Chương 33
Nhan Ngữ Hâm
15/12/2014
Edit: Chun
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Tô Mộc Thần cảm thấy đầu mình như bị cả một cỗ xe nghiền qua, ruột gan trong bụng nhộn nhạo, vô cùng khó chịu.
Vốn tưởng rằng lúc tỉnh rượu là khó chịu nhất rồi, nhưng thực tế lúc rời giường còn khó chịu hơn rất nhiều, đầu đau như búa bổ, trong dạ dày giống như có thứ gì đó muốn cuộn trào mãnh liệt.
Trước đây mỗi lần đi uống rượu anh vẫn luôn khống chế rất tốt, nhưng ngày hôm qua xã giao liên tục khiến men say hơi quá đà. Hơn nữa, mỗi ngày phải ứng phó với một khối lượng lớn công việc, đôi khi còn phải diễn vai bảo mẫu làm anh nhiều lúc cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tô Mộc Thần rời khỏi phòng mình, chuẩn bị vào phòng vệ sinh tắm rửa qua.
Trong phòng khách, Hạ An Nhiên và Duệ Duệ đang ăn sáng.
“Chào buổi sáng!”
Tô Mộc Thần chào hỏi Hạ An Nhiên nhưng không nghe thấy cô đáp lại, anh nhún vai, đã sớm quen với thái độ này của cô rồi, dù sao cô vẫn luôn là người kỳ quái như vậy, đôi khi nói với cô một tràng dài cô cũng chẳng thèm đáp lại câu nào.
Nhưng Duệ Duệ thì không ngó lơ anh, cái miệng nhỏ ẩm ướt vẫn còn dính vài hạt cơm, dáng vẻ vô cùng buồn cười, nhưng rất đáng yêu, khóe miệng bé cong lên, cười rất ngọt ngào.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Duệ Duệ, Tô Mộc Thần cảm thấy rất ấm ức.
“Duệ Duệ, ngoan, ăn cơm.”
Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhắc nhở bé một tiếng, tay lại bận với lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mấy hạt cơm dính bên khóe miệng của bé.
“Dạ.”
Duệ Duệ ngoan ngoãn gật đầu, tự cầm thìa xúc cơm ăn.
Tắm rửa xong, Tô Mộc Thần cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống lại, đầu cũng bớt đau đi nhiều.
“Hạ An Nhiên, có bữa sáng của tôi không?”
Thay một bộ quần áo sạch sẽ, Tô Mộc Thần đi vào trong bếp. Tay chân cô Hạ An Nhiên này cũng thật nhanh nhẹn, vừa nãy cô và Duệ Duệ còn đang ăn, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã giải quyết xong bữa sáng, bát đĩa rửa sạch sẽ, phòng bếp cũng được sắp xếp lại gọn gàng, chỉn chu, giống như chưa từng sử dụng bao giờ.
Tô Mộc Thần mở nồi cơm điện, bên trong trống trơn, anh lại mở tủ lạnh, ngoại trừ một ít rau và hoa quả cũng chẳng còn gì khác, anh cảm thấy hơi kỳ lạ, trước đây cho dù cô có không vui thì ít nhất vẫn sẽ chuẩn bị thêm cho anh một phần bữa sáng, nhưng ngày hôm nay lại không có gì cả?
“Hạ An Nhiên? Hạ An Nhiên?”
Tô Mộc Thần gọi, nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào.
“Ba ba…”
Duệ Duệ đeo chiếc cặp nhỏ hình con gấu trên lưng, từ trong phòng ngủ chạy đến phòng bếp ôm lấy Tô Mộc Thần.
“Ba đang làm gì vậy?”
Duệ Duệ ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn Tô Mộc Thần.
“Vậy Duệ Duệ đang làm gì?”
Tô Mộc Thần quay người nhìn Duệ Duệ đang ôm bắp đùi mình, thấy trên lưng bé đeo cặp sách có chút kỳ quái, hôm nay là cuối tuần không phải đi nhà trẻ, cho dù có ra ngoài cũng không cần đeo cặp sách chứ?
“Duệ Duệ, qua đây con.”
Hạ An Nhiên từ trong phòng đi ra, tay phải xách túi hành lý, tay trái vẫy gọi Duệ Duệ, Tô Mộc Thần sững sờ ngay tại chỗ, cô ấy đang làm cái gì vậy?
“Hạ An Nhiên, cô đang làm gì vậy?”
Cô muốn ra ngoài sao? Tại sao ra ngoài lại mang theo hành lý? Tô Mộc Thần hơi khó hiểu, sáng sớm đã làm gì thế này?
“Không phải anh cảm thấy chăm sóc Duệ Duệ rất phiền phức hay sao, cho nên tôi dẫn thằng bé đi.”
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, lúc này còn nói những lời đó không phải rất thừa thãi hay sao.
“Cô có ý gì?”
Tô Mộc Thần híp mắt nhìn cô bén nhọn, cái gì gọi là anh cảm thấy chăm sóc Duệ Duệ rất phiền phức, cho nên cô dẫn bé đi?
“Tô Mộc Thần, anh không nhớ tối qua đã nói gì à?”
Đêm qua anh ta nói nhiều như vậy, bây giờ lại làm ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra là sao?
“Tối qua tôi uống say, ai biết tôi nói gì chứ.”
Anh cảm thấy Hạ An Nhiên thật vô lý, lời nói trong lúc say sao có thể cho là thật chứ? Hơn nữa lúc đó bản thân anh say rượu, thần trí mơ hồ, nói năng loạn xạ, nói xong lập tức quên ngay, sao có thể bắt một người say phải nghĩ lại những câu mình đã nói chứ?
“Thực ra trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận chuyện của Duệ Duệ phải không?”
Tô Mộc Thần không ngờ cô sẽ hỏi như vậy. Nếu bảo anh không suy nghĩ gì, thẳng thắn nói “Tôi có thể chấp nhận.” dường như có phần gượng ép, huống chi bây giờ anh có nói như vậy, Hạ An Nhiên cũng sẽ không tin.
Nhưng mà cô cũng không cần phải đem chuyện này nói thẳng ra như vậy chứ!
Thấy Tô Mộc Thần im lặng, Hạ An Nhiên cũng không cảm thấy bất ngờ, cho dù bên ngoài anh ta biểu hiện quan tâm đến Duệ Duệ, nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ như vậy. Mà chuyện này nghĩ như vậy cũng là bình thường thôi, cho nên cô có thể thông cảm cho anh ta.
Đàn ông luôn không có tính nhẫn nại, mặc dù cô không phải Thánh mẫu, nhưng nếu đã chăm sóc Duệ Duệ đến mức này, sau đó lại bắt cô bỏ mặc bé thì cô không thể làm được, đó không phải tính cách của cô.
Nếu anh ta đã cảm thấy mệt mỏi như vậy, cô sẽ tự mình giải quyết.
“Tôi mang Duệ Duệ đi, anh có ý kiến gì không?”
Tất nhiên Hạ An Nhiên không ra quyết định này theo cảm tính, cô đã cẩn thận suy nghĩ và cân nhắc, không phải chỉ vì tối qua Tô Mộc Thần say rượu nói những lời đó.
Thành thực mà nói, cho dù là hiện tại, đáy lòng cô vẫn cảm thấy chuyện Duệ Duệ có quan hệ huyết thống với mình rất 囧, nếu như bé con này từ trong bụng cô chui ra thì điều này cũng là hợp tình hợp lý, nhưng vấn đề ở chỗ cô thực sự không sinh nó, cho nên mới nghĩ chuyện này rất khó chấp nhận.
“Cái gì?”
Tô Mộc Thần hoàn toàn kinh ngạc, âm lượng cũng cao vút, anh hoàn toàn không ngờ Hạ An Nhiên sẽ nói như vậy.
“Như vậy sau này anh muốn kết hôn, cũng sẽ không cần phải nói với vợ anh rằng “Đây là con trai của anh, tuy rằng anh và mẹ nó không có quan hệ thể xác, nhưng dựa theo kết quả ADN thì nó đúng là con anh.”” Hạ An Nhiên bình tĩnh nói “Anh còn gì muốn nói không?”
Còn có thể nói gì đây? Hạ An Nhiên đã nói đến như vậy rồi, cho dù hiện tại anh không nghĩ đến việc kết hôn, nhưng về lâu về dài, vấn đề này trước sau gì cũng sẽ xảy ra.
Nhưng từ miệng Hạ An Nhiên nói ra, cảm giác giống như anh đuổi cô và Duệ Duệ đi vậy, đem tất cả mọi vấn đề ném lại cho cô. Nhưng thái độ của cô không phải thay đổi quá nhanh sao, không phải trước đây cô vẫn luôn yêu cầu anh phải có trách nhiệm với Duệ Duệ?
Lúc này lại làm như vậy là có mục đích gì?
“Cô chắc chắn chứ?”
Giọng nói của Tô Mộc Thần cũng dần trở nên lạnh lùng.
“Đúng. Nếu như anh muốn thăm Duệ Duệ, đến lúc đó gọi điện cho tôi.”
Hạ An Nhiên gật đầu, cô vẫn là một người biết điều, nếu người ta đã không chào đón bọn họ ở lại nơi này, cho dù chỉ là lời nói lúc say rượu, cô cũng sẽ để ý, cho nên nơi này cô cũng không muốn ở lại nữa.
“Vậy được.”
Tô Mộc Thần cũng không nhiều lời nữa, cô muốn dẫn Duệ Duệ đi thì anh để cô đi.
“Duệ Duệ…”
Hạ An Nhiên thấp giọng gọi một tiếng, thanh âm dịu dàng không gì sánh được, mềm nhẹ dụ dỗ.
Duệ Duệ đang ôm bắp đùi Tô Mộc Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba, cuối cùng ngoan ngoãn buông tay, chạy đến bên cạnh Hạ An Nhiên và cầm lấy bàn tay còn trống của cô.
Tô Mộc Thần nhìn Duệ Duệ và Hạ An Nhiên đi ra ngoài, Duệ Duệ đứng ở cửa, cặp mắt to tròn chớp chớp, đau đáu nhìn về phía anh, giống như đang chờ anh giữ lại.
Cửa chậm rãi đóng lại trước mặt, ngăn cách tầm mắt của Duệ Duệ, cũng khiến căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Không biết qua bao lâu, cả người Tô Mộc Thần nặng nề ngồi phịch xuống sofa, nhìn căn nhà sạch sẽ im ắng, vốn dĩ cảm thấy cuộc sống như vậy mới thoải mái, thế nhưng bây giờ thiếu Duệ Duệ, thiếu những âm thanh tranh cãi ầm ĩ khiến căn nhà trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc Hạ An Nhiên và Duệ Duệ vừa mới chuyển vào nhà, anh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng dần dần những lúc tranh cãi ầm ĩ đã trở thành thói quen, bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh khiến anh thật sự không quen với cảm giác này.
Thói quen, thật là đáng sợ.
Tô Mộc Thần nghĩ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Tô Mộc Thần cảm thấy đầu mình như bị cả một cỗ xe nghiền qua, ruột gan trong bụng nhộn nhạo, vô cùng khó chịu.
Vốn tưởng rằng lúc tỉnh rượu là khó chịu nhất rồi, nhưng thực tế lúc rời giường còn khó chịu hơn rất nhiều, đầu đau như búa bổ, trong dạ dày giống như có thứ gì đó muốn cuộn trào mãnh liệt.
Trước đây mỗi lần đi uống rượu anh vẫn luôn khống chế rất tốt, nhưng ngày hôm qua xã giao liên tục khiến men say hơi quá đà. Hơn nữa, mỗi ngày phải ứng phó với một khối lượng lớn công việc, đôi khi còn phải diễn vai bảo mẫu làm anh nhiều lúc cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tô Mộc Thần rời khỏi phòng mình, chuẩn bị vào phòng vệ sinh tắm rửa qua.
Trong phòng khách, Hạ An Nhiên và Duệ Duệ đang ăn sáng.
“Chào buổi sáng!”
Tô Mộc Thần chào hỏi Hạ An Nhiên nhưng không nghe thấy cô đáp lại, anh nhún vai, đã sớm quen với thái độ này của cô rồi, dù sao cô vẫn luôn là người kỳ quái như vậy, đôi khi nói với cô một tràng dài cô cũng chẳng thèm đáp lại câu nào.
Nhưng Duệ Duệ thì không ngó lơ anh, cái miệng nhỏ ẩm ướt vẫn còn dính vài hạt cơm, dáng vẻ vô cùng buồn cười, nhưng rất đáng yêu, khóe miệng bé cong lên, cười rất ngọt ngào.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Duệ Duệ, Tô Mộc Thần cảm thấy rất ấm ức.
“Duệ Duệ, ngoan, ăn cơm.”
Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhắc nhở bé một tiếng, tay lại bận với lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mấy hạt cơm dính bên khóe miệng của bé.
“Dạ.”
Duệ Duệ ngoan ngoãn gật đầu, tự cầm thìa xúc cơm ăn.
Tắm rửa xong, Tô Mộc Thần cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống lại, đầu cũng bớt đau đi nhiều.
“Hạ An Nhiên, có bữa sáng của tôi không?”
Thay một bộ quần áo sạch sẽ, Tô Mộc Thần đi vào trong bếp. Tay chân cô Hạ An Nhiên này cũng thật nhanh nhẹn, vừa nãy cô và Duệ Duệ còn đang ăn, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã giải quyết xong bữa sáng, bát đĩa rửa sạch sẽ, phòng bếp cũng được sắp xếp lại gọn gàng, chỉn chu, giống như chưa từng sử dụng bao giờ.
Tô Mộc Thần mở nồi cơm điện, bên trong trống trơn, anh lại mở tủ lạnh, ngoại trừ một ít rau và hoa quả cũng chẳng còn gì khác, anh cảm thấy hơi kỳ lạ, trước đây cho dù cô có không vui thì ít nhất vẫn sẽ chuẩn bị thêm cho anh một phần bữa sáng, nhưng ngày hôm nay lại không có gì cả?
“Hạ An Nhiên? Hạ An Nhiên?”
Tô Mộc Thần gọi, nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào.
“Ba ba…”
Duệ Duệ đeo chiếc cặp nhỏ hình con gấu trên lưng, từ trong phòng ngủ chạy đến phòng bếp ôm lấy Tô Mộc Thần.
“Ba đang làm gì vậy?”
Duệ Duệ ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn Tô Mộc Thần.
“Vậy Duệ Duệ đang làm gì?”
Tô Mộc Thần quay người nhìn Duệ Duệ đang ôm bắp đùi mình, thấy trên lưng bé đeo cặp sách có chút kỳ quái, hôm nay là cuối tuần không phải đi nhà trẻ, cho dù có ra ngoài cũng không cần đeo cặp sách chứ?
“Duệ Duệ, qua đây con.”
Hạ An Nhiên từ trong phòng đi ra, tay phải xách túi hành lý, tay trái vẫy gọi Duệ Duệ, Tô Mộc Thần sững sờ ngay tại chỗ, cô ấy đang làm cái gì vậy?
“Hạ An Nhiên, cô đang làm gì vậy?”
Cô muốn ra ngoài sao? Tại sao ra ngoài lại mang theo hành lý? Tô Mộc Thần hơi khó hiểu, sáng sớm đã làm gì thế này?
“Không phải anh cảm thấy chăm sóc Duệ Duệ rất phiền phức hay sao, cho nên tôi dẫn thằng bé đi.”
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, lúc này còn nói những lời đó không phải rất thừa thãi hay sao.
“Cô có ý gì?”
Tô Mộc Thần híp mắt nhìn cô bén nhọn, cái gì gọi là anh cảm thấy chăm sóc Duệ Duệ rất phiền phức, cho nên cô dẫn bé đi?
“Tô Mộc Thần, anh không nhớ tối qua đã nói gì à?”
Đêm qua anh ta nói nhiều như vậy, bây giờ lại làm ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra là sao?
“Tối qua tôi uống say, ai biết tôi nói gì chứ.”
Anh cảm thấy Hạ An Nhiên thật vô lý, lời nói trong lúc say sao có thể cho là thật chứ? Hơn nữa lúc đó bản thân anh say rượu, thần trí mơ hồ, nói năng loạn xạ, nói xong lập tức quên ngay, sao có thể bắt một người say phải nghĩ lại những câu mình đã nói chứ?
“Thực ra trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận chuyện của Duệ Duệ phải không?”
Tô Mộc Thần không ngờ cô sẽ hỏi như vậy. Nếu bảo anh không suy nghĩ gì, thẳng thắn nói “Tôi có thể chấp nhận.” dường như có phần gượng ép, huống chi bây giờ anh có nói như vậy, Hạ An Nhiên cũng sẽ không tin.
Nhưng mà cô cũng không cần phải đem chuyện này nói thẳng ra như vậy chứ!
Thấy Tô Mộc Thần im lặng, Hạ An Nhiên cũng không cảm thấy bất ngờ, cho dù bên ngoài anh ta biểu hiện quan tâm đến Duệ Duệ, nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ như vậy. Mà chuyện này nghĩ như vậy cũng là bình thường thôi, cho nên cô có thể thông cảm cho anh ta.
Đàn ông luôn không có tính nhẫn nại, mặc dù cô không phải Thánh mẫu, nhưng nếu đã chăm sóc Duệ Duệ đến mức này, sau đó lại bắt cô bỏ mặc bé thì cô không thể làm được, đó không phải tính cách của cô.
Nếu anh ta đã cảm thấy mệt mỏi như vậy, cô sẽ tự mình giải quyết.
“Tôi mang Duệ Duệ đi, anh có ý kiến gì không?”
Tất nhiên Hạ An Nhiên không ra quyết định này theo cảm tính, cô đã cẩn thận suy nghĩ và cân nhắc, không phải chỉ vì tối qua Tô Mộc Thần say rượu nói những lời đó.
Thành thực mà nói, cho dù là hiện tại, đáy lòng cô vẫn cảm thấy chuyện Duệ Duệ có quan hệ huyết thống với mình rất 囧, nếu như bé con này từ trong bụng cô chui ra thì điều này cũng là hợp tình hợp lý, nhưng vấn đề ở chỗ cô thực sự không sinh nó, cho nên mới nghĩ chuyện này rất khó chấp nhận.
“Cái gì?”
Tô Mộc Thần hoàn toàn kinh ngạc, âm lượng cũng cao vút, anh hoàn toàn không ngờ Hạ An Nhiên sẽ nói như vậy.
“Như vậy sau này anh muốn kết hôn, cũng sẽ không cần phải nói với vợ anh rằng “Đây là con trai của anh, tuy rằng anh và mẹ nó không có quan hệ thể xác, nhưng dựa theo kết quả ADN thì nó đúng là con anh.”” Hạ An Nhiên bình tĩnh nói “Anh còn gì muốn nói không?”
Còn có thể nói gì đây? Hạ An Nhiên đã nói đến như vậy rồi, cho dù hiện tại anh không nghĩ đến việc kết hôn, nhưng về lâu về dài, vấn đề này trước sau gì cũng sẽ xảy ra.
Nhưng từ miệng Hạ An Nhiên nói ra, cảm giác giống như anh đuổi cô và Duệ Duệ đi vậy, đem tất cả mọi vấn đề ném lại cho cô. Nhưng thái độ của cô không phải thay đổi quá nhanh sao, không phải trước đây cô vẫn luôn yêu cầu anh phải có trách nhiệm với Duệ Duệ?
Lúc này lại làm như vậy là có mục đích gì?
“Cô chắc chắn chứ?”
Giọng nói của Tô Mộc Thần cũng dần trở nên lạnh lùng.
“Đúng. Nếu như anh muốn thăm Duệ Duệ, đến lúc đó gọi điện cho tôi.”
Hạ An Nhiên gật đầu, cô vẫn là một người biết điều, nếu người ta đã không chào đón bọn họ ở lại nơi này, cho dù chỉ là lời nói lúc say rượu, cô cũng sẽ để ý, cho nên nơi này cô cũng không muốn ở lại nữa.
“Vậy được.”
Tô Mộc Thần cũng không nhiều lời nữa, cô muốn dẫn Duệ Duệ đi thì anh để cô đi.
“Duệ Duệ…”
Hạ An Nhiên thấp giọng gọi một tiếng, thanh âm dịu dàng không gì sánh được, mềm nhẹ dụ dỗ.
Duệ Duệ đang ôm bắp đùi Tô Mộc Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba, cuối cùng ngoan ngoãn buông tay, chạy đến bên cạnh Hạ An Nhiên và cầm lấy bàn tay còn trống của cô.
Tô Mộc Thần nhìn Duệ Duệ và Hạ An Nhiên đi ra ngoài, Duệ Duệ đứng ở cửa, cặp mắt to tròn chớp chớp, đau đáu nhìn về phía anh, giống như đang chờ anh giữ lại.
Cửa chậm rãi đóng lại trước mặt, ngăn cách tầm mắt của Duệ Duệ, cũng khiến căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Không biết qua bao lâu, cả người Tô Mộc Thần nặng nề ngồi phịch xuống sofa, nhìn căn nhà sạch sẽ im ắng, vốn dĩ cảm thấy cuộc sống như vậy mới thoải mái, thế nhưng bây giờ thiếu Duệ Duệ, thiếu những âm thanh tranh cãi ầm ĩ khiến căn nhà trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc Hạ An Nhiên và Duệ Duệ vừa mới chuyển vào nhà, anh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng dần dần những lúc tranh cãi ầm ĩ đã trở thành thói quen, bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh khiến anh thật sự không quen với cảm giác này.
Thói quen, thật là đáng sợ.
Tô Mộc Thần nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.