Chương 7
Anh Trúc
23/04/2023
Chiều hôm đó nhờ Hoa giải thích nên ánh nhìn của mẹ về Minh và Thái có phần dịu dàng hơn. Đan thì vẫn cứ cặm cụi dọn dẹp không nói câu nào.
- Cô dọn bàn ạ? Để con giúp cho.
Thái nói rồi chạy tới nhận chồng ghế trên tay Đan. Hễ cô nhặt chiếc nào lên cậu đều giật lại chất lên chồng ghế. Hoa nhìn đôi trẻ mà phì cười, Thái sắp bị chồng ghế đó chắn mất tầm nhìn rồi, thế mà Đan vẫn không tha, giả vờ đi qua đi lại dọn bàn hại cậu đi theo xém nữa đã bị vấp té.
- Cái này để đâu đây?
Minh cầm khay để gia vị, nhìn quanh chẳng biết nên đặt đâu nên tới hỏi Hoa vị trí. Chỗ quầy bún có 4 bàn nên có 4 khay gia vị, có lẽ Minh để ý thấy cô cầm hai tay hai khay gia vị nên cầm theo. Cô kêu Minh đi theo, tới quầy cô đặt hai khay xuống rồi quay lại đón hai khay từ cậu kèm câu cảm ơn.
Nhờ Minh và Thái nên công cuộc dọn hàng cũng nhanh hơn. Xong xuôi cả hai còn phụ ba mẹ con xách chồng ghế và bàn về nhà.
- Cô hay bán giờ này ạ?
Thái ló mặt ra chồng ghế, ngó qua bên mẹ hỏi:
- Ờ. Cô bán buổi sáng với buổi chiều.
Bà Liêu bây giờ cũng thoải mái hơn với hai cậu. Bà thấy rất vui vì hai đứa con gái bà cuối cùng có thể kết bạn được, không những vậy còn gặp được đứa trẻ tốt. Hoa và Đan trước giờ chỉ chơi với nhau mà chẳng chơi thêm với ai cả, bà biết vì Đan nên Hoa mới ngừng kết bạn, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào học mà không vui chơi, trêu đùa với bạn bè gì.
Nay lên cấp 3 bà muốn hai đứa có thể tận hưởng được niềm vui của tuổi thanh xuân, như là vui đùa cùng bạn bè sau giờ học, thỏa thích ăn những món ăn vặt trước cổng trường, sắm cho mình món đồ yêu thích, hay chỉ là có thể thoải mái học hành mà không cần bận tâm đến chuyện tiền bạc. Bà muốn hai đứa con bà có được niềm vui mà bà không thể có được.
- Vậy sáng mai cô có bán đúng không ạ? Mấy giờ cô bán ạ? Cô bán ở chỗ hồi nãy luôn đúng không? Sáng mai con qua cô ăn nhé!
Hai tuần qua chả làm ăn được gì nay có cơ hội nhảy múa trước mắt, cậu phải nhanh chóng bắt lấy nó.
Sáng hôm sau, Thái đã dậy từ sớm, bận đồng phục trường rồi đứng trước tủ giày suy nghĩ. Như bao đứa con trai khác cậu có một kệ lớn đựng các đôi giày thể thao sành điệu. Nhưng do kinh phí có hạn nên cậu chỉ sắm sương sương khoảng hai mươi mấy đôi thôi. Còn thằng bạn cậu, mỗi lần qua nhà nó, là mỗi lần cậu thòm thèm nhìn kệ giày nó, chao ôi, cái kệ vừa cao vừa dài, lại vừa nhiều giày, làm cậu ngắm chả bao giờ chán cả.
Liếc tới liếc lui, ngó dọc ngó xuôi, Thái cuối cùng cũng nghía được đôi giày ưng ý. Cậu nhanh nhẹn mang giày rồi đạp xe tới chỗ hẹn với Minh.
Ngoài đường sương vẫn chưa tan mang theo hơi lạnh của buổi sớm mai. Minh đút tay vào túi áo khoác giữ ấm. Gương mặt điển trai cùng chiếc Aston Martin One - 77 Bicycle càng khiến cậu càng trở nên nổi bật hơn.
Đợi mãi mà thằng bạn vẫn chưa ló mặt, cậu đưa tay lên hà hơi sưởi ấm, thầm rủa bạn mình. Minh tự hỏi không hiểu hà cớ gì, tại sao mình lại có mặt ở đây vào giờ này? Cậu vốn chẳng hứng thú gì với việc bỏ phải giấc ngủ để gồng mình dậy sớm vào buổi sáng đầy sương thế này.
Lúc này, mặt trời đã từ từ ló dạng, hơi ấm tràn vào xua đi cái lạnh của sương giá. Minh nhắm mắt, hít một hơi cho căng tràn lòng ngực, gương mặt dường như trở nên thư thái hơn khi hấp thụ luồng không khí dễ chịu. Cùng lúc ấy, Thái xuất hiện.
Khi Thái tiến tới bên cạnh, mùi nước hoa nồng nàn ở người cậu xồng xộc tấn công vào mũi Minh.
- Bộ mày tắm bằng nước hoa hả? Nghe mùi chết được.
Cậu bịt mũi nhích người né ra. Thái nghe nói vậy thì ngửi thử mùi trên vai, cảm thấy không như lời thằng bạn nói, rõ ràng thơm tho thế này cơ mà.
- Kệ tao. Tao không xịt để mày ngửi.
Thái đủng đỉnh thả một câu rồi chạy lên trước. Cả hai đạp tới quầy bún đã là 5 rưỡi, Hoa và Đan đang tất bật phụ mẹ nên không để ý, đến khi lại gọi món thì mới phát hiện.
- Cô cho con 2 tô bún.
Thái tí tởn chạy lại gọi món rồi quay sang nháy mắt thay lời chào với người đứng cạnh quầy. Hành động của Thái làm Đan rợn hết cả người.
Dường như cậu không ý thức được hành vi của mình mang đến cảm giác rùng rợn cho đối phương, vẫn vui vẻ đi tới bàn mà Minh đã ngồi trước.
Hai tô bún ấy Đan thực sự không muốn đưa tới đâu. Nhỏ Hoa tự nhiên đùn đẩy không chịu mang ra, hại cô phải ra giáp mặt với tên dở hơi này. Thái giúp Đan đỡ hai tô bún rồi còn khuyến mãi thêm một cái nháy mắt nữa. Cô nuốt nước bọt cố kìm lại cảm giác kinh hãi trong người.
Minh ngán ngẩm nhìn cú nháy mắt có 1 0 2 của bạn mình. Người ta làm thì nhắm một mắt, còn Thái thì nhắm 'một phẩy năm' mắt, chính xác là một mắt nhắm hết, mắt còn lại nhắm một nửa. Không biết nó học đâu cách nháy mắt đầy khoa học như vậy. Nội tâm cô bạn đó chắc đang gục ngã vì hàng tặng kèm đó lắm đây.
Minh dừng suy nghĩ khi ngửi thấy mùi thơm của tô bún. Húp thử thìa nước, có chút ngọt, có chút chua, có chút the the, hương vị đậm đà ngấm vào khoang miệng làm kích thích đầu lưỡi cậu. Cũng giống như Minh, Thái hào hứng khen một câu khi tận hưởng mùi vị ấy. Thoáng chốc tô bún đầy ắp đã bị cạn mất. Minh như tìm ra chân ái của mình, cậu tự dặn với lòng hôm sau nhất định sẽ tới sớm để có đủ thời gian ăn được hai tô bún.
Hoa nhìn hai cậu bạn mà bật cười. Gương mặt đê mê của hai người họ thật dễ đoán, lại thêm người bị hớp hồn bởi tô bún của mẹ rồi.
Xong phần ăn Thái lon ton chạy tới gần Đan rủ rê.
- Tụi mình đi học chung đi.
- À hai người đi trước đi. Tôi với Đan đi xe buýt rồi.
Hoa đoán nhỏ bạn mình sẽ lơ lời người ta nên chen vào nói thay.
- Vậy tụi tui cũng đi xe buýt luôn.
- Hửm? Vậy xe đạp quăng à?
Minh giật mình. Đang yên đang lành tự nhiên đi xe buýt. Lấy xe phóng lên trường lẹ hơn không.
- Thì gửi nhờ ở đây đi. Chiều về qua lấy.
Thái giả vờ suy nghĩ rồi đưa ra phương án xem như khả quan nhất. Minh mặc kệ cậu trực tiếp đi ra lấy xe thì bị thằng bạn cản lại. Giằng co một hồi cuối cùng cả hai cũng đứng dưới gốc cây đợi Hoa và Đan.
Không biết là do chưa ăn no hay do mùi thơm từ xe bánh bao, cậu không kìm được cơn thèm ăn mà tậu thêm hai bé bánh bao. Xử lý xong một em thì Hoa và Đan cũng xuất hiện. Thái cầm cái bánh còn lại bẽn lẽn đưa Đan. Cô liếc cái bánh bao một cái khẽ nhíu mày. Bánh này vừa nhìn là biết từ đâu ra, bánh không biết bỏ gì bên trong mà ăn xong vài phút thì đã đau bụng, ở xóm này có ai dám mua ở đây đâu.
Hoa nhìn thấy cái bánh bao trên tay Thái thì hoảng hốt.
- Trời đất! Sao cậu lại mua cái bánh bao này. Bánh bao ở đó ăn bị đau bụng đó.
Lời Hoa nói như tiếng xét giữa trời xanh. Tiêu rồi. Cậu vừa nuốt trọn một em rồi còn gì. Câu nói ấy càng trở nên linh nghiệm hơn khi cả bốn người đang đứng đợi xe. Bụng cậu đột nhiên bị co thắt lại. Cơn đau bắt đầu lan ra, dần trở nên dữ dội hơn. Cậu nhăn mặt, khom người ôm lấy bụng. Cảm giác không thể chịu đựng được nữa cậu lên tiếng cầu cứu.
- Cứu với. Bụng tôi đang quá.
Cả ba giật mình quay sang khi nghe thấy giọng nói thều thào của Thái.
- Sao không? Đau lắm à? Bên kia có cái cửa hàng, cậu vào đó xem thử.
Hoa lo lắng hỏi rồi chỉ vào cái cửa hàng đằng sau. Thái nghe tới đó thì vụt chạy biến vào. Cùng lúc đó xe buýt lại tới, Minh vì không muốn rắc rối dính vào người khác nên có kêu hai người đó lên trước nhưng Hoa lại không chịu, dù gì hồi nãy người ta cũng chịu đợi mình với cũng không trễ học nên cô để bắt chuyến sau luôn.
Đợi gần 10 phút mà vẫn chưa thấy Thái ló mặt ra. Sợ bị lỡ chuyến nên cả ba vào thăm thú tình hình của người bên trong.
Thái ngồi bên trong gần như gục ngã. Nghĩ lại vừa đau bụng vừa xấu hổ. Làm sao xí nữa dám ra nhìn người ta đây? Không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi mà cái bụng cậu vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm cơn đau. Mùi nước hoa mà cậu cày công xịt hồi sáng giờ đã biến mất, bây giờ người cậu lại xuất hiện mùi hương nồng cháy của căn phòng bị ám mùi này.
Minh xém nữa đã ngất khi bước vào. Cậu bịt mũi tiến tới cánh cửa duy nhất được đóng, lớn tiếng nói:
- Mày ngồi trong đó đọc báo à?
Nghe thấy tiếng thằng bạn Thái mếu máo đáp lại:
- Minh ơi! Tao chết mất!
- Nhanh lên đi! Mày tính ngồi tới bao giờ nữa?
- Tao cũng muốn nhanh lắm nhưng mà...
Tới rồi. Âm thanh của sự tích tụ được giải thoát phát ra từ bên kia tấm cửa. Minh không chịu nổi nữa, chửi bậy một câu rồi phóng nhanh ra ngoài. Chỉ vào một chút thôi mà mùi đã ám như thế này rồi. Hoa và Đan tự động né xa khi Minh lại gần, cậu có chút tổn thương nhẹ nhưng rồi cũng tự kinh hãi khi mùi hương đó lọt vào mũi.
- Hai người đi trước đi. Thằng Thái chưa xong đâu.
Đợi thêm chút nữa thì sẽ trễ giờ học nên cô đành để mặc Minh ở đó ra trạm bắt xe. Vậy mà thế nào vừa ra tới đã thấy chiếc xe buýt ton ton chạy phía trước, có đuổi theo gọi xe cũng không dừng lại. Thế là cả hai phải quay lại điểm chờ chờ chuyến tiếp theo.
Hơn 5 phút sau, Thái cuối cùng cũng được hít khí trời. Cậu yêu cái không khí thiên nhiên trong lành này quá đi! Bụng dạ thì vẫn còn hơi âm ỉ nhưng vẫn chịu đựng được. Ra tới trạm người cậu chợt đông cứng lại. Rõ ràng Minh nói hai người đó đã đi trước rồi, vậy trước mặt cậu là ai đây?
- Ổn chưa cậu?
Hoa hỏi han một câu rồi kéo Đan dịch người ra xa chỗ Thái. Minh cũng từ từ lách qua người cậu tiến tới vùng an toàn. Thái như bị cách ly, cậu đứng như trời chồng chẳng thể nhất nổi chân lên. Ai đó có thể đào một cái lỗ để cậu chui xuống được không??
- Cô dọn bàn ạ? Để con giúp cho.
Thái nói rồi chạy tới nhận chồng ghế trên tay Đan. Hễ cô nhặt chiếc nào lên cậu đều giật lại chất lên chồng ghế. Hoa nhìn đôi trẻ mà phì cười, Thái sắp bị chồng ghế đó chắn mất tầm nhìn rồi, thế mà Đan vẫn không tha, giả vờ đi qua đi lại dọn bàn hại cậu đi theo xém nữa đã bị vấp té.
- Cái này để đâu đây?
Minh cầm khay để gia vị, nhìn quanh chẳng biết nên đặt đâu nên tới hỏi Hoa vị trí. Chỗ quầy bún có 4 bàn nên có 4 khay gia vị, có lẽ Minh để ý thấy cô cầm hai tay hai khay gia vị nên cầm theo. Cô kêu Minh đi theo, tới quầy cô đặt hai khay xuống rồi quay lại đón hai khay từ cậu kèm câu cảm ơn.
Nhờ Minh và Thái nên công cuộc dọn hàng cũng nhanh hơn. Xong xuôi cả hai còn phụ ba mẹ con xách chồng ghế và bàn về nhà.
- Cô hay bán giờ này ạ?
Thái ló mặt ra chồng ghế, ngó qua bên mẹ hỏi:
- Ờ. Cô bán buổi sáng với buổi chiều.
Bà Liêu bây giờ cũng thoải mái hơn với hai cậu. Bà thấy rất vui vì hai đứa con gái bà cuối cùng có thể kết bạn được, không những vậy còn gặp được đứa trẻ tốt. Hoa và Đan trước giờ chỉ chơi với nhau mà chẳng chơi thêm với ai cả, bà biết vì Đan nên Hoa mới ngừng kết bạn, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào học mà không vui chơi, trêu đùa với bạn bè gì.
Nay lên cấp 3 bà muốn hai đứa có thể tận hưởng được niềm vui của tuổi thanh xuân, như là vui đùa cùng bạn bè sau giờ học, thỏa thích ăn những món ăn vặt trước cổng trường, sắm cho mình món đồ yêu thích, hay chỉ là có thể thoải mái học hành mà không cần bận tâm đến chuyện tiền bạc. Bà muốn hai đứa con bà có được niềm vui mà bà không thể có được.
- Vậy sáng mai cô có bán đúng không ạ? Mấy giờ cô bán ạ? Cô bán ở chỗ hồi nãy luôn đúng không? Sáng mai con qua cô ăn nhé!
Hai tuần qua chả làm ăn được gì nay có cơ hội nhảy múa trước mắt, cậu phải nhanh chóng bắt lấy nó.
Sáng hôm sau, Thái đã dậy từ sớm, bận đồng phục trường rồi đứng trước tủ giày suy nghĩ. Như bao đứa con trai khác cậu có một kệ lớn đựng các đôi giày thể thao sành điệu. Nhưng do kinh phí có hạn nên cậu chỉ sắm sương sương khoảng hai mươi mấy đôi thôi. Còn thằng bạn cậu, mỗi lần qua nhà nó, là mỗi lần cậu thòm thèm nhìn kệ giày nó, chao ôi, cái kệ vừa cao vừa dài, lại vừa nhiều giày, làm cậu ngắm chả bao giờ chán cả.
Liếc tới liếc lui, ngó dọc ngó xuôi, Thái cuối cùng cũng nghía được đôi giày ưng ý. Cậu nhanh nhẹn mang giày rồi đạp xe tới chỗ hẹn với Minh.
Ngoài đường sương vẫn chưa tan mang theo hơi lạnh của buổi sớm mai. Minh đút tay vào túi áo khoác giữ ấm. Gương mặt điển trai cùng chiếc Aston Martin One - 77 Bicycle càng khiến cậu càng trở nên nổi bật hơn.
Đợi mãi mà thằng bạn vẫn chưa ló mặt, cậu đưa tay lên hà hơi sưởi ấm, thầm rủa bạn mình. Minh tự hỏi không hiểu hà cớ gì, tại sao mình lại có mặt ở đây vào giờ này? Cậu vốn chẳng hứng thú gì với việc bỏ phải giấc ngủ để gồng mình dậy sớm vào buổi sáng đầy sương thế này.
Lúc này, mặt trời đã từ từ ló dạng, hơi ấm tràn vào xua đi cái lạnh của sương giá. Minh nhắm mắt, hít một hơi cho căng tràn lòng ngực, gương mặt dường như trở nên thư thái hơn khi hấp thụ luồng không khí dễ chịu. Cùng lúc ấy, Thái xuất hiện.
Khi Thái tiến tới bên cạnh, mùi nước hoa nồng nàn ở người cậu xồng xộc tấn công vào mũi Minh.
- Bộ mày tắm bằng nước hoa hả? Nghe mùi chết được.
Cậu bịt mũi nhích người né ra. Thái nghe nói vậy thì ngửi thử mùi trên vai, cảm thấy không như lời thằng bạn nói, rõ ràng thơm tho thế này cơ mà.
- Kệ tao. Tao không xịt để mày ngửi.
Thái đủng đỉnh thả một câu rồi chạy lên trước. Cả hai đạp tới quầy bún đã là 5 rưỡi, Hoa và Đan đang tất bật phụ mẹ nên không để ý, đến khi lại gọi món thì mới phát hiện.
- Cô cho con 2 tô bún.
Thái tí tởn chạy lại gọi món rồi quay sang nháy mắt thay lời chào với người đứng cạnh quầy. Hành động của Thái làm Đan rợn hết cả người.
Dường như cậu không ý thức được hành vi của mình mang đến cảm giác rùng rợn cho đối phương, vẫn vui vẻ đi tới bàn mà Minh đã ngồi trước.
Hai tô bún ấy Đan thực sự không muốn đưa tới đâu. Nhỏ Hoa tự nhiên đùn đẩy không chịu mang ra, hại cô phải ra giáp mặt với tên dở hơi này. Thái giúp Đan đỡ hai tô bún rồi còn khuyến mãi thêm một cái nháy mắt nữa. Cô nuốt nước bọt cố kìm lại cảm giác kinh hãi trong người.
Minh ngán ngẩm nhìn cú nháy mắt có 1 0 2 của bạn mình. Người ta làm thì nhắm một mắt, còn Thái thì nhắm 'một phẩy năm' mắt, chính xác là một mắt nhắm hết, mắt còn lại nhắm một nửa. Không biết nó học đâu cách nháy mắt đầy khoa học như vậy. Nội tâm cô bạn đó chắc đang gục ngã vì hàng tặng kèm đó lắm đây.
Minh dừng suy nghĩ khi ngửi thấy mùi thơm của tô bún. Húp thử thìa nước, có chút ngọt, có chút chua, có chút the the, hương vị đậm đà ngấm vào khoang miệng làm kích thích đầu lưỡi cậu. Cũng giống như Minh, Thái hào hứng khen một câu khi tận hưởng mùi vị ấy. Thoáng chốc tô bún đầy ắp đã bị cạn mất. Minh như tìm ra chân ái của mình, cậu tự dặn với lòng hôm sau nhất định sẽ tới sớm để có đủ thời gian ăn được hai tô bún.
Hoa nhìn hai cậu bạn mà bật cười. Gương mặt đê mê của hai người họ thật dễ đoán, lại thêm người bị hớp hồn bởi tô bún của mẹ rồi.
Xong phần ăn Thái lon ton chạy tới gần Đan rủ rê.
- Tụi mình đi học chung đi.
- À hai người đi trước đi. Tôi với Đan đi xe buýt rồi.
Hoa đoán nhỏ bạn mình sẽ lơ lời người ta nên chen vào nói thay.
- Vậy tụi tui cũng đi xe buýt luôn.
- Hửm? Vậy xe đạp quăng à?
Minh giật mình. Đang yên đang lành tự nhiên đi xe buýt. Lấy xe phóng lên trường lẹ hơn không.
- Thì gửi nhờ ở đây đi. Chiều về qua lấy.
Thái giả vờ suy nghĩ rồi đưa ra phương án xem như khả quan nhất. Minh mặc kệ cậu trực tiếp đi ra lấy xe thì bị thằng bạn cản lại. Giằng co một hồi cuối cùng cả hai cũng đứng dưới gốc cây đợi Hoa và Đan.
Không biết là do chưa ăn no hay do mùi thơm từ xe bánh bao, cậu không kìm được cơn thèm ăn mà tậu thêm hai bé bánh bao. Xử lý xong một em thì Hoa và Đan cũng xuất hiện. Thái cầm cái bánh còn lại bẽn lẽn đưa Đan. Cô liếc cái bánh bao một cái khẽ nhíu mày. Bánh này vừa nhìn là biết từ đâu ra, bánh không biết bỏ gì bên trong mà ăn xong vài phút thì đã đau bụng, ở xóm này có ai dám mua ở đây đâu.
Hoa nhìn thấy cái bánh bao trên tay Thái thì hoảng hốt.
- Trời đất! Sao cậu lại mua cái bánh bao này. Bánh bao ở đó ăn bị đau bụng đó.
Lời Hoa nói như tiếng xét giữa trời xanh. Tiêu rồi. Cậu vừa nuốt trọn một em rồi còn gì. Câu nói ấy càng trở nên linh nghiệm hơn khi cả bốn người đang đứng đợi xe. Bụng cậu đột nhiên bị co thắt lại. Cơn đau bắt đầu lan ra, dần trở nên dữ dội hơn. Cậu nhăn mặt, khom người ôm lấy bụng. Cảm giác không thể chịu đựng được nữa cậu lên tiếng cầu cứu.
- Cứu với. Bụng tôi đang quá.
Cả ba giật mình quay sang khi nghe thấy giọng nói thều thào của Thái.
- Sao không? Đau lắm à? Bên kia có cái cửa hàng, cậu vào đó xem thử.
Hoa lo lắng hỏi rồi chỉ vào cái cửa hàng đằng sau. Thái nghe tới đó thì vụt chạy biến vào. Cùng lúc đó xe buýt lại tới, Minh vì không muốn rắc rối dính vào người khác nên có kêu hai người đó lên trước nhưng Hoa lại không chịu, dù gì hồi nãy người ta cũng chịu đợi mình với cũng không trễ học nên cô để bắt chuyến sau luôn.
Đợi gần 10 phút mà vẫn chưa thấy Thái ló mặt ra. Sợ bị lỡ chuyến nên cả ba vào thăm thú tình hình của người bên trong.
Thái ngồi bên trong gần như gục ngã. Nghĩ lại vừa đau bụng vừa xấu hổ. Làm sao xí nữa dám ra nhìn người ta đây? Không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi mà cái bụng cậu vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm cơn đau. Mùi nước hoa mà cậu cày công xịt hồi sáng giờ đã biến mất, bây giờ người cậu lại xuất hiện mùi hương nồng cháy của căn phòng bị ám mùi này.
Minh xém nữa đã ngất khi bước vào. Cậu bịt mũi tiến tới cánh cửa duy nhất được đóng, lớn tiếng nói:
- Mày ngồi trong đó đọc báo à?
Nghe thấy tiếng thằng bạn Thái mếu máo đáp lại:
- Minh ơi! Tao chết mất!
- Nhanh lên đi! Mày tính ngồi tới bao giờ nữa?
- Tao cũng muốn nhanh lắm nhưng mà...
Tới rồi. Âm thanh của sự tích tụ được giải thoát phát ra từ bên kia tấm cửa. Minh không chịu nổi nữa, chửi bậy một câu rồi phóng nhanh ra ngoài. Chỉ vào một chút thôi mà mùi đã ám như thế này rồi. Hoa và Đan tự động né xa khi Minh lại gần, cậu có chút tổn thương nhẹ nhưng rồi cũng tự kinh hãi khi mùi hương đó lọt vào mũi.
- Hai người đi trước đi. Thằng Thái chưa xong đâu.
Đợi thêm chút nữa thì sẽ trễ giờ học nên cô đành để mặc Minh ở đó ra trạm bắt xe. Vậy mà thế nào vừa ra tới đã thấy chiếc xe buýt ton ton chạy phía trước, có đuổi theo gọi xe cũng không dừng lại. Thế là cả hai phải quay lại điểm chờ chờ chuyến tiếp theo.
Hơn 5 phút sau, Thái cuối cùng cũng được hít khí trời. Cậu yêu cái không khí thiên nhiên trong lành này quá đi! Bụng dạ thì vẫn còn hơi âm ỉ nhưng vẫn chịu đựng được. Ra tới trạm người cậu chợt đông cứng lại. Rõ ràng Minh nói hai người đó đã đi trước rồi, vậy trước mặt cậu là ai đây?
- Ổn chưa cậu?
Hoa hỏi han một câu rồi kéo Đan dịch người ra xa chỗ Thái. Minh cũng từ từ lách qua người cậu tiến tới vùng an toàn. Thái như bị cách ly, cậu đứng như trời chồng chẳng thể nhất nổi chân lên. Ai đó có thể đào một cái lỗ để cậu chui xuống được không??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.