Chương 23: (Cảnh Báo Ảnh Hưởng Tâm Lý) Hồi Ức
Người Làm Vườn
08/04/2022
"Lâm đổng yêu cầu Diệp Thu, chính là con bé đang ngồi xích đu đó đấy."
"Có ổn không ma sơ Trương? Con bé đó còn nhỏ quá."
Ma sơ Trương húych hông bà ta một cái.
"200 vạn đó, bà không muốn sao?Con trai bà không cần tiền cưới vợ?"
Ma sơ Lưu nhăn mày, e ngại nói.
"Tôi chỉ sợ ma sơ Lý..."
Người đàn bà đanh đá gạt phắt.
"Bà ta bây giờ còn bận rộn lo cho con trai bị tai nạn ở thành phố D kìa, hơn nữa cô nhi viện đông trẻ con như vậy, mất một con bé sẽ không có gì là lạ đâu, cùng lắm chúng ta ngụy tạo chứng cứ, nói có người nhận nuôi con bé đó rồi."
"Như vậy có được không?"
"Không được cũng phải được. Tôi đã nhận tiền rồi."
...
Diệp Thu đu đưa xích đu, cô bé khẽ nghiên đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
"A Lăng, anh còn buồn sao?"
Cố Nhạc Lăng không nói chuyện được, chỉ gật gật đầu.
Phi Phi thất hứa, được ba mới đón đi rồi, chỉ còn cậu với em gái ở đây mà thôi.
Trong ánh mắt cô bé toát lên một tia ghen ghét nhưng cũng mau giấu đi.
" Không có Phi ca, còn có Thu Thu...và tiểu Tuệ bên cạnh anh nữa, A Lăng phải vui vẻ lên mới được."
Cố Nhạc Lăng ủ rũ gật nhẹ đầu. Bộ dạng thanh tú ngoan ngoãn chọc người yêu thương.
Diệp Thu mỉm cười, nhéo giọng làm nũng.
"Em mỏi chân quá, muốn A Lăng đưa em bay cao cao."
Cố Nhạc Lăng bất đắc dĩ nhìn cô bé, Diệp Thu chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi nhưng còn thích làm nũng hơn tiểu Tuệ.
Nhưng thiếu niên vẫn chiều theo ý Diệp Thu, đưa tay đẩy ghế xích đu, cô bé thích thú nở nụ cười, dưới ánh nắng chiều trông có vẻ thêm vài phần rạng rỡ.
...
Nam nhân híp mắt nhìn đám nhỏ đang ngủ say bên trong, tầm nhìn chợt dừng lại trên gương mặt thanh tuấn hơi nảy nở của thiếu niên đang say ngủ.
"Thằng bé đang mặc áo màu xanh nhạt đằng kia được bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười lăm tuổi." Người đàn bà vội vã lấy lòng.
"Mới mười lăm thôi à?" Người đàn ông ra chiều suy tư.
Cố Nhạc Lăng ngủ say, có lẻ vì thời tiết quá nóng nực nên cơ thể khó chịu, đưa tay vén áo lên trong vô thức, để lộ cái bụng nhỏ trắng nõn.
Lâm Chính Nghĩa hô hấp hơi gấp gáp, ánh mắt càng trở nên đen tối, hắn cười nhẹ.
"Tôi muốn cả nó và cô bé Diệp Thu kia."
Ma sơ Trương sửng sốt, hơi e ngại nói.
"Nhưng thưa ngài, nó là một thằng nhóc bị khuyết tật. Không nói chuyện được."
Ý cười của hắn càng thêm rõ rệt.
Bị câm? Càng tốt.
Như thế có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy.
" Không sao. Nếu mang cả hai người đến cho tôi, bà sẽ được nhận 600 vạn."
Ma sơ Trương run rẩy hết cả hai chân, lắp bắp lặp lại.
"600... 600 vạn?"
"Bà không muốn?"
Ma sơ Trương lắc đầu như trống bỏi.
"Không... không. Tôi nhất định sẽ mang hai đứa nó đến cho ngài."
...
"Cố Nhạc Lăng. Mày lại đây."- Ma sơ Lưu đanh giọng, gương mặt hung thần ác sát kia đi như bay đến gần chỗ cậu bé.
Chát.
Cố Nhạc Lăng bị cái tát làm cho nghiêng mặt sang một bên.
Rất nhanh liền hiện lên một dấu tay đỏ rực trên gò má.
Ma sơ Lưu hùng hổ cầm một chiếc quần ngắn bị ướt ngay phần đáy, quật liên tiếp vào người cậu bé.
"Đây là cái gì? Đây là cái gì?"
Bà ta vô cùng tức giận, ném luôn chiếc quần vào người Cố Nhạc Lăng.
"Ranh con hư đốn. Mày mới bao nhiêu tuổi kia chứ?"
Nói đoạn, bà ta dùng ngón tay nhọn hoắc đâm đâm lên trán cậu.
"Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong, tao thật muốn xem trong đầu mày đang chứa suy nghĩ đen tối gì."
Thân hình Cố Nhạc Lăng gầy yếu, ăn uống không được bao nhiêu, so với mấy đứa trẻ cùng tuổi phát dục chậm hơn, nhưng dạo gần đây, cậu bé bắt đầu dậy thì, hơn nữa biểu hiện còn rất bất bình thường.
Đã liên tục 8 ngày cậu bị mộng t*nh, cơ thể trở nên đau nhức khó chịu, hơn nữa các cũng đã bắt đầu vỡ giọng.
Rất có thể, lần đó bà ta không nhìn lầm...
Ma sơ Trương đã lén bỏ cái gì đó vào trong thức ăn của Cố Nhạc Lăng, hơn nữa còn không phải một lần.
Chẳng lẽ người kia, còn muốn thêm thằng nhóc khuyết tật này.
Bà ta khinh bỉ liếc Cố Nhạc Lăng đang cúi thấp đầu, cát dưới chân bị nước mắt của cậu làm ướt lỗ chỗ.
Nhớ đến bộ dáng lén lút, sợ hãi giấu diếm của Cố Nhạc Lăng, bà ta càng tức điên lên.
Chát.
Lần này là ở trên vai.
Đồ biến thái, ngay cả đàn ông cũng thích nó.
Cố Nhạc Lăng lảo đảo một chút, sợ hãi lùi lại vài bước.
Ma sơ Lý. Sao người vẫn chưa về?
Con sợ lắm...
...
Thiếu niên chỉ mặc mỗi áo sơ mi bị hai nam nhân cường tráng đè xuống đất, tiêm vào dược vật.
Đây đã là mũi thứ năm.
Lâm Chính Nghĩa vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, dưới chân ông ta là Diệp Thu đang nằm co ro dưới sàn nhà lạnh giá, cơ thể chỉ được che phủ bằng một chiếc áo khoác đắc tiền, hai mắt cô bé toát lên vẻ trống rỗng, nhưng gương mặt thì dần dần trở nên ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Dược vật bắt đầu có tác dụng, Cố Nhạc Lăng khó chịu chà xát hai chân thon dài, áo sơ mi trắng đã bị hạ thể dần cứng rắn đội lên thành một gò núi nhỏ.
Thiếu niên thống khổ thở dốc, hai đùi đau nhức muốn chết, xung quanh toàn là dịch trắng nhớp nháp, không biết đã ra lần thứ mấy.
Lâm Chính Nghĩa bước đến xoa đầu cậu, ngữ khí nhẹ nhàng dỗ dành.
"Bé ngoan. Nghe lời."
"Giống như trên tivi, làm lại một lần nữa."
"Nếu không, chú sẽ bóp chết con bé đó."
Dứt lời, bảo tiêu quen thuộc ném Cố Nhạc Lăng gầy yếu lại chỗ Diệp Thu đang nằm bất động, ánh mắt gã toát lên vẻ không đành lòng nhưng cũng mau chóng hồi phục.
Lâm Chính Nghĩa đưa chân đá nhẹ vào phân thân hồng nhạt đang đứng thẳng, ngay lập tức Cố Nhạc Lăng giật bắn người, há hốc miệng kêu ra tiếng.
"Nhạc Lăng không được để Thu Thu chờ đợi nha, như vậy, cháu không phải là một ca ca tốt."
Hắn mỉm cười , tay lại đưa xuống hạ thể của chính mình. Đột nhiên, ý cười chợt tắt.
Quả nhiên, dù có kích thích cỡ nào, nó cũng không có phản ứng.
Nhưng không sao, nhìn thấy bảo bối của hắn chìm đắm trong dục vọng thì đã đủ rồi.
...
"Nhanh lên, chúng chạy về hướng bên đó."
"Chết tiệt, không ngờ lại để chúng chạy thoát."
"Mau gọi thêm người đi, con bé kia đang có thai chúng chưa chạy xa được đâu."
...
Diệp Thu ôm bụng thống khổ kêu lên.
"A Lăng, cứu em với, em đau quá."
Cố Nhạc Lăng sửng sốt nhìn lại, phát hiện hai chân của Diệp Thu bị bắt đầu rỉ ra dịch ối và máu loãng. Nhất thời, cậu sợ đến mức muốn bật khóc, nhưng lại càng sợ phát ra tiếng động sẽ làm bọn họ phát hiện, đành phải cắn răng, dắt theo Diệp Thu tìm một căn nhà hoang trốn tạm.
Bọn họ đã bị Lâm Chính Nghĩa nhốt hơn 10 tháng, bị dược vật tra tấn trở nên lờ đờ, chậm chạp nhưng vẫn còn nhớ rõ một chuyện chính là phải thoát khỏi tay gã. Nếu không, sớm muộn gì cả hai người cũng sẽ bị hắn đùa bỡn tới chết.
Cơn đau ngày càng dồn dập, Diệp Thu khóc không thành tiếng, cô bé luống cuống không biết phải làm gì. Cố Nhạc Lăng gấp đến đỏ mắt, vụng về dùng quần áo cũ bị vứt bừa bãi dưới mặt đất, lau lau chất dịch dơ bẩn không ngừng chảy ra.
"Ô ô, bên dưới...bên dưới... Có cái gì đó..."
Diệp Thu nức nở, hai tay hoảng loạn như muốn tìm thứ gì đó để dựa vào. Thiếu niên mắt đỏ hoe, chần chờ một chút mới đưa tay ra. Diệp Thu nắm chặt lấy, xem nó như cọng rơm cứu mạng.
...
Trong nhà hoang bỗng nhiên vang lên tiếng khóc nức nở của trẻ con, Lâm Chính Nghĩa đang nổi điên bỗng nhưng dừng chân, nhìn về phía khu dân cư bị bỏ hoang cách đó không xa.
Ban đêm thực lạnh, Cố Nhạc Lăng luống cuống cởi ra áo sơ mi quấn lại đứa nhỏ, ôm trong lòng, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch.
Đứa nhỏ thực gầy yếu, sinh non, nhìn xương xốt và da thịt cũng chưa đến bốn cân, tay chân đều bé tí, nhìn có điểm giống mèo con mới sinh, khô đét, không biết nó có sống nổi qua đêm nay không.
Diệp Thu vẫn còn đang rên rỉ, miệng không ngừng yếu ớt lẩm bẩm.
"Bên dưới có...còn có..."
Phịch một tiếng thật nhẹ, nếu không lắng nghe kĩ sẽ không phát hiện. Cố Nhạc Lăng ôm đứa nhỏ, chậm rãi bò lại đây.
Trên đống vải là một "sinh vật kỳ quái", da thịt đỏ hồng như bị phỏng, chỉ to bằng con chó con, không có tai, đầu thực nhỏ, mũi dẹp lép, lỗ mũi chỉ to hơn lỗ kim một ít, tay chân nó quơ quào như cố gắng tìm lấy không khí để thở.
Là một đứa nhỏ bị dị tật.
Bọn họ đều là trẻ vị thành niên, cơ thể vẫn chưa phát triển hết, lại bị dược vật thúc ép sinh sản, đương nhiên hậu duệ sẽ có vấn đề.
Đứa sau thậm chí còn nhỏ hơn anh trai, đến cả khóc cũng không có lực, chỉ ọ ẹ được mấy tiếng kì quái như thú non sấp hấp hối.
Cố Nhạc Lăng để ca ca xuống, gương mặt trở nên thẫn thờ, có chút mờ mịt.
Sao lại thế này?
Nó sẽ chết sao?
Diệp Thu mệt mỏi đến mức không mở mắt lên nổi, run rẩy hỏi được một câu.
"Là đệ đệ sao?"
Cố Nhạc Lăng lắc đầu, ngây ngốc đáp.
"Là...là muội muội."
Nói là vậy, nhưng hạ thể của nó láng trơn, không lồi không lõm. Cũng không biết là con trai hay con gái.
Cậu run rẩy giơ ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ bé chỉ lớn bằng nụ hoa bồ công anh, tức thì năm ngón tay tựa que tăm tóm chặt lấy ngón tay cậu không buông.
Mặt dù nó rất xấu xí nhưng Cố Nhạc Lăng không hề sợ hãi, chỉ muốn ôm nó một chút, sợ nó cảm thấy lạnh lẽo, rồi cũng sợ mình không cần thận làm nó bị thương.
Làn da của muội muội thực mỏng, mỏng đến mức có thể thấy được mạch máu dưới da.
"Rầm".
Cửa bị đạp vỡ.
Đứa nhỏ được bọc trong áo sơ mi giật mình khóc toáng lên.
Lâm Chính Nghĩa nhìn hai người trước mắt, bỗng nở nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy.
"Bảo bối, em tính mang con của chúng ta đi đâu?"
Cố Nhạc Lăng thét lớn, run rẩy ôm lấy ca ca lùi vào một góc. Bên đây, bọn bảo tiêu đã sớm bắt được Diệp Thu, người vừa mới sinh rất ốm yếu, không có cách nào phản kháng.
Lâm Chính Nghĩa tiến lên vài bước.
"Bảo bối, sao em lại sợ tôi rồi?'
Hắn vẫn luôn, thương yêu Cố Nhạc Lăng kia mà.
Rôm rốp vài tiếng, dưới chân truyền đến xúc cảm mềm mại của da thịt. Hắn nhìn xuống phát hiện thứ mình đang đạp lên là một sinh vật kỳ quái có đủ tay chân,thậm chí nó còn đang giật giật cử động, ghê tởm đến mức Lâm Chính Nghĩa chịu không nổi, đưa chân đá nó qua một bên.
Cố Nhạc Lăng đờ cả người, ánh mắt của thiếu niên dừng lại trên cái đầu nhỏ bị đạp hơi bẹp dí của "muội muội", tay chân nhỏ bé vẫn còn run run một chút theo quán tính rồi từ từ buông thõng.
Cậu gào lên, hai mắt đỏ bừng, trái tim như muốn ngừng đập, lại bị bảo tiêu bắt lại, khoá chặt tay đè xuống đất.
Lâm Chính Nghĩa đoạt lấy đứa nhỏ, mở ra áo sơ mi, thở phào nhẹ nhõm.
"Là con trai. Bảo bối, chúng ta có con trai."
Tiếng thét ngày càng chói tai, Cố Nhạc Lăng như hỏng mất, cổ họng đau đớn nhưng không cách nào dừng lại được, giọng nói ngày càng khản đặc đi rồi đến khi không thể phát ra âm thanh được nữa.
"Không xong rồi ông chủ, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát."
...
"Ma sơ Lý. Bà suy nghĩ cho kỹ đi." - Ma sơ Trương dùng ngón tay quấn vài lọn tóc, ánh mắt ranh mãnh nhìn người đàn bà đang mím chặt môi đối diện.
" Báo cảnh sát bắt tôi cũng tốt." Cô ta mỉm cười, bộ dáng rất thoải mái, tưởng chừng như việc cô ta làm không quá kinh khủng.
" Chỉ sợ..."
"...Trợ cấp của cô nhi viện sẽ bị chính phủ cắt giảm...nhà từ thiện nào cũng sẽ vì cái danh "buôn bán trẻ vị thành niên" này mà tránh xa a..."
"Đến lúc đó..." Ánh mắt ma sơ Trương dừng lại đám nhỏ đang vô tư nô đùa trước mắt.
Ngón tay ma sơ Lý run lên, hướng ma sơ Trương, tê liệt rống giận.
"Cô là súc sinh. Làm ra những chuyện này còn dám uy hiếp tôi!"
Ma sơ Trương lắc đầu.
"Không phải. Tôi chỉ là muốn biết..."
"Ma sơ Lý xem công lý quan trọng... hay đám nhỏ ở đây quan trọng?"
Ma sơ Lý sẽ vì hai đứa trẻ mà bỏ mặc những đứa còn lại?
Không.
Ma sơ Lee Lý không làm điều đó.
Cô ta là người hiểu tính tình của bà hơn ai hết.
"Biết khôn thì nhận lấy tiền bồi thường của Lâm lão gia*, sửa sang nơi này lại một chút."
* Cha của Lâm Chính Nghĩa.
Ma sơ Trương đắc ý rời đi bỏ lại người phụ nữ già suy sụp ngã quỵ xuống đất, đau khổ khóc mắng.
"Súc sinh mà... trời ơi! Tại sao có thể đối với mấy đứa nhỏ như vậy?"
"Súc sinh! Cô là súc sinh."
Cố Nhạc Lăng ngơ ngác đứng nơi cửa, mặc cho ma sơ Lý ôm chặt lấy cậu, không ngừng vừa khóc vừa xin lỗi.
"Là ta có lỗi với con. Đứa nhỏ tội nghiệp. Chúng ta đều là súc sinh."
Bà vén mái tóc hơi bị ướt mồ hôi của cậu qua một bên, run giọng thì thào.
"Chúng ta đi bác sĩ...ma sơ sẽ mang con đi bác sĩ."
Bác sĩ thôi miên có thể giúp thằng bé quên đi những ký ức kinh khủng này.
Cố Nhạc Lăng phải an bình mà lớn lên, không thể mang những thứ đen tối đó đến suốt cuộc đời được.
Còn về phần Diệp Thu, con bé không muốn trở về nơi này nữa, nhận tiền bồi thường liền ôm đứa nhỏ theo ma sơ Lưu đi rồi.
Để chuộc lỗi. Ma sơ Lý mang toàn bộ tiền tiết kiệm bà có được tìm bác sĩ thôi miên.
Chỉ là, di chứng thôi miên khiến cho trí nhớ Cố Nhạc Lăng trở nên mơ hồ.
Có đôi lúc cậu nằm mơ liền thấy vài chuyện rất đáng sợ... nhưng lại vô cùng chân thật.
Đứa bé có làn da đỏ như máu, không có tai, lỗ mũi bẹp, nhoẻn miệng cười nhìn cậu, dang hai tay nhỏ gầy tựa thân bút, nỉ non gọi cậu.
"Ba ba."
...
"Ma sơ xin lỗi. Là lỗi của ta. Năm đó ta nên giao cô ta cho cảnh sát..." - Người phụ nữ già yếu, phủ phục trước đứa trẻ mà mình từng nuôi dưỡng.
Felix nắm chặt tay, ánh mắt đỏ ngầu. Đối với người có ân với anh, anh không thể nặng lời nửa câu.
Nhưng anh không thể chấp nhận nổi.
Cố Nhạc Lăng thật sự quá đáng thương.
Hiện tại, người thì mất tích. Người phụ nữ kia lại tìm đến anh...
Giá như lúc đó cô có thể bóp chết bọn họ ngay tức khắc thì hay biết mấy.
"Tại sao người lại giấu chuyện kinh khủng như vậy... người làm như vậy...". Felix rơi nước mắt. " có công bằng với cậu ấy hay không?"
Ma sơ Lý co người thành một đoàn, trông bà như già thêm mười tuổi, liên tục lẩm bẩm.
"Tiểu Phi, ta xin lỗi. Xin lỗi con. Là ma sơ đã sai, ma sơ có lỗi..."
Felix cắn răng, nghẹn ra một câu.
"Không cần xin lỗi con. Người mà bà nên xin lỗi... là Nhạc Lăng mới đúng."
Ma sơ Lý ngẩn ra một lúc, sau đó ôm mặt... khóc không thành tiếng.
...
Felix lãnh đạm nhìn người phụ nữ ốm yếu, ho khan nằm trên giường.
Khác với những ngày trước, cô không còn ngồi dậy nổi nữa, nhưng tinh thần vẫn còn tốt lắm.
"Ngài đến rồi."
Diệp Thu mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ vui sướng nhìn nam nhân cao lớn đang đứng che hết ánh sáng chiếu vào phòng.
Đã mười năm qua.
Một khoảng thời gian rất lâu, đủ để một đứa trẻ trưởng thành.
"Tôi cứ nghĩ ngài sẽ không đến đây...".
Nói giữa chừng cô lại che miệng ho tiếp, lần này là máu cũng ra theo.
Felix không nói gì, nghĩ đến chuyện người phụ nữ này đã từng sinh con Cố Nhạc Lăng đáy lòng lại nhói lên một chút.
Bàn tay gầy yếu đến lộ cả khớp xương đặt lên cánh tay nhỏ bé của đứa nhỏ đang ngồi cạnh cô.
"A Lăng đâu? Tôi muốn gặp A Lăng.." Hai hốc mắt trũng sâu càng khiến cô trông rất đáng sợ.
Tức thì, toàn thân Felix tỏa ra khí tức lạnh lẽo bức người.
"Không thể. Diệp Thu, hai người vĩnh viễn không gặp nhau mới là tốt nhất."
Diệp Thu không để tâm, chỉ là có chút thất vọng, sờ sờ gương mặt bám đầy bụi bẩn của con mình.
"Không sao a."
"Rốt cuộc, trông tôi bây giờ thật thảm hai..."
"Cả tôi và Nhạc Lăng đều bị đám người đó, hại cho thật thảm."
Felix nổi điên lật bàn. Đồ vật trên bàn cứ thế rơi xuống đất, vỡ tan.
Anh cắn răng, không khống chế được...nước mắt cứ thế lại tuôn ra.
Súc sinh.
Các người đều là súc sinh.
Tại sao lại đối xử với cậu ấy như vậy?
Chúng phải trả giá.
Những kẻ gây ra chuyện này đều phải trả giá.
Diệp Thu thở dài, ôm con trai vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại của nó.
Đứa nhỏ vừa lo sợ vừa tò mò, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang phát cuồng trước mắt, giọng ngây thơ non nớt hỏi mẹ mình.
"Chú ấy bị làm sao vậy?"
Diệp Thu không nói gì, vân vê ngón tay bé nhỏ của con trai, ánh mắt tối lại, trong đầu cô nghĩ cái gì... ai cũng không biết.
Phát tiết một hồi, Felix đã trấn tĩnh hơn nhiều.
"Ngày mai, tôi sẽ đưa tiểu Ca đi."
Anh không để tâm cậu bé kia mẫn cảm, run run ôm chặt lấy Diệp Thu.
"Cô không đủ sức nuôi dưỡng thằng bé nữa, tôi sẽ nhận nó làm con nuôi, cho thằng bé một cuộc sống mới."
Diệp Thu không tỏ vẻ tức giận hay biết ơn, cô nhắm mắt, vuốt ve mái tóc đen nhánh của con trai, thở hắt ra.
"Tôi sắp chết."
"Tôi biết."- Felix không niệm tình liền cắt ngang.
Anh là người hiểu rõ tình trạng của cô ta này hơn ai hết.
"Tiểu Ca không nên ở bên cô, đó là sự thật." Khí thế anh trở nê vô cùng sắc bén, Diệp Thu cũng híp mắt im lặng.
"Hơn nữa, gã chồng bài bạc của cô sẽ đem nó đi bán cho một người giàu có nào đó, tiểu Ca có thể chết trước cô không chừng."
Cuối cùng, tầm mắt của anh lại dừng trên gương mặt tinh tế của tiểu Ca.
"Nên là vậy. Cô không thể giữ lại đứa bé này thêm nữa."
Người rời đi rồi, Diệp Thu mới tỉnh lại, tiểu Ca nắm chặt áo cô, giọng nói có chút sợ sệt.
"Cái chú kia sẽ đưa con đi sao?"
"Con không muốn?" Ả hôn lên đỉnh đầu của cậu bé một cái.
" Đi với cái chú đó, con muốn cái gì cũng được."
Tiểu Ca lắc đầu, tay càng siết chặt vạt áo của cô.
"Nhưng con chỉ muốn sống với mẹ"
Còn lại... bé đều không cần.
Diệp Thu thở dài, đáy mắt trở nên ảm đạm.
Nhưng chính là... Khi cô chết rồi, tiểu Ca sẽ đi về đâu?
...
Cạch.
Bút vẽ lại rơi xuống một lần nữa.
Nụ cười của Mục Thiểm Tây đã có chút phai nhạt, thần sắc lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Nhặt lên." Hắn trầm giọng ra lệnh.
Cố Nhạc Lăng run run, co cứng khớp tay bị đánh đến sưng lên, vụng về nhặt lại cây bút nằm trên mặt đất.
Bút lông di chuyển thành một đường trên giấy vẽ trắng tinh...
Nghuệch ngoạc.
Vụng về.
Cố Nhạc Lăng gấp đến nước mắt đều rơi ra.
Tại sao lại không vẽ được?
Mục Thiểm Tây đã đứng dậy từ lúc nào, áo ngủ không cài lại, để lộ thân thể quyến rũ , tinh mỹ, hai chân thon dài, rắn chắc, quần lót nổi cộm lên một khối khổng lồ.
Hắn bắt lấy tay cậu, âm trầm lên tiếng.
"Tôi làm mẫu xấu lắm sao?"
Cố Nhạc Lăng sợ hãi, lắc đầu, tay run run lại cố phác họa ra một gương mặt mơ hồ.
Tôi vẽ.
Tôi làm được mà.
Không cần đánh tôi.
Răng rắc.
Cố Nhạc Lăng đau đớn hét lên một tiếng, cả người vì đau đớn bất ngờ mà ngã ra khỏi ghế.
Tay của cậu bị hắn phế đi rồi.
"Họa sĩ không vẽ được...khác gì tên tàn phế?"Hắn trầm ngâm vuốt ve gương mặt mơ hồ trong bức tranh, không để ý thiếu niên đau đến gào khóc dưới đất.
"Suy cho cùng... cậu chỉ có một tác dụng thôi."
Mục Thiểm Tây vừa nói vừa đạp đổ giá vẽ tranh, cây bút trong tay cũng bị hắn quăng đi.
Bàn tay tát vào mặt Cố Nhạc Lăng, hắn hứng thú nhìn cậu phát ra tiếng "ân a" vô nghĩa, sợ hãi, cuống cuồng muốn che đi mặt nhưng lại bị cơn đau ở cánh tay hành hạ, không sao xoay sở được.
"Không vẽ cũng không sao." Mục Thiểm Tây lơ đãng nhìn qua gương mặt tái nhợt vì đau của thiếu niên.
"Đêm nay liền trả hết mấy ngày trước cậu còn thiếu tôi đi."
"Có ổn không ma sơ Trương? Con bé đó còn nhỏ quá."
Ma sơ Trương húych hông bà ta một cái.
"200 vạn đó, bà không muốn sao?Con trai bà không cần tiền cưới vợ?"
Ma sơ Lưu nhăn mày, e ngại nói.
"Tôi chỉ sợ ma sơ Lý..."
Người đàn bà đanh đá gạt phắt.
"Bà ta bây giờ còn bận rộn lo cho con trai bị tai nạn ở thành phố D kìa, hơn nữa cô nhi viện đông trẻ con như vậy, mất một con bé sẽ không có gì là lạ đâu, cùng lắm chúng ta ngụy tạo chứng cứ, nói có người nhận nuôi con bé đó rồi."
"Như vậy có được không?"
"Không được cũng phải được. Tôi đã nhận tiền rồi."
...
Diệp Thu đu đưa xích đu, cô bé khẽ nghiên đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
"A Lăng, anh còn buồn sao?"
Cố Nhạc Lăng không nói chuyện được, chỉ gật gật đầu.
Phi Phi thất hứa, được ba mới đón đi rồi, chỉ còn cậu với em gái ở đây mà thôi.
Trong ánh mắt cô bé toát lên một tia ghen ghét nhưng cũng mau giấu đi.
" Không có Phi ca, còn có Thu Thu...và tiểu Tuệ bên cạnh anh nữa, A Lăng phải vui vẻ lên mới được."
Cố Nhạc Lăng ủ rũ gật nhẹ đầu. Bộ dạng thanh tú ngoan ngoãn chọc người yêu thương.
Diệp Thu mỉm cười, nhéo giọng làm nũng.
"Em mỏi chân quá, muốn A Lăng đưa em bay cao cao."
Cố Nhạc Lăng bất đắc dĩ nhìn cô bé, Diệp Thu chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi nhưng còn thích làm nũng hơn tiểu Tuệ.
Nhưng thiếu niên vẫn chiều theo ý Diệp Thu, đưa tay đẩy ghế xích đu, cô bé thích thú nở nụ cười, dưới ánh nắng chiều trông có vẻ thêm vài phần rạng rỡ.
...
Nam nhân híp mắt nhìn đám nhỏ đang ngủ say bên trong, tầm nhìn chợt dừng lại trên gương mặt thanh tuấn hơi nảy nở của thiếu niên đang say ngủ.
"Thằng bé đang mặc áo màu xanh nhạt đằng kia được bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười lăm tuổi." Người đàn bà vội vã lấy lòng.
"Mới mười lăm thôi à?" Người đàn ông ra chiều suy tư.
Cố Nhạc Lăng ngủ say, có lẻ vì thời tiết quá nóng nực nên cơ thể khó chịu, đưa tay vén áo lên trong vô thức, để lộ cái bụng nhỏ trắng nõn.
Lâm Chính Nghĩa hô hấp hơi gấp gáp, ánh mắt càng trở nên đen tối, hắn cười nhẹ.
"Tôi muốn cả nó và cô bé Diệp Thu kia."
Ma sơ Trương sửng sốt, hơi e ngại nói.
"Nhưng thưa ngài, nó là một thằng nhóc bị khuyết tật. Không nói chuyện được."
Ý cười của hắn càng thêm rõ rệt.
Bị câm? Càng tốt.
Như thế có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy.
" Không sao. Nếu mang cả hai người đến cho tôi, bà sẽ được nhận 600 vạn."
Ma sơ Trương run rẩy hết cả hai chân, lắp bắp lặp lại.
"600... 600 vạn?"
"Bà không muốn?"
Ma sơ Trương lắc đầu như trống bỏi.
"Không... không. Tôi nhất định sẽ mang hai đứa nó đến cho ngài."
...
"Cố Nhạc Lăng. Mày lại đây."- Ma sơ Lưu đanh giọng, gương mặt hung thần ác sát kia đi như bay đến gần chỗ cậu bé.
Chát.
Cố Nhạc Lăng bị cái tát làm cho nghiêng mặt sang một bên.
Rất nhanh liền hiện lên một dấu tay đỏ rực trên gò má.
Ma sơ Lưu hùng hổ cầm một chiếc quần ngắn bị ướt ngay phần đáy, quật liên tiếp vào người cậu bé.
"Đây là cái gì? Đây là cái gì?"
Bà ta vô cùng tức giận, ném luôn chiếc quần vào người Cố Nhạc Lăng.
"Ranh con hư đốn. Mày mới bao nhiêu tuổi kia chứ?"
Nói đoạn, bà ta dùng ngón tay nhọn hoắc đâm đâm lên trán cậu.
"Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong, tao thật muốn xem trong đầu mày đang chứa suy nghĩ đen tối gì."
Thân hình Cố Nhạc Lăng gầy yếu, ăn uống không được bao nhiêu, so với mấy đứa trẻ cùng tuổi phát dục chậm hơn, nhưng dạo gần đây, cậu bé bắt đầu dậy thì, hơn nữa biểu hiện còn rất bất bình thường.
Đã liên tục 8 ngày cậu bị mộng t*nh, cơ thể trở nên đau nhức khó chịu, hơn nữa các cũng đã bắt đầu vỡ giọng.
Rất có thể, lần đó bà ta không nhìn lầm...
Ma sơ Trương đã lén bỏ cái gì đó vào trong thức ăn của Cố Nhạc Lăng, hơn nữa còn không phải một lần.
Chẳng lẽ người kia, còn muốn thêm thằng nhóc khuyết tật này.
Bà ta khinh bỉ liếc Cố Nhạc Lăng đang cúi thấp đầu, cát dưới chân bị nước mắt của cậu làm ướt lỗ chỗ.
Nhớ đến bộ dáng lén lút, sợ hãi giấu diếm của Cố Nhạc Lăng, bà ta càng tức điên lên.
Chát.
Lần này là ở trên vai.
Đồ biến thái, ngay cả đàn ông cũng thích nó.
Cố Nhạc Lăng lảo đảo một chút, sợ hãi lùi lại vài bước.
Ma sơ Lý. Sao người vẫn chưa về?
Con sợ lắm...
...
Thiếu niên chỉ mặc mỗi áo sơ mi bị hai nam nhân cường tráng đè xuống đất, tiêm vào dược vật.
Đây đã là mũi thứ năm.
Lâm Chính Nghĩa vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, dưới chân ông ta là Diệp Thu đang nằm co ro dưới sàn nhà lạnh giá, cơ thể chỉ được che phủ bằng một chiếc áo khoác đắc tiền, hai mắt cô bé toát lên vẻ trống rỗng, nhưng gương mặt thì dần dần trở nên ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Dược vật bắt đầu có tác dụng, Cố Nhạc Lăng khó chịu chà xát hai chân thon dài, áo sơ mi trắng đã bị hạ thể dần cứng rắn đội lên thành một gò núi nhỏ.
Thiếu niên thống khổ thở dốc, hai đùi đau nhức muốn chết, xung quanh toàn là dịch trắng nhớp nháp, không biết đã ra lần thứ mấy.
Lâm Chính Nghĩa bước đến xoa đầu cậu, ngữ khí nhẹ nhàng dỗ dành.
"Bé ngoan. Nghe lời."
"Giống như trên tivi, làm lại một lần nữa."
"Nếu không, chú sẽ bóp chết con bé đó."
Dứt lời, bảo tiêu quen thuộc ném Cố Nhạc Lăng gầy yếu lại chỗ Diệp Thu đang nằm bất động, ánh mắt gã toát lên vẻ không đành lòng nhưng cũng mau chóng hồi phục.
Lâm Chính Nghĩa đưa chân đá nhẹ vào phân thân hồng nhạt đang đứng thẳng, ngay lập tức Cố Nhạc Lăng giật bắn người, há hốc miệng kêu ra tiếng.
"Nhạc Lăng không được để Thu Thu chờ đợi nha, như vậy, cháu không phải là một ca ca tốt."
Hắn mỉm cười , tay lại đưa xuống hạ thể của chính mình. Đột nhiên, ý cười chợt tắt.
Quả nhiên, dù có kích thích cỡ nào, nó cũng không có phản ứng.
Nhưng không sao, nhìn thấy bảo bối của hắn chìm đắm trong dục vọng thì đã đủ rồi.
...
"Nhanh lên, chúng chạy về hướng bên đó."
"Chết tiệt, không ngờ lại để chúng chạy thoát."
"Mau gọi thêm người đi, con bé kia đang có thai chúng chưa chạy xa được đâu."
...
Diệp Thu ôm bụng thống khổ kêu lên.
"A Lăng, cứu em với, em đau quá."
Cố Nhạc Lăng sửng sốt nhìn lại, phát hiện hai chân của Diệp Thu bị bắt đầu rỉ ra dịch ối và máu loãng. Nhất thời, cậu sợ đến mức muốn bật khóc, nhưng lại càng sợ phát ra tiếng động sẽ làm bọn họ phát hiện, đành phải cắn răng, dắt theo Diệp Thu tìm một căn nhà hoang trốn tạm.
Bọn họ đã bị Lâm Chính Nghĩa nhốt hơn 10 tháng, bị dược vật tra tấn trở nên lờ đờ, chậm chạp nhưng vẫn còn nhớ rõ một chuyện chính là phải thoát khỏi tay gã. Nếu không, sớm muộn gì cả hai người cũng sẽ bị hắn đùa bỡn tới chết.
Cơn đau ngày càng dồn dập, Diệp Thu khóc không thành tiếng, cô bé luống cuống không biết phải làm gì. Cố Nhạc Lăng gấp đến đỏ mắt, vụng về dùng quần áo cũ bị vứt bừa bãi dưới mặt đất, lau lau chất dịch dơ bẩn không ngừng chảy ra.
"Ô ô, bên dưới...bên dưới... Có cái gì đó..."
Diệp Thu nức nở, hai tay hoảng loạn như muốn tìm thứ gì đó để dựa vào. Thiếu niên mắt đỏ hoe, chần chờ một chút mới đưa tay ra. Diệp Thu nắm chặt lấy, xem nó như cọng rơm cứu mạng.
...
Trong nhà hoang bỗng nhiên vang lên tiếng khóc nức nở của trẻ con, Lâm Chính Nghĩa đang nổi điên bỗng nhưng dừng chân, nhìn về phía khu dân cư bị bỏ hoang cách đó không xa.
Ban đêm thực lạnh, Cố Nhạc Lăng luống cuống cởi ra áo sơ mi quấn lại đứa nhỏ, ôm trong lòng, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch.
Đứa nhỏ thực gầy yếu, sinh non, nhìn xương xốt và da thịt cũng chưa đến bốn cân, tay chân đều bé tí, nhìn có điểm giống mèo con mới sinh, khô đét, không biết nó có sống nổi qua đêm nay không.
Diệp Thu vẫn còn đang rên rỉ, miệng không ngừng yếu ớt lẩm bẩm.
"Bên dưới có...còn có..."
Phịch một tiếng thật nhẹ, nếu không lắng nghe kĩ sẽ không phát hiện. Cố Nhạc Lăng ôm đứa nhỏ, chậm rãi bò lại đây.
Trên đống vải là một "sinh vật kỳ quái", da thịt đỏ hồng như bị phỏng, chỉ to bằng con chó con, không có tai, đầu thực nhỏ, mũi dẹp lép, lỗ mũi chỉ to hơn lỗ kim một ít, tay chân nó quơ quào như cố gắng tìm lấy không khí để thở.
Là một đứa nhỏ bị dị tật.
Bọn họ đều là trẻ vị thành niên, cơ thể vẫn chưa phát triển hết, lại bị dược vật thúc ép sinh sản, đương nhiên hậu duệ sẽ có vấn đề.
Đứa sau thậm chí còn nhỏ hơn anh trai, đến cả khóc cũng không có lực, chỉ ọ ẹ được mấy tiếng kì quái như thú non sấp hấp hối.
Cố Nhạc Lăng để ca ca xuống, gương mặt trở nên thẫn thờ, có chút mờ mịt.
Sao lại thế này?
Nó sẽ chết sao?
Diệp Thu mệt mỏi đến mức không mở mắt lên nổi, run rẩy hỏi được một câu.
"Là đệ đệ sao?"
Cố Nhạc Lăng lắc đầu, ngây ngốc đáp.
"Là...là muội muội."
Nói là vậy, nhưng hạ thể của nó láng trơn, không lồi không lõm. Cũng không biết là con trai hay con gái.
Cậu run rẩy giơ ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ bé chỉ lớn bằng nụ hoa bồ công anh, tức thì năm ngón tay tựa que tăm tóm chặt lấy ngón tay cậu không buông.
Mặt dù nó rất xấu xí nhưng Cố Nhạc Lăng không hề sợ hãi, chỉ muốn ôm nó một chút, sợ nó cảm thấy lạnh lẽo, rồi cũng sợ mình không cần thận làm nó bị thương.
Làn da của muội muội thực mỏng, mỏng đến mức có thể thấy được mạch máu dưới da.
"Rầm".
Cửa bị đạp vỡ.
Đứa nhỏ được bọc trong áo sơ mi giật mình khóc toáng lên.
Lâm Chính Nghĩa nhìn hai người trước mắt, bỗng nở nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy.
"Bảo bối, em tính mang con của chúng ta đi đâu?"
Cố Nhạc Lăng thét lớn, run rẩy ôm lấy ca ca lùi vào một góc. Bên đây, bọn bảo tiêu đã sớm bắt được Diệp Thu, người vừa mới sinh rất ốm yếu, không có cách nào phản kháng.
Lâm Chính Nghĩa tiến lên vài bước.
"Bảo bối, sao em lại sợ tôi rồi?'
Hắn vẫn luôn, thương yêu Cố Nhạc Lăng kia mà.
Rôm rốp vài tiếng, dưới chân truyền đến xúc cảm mềm mại của da thịt. Hắn nhìn xuống phát hiện thứ mình đang đạp lên là một sinh vật kỳ quái có đủ tay chân,thậm chí nó còn đang giật giật cử động, ghê tởm đến mức Lâm Chính Nghĩa chịu không nổi, đưa chân đá nó qua một bên.
Cố Nhạc Lăng đờ cả người, ánh mắt của thiếu niên dừng lại trên cái đầu nhỏ bị đạp hơi bẹp dí của "muội muội", tay chân nhỏ bé vẫn còn run run một chút theo quán tính rồi từ từ buông thõng.
Cậu gào lên, hai mắt đỏ bừng, trái tim như muốn ngừng đập, lại bị bảo tiêu bắt lại, khoá chặt tay đè xuống đất.
Lâm Chính Nghĩa đoạt lấy đứa nhỏ, mở ra áo sơ mi, thở phào nhẹ nhõm.
"Là con trai. Bảo bối, chúng ta có con trai."
Tiếng thét ngày càng chói tai, Cố Nhạc Lăng như hỏng mất, cổ họng đau đớn nhưng không cách nào dừng lại được, giọng nói ngày càng khản đặc đi rồi đến khi không thể phát ra âm thanh được nữa.
"Không xong rồi ông chủ, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát."
...
"Ma sơ Lý. Bà suy nghĩ cho kỹ đi." - Ma sơ Trương dùng ngón tay quấn vài lọn tóc, ánh mắt ranh mãnh nhìn người đàn bà đang mím chặt môi đối diện.
" Báo cảnh sát bắt tôi cũng tốt." Cô ta mỉm cười, bộ dáng rất thoải mái, tưởng chừng như việc cô ta làm không quá kinh khủng.
" Chỉ sợ..."
"...Trợ cấp của cô nhi viện sẽ bị chính phủ cắt giảm...nhà từ thiện nào cũng sẽ vì cái danh "buôn bán trẻ vị thành niên" này mà tránh xa a..."
"Đến lúc đó..." Ánh mắt ma sơ Trương dừng lại đám nhỏ đang vô tư nô đùa trước mắt.
Ngón tay ma sơ Lý run lên, hướng ma sơ Trương, tê liệt rống giận.
"Cô là súc sinh. Làm ra những chuyện này còn dám uy hiếp tôi!"
Ma sơ Trương lắc đầu.
"Không phải. Tôi chỉ là muốn biết..."
"Ma sơ Lý xem công lý quan trọng... hay đám nhỏ ở đây quan trọng?"
Ma sơ Lý sẽ vì hai đứa trẻ mà bỏ mặc những đứa còn lại?
Không.
Ma sơ Lee Lý không làm điều đó.
Cô ta là người hiểu tính tình của bà hơn ai hết.
"Biết khôn thì nhận lấy tiền bồi thường của Lâm lão gia*, sửa sang nơi này lại một chút."
* Cha của Lâm Chính Nghĩa.
Ma sơ Trương đắc ý rời đi bỏ lại người phụ nữ già suy sụp ngã quỵ xuống đất, đau khổ khóc mắng.
"Súc sinh mà... trời ơi! Tại sao có thể đối với mấy đứa nhỏ như vậy?"
"Súc sinh! Cô là súc sinh."
Cố Nhạc Lăng ngơ ngác đứng nơi cửa, mặc cho ma sơ Lý ôm chặt lấy cậu, không ngừng vừa khóc vừa xin lỗi.
"Là ta có lỗi với con. Đứa nhỏ tội nghiệp. Chúng ta đều là súc sinh."
Bà vén mái tóc hơi bị ướt mồ hôi của cậu qua một bên, run giọng thì thào.
"Chúng ta đi bác sĩ...ma sơ sẽ mang con đi bác sĩ."
Bác sĩ thôi miên có thể giúp thằng bé quên đi những ký ức kinh khủng này.
Cố Nhạc Lăng phải an bình mà lớn lên, không thể mang những thứ đen tối đó đến suốt cuộc đời được.
Còn về phần Diệp Thu, con bé không muốn trở về nơi này nữa, nhận tiền bồi thường liền ôm đứa nhỏ theo ma sơ Lưu đi rồi.
Để chuộc lỗi. Ma sơ Lý mang toàn bộ tiền tiết kiệm bà có được tìm bác sĩ thôi miên.
Chỉ là, di chứng thôi miên khiến cho trí nhớ Cố Nhạc Lăng trở nên mơ hồ.
Có đôi lúc cậu nằm mơ liền thấy vài chuyện rất đáng sợ... nhưng lại vô cùng chân thật.
Đứa bé có làn da đỏ như máu, không có tai, lỗ mũi bẹp, nhoẻn miệng cười nhìn cậu, dang hai tay nhỏ gầy tựa thân bút, nỉ non gọi cậu.
"Ba ba."
...
"Ma sơ xin lỗi. Là lỗi của ta. Năm đó ta nên giao cô ta cho cảnh sát..." - Người phụ nữ già yếu, phủ phục trước đứa trẻ mà mình từng nuôi dưỡng.
Felix nắm chặt tay, ánh mắt đỏ ngầu. Đối với người có ân với anh, anh không thể nặng lời nửa câu.
Nhưng anh không thể chấp nhận nổi.
Cố Nhạc Lăng thật sự quá đáng thương.
Hiện tại, người thì mất tích. Người phụ nữ kia lại tìm đến anh...
Giá như lúc đó cô có thể bóp chết bọn họ ngay tức khắc thì hay biết mấy.
"Tại sao người lại giấu chuyện kinh khủng như vậy... người làm như vậy...". Felix rơi nước mắt. " có công bằng với cậu ấy hay không?"
Ma sơ Lý co người thành một đoàn, trông bà như già thêm mười tuổi, liên tục lẩm bẩm.
"Tiểu Phi, ta xin lỗi. Xin lỗi con. Là ma sơ đã sai, ma sơ có lỗi..."
Felix cắn răng, nghẹn ra một câu.
"Không cần xin lỗi con. Người mà bà nên xin lỗi... là Nhạc Lăng mới đúng."
Ma sơ Lý ngẩn ra một lúc, sau đó ôm mặt... khóc không thành tiếng.
...
Felix lãnh đạm nhìn người phụ nữ ốm yếu, ho khan nằm trên giường.
Khác với những ngày trước, cô không còn ngồi dậy nổi nữa, nhưng tinh thần vẫn còn tốt lắm.
"Ngài đến rồi."
Diệp Thu mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ vui sướng nhìn nam nhân cao lớn đang đứng che hết ánh sáng chiếu vào phòng.
Đã mười năm qua.
Một khoảng thời gian rất lâu, đủ để một đứa trẻ trưởng thành.
"Tôi cứ nghĩ ngài sẽ không đến đây...".
Nói giữa chừng cô lại che miệng ho tiếp, lần này là máu cũng ra theo.
Felix không nói gì, nghĩ đến chuyện người phụ nữ này đã từng sinh con Cố Nhạc Lăng đáy lòng lại nhói lên một chút.
Bàn tay gầy yếu đến lộ cả khớp xương đặt lên cánh tay nhỏ bé của đứa nhỏ đang ngồi cạnh cô.
"A Lăng đâu? Tôi muốn gặp A Lăng.." Hai hốc mắt trũng sâu càng khiến cô trông rất đáng sợ.
Tức thì, toàn thân Felix tỏa ra khí tức lạnh lẽo bức người.
"Không thể. Diệp Thu, hai người vĩnh viễn không gặp nhau mới là tốt nhất."
Diệp Thu không để tâm, chỉ là có chút thất vọng, sờ sờ gương mặt bám đầy bụi bẩn của con mình.
"Không sao a."
"Rốt cuộc, trông tôi bây giờ thật thảm hai..."
"Cả tôi và Nhạc Lăng đều bị đám người đó, hại cho thật thảm."
Felix nổi điên lật bàn. Đồ vật trên bàn cứ thế rơi xuống đất, vỡ tan.
Anh cắn răng, không khống chế được...nước mắt cứ thế lại tuôn ra.
Súc sinh.
Các người đều là súc sinh.
Tại sao lại đối xử với cậu ấy như vậy?
Chúng phải trả giá.
Những kẻ gây ra chuyện này đều phải trả giá.
Diệp Thu thở dài, ôm con trai vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại của nó.
Đứa nhỏ vừa lo sợ vừa tò mò, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang phát cuồng trước mắt, giọng ngây thơ non nớt hỏi mẹ mình.
"Chú ấy bị làm sao vậy?"
Diệp Thu không nói gì, vân vê ngón tay bé nhỏ của con trai, ánh mắt tối lại, trong đầu cô nghĩ cái gì... ai cũng không biết.
Phát tiết một hồi, Felix đã trấn tĩnh hơn nhiều.
"Ngày mai, tôi sẽ đưa tiểu Ca đi."
Anh không để tâm cậu bé kia mẫn cảm, run run ôm chặt lấy Diệp Thu.
"Cô không đủ sức nuôi dưỡng thằng bé nữa, tôi sẽ nhận nó làm con nuôi, cho thằng bé một cuộc sống mới."
Diệp Thu không tỏ vẻ tức giận hay biết ơn, cô nhắm mắt, vuốt ve mái tóc đen nhánh của con trai, thở hắt ra.
"Tôi sắp chết."
"Tôi biết."- Felix không niệm tình liền cắt ngang.
Anh là người hiểu rõ tình trạng của cô ta này hơn ai hết.
"Tiểu Ca không nên ở bên cô, đó là sự thật." Khí thế anh trở nê vô cùng sắc bén, Diệp Thu cũng híp mắt im lặng.
"Hơn nữa, gã chồng bài bạc của cô sẽ đem nó đi bán cho một người giàu có nào đó, tiểu Ca có thể chết trước cô không chừng."
Cuối cùng, tầm mắt của anh lại dừng trên gương mặt tinh tế của tiểu Ca.
"Nên là vậy. Cô không thể giữ lại đứa bé này thêm nữa."
Người rời đi rồi, Diệp Thu mới tỉnh lại, tiểu Ca nắm chặt áo cô, giọng nói có chút sợ sệt.
"Cái chú kia sẽ đưa con đi sao?"
"Con không muốn?" Ả hôn lên đỉnh đầu của cậu bé một cái.
" Đi với cái chú đó, con muốn cái gì cũng được."
Tiểu Ca lắc đầu, tay càng siết chặt vạt áo của cô.
"Nhưng con chỉ muốn sống với mẹ"
Còn lại... bé đều không cần.
Diệp Thu thở dài, đáy mắt trở nên ảm đạm.
Nhưng chính là... Khi cô chết rồi, tiểu Ca sẽ đi về đâu?
...
Cạch.
Bút vẽ lại rơi xuống một lần nữa.
Nụ cười của Mục Thiểm Tây đã có chút phai nhạt, thần sắc lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Nhặt lên." Hắn trầm giọng ra lệnh.
Cố Nhạc Lăng run run, co cứng khớp tay bị đánh đến sưng lên, vụng về nhặt lại cây bút nằm trên mặt đất.
Bút lông di chuyển thành một đường trên giấy vẽ trắng tinh...
Nghuệch ngoạc.
Vụng về.
Cố Nhạc Lăng gấp đến nước mắt đều rơi ra.
Tại sao lại không vẽ được?
Mục Thiểm Tây đã đứng dậy từ lúc nào, áo ngủ không cài lại, để lộ thân thể quyến rũ , tinh mỹ, hai chân thon dài, rắn chắc, quần lót nổi cộm lên một khối khổng lồ.
Hắn bắt lấy tay cậu, âm trầm lên tiếng.
"Tôi làm mẫu xấu lắm sao?"
Cố Nhạc Lăng sợ hãi, lắc đầu, tay run run lại cố phác họa ra một gương mặt mơ hồ.
Tôi vẽ.
Tôi làm được mà.
Không cần đánh tôi.
Răng rắc.
Cố Nhạc Lăng đau đớn hét lên một tiếng, cả người vì đau đớn bất ngờ mà ngã ra khỏi ghế.
Tay của cậu bị hắn phế đi rồi.
"Họa sĩ không vẽ được...khác gì tên tàn phế?"Hắn trầm ngâm vuốt ve gương mặt mơ hồ trong bức tranh, không để ý thiếu niên đau đến gào khóc dưới đất.
"Suy cho cùng... cậu chỉ có một tác dụng thôi."
Mục Thiểm Tây vừa nói vừa đạp đổ giá vẽ tranh, cây bút trong tay cũng bị hắn quăng đi.
Bàn tay tát vào mặt Cố Nhạc Lăng, hắn hứng thú nhìn cậu phát ra tiếng "ân a" vô nghĩa, sợ hãi, cuống cuồng muốn che đi mặt nhưng lại bị cơn đau ở cánh tay hành hạ, không sao xoay sở được.
"Không vẽ cũng không sao." Mục Thiểm Tây lơ đãng nhìn qua gương mặt tái nhợt vì đau của thiếu niên.
"Đêm nay liền trả hết mấy ngày trước cậu còn thiếu tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.