Chương 37: Anh biết hậu quả khi lừa dối tôi chứ
Hùng Tiểu Tiểu
18/05/2023
Tầng 4, bệnh viện nhân dân thứ ba của thành phố A.
Triển Tử Hàng đang chơi game trên điện thoại, cửa bị gõ "cốc cốc cốc" ba lần.
Anh ta tưởng y tá đến kiểm tra phòng, không kiên nhẫn nói "Đợi tôi tí, đánh nốt trận đã."
Nguyễn Tri Mộ không lên tiếng, bước đến, để giỏ hoa quả cạnh đầu giường.
Triển Tử Hàng liếc thấy đối phương đang đi giày thể thao nam, ngước mắt nhìn, ngây người: "Mộ... Mộ Mộ... Em đến thật à."
Lúc đó anh ta gửi ảnh và địa chỉ cho anh, có điều chỉ là thử thôi không chắc chắn Nguyễn Tri Mộ có đến thật không.
Nguyễn Tri Mộ mặt không biểu cảm: "Thấy anh không vấn đề gì, tôi về đây."
Triển Tử Hàng bắt lấy tay anh, nước mắt lưng tròng.
Trong mười phút tiếp theo, một câu chuyện tình lãng mạn cảm động tuyệt thế có một không hai được dàn dựng trong phòng bệnh.
Tóm lại, Triển Tử Hàng một lần nữa nhắc lại rằng anh ta không ngoại tình, đồng thời diễn một cách xuất thần rằng hơn một tháng qua anh đã nhớ nhung anh và đau khổ như thế nào.
"Anh biết em chỉ muốn anh trả tiền, nhưng quan hệ giữa chúng mình, chắc chắn không chỉ là quan hệ tiền bạc lạnh lẽo đó.Thế nên anh đã lấy chiếc vòng cổ mà anh đã mua cho em trước đây, chỉ để tận tay trao nó cho em và thể hiện tình cảm của anh dành cho em."
"Ai biết được ở ngã tư đường Cảng Khẩu, hoạ từ trên trời rơi xuống, anh bị một chiếc ô tô chạy quá tốc độ đâm gãy chân."
"Anh nghĩ, có lẽ đây là phép thử mà ông trời dành cho mình. Sau khi vượt qua khó khăn, tình cảm chúng mình sẽ càng ngọt ngào hơn."
"Anh sẽ không vì thế mà trách em, vì tại anh đáng đời, đây là sự trừng phạt vì trước đó đã làm tổn thương em."
Giữa đoạn xen kẽ tiếng nghẹn ngào nức nở, nước mắt bắn tung toé, cùng với sự thổ lộ tình cảm quá trớn.
Trong lúc đó anh ta muốn ôm Nguyễn Tri Mộ nhưng Nguyễn Tri Mộ nhanh nhẹn lách đi, trốn thoát.
Nguyễn Tri Mộ ra ngoài tìm y tá nói chuyện, được biết Triển Tử Hàng không phải bị đâm ở đường Cảng Khẩu lúc đến nhà anh mà là bị đâm ở hướng ngược lại trên đường Học Viện.
Lúc bị đâm không mang theo vòng cổ, mà sau khi đến bệnh viện, sinh sự với tài xế gây tai nạn mới sực nhớ ra một chuyện, vội gọi điện nhờ bạn mang đến.
Nguyễn Tri Mộ cũng đoán được phần nào.
Khả năng là Triển Tử Hàng bị đâm gãy chân là ngoài ý muốn nhưng không muốn uổng phí nên vừa hay lợi dụng chuyện này, nói vì đưa đồ cho anh mới bị tai nạn, mượn cớ vớt vát tình cảm giữa hai người.
Mà vớt vát tình cảm cũng chỉ là giả nhân giả nghĩa, dây dưa nợ nần, dỗ ngọt để anh tiếp tục làm cây ATM rút tiền mà thôi.
Nguyễn Tri Mộ về phòng bệnh, nghe Triển Tử Hàng thổ lộ sến rện dài dòng, ngoáy ngoáy tai, qua loa đáp: "Ừ ừ biết rồi."
Triển Tử Hàng đưa dây chuyền cho anh. Anh cầm lấy xem, tạm thời không nhận ra là hàng thật hay hàng giả, có điều vẫn nhận lấy.
Hai bên đều hiểu ý tứ của hành động này, nhận lấy thể hiện tình cảm có thể xoay chuyển.
Mắt Triển Tử Hàng sáng lên.
Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Tri Mộ đổ chuông.
Cuộc gọi của Nghiêm Việt: "Tôi tan học rồi, anh ở đâu."
Nguyễn Tri Mộ: "Có một người bạn bị tai nạn xe, tôi đến bệnh viện thăm."
Nghiêm Việt: "Bạn nào?"
Nguyễn Tri Mộ im lặng một lúc.
Lúc Triển Tử Hàng gửi tin nhắn cho anh là buổi chiều, anh cố ý chọn thời điểm này, 6 giờ hơn đến bệnh viện.
Nguyễn Tri Mộ: "Một... người bạn."
"Tôi vội ra ngoài, chưa nấu bữa tối, cậu mua bánh mì hay ra ngoài ăn cơm rang gì đó đi."
Anh thấy Triển Tử Hàng đang cố lấy cốc nước ở tủ đầu giường, tiến lên giúp anh ta rót nước, nhẹ giọng nói: "Để tôi."
Triển Tử Hàng vui mừng khôn xiết: "Được, được."
Giọng nói rõ ràng truyền đến đầu điện thoại bên kia.
Đầu dây bên kia yên tĩnh chốc lát, hơi thở của Nghiêm Việt nặng nề hơn: "Tôi tìm anh có chuyện, chuyện trường lớp, gửi địa chỉ cho tôi."
Nguyễn Tri Mộ lại thoái thác vài câu mới gửi địa chỉ cho hắn.
Khoảng nửa tiếng sau, Nghiêm Việt đến nơi.
Tất cả đều phát triển theo dự tính.
Nghiêm Việt thấy người anh đến thăm là Triển Tử Hàng, sắc mặt trầm xuống đáng sợ, lưng dựa tường, không lên tiếng.
Triển Tử Hàng luồn cúi quen rồi, bị khí thế của Nghiêm Việt doạ sợ, nói chuyện còn ấp úng.
"Cậu... cậu ta vẫn ở chỗ em à?"
"Ừ." Cổ tay bị thương của Nguyễn Tri Mộ cũng đã khỏi kha khá, cầm dao bổ táo, đưa đến bên miệng hắn: "Mở miệng."
Triển Tử Hàng được chiều mà sợ, mở miệng, cảm thấy da như bị châm chích, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt của Nghiêm Việt sắc bén như dao, như muốn đâm anh ta thành ngàn vạn mảnh, sợ hãi quá khiến miếng táo trong miệng rơi xuống đệm.
"Sao lại không cẩn thận thế." Nguyễn Tri Mộ mặt không biến sắc, lại bổ cho anh ta một miếng: "Lớn thế rồi mà còn vụng về."
Tâm trạng hiện giờ của Nguyễn Tri Mộ thực sự rất hỗn loạn.
Lợi dụng Triển Tử Hàng mà một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.
Đút cho Triển Tử Hàng ăn là thể hiện sự giả tạo, càng giả càng buồn nôn.
Nhưng anh cảm thấy rất có lỗi với Nghiêm Việt.
Ý của anh là muốn khuyên hắn từ bỏ, chứ không cố ý chọc tức hắn.
Nhìn biểu cảm của Nghiêm Việt, trong lòng rất không thoải mái, không cảm thấy vui vẻ chút nào khi kế hoạch tiến triển thuận lợi.
Anh không cố ý làm tổn thương hắn, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, Triển Tử Hàng là người khiến Nghiêm Việt cảm thấy phẫn nộ nhất.
Chỉ cần đủ phẫn nộ, mới đánh tan được sự nhiệt tình và yêu thích của thiếu niên.
Nghiêm Việt nhìn một lúc các kiểu "hành động thân thiết", không nói lời nào, quay người bỏ đi.
Nghiêm Việt vừa đi, sống lưng căng cứng của Nguyễn Tri Mộ tức khắc thả lỏng, hai tay buông thõng đặt trên đầu gối, hơi thất thần nhìn sàn nhà.
Biết rõ tất cả, biết rõ là bất đắc dĩ, nhưng vẫn cảm thấy buồn bã áy náy.
Thấy đôi môi mím chặt của hắn sẽ khó chịu, thấy sắc mặt trắng bệch của hắn sẽ khó chịu, thấy tóc mái của hắn rủ xuống cũng khó chịu.
Thấy dáng vẻ dựa tường của hắn, dường như trái tim cũng bị đâm một đao.
......
Triển Tử Hàng thấy anh không động đậy, giục bảo: "Còn chưa ăn hết, đút tiếp đi mà. Anh còn muốn ăn thanh long và đào."
Nguyễn Tri Mộ: "Chân gãy chứ có phải tay gãy đâu, gọt táo cũng không biết à?"
Triển Tử Hàng: "...?"
Triển Tử Hàng thấy thái độ của anh quay ngoắt 360 độ, mắt chữ A mồm chữ O.
Nguyễn Tri Mộ đặt phần táo còn thừa và dao lên bàn, cáu kỉnh đứng dậy: "Anh thích ăn gì thì mua nấy, tôi đi đây."
——
Lúc Nguyễn Tri Mộ về đến nhà, trong nhà yên tĩnh lạ thường.
Đèn phòng khách sáng trưng, cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng nước chảy róc rách.
Nguyễn Tri Mộ thay dép, bỏ balo xuống, cửa phòng tắm mở ra.
Nghiêm Việt đi ra từ bên trong, cổ áo ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo, bên tóc mai là những giọt nước bốc hơi, làn da trắng đến mức gần như trong suốt.
Nghiêm Việt thấy anh, dừng bước.
Nguyễn Tri Mộ: "Vừa tắm xong à."
"Ăn tối chưa, chưa ăn thì tôi nấu mỳ hay làm gì cho."
"Vừa rồi trên đường về thấy cửa hàng tiện lợi đang giảm giá, 10 tệ được ba cái sandwich, để mai cậu ăn sáng, đói thì để ăn đêm cũng được."
Nghiêm Việt vẫn không nói lời nào.
Nguyễn Tri Mộ xoa mũi: "Cậu tắm xong rồi thì đến lượt tôi."
Cuối cùng Nghiêm Việt cũng mở miệng: "Muốn uống siro cây lá phong không."
Nguyễn Tri Mộ: "... À thôi, uống sắp được hai tuần rồi, hơi ngấy."
Đồ có ngon đến mấy cũng không thể ngày nào cũng ăn.
Nghiêm Việt: "Thì ra là vậy. Thì ra là ngấy rồi. Cho nên muốn tìm cảm giác mới mẻ, cho dù quay đầu nhặt rác, cũng không chịu miễn cưỡng ăn đồ trước mắt."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Nguyễn Tri Mộ: "Tôi không có ý gì khác."
Lúc Nghiêm Việt nén giận thực sự hơi đáng sợ.
Rõ ràng không có biểu cảm gì, cũng không nổi giận nhưng đôi mắt mũi miệng đều viết hai chữ âm u, khiến người khác không nhịn được mà sợ hãi.
Nguyễn Tri Mộ hơi rén.
Nhưng việc đã đến nước này, chùn chân cũng không có tác dụng, anh chỉ có thể cứng đầu diễn tiếp.
Nghiêm Việt tiến lên một bước, ánh mắt rơi xuống chiếc vòng bạc sáng loáng trên cổ anh: "Anh mua vòng cổ lúc nào."
Nguyễn Tri Mộ: "Không, bạn tặng thôi."
Nghiêm Việt: "... Triển Tử Hàng?"
Nguyễn Tri Mộ: "Ừ."
Nghiêm Việt: "Vì sao lại nhận đồ của gã, vì sao hôm nay đi bệnh viện thăm gã, hai người rõ ràng đã chia tay rồi."
Nguyễn Tri Mộ: "Hôm nay vì tôi nên anh ấy mới bị tai nạn, anh ấy đã giải thích rõ hiểu nhầm trước đây, tôi phát hiện tôi đối với anh ấy vẫn... cho nên..."
Dựa theo kịch bản, lúc này anh nên tỏ ra tình cảm nồng nàn nói một câu "Bọn tôi sắp quay lại với nhau rồi".
Nhưng nhìn biểu cảm của Nghiêm Việt, Nguyễn Tri Mộ không nói nên lời.
Huyệt thái dương của Nghiêm Việt nổi vằn xanh: "... Anh con mẹ nó bị ngu à?"
Nhìn biểu cảm của Nghiêm Việt, có lẽ nén giận từ lúc đến bệnh viện, nhịn đến bây giờ, nhận được lời thú nhận, cuối cùng cũng bộc phát.
Lần đầu tiên Nguyễn Tri Mộ bị người khác mắng là ngu.
Có điều anh không giận nổi.
Nếu anh là Nghiêm Việt, thấy bạn mình yêu mù quáng, có lẽ anh còn mắng ác hơn.
Nguyễn Tri Mộ: "... Thực ra anh ấy không xấu đến thế... trước kia có chút hiểu nhầm..."
Nghiêm Việt nhìn anh: "Gã nói gã gãy chân vì anh, thế mà anh cũng tin được à?"
Nguyễn Tri Mộ lấy sợi dây chuyền từ trong áo ra: "Là tôi hiểu nhầm... ngày trước anh ấy nói muốn tặng tôi vòng cổ, tôi tưởng là nói suông. Hôm nay mới biết, vòng cổ lúc đó đúng lúc hết hàng..."
Nghiêm Việt nhìn chằm chằm vào mặt sợi dây chuyền hình lá bài poker.
Lúc trước Nguyễn Tri Mộ không để ý, giờ đặt trước mặt nhìn kỹ hơn, mẹ nó, sao cái thứ này lại bị xước một mảng.
Cái tên Triển Tử Hàng này, muốn diễn tình thâm thì cũng phải đầu tư chút chứ.
Nghiêm Việt vẫn nhìn chăm chú, Nguyễn Tri Mộ cũng chỉ có thể miễn cưỡng giơ vòng cổ lên.
"Không đúng." Nghiêm Việt nói: "Trước kia anh rất tỉnh táo, tại sao tự dưng lại đổi ý."
Chuyện này rất kỳ lạ. Triển Tử Hàng bị tai nạn cũng rất kỳ lạ. Nguyễn Tri Mộ mềm lòng cũng rất kỳ lạ.
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Nghiêm Việt: "Chẳng nhẽ, vì muốn từ chối tôi nên mới cố ý giả vờ muốn quay lại với gã ta."
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Nguyễn Tri Mộ nói: "Chuyện giữa tôi và anh ấy, không liên quan đến người khác. Cậu có thích tôi không, cũng là chuyện của cậu, tôi không rảnh quan tâm."
Diễn thì phải diễn tới cùng.
Nguyễn Tri Mộ làm chút đồ ăn tại nhà, định tối đưa đến bệnh viện.
Lúc bước ra cửa, NghiêmViệt bắt lấy cổ tay anh.
Sức lực rất lớn, Nguyễn Tri Mộ không giằng ra được.
Nguyễn Tri Mộ bị đau: "Cậu..."
Nghiêm Việt: "Anh biết hậu quả khi lừa dối tôi chứ."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Con ngươi của Nghiêm Việt đen sẫm, mặt không biểu cảm nhìn anh.
Bình thường hắn cũng hay lộ ra vẻ mặt âm u thế này, nhưng có lẽ không như hiện tại...
Vô cùng ngoan cố, sắc bén.
Khiến người khác cảm thấy chân như mắc vào tảo biển, sắp ngạt thở, chết đuối.
Nguyễn Tri Mộ không nhịn được mà rụt cổ: "... Hậu quả?"
Ánh mắt ngang tàng của Nghiêm Việt chỉ xuất hiện trong chốc lát, sau đó liền khôi phục dáng vẻ thường ngày.
"Không có gì." Hắn nói: "Hậu quả là, tôi sẽ tìm ra sự thật, khiến anh không thể lừa tôi nữa."
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy đây không phải lời nói thật lòng của hắn.
Anh day day thái dương: "Cậu tìm sự thật gì chứ, bài tập thì chưa làm xong, cả ngày toàn nghĩ đâu đâu."
Con cái nhà giàu lúc nào cũng rảnh rỗi thế sao.
Anh lên cấp ba ngày nào cũng học không kịp, có chút thời gian nghỉ ngơi sẽ đi làm thêm hoặc chơi điện tử, hơi đâu quan tâm người khác.
Nghiêm Việt buông tay.
Nguyễn Tri Mộ xách hộp giữ nhiệt, trong ánh mắt khiến người khác như ngồi trên chông, quay người bước đi.
Lúc xuống cầu thang, không để ý, lảo đảo suýt lăn xuống cầu thang.
Trong lúc khẩn cấp, với tay nắm lấy tay áo của Nghiêm Việt, suýt nữa kéo cả Nghiêm Việt lăn xuống tầng.
Nghiêm Việt nhẹ nhàng đỡ eo anh, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: "Anh muốn nhân cơ hội mưu sát tôi à?"
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Nghiêm Việt: "Chắc không phải chột dạ đâu nhỉ."
Nguyễn Tri Mộ: "... Tôi chỉ không đứng vững mà thôi."
Nghiêm Việt nhìn anh: "Vậy anh nhìn vào mắt tôi, thề, nếu anh có nửa câu nói dối, cả đời sẽ nghèo túng không phát tài được."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Thật là... ức hiếp người quá đáng!
Nguyễn Tri Mộ cũng không dám thề độc.
Anh hơi mê tín, nhất là vấn đề liên quan đến tiền tài.
Mỗi năm đến dịp Tết, Bồ Tát Đức Phật Ông Táo đều không vội, đầu tiên vào cung cung kính kính dâng hương cho Thần Tài, cầu cho sang năm lộc lá dồi dào, đây mới là điều quan trọng nhất.
Nghiêm Việt: "Quả nhiên không dám."
"Tôi chỉ thấy quá trẻ con mà thôi." Nguyễn Tri Mộ tỏ vẻ không có chuyện gì: "Đi đây, cậu ngủ sớm đi, không cần đợi tôi."
Hết chương 37.
Xin lũi vì bận rộn mà bỏ bê quá lâu ToT
Triển Tử Hàng đang chơi game trên điện thoại, cửa bị gõ "cốc cốc cốc" ba lần.
Anh ta tưởng y tá đến kiểm tra phòng, không kiên nhẫn nói "Đợi tôi tí, đánh nốt trận đã."
Nguyễn Tri Mộ không lên tiếng, bước đến, để giỏ hoa quả cạnh đầu giường.
Triển Tử Hàng liếc thấy đối phương đang đi giày thể thao nam, ngước mắt nhìn, ngây người: "Mộ... Mộ Mộ... Em đến thật à."
Lúc đó anh ta gửi ảnh và địa chỉ cho anh, có điều chỉ là thử thôi không chắc chắn Nguyễn Tri Mộ có đến thật không.
Nguyễn Tri Mộ mặt không biểu cảm: "Thấy anh không vấn đề gì, tôi về đây."
Triển Tử Hàng bắt lấy tay anh, nước mắt lưng tròng.
Trong mười phút tiếp theo, một câu chuyện tình lãng mạn cảm động tuyệt thế có một không hai được dàn dựng trong phòng bệnh.
Tóm lại, Triển Tử Hàng một lần nữa nhắc lại rằng anh ta không ngoại tình, đồng thời diễn một cách xuất thần rằng hơn một tháng qua anh đã nhớ nhung anh và đau khổ như thế nào.
"Anh biết em chỉ muốn anh trả tiền, nhưng quan hệ giữa chúng mình, chắc chắn không chỉ là quan hệ tiền bạc lạnh lẽo đó.Thế nên anh đã lấy chiếc vòng cổ mà anh đã mua cho em trước đây, chỉ để tận tay trao nó cho em và thể hiện tình cảm của anh dành cho em."
"Ai biết được ở ngã tư đường Cảng Khẩu, hoạ từ trên trời rơi xuống, anh bị một chiếc ô tô chạy quá tốc độ đâm gãy chân."
"Anh nghĩ, có lẽ đây là phép thử mà ông trời dành cho mình. Sau khi vượt qua khó khăn, tình cảm chúng mình sẽ càng ngọt ngào hơn."
"Anh sẽ không vì thế mà trách em, vì tại anh đáng đời, đây là sự trừng phạt vì trước đó đã làm tổn thương em."
Giữa đoạn xen kẽ tiếng nghẹn ngào nức nở, nước mắt bắn tung toé, cùng với sự thổ lộ tình cảm quá trớn.
Trong lúc đó anh ta muốn ôm Nguyễn Tri Mộ nhưng Nguyễn Tri Mộ nhanh nhẹn lách đi, trốn thoát.
Nguyễn Tri Mộ ra ngoài tìm y tá nói chuyện, được biết Triển Tử Hàng không phải bị đâm ở đường Cảng Khẩu lúc đến nhà anh mà là bị đâm ở hướng ngược lại trên đường Học Viện.
Lúc bị đâm không mang theo vòng cổ, mà sau khi đến bệnh viện, sinh sự với tài xế gây tai nạn mới sực nhớ ra một chuyện, vội gọi điện nhờ bạn mang đến.
Nguyễn Tri Mộ cũng đoán được phần nào.
Khả năng là Triển Tử Hàng bị đâm gãy chân là ngoài ý muốn nhưng không muốn uổng phí nên vừa hay lợi dụng chuyện này, nói vì đưa đồ cho anh mới bị tai nạn, mượn cớ vớt vát tình cảm giữa hai người.
Mà vớt vát tình cảm cũng chỉ là giả nhân giả nghĩa, dây dưa nợ nần, dỗ ngọt để anh tiếp tục làm cây ATM rút tiền mà thôi.
Nguyễn Tri Mộ về phòng bệnh, nghe Triển Tử Hàng thổ lộ sến rện dài dòng, ngoáy ngoáy tai, qua loa đáp: "Ừ ừ biết rồi."
Triển Tử Hàng đưa dây chuyền cho anh. Anh cầm lấy xem, tạm thời không nhận ra là hàng thật hay hàng giả, có điều vẫn nhận lấy.
Hai bên đều hiểu ý tứ của hành động này, nhận lấy thể hiện tình cảm có thể xoay chuyển.
Mắt Triển Tử Hàng sáng lên.
Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Tri Mộ đổ chuông.
Cuộc gọi của Nghiêm Việt: "Tôi tan học rồi, anh ở đâu."
Nguyễn Tri Mộ: "Có một người bạn bị tai nạn xe, tôi đến bệnh viện thăm."
Nghiêm Việt: "Bạn nào?"
Nguyễn Tri Mộ im lặng một lúc.
Lúc Triển Tử Hàng gửi tin nhắn cho anh là buổi chiều, anh cố ý chọn thời điểm này, 6 giờ hơn đến bệnh viện.
Nguyễn Tri Mộ: "Một... người bạn."
"Tôi vội ra ngoài, chưa nấu bữa tối, cậu mua bánh mì hay ra ngoài ăn cơm rang gì đó đi."
Anh thấy Triển Tử Hàng đang cố lấy cốc nước ở tủ đầu giường, tiến lên giúp anh ta rót nước, nhẹ giọng nói: "Để tôi."
Triển Tử Hàng vui mừng khôn xiết: "Được, được."
Giọng nói rõ ràng truyền đến đầu điện thoại bên kia.
Đầu dây bên kia yên tĩnh chốc lát, hơi thở của Nghiêm Việt nặng nề hơn: "Tôi tìm anh có chuyện, chuyện trường lớp, gửi địa chỉ cho tôi."
Nguyễn Tri Mộ lại thoái thác vài câu mới gửi địa chỉ cho hắn.
Khoảng nửa tiếng sau, Nghiêm Việt đến nơi.
Tất cả đều phát triển theo dự tính.
Nghiêm Việt thấy người anh đến thăm là Triển Tử Hàng, sắc mặt trầm xuống đáng sợ, lưng dựa tường, không lên tiếng.
Triển Tử Hàng luồn cúi quen rồi, bị khí thế của Nghiêm Việt doạ sợ, nói chuyện còn ấp úng.
"Cậu... cậu ta vẫn ở chỗ em à?"
"Ừ." Cổ tay bị thương của Nguyễn Tri Mộ cũng đã khỏi kha khá, cầm dao bổ táo, đưa đến bên miệng hắn: "Mở miệng."
Triển Tử Hàng được chiều mà sợ, mở miệng, cảm thấy da như bị châm chích, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt của Nghiêm Việt sắc bén như dao, như muốn đâm anh ta thành ngàn vạn mảnh, sợ hãi quá khiến miếng táo trong miệng rơi xuống đệm.
"Sao lại không cẩn thận thế." Nguyễn Tri Mộ mặt không biến sắc, lại bổ cho anh ta một miếng: "Lớn thế rồi mà còn vụng về."
Tâm trạng hiện giờ của Nguyễn Tri Mộ thực sự rất hỗn loạn.
Lợi dụng Triển Tử Hàng mà một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.
Đút cho Triển Tử Hàng ăn là thể hiện sự giả tạo, càng giả càng buồn nôn.
Nhưng anh cảm thấy rất có lỗi với Nghiêm Việt.
Ý của anh là muốn khuyên hắn từ bỏ, chứ không cố ý chọc tức hắn.
Nhìn biểu cảm của Nghiêm Việt, trong lòng rất không thoải mái, không cảm thấy vui vẻ chút nào khi kế hoạch tiến triển thuận lợi.
Anh không cố ý làm tổn thương hắn, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, Triển Tử Hàng là người khiến Nghiêm Việt cảm thấy phẫn nộ nhất.
Chỉ cần đủ phẫn nộ, mới đánh tan được sự nhiệt tình và yêu thích của thiếu niên.
Nghiêm Việt nhìn một lúc các kiểu "hành động thân thiết", không nói lời nào, quay người bỏ đi.
Nghiêm Việt vừa đi, sống lưng căng cứng của Nguyễn Tri Mộ tức khắc thả lỏng, hai tay buông thõng đặt trên đầu gối, hơi thất thần nhìn sàn nhà.
Biết rõ tất cả, biết rõ là bất đắc dĩ, nhưng vẫn cảm thấy buồn bã áy náy.
Thấy đôi môi mím chặt của hắn sẽ khó chịu, thấy sắc mặt trắng bệch của hắn sẽ khó chịu, thấy tóc mái của hắn rủ xuống cũng khó chịu.
Thấy dáng vẻ dựa tường của hắn, dường như trái tim cũng bị đâm một đao.
......
Triển Tử Hàng thấy anh không động đậy, giục bảo: "Còn chưa ăn hết, đút tiếp đi mà. Anh còn muốn ăn thanh long và đào."
Nguyễn Tri Mộ: "Chân gãy chứ có phải tay gãy đâu, gọt táo cũng không biết à?"
Triển Tử Hàng: "...?"
Triển Tử Hàng thấy thái độ của anh quay ngoắt 360 độ, mắt chữ A mồm chữ O.
Nguyễn Tri Mộ đặt phần táo còn thừa và dao lên bàn, cáu kỉnh đứng dậy: "Anh thích ăn gì thì mua nấy, tôi đi đây."
——
Lúc Nguyễn Tri Mộ về đến nhà, trong nhà yên tĩnh lạ thường.
Đèn phòng khách sáng trưng, cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng nước chảy róc rách.
Nguyễn Tri Mộ thay dép, bỏ balo xuống, cửa phòng tắm mở ra.
Nghiêm Việt đi ra từ bên trong, cổ áo ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo, bên tóc mai là những giọt nước bốc hơi, làn da trắng đến mức gần như trong suốt.
Nghiêm Việt thấy anh, dừng bước.
Nguyễn Tri Mộ: "Vừa tắm xong à."
"Ăn tối chưa, chưa ăn thì tôi nấu mỳ hay làm gì cho."
"Vừa rồi trên đường về thấy cửa hàng tiện lợi đang giảm giá, 10 tệ được ba cái sandwich, để mai cậu ăn sáng, đói thì để ăn đêm cũng được."
Nghiêm Việt vẫn không nói lời nào.
Nguyễn Tri Mộ xoa mũi: "Cậu tắm xong rồi thì đến lượt tôi."
Cuối cùng Nghiêm Việt cũng mở miệng: "Muốn uống siro cây lá phong không."
Nguyễn Tri Mộ: "... À thôi, uống sắp được hai tuần rồi, hơi ngấy."
Đồ có ngon đến mấy cũng không thể ngày nào cũng ăn.
Nghiêm Việt: "Thì ra là vậy. Thì ra là ngấy rồi. Cho nên muốn tìm cảm giác mới mẻ, cho dù quay đầu nhặt rác, cũng không chịu miễn cưỡng ăn đồ trước mắt."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Nguyễn Tri Mộ: "Tôi không có ý gì khác."
Lúc Nghiêm Việt nén giận thực sự hơi đáng sợ.
Rõ ràng không có biểu cảm gì, cũng không nổi giận nhưng đôi mắt mũi miệng đều viết hai chữ âm u, khiến người khác không nhịn được mà sợ hãi.
Nguyễn Tri Mộ hơi rén.
Nhưng việc đã đến nước này, chùn chân cũng không có tác dụng, anh chỉ có thể cứng đầu diễn tiếp.
Nghiêm Việt tiến lên một bước, ánh mắt rơi xuống chiếc vòng bạc sáng loáng trên cổ anh: "Anh mua vòng cổ lúc nào."
Nguyễn Tri Mộ: "Không, bạn tặng thôi."
Nghiêm Việt: "... Triển Tử Hàng?"
Nguyễn Tri Mộ: "Ừ."
Nghiêm Việt: "Vì sao lại nhận đồ của gã, vì sao hôm nay đi bệnh viện thăm gã, hai người rõ ràng đã chia tay rồi."
Nguyễn Tri Mộ: "Hôm nay vì tôi nên anh ấy mới bị tai nạn, anh ấy đã giải thích rõ hiểu nhầm trước đây, tôi phát hiện tôi đối với anh ấy vẫn... cho nên..."
Dựa theo kịch bản, lúc này anh nên tỏ ra tình cảm nồng nàn nói một câu "Bọn tôi sắp quay lại với nhau rồi".
Nhưng nhìn biểu cảm của Nghiêm Việt, Nguyễn Tri Mộ không nói nên lời.
Huyệt thái dương của Nghiêm Việt nổi vằn xanh: "... Anh con mẹ nó bị ngu à?"
Nhìn biểu cảm của Nghiêm Việt, có lẽ nén giận từ lúc đến bệnh viện, nhịn đến bây giờ, nhận được lời thú nhận, cuối cùng cũng bộc phát.
Lần đầu tiên Nguyễn Tri Mộ bị người khác mắng là ngu.
Có điều anh không giận nổi.
Nếu anh là Nghiêm Việt, thấy bạn mình yêu mù quáng, có lẽ anh còn mắng ác hơn.
Nguyễn Tri Mộ: "... Thực ra anh ấy không xấu đến thế... trước kia có chút hiểu nhầm..."
Nghiêm Việt nhìn anh: "Gã nói gã gãy chân vì anh, thế mà anh cũng tin được à?"
Nguyễn Tri Mộ lấy sợi dây chuyền từ trong áo ra: "Là tôi hiểu nhầm... ngày trước anh ấy nói muốn tặng tôi vòng cổ, tôi tưởng là nói suông. Hôm nay mới biết, vòng cổ lúc đó đúng lúc hết hàng..."
Nghiêm Việt nhìn chằm chằm vào mặt sợi dây chuyền hình lá bài poker.
Lúc trước Nguyễn Tri Mộ không để ý, giờ đặt trước mặt nhìn kỹ hơn, mẹ nó, sao cái thứ này lại bị xước một mảng.
Cái tên Triển Tử Hàng này, muốn diễn tình thâm thì cũng phải đầu tư chút chứ.
Nghiêm Việt vẫn nhìn chăm chú, Nguyễn Tri Mộ cũng chỉ có thể miễn cưỡng giơ vòng cổ lên.
"Không đúng." Nghiêm Việt nói: "Trước kia anh rất tỉnh táo, tại sao tự dưng lại đổi ý."
Chuyện này rất kỳ lạ. Triển Tử Hàng bị tai nạn cũng rất kỳ lạ. Nguyễn Tri Mộ mềm lòng cũng rất kỳ lạ.
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Nghiêm Việt: "Chẳng nhẽ, vì muốn từ chối tôi nên mới cố ý giả vờ muốn quay lại với gã ta."
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Nguyễn Tri Mộ nói: "Chuyện giữa tôi và anh ấy, không liên quan đến người khác. Cậu có thích tôi không, cũng là chuyện của cậu, tôi không rảnh quan tâm."
Diễn thì phải diễn tới cùng.
Nguyễn Tri Mộ làm chút đồ ăn tại nhà, định tối đưa đến bệnh viện.
Lúc bước ra cửa, NghiêmViệt bắt lấy cổ tay anh.
Sức lực rất lớn, Nguyễn Tri Mộ không giằng ra được.
Nguyễn Tri Mộ bị đau: "Cậu..."
Nghiêm Việt: "Anh biết hậu quả khi lừa dối tôi chứ."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Con ngươi của Nghiêm Việt đen sẫm, mặt không biểu cảm nhìn anh.
Bình thường hắn cũng hay lộ ra vẻ mặt âm u thế này, nhưng có lẽ không như hiện tại...
Vô cùng ngoan cố, sắc bén.
Khiến người khác cảm thấy chân như mắc vào tảo biển, sắp ngạt thở, chết đuối.
Nguyễn Tri Mộ không nhịn được mà rụt cổ: "... Hậu quả?"
Ánh mắt ngang tàng của Nghiêm Việt chỉ xuất hiện trong chốc lát, sau đó liền khôi phục dáng vẻ thường ngày.
"Không có gì." Hắn nói: "Hậu quả là, tôi sẽ tìm ra sự thật, khiến anh không thể lừa tôi nữa."
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy đây không phải lời nói thật lòng của hắn.
Anh day day thái dương: "Cậu tìm sự thật gì chứ, bài tập thì chưa làm xong, cả ngày toàn nghĩ đâu đâu."
Con cái nhà giàu lúc nào cũng rảnh rỗi thế sao.
Anh lên cấp ba ngày nào cũng học không kịp, có chút thời gian nghỉ ngơi sẽ đi làm thêm hoặc chơi điện tử, hơi đâu quan tâm người khác.
Nghiêm Việt buông tay.
Nguyễn Tri Mộ xách hộp giữ nhiệt, trong ánh mắt khiến người khác như ngồi trên chông, quay người bước đi.
Lúc xuống cầu thang, không để ý, lảo đảo suýt lăn xuống cầu thang.
Trong lúc khẩn cấp, với tay nắm lấy tay áo của Nghiêm Việt, suýt nữa kéo cả Nghiêm Việt lăn xuống tầng.
Nghiêm Việt nhẹ nhàng đỡ eo anh, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: "Anh muốn nhân cơ hội mưu sát tôi à?"
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Nghiêm Việt: "Chắc không phải chột dạ đâu nhỉ."
Nguyễn Tri Mộ: "... Tôi chỉ không đứng vững mà thôi."
Nghiêm Việt nhìn anh: "Vậy anh nhìn vào mắt tôi, thề, nếu anh có nửa câu nói dối, cả đời sẽ nghèo túng không phát tài được."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Thật là... ức hiếp người quá đáng!
Nguyễn Tri Mộ cũng không dám thề độc.
Anh hơi mê tín, nhất là vấn đề liên quan đến tiền tài.
Mỗi năm đến dịp Tết, Bồ Tát Đức Phật Ông Táo đều không vội, đầu tiên vào cung cung kính kính dâng hương cho Thần Tài, cầu cho sang năm lộc lá dồi dào, đây mới là điều quan trọng nhất.
Nghiêm Việt: "Quả nhiên không dám."
"Tôi chỉ thấy quá trẻ con mà thôi." Nguyễn Tri Mộ tỏ vẻ không có chuyện gì: "Đi đây, cậu ngủ sớm đi, không cần đợi tôi."
Hết chương 37.
Xin lũi vì bận rộn mà bỏ bê quá lâu ToT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.