Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu
Chương 27: Chúng ta không phải là lần đầu tiên gặp nhau đúng không?
Hà100
24/06/2022
Tôi xin rút lại lời nói của mình ạ. Liếc xéo hắn cái mà chả làm gì được. Đúng là người như hắn rất rất nguy hiểm. Thương cái con cáo đó rồi cũng có ngày nó phản chủ vậy nên hãy chọn người tốt mà chơi.
" Haizz thôi anh ngồi ở đây đi tôi đi rót cốc nước uống "
" Còn tin nhắn của tên kia kìa "
Vương Nhật lại hỗn láo rồi bảo bao nhiêu lần vỡn vậy mà thôi đành ra kệ nó đi đoạn tính sau.
" Tí nữa tôi rep "
Cởi bỏ bộ đồ đang khoác trên mình khẽ đưa tay sờ lên màn gương thủy tôi thở một hơi não nề miệng lẩm bẩm
" Rốt cuộc hắn có ý gì với mình? Muốn gì chứ mình có gì đâu? Một con người bí ẩn khiến người khác có cảm giác bất an. Rất khó hiểu nhưng lại khiến họ tò mò "
Mặc cho mình cái áo rộng thùng màu sẫm trễ một bên vai rồi đi ra. Thấy tôi quay lại hân chú ý đồ tôi mặc
" Em định mặc cái này cho tôi coi à "
" Hử "
Hai tôi chớp chớp mất vài giây tôi định hình được. Nhìn xuống dưới ôi không cái tình huống gì đây.
Như một thói quen không để ý tôi bất cẩn quá quên mặc quần. Định chạy nhanh rời đi thì hắn lên tiếng:
" Còn chỗ nào mà tôi không nhìn hết cơ chứ "
" Anh...". Nghẹn cứng họng không cãi được
" Ra đây ngồi đi "
" Hả...gì..."
Thật là khiến ta khó sử đành vậy thôi sĩ diện nó bốc hơi rồi huhu. Đi dè dè chầm chậm đến cạnh hắn tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Vương Nhật kéo tôi ngồi xuống bất ngờ tôi không tự chủ được mà ngã trọn vào lòng hắn. Duma cái qq gì nữa vậy, ở tư thế nó nó cứ sao sao ý ngại chín mặt
" Giờ xử lý cái kia xong chưa "
Hắn hình như không xấu hổ thì phải....vậy thì mình xấu hổ lắm chi nhờ công nhận với tôi không. Đây được gọi là bất cần đời tôi dở luôn điện thoại ra cùng nhắn xem
"# em đây nè anh Lương "
"# mày quá nãy giờ thấy em im lặng anh tưởng em đã không còn dùng số điện thoại này nữa "
"# là sao "
"# lúc trước thẻ học sinh của em có số đó nên cũng không quá khó để tìm em "
Liếc xéo qua hắn tôi toát mồ hôi hai mắt đó nhìn chăm chú vào màn hình. Thông báo hắn vỡn chưa có động tĩnh gì vẫn nên phải theo dõi thêm! Có lẽ kẻ thù đã biết được lời nói xạo của tôi rồi
"# vào vấn đề chính nhé " . Truyện Mỹ Thực
"# vâng ". Nhắn lại
"# anh phát hiện ra một thông tin quan trọng liên quan đến vụ năm ấy hãy đến quán cà phê XX đi anh sẽ nói dõ "
"# à được "
Cả hai chúng tôi cũng off luôn, lướt lại những dòng tin nhắn vừa nhắn cho anh chỉ vài mẩu thôi nó khiến tim tôi đập thình thịch. Rốt cuộc chuyện năm đó là sao tưởng mọi thứ êm xuôi rồi chứ.
Hắn nhếch mép cười không biết đó là khinh hay có ý xấu gì. Tôi trở nên nghiêm túc nếu là gì liên quan đến em ấy thì tôi sẽ không bỏ qua từng chi tiết nhỏ
" Rốt cuộc anh...là ai "
" Nói gì lạ vậy tôi là Tống Vương Nhật mà ”
Không đúng ngay từ đầu tôi giống như một cuộc sắp đặt thì hơn. Hắn biết mọi thứ nhưng lại không nói thẳng ra từng chút từng chút từng chút một để gợi ý cho nhớ
" Chúng ta không phải lần đầu gặp nhau đúng không...."
Hắn cố tình tỏ vẻ ngây thơ
" Là sao vậy? "
" Đừng có thôi miên tôi như lần trước nữa "
Hắn cười vô vị giọng cuốn hút
" Muốn tôi nói cho nghe thì chấp nhận làm bạn gái tôi đi"
" Haizz thôi anh ngồi ở đây đi tôi đi rót cốc nước uống "
" Còn tin nhắn của tên kia kìa "
Vương Nhật lại hỗn láo rồi bảo bao nhiêu lần vỡn vậy mà thôi đành ra kệ nó đi đoạn tính sau.
" Tí nữa tôi rep "
Cởi bỏ bộ đồ đang khoác trên mình khẽ đưa tay sờ lên màn gương thủy tôi thở một hơi não nề miệng lẩm bẩm
" Rốt cuộc hắn có ý gì với mình? Muốn gì chứ mình có gì đâu? Một con người bí ẩn khiến người khác có cảm giác bất an. Rất khó hiểu nhưng lại khiến họ tò mò "
Mặc cho mình cái áo rộng thùng màu sẫm trễ một bên vai rồi đi ra. Thấy tôi quay lại hân chú ý đồ tôi mặc
" Em định mặc cái này cho tôi coi à "
" Hử "
Hai tôi chớp chớp mất vài giây tôi định hình được. Nhìn xuống dưới ôi không cái tình huống gì đây.
Như một thói quen không để ý tôi bất cẩn quá quên mặc quần. Định chạy nhanh rời đi thì hắn lên tiếng:
" Còn chỗ nào mà tôi không nhìn hết cơ chứ "
" Anh...". Nghẹn cứng họng không cãi được
" Ra đây ngồi đi "
" Hả...gì..."
Thật là khiến ta khó sử đành vậy thôi sĩ diện nó bốc hơi rồi huhu. Đi dè dè chầm chậm đến cạnh hắn tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Vương Nhật kéo tôi ngồi xuống bất ngờ tôi không tự chủ được mà ngã trọn vào lòng hắn. Duma cái qq gì nữa vậy, ở tư thế nó nó cứ sao sao ý ngại chín mặt
" Giờ xử lý cái kia xong chưa "
Hắn hình như không xấu hổ thì phải....vậy thì mình xấu hổ lắm chi nhờ công nhận với tôi không. Đây được gọi là bất cần đời tôi dở luôn điện thoại ra cùng nhắn xem
"# em đây nè anh Lương "
"# mày quá nãy giờ thấy em im lặng anh tưởng em đã không còn dùng số điện thoại này nữa "
"# là sao "
"# lúc trước thẻ học sinh của em có số đó nên cũng không quá khó để tìm em "
Liếc xéo qua hắn tôi toát mồ hôi hai mắt đó nhìn chăm chú vào màn hình. Thông báo hắn vỡn chưa có động tĩnh gì vẫn nên phải theo dõi thêm! Có lẽ kẻ thù đã biết được lời nói xạo của tôi rồi
"# vào vấn đề chính nhé " . Truyện Mỹ Thực
"# vâng ". Nhắn lại
"# anh phát hiện ra một thông tin quan trọng liên quan đến vụ năm ấy hãy đến quán cà phê XX đi anh sẽ nói dõ "
"# à được "
Cả hai chúng tôi cũng off luôn, lướt lại những dòng tin nhắn vừa nhắn cho anh chỉ vài mẩu thôi nó khiến tim tôi đập thình thịch. Rốt cuộc chuyện năm đó là sao tưởng mọi thứ êm xuôi rồi chứ.
Hắn nhếch mép cười không biết đó là khinh hay có ý xấu gì. Tôi trở nên nghiêm túc nếu là gì liên quan đến em ấy thì tôi sẽ không bỏ qua từng chi tiết nhỏ
" Rốt cuộc anh...là ai "
" Nói gì lạ vậy tôi là Tống Vương Nhật mà ”
Không đúng ngay từ đầu tôi giống như một cuộc sắp đặt thì hơn. Hắn biết mọi thứ nhưng lại không nói thẳng ra từng chút từng chút từng chút một để gợi ý cho nhớ
" Chúng ta không phải lần đầu gặp nhau đúng không...."
Hắn cố tình tỏ vẻ ngây thơ
" Là sao vậy? "
" Đừng có thôi miên tôi như lần trước nữa "
Hắn cười vô vị giọng cuốn hút
" Muốn tôi nói cho nghe thì chấp nhận làm bạn gái tôi đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.