Chương 6
Nhạc Nhan
26/01/2015
Viên Viên lê lết thân thể mệt mỏi về đến nhà.
Mở cửa, trong nhà đen như mực .
Thật là tịch mịch quá.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tịch mịch như vậy... . Tại sao vậy chứ?
Là bởi vì không có người ở cùng sao?
Cô bật TV lên, dù cho trong nhà đã có âm thanh ồn ã, nhưng sao cô vẫn thấy trống trải quá.
Cô đi vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà ra, lơ đãng liếc thấy cái giường có chút xốc xếch, mặt Viên Viên không khỏi hồng lên.
Lúc trước, ở ngay tại cái giường này còn có một người đàn ông nằm...
Tại sao lại có cảm giác chút nhớ nhung như thế?
Khi đó cô từng cẩn thận nhìn hắn, hắn nằm trên giường, thân thể trần truồng, khuôn mặt anh tuần ngủ ngoan như một đứa con nít, trong cổ họng vang lên tiếng thở nhè nhẹ, trầm thấp, lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống ... . Hắn thật sự đã trở thành người đàn ông thật sự, không còn là cậu nhóc ngổ ngáo ngày nào.
Hơn nữa còn rất ra vẻ trưởng thành.
Thật ra thì... tuy cùng hắn xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng cô lại không cảm thấy tê tí nào... .
Không được, không được! Trình Viên Viên dùng sức gõ gõ đầu của mình.
"Đau quá...” Cô dùng sức quá tay rồi.
Không thể tiếp tục như thế này nữa!
Đàn ông... . Đàn ông là cái gì chứ, không có đàn ông cô vẫn sống tốt cơ mà, chẳng qua là có chút xíu cảm giác trống vắng mà thôi, một chút xíu mà thôi ...
Bụng cô lại ùng ục kêu.
Trống vắng thì mặc kệ trống vắng, giờ trước phải đi lấp đầy cái bụng đã.
Trình Viên Viên mở tủ lạnh nhìn xem một chút, hình như không có gì có thể ăn được, đành phải ra ngoài mua thôi.
Nhưng vừa mở cửa ra, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt Khương Đường, tay của hắn đang chuẩn bị đè xuống chuông cửa.
"Cậu tới đây làm gì?"
Ngoại trừ kinh ngạc, cô có chút cảm giác vui mừng.
"Viên Viên ,em hãy nghe anh nói, chuyện trước đây thật ra là hiểu lầm, anh không cố ý giễu cợt em như vậy."
Cô cắn cắn môi dưới, quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn hắn.
"Viên Viên, đừng không để ý tới anh như vậy, được không?" Khương Đường đột nhiên cầm tay của cô.
Cô sợ hết hồn, theo tự nhiên muốn rút tay về, nhưng Khương Đường biết ý định của cô, càng nắm càng chặt.
Trình Viên Viên luống cuống, lôi lôi kéo kéo một lúc lại theo bản năng của người học Judo, lấy chân mình chèn vào sau gót chân của Khương Đường, khiến hắn mất đi trọng tâm, sau đó dùng sức đẩy người về phía trước.
Và, Khương Đường ngã sóng soài trên mặt đất, bày ra tướng ngã hình chữ “đại” vô cùng khó coi.
Cô lần này cố ý dùng võ với hắn, nhưng cũng không dồn quá sức, thấy bộ dạng như thế của hắn cô không khỏi nghi ngờ,tại sao Khương Đường lại dễ dàng bị cô quật ngã như vậy?
Cô nhớ hắn trước kia từng đi theo cô học Judo cũng được hai, ba năm. Giáo viên dạy Judo còn hết sức khen ngợi hắn có năng khiếu, thậm chí còn muốn nâng cao kĩ năng cho hắn để thi đấu quốc gia, thế nhưng sao bây giờ hắn lại kém như vậy? *cái này em chém tí ^^*
Nguyên nhân cũng chỉ có một mà thôi!
"Là cậu cố ý có phải không?" Trình Viên Viên làm bộ thở phì phò nói.
Thật ra thì sự tức giận của cô dành cho hắn cũng đã gần như hết rồi, giờ nhìn thấy hắn chũ động đến tìm cô lại còn mặc ý cô đánh cho hắn té ngã trên đất thì cơn giận đã bay đâu mất tiêu, thậm chí khi nhìn thấy hắn như vậy, cô còn thấy đau lòng không ít.
Rõ ràng cô lớn hơn tuổi hơn hắn, cô còn cố tình gây sự như vậy, giống như đang muốn làm loạn, thật không giống như cách cư xử của một người trưởng thành.
Khương Đường chật vật bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên người. Hắn lại không hề tức giận, còn nhìn Viên Viên nở nụ cười mê người.
Hàm răng trắng noãn, môi mỏng khêu gợi, Viên Viên không tự chủ nhìn đôi môi của hắn, lại nhớ đến nụ hôn nóng bỏng đêm đó, khiến cô ngẩn người không biết làm sao.
"Viên Viên, em còn tức giận sao?" Khương Đường hỏi.
Cô cũng không phát hiện, hắn đã không còn gọi cô là "Chị Viên Viên" nữa.
"Viên Viên?" Hắn lại hô lên.
Hình như là cô đang ngẩn người có phải không?
Lúc này, sắc mặt Viên Viên đột nhiên biến đổi.
Cặp mắt cô trợn tròn, môi hồng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giọng nói run rẩy: "Tôi... trong quần tôi... Ngứa... Có chút ngứa...”
"Hả?"
Khương Đường khó hiểu, cô từ lúc nào lại trở nên “nhiệt tình” như vậy, đứng trước mặt hắn lại dám nói ra những lời “trêu ghẹo” như vậy. Lúc này, Trình Viên Viên đột nhiên nhảy cẫng lên, vừa dùng sức giậm giậm chân vừa hoảng sợ hô to:
"Con gián ! Con gián ! Trong quần của tôi giống như có con gián ... A!"
Cô sợ nhất là gián !
Tại sao lại có gián bò vào quần cô lúc này chứ?
Cô đã đã báo chủ nhà trọ từ trước, liên lạc với người làm bên công ty diệt côn trùng đến quét dọn sạch sẽ, nhà này thật sự quá bẩn!
"A! A ──"
"Viên Viên, em làm sao vậy?" Khương Đường hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trong quần cô giống như thật sự có gì đó chạy loạn bên trong.
"Con gián ... Con gián ! A! Tôi không chịu nổi nữa rồi!"
Cô sợ gián muốn chết, trước mặt Khương Đường không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức cởi quần ra, Khương Đường nhịn không được há mồm đến suýt chút nừa là làm rớt cái cằm của mình xuống đất luôn.
Như vậy có phải là hơi quá không? Chỉ vì một con gián mà cô dám cởi quần trước mặt hắn?
"Viên Viên, em không nên kích động như thế...” Lời hắn còn chưa nói hết, một cái quần liền ném tới trên người hắn.
Viên Viên trừng hắn một cái, chán ghét nhìn hắn như nhìn thấy một con gián, sau đó vội vàng chạy vào phòng tìm quần sạch sẽ mặc vào.
Khương Đường cầm quần trong tay, nhìn thấy một con gián rớt xuống đất, chậm chạp bò ngang giày da của hắn.
Hắn giơ chân lên, muốn đạp cho con gián chết bẹp, nhưng suy nghĩ một chút, lại đem chân để xuống.
Ít nhất con gián này cũng vừa mang lại cho hắn chút may mắn, tốt nhất là nên tha cho nó một mạng.
※ ※ ※ ※ ※ ※
Mặc dù vừa trải qua chuyện con giàn, nhưng Trình Viên Viên đối mặt với Khương Đường vẫn bày ra bộ dạng lạnh lùng. Cô thay quần áo xong, cũng chẳng thèm nhìn Khương Đường một cái, cúi đầu đi thẳng xuống lầu.
Khương Đường vội vàng đuổi theo sau cô: “Viên Viên, em muốn đi đâu?”
"Tôi đói bụng rồi."
"Vậy anh mời em ăn cơm, xem như bày tỏ lòng xin lỗi của anh."
"Không cần!" Viên Viên lập tức cự tuyệt.
Ai biết thằng nhóc này có cố tình mang cô đến chỗ nào đó rồi chuốc cho cô say.
"Em cự tuyệt như vậy, làm cho anh thật đau lòng." Giọng nói của Khương Đường có chút chua xót.
Viên Viên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy người đàn ông cao lớn kia bây giờ lại đang giống như cún con bày ra ánh mắt vô tội mong đợi nhìn cô, dáng vẻ kia thật đáng yêu, khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt...
Không, không được, không thể mềm lòng, không thể vì ánh mắt thâm tình cuả hắn mà bị lừa, đó là giả, đó là giả, đó là...
Viên Viên đột nhiên trợn tròn cặp mắt, nhìn chằm chằm Khương Đường .
Ánh mắt của hắn sao lại nhìn thâm tình như vậy?
Cô chắc chắn là nhìn lầm rồi?
Nhưng là ánh mắt kia chân thành tha thiết như vậy, thành khẩn như vậy, một chút đều không giống như giả...
Đây là đang đùa giỡn cô sao?
Chẳng lẽ Khương Đường thật sự thích cô?
"Viên Viên, anh biết đều là anh không tốt, nhưng anh không hy vọng sau này không thể nhìn thấy em nữa, em có thể tha thứ cho anh không?" Hắn từ vẻ mặt cho đến giọng nói đều nghe như thật lòng, nói ra những lời này, sau đó kéo tay của cô, vừa dè chừng vừa lại có chút mong đợi nhìn cô "Tha thứ cho anh được không?"
Viên Viên ngây dại.
Cô chưa từng phát hiện, Khương Đường cũng có lại chân thành đến như vậy, hơn nữa hắn đột nhiên trở nên rất đẹp trai, rất ra dáng đàn ông, làm cho cô cơ hồ không cách nào kháng cự.
"Buông, buông tay ra...” Xong rồi, xong rồi, mặt của cô thật là nóng!
Chỉ là chạm tay nhau mà thôi, tại sao cô lại cảm thấy như toàn thân mình đều bị người đàn ông này nhìn thấu? Thân thể cô không khỏi nóng lên, sợ hắn phát hiện ra mình đang khẽ run, cô vội vàng rút tay về.
Khương Đường thật sự rất đẹp trai.
Ngược lại, cô mấy năm qua cái gì cũng không có thay đổi, không có cao lên, cũng không xinh đẹp hơn, hơn nữa tuổi lại lớn, bắt đầu già đi... Cô đột nhiên cảm thấy mình không xứng với người đàn ông trước mắt này.
Buồn buồn rút tay của mình về, Viên Viên quay đầu rời đi, không dám vọng tưởng đến cái gì gọi là “tình yêu chị em” hay cái gì là “tình yêu không phân biệt tuổi tác”.
"Viên Viên, em muốn đi đâu?"
"Đi siêu thị mua thức ăn!"
"Vậy anh cùng đi với em." Hắn kích động nói, "Khó có khi anh được nghỉ, buổi tối không cần đến bệnh viện."
"Đàn ông ai lại đi siêu thị, thật kì cục!"
"Vậy thì có quan hệ gì, chỉ cần có em bên cạnh, nơi nào anh cũng có thể đi tới” Khương Đường rất tự nhiên nói ra những lời này, lại phát hiện Viên Viên càng đi càng nhanh.
Cô đang xấu hổ có phải không?
※ ※ ※ ※ ※ ※
Mua xong đồ, không khí giữa hai người vẫn còn có chút lúng túng.
Thật ra thì Viên Viên không phủ nhận, có một người đàn ông cùng cô đi siêu thị mua thức ăn, cảm giác thật không tệ.
Nhất là Khương Đường còn rất ga-lăng giúp cô cầm đồ nặng, khiến cho nhân viên ở quầy tính tiền nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, rồi lại xì xào bàn tán, nói gì ‘Đúng là vợ chồng mới cưới’.
Viên Viên nghe được, cũng không có phản bác, chẳng qua là cảm thấy thân thể hơn nóng, nhất là lỗ tai. Cô đột nhiên rất hi vọng mình có thể có một lỗ tai thỏ thật to, như vậy sẽ dễ giải nhiệt hơn.
Hai người cùng đi ra phố, lúc này, đột nhiên có một đôi nam nữ nhanh chóng đến gần bọn họ, người đàn ông cố ý đụng lên người Trình Viên Viên một cái, Khương Đường thấy tình huống bất thường, đang muốn đi lên hỗ trợ, người phụ nữ kia đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, cố ý ưỡn bộ ngực nhào vào hắn rồi hô to.
"Anh dám sàm sỡ tôi! "
Người đi trên đường rối rít quay đầu lại nhìn chăm chú, Khương Đường mặc kệ người phụ nữ kia, hắn hung ác trợn mắt nhìn cô ta một cái, ả không khỏi bị hắn doạ cho sợ, lui người lại về phía sau.
"Cút ngay!" Hắn không khách khí bắt được bả vai của người phụ nữ kia, dùng sức đẩy qua một bên đường.
Thật ra thì đôi nam nữ này không khác gì những tên côn đồ, đặc biệt lại dùng loại phương pháp này ở trên đường lường gạt hoặc là lấy trộm túi tiền của người khác, hơn nữa hầu như những nạn nhân trước phần thì do nhát gan, phần lại không muốn làm to chuyện nên thường dễ dàng trúng kế bọn chúng, để bọn chúng như ý muốn trôm được ví tiền. Không nghĩ đến hôm nay bọn chúng lại đụng phải một “đôi” không bình thường này.
Viên Viên không phải là không biết gì, bởi vì cô có dáng người xinh đẹp khiến cho bọn đàn ông vừa nhìn thấy đã thèm thuồng, cho nên “phòng bệnh hơn chữa bệnh”, ngay từ lúc lên trung học cô đã chăm chỉ đi luyện Judo, học cách tự bảo vệ mình. Khi đó tên côn đồ cố ý đẩy cô ra, còn muốn đưa tay móc tiền của cô, cô lập tức phản ứng kịp, bắt được tay của người kia xoay người một cái, tình thế lập tức lật ngược.
"A! Đau đau đau!" Cánh tay tên côn đồ bị bẻ ở sau lưng, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Bạn gái của hắn thấy thế, tiến lại gần khuôn mặt Viên Viên , Khương Đường phản ứng nhanh nhạy, một cái cánh tay dài duỗi ra, kéo tóc của người phụ nữ kia về phía sau, sau đó thừa dịp người phụ nữ kia đang bận la hét mà không để ý, đá một cước vào chân người phụ nữ kia làm cho ả ngã nhoài ra đường.
"Tụi mày dám động vào người phụ nữ của tao, đừng trách tao nặng tay với tụi mày!" Khương Đường hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt không kềm chế được tức giận.
Người phụ nữ kia lúc đầu thấy hắn bộ dáng lịch sự, lại mang mắt kiếng, hơn nữa dọc theo đường đi vẫn đối với Viên Viên lộ ra nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn giống như một thư sinh “trói gà không chặt”, nghĩ gì cũng không nghĩ đến hắn lại thay đổi sắc mặt nhanh chóng trở thành thế này.
Người phụ nữ kia không nhịn được bắt đầu run rẩy, vốn là muốn bật lên quát tháo, nhưng toàn bộ cũng nuốt trở về.
Mắt thấy người xem càng ngày càng nhiều, hai tên côn đồ kia nhận thấy tình thế không ổn, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ thu tay lại.
Thế nhưng tên côn đồ kia không cam lòng, sau khi đi mấy bước đột nhiên quay đầu trở lại nhanh chóng đi về phía Viên Viên, trên mặt hết sức hung ác "Con mẹ nó, đồ đàn bà đáng chết! Dám làm cho tao mất mặt như vậy!"
Hắn xuất thủ rất nhanh, Viên Viên không kịp né tránh, chỉ có thể nhắm mắt lại, chờ đợi cú đánh gián xuống.
Nhưng là cô đợi ba giây... Ơ, mặt làm sao lại không thấy đau?
Mở mắt ra, mới phát hiện thì ra Khương Đường đã kịp thời chạy tới ngăn ở trước mặt cô, lấy mặt của mình thay cô đỡ một quyền.
Mắt kiếng Khương Đường bị đánh bay xuống đất, khóe miệng cũng rỉ ra chút máu, hắn từ từ lau máu ở khoé miệng, không giận mà ngược lại... còn cười.
Nụ cười kia khiến cho hai tên côn đồ cảm thấy thấy da đầu tê dại.
“Tốt lắm, từ khi lên Đại học tao cũng lâu rồi không đánh người, hôm nay là mày tự rước hoạ vào thân rồi!”
Hắn vẫn còn giữ nụ cười như cũ, nhưng ra tay nhanh chóng làm cho đối phương không kịp phản ứng, đến ngay cả Trình Viên Viên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, thì chỉ thấy tên côn đồ kia đã nằm dài trên đất, không ngừng van xin tha thứ, còn ả bạn gái của tên côn đồ kia đang luống cuống tay chân, toàn thân bị doạ đến phát run, mặt đầy nước mắt, kinh sợ nhìn bạn trai mình bị Khương Đường đánh.
Cuối cùng vẫn là Viên Viên không nhìn nổi, liền vội vàng tiến lên kéo Khương Đường lại.
"Được rồi, được rồi, dạy dỗ bọn họ như vậy là được rồi, đánh tiếp nữa sẽ xảy ra án mạng đó!"
Khương Đường nhìn cô một cái, thở ra một hơi đè xuống tức giận, lúc này mới dừng tay lại.
Hắn lạnh lùng nhìn người đàn bà côn đồ đang phát run,lại lộ ra cái cảm giác khiến người khác nhìn vào là thấy da đầu tê dại.
"Tao xuống tay không nặng, xương sườn của hắn cũng không bị gãy, nội tạng cũng không vần đề gì, chẳng qua là sẽ bị tụ máu bầm khoảng một tháng, tốt nhất là bảo hắn không nên làm chuyện xấu, lo cho bản thân mình, tránh để lại di chứng, tao cũng không chịu trách nhiệm.”
Người đàn bà đó bị doạ cho hoảng sợ, ngoan ngoãn gật đầu, đợi đến khi hai người bọn họ đi xa mới dám từ từ bò lại chỗ bạn trai của mình, đỡ hắn dậy nhanh chóng rời đi.
※ ※ ※ ※ ※ ※
"Đau đau đau...”
"Mới vừa đánh người khác đến như vậy, hiện tại lại còn la đau, thật đúg là không phải nam tử hắn."
Khương Đường ngồi ở trên ghế, Viên Viên đang tỉ mỉ thoa thuốc lên khóe miệng bị thương của hắn .
"chẳng qua là cũng khiến tôi thật sợ, không nghĩ tới cậu lại lợi hại như vậy, đem hai người kia “chỉnh” đến thảm như vậy.”
"A! Thật là đau!"
"Tôi nhẹ tay lắm, cậu không cần làm quá lên như vậy?" Viên Viên có chút đau lòng nói.
Nếu không phải vì cô, Khương Đường cũng sẽ không bị đánh như thế này.
"Thật xin lỗi, hại cậu bị đánh như vậy."
Cô không tự chủ lấy giọng điệu ngọt ngào như lúc dạy dỗ đám trẻ con ở nhà trẻ nói chuyện với hắn, vừa nói vừa nhẹ nhàng thổi thổi đến vết thương trên mặt hắn.
“Tốt rồi, tốt rồi,sẽ không đau nữa” Động tác của cô cực kỳ nhẹ nhàng, giống như đối đãi với bảo bối yêu quý .
Khương Đường bỗng nhiên cầm tay của cô.
“Đừng xem anh như một đứa con nít như vậy!”
Viên Viên sợ hết hồn.
"Viên Viên, anh đã không còn là trẻ con nữa, anh đã trưởng thành, cũng là người đàn ông bình thường, đêm hôm đó, có thể là do chúng ta uống nhiều, mới phát sinh ra chuyện như vậy, nhưng anh thật sự không thấy hối hận. Anh thật sự không muốn đùa giỡn với em... ” Ánh mắt của hắn tự nhiên đi xuống bộ ngực cô .
Hắn không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Thật ra thì hắn cũng rất thích bộ dáng xinh đẹp, bộ ngực kiên đĩnh, nhưng là hắn biết Viên Viên không thích đàn ông nói như vậy, cũng không thích đàn ông nhìn chằm chằm vào ngực của cô như thế, giống như đang thém khát, cho nên hắn vội vàng ép mình dời tấm mắt lên trên, nhìn thẳng vào mặt cô.
Viên Viên cảm thấy tay Khương Đường đang cầm tay của cô trong nháy mắt trở nên nóng bỏng.
Cô có chút sợ, muốn rút tay về, nhưng là mới thoáng tránh ra một cái, hắn liền cầm thật chặt, nhất quyết không để cho cô né ra.
“Cậu... . Tóm lại cậu muốn thế nào?”
Nóng quá.
Tay của hắn nóng quá, ánh mắt của hắn cũng thật là nóng, cả người phát ra cảm giác thật hấp dẫn cùng nhiệt độ thuộc về đàn ông, mãnh liệt như vậy, thật khiến cho cô không cách nào chịu đựng.
"Khương Đường...”
Cô cảm giác được hai má mình đang nóng bừng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Khương Đường đột nhiên nở nụ cười, trong nháy mắt, không khí vừa khẩn trương vừa mập mờ.
Viên Viên có chút buồn bực "Cậu cười cái gì?"
Hắn cười nhìn cô “Em cuối cùng cũng không gọi anh là “Cục Đường” nữa rồi, có trời mới biết anh ghét cái biệt danh này đến thế nào!”
Cô liếc hắn một cái, giống như nhìn một đứa trẻ không ngoan, trong mắt có chút ý muốn dạy dỗ lại mang theo không ít sự cưng chiều.
"Viên Viên, vết thương của anh còn rất đau." Khương Đường da mặt dày chỉ vào khóe môi "Anh muốn em giúp anh làm cho nó hết đau."
“Cậu... .”
“Hơn nữa còn phải dùng môi giúp mới được”
“Cục Đường! Đừng có mà được voi đòi tiên!”
"Không được kêu anh là Cục Đường! Nếu còn kêu nữa anh sẽ đem em ăn sạch, hơn nữa còn là ăn cả đêm, để cho em ngày mai muốn xuống giường cũng không được."
Viên Viên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng Khương Đường còn chưa phải hết hi vọng, vươn cổ ra, cả khuôn mặt hướng về phía trước, rõ ràng chính là chờ cô giúp hắn “giảm đau”
Viên Viên biết, mình có thể cự tuyệt.
Thật sự, nếu muốn, cô chỉ cần lấy thân phận người làm chị chê bai loại hành động vui đùa như vậy là nhám chán biết bao, hoặc cô có thể cười trừ, không để tâm đến yêu cầu của hắn.
Nhưng mà ở ngực lại có một sự rung động không cách nào khống chế được!
Tại sao tầm mắt của cô không cách nào rời đi khỏi vết thương đang mang theo vài giọt máu trên môi của hắn?
Giờ phút này, đó cũng không phải một đôi môi khêu gợi, nhưng lại tản mác ra một loại cảm giác kích thích, giống như thúc giục cô mau chóng hôn hắn.
Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút...
Khi khóe môi sưng đỏ phát đau truyền đến một hơi lạnh, khẽ chạm nhẹ, Khương Đường len lén cười.
Hắn rất có kiên nhẫn, để cho Viên Viên từ từ hướng đến mội hắn, giống như con “cá vàng xấu hổ” nhẹ nhàng chạm vào, loại cảm giác đó rất dịu dàng, rất triền miên, giống như có một dòng nước trong suốt mát lạnh chậm rãi chảy qua, làm cho trái tim cũng giống như muốn ngừng đập.
Đây chính là cảm giác yêu sao?
Chỉ cần liếc nhìn cô một cái, chỉ cần bị cô chạm vào, cả người liền lâng lâng giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể dang cánh, say mê bay lên bầu trời.
Cô hôn hắn rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm hắn đau, khiến hắn cảm thấy bấy nhiêu thôi chưa đủ, vì vậy liền trở mặt chủ động hôn lại cô, hôn sâu hơn, nhiệt liệt hơn.
Hắn có thể cảm giác được Viên Viên muốn lùi bước, vì vậy vươn tay giữ chặt bả vai cô, không để cho cô chạy trốn.
Cô thật đáng yêu... Kể từ khi biết cô tới nay, cô tựa hồ vẫn đáng yêu như vậy, thân thể thật giống như chưa từng có lớn lên ── dĩ nhiên, ngoại trừ đối với bộ ngực.
Nghe tiếng rên rỉ từ trong miệng cô phát ra, hắn chịu đựng khóe miệng đau đớn, dùng hết tất cả tình yêu say đắm hôn cô, để cho cô cảm nhận được tâm ý của hắn.
"Khương Đường... Không nên như vậy... Chúng ta...”
"Không thể được sao? Em ghét anh sao?" Hắn cố ý giả bộ ngữ điệu đáng thương, lộ ra ánh mắt vô tội, cố gắng để đạt được sự đồng tình của cô.
Hắn biết cô quá lương thiện, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt hắn.
"Nhưng là tuổi của tôi so với cậu...” Viên Viên vẫn trốn tránh, không dám đối mặt.
"Chuyện đó cũng đã làm rồi, em bây giờ còn so đó đến vần đề tuổi tác sao? Trong mắt anh, em ngược lại giống như một đứa trẻ.”
Không cho cô bất kỳ cơ hội cãi lại, Khương Đường đột nhiên ôm lấy cô, đi về phía giường ngủ.
"Nhưng mà...”
“Miệng thì bảo là không muốn, nhưng chính lòng em đã không muốn cự tuyệt anh, không phải sao?” Trong miệng vẫn muốn nói, nhưng em cũng không có cự tuyệt anh, không phải sao?" Hắn đưa tay ở vòng eo mềm mại của cô ngắt nhẹ một cái “Như vậy là không thành thật, cẩn thận anh phạt em bây giờ!”
Mở cửa, trong nhà đen như mực .
Thật là tịch mịch quá.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tịch mịch như vậy... . Tại sao vậy chứ?
Là bởi vì không có người ở cùng sao?
Cô bật TV lên, dù cho trong nhà đã có âm thanh ồn ã, nhưng sao cô vẫn thấy trống trải quá.
Cô đi vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà ra, lơ đãng liếc thấy cái giường có chút xốc xếch, mặt Viên Viên không khỏi hồng lên.
Lúc trước, ở ngay tại cái giường này còn có một người đàn ông nằm...
Tại sao lại có cảm giác chút nhớ nhung như thế?
Khi đó cô từng cẩn thận nhìn hắn, hắn nằm trên giường, thân thể trần truồng, khuôn mặt anh tuần ngủ ngoan như một đứa con nít, trong cổ họng vang lên tiếng thở nhè nhẹ, trầm thấp, lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống ... . Hắn thật sự đã trở thành người đàn ông thật sự, không còn là cậu nhóc ngổ ngáo ngày nào.
Hơn nữa còn rất ra vẻ trưởng thành.
Thật ra thì... tuy cùng hắn xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng cô lại không cảm thấy tê tí nào... .
Không được, không được! Trình Viên Viên dùng sức gõ gõ đầu của mình.
"Đau quá...” Cô dùng sức quá tay rồi.
Không thể tiếp tục như thế này nữa!
Đàn ông... . Đàn ông là cái gì chứ, không có đàn ông cô vẫn sống tốt cơ mà, chẳng qua là có chút xíu cảm giác trống vắng mà thôi, một chút xíu mà thôi ...
Bụng cô lại ùng ục kêu.
Trống vắng thì mặc kệ trống vắng, giờ trước phải đi lấp đầy cái bụng đã.
Trình Viên Viên mở tủ lạnh nhìn xem một chút, hình như không có gì có thể ăn được, đành phải ra ngoài mua thôi.
Nhưng vừa mở cửa ra, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt Khương Đường, tay của hắn đang chuẩn bị đè xuống chuông cửa.
"Cậu tới đây làm gì?"
Ngoại trừ kinh ngạc, cô có chút cảm giác vui mừng.
"Viên Viên ,em hãy nghe anh nói, chuyện trước đây thật ra là hiểu lầm, anh không cố ý giễu cợt em như vậy."
Cô cắn cắn môi dưới, quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn hắn.
"Viên Viên, đừng không để ý tới anh như vậy, được không?" Khương Đường đột nhiên cầm tay của cô.
Cô sợ hết hồn, theo tự nhiên muốn rút tay về, nhưng Khương Đường biết ý định của cô, càng nắm càng chặt.
Trình Viên Viên luống cuống, lôi lôi kéo kéo một lúc lại theo bản năng của người học Judo, lấy chân mình chèn vào sau gót chân của Khương Đường, khiến hắn mất đi trọng tâm, sau đó dùng sức đẩy người về phía trước.
Và, Khương Đường ngã sóng soài trên mặt đất, bày ra tướng ngã hình chữ “đại” vô cùng khó coi.
Cô lần này cố ý dùng võ với hắn, nhưng cũng không dồn quá sức, thấy bộ dạng như thế của hắn cô không khỏi nghi ngờ,tại sao Khương Đường lại dễ dàng bị cô quật ngã như vậy?
Cô nhớ hắn trước kia từng đi theo cô học Judo cũng được hai, ba năm. Giáo viên dạy Judo còn hết sức khen ngợi hắn có năng khiếu, thậm chí còn muốn nâng cao kĩ năng cho hắn để thi đấu quốc gia, thế nhưng sao bây giờ hắn lại kém như vậy? *cái này em chém tí ^^*
Nguyên nhân cũng chỉ có một mà thôi!
"Là cậu cố ý có phải không?" Trình Viên Viên làm bộ thở phì phò nói.
Thật ra thì sự tức giận của cô dành cho hắn cũng đã gần như hết rồi, giờ nhìn thấy hắn chũ động đến tìm cô lại còn mặc ý cô đánh cho hắn té ngã trên đất thì cơn giận đã bay đâu mất tiêu, thậm chí khi nhìn thấy hắn như vậy, cô còn thấy đau lòng không ít.
Rõ ràng cô lớn hơn tuổi hơn hắn, cô còn cố tình gây sự như vậy, giống như đang muốn làm loạn, thật không giống như cách cư xử của một người trưởng thành.
Khương Đường chật vật bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên người. Hắn lại không hề tức giận, còn nhìn Viên Viên nở nụ cười mê người.
Hàm răng trắng noãn, môi mỏng khêu gợi, Viên Viên không tự chủ nhìn đôi môi của hắn, lại nhớ đến nụ hôn nóng bỏng đêm đó, khiến cô ngẩn người không biết làm sao.
"Viên Viên, em còn tức giận sao?" Khương Đường hỏi.
Cô cũng không phát hiện, hắn đã không còn gọi cô là "Chị Viên Viên" nữa.
"Viên Viên?" Hắn lại hô lên.
Hình như là cô đang ngẩn người có phải không?
Lúc này, sắc mặt Viên Viên đột nhiên biến đổi.
Cặp mắt cô trợn tròn, môi hồng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giọng nói run rẩy: "Tôi... trong quần tôi... Ngứa... Có chút ngứa...”
"Hả?"
Khương Đường khó hiểu, cô từ lúc nào lại trở nên “nhiệt tình” như vậy, đứng trước mặt hắn lại dám nói ra những lời “trêu ghẹo” như vậy. Lúc này, Trình Viên Viên đột nhiên nhảy cẫng lên, vừa dùng sức giậm giậm chân vừa hoảng sợ hô to:
"Con gián ! Con gián ! Trong quần của tôi giống như có con gián ... A!"
Cô sợ nhất là gián !
Tại sao lại có gián bò vào quần cô lúc này chứ?
Cô đã đã báo chủ nhà trọ từ trước, liên lạc với người làm bên công ty diệt côn trùng đến quét dọn sạch sẽ, nhà này thật sự quá bẩn!
"A! A ──"
"Viên Viên, em làm sao vậy?" Khương Đường hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trong quần cô giống như thật sự có gì đó chạy loạn bên trong.
"Con gián ... Con gián ! A! Tôi không chịu nổi nữa rồi!"
Cô sợ gián muốn chết, trước mặt Khương Đường không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức cởi quần ra, Khương Đường nhịn không được há mồm đến suýt chút nừa là làm rớt cái cằm của mình xuống đất luôn.
Như vậy có phải là hơi quá không? Chỉ vì một con gián mà cô dám cởi quần trước mặt hắn?
"Viên Viên, em không nên kích động như thế...” Lời hắn còn chưa nói hết, một cái quần liền ném tới trên người hắn.
Viên Viên trừng hắn một cái, chán ghét nhìn hắn như nhìn thấy một con gián, sau đó vội vàng chạy vào phòng tìm quần sạch sẽ mặc vào.
Khương Đường cầm quần trong tay, nhìn thấy một con gián rớt xuống đất, chậm chạp bò ngang giày da của hắn.
Hắn giơ chân lên, muốn đạp cho con gián chết bẹp, nhưng suy nghĩ một chút, lại đem chân để xuống.
Ít nhất con gián này cũng vừa mang lại cho hắn chút may mắn, tốt nhất là nên tha cho nó một mạng.
※ ※ ※ ※ ※ ※
Mặc dù vừa trải qua chuyện con giàn, nhưng Trình Viên Viên đối mặt với Khương Đường vẫn bày ra bộ dạng lạnh lùng. Cô thay quần áo xong, cũng chẳng thèm nhìn Khương Đường một cái, cúi đầu đi thẳng xuống lầu.
Khương Đường vội vàng đuổi theo sau cô: “Viên Viên, em muốn đi đâu?”
"Tôi đói bụng rồi."
"Vậy anh mời em ăn cơm, xem như bày tỏ lòng xin lỗi của anh."
"Không cần!" Viên Viên lập tức cự tuyệt.
Ai biết thằng nhóc này có cố tình mang cô đến chỗ nào đó rồi chuốc cho cô say.
"Em cự tuyệt như vậy, làm cho anh thật đau lòng." Giọng nói của Khương Đường có chút chua xót.
Viên Viên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy người đàn ông cao lớn kia bây giờ lại đang giống như cún con bày ra ánh mắt vô tội mong đợi nhìn cô, dáng vẻ kia thật đáng yêu, khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt...
Không, không được, không thể mềm lòng, không thể vì ánh mắt thâm tình cuả hắn mà bị lừa, đó là giả, đó là giả, đó là...
Viên Viên đột nhiên trợn tròn cặp mắt, nhìn chằm chằm Khương Đường .
Ánh mắt của hắn sao lại nhìn thâm tình như vậy?
Cô chắc chắn là nhìn lầm rồi?
Nhưng là ánh mắt kia chân thành tha thiết như vậy, thành khẩn như vậy, một chút đều không giống như giả...
Đây là đang đùa giỡn cô sao?
Chẳng lẽ Khương Đường thật sự thích cô?
"Viên Viên, anh biết đều là anh không tốt, nhưng anh không hy vọng sau này không thể nhìn thấy em nữa, em có thể tha thứ cho anh không?" Hắn từ vẻ mặt cho đến giọng nói đều nghe như thật lòng, nói ra những lời này, sau đó kéo tay của cô, vừa dè chừng vừa lại có chút mong đợi nhìn cô "Tha thứ cho anh được không?"
Viên Viên ngây dại.
Cô chưa từng phát hiện, Khương Đường cũng có lại chân thành đến như vậy, hơn nữa hắn đột nhiên trở nên rất đẹp trai, rất ra dáng đàn ông, làm cho cô cơ hồ không cách nào kháng cự.
"Buông, buông tay ra...” Xong rồi, xong rồi, mặt của cô thật là nóng!
Chỉ là chạm tay nhau mà thôi, tại sao cô lại cảm thấy như toàn thân mình đều bị người đàn ông này nhìn thấu? Thân thể cô không khỏi nóng lên, sợ hắn phát hiện ra mình đang khẽ run, cô vội vàng rút tay về.
Khương Đường thật sự rất đẹp trai.
Ngược lại, cô mấy năm qua cái gì cũng không có thay đổi, không có cao lên, cũng không xinh đẹp hơn, hơn nữa tuổi lại lớn, bắt đầu già đi... Cô đột nhiên cảm thấy mình không xứng với người đàn ông trước mắt này.
Buồn buồn rút tay của mình về, Viên Viên quay đầu rời đi, không dám vọng tưởng đến cái gì gọi là “tình yêu chị em” hay cái gì là “tình yêu không phân biệt tuổi tác”.
"Viên Viên, em muốn đi đâu?"
"Đi siêu thị mua thức ăn!"
"Vậy anh cùng đi với em." Hắn kích động nói, "Khó có khi anh được nghỉ, buổi tối không cần đến bệnh viện."
"Đàn ông ai lại đi siêu thị, thật kì cục!"
"Vậy thì có quan hệ gì, chỉ cần có em bên cạnh, nơi nào anh cũng có thể đi tới” Khương Đường rất tự nhiên nói ra những lời này, lại phát hiện Viên Viên càng đi càng nhanh.
Cô đang xấu hổ có phải không?
※ ※ ※ ※ ※ ※
Mua xong đồ, không khí giữa hai người vẫn còn có chút lúng túng.
Thật ra thì Viên Viên không phủ nhận, có một người đàn ông cùng cô đi siêu thị mua thức ăn, cảm giác thật không tệ.
Nhất là Khương Đường còn rất ga-lăng giúp cô cầm đồ nặng, khiến cho nhân viên ở quầy tính tiền nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, rồi lại xì xào bàn tán, nói gì ‘Đúng là vợ chồng mới cưới’.
Viên Viên nghe được, cũng không có phản bác, chẳng qua là cảm thấy thân thể hơn nóng, nhất là lỗ tai. Cô đột nhiên rất hi vọng mình có thể có một lỗ tai thỏ thật to, như vậy sẽ dễ giải nhiệt hơn.
Hai người cùng đi ra phố, lúc này, đột nhiên có một đôi nam nữ nhanh chóng đến gần bọn họ, người đàn ông cố ý đụng lên người Trình Viên Viên một cái, Khương Đường thấy tình huống bất thường, đang muốn đi lên hỗ trợ, người phụ nữ kia đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, cố ý ưỡn bộ ngực nhào vào hắn rồi hô to.
"Anh dám sàm sỡ tôi! "
Người đi trên đường rối rít quay đầu lại nhìn chăm chú, Khương Đường mặc kệ người phụ nữ kia, hắn hung ác trợn mắt nhìn cô ta một cái, ả không khỏi bị hắn doạ cho sợ, lui người lại về phía sau.
"Cút ngay!" Hắn không khách khí bắt được bả vai của người phụ nữ kia, dùng sức đẩy qua một bên đường.
Thật ra thì đôi nam nữ này không khác gì những tên côn đồ, đặc biệt lại dùng loại phương pháp này ở trên đường lường gạt hoặc là lấy trộm túi tiền của người khác, hơn nữa hầu như những nạn nhân trước phần thì do nhát gan, phần lại không muốn làm to chuyện nên thường dễ dàng trúng kế bọn chúng, để bọn chúng như ý muốn trôm được ví tiền. Không nghĩ đến hôm nay bọn chúng lại đụng phải một “đôi” không bình thường này.
Viên Viên không phải là không biết gì, bởi vì cô có dáng người xinh đẹp khiến cho bọn đàn ông vừa nhìn thấy đã thèm thuồng, cho nên “phòng bệnh hơn chữa bệnh”, ngay từ lúc lên trung học cô đã chăm chỉ đi luyện Judo, học cách tự bảo vệ mình. Khi đó tên côn đồ cố ý đẩy cô ra, còn muốn đưa tay móc tiền của cô, cô lập tức phản ứng kịp, bắt được tay của người kia xoay người một cái, tình thế lập tức lật ngược.
"A! Đau đau đau!" Cánh tay tên côn đồ bị bẻ ở sau lưng, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Bạn gái của hắn thấy thế, tiến lại gần khuôn mặt Viên Viên , Khương Đường phản ứng nhanh nhạy, một cái cánh tay dài duỗi ra, kéo tóc của người phụ nữ kia về phía sau, sau đó thừa dịp người phụ nữ kia đang bận la hét mà không để ý, đá một cước vào chân người phụ nữ kia làm cho ả ngã nhoài ra đường.
"Tụi mày dám động vào người phụ nữ của tao, đừng trách tao nặng tay với tụi mày!" Khương Đường hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt không kềm chế được tức giận.
Người phụ nữ kia lúc đầu thấy hắn bộ dáng lịch sự, lại mang mắt kiếng, hơn nữa dọc theo đường đi vẫn đối với Viên Viên lộ ra nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn giống như một thư sinh “trói gà không chặt”, nghĩ gì cũng không nghĩ đến hắn lại thay đổi sắc mặt nhanh chóng trở thành thế này.
Người phụ nữ kia không nhịn được bắt đầu run rẩy, vốn là muốn bật lên quát tháo, nhưng toàn bộ cũng nuốt trở về.
Mắt thấy người xem càng ngày càng nhiều, hai tên côn đồ kia nhận thấy tình thế không ổn, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ thu tay lại.
Thế nhưng tên côn đồ kia không cam lòng, sau khi đi mấy bước đột nhiên quay đầu trở lại nhanh chóng đi về phía Viên Viên, trên mặt hết sức hung ác "Con mẹ nó, đồ đàn bà đáng chết! Dám làm cho tao mất mặt như vậy!"
Hắn xuất thủ rất nhanh, Viên Viên không kịp né tránh, chỉ có thể nhắm mắt lại, chờ đợi cú đánh gián xuống.
Nhưng là cô đợi ba giây... Ơ, mặt làm sao lại không thấy đau?
Mở mắt ra, mới phát hiện thì ra Khương Đường đã kịp thời chạy tới ngăn ở trước mặt cô, lấy mặt của mình thay cô đỡ một quyền.
Mắt kiếng Khương Đường bị đánh bay xuống đất, khóe miệng cũng rỉ ra chút máu, hắn từ từ lau máu ở khoé miệng, không giận mà ngược lại... còn cười.
Nụ cười kia khiến cho hai tên côn đồ cảm thấy thấy da đầu tê dại.
“Tốt lắm, từ khi lên Đại học tao cũng lâu rồi không đánh người, hôm nay là mày tự rước hoạ vào thân rồi!”
Hắn vẫn còn giữ nụ cười như cũ, nhưng ra tay nhanh chóng làm cho đối phương không kịp phản ứng, đến ngay cả Trình Viên Viên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, thì chỉ thấy tên côn đồ kia đã nằm dài trên đất, không ngừng van xin tha thứ, còn ả bạn gái của tên côn đồ kia đang luống cuống tay chân, toàn thân bị doạ đến phát run, mặt đầy nước mắt, kinh sợ nhìn bạn trai mình bị Khương Đường đánh.
Cuối cùng vẫn là Viên Viên không nhìn nổi, liền vội vàng tiến lên kéo Khương Đường lại.
"Được rồi, được rồi, dạy dỗ bọn họ như vậy là được rồi, đánh tiếp nữa sẽ xảy ra án mạng đó!"
Khương Đường nhìn cô một cái, thở ra một hơi đè xuống tức giận, lúc này mới dừng tay lại.
Hắn lạnh lùng nhìn người đàn bà côn đồ đang phát run,lại lộ ra cái cảm giác khiến người khác nhìn vào là thấy da đầu tê dại.
"Tao xuống tay không nặng, xương sườn của hắn cũng không bị gãy, nội tạng cũng không vần đề gì, chẳng qua là sẽ bị tụ máu bầm khoảng một tháng, tốt nhất là bảo hắn không nên làm chuyện xấu, lo cho bản thân mình, tránh để lại di chứng, tao cũng không chịu trách nhiệm.”
Người đàn bà đó bị doạ cho hoảng sợ, ngoan ngoãn gật đầu, đợi đến khi hai người bọn họ đi xa mới dám từ từ bò lại chỗ bạn trai của mình, đỡ hắn dậy nhanh chóng rời đi.
※ ※ ※ ※ ※ ※
"Đau đau đau...”
"Mới vừa đánh người khác đến như vậy, hiện tại lại còn la đau, thật đúg là không phải nam tử hắn."
Khương Đường ngồi ở trên ghế, Viên Viên đang tỉ mỉ thoa thuốc lên khóe miệng bị thương của hắn .
"chẳng qua là cũng khiến tôi thật sợ, không nghĩ tới cậu lại lợi hại như vậy, đem hai người kia “chỉnh” đến thảm như vậy.”
"A! Thật là đau!"
"Tôi nhẹ tay lắm, cậu không cần làm quá lên như vậy?" Viên Viên có chút đau lòng nói.
Nếu không phải vì cô, Khương Đường cũng sẽ không bị đánh như thế này.
"Thật xin lỗi, hại cậu bị đánh như vậy."
Cô không tự chủ lấy giọng điệu ngọt ngào như lúc dạy dỗ đám trẻ con ở nhà trẻ nói chuyện với hắn, vừa nói vừa nhẹ nhàng thổi thổi đến vết thương trên mặt hắn.
“Tốt rồi, tốt rồi,sẽ không đau nữa” Động tác của cô cực kỳ nhẹ nhàng, giống như đối đãi với bảo bối yêu quý .
Khương Đường bỗng nhiên cầm tay của cô.
“Đừng xem anh như một đứa con nít như vậy!”
Viên Viên sợ hết hồn.
"Viên Viên, anh đã không còn là trẻ con nữa, anh đã trưởng thành, cũng là người đàn ông bình thường, đêm hôm đó, có thể là do chúng ta uống nhiều, mới phát sinh ra chuyện như vậy, nhưng anh thật sự không thấy hối hận. Anh thật sự không muốn đùa giỡn với em... ” Ánh mắt của hắn tự nhiên đi xuống bộ ngực cô .
Hắn không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Thật ra thì hắn cũng rất thích bộ dáng xinh đẹp, bộ ngực kiên đĩnh, nhưng là hắn biết Viên Viên không thích đàn ông nói như vậy, cũng không thích đàn ông nhìn chằm chằm vào ngực của cô như thế, giống như đang thém khát, cho nên hắn vội vàng ép mình dời tấm mắt lên trên, nhìn thẳng vào mặt cô.
Viên Viên cảm thấy tay Khương Đường đang cầm tay của cô trong nháy mắt trở nên nóng bỏng.
Cô có chút sợ, muốn rút tay về, nhưng là mới thoáng tránh ra một cái, hắn liền cầm thật chặt, nhất quyết không để cho cô né ra.
“Cậu... . Tóm lại cậu muốn thế nào?”
Nóng quá.
Tay của hắn nóng quá, ánh mắt của hắn cũng thật là nóng, cả người phát ra cảm giác thật hấp dẫn cùng nhiệt độ thuộc về đàn ông, mãnh liệt như vậy, thật khiến cho cô không cách nào chịu đựng.
"Khương Đường...”
Cô cảm giác được hai má mình đang nóng bừng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Khương Đường đột nhiên nở nụ cười, trong nháy mắt, không khí vừa khẩn trương vừa mập mờ.
Viên Viên có chút buồn bực "Cậu cười cái gì?"
Hắn cười nhìn cô “Em cuối cùng cũng không gọi anh là “Cục Đường” nữa rồi, có trời mới biết anh ghét cái biệt danh này đến thế nào!”
Cô liếc hắn một cái, giống như nhìn một đứa trẻ không ngoan, trong mắt có chút ý muốn dạy dỗ lại mang theo không ít sự cưng chiều.
"Viên Viên, vết thương của anh còn rất đau." Khương Đường da mặt dày chỉ vào khóe môi "Anh muốn em giúp anh làm cho nó hết đau."
“Cậu... .”
“Hơn nữa còn phải dùng môi giúp mới được”
“Cục Đường! Đừng có mà được voi đòi tiên!”
"Không được kêu anh là Cục Đường! Nếu còn kêu nữa anh sẽ đem em ăn sạch, hơn nữa còn là ăn cả đêm, để cho em ngày mai muốn xuống giường cũng không được."
Viên Viên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng Khương Đường còn chưa phải hết hi vọng, vươn cổ ra, cả khuôn mặt hướng về phía trước, rõ ràng chính là chờ cô giúp hắn “giảm đau”
Viên Viên biết, mình có thể cự tuyệt.
Thật sự, nếu muốn, cô chỉ cần lấy thân phận người làm chị chê bai loại hành động vui đùa như vậy là nhám chán biết bao, hoặc cô có thể cười trừ, không để tâm đến yêu cầu của hắn.
Nhưng mà ở ngực lại có một sự rung động không cách nào khống chế được!
Tại sao tầm mắt của cô không cách nào rời đi khỏi vết thương đang mang theo vài giọt máu trên môi của hắn?
Giờ phút này, đó cũng không phải một đôi môi khêu gợi, nhưng lại tản mác ra một loại cảm giác kích thích, giống như thúc giục cô mau chóng hôn hắn.
Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút...
Khi khóe môi sưng đỏ phát đau truyền đến một hơi lạnh, khẽ chạm nhẹ, Khương Đường len lén cười.
Hắn rất có kiên nhẫn, để cho Viên Viên từ từ hướng đến mội hắn, giống như con “cá vàng xấu hổ” nhẹ nhàng chạm vào, loại cảm giác đó rất dịu dàng, rất triền miên, giống như có một dòng nước trong suốt mát lạnh chậm rãi chảy qua, làm cho trái tim cũng giống như muốn ngừng đập.
Đây chính là cảm giác yêu sao?
Chỉ cần liếc nhìn cô một cái, chỉ cần bị cô chạm vào, cả người liền lâng lâng giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể dang cánh, say mê bay lên bầu trời.
Cô hôn hắn rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm hắn đau, khiến hắn cảm thấy bấy nhiêu thôi chưa đủ, vì vậy liền trở mặt chủ động hôn lại cô, hôn sâu hơn, nhiệt liệt hơn.
Hắn có thể cảm giác được Viên Viên muốn lùi bước, vì vậy vươn tay giữ chặt bả vai cô, không để cho cô chạy trốn.
Cô thật đáng yêu... Kể từ khi biết cô tới nay, cô tựa hồ vẫn đáng yêu như vậy, thân thể thật giống như chưa từng có lớn lên ── dĩ nhiên, ngoại trừ đối với bộ ngực.
Nghe tiếng rên rỉ từ trong miệng cô phát ra, hắn chịu đựng khóe miệng đau đớn, dùng hết tất cả tình yêu say đắm hôn cô, để cho cô cảm nhận được tâm ý của hắn.
"Khương Đường... Không nên như vậy... Chúng ta...”
"Không thể được sao? Em ghét anh sao?" Hắn cố ý giả bộ ngữ điệu đáng thương, lộ ra ánh mắt vô tội, cố gắng để đạt được sự đồng tình của cô.
Hắn biết cô quá lương thiện, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt hắn.
"Nhưng là tuổi của tôi so với cậu...” Viên Viên vẫn trốn tránh, không dám đối mặt.
"Chuyện đó cũng đã làm rồi, em bây giờ còn so đó đến vần đề tuổi tác sao? Trong mắt anh, em ngược lại giống như một đứa trẻ.”
Không cho cô bất kỳ cơ hội cãi lại, Khương Đường đột nhiên ôm lấy cô, đi về phía giường ngủ.
"Nhưng mà...”
“Miệng thì bảo là không muốn, nhưng chính lòng em đã không muốn cự tuyệt anh, không phải sao?” Trong miệng vẫn muốn nói, nhưng em cũng không có cự tuyệt anh, không phải sao?" Hắn đưa tay ở vòng eo mềm mại của cô ngắt nhẹ một cái “Như vậy là không thành thật, cẩn thận anh phạt em bây giờ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.