Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70
Chương 28:
Thanh Đinh Chi Âm
09/11/2023
Xuyên qua rừng cây, cô nhìn thấy có hai hộ gia đình sống ở chỗ này, phòng đất rách nát cùng với các gia đình khác trong đồn điền chính là cách biệt một trời.
Chu Minh Lan mang theo con gái vội vàng đi vào căn nhà hẻo lánh nhất, đầu tiên đập vào mắt hai mẹ con chính là một người phụ nữ hơn bốn mươi tổi đang nấu cơm.
Người phụ nãy nhìn thấy hai mẹ con Triệu Đào Hoa tới liền buông việc trong tay xuống : “Hai người đi vào có bị người nào nhìn thấy không?”
“Trên đường không một bóng người, cô yên tâm đi.”
Bộ dáng hai người này cẩn thận cực kỳ giống như một tổ chức ngầm nào đó, Triệu Đào Hoa đứng lặng ở bên cạnh vẻ mặt mê mang, nghĩ thầm hiện tại đây là tình huống gì?
Không phải là la cà thăm người thân sao?
Lúc này, Chu Minh Lan từ trong túi quần móc ra hai quả trứng gà đưa cho người phụ nữ này : “Đây là trứng gà mái nhà tôi vừa đẻ, còn nóng hổi đâu, cô mau cầm đi.”
Người phụ nữ này nhìn thấy trứng gà, tươi cười trên mặt lại càng thêm xán lạn, bà ta đem trứng nhận lấy để vào một cái chén không ở một bên, sau đó dẫn hai người đi vào trong buồng trong.
Phía trước, Triệu Đào Hoa cho rằng nhà họ Triệu xem như nhất nghèo trong đồn điền, nhưng không nghĩ tới hộ gia đình này còn nghèo hơn so với nhà cô, mặt tường làm bằng đất đỏ vừa gập ghềnh còn lộ ra rơm rạ khô bên trong, ngay cả nền đất cũng đều là đất, gồ ghề lồi lõm.
Người phụ nữ mở ra cửa của buồng trong, có một ông cụ nhìn cực kỳ lôi thôi trên mắt đeo kính râm đang ngồi đối diện với cửa phòng, trong miệng ông ta không biết đang nói thầm cái gì, nhưng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Chu Minh Lan vẻ mặt câu nệ đi đến trước mặt ông cụ này, khi đã đến bên cạnh người, bà liền nghẹ giọng nói, “Chú Lý, tôi là Minh Lan, tôi mang con gái tới xin chú tính cho một quẻ.”
Triệu Đào Hoa lúc này mới hiểu được mục đích của chuyến đi này.
Đây là mê tín/ phong / kiến , mẹ cô lá gan cũng quá lớn!
Chu Minh Lan mang theo con gái vội vàng đi vào căn nhà hẻo lánh nhất, đầu tiên đập vào mắt hai mẹ con chính là một người phụ nữ hơn bốn mươi tổi đang nấu cơm.
Người phụ nãy nhìn thấy hai mẹ con Triệu Đào Hoa tới liền buông việc trong tay xuống : “Hai người đi vào có bị người nào nhìn thấy không?”
“Trên đường không một bóng người, cô yên tâm đi.”
Bộ dáng hai người này cẩn thận cực kỳ giống như một tổ chức ngầm nào đó, Triệu Đào Hoa đứng lặng ở bên cạnh vẻ mặt mê mang, nghĩ thầm hiện tại đây là tình huống gì?
Không phải là la cà thăm người thân sao?
Lúc này, Chu Minh Lan từ trong túi quần móc ra hai quả trứng gà đưa cho người phụ nữ này : “Đây là trứng gà mái nhà tôi vừa đẻ, còn nóng hổi đâu, cô mau cầm đi.”
Người phụ nữ này nhìn thấy trứng gà, tươi cười trên mặt lại càng thêm xán lạn, bà ta đem trứng nhận lấy để vào một cái chén không ở một bên, sau đó dẫn hai người đi vào trong buồng trong.
Phía trước, Triệu Đào Hoa cho rằng nhà họ Triệu xem như nhất nghèo trong đồn điền, nhưng không nghĩ tới hộ gia đình này còn nghèo hơn so với nhà cô, mặt tường làm bằng đất đỏ vừa gập ghềnh còn lộ ra rơm rạ khô bên trong, ngay cả nền đất cũng đều là đất, gồ ghề lồi lõm.
Người phụ nữ mở ra cửa của buồng trong, có một ông cụ nhìn cực kỳ lôi thôi trên mắt đeo kính râm đang ngồi đối diện với cửa phòng, trong miệng ông ta không biết đang nói thầm cái gì, nhưng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Chu Minh Lan vẻ mặt câu nệ đi đến trước mặt ông cụ này, khi đã đến bên cạnh người, bà liền nghẹ giọng nói, “Chú Lý, tôi là Minh Lan, tôi mang con gái tới xin chú tính cho một quẻ.”
Triệu Đào Hoa lúc này mới hiểu được mục đích của chuyến đi này.
Đây là mê tín/ phong / kiến , mẹ cô lá gan cũng quá lớn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.