Chương 7
Nhan Ngữ Hâm
03/12/2013
Hạ An Nhiên thuận tay sờ một bên, cảm giác trống rỗng khiến cô toát mồ hôi lạnh,
chưa bao giờ cô lại thấy lo sợ như bây giờ. Cô bật dậy, Duệ Duệ không có ở đây?
Bên ngoài,
giọng nói của mẹ cô không ngừng cuồn cuộn tuôn trào, nếu cô vẫn còn chưa ra khỏi phòng, chắc bà Hạ phá cửa mà xông vào mất. Trong lòng cô thầm
nghĩ: lần này xong đời rồi!
Hạ An Nhiên xỏ dép lê, khi bước vào phòng khách, tiếp đón cô là ánh mắt giết người
của bà Hạ, còn ông Hạ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy cô chỉ lắc đầu thở dài. Duệ Duệ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, thấy cô đi tới bèn ngẩng đầu, khuôn mặt tỏ vẻ oan ức, cái miệng nhỏ nhắn xị xuống.
“Mẹ ơi.” Duệ Duệ khẽ gọi.
Vốn bà Hạ
đang tức giận ôm trán, nghe thấy Duệ Duệ lên tiếng, sắc mặt bỗng trắng
bệch, trắng hơn cả trát phấn vào mặt. Bà chỉ thẳng tay vào Hạ An Nhiên.
“Hạ An Nhiên, cô cút lại đây cho tôi.”
Thật đáng
tiếc, giọng nói run rẩy kia lại chẳng hề giống với cử chỉ của bà. Hạ An
Nhiên cúi đầu ngoan ngoãn bước tới cạnh mẹ mình, giờ cô có thể hiểu được cảm giác của Duệ Duệ khi dán chặt lấy mình không buông.
Rất tủi thân…
“Mẹ…”
Hạ An Nhiên gọi một tiếng, giọng nói ẩn chứa ý nịnh nọt.
“Đừng gọi tôi.” Bà Hạ hừ lạnh, sau đó chỉ vào Duệ Duệ đang ngồi trên sô pha.
“Đứa con
gái hư hỏng này, bỗng dưng đêm qua hỏi tôi nếu dẫn về một đứa trẻ thì sẽ như thế nào, tôi cứ nghĩ chẳng có chuyện gì, ai ngờ chuyện đó có thật.
Đứa trẻ này ở đâu ra?”
Đương nhiên bà Hạ đã chịu một cú sốc lớn, nói liên tục một hồi. Nếu có một cuộc thí nghiệm đo tốc độ nói chuyện, chắc bà đạt tới mức siêu tốc luôn.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng.”
Hạ An Nhiên cau mày gãi đầu, chuyện này quả thực quá kì lạ, nếu kể lại cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Chuyện rất dài? Quả nhiên là rất phức tạp, vì đứa bé này gọi cô là mẹ đấy.”
Phút nóng
nảy trôi qua, bà Hạ đã ổn định lại cảm xúc, tốc độ nói chuyện cũng chậm
lại dần, nhưng sự tức giận trong giọng nói không hề tiêu tan chút nào.
Đây là một bi kịch!
Hạ An Nhiên cảm thán, cô cũng không muốn đứa trẻ này gọi mình là “mẹ”, nhưng cô không thể bắt nó không nói được.
“Nói mau, con sinh đứa bé này từ bao giờ?”
Bà Hạ phát
hiện ra sau khi mình làm ầm ĩ hồi lâu, mà con gái vẫn không lên tiếng,
bà chợt thấy trái tim lạnh lẽo. Một buối sáng, bà vốn định làm bữa sáng
xong sẽ gọi mọi người dậy, đột nhiên một đứa trẻ chạy ra từ phòng con
gái bà. Nếu đứa trẻ không lên tiếng, bà còn tưởng đó là con của bạn An
Nhiên, họ có việc đột xuất phải gửi bé con ở lại đây. Chuyện này cũng
rất bình thường, nhưng vấn đề là, bé con khi nhìn thấy bà, bỗng gọi: “Bà ngoại…”
Bà ngoai ư, đó là khái niệm như thế nào? Việc đứa bé gọi bà là bà ngoại tạm chưa
tính, nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất chính là: nó gọi con gái bà là
“mẹ”!!
“Mẹ.” Hạ An Nhiên vội xua tay: “Tuyệt đối không phải do con sinh ra.”
Điều này cô là người rõ nhất, nếu người khác nói thì cũng chẳng liên quan gì tới
cô, nhưng khi nghe chính miệng mẹ mình nói, đó lại là chuyện khác.
“Cô không sinh ra, sao nó lại gọi cô là mẹ?”
Hạ An Nhiên nhìn bà Hạ nổi trận lôi đình. Câu hỏi này thật quen thuộc, ngày hôm qua trong đồn cảnh sát, cô cũng bị người khác hỏi như vậy. Đây không phải
lần đầu tiên.
“Mẹ, không
phải mà.” Hạ An Nhiên nhìn vẻ mặt không tin tưởng của mẹ, cảm thấy câu
nói này của mình chẳng hề có sức thuyết phục nào.
“Không phải do cô sinh ra ư, cô nghĩ mình là hoa đậu Hà Lan chắc, có thể tự thụ
phấn được?” Bà Hạ hai tay chống nạnh, rít gào lần thứ hai, sau đó giọng
nói dần thấp xuống.
“Đồng chí
Hạ à, con gái chúng ta đã đủ lông đủ cánh, còn dám sinh trộm một đứa
con, nuôi đứa bé lớn bằng này mới mang về nhà, ngay cả cha đứa bé là ai
chúng ta cũng không biết…”
Lời kịch tám giờ tối thật hay!
Ông Hạ thầm thở dài, sau đó nghiêng người đi vào phòng bếp. Hạ An Nhiên nhíu mày,
thực ra cô rất muốn giải thích cho mẹ biết, năm nay Duệ Duệ bao nhiêu
tuổi. Nếu quả thật cô sinh Duệ Duệ, cũng phải ở trong thời điểm cô đang
học đại học thì Duệ Duệ mới lớn từng này. Tuy thời đại học cô ở trọ,
nhưng cuối tuần nào cô chả về nhà còn gì! Mang thai những chín tháng
mười ngày, khoảng thời gian dài như vậy sao giấu nổi người khác.
“Mẹ, đứa bé này thực sự không phải của con.”
Hạ An Nhiên rên rỉ, nói xong câu này, cô cảm thấy càng lúc càng bất lực.
“Vậy con giải thích rõ ràng cho mẹ!”
Vốn cô cũng rất muốn nói rõ với mẹ mình, nhưng nếu muốn kể lại toàn bộ câu chuyện, e là mất mười lăm phút vẫn chưa xong. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn bảy rưỡi rồi. Giống như bao người làm công ăn lương khác, đi làm từ lúc 9h và tan sở lúc 5h, cô vội chuẩn bị đánh răng rửa mặt
rồi đi làm.
Sự đau buồn của giới nhân viên văn phòng, đó là việc đi làm muộn quan hệ chặt chẽ với tiền lương cuối tháng.
“Mẹ, con muộn làm mất rồi, tối nay đi làm về con sẽ giải thích. Duệ Duệ, lại đây đánh răng rửa mặt nào.”
Hạ An Nhiên quyết định, lát nữa sẽ trả lại Duệ Duệ cho tên Tô Mộc Thần đểu cáng
kia, nếu hắn không đưa Duệ Duệ đi, không chừng gia đình cô sẽ xảy ra một hồi đảo chính náo loạn mất.
“Ừ.”
Duệ Duệ tụt khỏi ghế sô pha, sau đó chạy tới chỗ Hạ An Nhiên, cùng đi vào phòng vệ sinh.
Hạ An Nhiên nắm tay Duệ Duệ, đi tới bến xe bus ở ngoài tiểu khu, tiểu Duệ Duệ tò mò hỏi: “Mẹ, sao sáng sớm bà ngoại đã tức giận vậy?”
“Duệ Duệ, sao con lại gọi là bà ngoại?”
Hạ An Nhiên nghĩ, đứa trẻ gọi cô là “mẹ” cô còn giải thích được, có lẽ cô có vài
nét giống với mẹ đứa trẻ này. Nhưng Duệ Duệ tuy còn nhỏ mà lại rất biết
cách xưng hô, tiến dần từng bước theo thứ tự, gọi mẹ cô là bà ngoại.
“Bà ngoại vẫn là bà ngoại mà.”
Tiểu Duệ
Duệ nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu. Trước đây đều gọi là bà ngoại mà, sao
bây giờ lại không được gọi thế nữa? Hạ An Nhiên im lặng một lúc, được
rồi, đối với tư duy của trẻ con, không thể dùng cách nghĩ của người lớn
áp đặt vào được.
“Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Bàn tay nhỏ bé lắc lắc tay cô, giọng nói ngọt ngào mềm mại chứa đựng sự nghi hoặc.
Còn có thể
đi đâu đây, đương nhiên là phải đi làm rồi.! Hạ An Nhiên thở dài một
tiếng, tạp chí vừa xuất bản tháng trước, công việc trong tạp chí có thể
tạm thời hoãn lại đến tháng sau, khối lượng công việc cũng không nhiều
lắm. Sáng nay khi thay quần áo, cô đã đánh tiếng với chị Chu chủ biên,
bà cô già ba mươi tuổi hay cười ấy rất hớn hở, sau khi sảng khoái đồng ý cho cô dẫn theo trẻ con đi làm, chỉ hỏi đúng một vấn đề: “Đứa bé ấy là
con của em sao?”
Vốn dĩ sáng nay cô định đưa Duệ Duệ cho Tô Mộc Thần, nhưng sau khi bấm số điện
thoại trên danh thiếp mà hắn đưa cho cô lúc trước, lại chẳng thấy ai
nhấc máy.
Tên khốn nạn!
Tuy cô đã sớm biết hắn ta rất đểu cáng, nhưng không ngờ Tô Mộc Thần lại mặt dày hơn ngoài dự đoán của cô.
“Hây, Hạ tiểu thư.”
Chưa đi tới trạm xe bus, đã có một người cất tiếng chào hỏi. Người nọ có nước da
nâu khỏe mạnh, mặc áo sơ mi quần bò, khuôn mặt tươi cười rực rỡ, trông
rất quen.
“Cảnh sát Thẩm?”
Hạ An Nhiên nhìn thấy Thẩm Hi đang đứng cạnh trạm xe bus.
“Anh sống ở đây à?”
Người trong tiểu khu Cầu Vồng, làm hàng xóm đã mười năm, hầu hết cô đều quen mặt,
nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Hi.
“Khu đối
diện, tôi vừa dọn tới.” Thẩm Hi chỉ vào tòa nhà mới xây ở bên đường,
Thịnh Đức Giai Uyển. Ồ, Hạ An Nhiên gật đầu, thấy ánh mắt Thẩm Hi nhìn
sang bên cạnh người cô.
“Ui, Duệ Duệ phải không?” Thẩm Hi ngồi xổm xuống, mỉm cười nắm bàn tay bé nhỏ của Duệ Duệ.
“Cháu chào
chú cảnh sát.” Duệ Duệ lên tiếng, đồng thời rút tay mình khỏi tay Thẩm
Hi, chạy ra phía sau Hạ An Nhiên, chỉ ngó đầu chớp mắt nhìn Thẩm Hi.
“Đứa trẻ này sao lại…”
Thẩm Hi cũng không nói hết câu, chỉ liếc nhìn Hạ An Nhiên một cái, im lặng dò hỏi.
“À có một số việc xảy ra, bé ở cùng tôi một tối, chiều nay ba bé sẽ tới đón.” Hạ An Nhiên nói dối không đỏ mặt.
Nếu Tô Mộc Thần không đến, cô sẽ gửi trả đứa bé lại cho hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.