Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc
Chương 14
Đặc Mễ Mễç
20/08/2023
Hóa ra sau khi cùng chồng kết hôn, bởi vì công việc của chồng rất bận
nên rất ít khi có thời gian ở cùng cô. Vì thế cô đã ngoại tình với một
đàn anh năm cuối đại học. Mãi đến một lần khi người chồng đi công tác
đột ngột trở về, phát hiện vợ yêu đương vụng trộm sau lưng mình, anh
phẫn nộ rút dao muốn đâm chết người tình của vợ mình.
Trong khi cả ba đang xô đẩy, cô gái đã vô tình đâm con dao vào ngực đàn anh! Thấy đàn anh chảy máu đầm đìa nhưng vẫn còn sống, vợ chồng hai người hoặc không làm, hoặc là làm thì làm đến cùng, trực tiếp đâm thêm mấy nhát khiến đàn anh tử vong.
Rồi sau đó cả hai lên mạng tìm cách xử lý thi thể. Đầu tiên bọn họ rút cạn máu thi thể ra ngoài, sau đó chặt xác thi thể thành từng khúc, bỏ vào nồi to đun sôi, ý đồ che đậy những vết chém trên người. Cuối cùng bỏ vào một bao nilon màu đen và bí mật ném xuống sông.
Do xác chết được xử lý tốt lại không có bằng chứng lẫn nhân chứng ở hiện trường nên dù giết người nhưng họ không bị đưa ra trước công lý.
"Thôi Trinh, anh khát quá."
Đúng lúc này, một âm thanh âm lãnh đột nhiên vang lên, mà thanh âm này không phát ra từ bất kỳ một người nào đang đứng ở đây —— mà là từ trong ngăn tủ phát ra!
Chỉ thấy ở trong tủ, đầu người đàn ông vốn được đặt ở hàng đầu tiên lúc này đã mở mắt ra*, vết sẹo khủng khiếp trên mặt anh ta dài từ bên này sang bên kia như một con rết đang vặn vẹo, dùng con ngươi trắng dã gắt gao nhìn về phía cô gái.
*chỗ này chắc tác giả nhầm lẫn.
"Máu trong thân thể của anh đều bị em đem ra ngoài ——
Em còn đem anh cho vào nồi nấu...... Anh, anh khát quá! Anh khát quá!"
"A a a a!" Cô gái kinh hãi hét lên, như thể nhìn thấy một con gián ghê tởm dính dưới lòng bàn chân mình.
Nước mắt trên mặt cô còn chưa kịp tan đi, trong tay lại cầm chai rượu đập mạnh vào đầu người chết "sống lại".
"Phốc!" Không ngờ đầu người chết như một quả dưa hấu hư thối, cơ hồ đã bị cô đập nát thành vụn. Không có máu, chỉ có óc mềm trắng bắn tung tóe, rơi xuống gương mặt và mái tóc dài bồng bềnh của cô gái.
Cô gái, cũng chính là Thôi Trinh, dùng đôi tay run rẩy lau chất nhầy màu trắng dính trên mặt.
Tiêu Tễ cau mày.
Hắn không nghĩ tới Thôi Trinh thoạt nhìn có vẻ sợ hãi, nhưng không ngờ lại ra tay không chút do dự, có thể nói là tàn nhẫn dứt khoát. Xem ra những gì cô ta nói lúc trước, rằng việc giết người chỉ là vô tình cũng là điều đáng để nghi ngờ.
【 Chị gái này ra tay tàn nhẫn ghê, tui thích. 】
【 Đây mới là người bình thường trong học viện nè. 】
【 Nhìn cũng khá xinh đẹp, quyết định rồi! Nếu cô ấy có thể sống sót, tui sẽ mời cổ vào CLB của tui ~~】
Tiêu Tễ vốn nghi ngờ cái đầu này sẽ là lời nhắc nhở nào đó, nhưng Thôi Trinh xuống tay quá nhanh, hắn thậm chí không có thời gian để ngăn cản.
"Em không sao chứ?" Người nam đứng từ xa nhìn vợ mình, sắc mặt lãnh đạm.
Thôi Trinh: "Không, không có việc gì."
Người nam: "Vậy chúng ta mau bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu đi!"
Để làm ra "Rose Blood" thì cần tổng cộng bốn loại rượu cơ bản, chính là Lưỡi Mỹ Nhân, Nụ Hôn Rắn, Bông Hồng Bất Tử và Thẩm Phán Thuần Bạch.
Phía sau quầy bar là một bức tường chất đầy chai và lon, may mắn thay, những chai này đều được ghi chú tên tương ứng, có vẻ người giám định không muốn triệt đi mọi đường sống ở đây, trực tiếp đưa bọn họ vào chỗ chết.
Những chai rượu này không chỉ là chất lỏng trong suốt như rượu bình thường, một số được ngâm trong dược liệu, bên trong chứa rất nhiều thứ kỳ quái khiến người ta rợn tóc gáy, có phôi thai biến dạng có bốn tay ba chân, có cả một đoạn ruột non vẫn đang quằn quại như vừa được đưa ra khỏi cơ thể người.
Cũng có những chai rượu trông bình thường, nhưng khi soi kỹ dưới ánh đèn, bên trong đầy những con sán dây mảnh, mềm nhìn mà muốn nôn! Mọi người không khỏi nghĩ đến hậu quả khủng khiếp nếu có người thật sự uống loại rượu này vào bụng.
Tiêu Tễ tìm rượu dọc theo tường, một chai rượu ngâm một vài con mắt hồng nhạt, tên trên đó là 【 Mắt đa tình】; nhãn trên chai có phôi thai biến dạng là【 Đồng tử cười 】; một chai nhìn khá bình thường, bên trong chứa đầy nhện đen nhỏ được gọi là 【 Trái tim quả phụ 】.
Lướt qua chai 【 Trái tim quả phụ】, Tiêu Tễ nhìn thấy loại rượu họ cần ——【 Nụ Hôn Rắn 】.
Đó là một chai rượu màu tím đen. Hắn giơ tay định đem chai rượu xuống, nhưng vào đúng lúc này, một bóng đen quấn quanh cái chai bị động tác của hắn làm cho giật mình, nó giống như mũi tên bắn về phía mu bàn tay hắn——
"Anh Tiêu! Cẩn thận!" Đoạn Văn Chu la lớn.
Những ngón tay mảnh mai của Tiêu Tễ kẹp chặt con rắn dài bảy tấc và kéo nó ra như thể nó là con bọ bình thường.
【 Lúc trước tui luôn cho rằng người đẹp thuộc phái trí lực cao, không ngờ thân thủ cũng không tệ lắm nhỉ? Nếu sống sót thì nhất định hắn sẽ nằm trong danh sách mười tân binh hàng đầu, tui húp trước. 】
【 Đại mỹ nhân muốn đánh nhau kiểu gì? Hihi, không bằng mỹ nhân đánh nhau trên giường cùng tui nè? 】
【 Người ta có muốn thì cũng đi tìm Quỷ Tước, đến lượt you chắc?! 】
Loại rượu này tên là "Nụ Hôn Rắn", quả nhiên có một con rắn quấn quanh miệng bình rượu! Con rắn lao ra quá đột ngột, cổ tay Tiêu Tễ không tránh khỏi bị cắn hai vết, chảy ra máu đen kỳ lạ.
—— Con rắn này thế mà có độc!
Đoạn Văn Chu lo lắng, lập tức nhảy đến bên cạnh Tiêu Tễ, nắm lấy cổ tay hắn hôn xuống.
Tiêu Tễ sửng sốt: "Cậu làm gì vậy?"
Đoạn Văn Chu tham lam mút lấy làn da tái nhợt mềm mại của hắn, giương đôi mắt ướt dầm dề như chó con, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mân mê mút hai cái lỗ nhỏ bị rắn độc cắn.
"Em giúp anh hút ra!"
"Không cần."
Tiêu Tễ muốn rút tay về nhưng lại bị thanh niên giữ chặt, vì giãy giụa, răng nanh của chàng trai cắm sâu vào cổ tay hắn, càng thêm đau.
Tiêu Tễ:...... Đứa nhỏ này thuộc giống chó à?
Một lúc lâu sau Đoạn Văn Chu mới buông miệng ra, phun ra máu độc trong miệng, lại biến thành chàng trai chính trực như ánh mặt trời kia.
"Anh Tiêu, em chỉ là quá lo lắng cho anh thôi ~"
Đoạn Văn Chu híp mắt nhìn ấn ký màu hồng nhạt lưu lại trên cổ tay người nọ, suýt chút nữa không nhịn được liếm liếm răng nanh, vội vàng áp chế dục vọng trong lòng.
Tiêu Tễ:...... Thật ra cậu không giúp thì tôi cũng không sao đâu.
Hắn buông ống tay áo xuống che miệng vết thương, lúc này hai vết thương kia đã dần dần trở nên nông hơn, chỉ có hắn biết, loại vết thương này muốn hoàn toàn hết thì phải mất thời gian mấy tháng.
Bởi vì thể chất của mình, hắn có khả năng tự phục hồi một cách mạnh mẽ.
Nhưng năng lực tự lành của Tiêu Tễ có chút đặc biệt, vết thương càng nghiêm trọng thì lành lại càng nhanh. Nếu chẳng may va vào bàn làm đầu gối bị thương thì cũng chỉ là vết thương nhỏ, hắn có xu hướng mất nhiều thời gian hơn bình thường.
Khi còn bé hắn thường xuyên bị thương khắp người, lớn lên hắn mới hiểu chuyện này. Vì muốn che giấu sự đặc biệt của mình, hắn đều tận lực giảm thiểu khả năng bị thương.
Bọn Vưu Lâm biết Tiêu Tễ xảy ra chuyện cũng chạy lại xem.
Tiêu Tễ: "Tôi không sao, mọi người có thu hoạch được gì không?"
Vưu Lâm nói mình đã tìm được chai rượu "Lưỡi Mỹ Nhân", nhưng hai chai cuối cùng là "Bông Hồng Bất Tử" và " Thẩm Phán Thuần Bạch" mấy người bọn họ tìm đi tìm lại mấy lần mà cũng không thấy.
"Nóng chết đi được!"
Người nam cởi áo khoác ra quạt quạt.
"Đúng rồi, là vì lâu rồi tôi không vận động à? Có cảm giác càng ngày càng nóng thì phải?"
Mặt Vưu Lâm đỏ bừng vì nóng.
Tiêu Tễ đi tới ven tường duỗi tay vuốt ve một cái, vách tường nóng rực, một làn sóng nhiệt dâng lên lòng bàn tay hắn, giống như bên trong lắp đặt một cái bếp lò.
Mặt đất cũng vậy.
"Bức tường và mặt đất ở đây đều phát nhiệt."
Tiêu Tễ nhẹ giọng nói.
"Chúng ta phải nhanh lên một chút, nếu không chúng ta sẽ bị nấu chín mất."
Giống như cô gái đã từng bỏ thi thể đàn anh vào nồi nấu chín. Mỗi một cách thức tử vong của mật thất, đều có liên quan đến cách thức giết người của chủ nhân mật thất!
Mọi người sôi nổi cả kinh ——
Đây hiển nhiên là thời gian quy định mà hệ thống đưa ra, nếu trong thời gian quy định bọn họ không phá giải được mật thất này, liền bị cái nóng ở đây nướng chín.
"Mau mau mau!"
Trên trán người nam túa ra mồ hôi lạnh, anh ta liều mạng tìm kiếm tất cả loại rượu trên kệ, nhưng dù tìm thế nào, "Thẩm Phán Thuần Bạch" và "Bông Hồng Bất Tử" đều không thấy đâu.
Tiêu Tễ lâm vào trạng thái tự hỏi.
Khẳng định không phải là họ để sót khi kiểm tra, mà căn bản là hai chai rượu này không được đặt trên kệ —— bọn họ tìm khắp nơi trong quán bar nhưng chỉ có ở đây là nơi chứa rượu.
Như vậy thì hai chai rượu đó nằm đâu nhỉ? Những ngón tay mảnh khảnh của hắn đan vào nhau, nhẹ nhàng gõ lên bức tường.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một nơi, một chỗ trong quán bar chưa bị họ tìm qua --
Một nơi quan trọng nhất mà họ không nên để sót.
- -----------------------
Editor: Cách ngắt câu của tác giả khá lạ, tui có sửa rồi nhưng vẫn thấy cấn cấn. Mọi người đọc đỡ nhá, có thời gian tui beta lại.
Trong khi cả ba đang xô đẩy, cô gái đã vô tình đâm con dao vào ngực đàn anh! Thấy đàn anh chảy máu đầm đìa nhưng vẫn còn sống, vợ chồng hai người hoặc không làm, hoặc là làm thì làm đến cùng, trực tiếp đâm thêm mấy nhát khiến đàn anh tử vong.
Rồi sau đó cả hai lên mạng tìm cách xử lý thi thể. Đầu tiên bọn họ rút cạn máu thi thể ra ngoài, sau đó chặt xác thi thể thành từng khúc, bỏ vào nồi to đun sôi, ý đồ che đậy những vết chém trên người. Cuối cùng bỏ vào một bao nilon màu đen và bí mật ném xuống sông.
Do xác chết được xử lý tốt lại không có bằng chứng lẫn nhân chứng ở hiện trường nên dù giết người nhưng họ không bị đưa ra trước công lý.
"Thôi Trinh, anh khát quá."
Đúng lúc này, một âm thanh âm lãnh đột nhiên vang lên, mà thanh âm này không phát ra từ bất kỳ một người nào đang đứng ở đây —— mà là từ trong ngăn tủ phát ra!
Chỉ thấy ở trong tủ, đầu người đàn ông vốn được đặt ở hàng đầu tiên lúc này đã mở mắt ra*, vết sẹo khủng khiếp trên mặt anh ta dài từ bên này sang bên kia như một con rết đang vặn vẹo, dùng con ngươi trắng dã gắt gao nhìn về phía cô gái.
*chỗ này chắc tác giả nhầm lẫn.
"Máu trong thân thể của anh đều bị em đem ra ngoài ——
Em còn đem anh cho vào nồi nấu...... Anh, anh khát quá! Anh khát quá!"
"A a a a!" Cô gái kinh hãi hét lên, như thể nhìn thấy một con gián ghê tởm dính dưới lòng bàn chân mình.
Nước mắt trên mặt cô còn chưa kịp tan đi, trong tay lại cầm chai rượu đập mạnh vào đầu người chết "sống lại".
"Phốc!" Không ngờ đầu người chết như một quả dưa hấu hư thối, cơ hồ đã bị cô đập nát thành vụn. Không có máu, chỉ có óc mềm trắng bắn tung tóe, rơi xuống gương mặt và mái tóc dài bồng bềnh của cô gái.
Cô gái, cũng chính là Thôi Trinh, dùng đôi tay run rẩy lau chất nhầy màu trắng dính trên mặt.
Tiêu Tễ cau mày.
Hắn không nghĩ tới Thôi Trinh thoạt nhìn có vẻ sợ hãi, nhưng không ngờ lại ra tay không chút do dự, có thể nói là tàn nhẫn dứt khoát. Xem ra những gì cô ta nói lúc trước, rằng việc giết người chỉ là vô tình cũng là điều đáng để nghi ngờ.
【 Chị gái này ra tay tàn nhẫn ghê, tui thích. 】
【 Đây mới là người bình thường trong học viện nè. 】
【 Nhìn cũng khá xinh đẹp, quyết định rồi! Nếu cô ấy có thể sống sót, tui sẽ mời cổ vào CLB của tui ~~】
Tiêu Tễ vốn nghi ngờ cái đầu này sẽ là lời nhắc nhở nào đó, nhưng Thôi Trinh xuống tay quá nhanh, hắn thậm chí không có thời gian để ngăn cản.
"Em không sao chứ?" Người nam đứng từ xa nhìn vợ mình, sắc mặt lãnh đạm.
Thôi Trinh: "Không, không có việc gì."
Người nam: "Vậy chúng ta mau bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu đi!"
Để làm ra "Rose Blood" thì cần tổng cộng bốn loại rượu cơ bản, chính là Lưỡi Mỹ Nhân, Nụ Hôn Rắn, Bông Hồng Bất Tử và Thẩm Phán Thuần Bạch.
Phía sau quầy bar là một bức tường chất đầy chai và lon, may mắn thay, những chai này đều được ghi chú tên tương ứng, có vẻ người giám định không muốn triệt đi mọi đường sống ở đây, trực tiếp đưa bọn họ vào chỗ chết.
Những chai rượu này không chỉ là chất lỏng trong suốt như rượu bình thường, một số được ngâm trong dược liệu, bên trong chứa rất nhiều thứ kỳ quái khiến người ta rợn tóc gáy, có phôi thai biến dạng có bốn tay ba chân, có cả một đoạn ruột non vẫn đang quằn quại như vừa được đưa ra khỏi cơ thể người.
Cũng có những chai rượu trông bình thường, nhưng khi soi kỹ dưới ánh đèn, bên trong đầy những con sán dây mảnh, mềm nhìn mà muốn nôn! Mọi người không khỏi nghĩ đến hậu quả khủng khiếp nếu có người thật sự uống loại rượu này vào bụng.
Tiêu Tễ tìm rượu dọc theo tường, một chai rượu ngâm một vài con mắt hồng nhạt, tên trên đó là 【 Mắt đa tình】; nhãn trên chai có phôi thai biến dạng là【 Đồng tử cười 】; một chai nhìn khá bình thường, bên trong chứa đầy nhện đen nhỏ được gọi là 【 Trái tim quả phụ 】.
Lướt qua chai 【 Trái tim quả phụ】, Tiêu Tễ nhìn thấy loại rượu họ cần ——【 Nụ Hôn Rắn 】.
Đó là một chai rượu màu tím đen. Hắn giơ tay định đem chai rượu xuống, nhưng vào đúng lúc này, một bóng đen quấn quanh cái chai bị động tác của hắn làm cho giật mình, nó giống như mũi tên bắn về phía mu bàn tay hắn——
"Anh Tiêu! Cẩn thận!" Đoạn Văn Chu la lớn.
Những ngón tay mảnh mai của Tiêu Tễ kẹp chặt con rắn dài bảy tấc và kéo nó ra như thể nó là con bọ bình thường.
【 Lúc trước tui luôn cho rằng người đẹp thuộc phái trí lực cao, không ngờ thân thủ cũng không tệ lắm nhỉ? Nếu sống sót thì nhất định hắn sẽ nằm trong danh sách mười tân binh hàng đầu, tui húp trước. 】
【 Đại mỹ nhân muốn đánh nhau kiểu gì? Hihi, không bằng mỹ nhân đánh nhau trên giường cùng tui nè? 】
【 Người ta có muốn thì cũng đi tìm Quỷ Tước, đến lượt you chắc?! 】
Loại rượu này tên là "Nụ Hôn Rắn", quả nhiên có một con rắn quấn quanh miệng bình rượu! Con rắn lao ra quá đột ngột, cổ tay Tiêu Tễ không tránh khỏi bị cắn hai vết, chảy ra máu đen kỳ lạ.
—— Con rắn này thế mà có độc!
Đoạn Văn Chu lo lắng, lập tức nhảy đến bên cạnh Tiêu Tễ, nắm lấy cổ tay hắn hôn xuống.
Tiêu Tễ sửng sốt: "Cậu làm gì vậy?"
Đoạn Văn Chu tham lam mút lấy làn da tái nhợt mềm mại của hắn, giương đôi mắt ướt dầm dề như chó con, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mân mê mút hai cái lỗ nhỏ bị rắn độc cắn.
"Em giúp anh hút ra!"
"Không cần."
Tiêu Tễ muốn rút tay về nhưng lại bị thanh niên giữ chặt, vì giãy giụa, răng nanh của chàng trai cắm sâu vào cổ tay hắn, càng thêm đau.
Tiêu Tễ:...... Đứa nhỏ này thuộc giống chó à?
Một lúc lâu sau Đoạn Văn Chu mới buông miệng ra, phun ra máu độc trong miệng, lại biến thành chàng trai chính trực như ánh mặt trời kia.
"Anh Tiêu, em chỉ là quá lo lắng cho anh thôi ~"
Đoạn Văn Chu híp mắt nhìn ấn ký màu hồng nhạt lưu lại trên cổ tay người nọ, suýt chút nữa không nhịn được liếm liếm răng nanh, vội vàng áp chế dục vọng trong lòng.
Tiêu Tễ:...... Thật ra cậu không giúp thì tôi cũng không sao đâu.
Hắn buông ống tay áo xuống che miệng vết thương, lúc này hai vết thương kia đã dần dần trở nên nông hơn, chỉ có hắn biết, loại vết thương này muốn hoàn toàn hết thì phải mất thời gian mấy tháng.
Bởi vì thể chất của mình, hắn có khả năng tự phục hồi một cách mạnh mẽ.
Nhưng năng lực tự lành của Tiêu Tễ có chút đặc biệt, vết thương càng nghiêm trọng thì lành lại càng nhanh. Nếu chẳng may va vào bàn làm đầu gối bị thương thì cũng chỉ là vết thương nhỏ, hắn có xu hướng mất nhiều thời gian hơn bình thường.
Khi còn bé hắn thường xuyên bị thương khắp người, lớn lên hắn mới hiểu chuyện này. Vì muốn che giấu sự đặc biệt của mình, hắn đều tận lực giảm thiểu khả năng bị thương.
Bọn Vưu Lâm biết Tiêu Tễ xảy ra chuyện cũng chạy lại xem.
Tiêu Tễ: "Tôi không sao, mọi người có thu hoạch được gì không?"
Vưu Lâm nói mình đã tìm được chai rượu "Lưỡi Mỹ Nhân", nhưng hai chai cuối cùng là "Bông Hồng Bất Tử" và " Thẩm Phán Thuần Bạch" mấy người bọn họ tìm đi tìm lại mấy lần mà cũng không thấy.
"Nóng chết đi được!"
Người nam cởi áo khoác ra quạt quạt.
"Đúng rồi, là vì lâu rồi tôi không vận động à? Có cảm giác càng ngày càng nóng thì phải?"
Mặt Vưu Lâm đỏ bừng vì nóng.
Tiêu Tễ đi tới ven tường duỗi tay vuốt ve một cái, vách tường nóng rực, một làn sóng nhiệt dâng lên lòng bàn tay hắn, giống như bên trong lắp đặt một cái bếp lò.
Mặt đất cũng vậy.
"Bức tường và mặt đất ở đây đều phát nhiệt."
Tiêu Tễ nhẹ giọng nói.
"Chúng ta phải nhanh lên một chút, nếu không chúng ta sẽ bị nấu chín mất."
Giống như cô gái đã từng bỏ thi thể đàn anh vào nồi nấu chín. Mỗi một cách thức tử vong của mật thất, đều có liên quan đến cách thức giết người của chủ nhân mật thất!
Mọi người sôi nổi cả kinh ——
Đây hiển nhiên là thời gian quy định mà hệ thống đưa ra, nếu trong thời gian quy định bọn họ không phá giải được mật thất này, liền bị cái nóng ở đây nướng chín.
"Mau mau mau!"
Trên trán người nam túa ra mồ hôi lạnh, anh ta liều mạng tìm kiếm tất cả loại rượu trên kệ, nhưng dù tìm thế nào, "Thẩm Phán Thuần Bạch" và "Bông Hồng Bất Tử" đều không thấy đâu.
Tiêu Tễ lâm vào trạng thái tự hỏi.
Khẳng định không phải là họ để sót khi kiểm tra, mà căn bản là hai chai rượu này không được đặt trên kệ —— bọn họ tìm khắp nơi trong quán bar nhưng chỉ có ở đây là nơi chứa rượu.
Như vậy thì hai chai rượu đó nằm đâu nhỉ? Những ngón tay mảnh khảnh của hắn đan vào nhau, nhẹ nhàng gõ lên bức tường.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một nơi, một chỗ trong quán bar chưa bị họ tìm qua --
Một nơi quan trọng nhất mà họ không nên để sót.
- -----------------------
Editor: Cách ngắt câu của tác giả khá lạ, tui có sửa rồi nhưng vẫn thấy cấn cấn. Mọi người đọc đỡ nhá, có thời gian tui beta lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.