Chương 40:
Người Làm Vườn
09/04/2022
"Không. Không phải người này." Thím trung niên nhìn ảnh trong di động rồi lắc đầu, bà huơ huơ tay miêu tả bộ dáng của nam nhân.
"Hắn ta đẹp hơn người này nhiều... là người rất cao." Nói đoạn bà còn chỉ chỉ con trai đứng cạnh mình ước lượng. "Hẳn là cao hơn A Trung nhà tôi mấy cái đầu đi."
Con trai thím trung niên ngại ngùng đứng một bên, thi thỏang lại trộm nhìn Cố Nhật Tuệ, đây là lần đầu tiên trông đời hắn gặp được một cô gái xinh đẹp như thế này.
Thím trung nữ một mực khẳng định, gương mặt của người kia đặc biệt như vậy là sao bà quên được.
"Chắc là người anh trai khác của cô đó... không người này đâu."
Nhưng cô còn người anh nào khác kia chứ?
Sắc mặt của Cố Nhật Tuệ có chút tái xanh, một bộ mất hồn mất vía lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ là Phi Dực." Nói đoạn, cô lại phủ nhận suy đoán của mình. "Không lý nào, Phi Dực là người cẩn thận... anh ấy không thể đưa anh hai đi mà không nói với mình câu nào."
Cố Nhật Tuệ hướng hai mẹ con nói một câu cảm ơn, bất an trong lòng ngày càng rõ ràng, A Trung tốt bụng đưa ra đề nghị.
"Hay là... để tôi tìm người giúp cô."
Sắc mặt Cố Nhật Tuệ có chút tái nhợt, sống lưng lạnh toát, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói không cần. Lúc rời khỏi mới lấy ra di động, mím môi ấn gọi cho Phi Dực.
Cầu trời, người đó là anh.
...
Cái chết của Bí Thư An và Viện trưởng Cố gây náo động không nhỏ, cả hai người đều là quan chức cấp cao của chính phủ, người vừa mất đã khiến phe phái trong cơ quan dậy lên một trận sóng gió.
Thông tin về cái chết của cả hai không hề được đề cập đến truyền thông vì chắn hai người đều có liên quan đến đường dây mua bán chất cấm, nếu phô bày tình trạng rối ren của chính phủ chỉ sợ lòng dân sẽ không còn như trước. Do đó, mọi người chỉ có thể giản lược hình thức, tổ chức họp khẩn, giải quyết vấn đề mà hai tên gây rối này để lại.
Thân là Tổng cục chống tham ô Hối lộ- Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Triệu Thiên Bác sớm muộn cũng thay thế cái ghế của Viện trưởng Cố, tuy nhiên phe phái hai người đối lập, nhiều người tỏ vẻ không đồng tình, ngay chắn chuyện điều tra cũng muốn dây dưa.
Triệu Thiên Bác nhìn một lượt những người ở đây, tuổi tác của họ đều đáng tuổi cha ông của y nhưng cách đối mặt vấn đề quhắn thực khiến người cười chê.
Bí thư Tô "nga" một tiếng, tỏ vẻ "ngươi đang làm mọi chuyện trở nên rắc rối" mà nói.
"Chuyện này liên quan đến bộ mặt của chính phủ, sơ suất một chút, ai cũng không gánh nổi. Tổng cục Triệu, cậu cần gì phải làm mọi thứ phức tạp thêm."
Triệu Thiên Bác nheo mắt, nhận văn kiện từ tay của thư ký đứng cạnh, đặt trước mặt của mọi người, chậm rãi lên tiếng.
"Đây là kết quả nghiệm thi bên pháp y. Bí Thư An và Viện trưởng Cố đều chết do súng giảm thanh. Thời gian tử vong của hai người cách nhau chỉ hai giờ đồng hồ, khả năng hung thủ là người trong nội bộ làm, có thể đặt giả thiết là Viện trưởng Cố tự sát, nhưng tại sao người lái xe lại bị cắt cổ? Đây cũng không thể nói là ông ta cũng muốn tự sát theo ông chủ của mình đi."
"Bí thư Tôn, thứ cho tôi nói thẳng, ngài nói muốn giữ lại bộ mặt cho chính phủ, nhưng lại quên mất hai người này vẫn chịu gia đình. Những người đó... sẽ chịu để yên người thân của họ chết một cách không minh bạch sao?"
"Đến lúc đó, chẳng p là sẽ càng mất mặt hơn sao?".
Hơn nữa còn kéo thêm ba mạng người vô tội đâu.
Khi đội cảnh vệ đến thì xác của tình nhân và con trai của bí thư An đều bị kiến hôi bu đầy, hai mắt bị đục gần như không thấy tròng. Lái xe của Viện trưởng Cố thì bị cắt cổ, dây thanh quản đã đứt... căn bản có gào cũng không ai nghe thấy.
Mi mắt bí thư Tôn hơi run lên, mân môi một hồi không biết phải nói gì.
Cố gia lẫn nhà vợ của bí thư An đều không phải đèn cạn dầu.
Triệu Quang Hồng nhìn cháu trai, cố nén nụ cười đắc ý lại, ánh mắt tự hào vô cùng.
Nghĩ nghĩ một hồi lại không kiếm được cái cớ nào để làm khó Triệu Thiên Bác, bí thư Tôn đành miễn cưỡng cười cười.
"Nói vậy, chuyện này cậu tính thế nào?"
Triệu Thiên Bác không nghĩ cũng người này nhiều lời, ngắn gọn đáp.
"Chuyện lần này cứ để cho tôi phụ trách. Tôi xin hứa sẽ cho mọi người kết quả thỏa đáng."
Mọi người không còn gì để nói, đành sôi nổi tán thành.
Bộ trưởng Ninh nhìn xem phản ứng của mọi người: không có ai phản đối. Thế nên cũng gật đầu, đơn gihắnn kết lại một câu.
"Vậy việc lần này sẽ do Tổng cục Triệu phụ trách."
Thời đến chặn không nổi.
Triệu Thiên Bác căn bản là ăn may thôi!
...
Trạch gia Cố gia.
"Đi... đi... đâu?". Cố Hoằng run rẩy, cổ họng lục cục phát ra âm thanh nghẹn ngào đến khó nghe.
Người phụ nữ bế bé gái trên tay, hoàn toàn không có ý định đỡ ông dậy, ánh mắt hiện lên mấy phần lạnh lùng.
"Trước đây anh rể có ủy thác Hân Hân cho tôi trông chừng, nay anh ấy xảy ra chuyện... Cố lão gia, ngài lại già yếu, chăm sóc đứa nhỏ có phần không tiện, tôi là dì của nó, nhất định sẽ xem nó như con ruột của mình mà nuôi dưỡng."
Hai mắt lão nhân đỏ ngầu, giơ hai tay nhăn nheo như muốn bắt lại đứa nhỏ, hộ sĩ vừa bước vào đã thấy Cố Hoằng nằm dưới đất, hốt hoảng chạy đến đỡ người dậy, sốt ruột lẩm bẩm. "Ngài phải cẩn thận chứ."
Cố Hoằng trợn trừng mắt, thẳng lăng lăng mà nhìn cháu gái, cơ mặt co giật dữ dội, muốn nói câu gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể phát ra thanh âm cạc cạc.
Cháu trai của Cố Hoằng chết non. Cố gia chỉ còn mỗi Cố Việt Hân là huyết mạch duy nhất... lão không thể để đứa nhỏ này cũng đi mất.
Cùng lắm là lớn lên... Hân Hân sinh hài tử... đứa nhỏ mang họ Cố là được.
Tiện nhân kia tính là thứ gì cũng mang cháu gái của lão đi?
Hân Hân rụt cổ nhìn ông nội, vốn dĩ hằng ngày ông nội đối bé không có nửa điểm vui vẻ, hiện tại sắc mặt càng đáng sợ, bé ôm chặt lấy cổ dì, không dám nhìn ông.
Cố Hoằng nhìn người kia cứ thế mang đứa nhỏ đi rồi, lão tức giận đến thái dương đều muốn phình ra, gân xanh trên trán nổi vện, gào khan mấy tiếng liền lên cơn co giật, trợn trắng mắt rồi bất tỉnh.
...
Vòng tròn.
Rồi lại đến một cái vòng tròn.
Cố Nhạc Lăng ngồi ngây ngốc trên giường, dùng tay trái vụng về cầm bút... vẽ ra một mớ hỗn độn. Thiếu niên như chìm đắm vào thế giới của riêng mình, đến nỗi xung quanh có xảy ra chuyện gì cũng lười quan tâm.
Giường nằm bỗng nhiên chùng xuống gương mặt xinh đẹp như được phóng đại, nhẹ nhàng tựa lên hõm vai tiêm gầy, Mục Thiểm Tây khẽ cười một tiếng rồi bất ngờ hôn lên má của thiếu niên một cái.
Âm thanh hút khí của da thịt rất nhỏ nhưng cũng đủ làm nhân tâm nhộn nhạo, thế nhưng người kia chỉ nhíu mày nhìn hắn rồi tiếp tục vẽ... căn bhắnn là không có phhắnn ứng.
Mục Thiểm Tây cũng không có trông mong Cố Nhạc Lăng sẽ làm ra hành động kinh người gì đối với mình, hắn tiếp tục tựa cằm, chăm chú nhìn tờ giấy trên tay Cố Nhạc Lăng, buồn chán phê bình.
"Xấu muốn chết."
Thiếu niên không để tâm hoặc có thể chẳng hiểu hắn nói gì, tiếp tục vẽ đến khi mặt giấy đã đầy hình tròn chất chồng lên nhau.
Bất ngờ, tờ giấy trong tay bị giật đi ném sang một bên, Cố Nhạc Lăng đờ người ra một chút sau đó liền trừng mắt, lên tiếng kháng nghị.
Mục Thiểm Tây cười hì hì, tựa hồ rất hứng khởi quan sát biểu tình thú vị của cậu. Nhưng ngược lại người kia căn bản không có tâm trạng cùng hắn đùa giỡn, con ngươi đen nhánh toát lên chút đề phòng, thấp giọng cảnh cáo hắn đừng chạm vào người cậu.
Nhãi con này tính tình thật kém!
Mục Thiểm Tây không chút để ý, đưa tay muốn bóp bóp gương mặt trắng nõn của cậu liền bị Cố Nhạc Lăng như tiểu dã miêu bắt lấy cánh tay của hắn... nghiến răng cắn thật mạnh.
Mục Thiểm Tây nhíu mày, hắn xùy xùy mấy tiếng cố ý hù dọa cậu buông ra, gương mặt tuấn tú bắt đầu có chút vặn vẹo, gân xanh trên trán hơi nổi lên, nụ cười trở nên méo mó.
Người kia vẫn trơ ra đó, dùng sức càng mạnh, răng nanh đều phải cắm sâu vào thịt non.
"Bảo bối ngoan, không được cắn như thế!" hắn gằn từng tiếng, đưa tay đỡ trán Cố Nhạc Lăng, dùng sức tách thiếu niên ra khỏi cánh tay. Người kia bị ép nhả ra, khóe miệng còn dính chút máu, liên tục lùi về phía sau như mèo con xù lông, thân thể căng cứng, ánh mắt hướng người nam nhân ngồi trên giường có chút kiêng kị lẫn sợ hãi.
Mục Thiểm Tây một mặt nắm lấy cổ chân của cậu đề phòng người ngã xuống giường, mặt khác giơ cánh tay xem xét... không ngờ lại chảy máu thật.
Chậc.
Chảy máu luôn rồi.
Một trận trời đất xoay chuyển. Cố Nhạc Lăng chưa kịp phản ứng đã bị người kéo tay nằm dài trên giường, thân hình mảnh khảnh bị Mục Thiểm Tây hoàn toàn che mất.
Hai người mặt đối mặt, thân thể kề sát, hắn mỉm cười không nói gì, chỉ là đầu gỗi lặng lẽ tách hai chân thon dài của thiếu niên ra, mờ ám hướng hạ thân của cậu đỉnh vài cái...
Thiệt tình, theo bọn đần độn đó chỉ học được cái hư.
Xem ra, hắn phải mất một khohắnng thời gian để dạy dỗ người này ngoan ngoãn trở lại...
...
Cạch.
Triệu Thiên Bác mang vẻ mặt ưu sầu rời khỏi phòng hồi sức, sờ sờ túi mới sực nhớ ra ở bệnh viện không được phép hút thuốc đành rút tay về, đi mấy bước, đến gần nam nhân đứng gần đó, không nói tiếng nào.
Đoàn Ngạc Vân nhìn sắc mặt bạn tốt, quan tâm đưa ra lời hỏi thăm.
"Ông cụ thế nào?"
Thiên Bác xoa ngón tay, chậm rãi trả lời.
"Vẫn ổn, chỉ là nhất thời kích động, tim đập quá nhanh."
Ai biết được khi hắn đưa ông nội đến bệnh viện thăm em họ mới phát hiện người mất tích, vì chuyện này còn cãi nhau với Cố Nhật Tuệ, sau đó sinh khí... mặt mày đỏ bừng...ngất xỉu rồi.
Đoàn Ngạc Vân không biết nên nói thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ lên vai mấy cái an ủi.
"Cậu đừng buồn tiểu Tuệ, cô ấy bên ngoài lạnh lùng như vậy thôi... thật ra là một người sống tình cảm, tâm cũng mềm."
Thiên Bác âm thầm tán thành. Vừa nãy khi đưa ông đến bệnh viện, hắn đã bắt gặp Cố Nhật Tuệ bật khóc... có lẽ vì áy náy đi.
Nói thật, hắn không hề tức giận khi bị thiếu nữ đối xử lạnh nhạt, rốt cuộc em của hắn đã trải qua cơ cực như thế nào, người sống sung sướng từ nhỏ như hắn không có tư cách phán xét nó.
Hơn nữa, hiện tại... Cố Nhạc Lăng mất tích, ai nấy đều lo lắng sốt vó, sinh khí là chuyện thường tình.
"Cô ấy đang ở bên trông với gia gia?". Đoàn Ngạc Vân chỉ chỉ vào phòng bệnh.
Thiên Bác ừ một tiếng, âm thầm đánh giá thái độ quan tâm của Đoàn Ngạc Vân rồi khẽ thở dài một hơi.
Động tâm rồi sao?
Đoàn Ngạc Vân xoa cái mũi bị thuốc sát trùng trong bệnh viện ập vào, giọng mũi nghe có vẻ hơi kỳ quái.
"Cô gái này lớn lên không dễ dàng, hi vọng cậu sau này sẽ đối tốt với cô ấy một chút."
"Đó là đương nhiên."
Đến nỗi vì sao Đoàn Ngạc Vân quan tâm Cố Nhật Tuệ như vậy... hắn cũng không biết... hoặc có thể đã biết nhưng càng không muốn thể hiện ra.
"Dường như Felix có quen biết với tiểu Cố Nhật Tuệ thì phải?." Khi nói, Thiên Bác âm thầm dò thăm biểu tình của Đoàn Ngạc Vân.
Mối quan hệ của ba người này... không đơn thuần là bác sĩ_ bệnh nhân_ người nhà bệnh nhân đi?
Y nhìn Thiên Bác một lúc, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
"Felix chưa nói cho cậu biết sao?"
Thiên Bác có chút mờ mịt.
"Chuyện gì?"
"Cố Nhạc Lăng..."
"Cố Nhạc Lăng là đứa trẻ ở hắn nhi viện mà cậu ta tìm kiếm suốt mấy năm qua."
...
Lâm Tu thở dài nhìn hai người trên giường, thật lòng y không muốn ở lại đây chút nào. Chỉ sợ thiếu gia lên cơn, đùa chết người nên mới đứng ở đây trông chừng, không dám rời nửa bước.
Vừa nãy nghe tiếng động lớn nên mới chạy vào đây xem có chuyện gì không...
Vừa vào cửa liền thấy hắn chủ nhà y tựa như chó điên, tóm lấy cổ của thiếu niên... cắn thật mạnh. Lúc đó hắn ngu cả người, không biết phải làm sao.
Cố Nhạc Lăng oa một tiếng liền khóc lên, tuy nhiên vẫn không ăn thua, duỗi tay túm lấy một mảng tóc trên đầu của Mục Thiểm Tây mà giật mạnh.
Lâm Tu nhìn hai kẻ điên cho nhau thương tổn: ....
Thật không biết nói gì.
Mục Thiểm Tây cắn đến da thiếu nữ bật máu mới chịu dừng lại, hài lòng liếm liếm vệt máu còn đọng bên môi, làm ngơ túm tóc bị giật rớt trên tay của Cố Nhạc Lăng, ôm người vào lòng dỗ dành.
"Biết đau thì lần sau không nên cắn bậy thế nữa nhé. Nào, nào, không khóc."
Cố Nhạc Lăng sinh khí, không buồn đáp trả hắn, chỉ ngốc lăng lăng nhìn dấu răng trên cánh tay, ánh mắt có chút ghét bỏ. Cánh mũi cao cao hơi động động, hít khí vài cái, ấm ức cúi sầm mặt.
Hắn cũng không tiếp tục trêu người nữa, mặc kệ Cố Nhạc Lăng tự kỷ ngồi trong lòng, bàn tay lần mò xuống đùi non bên trong sờ sờ, thầm ước lượng.
So với lúc trước mọc thêm không ít thịt đâu.
Đoán chừng Mục Thiểm Tây cũng muốn đè Cố Nhạc Lăng xuống làm loại chuyện khó miêu thắn kia vài lần, nhưng cũng không thể tỏ vẻ đói khát ngay trước mặt thuộc hạ nên đành thở dài, ánh mắt liếc Lâm Tu đang đứng ở cuối góc.
"Bên ngoài thế nào?"
Lâm Tu lắc đầu: Không tốt lắm, đám chó cảnh vệ đã tìm được xác của Mục Thanh, chính phủ cũng đã ra lệnh truy nã, e là lúc này muốn xuất cảnh cũng khó.
Mục Thiểm Tây a một tiếng, trong lòng cũng đã đoán trước được kết quả thế này nên nội tâm một chút cũng không dao động. Lúc này đây, hắn chỉ muốn vật nhỏ bên cạnh, dù cho có mất mạng... hắn cũng phải lôi người theo cùng.
Vì thế không có tồn tại hối tiếc.
Tìm được Cố Nhạc Lăng đã được coi là may mắn lắm rồi.
Cố Nhạc Lăng hậm hực nhìn cánh tay không ngừng chạm vào tóc mình, tâm lý bài xích, há miệng lại muốn cắn người... nhưng lại sợ hắn trả thù nên chỉ dám cắn nhẹ đỡ giận, cảm giác ngưa ngứa trên da thịt khiến nam nhân thoải mái híp mắt, tùy ý để thiếu niên gặm gặm cánh tay của mình.
"Lâm Tu, cậu đoán... chúng ta có thể rời khỏi đây an toàn không?"
Lâm Tu không biết trhắn lời hắn làm sao, trầm ngâm suy nghĩ, đây là một nan đề.
Thiếu gia có khả năng khiến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Từ lúc y theo chân Mục Thiểm Tây đến hiện tại, chưa bao giờ thấy người này thất thủ.
Nhưng vẫn là lựa chọn không đáp.
Mục Thiểm Tây mỉm cười, không chút áp lực mà đùa giỡn với người trong lòng, chân mày nhếch lên lộ ra biểu tình.
Vì cái gì lại hết mực tin tưởng hắn như vậy?
Là do thái độ thờ ơ của hắn sao?
Cũng phải, nếu hắn sớm trưng ra biểu tình lo sợ thì nói không chừng Lâm Tu cũng sẽ trở nên hoảng loạn theo. Chỉ là, hắn quá bình tĩnh...
Bình tĩnh liền tạo cảm giác an toàn cho người bên cạnh.
Mục Thiểm Tây lắc đầu, thở dài một hơi.
"Tôi không phải thần thánh, cũng có lúc thất thủ. Chỉ là, tôi khác với cậu..."
"Tôi không sợ chết."
Nói đoạn, hắn cười rộ lên, tiếng cười đột ngột làm Cố Nhạc Lăng giật mình, nhả cánh tay ra nhìn hắn đăm đăm.
"Cậu không sợ chết sao?"
Lâm Tu mím môi, tự hỏi: Mình thật sự không sợ chết?
Không, không.
So với ai, y càng trân trọng mạng sống của mình hơn, có lẽ vì thế đối thiếu gia coi mạng sống như cỏ rác nảy sinh ý kính trọng, tín ngưỡng tuyệt đối.
Hẳn là vậy đi.
chân thật.
Hắn mặc kệ Lâm Tu có hiểu lời nói khùng điên gì của mình hay không, hiếm khi thành thật đưa ra lời khuyên.
"Đừng quá tin tưởng vào tôi."
"Nếu không..." hắn nhấc khóe môi, chầm chậm phun ra một câu nguyền rủa.
"Cậu sẽ chết... chết không nhắm mắt, giống như Mục Huyền vậy."
Không có gì là tuyệt đối.
Lòng trung thành đều là thứ đáng vứt đi.
Hắn còn có thể tin ai trong khi chính hắn còn không dám tin tưởng bản thân mình?
Phải.
Bản thân hắn là một tên quái vật. Điều này chưa bao giờ, hắn phủ nhận...
Hành động với suy nghĩ hoàn toàn không thống nhất, đồ vật càng ưa thích càng muốn ra tay hủy hoại. Cố Nhạc Lăng là một ví dụ.
Hơn ai hết, Mục Thiểm Tây hiểu rõ tình trạng của mình. Hắn đang cố gắng chống đỡ chắn cơ thể và giác quan... với một cái đầu hư hỏng nặng nề.
Đó cũng là lý do hắn thích làm tình, làm đến khi cơ thể mệt mỏi thiếp đi... sẽ không còn cảm giác ghê tởm đó nữa.
Người khác làm tình vì nhu cầu thể xác, còn hắn.. điên cuồng tìm bạn tình qua đêm chỉ cố níu giữ ... giới hạn cuối cùng mà hắn sắp vượt qua.
Con quỷ trong hắn ngày càng lớn lên, ngày càng hung hăng. Một ngày nào đó, hắn sẽ không chống đỡ được nữa.
Và cuối cùng cái ngày đó đã đến... ngày mà hắn được gặp Cố Nhạc Lăng.
Người này vô tình... đã mở khóa, giải thoát cho con quỷ... để nó cắn nuốt... cắn nuốt... nhấm nháp hắn.
Mục Thiểm Tây ôn nhu, đặt lên má thiếu niên một nụ hôn nhẹ.
Người này tựa một phép thử, vừa hủy hoại hắn vừa cứu rỗi hắn.
Tổn thương mà Cố Nhạc Lăng phải chịu đựng không hề khiến hắn cảm thấy áy náy, tất chắn chỉ là do số mệnh sắp đặt, người này chú định phải cùng hắn dây dưa chắn đời, dù có chết, cũng phải cùng chết.
Lâm Tu nhìn hai kẻ tâm thần tự liếm vết thương cho nhau, trong lòng vừa xót xa vừa không biết phải nói gì.
Mục Thiểm Tây không để ý thuộc hạ đang suy nghĩ điều gì, sờ sờ phần xương tay vừa mới được phục hồi của Cố Nhạc Lăng, biểu tình bực bội lẩm bẩm.
"Đã đánh gãy, còn nối lại làm gì."
Hắn đang đắn đo có nên phế hết tứ chi của Cố Nhạc Lăng hay không, rốt cuộc dài ra thêm đôi chân chỉ để trốn chạy.
Không tốt chút nào.
Cố Nhạc Lăng hoàn toàn không hiểu người nọ đang nghĩ gì, trí nhớ tựa cá vàng, vừa mới bị khi dễ không lâu đã tùy tiện đưa tay sờ sờ mặt của Mục Thiểm Tây.
Hắn mỉm cười, ánh mắt nhìn thiếu niên hòa ái như trưởng bối nhìn hài tử của mình trở nên hoạt bát, đáng yêu, trong lòng thầm nghĩ: ít nhất cũng phải để lại đôi tay.
Bàn tay to lớn sờ đến hầu kết tinh tế đang chuyển động, chậm rãi thưởng thức. Chỉ là trong nháy mắt, biểu tình của hắn trở nên cứng ngắt.
Lâm Tu nhíu mày, nhìn thiếu niên giây trước còn sinh long hoạt hổ, giây sau thở hổn hển, vô lực nằm trên người của thiếu gia, khóe miệng còn dính "sợi tơ đỏ" dây lên ngực áo trắng tinh của Mục Thiểm Tây, đỏ đến chói mắt vô cùng.
Y thề.
Đây là lần đầu tiên y trông thấy thiếu gia trở nên thất thố như vậy.
Vụng về như một đứa nhỏ.
Sợ sệt nhìn món đồ chơi yêu thích đã bị chính tay mình phá hư.
Muốn sửa chữa... nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Hắn ta đẹp hơn người này nhiều... là người rất cao." Nói đoạn bà còn chỉ chỉ con trai đứng cạnh mình ước lượng. "Hẳn là cao hơn A Trung nhà tôi mấy cái đầu đi."
Con trai thím trung niên ngại ngùng đứng một bên, thi thỏang lại trộm nhìn Cố Nhật Tuệ, đây là lần đầu tiên trông đời hắn gặp được một cô gái xinh đẹp như thế này.
Thím trung nữ một mực khẳng định, gương mặt của người kia đặc biệt như vậy là sao bà quên được.
"Chắc là người anh trai khác của cô đó... không người này đâu."
Nhưng cô còn người anh nào khác kia chứ?
Sắc mặt của Cố Nhật Tuệ có chút tái xanh, một bộ mất hồn mất vía lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ là Phi Dực." Nói đoạn, cô lại phủ nhận suy đoán của mình. "Không lý nào, Phi Dực là người cẩn thận... anh ấy không thể đưa anh hai đi mà không nói với mình câu nào."
Cố Nhật Tuệ hướng hai mẹ con nói một câu cảm ơn, bất an trong lòng ngày càng rõ ràng, A Trung tốt bụng đưa ra đề nghị.
"Hay là... để tôi tìm người giúp cô."
Sắc mặt Cố Nhật Tuệ có chút tái nhợt, sống lưng lạnh toát, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói không cần. Lúc rời khỏi mới lấy ra di động, mím môi ấn gọi cho Phi Dực.
Cầu trời, người đó là anh.
...
Cái chết của Bí Thư An và Viện trưởng Cố gây náo động không nhỏ, cả hai người đều là quan chức cấp cao của chính phủ, người vừa mất đã khiến phe phái trong cơ quan dậy lên một trận sóng gió.
Thông tin về cái chết của cả hai không hề được đề cập đến truyền thông vì chắn hai người đều có liên quan đến đường dây mua bán chất cấm, nếu phô bày tình trạng rối ren của chính phủ chỉ sợ lòng dân sẽ không còn như trước. Do đó, mọi người chỉ có thể giản lược hình thức, tổ chức họp khẩn, giải quyết vấn đề mà hai tên gây rối này để lại.
Thân là Tổng cục chống tham ô Hối lộ- Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Triệu Thiên Bác sớm muộn cũng thay thế cái ghế của Viện trưởng Cố, tuy nhiên phe phái hai người đối lập, nhiều người tỏ vẻ không đồng tình, ngay chắn chuyện điều tra cũng muốn dây dưa.
Triệu Thiên Bác nhìn một lượt những người ở đây, tuổi tác của họ đều đáng tuổi cha ông của y nhưng cách đối mặt vấn đề quhắn thực khiến người cười chê.
Bí thư Tô "nga" một tiếng, tỏ vẻ "ngươi đang làm mọi chuyện trở nên rắc rối" mà nói.
"Chuyện này liên quan đến bộ mặt của chính phủ, sơ suất một chút, ai cũng không gánh nổi. Tổng cục Triệu, cậu cần gì phải làm mọi thứ phức tạp thêm."
Triệu Thiên Bác nheo mắt, nhận văn kiện từ tay của thư ký đứng cạnh, đặt trước mặt của mọi người, chậm rãi lên tiếng.
"Đây là kết quả nghiệm thi bên pháp y. Bí Thư An và Viện trưởng Cố đều chết do súng giảm thanh. Thời gian tử vong của hai người cách nhau chỉ hai giờ đồng hồ, khả năng hung thủ là người trong nội bộ làm, có thể đặt giả thiết là Viện trưởng Cố tự sát, nhưng tại sao người lái xe lại bị cắt cổ? Đây cũng không thể nói là ông ta cũng muốn tự sát theo ông chủ của mình đi."
"Bí thư Tôn, thứ cho tôi nói thẳng, ngài nói muốn giữ lại bộ mặt cho chính phủ, nhưng lại quên mất hai người này vẫn chịu gia đình. Những người đó... sẽ chịu để yên người thân của họ chết một cách không minh bạch sao?"
"Đến lúc đó, chẳng p là sẽ càng mất mặt hơn sao?".
Hơn nữa còn kéo thêm ba mạng người vô tội đâu.
Khi đội cảnh vệ đến thì xác của tình nhân và con trai của bí thư An đều bị kiến hôi bu đầy, hai mắt bị đục gần như không thấy tròng. Lái xe của Viện trưởng Cố thì bị cắt cổ, dây thanh quản đã đứt... căn bản có gào cũng không ai nghe thấy.
Mi mắt bí thư Tôn hơi run lên, mân môi một hồi không biết phải nói gì.
Cố gia lẫn nhà vợ của bí thư An đều không phải đèn cạn dầu.
Triệu Quang Hồng nhìn cháu trai, cố nén nụ cười đắc ý lại, ánh mắt tự hào vô cùng.
Nghĩ nghĩ một hồi lại không kiếm được cái cớ nào để làm khó Triệu Thiên Bác, bí thư Tôn đành miễn cưỡng cười cười.
"Nói vậy, chuyện này cậu tính thế nào?"
Triệu Thiên Bác không nghĩ cũng người này nhiều lời, ngắn gọn đáp.
"Chuyện lần này cứ để cho tôi phụ trách. Tôi xin hứa sẽ cho mọi người kết quả thỏa đáng."
Mọi người không còn gì để nói, đành sôi nổi tán thành.
Bộ trưởng Ninh nhìn xem phản ứng của mọi người: không có ai phản đối. Thế nên cũng gật đầu, đơn gihắnn kết lại một câu.
"Vậy việc lần này sẽ do Tổng cục Triệu phụ trách."
Thời đến chặn không nổi.
Triệu Thiên Bác căn bản là ăn may thôi!
...
Trạch gia Cố gia.
"Đi... đi... đâu?". Cố Hoằng run rẩy, cổ họng lục cục phát ra âm thanh nghẹn ngào đến khó nghe.
Người phụ nữ bế bé gái trên tay, hoàn toàn không có ý định đỡ ông dậy, ánh mắt hiện lên mấy phần lạnh lùng.
"Trước đây anh rể có ủy thác Hân Hân cho tôi trông chừng, nay anh ấy xảy ra chuyện... Cố lão gia, ngài lại già yếu, chăm sóc đứa nhỏ có phần không tiện, tôi là dì của nó, nhất định sẽ xem nó như con ruột của mình mà nuôi dưỡng."
Hai mắt lão nhân đỏ ngầu, giơ hai tay nhăn nheo như muốn bắt lại đứa nhỏ, hộ sĩ vừa bước vào đã thấy Cố Hoằng nằm dưới đất, hốt hoảng chạy đến đỡ người dậy, sốt ruột lẩm bẩm. "Ngài phải cẩn thận chứ."
Cố Hoằng trợn trừng mắt, thẳng lăng lăng mà nhìn cháu gái, cơ mặt co giật dữ dội, muốn nói câu gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể phát ra thanh âm cạc cạc.
Cháu trai của Cố Hoằng chết non. Cố gia chỉ còn mỗi Cố Việt Hân là huyết mạch duy nhất... lão không thể để đứa nhỏ này cũng đi mất.
Cùng lắm là lớn lên... Hân Hân sinh hài tử... đứa nhỏ mang họ Cố là được.
Tiện nhân kia tính là thứ gì cũng mang cháu gái của lão đi?
Hân Hân rụt cổ nhìn ông nội, vốn dĩ hằng ngày ông nội đối bé không có nửa điểm vui vẻ, hiện tại sắc mặt càng đáng sợ, bé ôm chặt lấy cổ dì, không dám nhìn ông.
Cố Hoằng nhìn người kia cứ thế mang đứa nhỏ đi rồi, lão tức giận đến thái dương đều muốn phình ra, gân xanh trên trán nổi vện, gào khan mấy tiếng liền lên cơn co giật, trợn trắng mắt rồi bất tỉnh.
...
Vòng tròn.
Rồi lại đến một cái vòng tròn.
Cố Nhạc Lăng ngồi ngây ngốc trên giường, dùng tay trái vụng về cầm bút... vẽ ra một mớ hỗn độn. Thiếu niên như chìm đắm vào thế giới của riêng mình, đến nỗi xung quanh có xảy ra chuyện gì cũng lười quan tâm.
Giường nằm bỗng nhiên chùng xuống gương mặt xinh đẹp như được phóng đại, nhẹ nhàng tựa lên hõm vai tiêm gầy, Mục Thiểm Tây khẽ cười một tiếng rồi bất ngờ hôn lên má của thiếu niên một cái.
Âm thanh hút khí của da thịt rất nhỏ nhưng cũng đủ làm nhân tâm nhộn nhạo, thế nhưng người kia chỉ nhíu mày nhìn hắn rồi tiếp tục vẽ... căn bhắnn là không có phhắnn ứng.
Mục Thiểm Tây cũng không có trông mong Cố Nhạc Lăng sẽ làm ra hành động kinh người gì đối với mình, hắn tiếp tục tựa cằm, chăm chú nhìn tờ giấy trên tay Cố Nhạc Lăng, buồn chán phê bình.
"Xấu muốn chết."
Thiếu niên không để tâm hoặc có thể chẳng hiểu hắn nói gì, tiếp tục vẽ đến khi mặt giấy đã đầy hình tròn chất chồng lên nhau.
Bất ngờ, tờ giấy trong tay bị giật đi ném sang một bên, Cố Nhạc Lăng đờ người ra một chút sau đó liền trừng mắt, lên tiếng kháng nghị.
Mục Thiểm Tây cười hì hì, tựa hồ rất hứng khởi quan sát biểu tình thú vị của cậu. Nhưng ngược lại người kia căn bản không có tâm trạng cùng hắn đùa giỡn, con ngươi đen nhánh toát lên chút đề phòng, thấp giọng cảnh cáo hắn đừng chạm vào người cậu.
Nhãi con này tính tình thật kém!
Mục Thiểm Tây không chút để ý, đưa tay muốn bóp bóp gương mặt trắng nõn của cậu liền bị Cố Nhạc Lăng như tiểu dã miêu bắt lấy cánh tay của hắn... nghiến răng cắn thật mạnh.
Mục Thiểm Tây nhíu mày, hắn xùy xùy mấy tiếng cố ý hù dọa cậu buông ra, gương mặt tuấn tú bắt đầu có chút vặn vẹo, gân xanh trên trán hơi nổi lên, nụ cười trở nên méo mó.
Người kia vẫn trơ ra đó, dùng sức càng mạnh, răng nanh đều phải cắm sâu vào thịt non.
"Bảo bối ngoan, không được cắn như thế!" hắn gằn từng tiếng, đưa tay đỡ trán Cố Nhạc Lăng, dùng sức tách thiếu niên ra khỏi cánh tay. Người kia bị ép nhả ra, khóe miệng còn dính chút máu, liên tục lùi về phía sau như mèo con xù lông, thân thể căng cứng, ánh mắt hướng người nam nhân ngồi trên giường có chút kiêng kị lẫn sợ hãi.
Mục Thiểm Tây một mặt nắm lấy cổ chân của cậu đề phòng người ngã xuống giường, mặt khác giơ cánh tay xem xét... không ngờ lại chảy máu thật.
Chậc.
Chảy máu luôn rồi.
Một trận trời đất xoay chuyển. Cố Nhạc Lăng chưa kịp phản ứng đã bị người kéo tay nằm dài trên giường, thân hình mảnh khảnh bị Mục Thiểm Tây hoàn toàn che mất.
Hai người mặt đối mặt, thân thể kề sát, hắn mỉm cười không nói gì, chỉ là đầu gỗi lặng lẽ tách hai chân thon dài của thiếu niên ra, mờ ám hướng hạ thân của cậu đỉnh vài cái...
Thiệt tình, theo bọn đần độn đó chỉ học được cái hư.
Xem ra, hắn phải mất một khohắnng thời gian để dạy dỗ người này ngoan ngoãn trở lại...
...
Cạch.
Triệu Thiên Bác mang vẻ mặt ưu sầu rời khỏi phòng hồi sức, sờ sờ túi mới sực nhớ ra ở bệnh viện không được phép hút thuốc đành rút tay về, đi mấy bước, đến gần nam nhân đứng gần đó, không nói tiếng nào.
Đoàn Ngạc Vân nhìn sắc mặt bạn tốt, quan tâm đưa ra lời hỏi thăm.
"Ông cụ thế nào?"
Thiên Bác xoa ngón tay, chậm rãi trả lời.
"Vẫn ổn, chỉ là nhất thời kích động, tim đập quá nhanh."
Ai biết được khi hắn đưa ông nội đến bệnh viện thăm em họ mới phát hiện người mất tích, vì chuyện này còn cãi nhau với Cố Nhật Tuệ, sau đó sinh khí... mặt mày đỏ bừng...ngất xỉu rồi.
Đoàn Ngạc Vân không biết nên nói thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ lên vai mấy cái an ủi.
"Cậu đừng buồn tiểu Tuệ, cô ấy bên ngoài lạnh lùng như vậy thôi... thật ra là một người sống tình cảm, tâm cũng mềm."
Thiên Bác âm thầm tán thành. Vừa nãy khi đưa ông đến bệnh viện, hắn đã bắt gặp Cố Nhật Tuệ bật khóc... có lẽ vì áy náy đi.
Nói thật, hắn không hề tức giận khi bị thiếu nữ đối xử lạnh nhạt, rốt cuộc em của hắn đã trải qua cơ cực như thế nào, người sống sung sướng từ nhỏ như hắn không có tư cách phán xét nó.
Hơn nữa, hiện tại... Cố Nhạc Lăng mất tích, ai nấy đều lo lắng sốt vó, sinh khí là chuyện thường tình.
"Cô ấy đang ở bên trông với gia gia?". Đoàn Ngạc Vân chỉ chỉ vào phòng bệnh.
Thiên Bác ừ một tiếng, âm thầm đánh giá thái độ quan tâm của Đoàn Ngạc Vân rồi khẽ thở dài một hơi.
Động tâm rồi sao?
Đoàn Ngạc Vân xoa cái mũi bị thuốc sát trùng trong bệnh viện ập vào, giọng mũi nghe có vẻ hơi kỳ quái.
"Cô gái này lớn lên không dễ dàng, hi vọng cậu sau này sẽ đối tốt với cô ấy một chút."
"Đó là đương nhiên."
Đến nỗi vì sao Đoàn Ngạc Vân quan tâm Cố Nhật Tuệ như vậy... hắn cũng không biết... hoặc có thể đã biết nhưng càng không muốn thể hiện ra.
"Dường như Felix có quen biết với tiểu Cố Nhật Tuệ thì phải?." Khi nói, Thiên Bác âm thầm dò thăm biểu tình của Đoàn Ngạc Vân.
Mối quan hệ của ba người này... không đơn thuần là bác sĩ_ bệnh nhân_ người nhà bệnh nhân đi?
Y nhìn Thiên Bác một lúc, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
"Felix chưa nói cho cậu biết sao?"
Thiên Bác có chút mờ mịt.
"Chuyện gì?"
"Cố Nhạc Lăng..."
"Cố Nhạc Lăng là đứa trẻ ở hắn nhi viện mà cậu ta tìm kiếm suốt mấy năm qua."
...
Lâm Tu thở dài nhìn hai người trên giường, thật lòng y không muốn ở lại đây chút nào. Chỉ sợ thiếu gia lên cơn, đùa chết người nên mới đứng ở đây trông chừng, không dám rời nửa bước.
Vừa nãy nghe tiếng động lớn nên mới chạy vào đây xem có chuyện gì không...
Vừa vào cửa liền thấy hắn chủ nhà y tựa như chó điên, tóm lấy cổ của thiếu niên... cắn thật mạnh. Lúc đó hắn ngu cả người, không biết phải làm sao.
Cố Nhạc Lăng oa một tiếng liền khóc lên, tuy nhiên vẫn không ăn thua, duỗi tay túm lấy một mảng tóc trên đầu của Mục Thiểm Tây mà giật mạnh.
Lâm Tu nhìn hai kẻ điên cho nhau thương tổn: ....
Thật không biết nói gì.
Mục Thiểm Tây cắn đến da thiếu nữ bật máu mới chịu dừng lại, hài lòng liếm liếm vệt máu còn đọng bên môi, làm ngơ túm tóc bị giật rớt trên tay của Cố Nhạc Lăng, ôm người vào lòng dỗ dành.
"Biết đau thì lần sau không nên cắn bậy thế nữa nhé. Nào, nào, không khóc."
Cố Nhạc Lăng sinh khí, không buồn đáp trả hắn, chỉ ngốc lăng lăng nhìn dấu răng trên cánh tay, ánh mắt có chút ghét bỏ. Cánh mũi cao cao hơi động động, hít khí vài cái, ấm ức cúi sầm mặt.
Hắn cũng không tiếp tục trêu người nữa, mặc kệ Cố Nhạc Lăng tự kỷ ngồi trong lòng, bàn tay lần mò xuống đùi non bên trong sờ sờ, thầm ước lượng.
So với lúc trước mọc thêm không ít thịt đâu.
Đoán chừng Mục Thiểm Tây cũng muốn đè Cố Nhạc Lăng xuống làm loại chuyện khó miêu thắn kia vài lần, nhưng cũng không thể tỏ vẻ đói khát ngay trước mặt thuộc hạ nên đành thở dài, ánh mắt liếc Lâm Tu đang đứng ở cuối góc.
"Bên ngoài thế nào?"
Lâm Tu lắc đầu: Không tốt lắm, đám chó cảnh vệ đã tìm được xác của Mục Thanh, chính phủ cũng đã ra lệnh truy nã, e là lúc này muốn xuất cảnh cũng khó.
Mục Thiểm Tây a một tiếng, trong lòng cũng đã đoán trước được kết quả thế này nên nội tâm một chút cũng không dao động. Lúc này đây, hắn chỉ muốn vật nhỏ bên cạnh, dù cho có mất mạng... hắn cũng phải lôi người theo cùng.
Vì thế không có tồn tại hối tiếc.
Tìm được Cố Nhạc Lăng đã được coi là may mắn lắm rồi.
Cố Nhạc Lăng hậm hực nhìn cánh tay không ngừng chạm vào tóc mình, tâm lý bài xích, há miệng lại muốn cắn người... nhưng lại sợ hắn trả thù nên chỉ dám cắn nhẹ đỡ giận, cảm giác ngưa ngứa trên da thịt khiến nam nhân thoải mái híp mắt, tùy ý để thiếu niên gặm gặm cánh tay của mình.
"Lâm Tu, cậu đoán... chúng ta có thể rời khỏi đây an toàn không?"
Lâm Tu không biết trhắn lời hắn làm sao, trầm ngâm suy nghĩ, đây là một nan đề.
Thiếu gia có khả năng khiến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Từ lúc y theo chân Mục Thiểm Tây đến hiện tại, chưa bao giờ thấy người này thất thủ.
Nhưng vẫn là lựa chọn không đáp.
Mục Thiểm Tây mỉm cười, không chút áp lực mà đùa giỡn với người trong lòng, chân mày nhếch lên lộ ra biểu tình.
Vì cái gì lại hết mực tin tưởng hắn như vậy?
Là do thái độ thờ ơ của hắn sao?
Cũng phải, nếu hắn sớm trưng ra biểu tình lo sợ thì nói không chừng Lâm Tu cũng sẽ trở nên hoảng loạn theo. Chỉ là, hắn quá bình tĩnh...
Bình tĩnh liền tạo cảm giác an toàn cho người bên cạnh.
Mục Thiểm Tây lắc đầu, thở dài một hơi.
"Tôi không phải thần thánh, cũng có lúc thất thủ. Chỉ là, tôi khác với cậu..."
"Tôi không sợ chết."
Nói đoạn, hắn cười rộ lên, tiếng cười đột ngột làm Cố Nhạc Lăng giật mình, nhả cánh tay ra nhìn hắn đăm đăm.
"Cậu không sợ chết sao?"
Lâm Tu mím môi, tự hỏi: Mình thật sự không sợ chết?
Không, không.
So với ai, y càng trân trọng mạng sống của mình hơn, có lẽ vì thế đối thiếu gia coi mạng sống như cỏ rác nảy sinh ý kính trọng, tín ngưỡng tuyệt đối.
Hẳn là vậy đi.
chân thật.
Hắn mặc kệ Lâm Tu có hiểu lời nói khùng điên gì của mình hay không, hiếm khi thành thật đưa ra lời khuyên.
"Đừng quá tin tưởng vào tôi."
"Nếu không..." hắn nhấc khóe môi, chầm chậm phun ra một câu nguyền rủa.
"Cậu sẽ chết... chết không nhắm mắt, giống như Mục Huyền vậy."
Không có gì là tuyệt đối.
Lòng trung thành đều là thứ đáng vứt đi.
Hắn còn có thể tin ai trong khi chính hắn còn không dám tin tưởng bản thân mình?
Phải.
Bản thân hắn là một tên quái vật. Điều này chưa bao giờ, hắn phủ nhận...
Hành động với suy nghĩ hoàn toàn không thống nhất, đồ vật càng ưa thích càng muốn ra tay hủy hoại. Cố Nhạc Lăng là một ví dụ.
Hơn ai hết, Mục Thiểm Tây hiểu rõ tình trạng của mình. Hắn đang cố gắng chống đỡ chắn cơ thể và giác quan... với một cái đầu hư hỏng nặng nề.
Đó cũng là lý do hắn thích làm tình, làm đến khi cơ thể mệt mỏi thiếp đi... sẽ không còn cảm giác ghê tởm đó nữa.
Người khác làm tình vì nhu cầu thể xác, còn hắn.. điên cuồng tìm bạn tình qua đêm chỉ cố níu giữ ... giới hạn cuối cùng mà hắn sắp vượt qua.
Con quỷ trong hắn ngày càng lớn lên, ngày càng hung hăng. Một ngày nào đó, hắn sẽ không chống đỡ được nữa.
Và cuối cùng cái ngày đó đã đến... ngày mà hắn được gặp Cố Nhạc Lăng.
Người này vô tình... đã mở khóa, giải thoát cho con quỷ... để nó cắn nuốt... cắn nuốt... nhấm nháp hắn.
Mục Thiểm Tây ôn nhu, đặt lên má thiếu niên một nụ hôn nhẹ.
Người này tựa một phép thử, vừa hủy hoại hắn vừa cứu rỗi hắn.
Tổn thương mà Cố Nhạc Lăng phải chịu đựng không hề khiến hắn cảm thấy áy náy, tất chắn chỉ là do số mệnh sắp đặt, người này chú định phải cùng hắn dây dưa chắn đời, dù có chết, cũng phải cùng chết.
Lâm Tu nhìn hai kẻ tâm thần tự liếm vết thương cho nhau, trong lòng vừa xót xa vừa không biết phải nói gì.
Mục Thiểm Tây không để ý thuộc hạ đang suy nghĩ điều gì, sờ sờ phần xương tay vừa mới được phục hồi của Cố Nhạc Lăng, biểu tình bực bội lẩm bẩm.
"Đã đánh gãy, còn nối lại làm gì."
Hắn đang đắn đo có nên phế hết tứ chi của Cố Nhạc Lăng hay không, rốt cuộc dài ra thêm đôi chân chỉ để trốn chạy.
Không tốt chút nào.
Cố Nhạc Lăng hoàn toàn không hiểu người nọ đang nghĩ gì, trí nhớ tựa cá vàng, vừa mới bị khi dễ không lâu đã tùy tiện đưa tay sờ sờ mặt của Mục Thiểm Tây.
Hắn mỉm cười, ánh mắt nhìn thiếu niên hòa ái như trưởng bối nhìn hài tử của mình trở nên hoạt bát, đáng yêu, trong lòng thầm nghĩ: ít nhất cũng phải để lại đôi tay.
Bàn tay to lớn sờ đến hầu kết tinh tế đang chuyển động, chậm rãi thưởng thức. Chỉ là trong nháy mắt, biểu tình của hắn trở nên cứng ngắt.
Lâm Tu nhíu mày, nhìn thiếu niên giây trước còn sinh long hoạt hổ, giây sau thở hổn hển, vô lực nằm trên người của thiếu gia, khóe miệng còn dính "sợi tơ đỏ" dây lên ngực áo trắng tinh của Mục Thiểm Tây, đỏ đến chói mắt vô cùng.
Y thề.
Đây là lần đầu tiên y trông thấy thiếu gia trở nên thất thố như vậy.
Vụng về như một đứa nhỏ.
Sợ sệt nhìn món đồ chơi yêu thích đã bị chính tay mình phá hư.
Muốn sửa chữa... nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.