Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu
Chương 30: Nó chết rồi cơ mà?
Hà100
24/06/2022
Ro mùi hương dễ chịu quá khiến tôi vô tình chợp mắt xíu thế không hiểu sao lại thành ra là ngủ quên trong lòng hắn từ khi nào luôn. Đáng lẽ sẽ có 1 giấc mơ đẹp nhưng không...
Trong đám sương mờ dày đặc tôi hoảng sợ. Đây là nơi nào vậy xung quanh tôi đều là một màu đen u tối có thể cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm không thể tả
Theo bản năng tôi bước đi để tìm lối ra khỏi đó, càng đi sâu ra ngoài tôi lại càng cảm thấy như đi vào trong. Nó mờ mờ ảo diệu!
"Híc...híc"
Tích tắc! Tích tắc! Nó là tiếng nước chảy ư. Bỗng...! Làn sương mờ đột nhiên tan biến để lại một cậu bé chững chạc mười mấy tuổi đang khụy gối khóc.
Là Phong! Bóng dáng đấy không lẫn đi đâu được. Tôi chạy thật nhanh đi đến chạm nhẹ vào em ấy nhưng...bàn tay tôi lại xuyên qua thân thể cậu. Phong ngước lên nhìn! Hai mắt chạm nhau tôi sửng sốt, bao nhiêu năm qua em ấy vỡn vậy chẳng thay đổi chút nào trong đoạn kí ức dài miên của tôi.
"Là...là em sao..." - giọng run run hỏi
Khác với những gì tôi mong chờ cậu lạnh lùng hỏi ngược lại:
"Chị bảo là sẽ quay lại sao em chưa thấy?"
"Hả...hả là...l...sao"
"Lúc đó em ngồi em đợi suốt tầng nấy năm mà chị cũng không quay lại"
Từ giọng hờn trách, gương mặt quỷ hợn lộ ra. Cậu cười một cách nham hiểm. Tôi sợ hãi lùi bệt ra sau miệng lắp bắp. Bàn tay to lớn định chụp lấy tôi thì tôi loa toán lên
"Lưu Hà Trang!"
Tôi ngồi bật dậy ôm đầu khóc nức nở, hắn hoảng vội vỗ lưng tôi giọng ân cần hỏi:
"Sao vậy?"
Là hắn...đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ đấy ư. Tôi không còn phòng bị nữa mà ôm trầm lấy hắn khóc như một đứa trẻ. Vương Nhật im lặng mà xoa đầu tôi. Sưởi ấm trong tim
"Đừng khóc nữa!"
Nghe vậy tôi lại càng gào khóc to hơn lỗi day dứt trong lòng ngày không nguôi vốn bà nói đó không phải là việc của tôi nhưng...tôi lại không thể chấp nhận được sự thật đó. Một bị kịch...
Tôi kẻ oan ức của mình cho hắn:
"Tại sao ông trời lại bất công với tôi sao lại cướp đi người mà tôi yêu quý nhất? Sao lại lúc nào cũng không buông tha cho tôi vậy...hức"- nghẹn ngào hỏi trong vô vọng
"Người đó quan trọng đến thế sao..."
Hắn hỏi với một giọng chua sót, lúc đó tôi không kiềm chế được mà gập đầu.
Hắn nhận được câu trả lời mà mình không mong muốn của mình rồi. Tiếp theo lên làm gì đây...?
"Còn tôi thì sao..."
Tôi khựng lại, tôi nhìn rõ được sự buồn rầu mà không cần giấu diếm đó. Tôi im lặng không nói gì, tô không có một sự thương cảm nào ở đây cả mà lạnh lùng nhìn hắn. Vương Nhật bị hắt hui, trái tim lại đau nhói từng đợt.
Hắn lay cánh tay tôi cầu mong có thể được tôi suy nghĩ lại nhưng đối với tôi hành động của hắn là dư thừa. Quá đủ rồi...tôi không muốn thêm một bất kì việc gì nữa.
Im lặng là hất bỏ dù là một hành động nhỏ đó cũng khiến phần nào hắn bị tổn thương sâu sắc.
Một phút! Hai phút! Rồi đến cả chục phút sau mọi thứ vỡn tĩnh lặng, chả có gì thay đổi được cả. Hắn không chịu nổi được liền thốt lên:
"Tên đó chết rồi thì tại sao vỡn phải nhớ nó..."
Trong đám sương mờ dày đặc tôi hoảng sợ. Đây là nơi nào vậy xung quanh tôi đều là một màu đen u tối có thể cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm không thể tả
Theo bản năng tôi bước đi để tìm lối ra khỏi đó, càng đi sâu ra ngoài tôi lại càng cảm thấy như đi vào trong. Nó mờ mờ ảo diệu!
"Híc...híc"
Tích tắc! Tích tắc! Nó là tiếng nước chảy ư. Bỗng...! Làn sương mờ đột nhiên tan biến để lại một cậu bé chững chạc mười mấy tuổi đang khụy gối khóc.
Là Phong! Bóng dáng đấy không lẫn đi đâu được. Tôi chạy thật nhanh đi đến chạm nhẹ vào em ấy nhưng...bàn tay tôi lại xuyên qua thân thể cậu. Phong ngước lên nhìn! Hai mắt chạm nhau tôi sửng sốt, bao nhiêu năm qua em ấy vỡn vậy chẳng thay đổi chút nào trong đoạn kí ức dài miên của tôi.
"Là...là em sao..." - giọng run run hỏi
Khác với những gì tôi mong chờ cậu lạnh lùng hỏi ngược lại:
"Chị bảo là sẽ quay lại sao em chưa thấy?"
"Hả...hả là...l...sao"
"Lúc đó em ngồi em đợi suốt tầng nấy năm mà chị cũng không quay lại"
Từ giọng hờn trách, gương mặt quỷ hợn lộ ra. Cậu cười một cách nham hiểm. Tôi sợ hãi lùi bệt ra sau miệng lắp bắp. Bàn tay to lớn định chụp lấy tôi thì tôi loa toán lên
"Lưu Hà Trang!"
Tôi ngồi bật dậy ôm đầu khóc nức nở, hắn hoảng vội vỗ lưng tôi giọng ân cần hỏi:
"Sao vậy?"
Là hắn...đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ đấy ư. Tôi không còn phòng bị nữa mà ôm trầm lấy hắn khóc như một đứa trẻ. Vương Nhật im lặng mà xoa đầu tôi. Sưởi ấm trong tim
"Đừng khóc nữa!"
Nghe vậy tôi lại càng gào khóc to hơn lỗi day dứt trong lòng ngày không nguôi vốn bà nói đó không phải là việc của tôi nhưng...tôi lại không thể chấp nhận được sự thật đó. Một bị kịch...
Tôi kẻ oan ức của mình cho hắn:
"Tại sao ông trời lại bất công với tôi sao lại cướp đi người mà tôi yêu quý nhất? Sao lại lúc nào cũng không buông tha cho tôi vậy...hức"- nghẹn ngào hỏi trong vô vọng
"Người đó quan trọng đến thế sao..."
Hắn hỏi với một giọng chua sót, lúc đó tôi không kiềm chế được mà gập đầu.
Hắn nhận được câu trả lời mà mình không mong muốn của mình rồi. Tiếp theo lên làm gì đây...?
"Còn tôi thì sao..."
Tôi khựng lại, tôi nhìn rõ được sự buồn rầu mà không cần giấu diếm đó. Tôi im lặng không nói gì, tô không có một sự thương cảm nào ở đây cả mà lạnh lùng nhìn hắn. Vương Nhật bị hắt hui, trái tim lại đau nhói từng đợt.
Hắn lay cánh tay tôi cầu mong có thể được tôi suy nghĩ lại nhưng đối với tôi hành động của hắn là dư thừa. Quá đủ rồi...tôi không muốn thêm một bất kì việc gì nữa.
Im lặng là hất bỏ dù là một hành động nhỏ đó cũng khiến phần nào hắn bị tổn thương sâu sắc.
Một phút! Hai phút! Rồi đến cả chục phút sau mọi thứ vỡn tĩnh lặng, chả có gì thay đổi được cả. Hắn không chịu nổi được liền thốt lên:
"Tên đó chết rồi thì tại sao vỡn phải nhớ nó..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.