Chương 67: Hòn đảo của anh (Hoàn thành phần chính)
Phiên Đại Vương
26/11/2021
Hàng rào xanh đen, bầu trời tăm tối, một tia sét giáng xuống.
Vương Kết Hương gọi tên đứa trẻ.
Người nó ướt đẫm, nó không nhúc nhích.
Trước mặt cô có rất nhiều nhân tố không an toàn, nhưng cô không còn thời gian để do dự nữa.
Vương Kết Hương đeo găng tay, chạm vào thằng bé, cô nâng đôi cánh tay gầy mảnh dẻ lên, bế thằng bé ra khỏi hàng rào sắt.
Cô không bị giật điện!
Vương Kết Hương nhanh chóng đưa Hứa Kỳ đến dưới mái hiên.
Cô đặt thằng bé nằm ra đất, vừa kêu cứu vừa kiểm tra xem nó còn dấu hiệu sống hay không.
Ngừng thở rồi……
Nhịp tim vẫn còn!
Các giáo viên nghe thấy tiếng hô hoán của cô thì chạy đến.
Có người giúp sơ cứu, hô hấp nhân tạo; có người gọi điện hộ; có người đến chỗ hàng rào, dựng cột điện lên.
Mười lăm phút sau.
Xe cứu thương tới nơi, Hứa Kỳ khôi phục nhịp thở, được đưa đến bệnh viện.
Vương Kết Hương tháo găng tay cao su, đầu mướt mát mồ hôi……
Cô sống sót rồi!
Cô đã làm được chuyện mà lần trước cô không thể làm!
Những người xung quanh còn đang đắm chìm trong niềm vui khi cứu được đứa trẻ, Vương Kết Hương quay lại nhà bếp một mình, cầm di động của mình lên.
Cô chạy vào màn mưa, chạy ra ngoài nhà trẻ.
Cô gọi vào số máy mà mình đã nằm lòng.
Cảm ơn trời đất, cuộc gọi kết nối được.
Tiếng tút vang lên, cô cầu nguyện sẽ có người bắt máy.
Tất cả những người đi đường trên phố đều mang khuôn mặt của kẻ làm nền, không biết chạy tới đâu sẽ gặp phải vách ngăn.
Vương Kết Hương chạy liên tục, chân trước giẫm vào vũng nước, chân sau đạp lên nền xi-măng khô ráo.
Tiến về phía trước, tiếp tục tiến về phía trước. Cô chạy xuyên suốt cơn mưa nặng hạt này.
Đầu kia rốt cuộc cũng bắt máy.
“Alo.”
“Ân Hiển!” Cô không giấu nổi nỗi vui sướng.
Giọng điệu anh vẫn cứng đờ như trong cuộc cãi vã hôm qua: “Ừ?”
“Chúng mình làm lành đi.” Cô nói.
“Được.” Anh đáp.
Vương Kết Hương nâng tay áo lên, lau sạch nước mưa trên mặt.
Cô dừng giữa đường, nhìn về phương xa.
Mặt trời ló ra, những đụn mây trắng bay trên bầu trời.
“Bây giờ em sẽ đến gặp anh.”
*
Qua cơn mưa trời lại sáng.
Tiếp theo, sẽ là một ngày rất rất đẹp trời.
Vương Kết Hương đứng chờ Ân Hiển ở dưới công ty anh.
Ánh nắng vô cùng xán lạn, cả thế giới là một khoảng đất trời mới tươi sáng.
Vương Kết Hương tắm mình trong ánh mặt trời, không khỏi nhắm mắt lại, thân thể dường như được ngâm trong làn nước sông làm bằng ánh nắng ấm áp. Cô đã ở trên đảo Thỏ Con quá lâu, đã quá mệt mỏi và buồn ngủ. Cô cực kỳ muốn được ngủ một giấc thoải mái.
Di động vang lên, cô nhìn vào màn hình.
Là tin nhắn của Ân Hiển, anh nói anh sắp tới rồi.
Vương Kết Hương thấy hơi căng thẳng, cô đưa tay vuốt lại tóc mình.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên đằng sau cô, dường như cô cũng cảm giác được.
Cô quay lại nhìn.
Bãi bể đã hóa nương dâu.
Gương mặt của người cô yêu nay đã nhuốm màu thời gian.
Anh vẫn có hàng mày rậm, đôi môi mỏng, cặp mắt sâu thẳm. Trên mặt anh có thêm nếp nhăn, hốc mắt hơi trũng xuống.
Anh bế chú thỏ mà cô tìm đã lâu—— bộ lông trắng bông xù, đôi mắt hai mí xinh xắn, có viền màu vàng nhạt như đánh phấn mắt.
“Ú Nu……”
Ân Hiển cười vô cùng vui vẻ, anh nói.
“Ú Nu, anh mua thỏ rồi.”
Thời gian đã trôi qua bao lâu?
Hai mươi năm, ba mươi năm?
Cô vẫn ở tuổi 23, trẻ trung xinh đẹp.
Anh đã trung niên, mái tóc hoa râm.
Ân Hiển mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, đưa chú thỏ ngoan ngoãn cho cô.
Vương Kết Hương không muốn nhận.
Cô nhìn chú thỏ, cau mày, sống mũi cay cay.
——Trên bệnh án của anh có viết: Bệnh trầm cảm, Rối loạn mất trí nhớ phân ly.
—— Căn nhà của họ xuất hiện trên hòn đảo, cô là một trong những nguyên nhân gây bệnh của anh.
“Tội gì anh phải vậy?”
Cô thà rằng anh ruồng bỏ tình yêu này, còn hơn thấy anh vụn vỡ, mấy chục năm đã qua mà vẫn chưa thể chữa lành vết thương lòng.
“Em đã chia tay với anh rồi anh biết không? Dù em không chết, em vẫn sẽ chia tay anh.”
“Anh không tin, chúng mình sẽ luôn làm lành với nhau, em sẽ luôn trở về.”
Anh cười tủm tỉm nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ khôn lỏi cực kỳ tự tin.
“Lần nào em cũng nói em sẽ đi, nhưng anh biết, chỉ cần anh tiếp tục chờ đợi, em sẽ luôn quay về.
“Sao em có thể không quay về được, em luôn luôn, luôn luôn……” Còn chưa nói hết câu tiếp theo, giọng anh đã nghẹn lại.
“Tại sao em lại xuất hiện ở đây? Không phải có thiên đường ư? Em chịu nhiều khổ sở như thế, phải đến nơi tốt đẹp chứ, Kết Hương.”
Hốc mắt cô đong đầy nước mắt, cô cố nặn ra nụ cười với anh.
“Em lang thang trong địa ngục linh hồn. Lúc chết em còn chưa hoàn thành tâm nguyện, em nghĩ rằng mình còn chưa được tới hòn đảo của anh.”
Ân Hiển lặng lẽ rơi lệ.
Tại bờ biển mấy chục năm về trước, gió biển thổi qua vạt áo anh, sóng biển xôn xao xô vào bờ cát, những chú chim biển bay vòng vòng trên trời, ríu rít không ngừng.
Vương Kết Hương chán ngán thất vọng, hỏi anh từng câu từng chữ: “Ân Hiển, anh có yêu em không?”
Anh im lặng thay lời đáp.
Bây giờ, vượt qua dòng thời gian đằng đẵng, anh trở về tặng thỏ cho cô, đưa cô câu trả lời.
Vương Kết Hương vuốt ve gương mặt Ân Hiển, lau nước mắt cho anh.
—— Em đã từng tiếc nuối vì chưa được nghe anh nói “Anh yêu em”, đã từng tiếc nuối vì chưa từng nói “Em yêu anh”. Nhưng người yêu dấu của em ơi, thật ra chúng mình đều hiểu, không cần phải nói thành lời.
“Ân Hiển, dù không thể bầu bạn với anh hết cuộc đời này, nhưng cảm ơn anh, vì đã một lần thật sự yêu em.”
Cô bế chú thỏ đi.
Ở nơi trái tim của Vương Kết Hương, một chiếc chìa khóa hiện lên.
Chiếc chìa khóa trong suốt lóe sáng, trong ngần lộng lẫy.
Ánh sáng của cả thế giới tập trung vào cơ thể cô, nắng vờn quanh cô.
Anh ý thức được điều gì, vội vàng vươn tay, hoảng loạn giữ lấy cô.
Trong làn da, mái tóc, hàng mi, nụ cười nhẹ của cô, có những điểm sáng nhảy nhót xao động.
Cô dần trở nên trong suốt, chìa khóa càng hiện rõ hơn.
Đó là chìa khóa có thể đưa anh ra ngoài, chiếc chìa khóa cuối cùng trên hòn đảo Thỏ Con.
Ân Hiển lắc đầu, anh kéo cô vào lòng mình.
Kết Hương của anh, cô gái bé nhỏ vụng về tốt bụng, sợ tối và hay khóc nhè của anh, tình yêu chân thành tha thiết cuối cùng và duy nhất của anh.
Nỗi đau làm ngực anh thắt lại, anh không thể để cô đi được.
“Ân Hiển……”
Anh điên cuồng lắc đầu, anh càng muốn ôm chặt cô, cô càng biến mất nhanh hơn.
“Đừng đi.”
Thế giới dần sụp đổ vào hư vô trong quầng sáng rạng rỡ này.
Vương Kết Hương dịu dàng hôn lên mặt anh. Nếu sau khi ý thức của cô biến mất, nơi này quay ngược lại điểm đầu, anh sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài.
Nhân khoảnh khắc cuối cùng có thể chạm vào anh, cô tự tay gỡ chìa khóa xuống, nhét nó vào lòng bàn tay anh.
“Em không đi, Ân Hiển.
“Em ở trên hòn đảo của anh.”
Thiên đường, là nơi tốt đẹp nhất trong ảo tưởng.
Trong đêm Đông vừa lạnh vừa đói kia, Vương Kết Hương gối đầu lên cánh tay Ân Hiển, nghe câu chuyện cổ tích mà cô khao khát nhất cuộc đời này.
Sau này, anh sẽ tặng cô một hòn đảo lớn.
Trên đảo có vô số những con thỏ mà cô thích.
Khi cô vẫy tay, từng chú thỏ mềm mượt sẽ sà vào lòng cô hết con nọ đến con kia.
Ở giữa đảo là một tòa lâu đài thuộc về cô.
Trong lâu đài có nước nóng và máy sưởi dùng mãi không hết, đồ uống và thức ăn ngon được cung cấp vô hạn suốt ngày.
Cô sẽ nghỉ chân ở đấy, cô biến mất tại đây.
Vòng tay trống không, nước mắt của Ân Hiển rơi xuống mặt đất.
Chỉ trong chớp mắt, Kết Hương, chú thỏ, 5 năm của cô và anh, toàn bộ biến mất trước mắt anh.
Chúng đã trở thành ký ức hoàn chỉnh trong đầu anh, không còn là những mảnh vụn khuyết thiếu không đầy đủ nữa.
Biển xanh thăm thẳm, nắng sớm nhạt nhòa rọi lên hòn đảo nhỏ.
Nước mắt thấm vào trong đất.
Ân Hiển mở mắt ra.
Anh trở về đảo Thỏ Con trong hình hài một chú thỏ.
Chiếc túi nhỏ màu hồng đựng chìa khóa, chú thỏ đeo túi, đi trên hòn đảo.
Tòa nhà duy nhất trên hòn đảo nhỏ trống trải là một bệnh viện.
Đó là bệnh viện đang điều trị bệnh cho anh ở thế giới thật.
Anh đi một vòng quanh hòn đảo hình tròn, đi qua con đường lát đá, đi qua những cột đèn đường đã tắt. Ở cực Bắc của hòn đảo, có một tấm biển gỗ trông rất đỗi bình thường, viết ba chữ “Đảo Thỏ Con” to. Bên cạnh nó có hai cây đèn hình nấm, một hồng một vàng, nhưng đều không sáng.
Đêm dài kết thúc, đảo Thỏ Con sắp chào đón bình minh.
Ân Hiển cúi đầu nhìn chiếc túi của anh……
Mang theo chiếc chìa khóa cuối cùng, anh đi vào bệnh viện một mình.
Trong phòng ICU chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Ân Hiển tìm thấy cơ thể đeo máy thở đang nằm trên giường bệnh của mình.
“Cô ấy ở trên hòn đảo của mình.”
Anh lựa chọn tin tưởng điều ấy.
Mặt trời mọc trên đảo Thỏ Con.
Những rặng mây đỏ trải khắp bầu trời, mặt biển sáng bừng rạng rỡ, hòn đảo phủ một màu vàng kim xán lạn.
Chú thỏ màu trắng tan ra dưới ánh nắng, tựa như băng tuyết tan chảy, trở về khoảng lặng không tì vết của thế gian, không lưu lại chút dấu vết nào.
Những tia nắng rọi vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Ân Hiển giật giật mí mắt.
[HẾT CHƯƠNG 66]
[HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH]
Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành cùng Ân Hiển và Vương Kết Hương đến đây! Chúc hòn đảo của bạn mãi mãi có người thân yêu ngự trị.
Vương Kết Hương gọi tên đứa trẻ.
Người nó ướt đẫm, nó không nhúc nhích.
Trước mặt cô có rất nhiều nhân tố không an toàn, nhưng cô không còn thời gian để do dự nữa.
Vương Kết Hương đeo găng tay, chạm vào thằng bé, cô nâng đôi cánh tay gầy mảnh dẻ lên, bế thằng bé ra khỏi hàng rào sắt.
Cô không bị giật điện!
Vương Kết Hương nhanh chóng đưa Hứa Kỳ đến dưới mái hiên.
Cô đặt thằng bé nằm ra đất, vừa kêu cứu vừa kiểm tra xem nó còn dấu hiệu sống hay không.
Ngừng thở rồi……
Nhịp tim vẫn còn!
Các giáo viên nghe thấy tiếng hô hoán của cô thì chạy đến.
Có người giúp sơ cứu, hô hấp nhân tạo; có người gọi điện hộ; có người đến chỗ hàng rào, dựng cột điện lên.
Mười lăm phút sau.
Xe cứu thương tới nơi, Hứa Kỳ khôi phục nhịp thở, được đưa đến bệnh viện.
Vương Kết Hương tháo găng tay cao su, đầu mướt mát mồ hôi……
Cô sống sót rồi!
Cô đã làm được chuyện mà lần trước cô không thể làm!
Những người xung quanh còn đang đắm chìm trong niềm vui khi cứu được đứa trẻ, Vương Kết Hương quay lại nhà bếp một mình, cầm di động của mình lên.
Cô chạy vào màn mưa, chạy ra ngoài nhà trẻ.
Cô gọi vào số máy mà mình đã nằm lòng.
Cảm ơn trời đất, cuộc gọi kết nối được.
Tiếng tút vang lên, cô cầu nguyện sẽ có người bắt máy.
Tất cả những người đi đường trên phố đều mang khuôn mặt của kẻ làm nền, không biết chạy tới đâu sẽ gặp phải vách ngăn.
Vương Kết Hương chạy liên tục, chân trước giẫm vào vũng nước, chân sau đạp lên nền xi-măng khô ráo.
Tiến về phía trước, tiếp tục tiến về phía trước. Cô chạy xuyên suốt cơn mưa nặng hạt này.
Đầu kia rốt cuộc cũng bắt máy.
“Alo.”
“Ân Hiển!” Cô không giấu nổi nỗi vui sướng.
Giọng điệu anh vẫn cứng đờ như trong cuộc cãi vã hôm qua: “Ừ?”
“Chúng mình làm lành đi.” Cô nói.
“Được.” Anh đáp.
Vương Kết Hương nâng tay áo lên, lau sạch nước mưa trên mặt.
Cô dừng giữa đường, nhìn về phương xa.
Mặt trời ló ra, những đụn mây trắng bay trên bầu trời.
“Bây giờ em sẽ đến gặp anh.”
*
Qua cơn mưa trời lại sáng.
Tiếp theo, sẽ là một ngày rất rất đẹp trời.
Vương Kết Hương đứng chờ Ân Hiển ở dưới công ty anh.
Ánh nắng vô cùng xán lạn, cả thế giới là một khoảng đất trời mới tươi sáng.
Vương Kết Hương tắm mình trong ánh mặt trời, không khỏi nhắm mắt lại, thân thể dường như được ngâm trong làn nước sông làm bằng ánh nắng ấm áp. Cô đã ở trên đảo Thỏ Con quá lâu, đã quá mệt mỏi và buồn ngủ. Cô cực kỳ muốn được ngủ một giấc thoải mái.
Di động vang lên, cô nhìn vào màn hình.
Là tin nhắn của Ân Hiển, anh nói anh sắp tới rồi.
Vương Kết Hương thấy hơi căng thẳng, cô đưa tay vuốt lại tóc mình.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên đằng sau cô, dường như cô cũng cảm giác được.
Cô quay lại nhìn.
Bãi bể đã hóa nương dâu.
Gương mặt của người cô yêu nay đã nhuốm màu thời gian.
Anh vẫn có hàng mày rậm, đôi môi mỏng, cặp mắt sâu thẳm. Trên mặt anh có thêm nếp nhăn, hốc mắt hơi trũng xuống.
Anh bế chú thỏ mà cô tìm đã lâu—— bộ lông trắng bông xù, đôi mắt hai mí xinh xắn, có viền màu vàng nhạt như đánh phấn mắt.
“Ú Nu……”
Ân Hiển cười vô cùng vui vẻ, anh nói.
“Ú Nu, anh mua thỏ rồi.”
Thời gian đã trôi qua bao lâu?
Hai mươi năm, ba mươi năm?
Cô vẫn ở tuổi 23, trẻ trung xinh đẹp.
Anh đã trung niên, mái tóc hoa râm.
Ân Hiển mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, đưa chú thỏ ngoan ngoãn cho cô.
Vương Kết Hương không muốn nhận.
Cô nhìn chú thỏ, cau mày, sống mũi cay cay.
——Trên bệnh án của anh có viết: Bệnh trầm cảm, Rối loạn mất trí nhớ phân ly.
—— Căn nhà của họ xuất hiện trên hòn đảo, cô là một trong những nguyên nhân gây bệnh của anh.
“Tội gì anh phải vậy?”
Cô thà rằng anh ruồng bỏ tình yêu này, còn hơn thấy anh vụn vỡ, mấy chục năm đã qua mà vẫn chưa thể chữa lành vết thương lòng.
“Em đã chia tay với anh rồi anh biết không? Dù em không chết, em vẫn sẽ chia tay anh.”
“Anh không tin, chúng mình sẽ luôn làm lành với nhau, em sẽ luôn trở về.”
Anh cười tủm tỉm nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ khôn lỏi cực kỳ tự tin.
“Lần nào em cũng nói em sẽ đi, nhưng anh biết, chỉ cần anh tiếp tục chờ đợi, em sẽ luôn quay về.
“Sao em có thể không quay về được, em luôn luôn, luôn luôn……” Còn chưa nói hết câu tiếp theo, giọng anh đã nghẹn lại.
“Tại sao em lại xuất hiện ở đây? Không phải có thiên đường ư? Em chịu nhiều khổ sở như thế, phải đến nơi tốt đẹp chứ, Kết Hương.”
Hốc mắt cô đong đầy nước mắt, cô cố nặn ra nụ cười với anh.
“Em lang thang trong địa ngục linh hồn. Lúc chết em còn chưa hoàn thành tâm nguyện, em nghĩ rằng mình còn chưa được tới hòn đảo của anh.”
Ân Hiển lặng lẽ rơi lệ.
Tại bờ biển mấy chục năm về trước, gió biển thổi qua vạt áo anh, sóng biển xôn xao xô vào bờ cát, những chú chim biển bay vòng vòng trên trời, ríu rít không ngừng.
Vương Kết Hương chán ngán thất vọng, hỏi anh từng câu từng chữ: “Ân Hiển, anh có yêu em không?”
Anh im lặng thay lời đáp.
Bây giờ, vượt qua dòng thời gian đằng đẵng, anh trở về tặng thỏ cho cô, đưa cô câu trả lời.
Vương Kết Hương vuốt ve gương mặt Ân Hiển, lau nước mắt cho anh.
—— Em đã từng tiếc nuối vì chưa được nghe anh nói “Anh yêu em”, đã từng tiếc nuối vì chưa từng nói “Em yêu anh”. Nhưng người yêu dấu của em ơi, thật ra chúng mình đều hiểu, không cần phải nói thành lời.
“Ân Hiển, dù không thể bầu bạn với anh hết cuộc đời này, nhưng cảm ơn anh, vì đã một lần thật sự yêu em.”
Cô bế chú thỏ đi.
Ở nơi trái tim của Vương Kết Hương, một chiếc chìa khóa hiện lên.
Chiếc chìa khóa trong suốt lóe sáng, trong ngần lộng lẫy.
Ánh sáng của cả thế giới tập trung vào cơ thể cô, nắng vờn quanh cô.
Anh ý thức được điều gì, vội vàng vươn tay, hoảng loạn giữ lấy cô.
Trong làn da, mái tóc, hàng mi, nụ cười nhẹ của cô, có những điểm sáng nhảy nhót xao động.
Cô dần trở nên trong suốt, chìa khóa càng hiện rõ hơn.
Đó là chìa khóa có thể đưa anh ra ngoài, chiếc chìa khóa cuối cùng trên hòn đảo Thỏ Con.
Ân Hiển lắc đầu, anh kéo cô vào lòng mình.
Kết Hương của anh, cô gái bé nhỏ vụng về tốt bụng, sợ tối và hay khóc nhè của anh, tình yêu chân thành tha thiết cuối cùng và duy nhất của anh.
Nỗi đau làm ngực anh thắt lại, anh không thể để cô đi được.
“Ân Hiển……”
Anh điên cuồng lắc đầu, anh càng muốn ôm chặt cô, cô càng biến mất nhanh hơn.
“Đừng đi.”
Thế giới dần sụp đổ vào hư vô trong quầng sáng rạng rỡ này.
Vương Kết Hương dịu dàng hôn lên mặt anh. Nếu sau khi ý thức của cô biến mất, nơi này quay ngược lại điểm đầu, anh sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài.
Nhân khoảnh khắc cuối cùng có thể chạm vào anh, cô tự tay gỡ chìa khóa xuống, nhét nó vào lòng bàn tay anh.
“Em không đi, Ân Hiển.
“Em ở trên hòn đảo của anh.”
Thiên đường, là nơi tốt đẹp nhất trong ảo tưởng.
Trong đêm Đông vừa lạnh vừa đói kia, Vương Kết Hương gối đầu lên cánh tay Ân Hiển, nghe câu chuyện cổ tích mà cô khao khát nhất cuộc đời này.
Sau này, anh sẽ tặng cô một hòn đảo lớn.
Trên đảo có vô số những con thỏ mà cô thích.
Khi cô vẫy tay, từng chú thỏ mềm mượt sẽ sà vào lòng cô hết con nọ đến con kia.
Ở giữa đảo là một tòa lâu đài thuộc về cô.
Trong lâu đài có nước nóng và máy sưởi dùng mãi không hết, đồ uống và thức ăn ngon được cung cấp vô hạn suốt ngày.
Cô sẽ nghỉ chân ở đấy, cô biến mất tại đây.
Vòng tay trống không, nước mắt của Ân Hiển rơi xuống mặt đất.
Chỉ trong chớp mắt, Kết Hương, chú thỏ, 5 năm của cô và anh, toàn bộ biến mất trước mắt anh.
Chúng đã trở thành ký ức hoàn chỉnh trong đầu anh, không còn là những mảnh vụn khuyết thiếu không đầy đủ nữa.
Biển xanh thăm thẳm, nắng sớm nhạt nhòa rọi lên hòn đảo nhỏ.
Nước mắt thấm vào trong đất.
Ân Hiển mở mắt ra.
Anh trở về đảo Thỏ Con trong hình hài một chú thỏ.
Chiếc túi nhỏ màu hồng đựng chìa khóa, chú thỏ đeo túi, đi trên hòn đảo.
Tòa nhà duy nhất trên hòn đảo nhỏ trống trải là một bệnh viện.
Đó là bệnh viện đang điều trị bệnh cho anh ở thế giới thật.
Anh đi một vòng quanh hòn đảo hình tròn, đi qua con đường lát đá, đi qua những cột đèn đường đã tắt. Ở cực Bắc của hòn đảo, có một tấm biển gỗ trông rất đỗi bình thường, viết ba chữ “Đảo Thỏ Con” to. Bên cạnh nó có hai cây đèn hình nấm, một hồng một vàng, nhưng đều không sáng.
Đêm dài kết thúc, đảo Thỏ Con sắp chào đón bình minh.
Ân Hiển cúi đầu nhìn chiếc túi của anh……
Mang theo chiếc chìa khóa cuối cùng, anh đi vào bệnh viện một mình.
Trong phòng ICU chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Ân Hiển tìm thấy cơ thể đeo máy thở đang nằm trên giường bệnh của mình.
“Cô ấy ở trên hòn đảo của mình.”
Anh lựa chọn tin tưởng điều ấy.
Mặt trời mọc trên đảo Thỏ Con.
Những rặng mây đỏ trải khắp bầu trời, mặt biển sáng bừng rạng rỡ, hòn đảo phủ một màu vàng kim xán lạn.
Chú thỏ màu trắng tan ra dưới ánh nắng, tựa như băng tuyết tan chảy, trở về khoảng lặng không tì vết của thế gian, không lưu lại chút dấu vết nào.
Những tia nắng rọi vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Ân Hiển giật giật mí mắt.
[HẾT CHƯƠNG 66]
[HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH]
Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành cùng Ân Hiển và Vương Kết Hương đến đây! Chúc hòn đảo của bạn mãi mãi có người thân yêu ngự trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.