Chương 27
Nhan Ngữ Hâm
10/11/2014
Chuyện giả làm bạn trai lần này, mặc dù Hạ An Nhiên không thể nghĩ lạc quan
được như Tô Mộc Thần, nhưng cô cũng không đến nỗi quá bi quan.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc hoạt động “đi dạo” và tiễn Tô Mộc Thần về, khi quay vào, phu nhân Hạ Lý Kim Hoa đã chờ sẵn trong phòng khách.
Mẫu hậu nhà cô đã nói như sau:
“Nhìn chung thì được, nhưng để tiến tới hơn nữa thì còn phải xem xét. Người đàn ông như vậy con không nắm giữ nổi nó đâu, có khi còn bị nó xơi tái ấy chứ. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là mẹ không cho phép con qua lại với nó.”
Hạ An Nhiên lập tức tâm phục khẩu phục con mắt nhìn của mẹ, đúng là gừng càng già càng cay. Cho dù vừa nãy mẹ vẫn cười nói vui vẻ với Tô Mộc Thần nhưng không có nghĩa đã bị anh ta che mờ hai mắt.
Nếu có thể đạt được đến cảnh giới của mẹ cô thì thật tuyệt.
Hạ An Nhiên nghĩ thầm, cho dù Tô Mộc Thần có là sói đi chăng nữa, thì cô cũng không phải là thỏ trắng nhỏ ngu ngốc mà lọt vào bẫy của anh ta. Nếu không phải vì Duệ Duệ, còn lâu cô mới đồng ý.
Tất nhiên cô không hề nói ra suy nghĩ này, cho nên Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần vẫn giả vờ qua lại với nhau, thỉnh thoảng cũng có vài ngày không về nhà.
Mẫu hậu nhà họ Hạ tỏ vẻ hiểu chuyện, bây giờ không phải thời đại xưa nữa, với quan hệ yêu đương nam nữ phát sinh việc như vậy cũng là bình thường, ít nhất so với mấy cô cậu sinh viên bây giờ vẫn còn đang ngồi ghế nhà trường mà đã tập tành sống thử thì Hạ An Nhiên cũng được coi là biết tiết chế bản thân.
Cho nên bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy qua kẽ ngón tay.
Một năm ở thành phố C chỉ có hai mùa: mùa hạ và mùa đông.
Có thể ngày hôm trước còn đang mặc áo cộc tay than vãn “Nóng quá!”, vậy mà ngày hôm sau tiết trời đã trở nên lạnh buốt đến nỗi phải mặc áo len. Thời tiết chuyển giao như thế này đã bắt đầu xuất hiện từ đầu tháng mười.
Mấy hôm trước nhiệt độ còn cao, vậy mà đột nhiên không khí lạnh tràn về, mọi nóng bức đều bị xua tan.
Khó có được một ngày cuối tuần thảnh thơi, nhưng Tô Mộc Thần lại bị đánh thức.
Hạ An Nhiên không bao giờ vào phòng của anh, cho nên thủ phạm chỉ có thể là quỷ con Duệ Duệ.
Khi anh đang chìm trong giấc ngủ ngon lành thì bỗng nhiên bị một sức nặng đè xuống người, không những thế, cái sức nặng ấy còn không ngừng ngọ nguậy.
“Ba ~~ ba~~”
Duệ Duệ dùng toàn bộ sức lực kéo tấm chăn trên mặt anh ra, ghé vào tai gọi một tiếng, giọng nói của quỷ con kia xông thằng vào màng nhĩ.
“Sớm vậy, để ba ngủ thêm chút nữa.”
Tô Mộc Thần kéo cao chăn, cả người vùi vào trong ổ chăn ấm không muốn rời giường.
“Ba, dậy nào, dậy nào!”
Thấy Tô Mộc Thần không muốn dậy, Duệ Duệ càng hăng hái hơn, bé vừa lăn qua lăn lại trên người anh vừa bắt đầu dùng chất giọng ngọt như sữa hát bài hát cô giáo dạy ở nhà trẻ:
“Ong mật nhỏ, vo ve vo ve, chớ lười biếng…”
“Quỷ con!”
Tô Mộc Thần cuối cùng không nhịn được, theo cảm giác đưa tay ra túm lấy cơ thể mềm mại của Duệ Duệ nhét vào trong chăn, anh đưa mặt mình cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt khiến bé kích động cười khanh khách.
“Biết sự lợi hại của ba chưa?”
Tô Mộc Thần cười lớn, cuối cùng đành phải mở mắt nhìn quỷ con bị mình kéo vào trong chăn.
Hôm nay Duệ Duệ mặc áo len mỏng, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác. Nhìn con trai mặc quần áo thu đông, Tô Mộc Thần không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Mẹ con định làm con nóng chết hay sao?”
Thời tiết gần đây vẫn còn hơi oi bức, cùng lắm chỉ nên cho thằng bé mặc một cái áo phông dài tay là được rồi!
“Trời mưa, mẹ bảo lạnh.”
Duệ Duệ vừa cười vừa đưa bàn tay bé nhỏ lành lạnh của mình sờ lên mặt Tô Mộc Thần.
Tay bé thật sự hơi lạnh, khi vừa sờ lên mặt anh, Tô Mộc Thần thoáng rụt đầu.
“Duệ Duệ, bữa sáng sắp xong rồi, con qua đây chuẩn bị ăn nào.”
Giọng nói của Hạ An Nhiên truyền tới từ phòng khách.
Cả Tô Mộc Thần lẫn Duệ Duệ đều nghe thấy, bé giãy giụa muốn bò ra khỏi ổ chăn để đi ăn sáng.
Tô Mộc Thần buông tay, thả Duệ Duệ đi ra ngoài.
Khi nhìn con trai trắng trẻo tròn tròn chạy ra khỏi phòng, Tô Mộc Thần cũng ngồi dậy. Với lấy cái áo ngủ tối qua nhét xuống cuối giường mặc vào người, xong xuôi bèn đi ra khỏi phòng.
Duệ Duệ đã được Hạ An Nhiên bế lên chỗ ngồi, một tay bé cầm muỗng nhỏ, một tay cầm đôi đũa chờ mẹ bưng bữa sáng ra.
Hạ An Nhiên đang ở trong phòng bếp quay lưng về phía anh và Duệ Duệ.
Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng và quần jean xanh nhạt, trên người đeo chiếc tạp dề đồng màu.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ An Nhiên vào bếp, về cơ bản bữa sáng và bữa tối đều do cô làm. Vào những ngày trong tuần, sau khi ăn sáng xong Tô Mộc Thần sẽ đưa Duệ Duệ đi nhà trẻ và đi làm luôn, buổi tối nếu không phải ra ngoài xã giao hoặc hẹn bạn, anh sẽ về nhà ăn cơm.
Tô Mộc Thần không thể không thừa nhận, mặc dù tính cách của Hạ An Nhiên khá lạnh nhạt nhưng tài nghệ nấu nướng của cô thì không chê vào đâu được, có thể so sánh với bố của cô.
“Sáng nay ăn gì vậy?”
Tô Mộc Thần cất tiếng hỏi.
“Sủi cảo cần tây, hôm qua Duệ Duệ nói thèm ăn sủi cảo.”
Hạ An Nhiên múc một bát sủi cảo đặt trước mặt Duệ Duệ, không quên để thêm một chiếc dĩa nhỏ ở bên cạnh, miệng trả lời câu hỏi của Tô Mộc Thần.
“Ồ.”
Bữa sáng Hạ An Nhiên làm đa phần đều theo mong muốn của Duệ Duệ, bé muốn ăn cái gì ngày hôm sau cô sẽ làm cái đó. Khi Duệ Duệ đưa ra ý kiến, cô sẽ quyết định xem có được hay không. Tô Mộc Thần chỉ cảm thán một tiếng sau đó đi về phía phòng vệ sinh chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
Đi được hai bước, anh bỗng dừng lại, nghĩ đến màn đối thoại vừa rồi cảm thấy hình như họ đã quá tự nhiên rồi, cảm giác rất giống người một nhà.
Chồng, vợ, còn có con nữa, đúng là một gia đình trọn vẹn.
Tô Mộc Thần quay đầu nhìn Hạ An Nhiên đang đút sủi cảo cho Duệ Duệ. Anh bị ảo giác sao? Tại sao lại cảm thấy căn nhà vốn lạnh lẽo bây giờ đã trở nên ấm cúng như vậy.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy Tô Mộc Thần bỗng nhiên đứng yên một chỗ, Hạ An Nhiên cảm thấy rất thắc mắc. Người này đột nhiên dừng lại, còn quay đầu nhìn cô và Duệ Duệ chằm chằm, ra vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó khiến cô có cảm giác rất không bình thường.
“Không có gì.”
Tô Mộc Thần lắc đầu, xoay người tiếp tục đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn mình trong gương, anh nghĩ có phải mình điên rồi hay không, lại còn cảm thấy ấm cúng nữa chứ? Được rồi, cho dù con trai anh khiến anh rất vừa mắt, nhưng mà mẹ của con trai anh, người phụ nữ đó không có bất kì quan hệ gì với anh, nhưng anh lại không thể giải thích được tại sao cô ấy lại cùng có quan hệ ruột thịt với con trai anh. Vừa mắt sao?
Rõ ràng cô không phải khẩu vị của anh cơ mà?
Căn cứ vào tiêu chuẩn chọn phụ nữ của Tô Mộc Thần, nhất định phải có dáng người đẹp, ngực cup B trở lên, eo nhỏ chân thon giống hình chữ S, khuôn mặt phải xinh đẹp động lòng người, mà Hạ An Nhiên ngoại trừ chiều cao ra thì vóc dáng giống như học sinh cấp ba, vậy mà anh lại có thể cảm thấy cô rất vừa mắt?
Hay do anh cảm thấy đây đã thành một thói quen rồi?
Cho dù là ai, nếu một ngày xuất hiện ít nhất ba lần trong nhà của anh, lại còn ở qua đêm nữa, mặc dù không phải ngủ cùng một giường nhưng tần suất thấy mặt cũng quá dày đặc.
Tô Mộc Thần nghĩ bụng, phụ nữ có thể gặp anh nhiều lần như vậy chắc cũng chỉ có đám nhân viên nữ trong công ty anh mà thôi.
Bởi vì gặp nhiều lần, thời gian lại lâu cho nên mới trở thành thói quen, cho dù lúc đầu nhìn cảm thấy khó chịu nhưng dần dần sẽ trở nên thuận mắt, cũng sẽ không bận tâm nữa.
Hay là vì lâu rồi anh không có bạn gái?
Tô Mộc Thần nghĩ lại thấy quả thực đúng là như vậy. Khi Duệ Duệ xuất hiện, anh cũng vừa mới chia tay bạn gái, mà sau khi có Duệ Duệ, căn bản anh không còn cơ hội hay thời gian quen bạn gái nữa.
Mà cho dù có cũng không thể dẫn bạn gái về nhà mình được, nếu để đối phương thấy nhà mình vừa có một người phụ nữ, lại vừa có một đứa trẻ thì sẽ nghĩ thế nào đây?
Suy nghĩ như vậy khiến Tô Mộc Thần cảm thấy có thể giải thích được nguồn gốc của thứ tình cảm ấm áp vừa xuất hiện kia. Cứ coi Hạ An Nhiên là bảo mẫu anh thuê đến đi, nhưng nhìn cô và con trai anh thân thiết như vậy, anh thấy ấm áp cũng là chuyện bình thường.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tô Mộc Thần khoan khoái thoải mái xuất hiện ở phòng bếp, tự múc cho mình một bát sủi cảo rồi bưng ra ngoài ăn.
Hạ An Nhiên lấy chiếc thìa nhỏ xắn đôi sủi cảo ra, sau đó lấy đũa gắp một nửa đút vào miệng Duệ Duệ, dặn bé nhai từ từ.
“Hôm nay anh có phải ra ngoài không?”
Hạ An Nhiên lên tiếng hỏi người đàn ông đang vui vẻ ăn sủi cảo ở phía đối diện.
“Có chuyện gì à?”
Tô Mộc Thần rời sự chú ý lên người Hạ An Nhiên, bình thường cuối tuần vào ban ngày anh cũng không có ý định ra khỏi nhà, huống chi hôm nay trời còn mưa nữa, đi ra ngoài rất phiền phức.
“Phòng tập thể hình.”
Hạ An Nhiên chỉ trả lời bốn chữ, Tô Mộc Thần vẫn hiểu được.
Hạ An Nhiên thật sự rất thiếu thốn thời gian rảnh rỗi, ngày thường cứ khi nào Tô Mộc Thần nhìn thấy cô đều bắt gặp cô ngồi đối diện với cái laptop, chỉ có điều, trừ công việc đó, thực ra Hạ An Nhiên lại là một người rất thích vận động.
Cũng không hẳn là cô thích vận động, Hạ An Nhiên là hội viên của một phòng tập thể hình, đối với những thành phần trí thức thì việc này cũng không phải chuyện gì xa lạ. Một năm hội phí cũng chỉ có hơn hai nghìn tệ, không có việc gì làm thì đến đó chạy bộ trên máy tập một lúc bù lại những ngày đi làm không có thời gian vận động, như vậy cũng rất tốt.
Trước kia mỗi buổi tối và ngày cuối tuần Hạ An Nhiên đều đến phòng tập thể hình, nhưng từ lúc bắt đầu chăm sóc Duệ Duệ, cô chỉ còn lại thời gian cuối tuần để đến đó.
Nếu như còn cướp mất thời gian tập luyện thể thao cuối tuần của cô, chắc cô sẽ điên mất.
Tô Mộc Thần gật đầu, ý bảo mình biết rồi, lát nữa cô có thể yên tâm mà đi, Duệ Duệ cứ giao cho anh chăm sóc.
“Đúng rồi, Hạ An Nhiên, trong phòng tập thể hình có rất nhiều anh chàng đẹp trai, nhất là huấn luyện viên thể hình…”
Ý nghĩa phía sau của câu nói này không cần giải thích cũng quá rõ ràng rồi.
“Tôi giống anh sao, hai mắt chỉ dùng để ngắm gái.”
“…”
Tô Mộc Thần tức giận ngấu nghiến cái sủi cảo trong miệng, thầm nghĩ, anh có ngắm gái cũng chọn gái đẹp để ngắm đấy nhé.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc hoạt động “đi dạo” và tiễn Tô Mộc Thần về, khi quay vào, phu nhân Hạ Lý Kim Hoa đã chờ sẵn trong phòng khách.
Mẫu hậu nhà cô đã nói như sau:
“Nhìn chung thì được, nhưng để tiến tới hơn nữa thì còn phải xem xét. Người đàn ông như vậy con không nắm giữ nổi nó đâu, có khi còn bị nó xơi tái ấy chứ. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là mẹ không cho phép con qua lại với nó.”
Hạ An Nhiên lập tức tâm phục khẩu phục con mắt nhìn của mẹ, đúng là gừng càng già càng cay. Cho dù vừa nãy mẹ vẫn cười nói vui vẻ với Tô Mộc Thần nhưng không có nghĩa đã bị anh ta che mờ hai mắt.
Nếu có thể đạt được đến cảnh giới của mẹ cô thì thật tuyệt.
Hạ An Nhiên nghĩ thầm, cho dù Tô Mộc Thần có là sói đi chăng nữa, thì cô cũng không phải là thỏ trắng nhỏ ngu ngốc mà lọt vào bẫy của anh ta. Nếu không phải vì Duệ Duệ, còn lâu cô mới đồng ý.
Tất nhiên cô không hề nói ra suy nghĩ này, cho nên Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần vẫn giả vờ qua lại với nhau, thỉnh thoảng cũng có vài ngày không về nhà.
Mẫu hậu nhà họ Hạ tỏ vẻ hiểu chuyện, bây giờ không phải thời đại xưa nữa, với quan hệ yêu đương nam nữ phát sinh việc như vậy cũng là bình thường, ít nhất so với mấy cô cậu sinh viên bây giờ vẫn còn đang ngồi ghế nhà trường mà đã tập tành sống thử thì Hạ An Nhiên cũng được coi là biết tiết chế bản thân.
Cho nên bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy qua kẽ ngón tay.
Một năm ở thành phố C chỉ có hai mùa: mùa hạ và mùa đông.
Có thể ngày hôm trước còn đang mặc áo cộc tay than vãn “Nóng quá!”, vậy mà ngày hôm sau tiết trời đã trở nên lạnh buốt đến nỗi phải mặc áo len. Thời tiết chuyển giao như thế này đã bắt đầu xuất hiện từ đầu tháng mười.
Mấy hôm trước nhiệt độ còn cao, vậy mà đột nhiên không khí lạnh tràn về, mọi nóng bức đều bị xua tan.
Khó có được một ngày cuối tuần thảnh thơi, nhưng Tô Mộc Thần lại bị đánh thức.
Hạ An Nhiên không bao giờ vào phòng của anh, cho nên thủ phạm chỉ có thể là quỷ con Duệ Duệ.
Khi anh đang chìm trong giấc ngủ ngon lành thì bỗng nhiên bị một sức nặng đè xuống người, không những thế, cái sức nặng ấy còn không ngừng ngọ nguậy.
“Ba ~~ ba~~”
Duệ Duệ dùng toàn bộ sức lực kéo tấm chăn trên mặt anh ra, ghé vào tai gọi một tiếng, giọng nói của quỷ con kia xông thằng vào màng nhĩ.
“Sớm vậy, để ba ngủ thêm chút nữa.”
Tô Mộc Thần kéo cao chăn, cả người vùi vào trong ổ chăn ấm không muốn rời giường.
“Ba, dậy nào, dậy nào!”
Thấy Tô Mộc Thần không muốn dậy, Duệ Duệ càng hăng hái hơn, bé vừa lăn qua lăn lại trên người anh vừa bắt đầu dùng chất giọng ngọt như sữa hát bài hát cô giáo dạy ở nhà trẻ:
“Ong mật nhỏ, vo ve vo ve, chớ lười biếng…”
“Quỷ con!”
Tô Mộc Thần cuối cùng không nhịn được, theo cảm giác đưa tay ra túm lấy cơ thể mềm mại của Duệ Duệ nhét vào trong chăn, anh đưa mặt mình cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt khiến bé kích động cười khanh khách.
“Biết sự lợi hại của ba chưa?”
Tô Mộc Thần cười lớn, cuối cùng đành phải mở mắt nhìn quỷ con bị mình kéo vào trong chăn.
Hôm nay Duệ Duệ mặc áo len mỏng, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác. Nhìn con trai mặc quần áo thu đông, Tô Mộc Thần không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Mẹ con định làm con nóng chết hay sao?”
Thời tiết gần đây vẫn còn hơi oi bức, cùng lắm chỉ nên cho thằng bé mặc một cái áo phông dài tay là được rồi!
“Trời mưa, mẹ bảo lạnh.”
Duệ Duệ vừa cười vừa đưa bàn tay bé nhỏ lành lạnh của mình sờ lên mặt Tô Mộc Thần.
Tay bé thật sự hơi lạnh, khi vừa sờ lên mặt anh, Tô Mộc Thần thoáng rụt đầu.
“Duệ Duệ, bữa sáng sắp xong rồi, con qua đây chuẩn bị ăn nào.”
Giọng nói của Hạ An Nhiên truyền tới từ phòng khách.
Cả Tô Mộc Thần lẫn Duệ Duệ đều nghe thấy, bé giãy giụa muốn bò ra khỏi ổ chăn để đi ăn sáng.
Tô Mộc Thần buông tay, thả Duệ Duệ đi ra ngoài.
Khi nhìn con trai trắng trẻo tròn tròn chạy ra khỏi phòng, Tô Mộc Thần cũng ngồi dậy. Với lấy cái áo ngủ tối qua nhét xuống cuối giường mặc vào người, xong xuôi bèn đi ra khỏi phòng.
Duệ Duệ đã được Hạ An Nhiên bế lên chỗ ngồi, một tay bé cầm muỗng nhỏ, một tay cầm đôi đũa chờ mẹ bưng bữa sáng ra.
Hạ An Nhiên đang ở trong phòng bếp quay lưng về phía anh và Duệ Duệ.
Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng và quần jean xanh nhạt, trên người đeo chiếc tạp dề đồng màu.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ An Nhiên vào bếp, về cơ bản bữa sáng và bữa tối đều do cô làm. Vào những ngày trong tuần, sau khi ăn sáng xong Tô Mộc Thần sẽ đưa Duệ Duệ đi nhà trẻ và đi làm luôn, buổi tối nếu không phải ra ngoài xã giao hoặc hẹn bạn, anh sẽ về nhà ăn cơm.
Tô Mộc Thần không thể không thừa nhận, mặc dù tính cách của Hạ An Nhiên khá lạnh nhạt nhưng tài nghệ nấu nướng của cô thì không chê vào đâu được, có thể so sánh với bố của cô.
“Sáng nay ăn gì vậy?”
Tô Mộc Thần cất tiếng hỏi.
“Sủi cảo cần tây, hôm qua Duệ Duệ nói thèm ăn sủi cảo.”
Hạ An Nhiên múc một bát sủi cảo đặt trước mặt Duệ Duệ, không quên để thêm một chiếc dĩa nhỏ ở bên cạnh, miệng trả lời câu hỏi của Tô Mộc Thần.
“Ồ.”
Bữa sáng Hạ An Nhiên làm đa phần đều theo mong muốn của Duệ Duệ, bé muốn ăn cái gì ngày hôm sau cô sẽ làm cái đó. Khi Duệ Duệ đưa ra ý kiến, cô sẽ quyết định xem có được hay không. Tô Mộc Thần chỉ cảm thán một tiếng sau đó đi về phía phòng vệ sinh chuẩn bị đánh răng rửa mặt.
Đi được hai bước, anh bỗng dừng lại, nghĩ đến màn đối thoại vừa rồi cảm thấy hình như họ đã quá tự nhiên rồi, cảm giác rất giống người một nhà.
Chồng, vợ, còn có con nữa, đúng là một gia đình trọn vẹn.
Tô Mộc Thần quay đầu nhìn Hạ An Nhiên đang đút sủi cảo cho Duệ Duệ. Anh bị ảo giác sao? Tại sao lại cảm thấy căn nhà vốn lạnh lẽo bây giờ đã trở nên ấm cúng như vậy.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy Tô Mộc Thần bỗng nhiên đứng yên một chỗ, Hạ An Nhiên cảm thấy rất thắc mắc. Người này đột nhiên dừng lại, còn quay đầu nhìn cô và Duệ Duệ chằm chằm, ra vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó khiến cô có cảm giác rất không bình thường.
“Không có gì.”
Tô Mộc Thần lắc đầu, xoay người tiếp tục đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn mình trong gương, anh nghĩ có phải mình điên rồi hay không, lại còn cảm thấy ấm cúng nữa chứ? Được rồi, cho dù con trai anh khiến anh rất vừa mắt, nhưng mà mẹ của con trai anh, người phụ nữ đó không có bất kì quan hệ gì với anh, nhưng anh lại không thể giải thích được tại sao cô ấy lại cùng có quan hệ ruột thịt với con trai anh. Vừa mắt sao?
Rõ ràng cô không phải khẩu vị của anh cơ mà?
Căn cứ vào tiêu chuẩn chọn phụ nữ của Tô Mộc Thần, nhất định phải có dáng người đẹp, ngực cup B trở lên, eo nhỏ chân thon giống hình chữ S, khuôn mặt phải xinh đẹp động lòng người, mà Hạ An Nhiên ngoại trừ chiều cao ra thì vóc dáng giống như học sinh cấp ba, vậy mà anh lại có thể cảm thấy cô rất vừa mắt?
Hay do anh cảm thấy đây đã thành một thói quen rồi?
Cho dù là ai, nếu một ngày xuất hiện ít nhất ba lần trong nhà của anh, lại còn ở qua đêm nữa, mặc dù không phải ngủ cùng một giường nhưng tần suất thấy mặt cũng quá dày đặc.
Tô Mộc Thần nghĩ bụng, phụ nữ có thể gặp anh nhiều lần như vậy chắc cũng chỉ có đám nhân viên nữ trong công ty anh mà thôi.
Bởi vì gặp nhiều lần, thời gian lại lâu cho nên mới trở thành thói quen, cho dù lúc đầu nhìn cảm thấy khó chịu nhưng dần dần sẽ trở nên thuận mắt, cũng sẽ không bận tâm nữa.
Hay là vì lâu rồi anh không có bạn gái?
Tô Mộc Thần nghĩ lại thấy quả thực đúng là như vậy. Khi Duệ Duệ xuất hiện, anh cũng vừa mới chia tay bạn gái, mà sau khi có Duệ Duệ, căn bản anh không còn cơ hội hay thời gian quen bạn gái nữa.
Mà cho dù có cũng không thể dẫn bạn gái về nhà mình được, nếu để đối phương thấy nhà mình vừa có một người phụ nữ, lại vừa có một đứa trẻ thì sẽ nghĩ thế nào đây?
Suy nghĩ như vậy khiến Tô Mộc Thần cảm thấy có thể giải thích được nguồn gốc của thứ tình cảm ấm áp vừa xuất hiện kia. Cứ coi Hạ An Nhiên là bảo mẫu anh thuê đến đi, nhưng nhìn cô và con trai anh thân thiết như vậy, anh thấy ấm áp cũng là chuyện bình thường.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tô Mộc Thần khoan khoái thoải mái xuất hiện ở phòng bếp, tự múc cho mình một bát sủi cảo rồi bưng ra ngoài ăn.
Hạ An Nhiên lấy chiếc thìa nhỏ xắn đôi sủi cảo ra, sau đó lấy đũa gắp một nửa đút vào miệng Duệ Duệ, dặn bé nhai từ từ.
“Hôm nay anh có phải ra ngoài không?”
Hạ An Nhiên lên tiếng hỏi người đàn ông đang vui vẻ ăn sủi cảo ở phía đối diện.
“Có chuyện gì à?”
Tô Mộc Thần rời sự chú ý lên người Hạ An Nhiên, bình thường cuối tuần vào ban ngày anh cũng không có ý định ra khỏi nhà, huống chi hôm nay trời còn mưa nữa, đi ra ngoài rất phiền phức.
“Phòng tập thể hình.”
Hạ An Nhiên chỉ trả lời bốn chữ, Tô Mộc Thần vẫn hiểu được.
Hạ An Nhiên thật sự rất thiếu thốn thời gian rảnh rỗi, ngày thường cứ khi nào Tô Mộc Thần nhìn thấy cô đều bắt gặp cô ngồi đối diện với cái laptop, chỉ có điều, trừ công việc đó, thực ra Hạ An Nhiên lại là một người rất thích vận động.
Cũng không hẳn là cô thích vận động, Hạ An Nhiên là hội viên của một phòng tập thể hình, đối với những thành phần trí thức thì việc này cũng không phải chuyện gì xa lạ. Một năm hội phí cũng chỉ có hơn hai nghìn tệ, không có việc gì làm thì đến đó chạy bộ trên máy tập một lúc bù lại những ngày đi làm không có thời gian vận động, như vậy cũng rất tốt.
Trước kia mỗi buổi tối và ngày cuối tuần Hạ An Nhiên đều đến phòng tập thể hình, nhưng từ lúc bắt đầu chăm sóc Duệ Duệ, cô chỉ còn lại thời gian cuối tuần để đến đó.
Nếu như còn cướp mất thời gian tập luyện thể thao cuối tuần của cô, chắc cô sẽ điên mất.
Tô Mộc Thần gật đầu, ý bảo mình biết rồi, lát nữa cô có thể yên tâm mà đi, Duệ Duệ cứ giao cho anh chăm sóc.
“Đúng rồi, Hạ An Nhiên, trong phòng tập thể hình có rất nhiều anh chàng đẹp trai, nhất là huấn luyện viên thể hình…”
Ý nghĩa phía sau của câu nói này không cần giải thích cũng quá rõ ràng rồi.
“Tôi giống anh sao, hai mắt chỉ dùng để ngắm gái.”
“…”
Tô Mộc Thần tức giận ngấu nghiến cái sủi cảo trong miệng, thầm nghĩ, anh có ngắm gái cũng chọn gái đẹp để ngắm đấy nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.