập nát quyển sách bài tập, nhưng bố thằng bé vẫn chưa đã nghiền.
Ân Hiển ngồi trên ghế, tấm lưng gầy yếu gập lại. Thằng bé không thể ngừng nức nở, nó đành cúi gằm mặt, cúi đến mức không ai thấy nữa.
“Mày có tư cách gì mà khóc? Tao không cho mày ăn hay không cho mày mặc? Mày chết cha hay là chết mẹ? Tao hết lòng giám sát mày học hành, yêu cầu nghiêm khắc với mày là để rèn luyện cho mày, nuôi mày nên người, vì tao thương mày. Tao cực khổ kiếm tiền, là vì cái nhà này. Người khác có cái gì thì mày có cái đấy, mày còn không thỏa mãn à? Mày có gì mà phải ấm ức? Mày bày cái vẻ dị dạng này cho ai xem?”
Ông ta nắm tóc Ân Hiển, lắc thằng bé, lải nhải kêu ca.
“Mỗi ngày về nhà thấy cái vẻ uất ức của mày là tao lại thấy ghét, khóc khóc khóc, mày đừng có yếu ớt như thế nữa được không?”
“Này!”
Vương Kết Hương đá văng cửa phòng, vung chiếc bánh mì Pháp, gằn giọng đến là hùng hồn.
“Chú mà còn đánh cậu ấy, cháu sẽ báo cảnh sát bắt chú.”
Cô không thể nhịn nổi nữa. Mặc dù biết hành vi của mình có thể lỗ mãng, sự trợ giúp của cô có lẽ chỉ là phiến diện, nhưng cô thật sự không thể nhịn nhục, trơ mắt nhìn trẻ con bị đánh bị mắng nữa.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Ân Chính Minh, Vương Kết Hương hùng hồn oai vệ bước lên, bảo vệ Ân Hiển đằng sau.
“Mày là ai? Sao lại ở nhà tao?”
Người đàn ông cao hơn Vương Kết Hương quá nhiều, cô ngước cằm, chống nạnh tỏ vẻ dữ dằn. Cô lườm ông ta bằng lỗ mũi, khí thế chẳng kém cạnh ông ta tẹo nào.
“Cháu là……” Vương Kết Hương nói bừa mà chẳng đỏ mặt hay thở gấp: “Con gái nhà kế bên.”
“Nhà kế bên?” Ân Chính Minh nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vào nhà chú kiểu gì?”
“Từ cửa sổ, ban công cửa sổ.”
Vương Kết Hương ném chiếc bánh mì Pháp trong tay vào lòng ông ta: “Mẹ cháu sai cháu mang bánh mì sang cho nhà mình, cháu muốn đưa Ân Hiển đi chơi.”
Dứt lời, cô mặc kệ Ân Chính Minh có đồng ý hay không, túm Ân Hiển đi thẳng về phía cửa.
“Đợi chút.”
Ông ta gọi giật họ lại.
Vương Kết Hương cố sức kéo, nhưng Ân Hiển không đi.
Ân Chính Minh mở ví, rút ra một tờ 100 tệ, đưa cho Ân Hiển.
“Học theo những đứa trẻ khác, bình thường tươi tắn lên, cười nhiều hơn, đi chơi nhiều hơn đi. Khu nhà này có nhiều đứa biết đi xe đạp đấy, bố mua xe đạp cho mày, mày cũng đạp xe đi chơi đi.”
Giọng ông ta dịu đi. Ân Hiển vẫn chưa hoàn hồn từ trận quát tháo nghiêm trọng kia, nó không dám hé mắt nhìn bố.
Vẻ mặt vâng vâng dạ dạ kia lại chọc giận Ân Chính Minh lần thứ hai.
“Đúng là giống quái thai. Suốt ngày mặt ủ mày ê, chỉ biết ngồi mốc người trong nhà. Mày không thích ra ngoài thì cút về làm bài đi.”
Ân Hiển nắm ống quần, cúi đầu xuống.
“Sao chú có thể nói chuyện với trẻ con như thế chứ?”
Vương Kết Hương đẩy Ân Chính Minh một cái, đẩy ông ta ra xa khỏi đứa trẻ.
Cô nhìn về phía Ân Hiển, một Ân Hiển bé bỏng, thơ dại, không chốn dung thân. Thằng bé cúi đầu, cất bước, nhặt quyển sách bài tập bị vứt trên nền lên, quay về chiếc bàn bày đầy bài tập.
Bàn tay nhỏ của nó cố hết sức đè lên sách bài tập, đè góc sách thẳng thớm. Mái tóc xõa xuống che khuất mắt nó, Ân Hiển bắt đầu sửa lại bài tập lớp số 3 mà bố bảo nó đã làm sai.
Bên ngoài có ánh nắng tươi đẹp, đám con nít chạy tới chạy lui vui vẻ cười đùa.
Ân Hiển lặng lẽ cuộn mình trong góc phòng ăn, làm đề toán. Thân mình thằng bé bị ánh nắng bỏ quên, một cái bóng nhỏ phủ lên khe hở của đống sách vở; thằng bé để mặc vùng màu xám bò lên lưng mình, mọc rêu xanh, không để tâm chút nào.
“Đi, đi theo tớ.”
Cô chắn đống sách bài tập của thằng bé lại, cứng rắn đan mười ngón tay với nó.
Ân Hiển lắc đầu với cô, rút tay mình ra.
Trái tim Vương Kết Hương nát vụn.
“Cậu nhìn tớ này.”
Cô nâng mặt thằng bé lên. Bốn mắt nhìn nhau, khóe mắt cậu bé lại trào ra nước mắt.
Dòng lệ không nghe lời này khiến đứa trẻ co rúm lại, Vương Kết Hương nhẹ giọng an ủi nó: “Không sao đâu, không sao đâu.
“Cậu nghe tớ nói này, Ân Hiển Ân Hiển.”
Nhìn đôi mắt ướt nhòe lệ của thằng bé, cô sửa lại tóc mái cho nó, lau nước mắt cho nó.
“Được phép khóc mà, khóc là bình thường. Cậu không dị dạng, không phải quái thai, đừng sợ.”
Cô ôm lấy thằng bé, vẻ mặt nghiêm túc như hiệu trưởng, như thầy quản sinh đang phát biểu.
Cô vô cùng nghiêm túc nói với thằng bé.
“Cậu không biết cậu giỏi thế nào đâu, từ đầu đến chân, từ đầu đến cuối……
“Ân Hiển à, cậu là người tuyệt nhất.
“Chính là cậu đó!” Vương Kết Hương giơ ngón cái thật kêu với thằng bé. Ngón tay ịn lên mặt Ân Hiển, chứng thực cho thằng bé.
“Tất cả mọi người trên thế giới này nên thích cậu mới phải, thích như được nghỉ lễ, thích như được phát tiền ý. Tất cả những ai không thích cậu, thì đấy là vì người ta có vấn đề, thẩm mỹ của họ khuyết tật! Đầu óc họ bị khùng!”
Ân Chính Minh vốn đã không có thiện cảm với Vương Kết Hương, nghe cô bóng gió chửi mình, ông ta tiện cớ đuổi cô ra ngoài.
“Con ranh này đúng là mất dạy. Đầu tiên là trèo ban công vào nhà người khác, bây giờ lại dạy con tao mấy câu vớ va vớ vẩn. Bố mẹ mày đâu? Tao phải mang mày đi……”
Vương Kết Hương nháy mắt ra hiệu với Ân Hiển.
Lần này cô kéo được thằng bé lên, cô kéo nhẹ nó một cái, thằng bé bật dậy khỏi bàn đứng xuống sàn.
“Ân Hiển!”
Ân Chính Minh hét lớn một tiếng, cản đường hai đứa.
Vương Kết Hương bước qua chân ông ta, nghiêng eo đi, né cánh tay ông ta, dắt Ân Hiển chạy về phía cửa nhà.
“Lại chạy trốn.”
Tiếng gió phất qua tai, dường như cô gặp ảo giác, cô cảm thấy Ân Hiển bản trưởng thành đang nói chuyện với mình.
Với giọng điệu như cười như không quen thuộc, anh ta nói.
“Em không có ý tưởng gì mới à, Vương Ú Nu?”
Cô quay đầu lại.
Chỉ có Ân Hiển thời tiểu học nắm chặt tay cô.
Mới đó mà họ đã chạy hết tầng ba, xuống tới tầng dưới. Thằng bé mệt bở hơi tai, thở hổn hà hổn hển.
[HẾT CHƯƠNG 7]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.