Chương 78: Bắt đầu nuôi con
Hùng Tiểu Tiểu
30/03/2024
Sau 30, Nguyễn Tri Mộ bắt đầu chú ý dưỡng sinh.
Thực ra trước đây anh cũng rất để ý việc chăm sóc sức khoẻ nhưng tuổi 30 dường như là một điểm mấu, bước đến độ tuổi này, cơ thể dường như cũng nặng nề hơn, luôn nghĩ về tương lai, nghĩ cuộc sống thoải mái hơn khi về già.
Cho nên đi ngủ càng ngày càng sớm, lúc đầu là 10 giờ, đến 9 rưỡi, về sau là 9 giờ đã trèo lên giường.
Không chỉ anh đi ngủ sớm mà còn giám sát Nghiêm Việt cùng đi ngủ sớm.
Chỉ cần Nghiêm Việt trì hoãn một lát, Nguyễn Tri Mộ ngay tức khắc trở thành một người thầy nghiêm khắc, cầm thước đứng bên, ép hắn tắt máy tính, đi ngủ ngay.
Thời gian trôi qua, hai người xảy ra chút mâu thuẫn.
Nếu Nghiêm Việt ngủ lúc 9 giờ thì sáng 4 giờ đã tỉnh. Tỉnh giấc không việc gì làm là lại bắt đầu giày vò Nguyễn Tri Mộ.
Mấy lần liền Nguyễn Tri Mộ đang mơ màng ngủ thì bị người ta cởi quần, một buổi sáng đẹp trời coi như vứt đi, tức giận đuổi Nghiêm Việt xuống giường, ba ngày không được ngủ chung với anh.
Nghiêm Việt ngồi trên sàn, còn rất tủi thân, nói: “Anh bảo em ngủ sớm thế, sáng đương nhiên sẽ phải dậy sớm rồi, còn trách em à.”
Nguyễn Tri Mộ: “Dậy sớm thì không thể làm việc hay đọc sách à?!”
Người đàn ông đầu óc chứa đầy nội dung bậy bạ này thực sự là nhiếp ảnh gia nổi tiếng ngầu lòi mà công chúng biết đến sao.
“Không thể.” Nghiêm Việt dứt khoát trả lời: “Đây là hiện tượng sinh lý tự nhiên của đàn ông, không kiểm soát được.”
Số lần cãi vã ngày càng gia tăng, Nghiêm Việt bắt đầu đi đường vòng để cứu vãn tình thế.
Một buổi tối trước khi đi ngủ, hắn hỏi Nguyễn Tri Mộ: “La Giang và Bạch Xuyên lại chia tay đấy, anh biết không.”
Nguyễn Tri Mộ để điện thoại xuống, cũng chẳng bất ngờ: “Chẳng phải một tháng họ phải chia tay một lần à.”
La Giang và Bạch Xuyên đã hẹn hò được hơn một năm.
Khi biết tin, Nguyễn Tri Mộ rất ngạc nhiên. Anh không ngờ hai đối thủ thời đi học này lại trở thành người yêu của nhau.
Nguyên nhân là, tại một bữa tiệc mừng công của Nghiêm Việt, La Giang và Bạch Xuyên đều uống say, không biết vì sao lại cùng vào khách sạn, hồ đồ lăn giường, thế là bắt đầu qua lại.
Mặc dù bắt đầu bằng tình một đêm nhưng Nguyễn Tri Mộ nhìn ra, hai người không có vẻ gì là hẹn hò bừa bãi.
Bạch Xuyên ở trường thức khuya làm thí nghiệm, La Giang sẽ trèo tường mang đồ ăn đêm cho cậu ta. Nếu có tên côn đồ nào gây sự ở nhà hàng của La Giang, Bạch Xuyên sẽ mượn mối quan hệ của gia đình mình, tìm người quen giải quyết giúp hắn ta.
Tuy nhiên, hai người này thực sự... rất dễ cãi nhau.
Tính cách Bạch Xuyên phóng khoáng, tuỳ ý, từng có vài người yêu cũ đều là những tên cơ bắp. Cậu ta thấy trai đẹp cũng không nhịn được mà tán tỉnh. La Giang thường xuyên ghen tuông. Mỗi lần như thế là lại cãi nhau to, có lúc còn đánh nhau trên đường.
La Giang thích kiểm soát, thường xuyên kiểm tra cậu ta. Bạch Xuyên không chịu được việc đó, lại kêu ca đòi chia tay,
Lúc đầu La Giang còn bao dung, nhưng sau đó lại tức giận hơn rồi chia tay ngay lập tức.
Nhưng sau khoảng một tuần xa cách, cả hai lại hoà giải một cách khó hiểu, rồi lại cãi nhau, lại giày vò nhau rồi lại chia tay, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy mệt thay cho hai người.
Nguyễn Tri Mộ có chút lo lắng. Cả hai đều là bạn anh, anh có khuyên hay không cũng đều thấy sai. Theo lý thuyết mà nói, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông nhưng tình hình hiện tại của hai người, thực sự thắt nút chết luôn rồi.
Anh hỏi Nghiêm Việt phải làm sao.
Nghiêm Việt lấy điện thoại của anh cất đi, tắt đèn: “Không phải bảo muốn đi ngủ à, sao cứ nói chuyện mãi thế.”
Nguyễn Tri Mộ thở dài: “Anh lo cho họ...”
“Lo thừa, họ bao tuổi rồi, tự mình lo việc của mình đi.” Nghiêm Việt nắm tay anh trong bóng tối: “Cho dù cuối cùng không qua lại nữa thì cũng có nghĩa họ thực sự không hợp nhau, chia tay là chuyện tốt.”
Nói thì nói như thế...
Nguyễn Tri Mộ cũng biết mình bó tay, lại thở dài thườn thượt.
Anh cảm thấy mình đã lớn tuổi, cũng mềm lòng hơn trước rất nhiều, đôi lúc hoài niệm ngày xưa.
Anh muốn đi tham dự tiệc họp mặt cấp ba nhưng nghĩ đến việc gặp Nghiêm Minh Hoa lại thấy ngại, do dự mãi rồi quyết không đi.
Thực ra hàng năm anh vẫn gửi hoa và thư vào ngày sinh nhật của thầy. Hoa là hoa cẩm chướng, chưa bao giờ thay đổi.
Khi còn là một học sinh nghèo, loài hoa tặng Nghiêm Minh Hoa cũng là cẩm chướng.
Trước kia, mỗi lần Nghiêm Minh Hoa nhận được thư, ông đều dùng bút mực viết thư hồi âm, chúc mừng thành tích học tập của anh, dặn dò anh tập luyện giữ gìn sức khoẻ, duy trì thói quen học tập tốt.
Hiện giờ năm nào Nguyễn Tri Mộ cũng đều gửi thư, nhưng chưa từng nhận được thư trả lời từ người thầy của mình.
Ba năm trước, Nghiêm Việt đã cắt đứt quan hệ với gia đình để ở bên anh.
Anh biết Nghiêm Việt thương anh nhưng đây không phải là điều anh muốn thấy.
Anh yêu hắn, cho nên hi vọng hắn có cuộc sống hạnh phúc, có gia đình, có bạn bè mà không phải dần trở thành một hòn đảo cô đơn.
Nghiêm Việt bị bố lơ là từ nhỏ, nhưng ông nội và chú luôn quan tâm đến hắn. Nguyễn Tri Mộ sao thể không biết họ có ý nghĩa gì với Nghiêm Việt.
Đoạn tuyệt quan hệ, Nghiêm Việt cũng chẳng vui vẻ gì.
Nguyễn Tri Mộ có tâm sự, đôi lúc trò chuyện với Nghiêm Việt, anh sẽ vô tình kể cho hắn nghe chuyện hồi nhỏ.
Anh kể về những rắc rối, những điều xấu hổ khi còn nhỏ. Nghiêm Việt nghe anh dẫn dắt câu chuyện, cũng sẽ thuận miệng đáp đôi câu.
Nói nữa nói mãi, tự nhiên nhắc đến ông nội và Nghiêm Minh Hoa.
Thế là nói được nửa chừng, hắn lại im bặt.
Nguyễn Tri Mộ không biết phải làm sao, lần sau lại tiếp tục nhắc tới.
Nhiều lần như vậy, Nghiêm Việt tựa hồ cũng chú ý đến, cau mày nhìn anh.
Nguyễn Tri Mộ vẫn giả ngốc như trước: “Nói tiếp đi, sao không nói nữa.”
Nghiêm Việt ngậm miệng, không để ý đến anh nữa.
Tháng ba, một buổi sáng nọ, nhà họ Nghiêm bỗng gọi điện tới.
Lý do của cuộc gọi này thực chất là yêu cầu Nghiêm Việt nhận nuôi một đứa trẻ.
Mấy năm trước, nhà họ Nghiêm có một người họ hàng xa, vợ đi công tác châu Phi với chồng, để lại đứa con gái mới sinh ở quê, tạm thời để bảo mẫu và ông nội già cả chăm sóc. Không ngờ máy bay gặp tai nạn, hai vợ chồng đều thiệt mạng.
Cô bé tên là Nghiêm Ngưng, biệt danh là Kẹo Sữa.
Ông nội của Nghiêm Ngưng sức khoẻ yếu, mắc bệnh mãn tính, chăm sóc cháu gái mấy năm, ông cảm thấy rất khó khăn, lo lắng không thể chăm sóc tốt cho cháu gái nên tìm đến ông nội của Nghiêm Việt, mong họ có thể nhận nuôi Nghiêm Ngưng.
Bên nhận nuôi có quan hệ huyết thống sẽ không bị giới hạn độ tuổi 40.
Trong gia đình họ Nghiêm, ông nội Nghiêm Việt tuổi đã cao, Nghiêm Tôn Thành không bao giờ nhúng tay vào việc làm ăn thua lỗ, còn điều kiện tài chính của Nghiêm Minh Hoa có hạn... Vì vậy Nghiêm Việt là người duy nhất còn lại có điều kiện nhận nuôi Nghiêm Ngưng.
Ông nội Nghiêm Việt vốn muốn lựa lời từ chối nhưng ông nội Nghiêm Ngưng khóc lên khóc xuống, từng đấy tuổi rồi còn quỳ không chịu đứng dậy.
Ông nội Nghiêm Việt mủi lòng, cuối cùng cũng đồng ý.
Xa cách ba năm, lần đầu tiên ông nội gọi điện cho Nghiêm Việt.
Ông lạnh lùng nói: “Cho mày một cơ hội nữa, nếu bây giờ quay đầu, không dây dưa với đàn ông nữa thì tao vẫn nhận mày là cháu trai.”
“Cái bia rách ở Tây Tạng gì đây... tao coi như không biết gì.”
“Mày giúp tao chăm sóc Nghiêm Ngưng, mỗi năm cho mày một triệu, không cần trả.”
Một triệu này, đương nhiên là của Nghiêm Tôn Thành và Nghiêm Minh Hoa gửi ông cụ tiền dưỡng lão.
Nghiêm Việt còn lạnh lùng hơn ông: “Không cần, tạm biệt.”
Nói xong cúp điện thoại trong tích tắc.
Ông cụ tức đến nỗi lẩy ba lẩy bẩy mua cái phần mềm “Gọi đến chết” trên mạng, dùng tin nhắn rác và cuộc gọi rác để spam điện thoại của cháu mình.
* Phần mềm tên呼死你, đại loại là phần mềm sử dụng các cuộc gọi điện thoại giá rẻ để spam.
Nghiêm Việt câm nín, làu bàu: “Lớn từng này tuổi rồi, làm gì thế không biết.”
Nguyễn Tri Mộ: “Em phải đi à?”
Ông cụ gọi điện lần này mục đích muốn Nghiêm Việt cúi đầu nhận sai, sau đó về tham dự ngày giỗ của bố mẹ Nghiêm Ngưng rồi hoàn tất thủ tục nhận Nghiêm Ngưng làm con nuôi.
Mặt Nghiêm Việt lạnh tanh: “Không đi, đi làm gì, nghe ông ấy mắng em à.”
Nguyễn Tri Mộ cẩn thận lên tiếng: “Anh thấy... ông em chỉ khẩu xà tâm phật mà thôi.”
“Nói cho cùng, Nghiêm Ngưng thực ra cũng không có quan hệ gì với ông nội em, không nhận nuôi cũng chẳng ai dám trách cứ ông.”
“Anh thấy, ông muốn mượn cơ hội này, tìm một bậc thang bước xuống để hoà giải với em đó.”
Nghiêm Việt ngước mắt, nhìn anh: “Anh muốn nói gì?”
“... Anh muốn nói gì lẽ nào em không biết.” Nguyễn Tri Mộ rũ mắt, chỉnh cổ áo cho hắn: “Ba năm rồi, đời người còn được mấy năm, cho dù lúc đầu có mâu thuẫn, cũng nên giải quyết rồi.”
“Lúc đầu bắt anh rời đi, xúc phạm anh là Nghiêm Tôn Thành, không liên quan đến ông nội. Mặc dù thầy Nghiêm và ông em phản đối bọn mình qua lại nhưng cũng không làm gì anh.”
“Lúc Nghiêm Tôn Thành đánh anh đập anh cũng là thầy ngăn lại, không cho ông ấy đánh nữa.”
“Ngay cả bây giờ, anh vẫn có thể hiểu được quyết định ban đầu của thầy. Nếu là anh, phát hiện học sinh và cháu trai mình yêu thương nhất yêu đương, còn trong thời gian giám hộ, anh cũng tức chết luôn.”
Nghiêm Việt cũng không lập tức đáp lời.
Lát sau, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh cũng độ lượng quá nhỉ.”
“Đi đi.” Nguyễn Tri Mộ dựa vào ngực hắn, ngón tay trượt trên áo hắn, nói: “...Không phải em luôn nói muốn có một đứa con gái với anh sao.”
Mặc dù anh không muốn nhận nuôi một đứa trẻ vì lý do như vậy.
Trải qua chuyện này, đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương.
Nghiêm Việt câm nín: “Em nói muốn có con với anh, là đến trại trẻ mồ côi nhận một đứa con nuôi, chứ không phải...”
Nguyễn Tri Mộ: “Đều là nhận nuôi, nhận nuôi từ đâu, có gì khác biệt.”
——
Mấy hôm sau, Nghiêm Việt đi thắp hương cho bố mẹ Nghiêm Ngưng.
Nguyễn Tri Mộ đi cùng hắn nhưng không muốn gặp Nghiêm Tôn Thành. Cho nên sau khi Nghiêm Việt xuống xe, anh vẫn luôn ở trong xe đợi hắn.
Anh ở trong xe nghe đài một lúc rồi ngủ gật, khi đang mơ màng thì đột nhiên có người gõ cửa.
Phản ứng đầu tiên là tưởng Nghiêm Tôn Thành đến, anh lập tức căng thẳng.
Khi nhìn thấy người tới là Nghiêm Minh Hoa, anh mới chậm rãi thả lỏng.
Nghiêm Minh Hoa gầy hơn nhiều so với tám năm trước, cũng già hơn.
Ông vốn đã hơn 50, cộng thêm việc hàng năm dẫn dắt lớp tốt nghiệp, người càng già nhanh.
Chớp mắt, đã là một ông già gầy gò rồi.
“Có đó không.” Nghiêm Minh Hoa gõ cửa xe, nhỏ giọng hỏi: “Nghiêm Việt yêu cầu người khác không được đến gần xe nó nên thầy đoán em đang ở đây.”
Nguyễn Tri Mộ vội xuống xe.
Tám năm, thầy trò gặp lại với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Nguyễn Tri Mộ thấy hơi nghẹn ngào, nhìn ông, trong lòng vẫn thấy áy náy, do dự không dám tiến lên: “Thầy Nghiêm...”
Nghiêm Minh Hoa thở dài một hơi.
“... Đành vậy.”
Cuối cùng, ông cũng chỉ thốt lên hai từ đó.
Càng lớn tuổi, càng khó thay đổi suy nghĩ của mình. Bởi họ cho rằng mình đủ kinh nghiệm, đủ trải nghiệm nên có thể hướng dẫn thế hệ trẻ tránh con đường sai lầm để có cuộc sống hạnh phúc hơn.
Nhưng trong năm năm kể từ khi Nguyễn Tri Mộ rời đi, Nghiêm Việt trải qua cuộc sống như thế nào, ông đều thấy rõ.
Vô tri vô giác như xác chết biết đi, không còn linh hồn.
Lúc đầu ông còn miễn cưỡng tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là nỗi đau nhất thời, ông cũng muốn tốt cho Nghiêm Việt.
Nhưng thời gian trôi qua, ông nhận ra rằng, có thể mình đã sai.
Cho dù không có Nguyễn Tri Mộ, Nghiêm Việt cũng sẽ không bao giờ thích phụ nữ, cũng không phải là đứa trẻ ưu tú như ông tưởng tượng, đi làm, lấy vợ và sinh con.
Ba năm trước, Nghiêm Việt cắt đứt quan hệ với gia đình.
Từ đó trở đi, họ chỉ có thể thấy hắn trên tivi hoặc trên internet với những tin đồn lớn nhỏ, những lời đàm tiếu tầm phào.
Họ nhìn thấy hắn dưới ống kính của các phóng viên, lúc bình tĩnh, lúc mệt mỏi, lúc cáu kỉnh.
Nhưng dù là lúc nào cũng rất khác so với trước đây.
Trong mắt hắn, cuối cùng cũng có ánh sáng.
Cuối cùng Nghiêm Minh Hoa cũng hiểu được. Tám năm trước, họ tưởng rằng đã kịp thời can thiệp, ngăn cản Nghiêm Việt lạc lối nhưng thực ra đó lại là cướp đi ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời hắn.
“Đành vậy.”
Nghiêm Minh Hoa lại thở dài.
Nhưng so với ban nãy, hiển nhiên đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nguyễn Tri Mộ liếm môi, hơi căng thẳng nói: “Thầy, bọn em sẽ chăm sóc tốt cho Nghiêm Ngưng ạ.”
“Ừ.” Nghiêm Minh Hoa lau khoé mắt, vỗ vai anh: “Các em... cũng giữ gìn sức khoẻ.”
——
Kết quả là, Nguyễn Tri Mộ đột ngột trở thành một người bố ở tuổi 30, bắt đầu cuộc sống tất bật chăm con.
Nghiêm Việt là người đầu tiên thúc giục muốn có con, sau khi có đứa bé, người đầu tiên hối hận cũng là Nghiêm Việt.
Ngày đầu tiên Nghiêm Ngưng đến, ba bảo mẫu đều tập trung xuất trận nhưng cô bé ngủ quá nhiều vào ban ngày, đến đêm không ngủ, khóc ầm ĩ hết cả lên.
Tiếng khóc truyền từ tầng dưới lên tầng trên. Căn biệt thự tràn ngập tiếng khóc, âm thanh nổi 360 độ kéo dài suốt ba ngày.
Khi đó, Nghiêm Việt đang chuẩn bị cuộc sống vợ chồng với Nguyễn Tri Mộ.
Đèn đã tắt, cơ thể cũng đã đè lên, mặt Nguyễn Tri Mộ đỏ bừng, vừa đẩy vừa bị hắn cởi cúc áo.
Đột nhiên cô bé khóc thất thanh khiến cả hai giật mình.
Nguyễn Tri Mộ lập tức cài cúc áo, hoảng hốt chạy xuống tầng xem đứa bé.
Nghiêm Việt ngồi đơ tại chỗ, quần áo cởi được một nửa: “...”
Hắn gọi điện cho ông nội: “Bây giờ cháu đưa đứa bé về có kịp không?”
Ông cụ đang ngủ say thì bị cuộc gọi đánh thức, tức giận nói: “Thằng chết giẫm! Mày thấy giờ tao đến tát mày có kịp không!”
“Thì ra ông cũng biết cháu ông là thằng chết giẫm.” Nghiêm Việt nói: “Mắng hay lắm, ông nội ngủ ngon.”
Ông cụ ngơ ngác hồi lâu mới tỉnh lại, không kìm được vui mừng: “Thằng nhóc này, không biết lớn nhỏ nhưng đầu óc cũng lanh lợi lắm.”
Hết chương 78.
Thực ra trước đây anh cũng rất để ý việc chăm sóc sức khoẻ nhưng tuổi 30 dường như là một điểm mấu, bước đến độ tuổi này, cơ thể dường như cũng nặng nề hơn, luôn nghĩ về tương lai, nghĩ cuộc sống thoải mái hơn khi về già.
Cho nên đi ngủ càng ngày càng sớm, lúc đầu là 10 giờ, đến 9 rưỡi, về sau là 9 giờ đã trèo lên giường.
Không chỉ anh đi ngủ sớm mà còn giám sát Nghiêm Việt cùng đi ngủ sớm.
Chỉ cần Nghiêm Việt trì hoãn một lát, Nguyễn Tri Mộ ngay tức khắc trở thành một người thầy nghiêm khắc, cầm thước đứng bên, ép hắn tắt máy tính, đi ngủ ngay.
Thời gian trôi qua, hai người xảy ra chút mâu thuẫn.
Nếu Nghiêm Việt ngủ lúc 9 giờ thì sáng 4 giờ đã tỉnh. Tỉnh giấc không việc gì làm là lại bắt đầu giày vò Nguyễn Tri Mộ.
Mấy lần liền Nguyễn Tri Mộ đang mơ màng ngủ thì bị người ta cởi quần, một buổi sáng đẹp trời coi như vứt đi, tức giận đuổi Nghiêm Việt xuống giường, ba ngày không được ngủ chung với anh.
Nghiêm Việt ngồi trên sàn, còn rất tủi thân, nói: “Anh bảo em ngủ sớm thế, sáng đương nhiên sẽ phải dậy sớm rồi, còn trách em à.”
Nguyễn Tri Mộ: “Dậy sớm thì không thể làm việc hay đọc sách à?!”
Người đàn ông đầu óc chứa đầy nội dung bậy bạ này thực sự là nhiếp ảnh gia nổi tiếng ngầu lòi mà công chúng biết đến sao.
“Không thể.” Nghiêm Việt dứt khoát trả lời: “Đây là hiện tượng sinh lý tự nhiên của đàn ông, không kiểm soát được.”
Số lần cãi vã ngày càng gia tăng, Nghiêm Việt bắt đầu đi đường vòng để cứu vãn tình thế.
Một buổi tối trước khi đi ngủ, hắn hỏi Nguyễn Tri Mộ: “La Giang và Bạch Xuyên lại chia tay đấy, anh biết không.”
Nguyễn Tri Mộ để điện thoại xuống, cũng chẳng bất ngờ: “Chẳng phải một tháng họ phải chia tay một lần à.”
La Giang và Bạch Xuyên đã hẹn hò được hơn một năm.
Khi biết tin, Nguyễn Tri Mộ rất ngạc nhiên. Anh không ngờ hai đối thủ thời đi học này lại trở thành người yêu của nhau.
Nguyên nhân là, tại một bữa tiệc mừng công của Nghiêm Việt, La Giang và Bạch Xuyên đều uống say, không biết vì sao lại cùng vào khách sạn, hồ đồ lăn giường, thế là bắt đầu qua lại.
Mặc dù bắt đầu bằng tình một đêm nhưng Nguyễn Tri Mộ nhìn ra, hai người không có vẻ gì là hẹn hò bừa bãi.
Bạch Xuyên ở trường thức khuya làm thí nghiệm, La Giang sẽ trèo tường mang đồ ăn đêm cho cậu ta. Nếu có tên côn đồ nào gây sự ở nhà hàng của La Giang, Bạch Xuyên sẽ mượn mối quan hệ của gia đình mình, tìm người quen giải quyết giúp hắn ta.
Tuy nhiên, hai người này thực sự... rất dễ cãi nhau.
Tính cách Bạch Xuyên phóng khoáng, tuỳ ý, từng có vài người yêu cũ đều là những tên cơ bắp. Cậu ta thấy trai đẹp cũng không nhịn được mà tán tỉnh. La Giang thường xuyên ghen tuông. Mỗi lần như thế là lại cãi nhau to, có lúc còn đánh nhau trên đường.
La Giang thích kiểm soát, thường xuyên kiểm tra cậu ta. Bạch Xuyên không chịu được việc đó, lại kêu ca đòi chia tay,
Lúc đầu La Giang còn bao dung, nhưng sau đó lại tức giận hơn rồi chia tay ngay lập tức.
Nhưng sau khoảng một tuần xa cách, cả hai lại hoà giải một cách khó hiểu, rồi lại cãi nhau, lại giày vò nhau rồi lại chia tay, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy mệt thay cho hai người.
Nguyễn Tri Mộ có chút lo lắng. Cả hai đều là bạn anh, anh có khuyên hay không cũng đều thấy sai. Theo lý thuyết mà nói, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông nhưng tình hình hiện tại của hai người, thực sự thắt nút chết luôn rồi.
Anh hỏi Nghiêm Việt phải làm sao.
Nghiêm Việt lấy điện thoại của anh cất đi, tắt đèn: “Không phải bảo muốn đi ngủ à, sao cứ nói chuyện mãi thế.”
Nguyễn Tri Mộ thở dài: “Anh lo cho họ...”
“Lo thừa, họ bao tuổi rồi, tự mình lo việc của mình đi.” Nghiêm Việt nắm tay anh trong bóng tối: “Cho dù cuối cùng không qua lại nữa thì cũng có nghĩa họ thực sự không hợp nhau, chia tay là chuyện tốt.”
Nói thì nói như thế...
Nguyễn Tri Mộ cũng biết mình bó tay, lại thở dài thườn thượt.
Anh cảm thấy mình đã lớn tuổi, cũng mềm lòng hơn trước rất nhiều, đôi lúc hoài niệm ngày xưa.
Anh muốn đi tham dự tiệc họp mặt cấp ba nhưng nghĩ đến việc gặp Nghiêm Minh Hoa lại thấy ngại, do dự mãi rồi quyết không đi.
Thực ra hàng năm anh vẫn gửi hoa và thư vào ngày sinh nhật của thầy. Hoa là hoa cẩm chướng, chưa bao giờ thay đổi.
Khi còn là một học sinh nghèo, loài hoa tặng Nghiêm Minh Hoa cũng là cẩm chướng.
Trước kia, mỗi lần Nghiêm Minh Hoa nhận được thư, ông đều dùng bút mực viết thư hồi âm, chúc mừng thành tích học tập của anh, dặn dò anh tập luyện giữ gìn sức khoẻ, duy trì thói quen học tập tốt.
Hiện giờ năm nào Nguyễn Tri Mộ cũng đều gửi thư, nhưng chưa từng nhận được thư trả lời từ người thầy của mình.
Ba năm trước, Nghiêm Việt đã cắt đứt quan hệ với gia đình để ở bên anh.
Anh biết Nghiêm Việt thương anh nhưng đây không phải là điều anh muốn thấy.
Anh yêu hắn, cho nên hi vọng hắn có cuộc sống hạnh phúc, có gia đình, có bạn bè mà không phải dần trở thành một hòn đảo cô đơn.
Nghiêm Việt bị bố lơ là từ nhỏ, nhưng ông nội và chú luôn quan tâm đến hắn. Nguyễn Tri Mộ sao thể không biết họ có ý nghĩa gì với Nghiêm Việt.
Đoạn tuyệt quan hệ, Nghiêm Việt cũng chẳng vui vẻ gì.
Nguyễn Tri Mộ có tâm sự, đôi lúc trò chuyện với Nghiêm Việt, anh sẽ vô tình kể cho hắn nghe chuyện hồi nhỏ.
Anh kể về những rắc rối, những điều xấu hổ khi còn nhỏ. Nghiêm Việt nghe anh dẫn dắt câu chuyện, cũng sẽ thuận miệng đáp đôi câu.
Nói nữa nói mãi, tự nhiên nhắc đến ông nội và Nghiêm Minh Hoa.
Thế là nói được nửa chừng, hắn lại im bặt.
Nguyễn Tri Mộ không biết phải làm sao, lần sau lại tiếp tục nhắc tới.
Nhiều lần như vậy, Nghiêm Việt tựa hồ cũng chú ý đến, cau mày nhìn anh.
Nguyễn Tri Mộ vẫn giả ngốc như trước: “Nói tiếp đi, sao không nói nữa.”
Nghiêm Việt ngậm miệng, không để ý đến anh nữa.
Tháng ba, một buổi sáng nọ, nhà họ Nghiêm bỗng gọi điện tới.
Lý do của cuộc gọi này thực chất là yêu cầu Nghiêm Việt nhận nuôi một đứa trẻ.
Mấy năm trước, nhà họ Nghiêm có một người họ hàng xa, vợ đi công tác châu Phi với chồng, để lại đứa con gái mới sinh ở quê, tạm thời để bảo mẫu và ông nội già cả chăm sóc. Không ngờ máy bay gặp tai nạn, hai vợ chồng đều thiệt mạng.
Cô bé tên là Nghiêm Ngưng, biệt danh là Kẹo Sữa.
Ông nội của Nghiêm Ngưng sức khoẻ yếu, mắc bệnh mãn tính, chăm sóc cháu gái mấy năm, ông cảm thấy rất khó khăn, lo lắng không thể chăm sóc tốt cho cháu gái nên tìm đến ông nội của Nghiêm Việt, mong họ có thể nhận nuôi Nghiêm Ngưng.
Bên nhận nuôi có quan hệ huyết thống sẽ không bị giới hạn độ tuổi 40.
Trong gia đình họ Nghiêm, ông nội Nghiêm Việt tuổi đã cao, Nghiêm Tôn Thành không bao giờ nhúng tay vào việc làm ăn thua lỗ, còn điều kiện tài chính của Nghiêm Minh Hoa có hạn... Vì vậy Nghiêm Việt là người duy nhất còn lại có điều kiện nhận nuôi Nghiêm Ngưng.
Ông nội Nghiêm Việt vốn muốn lựa lời từ chối nhưng ông nội Nghiêm Ngưng khóc lên khóc xuống, từng đấy tuổi rồi còn quỳ không chịu đứng dậy.
Ông nội Nghiêm Việt mủi lòng, cuối cùng cũng đồng ý.
Xa cách ba năm, lần đầu tiên ông nội gọi điện cho Nghiêm Việt.
Ông lạnh lùng nói: “Cho mày một cơ hội nữa, nếu bây giờ quay đầu, không dây dưa với đàn ông nữa thì tao vẫn nhận mày là cháu trai.”
“Cái bia rách ở Tây Tạng gì đây... tao coi như không biết gì.”
“Mày giúp tao chăm sóc Nghiêm Ngưng, mỗi năm cho mày một triệu, không cần trả.”
Một triệu này, đương nhiên là của Nghiêm Tôn Thành và Nghiêm Minh Hoa gửi ông cụ tiền dưỡng lão.
Nghiêm Việt còn lạnh lùng hơn ông: “Không cần, tạm biệt.”
Nói xong cúp điện thoại trong tích tắc.
Ông cụ tức đến nỗi lẩy ba lẩy bẩy mua cái phần mềm “Gọi đến chết” trên mạng, dùng tin nhắn rác và cuộc gọi rác để spam điện thoại của cháu mình.
* Phần mềm tên呼死你, đại loại là phần mềm sử dụng các cuộc gọi điện thoại giá rẻ để spam.
Nghiêm Việt câm nín, làu bàu: “Lớn từng này tuổi rồi, làm gì thế không biết.”
Nguyễn Tri Mộ: “Em phải đi à?”
Ông cụ gọi điện lần này mục đích muốn Nghiêm Việt cúi đầu nhận sai, sau đó về tham dự ngày giỗ của bố mẹ Nghiêm Ngưng rồi hoàn tất thủ tục nhận Nghiêm Ngưng làm con nuôi.
Mặt Nghiêm Việt lạnh tanh: “Không đi, đi làm gì, nghe ông ấy mắng em à.”
Nguyễn Tri Mộ cẩn thận lên tiếng: “Anh thấy... ông em chỉ khẩu xà tâm phật mà thôi.”
“Nói cho cùng, Nghiêm Ngưng thực ra cũng không có quan hệ gì với ông nội em, không nhận nuôi cũng chẳng ai dám trách cứ ông.”
“Anh thấy, ông muốn mượn cơ hội này, tìm một bậc thang bước xuống để hoà giải với em đó.”
Nghiêm Việt ngước mắt, nhìn anh: “Anh muốn nói gì?”
“... Anh muốn nói gì lẽ nào em không biết.” Nguyễn Tri Mộ rũ mắt, chỉnh cổ áo cho hắn: “Ba năm rồi, đời người còn được mấy năm, cho dù lúc đầu có mâu thuẫn, cũng nên giải quyết rồi.”
“Lúc đầu bắt anh rời đi, xúc phạm anh là Nghiêm Tôn Thành, không liên quan đến ông nội. Mặc dù thầy Nghiêm và ông em phản đối bọn mình qua lại nhưng cũng không làm gì anh.”
“Lúc Nghiêm Tôn Thành đánh anh đập anh cũng là thầy ngăn lại, không cho ông ấy đánh nữa.”
“Ngay cả bây giờ, anh vẫn có thể hiểu được quyết định ban đầu của thầy. Nếu là anh, phát hiện học sinh và cháu trai mình yêu thương nhất yêu đương, còn trong thời gian giám hộ, anh cũng tức chết luôn.”
Nghiêm Việt cũng không lập tức đáp lời.
Lát sau, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh cũng độ lượng quá nhỉ.”
“Đi đi.” Nguyễn Tri Mộ dựa vào ngực hắn, ngón tay trượt trên áo hắn, nói: “...Không phải em luôn nói muốn có một đứa con gái với anh sao.”
Mặc dù anh không muốn nhận nuôi một đứa trẻ vì lý do như vậy.
Trải qua chuyện này, đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương.
Nghiêm Việt câm nín: “Em nói muốn có con với anh, là đến trại trẻ mồ côi nhận một đứa con nuôi, chứ không phải...”
Nguyễn Tri Mộ: “Đều là nhận nuôi, nhận nuôi từ đâu, có gì khác biệt.”
——
Mấy hôm sau, Nghiêm Việt đi thắp hương cho bố mẹ Nghiêm Ngưng.
Nguyễn Tri Mộ đi cùng hắn nhưng không muốn gặp Nghiêm Tôn Thành. Cho nên sau khi Nghiêm Việt xuống xe, anh vẫn luôn ở trong xe đợi hắn.
Anh ở trong xe nghe đài một lúc rồi ngủ gật, khi đang mơ màng thì đột nhiên có người gõ cửa.
Phản ứng đầu tiên là tưởng Nghiêm Tôn Thành đến, anh lập tức căng thẳng.
Khi nhìn thấy người tới là Nghiêm Minh Hoa, anh mới chậm rãi thả lỏng.
Nghiêm Minh Hoa gầy hơn nhiều so với tám năm trước, cũng già hơn.
Ông vốn đã hơn 50, cộng thêm việc hàng năm dẫn dắt lớp tốt nghiệp, người càng già nhanh.
Chớp mắt, đã là một ông già gầy gò rồi.
“Có đó không.” Nghiêm Minh Hoa gõ cửa xe, nhỏ giọng hỏi: “Nghiêm Việt yêu cầu người khác không được đến gần xe nó nên thầy đoán em đang ở đây.”
Nguyễn Tri Mộ vội xuống xe.
Tám năm, thầy trò gặp lại với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Nguyễn Tri Mộ thấy hơi nghẹn ngào, nhìn ông, trong lòng vẫn thấy áy náy, do dự không dám tiến lên: “Thầy Nghiêm...”
Nghiêm Minh Hoa thở dài một hơi.
“... Đành vậy.”
Cuối cùng, ông cũng chỉ thốt lên hai từ đó.
Càng lớn tuổi, càng khó thay đổi suy nghĩ của mình. Bởi họ cho rằng mình đủ kinh nghiệm, đủ trải nghiệm nên có thể hướng dẫn thế hệ trẻ tránh con đường sai lầm để có cuộc sống hạnh phúc hơn.
Nhưng trong năm năm kể từ khi Nguyễn Tri Mộ rời đi, Nghiêm Việt trải qua cuộc sống như thế nào, ông đều thấy rõ.
Vô tri vô giác như xác chết biết đi, không còn linh hồn.
Lúc đầu ông còn miễn cưỡng tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là nỗi đau nhất thời, ông cũng muốn tốt cho Nghiêm Việt.
Nhưng thời gian trôi qua, ông nhận ra rằng, có thể mình đã sai.
Cho dù không có Nguyễn Tri Mộ, Nghiêm Việt cũng sẽ không bao giờ thích phụ nữ, cũng không phải là đứa trẻ ưu tú như ông tưởng tượng, đi làm, lấy vợ và sinh con.
Ba năm trước, Nghiêm Việt cắt đứt quan hệ với gia đình.
Từ đó trở đi, họ chỉ có thể thấy hắn trên tivi hoặc trên internet với những tin đồn lớn nhỏ, những lời đàm tiếu tầm phào.
Họ nhìn thấy hắn dưới ống kính của các phóng viên, lúc bình tĩnh, lúc mệt mỏi, lúc cáu kỉnh.
Nhưng dù là lúc nào cũng rất khác so với trước đây.
Trong mắt hắn, cuối cùng cũng có ánh sáng.
Cuối cùng Nghiêm Minh Hoa cũng hiểu được. Tám năm trước, họ tưởng rằng đã kịp thời can thiệp, ngăn cản Nghiêm Việt lạc lối nhưng thực ra đó lại là cướp đi ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời hắn.
“Đành vậy.”
Nghiêm Minh Hoa lại thở dài.
Nhưng so với ban nãy, hiển nhiên đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nguyễn Tri Mộ liếm môi, hơi căng thẳng nói: “Thầy, bọn em sẽ chăm sóc tốt cho Nghiêm Ngưng ạ.”
“Ừ.” Nghiêm Minh Hoa lau khoé mắt, vỗ vai anh: “Các em... cũng giữ gìn sức khoẻ.”
——
Kết quả là, Nguyễn Tri Mộ đột ngột trở thành một người bố ở tuổi 30, bắt đầu cuộc sống tất bật chăm con.
Nghiêm Việt là người đầu tiên thúc giục muốn có con, sau khi có đứa bé, người đầu tiên hối hận cũng là Nghiêm Việt.
Ngày đầu tiên Nghiêm Ngưng đến, ba bảo mẫu đều tập trung xuất trận nhưng cô bé ngủ quá nhiều vào ban ngày, đến đêm không ngủ, khóc ầm ĩ hết cả lên.
Tiếng khóc truyền từ tầng dưới lên tầng trên. Căn biệt thự tràn ngập tiếng khóc, âm thanh nổi 360 độ kéo dài suốt ba ngày.
Khi đó, Nghiêm Việt đang chuẩn bị cuộc sống vợ chồng với Nguyễn Tri Mộ.
Đèn đã tắt, cơ thể cũng đã đè lên, mặt Nguyễn Tri Mộ đỏ bừng, vừa đẩy vừa bị hắn cởi cúc áo.
Đột nhiên cô bé khóc thất thanh khiến cả hai giật mình.
Nguyễn Tri Mộ lập tức cài cúc áo, hoảng hốt chạy xuống tầng xem đứa bé.
Nghiêm Việt ngồi đơ tại chỗ, quần áo cởi được một nửa: “...”
Hắn gọi điện cho ông nội: “Bây giờ cháu đưa đứa bé về có kịp không?”
Ông cụ đang ngủ say thì bị cuộc gọi đánh thức, tức giận nói: “Thằng chết giẫm! Mày thấy giờ tao đến tát mày có kịp không!”
“Thì ra ông cũng biết cháu ông là thằng chết giẫm.” Nghiêm Việt nói: “Mắng hay lắm, ông nội ngủ ngon.”
Ông cụ ngơ ngác hồi lâu mới tỉnh lại, không kìm được vui mừng: “Thằng nhóc này, không biết lớn nhỏ nhưng đầu óc cũng lanh lợi lắm.”
Hết chương 78.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.