Chương 25: Chuyện xưa, lãng quên hay tha thứ
Cúc Tử
15/11/2014
Cửa vừa mở ra, Chu Lạc nhìn người đứng bên ngoài mà giống như vừa nhìn thấy ma quỷ, liền vô thức đóng cửa lại theo bản năng. Đối phương đưa tay giữ cửa lại, không cho cô đạt được nguyện vọng. Chu Lạc cũng không khăng
khăng đóng nữa, quay người bước vào trong phòng.
Vô duyên vô cớ ly hôn, vô duyên vô cớ biến mất, rồi lại vô duyên vô cớ quay về tìm cô, mà thôi, Chu Lạc cũng muốn nghe xem cậu đưa ra lý do gì.
Cậu lại đang cười, cậu còn mặt mũi để mà cười! Chu Lạc trân trối nhìn người đàn ông trước mặt, nghi ngờ rằng liệu có phải đối phương bị mất trí rồi không.
“Nhịn đói cả ngày rồi, mau lại ăn chút gì đi.” Đại Đổng lắc túi đồ ăn lớn trong tay, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy trên ghế, trên mặt bàn bày la liệt giấy vẽ còn chưa ráo mực, đành ngồi bệt xuống đất, lấy đồ ăn trong túi ra.
Nào là chân gà muối chua cay, há cảo trộn dấm hồng, sườn tẩm hột hấp, cá hấp, gà hấp lá sen. Một điều trùng hợp ngẫu nhiên, đó là lại có món củ cải sen hoa quế mà cô thèm muốn bấy lâu nay. Đương nhiên, còn có cả hai hộp mỳ nóng hổi, thơm phúc, thật hấp dẫn.
Vốn định hỏi Đại Đổng vì sao biết cô nhịn đói cả ngày trời, lại không muốn nói chuyện một cách hòa nhã với cậu. Mấy thứ đồ ăn này nhìn thoáng qua là biết vừa mua ở quán của bà lão gần đây. Chu Lạc thầm ước có đủ dũng khí mà ném đống đồ ăn này cùng với người mua chúng ra khỏi cửa, nhưng cái dạ dày bị bỏ đói cả ngày đã bán đứng cô, cứ sôi lên từng hồi, khí thế của cô bị giảm đi nhiều.
Trấn tĩnh lại một chút, Chu Lạc cũng khoanh chân ngồi xuống, chăm chú… ăn.
Sau khi ăn no, tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều, cuối cùng ngầng đầu lên liếc nhìn cậu một cái, “Xong rồi, anh có thể về được rồi”.
Nụ cười của Đại Đổng sắp không còn cầm cự nổi nữa. Chỗ đồ ăn vốn mua cho hai người, giờ chẳng còn lại gì nhiều ngoài tô mỳ. Cậu không kiềm chế được, đưa mắt liếc về phía bụng Chu Lạc một cái, phát hiện vòng eo của cô vẫn thon thả, không có biểu hiện to ra.
Bao nhiêu đồ ăn như vậy, chúng đi đâu được nhỉ? Chẳng phải người ta vẫn nói vật chất quyết định tất cả hay sao? Trong cái đầu thông minh của một thiên tài khối Tự nhiên như Đại Đổng nhanh chòng hiện lên một vấn đề uyên thâm.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Anh không biết như thế là mất lịch sự lắm à? Không còn sớm nữa rồi, chúng ta một nam một nữ chung phòng như vậy, thật không tiện, anh về đi, không tiễn!” Cảm nhận được điểm dừng của anh mắt cậu, Chu Lạc tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Từ sau khi họ quen biết nhau, đây là lần đầu tiên Chu Lạc đối xử lạnh lùng với Đại Đổng như vậy, nhất thời cả hai đều cảm thấy có điều gì đó khang khác.
Nhưng về phía Chu Lạc, lời vừa thốt ra khỏi miệng đã cảm thấy hối hận ngay, bởi vì cô phát hiện rằng ánh mắt của mình vẫn chưa đủ sắc lạnh, khẩu khí vẫn chưa đủ lạnh lùng. Những gì cô vừa nói giống như giọng điệu nũng nịu giữa hai người yêu nhau, mà thực chất cô lại không hề muốn như vậy.
Lại nói về Đại Đổng, quả nhiên khuôn mặt vốn đang bối rối của cậu đã sớm dùng nụ cười để che đậy lại, ánh mắt sáng lấp lánh, đang định mở miệng, liền bị Chu Lạc ra hiệu chặn lại.
“Có thể anh vẫn không hiểu tôi lắm. Tôi không quen kết thù gây oán với ai, cũng không thích cãi lộn, Diệp Minh Lỗi đáng ghét như vậy, khi gặp lại tôi vẫn có thể tươi cười. Nhưng anh thì khác, anh nợ tôi một lời giải thích, sau khi giải thích xong, sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa. Tôi nói thật đấy.” Chu Lạc túm chặt vạt áo, nói những lời đó với một giọng điệu nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có, thái độ này, cô lại càng không quen, có chút nhói đau trong lồng ngực.
Không cố gắng cười một cách miễn cưỡng nữa, Đại Đổng xem ra vô cùng tiều tụy, dường như lúc này đây đã già đi rất nhiều, không còn thấy được hình ảnh của một mỹ nam dịu dàng trong sáng trước đây nữa.
Đôi mắt sáng vốn dĩ rõ ràng kia giờ đỏ vằn những tia máu, đuôi mắt còn xuất hiện thêm những vết chân chim, sắc mặt vàng vọt, râu ria lởm chởm quanh miệng. hình ảnh của cậu bây giờ mang chút gì đó lạ lẫm, nếu không phải vì Chu Lạc đã khắc sâu những đường nét trên khuôn mặt cậu trong tim mình, căn bản sẽ không thể nhận ra được người đang đứng trước mặt là một thiếu niên thiên tài năm xưa.
Có lẽ Đại Đổng có điều gì đó khổ tâm chăng. Suy nghĩ đó vừa lóe lên, Chu Lạc lại lập tức dằn lòng nhủ: Cho dù như vậy, cậu cũng không nên bỏ đi biệt tăm như thế. Bởi vì khi đó, cô đã là vợ của cậu, trên đời này, kẻ khiến cô căm hận nhất, chính là loại người không có trách nhiệm, không nghĩ gì đến gia đình.
Nhớ lại lý do khiến cô có cảm tình với cậu, sự ấm áp của một gia đình hạnh phúc toát lên trong con người Đại Đổng, cùng với thái độ nghiêm túc, tính cách đầy ắp sự đồng cảm với mọi người, hoàn toàn chiếm một tỷ lệ lớn. Thậm chí, vẻ trẻ con thi thoảng xuất hiện trong con người cậu, trong mắt cô nó trở nên vô cùng đáng yêu, cách cậu từ chối Phan Lan cũng dứt khoát, thẳng thừng, lại càng được cô cộng thêm điểm.
Chỉ là không ngờ rằng, khi cậu ra đi lại tuyệt tình như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng không có. Nếu đã là thế, còn quay lại tìm cô làm gì?
Nhớ tới những lời đồn đại của đồng nghiệp ở cơ quan nói cô giả vờ kết hôn để được phân nhà, mắt Chu Lạc đỏ hoe, sống mũi cô cay sè, nỗi ấm ức ùa về, lập tức không nhớ lại nữa, sự phẫn nộ lại giống như miệng lưỡi của con rắn độc, cứ chực phun ra ngoài.
Chỉ là trong lúc này, người khiến cô phẫn nộ lại đang không nhìn cô, tự đứng dậy ngắm nhìn xung quanh, xem qua một lượt những bức vẽ mà cô đã miệt mài trong suốt một ngày, sau đó sắp lại thành một tập, cuối cùng nở ra một nụ cười với cô: “Lạc Lạc, giờ anh không còn nhà để về nữa rồi, em có thể cho anh tá túc được không?”.
Chu Lạc không dám tin vào tai mình nữa, trời ơi, ông còn trừng phạt người ta như vậy nữa hay sao? Cứ cho là ông thu lại người đàn ông tốt dịu dàng thật thà trước đây, để cô tiếp tục gánh chịu, chứ đừng thay bằng một kẻ giả đối, được không? Hàng nhái cũng không bất thường đến vậy!
“Anh cút ra khỏi nhà tôi, mau! Ngay lập tức!” Mặc kệ lời giải thích của cậu, cô không thèm nghe nữa. Chu Lạc một tay chống nạnh, một tay chỉ ra phía cửa, giống hình tượng của một chiếc ấm pha trà, lúc này đây, cô cũng không cần quan tâm tới hình tượng của mình nữa.
“Anh nói thật đấy, Lạc Lạc, anh xin lỗi. Anh vốn định giữ lại căn nhà em đã ở đó, nhưng cũng bán mất rồi. Nếu vẫn còn cách khác, anh thật sự cũng không muốn nuốt lời. Nhưng bây giờ, số tiền cuối cùng còn lại trên người anh chỉ đủ để mua đống đồ ăn ban nãy, ngay cả tiền thuê nhà trọ để ngủ cũng không có. Nếu em không cho anh tá túc, chỉ còn cách ra ngủ ngoài đường thôi.” Đại Đổng giải thích một cách nghiêm túc, nét mặt còn tỏ rõ vẻ khốn khó mệt mỏi.
Chu Lạc ngây người, nhìn bộ dạng của cậu không giống như đang nói dối.
Tháng Mười một ở Bắc Kinh, đã sang đông rồi. Nhìn tấm áo khoác mỏng manh trên người Đại Đổng, Chu Lạc không biết nếu cậu nói thật, cô thật sự có đủ nhẫn tâm đuổi cậu ra ngủ ngoài đường không nữa.
Nhưng cục diện gượng gạo lúc này, dường như cũng rất khó phá vỡ, Chu Lạc không thể hạ mình xuống thu lại những lời vừa nói.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại ra nông nỗi này?” Chu Lạc vẫn không thay đổi thái độ, chỉ hạ tay xuống, quay người bước về phía sô pha, ngồi xuống.
Đại Đổng do dự một lát, bê một chiếc đôn ngồi xuống đối diện với cô, cất giọng đau khổ: “Số mệnh không may, nhà tan cửa nát”.
“Cái gì?” Chu Lạc giật mình, cơn phẫn nộ ban nãy đã sớm tiêu tan như mây khói, lớn tiếng hỏi: “Anh không đùa đấy chứ?”.
Đại Đổng ai oán nhìn cô: “Chuyện này có thể đùa hay sao? Nhưng em yên tâm anh không dựa dẫm vào em mãi đâu, ngày mai sẽ đi tìm việc, kiếm đủ tiền anh sẽ lập tức chuyển đi”. Xem ra cậu đã tự cho rằng Chu Lạc đã đồng ý cho cậu ở lại.
“Hôm nay nhất định anh phải giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không…” Chu Lạc do dự giây lát, sau khi quay nhìn xung quanh, nói tiếp: “Nếu không, anh đừng hòng bước chân ra khỏi cái cửa này!”.
Đáng tiếc là Đại Đổng không sợ lời đe dọa của cô, ngược lại, cậu còn thoải mái hơn vài phần vì cuối cùng đã không còn lo lắng bị đá ra ngoài cửa.
Bằng giọng điềm tĩnh, Đại Đổng kể lại mọi chuyện, dường như không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, giống như đang kể chuyện của người khác vậy. Còn Chu Lạc, cô nghe kể mà ớn lạnh cả người, chân tay lạnh ngắt, vẻ cứng rắn mà cô vẫn tỏ ra nãy giờ không còn trụ lại được nữa, trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất.
Đây quá đúng là một câu chuyện phức tạp, ly kỳ đến mức có thể dựng thành phim được.
Quê Đại Đổng ở vùng mỏ than, xung quanh có rất nhiều các mỏ than lớn nhỏ. Nhà Đại Đổng vốn rất nghèo, nhưng bố cậu lại là một tay làm thuốc nổ cự phách. Thời gian đầu, chế tạo thuốc nổ để đánh bắt cá ở sông hồ, cá bị chết bởi thuốc nổ được vớt lên đem bán cho nhà ăn của các mỏ than, cộng thêm thu nhập từ việc trồng trọt, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.
Sau này, con cái đều đã lớn, các khoản cần chi tiêu ngày càng nhiều. Đặc biệt là cậu con thứ, mọi người vẫn gọi là thần đồng, không cho nó đi học cũng không xong. Vợ chồng ông bị coi là bán mù chữ, cũng muốn nuôi một đứa học đại học làm rạng danh tổ tiên, thoát cái cảnh đời đời kiếp kiếp chịu khổ ở nơi thâm sơn cùng cốc nghèo khổ này.
Cậu con cả cao lớn khỏe mạnh nhưng không thích học hành, sớm bỏ học theo cha kiếm sống. Sau này, cùng với sự hưng thịnh của nghề than, nước xung quanh khu mỏ đều bị ô nhiễm, cạn kiệt, cá càng ngày càng ít, cuộc sống nhà họ Đổng ngày càng khó khăn.
Cậu con trai cả mặc dù không học hành đến nơi đến chốn nhưng rất có đầu óc, phát hiện các mỏ than tư nhân xung quanh càng ngày càng nhiều, lại kiếm được rất nhiều tiền, cũng bắt đầu suy tính kế làm ăn, nhưng muốn khai thác mỏ thì phải có vốn, thời gian đầu phải đầu tư, đối với gia đình ăn bữa nay lo bữa mai như nhà Đại Đổng, chỉ biết nhìn người ta phát tài mà cuống cả lên.
Đâu có người là ở đó có chuyện thị phi, nơi vừa có người vừa có tiền lại càng là ổ thị phi. Cùng với sự hưng thịnh của các cơ sở khai thác than tư nhân, các ông chủ bắt đầu tranh chấp địa bàn với nhau, gây hấn với người khác, đề phòng người khác báo thù, ai cũng muốn có vây có cánh để bảo vệ người và sản nghiệp của mình.
Nhà Đại Đổng cái gì cũng thiếu, chỉ có người là nhiều, đàn ông thì càng không thiếu.
Chẳng may lúc đó mẹ Đại Đổng vì làm việc quá sức, phát bệnh ngất xỉu tại chỗ làm. Tiền điều trị càng làm cho gia đình nghèo khó thêm một khoản nợ, nếu không được ăn uống đủ dưỡng chất, mẹ Đại Đổng rất có thể không qua khỏi.
Bố Đại Đổng lo đỏ cả mắt, đập tay xuống bàn quyết định: Thằng hai tiếp tục học lên, thằng cả và thằng út – đứa con thi lần nào trượt lần ấy theo bố vào mỏ than làm thêm.
Nhà họ Đổng ngoài Đại Đổng là thiên tài, những người còn lại đều không phải tầm thường. Bố cậu hoàn toàn dựa vào đôi bàn tay của mình, có thể chế tạo súng thuốc nổ tầm xa. Anh cả và thằng út đang hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ, dũng khí có thừa, đa mưu túc trí cũng chẳng kém ai, dần dần, cảm thấy không còn hài lòng với số tiền phải vất vả mới kiếm được nữa.
Trong một cơ hội ngẫu nhiên, ông chủ mỏ than mà họ làm thuê tranh chấp với ông chủ khác một ruộng than ở vị trí đẹp, nảy sinh ẩu đả, hai bên cùng đem theo một đoàn người, hẹn rõ thời gian, địa điểm.
Lúc này, anh cả nhà Đại Đổng đã là người cầm đầu của một nhóm nhỏ, sau khi biết tin, đêm đó liền mang theo người của mình, vác theo dao, súng ống đến đúng địa điểm ẩu đả. Không ngờ, trận ẩu đả còn chưa kịp xảy ra, đã bị cảnh sát mai phục tóm gọn. Nhưng vì chưa xảy ra ẩu đả, anh em chỉ bị tạm giam mấy hôm rồi đều được thả.
Hóa ra thông tin giao tranh bị rò rỉ, cảnh sát bố trí mai phục bắt người. Không ngờ, kế hoạch mai phục của cảnh sát cũng bị lộ. Những ông trùm của các đảng phái đều có rất nhiều tai mắt, nghe ngóng được thông tin liền lập tức ngừng hành động, chỉ có nhà họ Đổng thế yếu lực mỏng, không có người tin, nên bị tóm gọn như tội phạm.
Đúng là “trong họa có phúc”, việc tưởng chừng như đen đủi đó, không ngờ lại đem đến cho họ một cơ may.
Hóa ra là ông chủ của họ, mặc dù tiền của hùng hậu, thực lực vững mạnh, nhưng lại là người từ nơi khác đến, nên thường bị người ta xem như con dê béo để lấy thịt. Sau sự việc đó, ông ta cho rằng nhà họ Đổng rất có nghĩa khí, hơn nữa dòng họ Đổng ở đây cũng là một dòng họ lớn, người đông, muốn hợp tác với họ, coi họ như người trong nhà.
Nhà họ Đổng được chia chút cổ phần, cuối năm được chia cổ tức, thu nhập ngày một tăng. Vài năm sau, các khoản nợ được trả hết, bệnh của mẹ cậu cũng dần thuyên giảm. Đồng thời, thế lực ba cha con họ Đổng trong vùng ngày càng lớn, kéo thêm không ít người cùng hợp tác, ông chủ than được sự ủng hộ và bảo vệ của họ cũng yên bình phát tài.
Sau này ông chủ vì lí do riêng mà rời đi, trước khi đi có cho nhà họ Đổng một khoản tiền, cảm ơn Đổng gia đã hợp tác. Chỗ tiền này nói nhiều thì không nhiều, nói ít thì cũng không ít, sau khi làm việc cùng ông chủ, bố Đại Đổng cũng được mở rộng tầm mắt, đem số tiền đó chuẩn bị đầu tư.
Gom tiền rồi vay mượn thêm chút ít, nhà họ Đổng cũng mua được một mỏ than quy mô nhỏ. Bố con hùng hục khẩn trương khai nghiệp. Không ngờ lần này may mắn không mỉm cười với họ, than khai thác được lại gặp đúng lúc giá than tụt giảm, mà lại trong xu thế giảm sâu, than khai thác ra bán đi, đến vốn cũng không thu lại nổi. Than đào ra càng nhiều thì tiền lỗ càng lớn. Nhưng nếu dừng khai thác, lại chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Giá than rớt, giá của các mỏ than cũng rớt theo. Nếu nhượng lại mỏ than, số tiền thu được cũng chỉ đủ để trả nợ, lại thành tay trắng, công sức bao năm lăn lộn coi như đổ ra sông ra bể.
Nhà họ Đổng ngồi lại bàn bạc với nhau mấy ngày liền, ngay cả thằng hai đang học đại học cũng được gọi về, mọi người giơ tay biểu quyết xem nên làm như thế nào.
Lúc này, Đại Đổng đã có thể tự lập, không cần trợ cấp từ gia đình nữa, thu nhập từ tiền làm thêm còn dư ra một chút để chi viện cho gia đình. Sức khỏe của mẹ cậu cũng khá lên nhiều. Ông bố sau khi hút xong điếu thuốc, cuối cùng đưa ra quyết định trong sự ủng hộ của các con trai.
Dù chết, cũng tin rồi một ngày giá than sẽ tăng trở lại!
Vì giá than rẻ, tiền lương cho công nhân ở mỏ than cũng thấp, mỏ than vẫn phải hoạt động bình thường, than khai thác ra lại không đem bán, tất cả được đổ sang bãi đất trống bên cạnh mỏ than, chất đống, phủ kín bạt.
Vô duyên vô cớ ly hôn, vô duyên vô cớ biến mất, rồi lại vô duyên vô cớ quay về tìm cô, mà thôi, Chu Lạc cũng muốn nghe xem cậu đưa ra lý do gì.
Cậu lại đang cười, cậu còn mặt mũi để mà cười! Chu Lạc trân trối nhìn người đàn ông trước mặt, nghi ngờ rằng liệu có phải đối phương bị mất trí rồi không.
“Nhịn đói cả ngày rồi, mau lại ăn chút gì đi.” Đại Đổng lắc túi đồ ăn lớn trong tay, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy trên ghế, trên mặt bàn bày la liệt giấy vẽ còn chưa ráo mực, đành ngồi bệt xuống đất, lấy đồ ăn trong túi ra.
Nào là chân gà muối chua cay, há cảo trộn dấm hồng, sườn tẩm hột hấp, cá hấp, gà hấp lá sen. Một điều trùng hợp ngẫu nhiên, đó là lại có món củ cải sen hoa quế mà cô thèm muốn bấy lâu nay. Đương nhiên, còn có cả hai hộp mỳ nóng hổi, thơm phúc, thật hấp dẫn.
Vốn định hỏi Đại Đổng vì sao biết cô nhịn đói cả ngày trời, lại không muốn nói chuyện một cách hòa nhã với cậu. Mấy thứ đồ ăn này nhìn thoáng qua là biết vừa mua ở quán của bà lão gần đây. Chu Lạc thầm ước có đủ dũng khí mà ném đống đồ ăn này cùng với người mua chúng ra khỏi cửa, nhưng cái dạ dày bị bỏ đói cả ngày đã bán đứng cô, cứ sôi lên từng hồi, khí thế của cô bị giảm đi nhiều.
Trấn tĩnh lại một chút, Chu Lạc cũng khoanh chân ngồi xuống, chăm chú… ăn.
Sau khi ăn no, tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều, cuối cùng ngầng đầu lên liếc nhìn cậu một cái, “Xong rồi, anh có thể về được rồi”.
Nụ cười của Đại Đổng sắp không còn cầm cự nổi nữa. Chỗ đồ ăn vốn mua cho hai người, giờ chẳng còn lại gì nhiều ngoài tô mỳ. Cậu không kiềm chế được, đưa mắt liếc về phía bụng Chu Lạc một cái, phát hiện vòng eo của cô vẫn thon thả, không có biểu hiện to ra.
Bao nhiêu đồ ăn như vậy, chúng đi đâu được nhỉ? Chẳng phải người ta vẫn nói vật chất quyết định tất cả hay sao? Trong cái đầu thông minh của một thiên tài khối Tự nhiên như Đại Đổng nhanh chòng hiện lên một vấn đề uyên thâm.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Anh không biết như thế là mất lịch sự lắm à? Không còn sớm nữa rồi, chúng ta một nam một nữ chung phòng như vậy, thật không tiện, anh về đi, không tiễn!” Cảm nhận được điểm dừng của anh mắt cậu, Chu Lạc tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Từ sau khi họ quen biết nhau, đây là lần đầu tiên Chu Lạc đối xử lạnh lùng với Đại Đổng như vậy, nhất thời cả hai đều cảm thấy có điều gì đó khang khác.
Nhưng về phía Chu Lạc, lời vừa thốt ra khỏi miệng đã cảm thấy hối hận ngay, bởi vì cô phát hiện rằng ánh mắt của mình vẫn chưa đủ sắc lạnh, khẩu khí vẫn chưa đủ lạnh lùng. Những gì cô vừa nói giống như giọng điệu nũng nịu giữa hai người yêu nhau, mà thực chất cô lại không hề muốn như vậy.
Lại nói về Đại Đổng, quả nhiên khuôn mặt vốn đang bối rối của cậu đã sớm dùng nụ cười để che đậy lại, ánh mắt sáng lấp lánh, đang định mở miệng, liền bị Chu Lạc ra hiệu chặn lại.
“Có thể anh vẫn không hiểu tôi lắm. Tôi không quen kết thù gây oán với ai, cũng không thích cãi lộn, Diệp Minh Lỗi đáng ghét như vậy, khi gặp lại tôi vẫn có thể tươi cười. Nhưng anh thì khác, anh nợ tôi một lời giải thích, sau khi giải thích xong, sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa. Tôi nói thật đấy.” Chu Lạc túm chặt vạt áo, nói những lời đó với một giọng điệu nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có, thái độ này, cô lại càng không quen, có chút nhói đau trong lồng ngực.
Không cố gắng cười một cách miễn cưỡng nữa, Đại Đổng xem ra vô cùng tiều tụy, dường như lúc này đây đã già đi rất nhiều, không còn thấy được hình ảnh của một mỹ nam dịu dàng trong sáng trước đây nữa.
Đôi mắt sáng vốn dĩ rõ ràng kia giờ đỏ vằn những tia máu, đuôi mắt còn xuất hiện thêm những vết chân chim, sắc mặt vàng vọt, râu ria lởm chởm quanh miệng. hình ảnh của cậu bây giờ mang chút gì đó lạ lẫm, nếu không phải vì Chu Lạc đã khắc sâu những đường nét trên khuôn mặt cậu trong tim mình, căn bản sẽ không thể nhận ra được người đang đứng trước mặt là một thiếu niên thiên tài năm xưa.
Có lẽ Đại Đổng có điều gì đó khổ tâm chăng. Suy nghĩ đó vừa lóe lên, Chu Lạc lại lập tức dằn lòng nhủ: Cho dù như vậy, cậu cũng không nên bỏ đi biệt tăm như thế. Bởi vì khi đó, cô đã là vợ của cậu, trên đời này, kẻ khiến cô căm hận nhất, chính là loại người không có trách nhiệm, không nghĩ gì đến gia đình.
Nhớ lại lý do khiến cô có cảm tình với cậu, sự ấm áp của một gia đình hạnh phúc toát lên trong con người Đại Đổng, cùng với thái độ nghiêm túc, tính cách đầy ắp sự đồng cảm với mọi người, hoàn toàn chiếm một tỷ lệ lớn. Thậm chí, vẻ trẻ con thi thoảng xuất hiện trong con người cậu, trong mắt cô nó trở nên vô cùng đáng yêu, cách cậu từ chối Phan Lan cũng dứt khoát, thẳng thừng, lại càng được cô cộng thêm điểm.
Chỉ là không ngờ rằng, khi cậu ra đi lại tuyệt tình như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng không có. Nếu đã là thế, còn quay lại tìm cô làm gì?
Nhớ tới những lời đồn đại của đồng nghiệp ở cơ quan nói cô giả vờ kết hôn để được phân nhà, mắt Chu Lạc đỏ hoe, sống mũi cô cay sè, nỗi ấm ức ùa về, lập tức không nhớ lại nữa, sự phẫn nộ lại giống như miệng lưỡi của con rắn độc, cứ chực phun ra ngoài.
Chỉ là trong lúc này, người khiến cô phẫn nộ lại đang không nhìn cô, tự đứng dậy ngắm nhìn xung quanh, xem qua một lượt những bức vẽ mà cô đã miệt mài trong suốt một ngày, sau đó sắp lại thành một tập, cuối cùng nở ra một nụ cười với cô: “Lạc Lạc, giờ anh không còn nhà để về nữa rồi, em có thể cho anh tá túc được không?”.
Chu Lạc không dám tin vào tai mình nữa, trời ơi, ông còn trừng phạt người ta như vậy nữa hay sao? Cứ cho là ông thu lại người đàn ông tốt dịu dàng thật thà trước đây, để cô tiếp tục gánh chịu, chứ đừng thay bằng một kẻ giả đối, được không? Hàng nhái cũng không bất thường đến vậy!
“Anh cút ra khỏi nhà tôi, mau! Ngay lập tức!” Mặc kệ lời giải thích của cậu, cô không thèm nghe nữa. Chu Lạc một tay chống nạnh, một tay chỉ ra phía cửa, giống hình tượng của một chiếc ấm pha trà, lúc này đây, cô cũng không cần quan tâm tới hình tượng của mình nữa.
“Anh nói thật đấy, Lạc Lạc, anh xin lỗi. Anh vốn định giữ lại căn nhà em đã ở đó, nhưng cũng bán mất rồi. Nếu vẫn còn cách khác, anh thật sự cũng không muốn nuốt lời. Nhưng bây giờ, số tiền cuối cùng còn lại trên người anh chỉ đủ để mua đống đồ ăn ban nãy, ngay cả tiền thuê nhà trọ để ngủ cũng không có. Nếu em không cho anh tá túc, chỉ còn cách ra ngủ ngoài đường thôi.” Đại Đổng giải thích một cách nghiêm túc, nét mặt còn tỏ rõ vẻ khốn khó mệt mỏi.
Chu Lạc ngây người, nhìn bộ dạng của cậu không giống như đang nói dối.
Tháng Mười một ở Bắc Kinh, đã sang đông rồi. Nhìn tấm áo khoác mỏng manh trên người Đại Đổng, Chu Lạc không biết nếu cậu nói thật, cô thật sự có đủ nhẫn tâm đuổi cậu ra ngủ ngoài đường không nữa.
Nhưng cục diện gượng gạo lúc này, dường như cũng rất khó phá vỡ, Chu Lạc không thể hạ mình xuống thu lại những lời vừa nói.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại ra nông nỗi này?” Chu Lạc vẫn không thay đổi thái độ, chỉ hạ tay xuống, quay người bước về phía sô pha, ngồi xuống.
Đại Đổng do dự một lát, bê một chiếc đôn ngồi xuống đối diện với cô, cất giọng đau khổ: “Số mệnh không may, nhà tan cửa nát”.
“Cái gì?” Chu Lạc giật mình, cơn phẫn nộ ban nãy đã sớm tiêu tan như mây khói, lớn tiếng hỏi: “Anh không đùa đấy chứ?”.
Đại Đổng ai oán nhìn cô: “Chuyện này có thể đùa hay sao? Nhưng em yên tâm anh không dựa dẫm vào em mãi đâu, ngày mai sẽ đi tìm việc, kiếm đủ tiền anh sẽ lập tức chuyển đi”. Xem ra cậu đã tự cho rằng Chu Lạc đã đồng ý cho cậu ở lại.
“Hôm nay nhất định anh phải giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không…” Chu Lạc do dự giây lát, sau khi quay nhìn xung quanh, nói tiếp: “Nếu không, anh đừng hòng bước chân ra khỏi cái cửa này!”.
Đáng tiếc là Đại Đổng không sợ lời đe dọa của cô, ngược lại, cậu còn thoải mái hơn vài phần vì cuối cùng đã không còn lo lắng bị đá ra ngoài cửa.
Bằng giọng điềm tĩnh, Đại Đổng kể lại mọi chuyện, dường như không mang theo chút sắc thái tình cảm nào, giống như đang kể chuyện của người khác vậy. Còn Chu Lạc, cô nghe kể mà ớn lạnh cả người, chân tay lạnh ngắt, vẻ cứng rắn mà cô vẫn tỏ ra nãy giờ không còn trụ lại được nữa, trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất.
Đây quá đúng là một câu chuyện phức tạp, ly kỳ đến mức có thể dựng thành phim được.
Quê Đại Đổng ở vùng mỏ than, xung quanh có rất nhiều các mỏ than lớn nhỏ. Nhà Đại Đổng vốn rất nghèo, nhưng bố cậu lại là một tay làm thuốc nổ cự phách. Thời gian đầu, chế tạo thuốc nổ để đánh bắt cá ở sông hồ, cá bị chết bởi thuốc nổ được vớt lên đem bán cho nhà ăn của các mỏ than, cộng thêm thu nhập từ việc trồng trọt, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.
Sau này, con cái đều đã lớn, các khoản cần chi tiêu ngày càng nhiều. Đặc biệt là cậu con thứ, mọi người vẫn gọi là thần đồng, không cho nó đi học cũng không xong. Vợ chồng ông bị coi là bán mù chữ, cũng muốn nuôi một đứa học đại học làm rạng danh tổ tiên, thoát cái cảnh đời đời kiếp kiếp chịu khổ ở nơi thâm sơn cùng cốc nghèo khổ này.
Cậu con cả cao lớn khỏe mạnh nhưng không thích học hành, sớm bỏ học theo cha kiếm sống. Sau này, cùng với sự hưng thịnh của nghề than, nước xung quanh khu mỏ đều bị ô nhiễm, cạn kiệt, cá càng ngày càng ít, cuộc sống nhà họ Đổng ngày càng khó khăn.
Cậu con trai cả mặc dù không học hành đến nơi đến chốn nhưng rất có đầu óc, phát hiện các mỏ than tư nhân xung quanh càng ngày càng nhiều, lại kiếm được rất nhiều tiền, cũng bắt đầu suy tính kế làm ăn, nhưng muốn khai thác mỏ thì phải có vốn, thời gian đầu phải đầu tư, đối với gia đình ăn bữa nay lo bữa mai như nhà Đại Đổng, chỉ biết nhìn người ta phát tài mà cuống cả lên.
Đâu có người là ở đó có chuyện thị phi, nơi vừa có người vừa có tiền lại càng là ổ thị phi. Cùng với sự hưng thịnh của các cơ sở khai thác than tư nhân, các ông chủ bắt đầu tranh chấp địa bàn với nhau, gây hấn với người khác, đề phòng người khác báo thù, ai cũng muốn có vây có cánh để bảo vệ người và sản nghiệp của mình.
Nhà Đại Đổng cái gì cũng thiếu, chỉ có người là nhiều, đàn ông thì càng không thiếu.
Chẳng may lúc đó mẹ Đại Đổng vì làm việc quá sức, phát bệnh ngất xỉu tại chỗ làm. Tiền điều trị càng làm cho gia đình nghèo khó thêm một khoản nợ, nếu không được ăn uống đủ dưỡng chất, mẹ Đại Đổng rất có thể không qua khỏi.
Bố Đại Đổng lo đỏ cả mắt, đập tay xuống bàn quyết định: Thằng hai tiếp tục học lên, thằng cả và thằng út – đứa con thi lần nào trượt lần ấy theo bố vào mỏ than làm thêm.
Nhà họ Đổng ngoài Đại Đổng là thiên tài, những người còn lại đều không phải tầm thường. Bố cậu hoàn toàn dựa vào đôi bàn tay của mình, có thể chế tạo súng thuốc nổ tầm xa. Anh cả và thằng út đang hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ, dũng khí có thừa, đa mưu túc trí cũng chẳng kém ai, dần dần, cảm thấy không còn hài lòng với số tiền phải vất vả mới kiếm được nữa.
Trong một cơ hội ngẫu nhiên, ông chủ mỏ than mà họ làm thuê tranh chấp với ông chủ khác một ruộng than ở vị trí đẹp, nảy sinh ẩu đả, hai bên cùng đem theo một đoàn người, hẹn rõ thời gian, địa điểm.
Lúc này, anh cả nhà Đại Đổng đã là người cầm đầu của một nhóm nhỏ, sau khi biết tin, đêm đó liền mang theo người của mình, vác theo dao, súng ống đến đúng địa điểm ẩu đả. Không ngờ, trận ẩu đả còn chưa kịp xảy ra, đã bị cảnh sát mai phục tóm gọn. Nhưng vì chưa xảy ra ẩu đả, anh em chỉ bị tạm giam mấy hôm rồi đều được thả.
Hóa ra thông tin giao tranh bị rò rỉ, cảnh sát bố trí mai phục bắt người. Không ngờ, kế hoạch mai phục của cảnh sát cũng bị lộ. Những ông trùm của các đảng phái đều có rất nhiều tai mắt, nghe ngóng được thông tin liền lập tức ngừng hành động, chỉ có nhà họ Đổng thế yếu lực mỏng, không có người tin, nên bị tóm gọn như tội phạm.
Đúng là “trong họa có phúc”, việc tưởng chừng như đen đủi đó, không ngờ lại đem đến cho họ một cơ may.
Hóa ra là ông chủ của họ, mặc dù tiền của hùng hậu, thực lực vững mạnh, nhưng lại là người từ nơi khác đến, nên thường bị người ta xem như con dê béo để lấy thịt. Sau sự việc đó, ông ta cho rằng nhà họ Đổng rất có nghĩa khí, hơn nữa dòng họ Đổng ở đây cũng là một dòng họ lớn, người đông, muốn hợp tác với họ, coi họ như người trong nhà.
Nhà họ Đổng được chia chút cổ phần, cuối năm được chia cổ tức, thu nhập ngày một tăng. Vài năm sau, các khoản nợ được trả hết, bệnh của mẹ cậu cũng dần thuyên giảm. Đồng thời, thế lực ba cha con họ Đổng trong vùng ngày càng lớn, kéo thêm không ít người cùng hợp tác, ông chủ than được sự ủng hộ và bảo vệ của họ cũng yên bình phát tài.
Sau này ông chủ vì lí do riêng mà rời đi, trước khi đi có cho nhà họ Đổng một khoản tiền, cảm ơn Đổng gia đã hợp tác. Chỗ tiền này nói nhiều thì không nhiều, nói ít thì cũng không ít, sau khi làm việc cùng ông chủ, bố Đại Đổng cũng được mở rộng tầm mắt, đem số tiền đó chuẩn bị đầu tư.
Gom tiền rồi vay mượn thêm chút ít, nhà họ Đổng cũng mua được một mỏ than quy mô nhỏ. Bố con hùng hục khẩn trương khai nghiệp. Không ngờ lần này may mắn không mỉm cười với họ, than khai thác được lại gặp đúng lúc giá than tụt giảm, mà lại trong xu thế giảm sâu, than khai thác ra bán đi, đến vốn cũng không thu lại nổi. Than đào ra càng nhiều thì tiền lỗ càng lớn. Nhưng nếu dừng khai thác, lại chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Giá than rớt, giá của các mỏ than cũng rớt theo. Nếu nhượng lại mỏ than, số tiền thu được cũng chỉ đủ để trả nợ, lại thành tay trắng, công sức bao năm lăn lộn coi như đổ ra sông ra bể.
Nhà họ Đổng ngồi lại bàn bạc với nhau mấy ngày liền, ngay cả thằng hai đang học đại học cũng được gọi về, mọi người giơ tay biểu quyết xem nên làm như thế nào.
Lúc này, Đại Đổng đã có thể tự lập, không cần trợ cấp từ gia đình nữa, thu nhập từ tiền làm thêm còn dư ra một chút để chi viện cho gia đình. Sức khỏe của mẹ cậu cũng khá lên nhiều. Ông bố sau khi hút xong điếu thuốc, cuối cùng đưa ra quyết định trong sự ủng hộ của các con trai.
Dù chết, cũng tin rồi một ngày giá than sẽ tăng trở lại!
Vì giá than rẻ, tiền lương cho công nhân ở mỏ than cũng thấp, mỏ than vẫn phải hoạt động bình thường, than khai thác ra lại không đem bán, tất cả được đổ sang bãi đất trống bên cạnh mỏ than, chất đống, phủ kín bạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.