Chương 78: Nửa bi nửa hài [ hồi kết ]
Quỳnh Trang
10/06/2019
Về đến nhà không khí trầm xuống hẳn nhưng Trần Mặc Cảnh vẫn xách đống đồ mới qua siêu thị vào bếp chế biến, lúc đầu anh vẫn không quên hỏi cô
muốn ăn món gì, thậm chí cũng mua khá nhiều rau củ cho bữa ăn này. Trước nay thì bữa có bữa không nhưng thường thì được nấu chung với thức ăn,
cô thì lại ít ăn như vậy nên hay nhắc anh mua riêng. Lúc này thì cô mới
hiểu rau mua tại quán ăn thường ăn không được chất lượng như lần đầu,
còn mua ngoài lại chế biến mà anh lại không biết mấy món đó. Cô thì đi
làm tối mặt mới về, bữa ăn bữa không.
Phía trong bếp vẫn là cái không gian yên ắng chỉ có tiếng xào đảo, mùi nước tương lại xộc lên khiến cô ngồi phía ngoài cũng hiểu anh lại quá tay với món rau. Mấy món kia thường Trần Mặc Cảnh đong đếm theo hướng dẫn nên gia vị ăn rất vừa miệng. Bản thân Dương Hiểu Tình thì không chịu được cảnh tượng nhìn người đàn ông như vậy nên chần chừ mãi mới vào đứng phía sau anh.
" Rau lúc nãy anh mua còn không? " Dương Hiểu Tình cố gắng phá vỡ không khí đó nhưng người đàn ông cứ im lặng cho đến khi cô phải nói lại lần nữa anh mới có chút động tĩnh quay lại hỏi. " Em cần gì?"
Cô nhanh nhẹn nhìn thái độ dễ chịu của anh hỏi. " Túi rau củ ban nãy anh nấu hết chưa? "
" Vẫn còn một nửa trong tủ lạnh. Em cần làm gì sao? " Anh trả lời rồi quay lại tắt bếp nhưng cuối cùng rau cũng cháy bén với mùi nước tương khó chịu.
Dương Hiểu Tình nhanh chóng đẩy Trần Mặc Cảnh ra rồi cầm lấy cái chảo bỏ sang thùng rửa bát cho đầy nước vào, cô vừa làm cái này cái kia nhưng không quên trách người đàn ông đang dựa vào bàn ăn thảnh thơi quan sát. " Anh còn đứng đó cười được, mùi ghê chết được."
Trần Mặc Cảnh nhướn cặp lông mày sắc bén vẻ mặt hết sức khó ưa chọc tức người trước mặt, trong khi cô đang bận tay với con dao thái rau củ trông cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Nói sao cũng đỡ hơn không khí vừa nãy, anh cũng tiện chân đá vào mông cô một cái. " Chỗ nào em cũng gầy sao mỗi đây vào không giảm vậy?"
Dương Hiểu Tình bỏ đống đồ mới chuẩn bị xong vào chảo đang nóng trên bếp, cho xong ra vị đảo đi đảo lại cô mới chẹp miệng để ý đến anh. " Rau cỏ anh mua thì ít, lần nào nấu cũng nực cả cái gian bếp lên. "
" Chỉ là cho quá tay thôi, em định trồng thêm rau xanh ngoài ban công không? Làm vậy cũng thư giãn cho bản thân lắm." Trần Mặc Cảnh quay đi rót cốc nước vừa đi vừa nói, mà thế mới nhớ ra đợt trước anh giúp cô reo chút rau phía ngoài ban công cũng mình anh để ý, tối ngày cô cũng chỉ làm việc khiến nó bây giờ cũng khéo khô.
Cô không đắn đo mà từ chối. " Đợi chừng nào em tìm được một căn nhà dưới đất ưng ý chúng ta sẽ làm việc đó sau, còn việc kinh doanh đất của anh thì sao?"
Trần Mặc Cảnh không biết nói từ điểm nào nên đi thẳng vào vấn đề chính, lúc nào nói đến công việc anh cũng nghiêm nghị một cách chững chạc. " Thì cũng đâu vào đó thôi nhưng giấy tờ vẫn là một đề, phần này cũng đưa cho người làm nên anh không nắm nhiều. Tính toán qua lời nhuận khá lớn nên để đưa vào khai thác sẽ có hướng phát triển tốt, anh nghĩ sẽ thành lập một khu đô thị ở đó rồi sẽ xây nhà cho chúng ta..."
Người phụ nữ khẽ cười thành tiếng, tay nhanh chóng đổ thức ăn ra đĩa. " Anh có thấy quá hoành tráng không? Chúng ta nên mở một nông trại lớn và không thể thiếu những thương hiệu của tập đoàn em được."
" Như thế không tồi chút nào, anh sẽ cho em ăn no rau xanh." Trần Mặc Cảnh như nâng cao tầm quan trọng của mình lên vừa có ý trêu chọc cô.
[... ]
Tối hôm đó, Trần Mặc Cảnh nằm trong phòng đọc sách một hồi lâu chỉ để chờ người phụ nữ từ nhà về. Anh đọc hết câu từ được trau truốt, lướt đến mấy bản tin cũng chỉ nhận lại sự buồn chán. Khi trời bên ngoài đã trở nên yên ắng chỉ có tiếng gió thì sự bất bình trong anh lại nổi dậy.
Khung giờ cứ nhảy liên hồi, quá cả giờ đêm mà chuyển sang sáng cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
Mãi sau bên ngoài có tiếng động, cánh cửa phòng cũng được mở ra một cách lề mề. Dương Hiểu Tình mệt mỏi đến mức hai mắt díu vào, lúc này chỉ biết lao lên giường nằm ngủ. Vẫn như thường ngày cô chui dịch lại phía Trần Mặc Cảnh trong lớp chăn mỏng rồi choàng tay ôm lấy phần đùi săn chắc của anh.
Mệt mỏi như được giải tỏa phần nào nên cô cũng muốn nói chuyện với anh một chút, mỗi tội giọng nói ngoài sự ngái ngủ thì không có gì đặc biệt. " Tối anh ăn thêm gì chưa? "
Trần Mặc Cảnh khẽ xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh còn rõ mùi thuốc dưỡng. " Rồi. Em làm lại tóc sao? "
" Ừ, trông đẹp hơn mà. Mai anh bay phải gọi em dậy đó. Nhớ.. " Không biết đã nói xong chưa cô đã kịp vào giấc.
Trần Mặc Cảnh ngồi yên một vị trí một hồi lâu chờ cô vào giấc sâu thì mới rời đi tắt điện. Lúc đầu anh nằm trằn trọc một hồi lâu, không biết anh có quá đáng với cô lúc chiều không? Việc kết hôn là thứ trọng đại đời người, anh cũng chuẩn bị từ rất lâu chỉ đợi hai người ổn định thì sẽ tiến hành. Nhưng hiện tại nếu thực sự đứng tên với nhau trong một tờ giấy liệu có tốt đẹp hơn không? Đôi khi cô vẫn luôn nấp ở một nơi nào đó che giấu nỗi buồn của mình, anh thực sự không muốn nó tiếp diễn về sau.
Giống như những mẩu chuyên nhỏ về cả quá khứ đến hiện tại, anh cần một thời gian bù đắp lên mảnh đất năm đó. Nơi đó vốn dĩ chẳng tươi đẹp gì, nếu còn tồn tại những tuyệt vọng thâm sâu thì sớm muộn cô cũng bị hút trở lại. Một người hay suy tính bỗng nhiên muốn nhanh gọn như một lời nói đùa, cô cũng đơn thuần muốn giữ anh cho riêng mình... Nhưng chưa từng nghĩ sẽ chia sẻ với anh, đến đồng tiền khi đi mua đồ cũng nhau cô cũng không muốn anh chi trả cho. Giờ cô đủ khả năng để sống độc thân, đủ tinh thần để bỏ lại cả mối tình này.
Trần Mặc Cảnh biết suy tưởng vốn chỉ là những thứ mình bịa ra nhưng với hiện tại, cô chỉ muốn chăm dắt anh như một kẻ đứng bên dưới. Phải khiến anh chung tình, phải khiến anh trở thành kẻ đứng dưới chân thì cô sẽ mãi được tôn sùng. Hình hài hiện tại của cô chính năm đó anh áp đặt lên, chính anh đã ruồng bỏ. Nghe cô nói chuyện như thể đã bỏ qua mọi chuyện nhưng vốn dĩ lại con dao quay ngược vào trong. Cô chỉ đang bảo vệ chính tình yêu của mình, cô nghĩ anh cũng thích cô như năm đó một chút mất cảnh giác đều có thể vụt mất.
Mấy ngày đầu sống chung, ban đêm Dương Hiểu Tình không hề ngủ, thậm trí có chung một giường cô cũng khép nép ở một mép. Giống như một không gian đơn độc vậy, khi đó bất luận có anh cô vẫn luôn sợ bị bỏ lại. Tuyệt vọng đục nát trái tim cô quá lâu rồi, chả ai hiểu được khi tha thứ cho anh, yêu anh một lần nữa cô đã mệt mỏi như nào. Bất luận thế nào cô cũng không quên kết cục trước đây.
Những năm tháng hao sức nhưng không đổi lại bình yên.
Rõ ràng người phụ nữ cũng có thể phụ bạc kẻ tồi năm đó nhưng tình cảm không thể thay thế.. Không thể tổn thương một kẻ đến sau anh ta bằng những thứ cô từng nhận.
Mạnh mẽ vẫn chỉ là một cái mác để bao bọc sự yếu đuổi.. Dù là gì cũng chỉ là hàng giả nếu gục khóc trước kẻ làm mình tổn thương.
Sự hy vọng đến tiều tụy thâm tâm vốn dĩ chỉ là một tình yêu yên bình nhưng bản thân lại sợ lặp lại quá khứ.
Trong cuộc sống vốn dĩ chỉ cần ôm trọn một mối tình đẹp như xương rồng có tách được ra những chiếc gai cũng ứa máu thịt.. Thanh xuân bỏ lại, tương lai thiếu sự sống chỉ bởi người phụ nữ đã quá đề cao sự chung tình của mình.. Giá mà cô cũng bỏ sự tự tôn xuống có thể đau thương chỉ còn lại phần nửa, đau thương cho bản thân đã đặt sai một vòng tay.
Trước mắt trong khoảng thời gian này, Dương Hiểu Tình gần như gạt bỏ những thói quen trước đây nhưng không gạt bỏ thứ ích kỷ trong mình. Không nhất thiết phải ngừng tình thương đó lại, mà cô lại dùng mọi cách để khiến anh phải gục ngã trước nó. Đàn ông đến cuối bao giờ cũng nuối tiếc vì bỏ rơi nhánh hoa vì mình mà hy sinh, cho đến hiện tại cô chỉ mới thấy được một chút.. Chưa từng hài lòng.
Trên thế giới này màu sắc nào cũng có, thể loại người nào cũng có, cho dù là nam hay nữ đều có thể vứt bỏ tình yêu. Chỉ là có những kẻ coi trong những tình cảm dày vò mình quá, có người lại chỉ biết đứng sau tổn thương mình gây ra. Chẳng ai tự nhận ra khi hai ta đã không hợp lại không rời đi hay cố gắng một chút.
Tình cảm chỉ cống hiến hạnh phúc hay một chút trưởng thành cho bản thân đối phương nhưng đôi khi lại có mùi vị đắng chát. Cũng như cà phê dù có đắng đến đâu khi nhấp môi một chút đã bị mê hoặc, sẽ thử lại và sẽ uống nó gần cả một quãng đời. Có những thói quen vốn dĩ chỉ nhỏ nhặt như thế vẫn được giữ lại.
Kể cả về Trần Mặc Cảnh hay Dương Hiểu Tình có tình yêu đẹp như nào cũng đến với nhau bằng một mảnh ghép không khớp. Cả hai đều có vô số tật xấu, có những suy nghĩ đơn giản hay rối rắm, bọn họ ngày từ đầu đều không hoàn hảo nên phải tự gỡ rối. Nếu chọn ra đi thì không hợp thì chỉ là cái cớ nực cười. Trên đời không này không có gì không thành nếu cả hai chẳng vì nhau mà cố gắng.
Đừng biến bản thân thành một tiểu công chúa để được hầu hạ hãy biến mình thành kẻ đủ khả năng để làm ba làm mẹ. Trên đời này biến cố có ập đến thứ kiên cường nhất bên bạn chỉ có một nếu chưa có phần hai của nhịp đập. Đến khi đã biến nín lặng vì bộn bề bên ngoài bạn chỉ có hai sự lựa chọn khóc lóc trước gia đình, hai là mãi mãi giữ chọn một khoảng.
Đến cả một thời gian để trưởng thành trong khó khăn thứ Dương Hiểu Tình làm chỉ có im lặng. Dần cô hiểu ra để kể ra một câu chuyện muộn phiền khiến mình nặng nhọc như nào? Có thể chúng ta không tìm đúng người để đủ hiểu, cũng có thể không muốn nghĩ đến.. Cô chỉ may mắn hơn nhiều người là có sự nghiệp, còn lại cô không rõ là họ khao khát nó không còn bản thân cô luôn yêu sự hồn nhiên đã bị mất đi.
Đôi khi cứ nghĩ chọn một người đàn ông tồi sẽ đau đến tận xương tủy nhưng không,nó âm ỉ đến mức không hiểu vì gì?Con người chính là đọc những thứ đơn giản đã bật khóc, quay lại với sự cầu kì họ chỉ biết nín lặng.
Phía trong bếp vẫn là cái không gian yên ắng chỉ có tiếng xào đảo, mùi nước tương lại xộc lên khiến cô ngồi phía ngoài cũng hiểu anh lại quá tay với món rau. Mấy món kia thường Trần Mặc Cảnh đong đếm theo hướng dẫn nên gia vị ăn rất vừa miệng. Bản thân Dương Hiểu Tình thì không chịu được cảnh tượng nhìn người đàn ông như vậy nên chần chừ mãi mới vào đứng phía sau anh.
" Rau lúc nãy anh mua còn không? " Dương Hiểu Tình cố gắng phá vỡ không khí đó nhưng người đàn ông cứ im lặng cho đến khi cô phải nói lại lần nữa anh mới có chút động tĩnh quay lại hỏi. " Em cần gì?"
Cô nhanh nhẹn nhìn thái độ dễ chịu của anh hỏi. " Túi rau củ ban nãy anh nấu hết chưa? "
" Vẫn còn một nửa trong tủ lạnh. Em cần làm gì sao? " Anh trả lời rồi quay lại tắt bếp nhưng cuối cùng rau cũng cháy bén với mùi nước tương khó chịu.
Dương Hiểu Tình nhanh chóng đẩy Trần Mặc Cảnh ra rồi cầm lấy cái chảo bỏ sang thùng rửa bát cho đầy nước vào, cô vừa làm cái này cái kia nhưng không quên trách người đàn ông đang dựa vào bàn ăn thảnh thơi quan sát. " Anh còn đứng đó cười được, mùi ghê chết được."
Trần Mặc Cảnh nhướn cặp lông mày sắc bén vẻ mặt hết sức khó ưa chọc tức người trước mặt, trong khi cô đang bận tay với con dao thái rau củ trông cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Nói sao cũng đỡ hơn không khí vừa nãy, anh cũng tiện chân đá vào mông cô một cái. " Chỗ nào em cũng gầy sao mỗi đây vào không giảm vậy?"
Dương Hiểu Tình bỏ đống đồ mới chuẩn bị xong vào chảo đang nóng trên bếp, cho xong ra vị đảo đi đảo lại cô mới chẹp miệng để ý đến anh. " Rau cỏ anh mua thì ít, lần nào nấu cũng nực cả cái gian bếp lên. "
" Chỉ là cho quá tay thôi, em định trồng thêm rau xanh ngoài ban công không? Làm vậy cũng thư giãn cho bản thân lắm." Trần Mặc Cảnh quay đi rót cốc nước vừa đi vừa nói, mà thế mới nhớ ra đợt trước anh giúp cô reo chút rau phía ngoài ban công cũng mình anh để ý, tối ngày cô cũng chỉ làm việc khiến nó bây giờ cũng khéo khô.
Cô không đắn đo mà từ chối. " Đợi chừng nào em tìm được một căn nhà dưới đất ưng ý chúng ta sẽ làm việc đó sau, còn việc kinh doanh đất của anh thì sao?"
Trần Mặc Cảnh không biết nói từ điểm nào nên đi thẳng vào vấn đề chính, lúc nào nói đến công việc anh cũng nghiêm nghị một cách chững chạc. " Thì cũng đâu vào đó thôi nhưng giấy tờ vẫn là một đề, phần này cũng đưa cho người làm nên anh không nắm nhiều. Tính toán qua lời nhuận khá lớn nên để đưa vào khai thác sẽ có hướng phát triển tốt, anh nghĩ sẽ thành lập một khu đô thị ở đó rồi sẽ xây nhà cho chúng ta..."
Người phụ nữ khẽ cười thành tiếng, tay nhanh chóng đổ thức ăn ra đĩa. " Anh có thấy quá hoành tráng không? Chúng ta nên mở một nông trại lớn và không thể thiếu những thương hiệu của tập đoàn em được."
" Như thế không tồi chút nào, anh sẽ cho em ăn no rau xanh." Trần Mặc Cảnh như nâng cao tầm quan trọng của mình lên vừa có ý trêu chọc cô.
[... ]
Tối hôm đó, Trần Mặc Cảnh nằm trong phòng đọc sách một hồi lâu chỉ để chờ người phụ nữ từ nhà về. Anh đọc hết câu từ được trau truốt, lướt đến mấy bản tin cũng chỉ nhận lại sự buồn chán. Khi trời bên ngoài đã trở nên yên ắng chỉ có tiếng gió thì sự bất bình trong anh lại nổi dậy.
Khung giờ cứ nhảy liên hồi, quá cả giờ đêm mà chuyển sang sáng cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
Mãi sau bên ngoài có tiếng động, cánh cửa phòng cũng được mở ra một cách lề mề. Dương Hiểu Tình mệt mỏi đến mức hai mắt díu vào, lúc này chỉ biết lao lên giường nằm ngủ. Vẫn như thường ngày cô chui dịch lại phía Trần Mặc Cảnh trong lớp chăn mỏng rồi choàng tay ôm lấy phần đùi săn chắc của anh.
Mệt mỏi như được giải tỏa phần nào nên cô cũng muốn nói chuyện với anh một chút, mỗi tội giọng nói ngoài sự ngái ngủ thì không có gì đặc biệt. " Tối anh ăn thêm gì chưa? "
Trần Mặc Cảnh khẽ xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh còn rõ mùi thuốc dưỡng. " Rồi. Em làm lại tóc sao? "
" Ừ, trông đẹp hơn mà. Mai anh bay phải gọi em dậy đó. Nhớ.. " Không biết đã nói xong chưa cô đã kịp vào giấc.
Trần Mặc Cảnh ngồi yên một vị trí một hồi lâu chờ cô vào giấc sâu thì mới rời đi tắt điện. Lúc đầu anh nằm trằn trọc một hồi lâu, không biết anh có quá đáng với cô lúc chiều không? Việc kết hôn là thứ trọng đại đời người, anh cũng chuẩn bị từ rất lâu chỉ đợi hai người ổn định thì sẽ tiến hành. Nhưng hiện tại nếu thực sự đứng tên với nhau trong một tờ giấy liệu có tốt đẹp hơn không? Đôi khi cô vẫn luôn nấp ở một nơi nào đó che giấu nỗi buồn của mình, anh thực sự không muốn nó tiếp diễn về sau.
Giống như những mẩu chuyên nhỏ về cả quá khứ đến hiện tại, anh cần một thời gian bù đắp lên mảnh đất năm đó. Nơi đó vốn dĩ chẳng tươi đẹp gì, nếu còn tồn tại những tuyệt vọng thâm sâu thì sớm muộn cô cũng bị hút trở lại. Một người hay suy tính bỗng nhiên muốn nhanh gọn như một lời nói đùa, cô cũng đơn thuần muốn giữ anh cho riêng mình... Nhưng chưa từng nghĩ sẽ chia sẻ với anh, đến đồng tiền khi đi mua đồ cũng nhau cô cũng không muốn anh chi trả cho. Giờ cô đủ khả năng để sống độc thân, đủ tinh thần để bỏ lại cả mối tình này.
Trần Mặc Cảnh biết suy tưởng vốn chỉ là những thứ mình bịa ra nhưng với hiện tại, cô chỉ muốn chăm dắt anh như một kẻ đứng bên dưới. Phải khiến anh chung tình, phải khiến anh trở thành kẻ đứng dưới chân thì cô sẽ mãi được tôn sùng. Hình hài hiện tại của cô chính năm đó anh áp đặt lên, chính anh đã ruồng bỏ. Nghe cô nói chuyện như thể đã bỏ qua mọi chuyện nhưng vốn dĩ lại con dao quay ngược vào trong. Cô chỉ đang bảo vệ chính tình yêu của mình, cô nghĩ anh cũng thích cô như năm đó một chút mất cảnh giác đều có thể vụt mất.
Mấy ngày đầu sống chung, ban đêm Dương Hiểu Tình không hề ngủ, thậm trí có chung một giường cô cũng khép nép ở một mép. Giống như một không gian đơn độc vậy, khi đó bất luận có anh cô vẫn luôn sợ bị bỏ lại. Tuyệt vọng đục nát trái tim cô quá lâu rồi, chả ai hiểu được khi tha thứ cho anh, yêu anh một lần nữa cô đã mệt mỏi như nào. Bất luận thế nào cô cũng không quên kết cục trước đây.
Những năm tháng hao sức nhưng không đổi lại bình yên.
Rõ ràng người phụ nữ cũng có thể phụ bạc kẻ tồi năm đó nhưng tình cảm không thể thay thế.. Không thể tổn thương một kẻ đến sau anh ta bằng những thứ cô từng nhận.
Mạnh mẽ vẫn chỉ là một cái mác để bao bọc sự yếu đuổi.. Dù là gì cũng chỉ là hàng giả nếu gục khóc trước kẻ làm mình tổn thương.
Sự hy vọng đến tiều tụy thâm tâm vốn dĩ chỉ là một tình yêu yên bình nhưng bản thân lại sợ lặp lại quá khứ.
Trong cuộc sống vốn dĩ chỉ cần ôm trọn một mối tình đẹp như xương rồng có tách được ra những chiếc gai cũng ứa máu thịt.. Thanh xuân bỏ lại, tương lai thiếu sự sống chỉ bởi người phụ nữ đã quá đề cao sự chung tình của mình.. Giá mà cô cũng bỏ sự tự tôn xuống có thể đau thương chỉ còn lại phần nửa, đau thương cho bản thân đã đặt sai một vòng tay.
Trước mắt trong khoảng thời gian này, Dương Hiểu Tình gần như gạt bỏ những thói quen trước đây nhưng không gạt bỏ thứ ích kỷ trong mình. Không nhất thiết phải ngừng tình thương đó lại, mà cô lại dùng mọi cách để khiến anh phải gục ngã trước nó. Đàn ông đến cuối bao giờ cũng nuối tiếc vì bỏ rơi nhánh hoa vì mình mà hy sinh, cho đến hiện tại cô chỉ mới thấy được một chút.. Chưa từng hài lòng.
Trên thế giới này màu sắc nào cũng có, thể loại người nào cũng có, cho dù là nam hay nữ đều có thể vứt bỏ tình yêu. Chỉ là có những kẻ coi trong những tình cảm dày vò mình quá, có người lại chỉ biết đứng sau tổn thương mình gây ra. Chẳng ai tự nhận ra khi hai ta đã không hợp lại không rời đi hay cố gắng một chút.
Tình cảm chỉ cống hiến hạnh phúc hay một chút trưởng thành cho bản thân đối phương nhưng đôi khi lại có mùi vị đắng chát. Cũng như cà phê dù có đắng đến đâu khi nhấp môi một chút đã bị mê hoặc, sẽ thử lại và sẽ uống nó gần cả một quãng đời. Có những thói quen vốn dĩ chỉ nhỏ nhặt như thế vẫn được giữ lại.
Kể cả về Trần Mặc Cảnh hay Dương Hiểu Tình có tình yêu đẹp như nào cũng đến với nhau bằng một mảnh ghép không khớp. Cả hai đều có vô số tật xấu, có những suy nghĩ đơn giản hay rối rắm, bọn họ ngày từ đầu đều không hoàn hảo nên phải tự gỡ rối. Nếu chọn ra đi thì không hợp thì chỉ là cái cớ nực cười. Trên đời không này không có gì không thành nếu cả hai chẳng vì nhau mà cố gắng.
Đừng biến bản thân thành một tiểu công chúa để được hầu hạ hãy biến mình thành kẻ đủ khả năng để làm ba làm mẹ. Trên đời này biến cố có ập đến thứ kiên cường nhất bên bạn chỉ có một nếu chưa có phần hai của nhịp đập. Đến khi đã biến nín lặng vì bộn bề bên ngoài bạn chỉ có hai sự lựa chọn khóc lóc trước gia đình, hai là mãi mãi giữ chọn một khoảng.
Đến cả một thời gian để trưởng thành trong khó khăn thứ Dương Hiểu Tình làm chỉ có im lặng. Dần cô hiểu ra để kể ra một câu chuyện muộn phiền khiến mình nặng nhọc như nào? Có thể chúng ta không tìm đúng người để đủ hiểu, cũng có thể không muốn nghĩ đến.. Cô chỉ may mắn hơn nhiều người là có sự nghiệp, còn lại cô không rõ là họ khao khát nó không còn bản thân cô luôn yêu sự hồn nhiên đã bị mất đi.
Đôi khi cứ nghĩ chọn một người đàn ông tồi sẽ đau đến tận xương tủy nhưng không,nó âm ỉ đến mức không hiểu vì gì?Con người chính là đọc những thứ đơn giản đã bật khóc, quay lại với sự cầu kì họ chỉ biết nín lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.