Chương 65: Hôn trộm
Hùng Tiểu Tiểu
29/01/2024
Nguyễn Tri Mộ không biết giải thích chuyện này như thế nào.
Cho dù giải thích thế nào... cũng thấy rất điên rồ và biến thái.
Trong bầu không khí gượng gạo, Nghiêm Việt bỗng chuyển chủ đề: "Ừ, anh nhờ anh em giữ hộ."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh: "Chỉ một chút ký ức thanh xuân thôi, nghĩ mấy năm về sau, cùng bạn lôi ra xem, cũng rất có ý nghĩa."
Nguyễn Nghệ bán tín bán nghi: "Vậy ạ..."
Ăn mỳ xong, cách thời điểm Nguyễn Nghệ lên tàu còn mấy tiếng, Nguyễn Tri Mộ định đưa cậu đi thuỷ cung chơi.
Nghiêm Việt: "Buổi chiều tôi không có việc gì, lái xe đưa mọi người đi nhé."
Nguyễn Tri Mộ ngại làm phiền hắn, nhưng Nguyễn Nghệ đã nhanh nhẹn tự giác ngồi lên chiếc xe cao cấp, nhiệt tình vẫy gọi anh: "Anh mau lên xe, ghế này êm lắm."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Cậu bé ít nói kiệm lời của tối qua đi đâu rồi.
Đến thuỷ cung, Nguyễn Nghệ ngó nghiêng đến hoa cả mắt, nhanh chóng biến mất tăm.
Nghiêm Việt vốn đi sau hai người họ, về sau bước chân cũng chậm lại, có lúc dừng bước, xoa huyệt thái dương.
Nguyễn Tri Mộ trông thấy: "Không khoẻ à?"
Nghiêm Việt miễn cưỡng nở một nụ cười: "Chắc mấy nay làm việc hơi nhiều."
Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn: "Tối qua mấy giờ cậu ngủ."
Nghiêm Việt: "10 giờ."
Nguyễn Tri Mộ: "Nói thật."
Nghiêm Việt hắng giọng, dời ánh mắt: "... 2 giờ đêm."
Lông mày của Nguyễn Tri Mộ tức khắc nhăn lại: "Sáng mấy giờ dậy?"
Nghiêm Việt: "..."
Lần này hắn không định nói dối nữa, thành thật đáp: "Tối qua ngủ một lúc, chắc hai tiếng, sau đó trời chưa sáng đã dậy rồi."
Nguyễn Tri Mộ cau chặt lông mày, trầm mặc chốc lát, nói: "Về xe đi."
Nghiêm Việt: "...?"
Nguyễn Tri Mộ cắn răng: "Bây giờ, lập tức, về xe, đi ngủ."
Tối chỉ ngủ hai tiếng... Người này muốn tự làm mình đột tử à.
Công việc công việc, công việc chẳng lẽ lại quan trọng hơn sức khoẻ?
Mặc dù lối sống của anh cũng không điều độ lắm nhưng thấy Nghiêm Việt chà đạp bản thân như thế, anh cũng thấy giận một cách khó hiểu, còn giận hơn lúc mình đổ bệnh.
Nghiêm Việt nhìn anh: "Vì sao lại giận thế... anh lo cho tôi à?"
Nguyễn Tri Mộ bị hắn làm cho tức chết: "Tự cậu không coi sức khoẻ ra gì, tôi cần gì phải quan tâm."
Nghiêm Việt im lặng nhìn anh, lát sau, nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn, tôi rất vui."
——
Hai người trở về xe, ấn cửa sổ lên, bật điều hoà.
Nguyễn Tri Mộ sợ hắn không ngoan ngoãn nghỉ ngơi, cho nên cố ý cùng về xe, nhìn hắn ngủ.
Nghiêm Việt hỏi anh: "Anh yên tâm để Nguyễn Nghệ ở thuỷ cung một mình à?"
Nguyễn Tri Mộ: "15 tuổi rồi, có gì không yên tâm, huống hồ chỗ nào ở thuỷ cung cũng có camera giám sát."
Năm ngoái Nguyễn Nghệ còn to gan lớn mật, cùng bạn đi thành phố khác xem biểu diễn của minh tinh nào đó, trở về hôm đó bị bố mẹ Nguyễn tịch thu tất cả tiền tiêu vặt.
"Cũng phải." Nghiêm Việt chỉnh ghế xe hạ xuống, nằm ngửa ra khoảng 45 độ, nhắm mắt: "Nhưng mà, tôi lại nhớ một số việc xưa... năm năm trước, anh tưởng Nguyễn Nghệ bị bắt cóc, suýt nữa đã báo cảnh sát."
Nguyễn Tri Mộ cũng nhớ ra.
Lần đó thực ra Nghiêm Việt đưa Nguyễn Nghệ đến trung tâm thương mại gần đó ăn cơm, nhớ lại, nỗi lo lắng của hôm đó vẫn còn in sâu trong tâm trí, vậy mà đã năm năm trôi qua.
Nguyễn Tri Mộ mỉm cười: "Đúng vậy, điện thoại của cậu lúc đấy còn hết pin..."
Xem ra Nghiêm Việt rất mệt mỏi, vừa nằm xuống đã thở dài một tiếng.
Là kiểu thở dài giúp thư giãn toàn bộ cơ thể sau khi kiệt sức.
Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn vẫn nhíu mày, nói: "Hay là... tôi bóp đầu giúp cậu nhé."
Nghiêm Việt mở mắt, nhìn anh.
Nguyễn Tri Mộ: "Hồi trước lúc còn đi học, thỉnh thoảng bị đau đầu nên mua cái mát xa đầu trên mạng*, tự mình làm, cũng thoải mái lắm..."
Nghiêm Việt vẫn nhìn anh, không nói được hay không được.
Nguyễn Tri Mộ hơi bối rối, anh cũng biết hiện giờ bọn họ không thân cũng chẳng quen, mạo muội đưa ra đề nghị như vậy thì khả năng cao Nghiêm Việt sẽ từ chối.
Người chủ động rời đi ngày trước là anh, giờ chủ động tiếp cận cũng là anh.
Nguyễn Tri Mộ tự thấy mình đúng là đồ dở hơi.
Nhưng anh không kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Muốn gần gũi hắn, muốn vỗ về hắn, muốn đôi lông mày của hắn đừng cau chặt nữa, muốn hắn thoải mái từng giây từng phút, đừng buồn cũng đừng ốm.
Anh dành năm năm để nghĩ rằng bản thân đã sớm buông bỏ, quên đi tất cả mọi điều của năm năm trước.
Nhưng sự xuất hiện của Nghiêm Việt làm cho tất cả trở về vị trí ban đầu.
Nghiêm Việt im lặng rồi nhắm mắt.
Thể hiện sự ngầm đồng ý.
Nguyễn Tri Mộ nghiêng người qua, cẩn thận đặt ngón tay lên hai huyệt thái dương, nhẹ nhàng mát xa.
Hồi xưa lúc đang túng thiếu, anh từng làm ở thẩm mỹ viện một thời gian, biết một số kỹ năng mát xa, biết dùng lực vào đâu để đối phương thoải mái nhất, biết tần suất mát xa nào là phù hợp.
Sau khi ấn một lúc, không biết có phải thoải mái quá không mà Nghiêm Việt bỗng rên một tiếng.
Đây là một tiếng thở dài cực kỳ thư giãn, giống như tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng, trầm thấp thu hút, mang theo sự gợi cảm mà lười nhác của một người đàn ông trưởng thành.
Mặt Nguyễn Tri Mộ đỏ bừng.
Chỉ là mát xa thôi mà sao lại hừ một tiếng thế.
Hừ thì hừ nhưng giọng đừng nên... gợi cảm như thế.
Âm thanh này, Nguyễn Tri Mộ đã nghe thấy vô số lần vào mấy ngày trước, lúc Nghiêm Việt nằm lên người anh, chuyển động một cách kiềm chế; lúc nắm cổ tay, cắn cổ anh; lúc tỉnh dậy vào hôm sau, hai cơ thể dính chặt tách nhau ra.
Mấy ngày trước cũng nằm mơ, ngay cả trong mơ cũng là tiếng rên rỉ nghèn nghẹn trầm thấp của Nghiêm Việt.
Hiện giờ đột nhiên nghe được ở ngoài đời, Nguyễn Tri Mộ cảm thấy tâm tư nhỏ bé của mình bị vạch trần, mặt đỏ bừng, ngón tay cũng nóng dần lên.
Dường như Nghiêm Việt cũng cảm thấy bất thường, mở mắt.
Vừa mở mắt đã thấy hai má đỏ hây hây, đôi môi mím chặt của Nguyễn Tri Mộ.
Nguyễn Tri Mộ đang quỳ trên ghế, ngón tay vẫn đặt ở hai bên má của hắn, cổ tay áo len hơi nới ra, nhìn giống một cô vợ ấm áp, ngoan ngoãn, mềm mại, dính người, như thể làm bất cứ điều gì anh cũng sẽ không phản kháng.
Nghiêm Việt bỗng thấy nóng người, suýt nữa kéo cổ áo anh ra, đè vào cửa kính mà hôn.
Nhưng cảnh tượng Nguyễn Tri Mộ đổ bệnh mấy ngày trước vẫn hằn trong tâm trí, Nghiêm Việt không dám động chạm lung tung, nhẫn nhhịn, đè ngọn lửa xuống.
Nghiêm Việt coi như chưa thấy gì, lại nhắm mắt.
Nhờ sự chăm sóc nhẹ nhàng của Nguyễn Tri Mộ, hắn thấy hơi buồn ngủ, đôi lông mày cũng dãn dần ra.
Nhận ra Nghiêm Việt đã ngủ say, Nguyễn Tri Mộ ngừng tay.
Nguyễn Tri Mộ không nhịn được, nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ say sưa của Nghiêm Việt.
Nghiêm Việt lúc ngủ... cũng rất đẹp trai.
Sống mũi cao thẳng, đường nét sắc bén, làn da trắng bóc, đôi môi hơi mỏng nhưng đường viền môi rõ ràng, gợi cảm hơn hẳn năm năm trước.
Bình thường Nghiêm Việt hay mím môi, nhưng lúc ngủ như buông bỏ lớp phòng ngự, thả lỏng người, môi hơi bĩu ra một chút.
... Đáng yêu quá.
Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn, đột nhiên lòng thấy chộn rộn.
Anh cũng là người đàn ông bình thường, đối với người mình thích cũng có khát khao thường thấy.
Những năm vừa rồi cô đơn một mình, không thể đi gặp người mình thích, không thể làm chuyện muốn làm, từ một thanh niên sôi nổi, hoạt bát ép mình trở thành lão hoà thượng không tình yêu, không ham muốn.
Dù những ngày qua bị "ép buộc", những chuyện thân mật nhất đã làm hết nhưng lúc đó hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, những nỗi buồn và vướng mắc trong lòng đã làm lu mờ mọi thứ khác.
Khi đó chủ yếu là Nghiêm Việt chủ động, Nguyễn Tri Mộ chỉ có thể là người bị bắt ép, làm gì có tâm tư để nghĩ chuyện khác.
Giờ đây người mình thích đang ở trước mắt, đang ngủ không chút phòng bị.
Anh nhìn đôi môi đẹp đẽ của Nghiêm Việt, thú tính bỗng nổi lên.
... Hình như muốn hôn một cái, xem có mùi vị gì.
Đôi môi có ý nghĩa khác với những nơi khác.
Môi nhạy cảm và thân mật hơn.
Nguyễn Tri Mộ không biết tại sao nhưng đôi môi của Nghiêm Việt, hình như mang đến cho anh sự kích thích giác quan và tâm lý hơn những nơi khác.
Như thể hôn đôi môi đó sẽ thể hiện một thứ gì đó đã thay đổi.
Lông mi của Nghiêm Việt khẽ động.
Nguyễn Tri Mộ chột dạ dời ánh mắt.
Đợi Nghiêm Việt ngủ say, anh không kiềm chế được mà lại quay đầu sang.
... Cứ làm thế này với người khác có vẻ hơi hèn hạ.
Nhưng... mấy ngày trước Nghiêm Việt cũng ép buộc anh, anh hôn trộm một cái, cũng không sao đâu nhỉ?
Nghiêm Việt hôn anh nhiều vậy, làm bao chuyện xấu hổ với anh, anh chỉ hôn môi hắn một chút, cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ.
Coi như, coi như là... có qua có lại.
Ừ.
Chỉ là hôn một cái, sẽ không bị phát hiện.
Nguyễn Tri Mộ chuẩn bị tâm lý xong, đầu nóng lên, cúi xuống hôn một cái.
...
Cảm giác không giống với tưởng tượng.
Mềm mại, ấm áp, giống miếng thạch vậy.
Nghiêm Việt lúc hôn anh như một con thú đang cắn người, hung hăng, mang lại cảm giác xâm lược.
Nguyễn Tri Mộ luôn có chút sợ hãi.
Nhưng lần hôn trộm này, mới phát hiện môi Nghiêm Việt không hề cứng, mà rất đàn hồi, mềm mềm dẻo dẻo.
Còn có mùi bạc hà thoang thoảng, chắc là hương kẹo cao su còn sót lại.
Nguyễn Tri Mộ lại không nhịn nổi, cẩn thận, lè lưỡi, liếm một cái.
...
Cũng ngọt và có mùi thơm nhẹ mát lạnh.
Thật sự có người môi ngọt như vậy sao?
Như đang thưởng thức một chiếc bánh nhỏ, Nguyễn Tri Mộ nếm đi nếm lại để cảm nhận mùi vị.
Đúng lúc này, Nghiêm Việt bỗng mở to mắt.
Môi Nguyễn Tri Mộ vẫn áp lên môi hắn, bốn mắt nhìn nhau, toàn thân lập tức cứng đờ.
Cho dù giải thích thế nào... cũng thấy rất điên rồ và biến thái.
Trong bầu không khí gượng gạo, Nghiêm Việt bỗng chuyển chủ đề: "Ừ, anh nhờ anh em giữ hộ."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh: "Chỉ một chút ký ức thanh xuân thôi, nghĩ mấy năm về sau, cùng bạn lôi ra xem, cũng rất có ý nghĩa."
Nguyễn Nghệ bán tín bán nghi: "Vậy ạ..."
Ăn mỳ xong, cách thời điểm Nguyễn Nghệ lên tàu còn mấy tiếng, Nguyễn Tri Mộ định đưa cậu đi thuỷ cung chơi.
Nghiêm Việt: "Buổi chiều tôi không có việc gì, lái xe đưa mọi người đi nhé."
Nguyễn Tri Mộ ngại làm phiền hắn, nhưng Nguyễn Nghệ đã nhanh nhẹn tự giác ngồi lên chiếc xe cao cấp, nhiệt tình vẫy gọi anh: "Anh mau lên xe, ghế này êm lắm."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Cậu bé ít nói kiệm lời của tối qua đi đâu rồi.
Đến thuỷ cung, Nguyễn Nghệ ngó nghiêng đến hoa cả mắt, nhanh chóng biến mất tăm.
Nghiêm Việt vốn đi sau hai người họ, về sau bước chân cũng chậm lại, có lúc dừng bước, xoa huyệt thái dương.
Nguyễn Tri Mộ trông thấy: "Không khoẻ à?"
Nghiêm Việt miễn cưỡng nở một nụ cười: "Chắc mấy nay làm việc hơi nhiều."
Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn: "Tối qua mấy giờ cậu ngủ."
Nghiêm Việt: "10 giờ."
Nguyễn Tri Mộ: "Nói thật."
Nghiêm Việt hắng giọng, dời ánh mắt: "... 2 giờ đêm."
Lông mày của Nguyễn Tri Mộ tức khắc nhăn lại: "Sáng mấy giờ dậy?"
Nghiêm Việt: "..."
Lần này hắn không định nói dối nữa, thành thật đáp: "Tối qua ngủ một lúc, chắc hai tiếng, sau đó trời chưa sáng đã dậy rồi."
Nguyễn Tri Mộ cau chặt lông mày, trầm mặc chốc lát, nói: "Về xe đi."
Nghiêm Việt: "...?"
Nguyễn Tri Mộ cắn răng: "Bây giờ, lập tức, về xe, đi ngủ."
Tối chỉ ngủ hai tiếng... Người này muốn tự làm mình đột tử à.
Công việc công việc, công việc chẳng lẽ lại quan trọng hơn sức khoẻ?
Mặc dù lối sống của anh cũng không điều độ lắm nhưng thấy Nghiêm Việt chà đạp bản thân như thế, anh cũng thấy giận một cách khó hiểu, còn giận hơn lúc mình đổ bệnh.
Nghiêm Việt nhìn anh: "Vì sao lại giận thế... anh lo cho tôi à?"
Nguyễn Tri Mộ bị hắn làm cho tức chết: "Tự cậu không coi sức khoẻ ra gì, tôi cần gì phải quan tâm."
Nghiêm Việt im lặng nhìn anh, lát sau, nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn, tôi rất vui."
——
Hai người trở về xe, ấn cửa sổ lên, bật điều hoà.
Nguyễn Tri Mộ sợ hắn không ngoan ngoãn nghỉ ngơi, cho nên cố ý cùng về xe, nhìn hắn ngủ.
Nghiêm Việt hỏi anh: "Anh yên tâm để Nguyễn Nghệ ở thuỷ cung một mình à?"
Nguyễn Tri Mộ: "15 tuổi rồi, có gì không yên tâm, huống hồ chỗ nào ở thuỷ cung cũng có camera giám sát."
Năm ngoái Nguyễn Nghệ còn to gan lớn mật, cùng bạn đi thành phố khác xem biểu diễn của minh tinh nào đó, trở về hôm đó bị bố mẹ Nguyễn tịch thu tất cả tiền tiêu vặt.
"Cũng phải." Nghiêm Việt chỉnh ghế xe hạ xuống, nằm ngửa ra khoảng 45 độ, nhắm mắt: "Nhưng mà, tôi lại nhớ một số việc xưa... năm năm trước, anh tưởng Nguyễn Nghệ bị bắt cóc, suýt nữa đã báo cảnh sát."
Nguyễn Tri Mộ cũng nhớ ra.
Lần đó thực ra Nghiêm Việt đưa Nguyễn Nghệ đến trung tâm thương mại gần đó ăn cơm, nhớ lại, nỗi lo lắng của hôm đó vẫn còn in sâu trong tâm trí, vậy mà đã năm năm trôi qua.
Nguyễn Tri Mộ mỉm cười: "Đúng vậy, điện thoại của cậu lúc đấy còn hết pin..."
Xem ra Nghiêm Việt rất mệt mỏi, vừa nằm xuống đã thở dài một tiếng.
Là kiểu thở dài giúp thư giãn toàn bộ cơ thể sau khi kiệt sức.
Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn vẫn nhíu mày, nói: "Hay là... tôi bóp đầu giúp cậu nhé."
Nghiêm Việt mở mắt, nhìn anh.
Nguyễn Tri Mộ: "Hồi trước lúc còn đi học, thỉnh thoảng bị đau đầu nên mua cái mát xa đầu trên mạng*, tự mình làm, cũng thoải mái lắm..."
Nghiêm Việt vẫn nhìn anh, không nói được hay không được.
Nguyễn Tri Mộ hơi bối rối, anh cũng biết hiện giờ bọn họ không thân cũng chẳng quen, mạo muội đưa ra đề nghị như vậy thì khả năng cao Nghiêm Việt sẽ từ chối.
Người chủ động rời đi ngày trước là anh, giờ chủ động tiếp cận cũng là anh.
Nguyễn Tri Mộ tự thấy mình đúng là đồ dở hơi.
Nhưng anh không kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Muốn gần gũi hắn, muốn vỗ về hắn, muốn đôi lông mày của hắn đừng cau chặt nữa, muốn hắn thoải mái từng giây từng phút, đừng buồn cũng đừng ốm.
Anh dành năm năm để nghĩ rằng bản thân đã sớm buông bỏ, quên đi tất cả mọi điều của năm năm trước.
Nhưng sự xuất hiện của Nghiêm Việt làm cho tất cả trở về vị trí ban đầu.
Nghiêm Việt im lặng rồi nhắm mắt.
Thể hiện sự ngầm đồng ý.
Nguyễn Tri Mộ nghiêng người qua, cẩn thận đặt ngón tay lên hai huyệt thái dương, nhẹ nhàng mát xa.
Hồi xưa lúc đang túng thiếu, anh từng làm ở thẩm mỹ viện một thời gian, biết một số kỹ năng mát xa, biết dùng lực vào đâu để đối phương thoải mái nhất, biết tần suất mát xa nào là phù hợp.
Sau khi ấn một lúc, không biết có phải thoải mái quá không mà Nghiêm Việt bỗng rên một tiếng.
Đây là một tiếng thở dài cực kỳ thư giãn, giống như tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng, trầm thấp thu hút, mang theo sự gợi cảm mà lười nhác của một người đàn ông trưởng thành.
Mặt Nguyễn Tri Mộ đỏ bừng.
Chỉ là mát xa thôi mà sao lại hừ một tiếng thế.
Hừ thì hừ nhưng giọng đừng nên... gợi cảm như thế.
Âm thanh này, Nguyễn Tri Mộ đã nghe thấy vô số lần vào mấy ngày trước, lúc Nghiêm Việt nằm lên người anh, chuyển động một cách kiềm chế; lúc nắm cổ tay, cắn cổ anh; lúc tỉnh dậy vào hôm sau, hai cơ thể dính chặt tách nhau ra.
Mấy ngày trước cũng nằm mơ, ngay cả trong mơ cũng là tiếng rên rỉ nghèn nghẹn trầm thấp của Nghiêm Việt.
Hiện giờ đột nhiên nghe được ở ngoài đời, Nguyễn Tri Mộ cảm thấy tâm tư nhỏ bé của mình bị vạch trần, mặt đỏ bừng, ngón tay cũng nóng dần lên.
Dường như Nghiêm Việt cũng cảm thấy bất thường, mở mắt.
Vừa mở mắt đã thấy hai má đỏ hây hây, đôi môi mím chặt của Nguyễn Tri Mộ.
Nguyễn Tri Mộ đang quỳ trên ghế, ngón tay vẫn đặt ở hai bên má của hắn, cổ tay áo len hơi nới ra, nhìn giống một cô vợ ấm áp, ngoan ngoãn, mềm mại, dính người, như thể làm bất cứ điều gì anh cũng sẽ không phản kháng.
Nghiêm Việt bỗng thấy nóng người, suýt nữa kéo cổ áo anh ra, đè vào cửa kính mà hôn.
Nhưng cảnh tượng Nguyễn Tri Mộ đổ bệnh mấy ngày trước vẫn hằn trong tâm trí, Nghiêm Việt không dám động chạm lung tung, nhẫn nhhịn, đè ngọn lửa xuống.
Nghiêm Việt coi như chưa thấy gì, lại nhắm mắt.
Nhờ sự chăm sóc nhẹ nhàng của Nguyễn Tri Mộ, hắn thấy hơi buồn ngủ, đôi lông mày cũng dãn dần ra.
Nhận ra Nghiêm Việt đã ngủ say, Nguyễn Tri Mộ ngừng tay.
Nguyễn Tri Mộ không nhịn được, nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ say sưa của Nghiêm Việt.
Nghiêm Việt lúc ngủ... cũng rất đẹp trai.
Sống mũi cao thẳng, đường nét sắc bén, làn da trắng bóc, đôi môi hơi mỏng nhưng đường viền môi rõ ràng, gợi cảm hơn hẳn năm năm trước.
Bình thường Nghiêm Việt hay mím môi, nhưng lúc ngủ như buông bỏ lớp phòng ngự, thả lỏng người, môi hơi bĩu ra một chút.
... Đáng yêu quá.
Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn, đột nhiên lòng thấy chộn rộn.
Anh cũng là người đàn ông bình thường, đối với người mình thích cũng có khát khao thường thấy.
Những năm vừa rồi cô đơn một mình, không thể đi gặp người mình thích, không thể làm chuyện muốn làm, từ một thanh niên sôi nổi, hoạt bát ép mình trở thành lão hoà thượng không tình yêu, không ham muốn.
Dù những ngày qua bị "ép buộc", những chuyện thân mật nhất đã làm hết nhưng lúc đó hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, những nỗi buồn và vướng mắc trong lòng đã làm lu mờ mọi thứ khác.
Khi đó chủ yếu là Nghiêm Việt chủ động, Nguyễn Tri Mộ chỉ có thể là người bị bắt ép, làm gì có tâm tư để nghĩ chuyện khác.
Giờ đây người mình thích đang ở trước mắt, đang ngủ không chút phòng bị.
Anh nhìn đôi môi đẹp đẽ của Nghiêm Việt, thú tính bỗng nổi lên.
... Hình như muốn hôn một cái, xem có mùi vị gì.
Đôi môi có ý nghĩa khác với những nơi khác.
Môi nhạy cảm và thân mật hơn.
Nguyễn Tri Mộ không biết tại sao nhưng đôi môi của Nghiêm Việt, hình như mang đến cho anh sự kích thích giác quan và tâm lý hơn những nơi khác.
Như thể hôn đôi môi đó sẽ thể hiện một thứ gì đó đã thay đổi.
Lông mi của Nghiêm Việt khẽ động.
Nguyễn Tri Mộ chột dạ dời ánh mắt.
Đợi Nghiêm Việt ngủ say, anh không kiềm chế được mà lại quay đầu sang.
... Cứ làm thế này với người khác có vẻ hơi hèn hạ.
Nhưng... mấy ngày trước Nghiêm Việt cũng ép buộc anh, anh hôn trộm một cái, cũng không sao đâu nhỉ?
Nghiêm Việt hôn anh nhiều vậy, làm bao chuyện xấu hổ với anh, anh chỉ hôn môi hắn một chút, cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ.
Coi như, coi như là... có qua có lại.
Ừ.
Chỉ là hôn một cái, sẽ không bị phát hiện.
Nguyễn Tri Mộ chuẩn bị tâm lý xong, đầu nóng lên, cúi xuống hôn một cái.
...
Cảm giác không giống với tưởng tượng.
Mềm mại, ấm áp, giống miếng thạch vậy.
Nghiêm Việt lúc hôn anh như một con thú đang cắn người, hung hăng, mang lại cảm giác xâm lược.
Nguyễn Tri Mộ luôn có chút sợ hãi.
Nhưng lần hôn trộm này, mới phát hiện môi Nghiêm Việt không hề cứng, mà rất đàn hồi, mềm mềm dẻo dẻo.
Còn có mùi bạc hà thoang thoảng, chắc là hương kẹo cao su còn sót lại.
Nguyễn Tri Mộ lại không nhịn nổi, cẩn thận, lè lưỡi, liếm một cái.
...
Cũng ngọt và có mùi thơm nhẹ mát lạnh.
Thật sự có người môi ngọt như vậy sao?
Như đang thưởng thức một chiếc bánh nhỏ, Nguyễn Tri Mộ nếm đi nếm lại để cảm nhận mùi vị.
Đúng lúc này, Nghiêm Việt bỗng mở to mắt.
Môi Nguyễn Tri Mộ vẫn áp lên môi hắn, bốn mắt nhìn nhau, toàn thân lập tức cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.