Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc
Chương 19
Đặc Mễ Mễç
01/09/2023
Trong ánh mắt của bọn chúng, Tiêu Tễ buông lỏng tay ra.
"Tiếp tục đi."
Hắn nhẹ nhàng nói.
Rầm rầm rầm, gần như tất cả quỷ quái xung quanh Tiêu Tễ đều chủ động buông tay rồi ngã xuống phía dưới.
"Của tao!"
"Không, đó là của tao!"
Chúng nó duỗi ra cánh tay khô héo muốn bắt lấy miếng thịt mềm ngon, thân hình hóa thành một đốm đen nhỏ, lao thẳng xuống đất! Đột nhiên, những con quỷ đã leo lên được 1/4 vòng đu quay đều trực tiếp bị quét sạch!
Mặc dù còn sót lại một số con trên vòng đu quay, nhưng dựa theo tốc độ bò của mấy con quỷ đó, ít nhất trước khi vòng đu quay hạ cánh, bọn họ sẽ không còn lo lắng chúng nó tấn công nữa, nói cách khác —— cuối cùng bọn họ cũng an toàn!
【 Đám người vừa rồi kêu gào người đẹp chắc chắn sẽ chết biến đi đâu mất tiêu rồi? 】
【 Tui mê mỹ nhân Tiêu rồi mấy má oi! Ảnh không những đẹp mà lại còn thông minh quá chừng, ảnh mà tham gia cuộc thi dành cho tân sinh thì chắc chắn sẽ bạo! 】
【 Hạng mục vui chơi này quá ác độc, tên của trò này là "Vòng đu quay tình yêu", nhưng phương pháp thật sự để có thể qua màn chính là đẩy người yêu của mình ra ngoài đi!
Cũng may thí sinh này rất thông minh cũng đủ quyết đoán, trực tiếp cắt thịt của chính mình, xem ra cắt thịt ném xuống cũng là một cách hay. 】
【 Có thể thiết kế ra một trò chơi như vậy, Quỷ Tước thật sự là một con chó độc thân đó nha ~】
【 Thật ra cũng chả phải vấn đề gì khó cả, dùng não là có thể nghĩ ra rồi. 】
【 Lầu trên nổ banh nhà lồng luôn he, giỏi thì đi tham gia phòng thi của Quỷ Tước đi ha! 】
【...... Da ảnh trắng ghê á trời, giống y như đúc trong bức tranh kia luôn. 】
【? 】
"Anh Tiêu, anh không sao chứ!"
Đoạn Văn Chu ngồi qua, lo lắng nhìn máu từ bụng dưới của Tiêu Tễ tràn ra, máu tươi chảy ra đem áo sơ mi nhiễm đỏ.
"Để em giúp anh băng bó lại!"
"Không sao đâu, đừng quên tôi là bác sĩ." Vết thương của hắn trông bây giờ có vẻ nghiêm trọng, nếu để Đoạn Văn Chu giúp hắn băng bó thì sẽ phát hiện ra sơ hở mất.
Sau khi cân nhắc, Tiêu Tễ đã lựa chọn các cơ ở bụng và eo để cắt xuống, bởi vì so với chân và tay, ở phần eo sẽ không quá cản trở các hành động kế tiếp. Nhưng ngay cả khi vết thương có lành lại thì cơn đau vẫn là thật, mồ hôi lạnh toát ra từ trán hắn.
Hắn ngồi trên ghế, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đoạn Văn Chu chân thành nói.
"Anh Tiêu, anh lại cứu em."
Tiêu Tễ: "Chỉ là thói quen mà thôi."
Đoạn Văn Chu ngồi ở bên cạnh thay hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm giật mình.
Ý hắn là cứu người là thói quen của hắn, hay cứu cậu là thói quen của hắn?
Mặc dù biết ý anh Tiêu hơn nửa là loại thứ nhất, nhưng cậu lại không nhịn được mà nghĩ nhiều. Anh đối với cậu quá tốt, điều đó khiến cậu không thể không nghĩ tới.
Nhiều năm trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy.
Vòng đu quay ngừng lại.
Cơn đau của Tiêu Tễ lúc này đã giảm đi rất nhiều, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Vào lúc này, ánh đèn nhấp nháy của 【 Vòng đu quay tình yêu 】 đã tắt, một món đồ chơi chong chóng nhỏ xuất hiện trên đó, Tiêu Tễ duỗi tay lấy xuống.
Đây là món đồ chơi đầu tiên họ có.
"Tiếp theo muốn chơi cái gì?"
Nửa giờ đã trôi qua, thời gian của họ không còn nhiều lắm.
"Nhà gương đi!"
Đoạn Văn Chu chỉ vào một ngôi nhà nhỏ được trang trí hình cây nấm bên cạnh vòng đu quay.
Nhà nhỏ là một ngôi nhà màu trắng xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với ngôi nhà ma ám tối tăm bên cạnh, đèn nhấp nháy trên tấm bảng ở cửa có ghi dòng chữ sau:
【 Tên hạng mục: Nhà gương.
Số người hạng mục đề cử: Một người.
Mô tả hạng mục: Thế giới thực có nhiều hơn một, thế giới chồng chéo lên nhau.
Khi chúng ta nhìn gương mặt của người trong gương bên ngoài gương và cảm thấy họ đang ở trong gương. Người trong gương nhìn chúng ta và cảm thấy chúng ta cũng ở trong gương.
Quy tắc hạng mục: Đi chơi trong nhà gương trong 20 phút. 】
"Cái mô tả hạng mục này...... thoạt nhìn có vẻ kỳ quái!"
Đoạn Văn Chu xoa cằm.
"Anh Tiêu, trên người anh đang bị thương, nếu không thì để em đi vào một mình cho."
"Không cần." Tiêu Tễ nói. "Tôi đi cùng cậu."
Đoạn Văn Chu không nhịn được cong cong khóe môi.
Sau đó bọn họ cùng nhau đi về phía nhà gương, vừa bước vào cửa đã có một lối đi được tạo thành từ hai tấm gương dài và hẹp, phản chiếu hình dáng của họ trên đó, hai tấm gương phản chiếu lẫn nhau, chiếu sáng vô số người đang đi bộ là Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu.
Ở đây có rất nhiều ánh sáng, ngọn đèn sợi đốt phía trên đầu bọn họ tỏa sáng rực rỡ khiến họ có thể nhìn rõ hình ảnh trên gương.
"Chúng ta đi xuống." Đoạn Văn Chu đột nhiên nói.
Nhà gương nhìn từ bên ngoài giống như một nhà nhỏ bình thường, không ngờ bên trong lại che giấu một bí ẩn khác, hành lang gương dài và hẹp này dường như dẫn họ vào một tầng hầm khổng lồ đầy gương.
Họ đã đi thêm hai phút nữa nhưng vẫn không thấy điểm cuối của con đường.
Khi họ dần dần đi xuống, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp, ánh sáng mờ dần, có chút lập lòe mờ ảo, mỗi lần nhấp nháy, những chiếc gương xung quanh bọn họ mờ đi trong chốc lát.
Một bầu không khí bí ẩn bắt đầu lan rộng.
Phía trước xuất hiện một ngã ba chia làm ba con đường, Tiêu Tễ chọn con đường bên trái, tiếp tục đi về phía trước. Vô số Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu trong gương rẽ một góc theo sau, tiếp tục không tiếng động đi theo họ.
Rõ ràng chỉ có hai người, nhưng dường như dần dần vang lên vô số tiếng bước chân, giống như —— những hình ảnh phản chiếu xung quanh họ cũng đang "đi bộ".
Tiêu Tễ vẫn luôn cẩn thận quan sát mình trong gương, nhưng không có gì bất thường xuất hiện cả. Vẻ mặt và hành động của người trong gương rất tự nhiên, thậm chí có thể nói là giống hệt hắn.
Điều đó có vẻ bình thường, nhưng —— dường như có điều gì đó không ổn.
Chính xác là ở đâu?
Hắn khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn mình trong gương, Tiêu Tễ trong gương cũng nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, người trong gương cũng nhíu mày, những biểu cảm và động tác giống y hệt hắn.
Chờ một chút ——
Giống y hệt nhau??!!
Tiêu Tễ ban đầu đi trước Đoạn Văn Chu, nhưng không biết từ lúc nào, hắn bước đi càng lúc càng chậm, cuối cùng đi bên cạnh Đoạn Văn Chu. Sau đó, tựa như trong lúc vô tình, hắn nắm lấy tay Đoạn Văn Chu, nhanh chóng viết lên tay cậu hai chữ.
Đoạn Văn Chu đã sớm cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng điều cậu luôn quan tâm là liệu có ma quỷ, yêu quái các loại đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu không, dù sao loại hành lang chật hẹp này, nếu không có tiết mục rượt đuổi hay gì đó thì sẽ quá lãng phí.
Mãi đến khi Tiêu Tễ nắm lấy tay cậu viết ra hai chữ đó, cậu mới chợt hiểu ra, sắc mặt liền thay đổi!
Tiêu Tễ làm như không có việc gì buông tay Đoạn Văn Chu ra, muốn tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hắn vừa mới bước được một bước, liền ngừng lại ——
Một cảm giác lạnh buốt kinh hoàng lặng lẽ ập vào gáy hắn.
Hắn là người duy nhất đi về phía trước.
Một người ở đây không có nghĩa là Đoạn Văn Chu không theo kịp hắn, mà là —— những hình ảnh phản chiếu theo sát bên cạnh hắn cũng không đi theo hắn về phía trước.
Tất cả đều đứng yên tại chỗ, duy trì động tác nắm lấy tay Đoạn Văn Chu trong ảnh phản chiếu.
Sau đó, Tiêu Tễ trong gương hơi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười quái dị.
Đó là một nụ cười tuyệt đối không thể xuất hiện trên gương mặt Tiêu Tễ, không thể cảm nhận được những cảm xúc tích cực khiến khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng hờ hững, ngay cả một số biểu cảm khác cũng khó có thể coi là sinh động chứ đừng nói đến mỉm cười như vậy.
Nhưng Tiêu Tễ trong gương lại đang mỉm cười với hắn.
Góc cười của họ khác nhau, hai hình ảnh phản chiếu gần với Tiêu Tễ nhất hơi nhếch khoé môi lên, mỉm cười nhẹ nhàng.
Nhưng càng nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, họ càng cười lớn, miệng càng há rộng, hình ảnh trong gương thậm chí còn làm biến dạng khuôn mặt vốn có của Tiêu Tễ, nửa khuôn mặt của hắn bị che phủ bởi những chiếc răng nanh sắc nhọn và thon dài.
Đoạn Văn Chu đứng ở nơi đó, không có tiến lên, mà cậu trong gương chậm rãi quay đầu lại, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, từng giọt nước mắt màu đen rơi xuống gương mặt.
Tiêu Tễ trong gương nắm lấy tay Đoạn Văn Chu, giống như Tiêu Tễ đã làm với Đoạn Văn Chu ở thế giới thật. Bọn họ lại viết hai chữ đó lên tay Đoạn Văn Chu trong gương.
"Phương hướng."
Đúng vậy!
Điều khiến Tiêu Tễ nhận ra có điều gì đó không ổn chính là phương hướng, khi họ đi về phía trước thì không có vấn đề gì, nhưng khi hắn hơi nghiêng người nhìn vào gương, hắn phát hiện ra rằng vết thương của Tiêu Tễ trong gương là ở bên trái! Không phải bên phải!
Tiêu Tễ trong gương không hề đảo ngược trái phải! Những hình ảnh phản chiếu theo sau bọn họ không biết từ khi nào mà không còn bị đảo ngược nữa!
—— Có nghĩa là hình ảnh trong gương đã sớm được thay thế bằng quái vật!
Vô số quái vật giống y hệt bọn họ!
"Chạy!"
Tiêu Tễ nhanh chóng đưa ra quyết định, quay người tóm lấy Đoạn Văn Chu, người vẫn còn chưa phản ứng kịp, sải bước dài chạy về phía trước. Lúc này những tấm gương xung quanh đều trống rỗng.
—— Những con quái vật đó cuối cùng đã từ bỏ việc che giấu thân phận sau khi bị phát hiện.
"Đợi một chút."
Một giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng quen thuộc vang lên sau lưng bọn họ, đó là giọng nói của chính Tiêu Tễ.
"Đợi chúng tôi với."
"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cậu đâu."
"Tôi là cậu, cậu là tôi, chúng ta giống nhau, cậu không có lý do gì phải sợ tôi."
Thậm chí còn có giọng nói của Đoạn Văn Chu.
"Anh Tiêu, anh không cần em nữa sao? Huhu! Em buồn quá đi mất!"
Tiêu Tễ mím môi và kéo Đoạn Văn Chu tiến về phía trước, hoàn toàn phớt lờ tiếng ồn phía sau.
Khi họ vừa rẽ sang một góc khác, một bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo đột nhiên tóm lấy cánh tay của Tiêu Tễ.
"Bắt được ngươi rồi."
Tiêu Tễ trong gương nhướng mày, gương mặt tuấn tú tinh xảo hướng về phía hắn lộ ra nụ cười ác ý.
Tiêu Tễ không ngờ rằng con quái vật lại đột nhiên xuất hiện ở đây, thân mình đang chạy về phía trước đột ngột bị kéo lên khiến hắn loạng choạng, may mắn là hắn kịp thời ngồi xổm xuống và dùng tay chống đỡ mặt đất để ổn định cơ thể.
Mặc dù vậy, Tiêu Tễ không hề chạm tay vào bất kỳ tấm gương nào.
Nhưng vào lúc này, khi hắn vừa quay đầu lại, bóng dáng Đoạn Văn Chu luôn đi theo hắn ở phía sau đã biến mất, hắn không biết có phải đã bị quái vật kéo vào trong gương hay không.
Điều này không chỉ làm hắn cau mày.
"Hì hì, ngươi còn thời gian lo cho người khác à?
Ta là người đầu tiên tìm thấy ngươi, và bây giờ cơ thể của ngươi là của ta!"
Bàn tay của người trong gương đột nhiên dùng sức kéo Tiêu Tễ về phía bên trong gương, sức lực hắn mạnh đến kinh người, bên trong nhà gương được thiết kế bằng sàn gạch nhẵn, không thể chống lại được lực kéo từ trong gương truyền ra.
"Thế giới thật rốt cuộc là hình dạng gì, ta cũng rất muốn xem!"
Tiêu Tễ chỉ có thể bị kéo từng chút một, khoảng cách tới gương cũng càng ngày càng gần ——
"Tiếp tục đi."
Hắn nhẹ nhàng nói.
Rầm rầm rầm, gần như tất cả quỷ quái xung quanh Tiêu Tễ đều chủ động buông tay rồi ngã xuống phía dưới.
"Của tao!"
"Không, đó là của tao!"
Chúng nó duỗi ra cánh tay khô héo muốn bắt lấy miếng thịt mềm ngon, thân hình hóa thành một đốm đen nhỏ, lao thẳng xuống đất! Đột nhiên, những con quỷ đã leo lên được 1/4 vòng đu quay đều trực tiếp bị quét sạch!
Mặc dù còn sót lại một số con trên vòng đu quay, nhưng dựa theo tốc độ bò của mấy con quỷ đó, ít nhất trước khi vòng đu quay hạ cánh, bọn họ sẽ không còn lo lắng chúng nó tấn công nữa, nói cách khác —— cuối cùng bọn họ cũng an toàn!
【 Đám người vừa rồi kêu gào người đẹp chắc chắn sẽ chết biến đi đâu mất tiêu rồi? 】
【 Tui mê mỹ nhân Tiêu rồi mấy má oi! Ảnh không những đẹp mà lại còn thông minh quá chừng, ảnh mà tham gia cuộc thi dành cho tân sinh thì chắc chắn sẽ bạo! 】
【 Hạng mục vui chơi này quá ác độc, tên của trò này là "Vòng đu quay tình yêu", nhưng phương pháp thật sự để có thể qua màn chính là đẩy người yêu của mình ra ngoài đi!
Cũng may thí sinh này rất thông minh cũng đủ quyết đoán, trực tiếp cắt thịt của chính mình, xem ra cắt thịt ném xuống cũng là một cách hay. 】
【 Có thể thiết kế ra một trò chơi như vậy, Quỷ Tước thật sự là một con chó độc thân đó nha ~】
【 Thật ra cũng chả phải vấn đề gì khó cả, dùng não là có thể nghĩ ra rồi. 】
【 Lầu trên nổ banh nhà lồng luôn he, giỏi thì đi tham gia phòng thi của Quỷ Tước đi ha! 】
【...... Da ảnh trắng ghê á trời, giống y như đúc trong bức tranh kia luôn. 】
【? 】
"Anh Tiêu, anh không sao chứ!"
Đoạn Văn Chu ngồi qua, lo lắng nhìn máu từ bụng dưới của Tiêu Tễ tràn ra, máu tươi chảy ra đem áo sơ mi nhiễm đỏ.
"Để em giúp anh băng bó lại!"
"Không sao đâu, đừng quên tôi là bác sĩ." Vết thương của hắn trông bây giờ có vẻ nghiêm trọng, nếu để Đoạn Văn Chu giúp hắn băng bó thì sẽ phát hiện ra sơ hở mất.
Sau khi cân nhắc, Tiêu Tễ đã lựa chọn các cơ ở bụng và eo để cắt xuống, bởi vì so với chân và tay, ở phần eo sẽ không quá cản trở các hành động kế tiếp. Nhưng ngay cả khi vết thương có lành lại thì cơn đau vẫn là thật, mồ hôi lạnh toát ra từ trán hắn.
Hắn ngồi trên ghế, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đoạn Văn Chu chân thành nói.
"Anh Tiêu, anh lại cứu em."
Tiêu Tễ: "Chỉ là thói quen mà thôi."
Đoạn Văn Chu ngồi ở bên cạnh thay hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm giật mình.
Ý hắn là cứu người là thói quen của hắn, hay cứu cậu là thói quen của hắn?
Mặc dù biết ý anh Tiêu hơn nửa là loại thứ nhất, nhưng cậu lại không nhịn được mà nghĩ nhiều. Anh đối với cậu quá tốt, điều đó khiến cậu không thể không nghĩ tới.
Nhiều năm trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy.
Vòng đu quay ngừng lại.
Cơn đau của Tiêu Tễ lúc này đã giảm đi rất nhiều, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Vào lúc này, ánh đèn nhấp nháy của 【 Vòng đu quay tình yêu 】 đã tắt, một món đồ chơi chong chóng nhỏ xuất hiện trên đó, Tiêu Tễ duỗi tay lấy xuống.
Đây là món đồ chơi đầu tiên họ có.
"Tiếp theo muốn chơi cái gì?"
Nửa giờ đã trôi qua, thời gian của họ không còn nhiều lắm.
"Nhà gương đi!"
Đoạn Văn Chu chỉ vào một ngôi nhà nhỏ được trang trí hình cây nấm bên cạnh vòng đu quay.
Nhà nhỏ là một ngôi nhà màu trắng xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với ngôi nhà ma ám tối tăm bên cạnh, đèn nhấp nháy trên tấm bảng ở cửa có ghi dòng chữ sau:
【 Tên hạng mục: Nhà gương.
Số người hạng mục đề cử: Một người.
Mô tả hạng mục: Thế giới thực có nhiều hơn một, thế giới chồng chéo lên nhau.
Khi chúng ta nhìn gương mặt của người trong gương bên ngoài gương và cảm thấy họ đang ở trong gương. Người trong gương nhìn chúng ta và cảm thấy chúng ta cũng ở trong gương.
Quy tắc hạng mục: Đi chơi trong nhà gương trong 20 phút. 】
"Cái mô tả hạng mục này...... thoạt nhìn có vẻ kỳ quái!"
Đoạn Văn Chu xoa cằm.
"Anh Tiêu, trên người anh đang bị thương, nếu không thì để em đi vào một mình cho."
"Không cần." Tiêu Tễ nói. "Tôi đi cùng cậu."
Đoạn Văn Chu không nhịn được cong cong khóe môi.
Sau đó bọn họ cùng nhau đi về phía nhà gương, vừa bước vào cửa đã có một lối đi được tạo thành từ hai tấm gương dài và hẹp, phản chiếu hình dáng của họ trên đó, hai tấm gương phản chiếu lẫn nhau, chiếu sáng vô số người đang đi bộ là Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu.
Ở đây có rất nhiều ánh sáng, ngọn đèn sợi đốt phía trên đầu bọn họ tỏa sáng rực rỡ khiến họ có thể nhìn rõ hình ảnh trên gương.
"Chúng ta đi xuống." Đoạn Văn Chu đột nhiên nói.
Nhà gương nhìn từ bên ngoài giống như một nhà nhỏ bình thường, không ngờ bên trong lại che giấu một bí ẩn khác, hành lang gương dài và hẹp này dường như dẫn họ vào một tầng hầm khổng lồ đầy gương.
Họ đã đi thêm hai phút nữa nhưng vẫn không thấy điểm cuối của con đường.
Khi họ dần dần đi xuống, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp, ánh sáng mờ dần, có chút lập lòe mờ ảo, mỗi lần nhấp nháy, những chiếc gương xung quanh bọn họ mờ đi trong chốc lát.
Một bầu không khí bí ẩn bắt đầu lan rộng.
Phía trước xuất hiện một ngã ba chia làm ba con đường, Tiêu Tễ chọn con đường bên trái, tiếp tục đi về phía trước. Vô số Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu trong gương rẽ một góc theo sau, tiếp tục không tiếng động đi theo họ.
Rõ ràng chỉ có hai người, nhưng dường như dần dần vang lên vô số tiếng bước chân, giống như —— những hình ảnh phản chiếu xung quanh họ cũng đang "đi bộ".
Tiêu Tễ vẫn luôn cẩn thận quan sát mình trong gương, nhưng không có gì bất thường xuất hiện cả. Vẻ mặt và hành động của người trong gương rất tự nhiên, thậm chí có thể nói là giống hệt hắn.
Điều đó có vẻ bình thường, nhưng —— dường như có điều gì đó không ổn.
Chính xác là ở đâu?
Hắn khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn mình trong gương, Tiêu Tễ trong gương cũng nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, người trong gương cũng nhíu mày, những biểu cảm và động tác giống y hệt hắn.
Chờ một chút ——
Giống y hệt nhau??!!
Tiêu Tễ ban đầu đi trước Đoạn Văn Chu, nhưng không biết từ lúc nào, hắn bước đi càng lúc càng chậm, cuối cùng đi bên cạnh Đoạn Văn Chu. Sau đó, tựa như trong lúc vô tình, hắn nắm lấy tay Đoạn Văn Chu, nhanh chóng viết lên tay cậu hai chữ.
Đoạn Văn Chu đã sớm cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng điều cậu luôn quan tâm là liệu có ma quỷ, yêu quái các loại đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu không, dù sao loại hành lang chật hẹp này, nếu không có tiết mục rượt đuổi hay gì đó thì sẽ quá lãng phí.
Mãi đến khi Tiêu Tễ nắm lấy tay cậu viết ra hai chữ đó, cậu mới chợt hiểu ra, sắc mặt liền thay đổi!
Tiêu Tễ làm như không có việc gì buông tay Đoạn Văn Chu ra, muốn tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hắn vừa mới bước được một bước, liền ngừng lại ——
Một cảm giác lạnh buốt kinh hoàng lặng lẽ ập vào gáy hắn.
Hắn là người duy nhất đi về phía trước.
Một người ở đây không có nghĩa là Đoạn Văn Chu không theo kịp hắn, mà là —— những hình ảnh phản chiếu theo sát bên cạnh hắn cũng không đi theo hắn về phía trước.
Tất cả đều đứng yên tại chỗ, duy trì động tác nắm lấy tay Đoạn Văn Chu trong ảnh phản chiếu.
Sau đó, Tiêu Tễ trong gương hơi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười quái dị.
Đó là một nụ cười tuyệt đối không thể xuất hiện trên gương mặt Tiêu Tễ, không thể cảm nhận được những cảm xúc tích cực khiến khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng hờ hững, ngay cả một số biểu cảm khác cũng khó có thể coi là sinh động chứ đừng nói đến mỉm cười như vậy.
Nhưng Tiêu Tễ trong gương lại đang mỉm cười với hắn.
Góc cười của họ khác nhau, hai hình ảnh phản chiếu gần với Tiêu Tễ nhất hơi nhếch khoé môi lên, mỉm cười nhẹ nhàng.
Nhưng càng nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, họ càng cười lớn, miệng càng há rộng, hình ảnh trong gương thậm chí còn làm biến dạng khuôn mặt vốn có của Tiêu Tễ, nửa khuôn mặt của hắn bị che phủ bởi những chiếc răng nanh sắc nhọn và thon dài.
Đoạn Văn Chu đứng ở nơi đó, không có tiến lên, mà cậu trong gương chậm rãi quay đầu lại, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, từng giọt nước mắt màu đen rơi xuống gương mặt.
Tiêu Tễ trong gương nắm lấy tay Đoạn Văn Chu, giống như Tiêu Tễ đã làm với Đoạn Văn Chu ở thế giới thật. Bọn họ lại viết hai chữ đó lên tay Đoạn Văn Chu trong gương.
"Phương hướng."
Đúng vậy!
Điều khiến Tiêu Tễ nhận ra có điều gì đó không ổn chính là phương hướng, khi họ đi về phía trước thì không có vấn đề gì, nhưng khi hắn hơi nghiêng người nhìn vào gương, hắn phát hiện ra rằng vết thương của Tiêu Tễ trong gương là ở bên trái! Không phải bên phải!
Tiêu Tễ trong gương không hề đảo ngược trái phải! Những hình ảnh phản chiếu theo sau bọn họ không biết từ khi nào mà không còn bị đảo ngược nữa!
—— Có nghĩa là hình ảnh trong gương đã sớm được thay thế bằng quái vật!
Vô số quái vật giống y hệt bọn họ!
"Chạy!"
Tiêu Tễ nhanh chóng đưa ra quyết định, quay người tóm lấy Đoạn Văn Chu, người vẫn còn chưa phản ứng kịp, sải bước dài chạy về phía trước. Lúc này những tấm gương xung quanh đều trống rỗng.
—— Những con quái vật đó cuối cùng đã từ bỏ việc che giấu thân phận sau khi bị phát hiện.
"Đợi một chút."
Một giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng quen thuộc vang lên sau lưng bọn họ, đó là giọng nói của chính Tiêu Tễ.
"Đợi chúng tôi với."
"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không làm tổn thương cậu đâu."
"Tôi là cậu, cậu là tôi, chúng ta giống nhau, cậu không có lý do gì phải sợ tôi."
Thậm chí còn có giọng nói của Đoạn Văn Chu.
"Anh Tiêu, anh không cần em nữa sao? Huhu! Em buồn quá đi mất!"
Tiêu Tễ mím môi và kéo Đoạn Văn Chu tiến về phía trước, hoàn toàn phớt lờ tiếng ồn phía sau.
Khi họ vừa rẽ sang một góc khác, một bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo đột nhiên tóm lấy cánh tay của Tiêu Tễ.
"Bắt được ngươi rồi."
Tiêu Tễ trong gương nhướng mày, gương mặt tuấn tú tinh xảo hướng về phía hắn lộ ra nụ cười ác ý.
Tiêu Tễ không ngờ rằng con quái vật lại đột nhiên xuất hiện ở đây, thân mình đang chạy về phía trước đột ngột bị kéo lên khiến hắn loạng choạng, may mắn là hắn kịp thời ngồi xổm xuống và dùng tay chống đỡ mặt đất để ổn định cơ thể.
Mặc dù vậy, Tiêu Tễ không hề chạm tay vào bất kỳ tấm gương nào.
Nhưng vào lúc này, khi hắn vừa quay đầu lại, bóng dáng Đoạn Văn Chu luôn đi theo hắn ở phía sau đã biến mất, hắn không biết có phải đã bị quái vật kéo vào trong gương hay không.
Điều này không chỉ làm hắn cau mày.
"Hì hì, ngươi còn thời gian lo cho người khác à?
Ta là người đầu tiên tìm thấy ngươi, và bây giờ cơ thể của ngươi là của ta!"
Bàn tay của người trong gương đột nhiên dùng sức kéo Tiêu Tễ về phía bên trong gương, sức lực hắn mạnh đến kinh người, bên trong nhà gương được thiết kế bằng sàn gạch nhẵn, không thể chống lại được lực kéo từ trong gương truyền ra.
"Thế giới thật rốt cuộc là hình dạng gì, ta cũng rất muốn xem!"
Tiêu Tễ chỉ có thể bị kéo từng chút một, khoảng cách tới gương cũng càng ngày càng gần ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.