Chương 44:
Người Làm Vườn
15/04/2022
[Đam mỹ - H] Dục bức nan hành bởi GardenerWB
[Đam mỹ - H] Dục bức nan hành
[Đam mỹ - H] Dục bức nan hành bởi GardenerWB
[Đam mỹ - H] Dục bức nan hành
Chương 44
Đã đăng tải (3777 Từ)
Chương 44
Lửa cháy ngày càng nghiêm trọng, đội cảnh vệ bắt buộc phải lùi lại, Triệu Thiên Bác nhìn một màn đỏ rực trước mắt không khỏi siết chặt tay, sắc mặt âm trầm, nghiến răng ken két.
Đội trưởng Lục lấy áo ngoài che mặt, nhăn mặt hướng hắn vội nói.
"Cục trưởng, hay là chúng ta tạm thời lánh vào một nơi an toàn trước, chuyện còn lại cứ để đội cứu hỏa lo liệu."
Ông biết Triệu Thiên Bác đang lo cho người thân, thế nhưng không có kiến thức nghiệp vụ cũng đâu thể nào đâm đầu vào chỗ chết được.
Triệu Thiên Bác không yên lòng, trong lòng âm thầm quyết định muốn đi vào đó cứu người liền liên hệ với đội trưởng lính cứu hỏa, mượn thêm một bộ quần áo phòng cháy, tay mang theo bình phun tự động, đích thân cùng với nhóm lính cứu hỏa tiến vào khu phân xưởng.
...
Bên trái khu chưng cất nhựa đường đã bị cháy gần hết, chỉ còn lại đống tàn dư đổ nát, đội trưởng Lục vừa dập tắt đám cháy còn âm ỉ dưới lớp tro vừa gân cổ gọi người.
"Cố Nhạc Lăng! Cố Nhạc Lăng. Chúng tôi đến đây để cứu cậu. Nếu cậu nghe rõ, xin hãy phát ra tiếng động trả lời."
Không có tiếng đáp trả, mọi người đều sầm mặt, thầm nghĩ em trai của cục trưởng Triệu có lẽ lành ít dữ nhiều rồi.
Triệu Thiên Bác không từ bỏ, hắn chạy đi tìm khắp nơi, mồ hôi tuôn ra như mưa ướt đẫm lưng áo, bên tai là tiếng lục cục của củi khô đang cháy, ồn ào không sao thắn xiết.
Giữa lúc hoảng loạn, một bàn tay đen nhẻm khẽ run rẩy giơ lên dưới đống gỗ đổ nát. Nhanh như cắt, hắn lao đến tóm lấy tay cái người đang bị chôn vùi kia, vui mừng hô lên.
"Nhạc Lăng!"
Đội trưởng Lục nghe thấy tiếng kinh hô của thượng cấp liền vội vã chạy lại đây giúp người một tay, hơn mấy chục người cùng nhau khiêng đám gỗ mục đó vứt đi, kéo người ra...
Không lâu sau, người đã được cứu.
Có điều, nhìn gương mặt thanh tú lạ lẫm trước mắt khiến nụ cười kinh hỉ của Triệu Thiên Bác lại hạ xuống.
Đội trưởng Lục vỗ tay hô lớn.
"Mau mang băng ca lại đây, có người bị thương."
Đỗ Thích được người nâng lên băng ca, toàn thân vô lực, máu chảy đầy mặt, kính mắt đã bị đè bể nên không nhìn rõ trước mắt mình là ai, chỉ có thể cảm giác sống lưng đau nhói như bị ai đó đập gãy.
Ngón tay Triệu Thiên Bác hơi run lên, hai tay ôm đầu, cảm giác thất bại đang len lỏi trong lòng khiến hắn có loại cảm giác thất vọng cùng cực.
Rốt cuộc người đang ở đâu.
Giữa lúc ồn ào như thế, một giọng nói rất đỗi quen thuộc khàn khàn vang lên, vừa hoảng sợ vừa khàn giọng kêu lên.
"Cố Nhạc Lăng... em có nghe tôi nói gì không?"
Triệu Thiên Bác lập tức ngẩng đầu, trước mắt cậu, một nam nhân cao lớn đang ôm một người trong lòng, gương mặt xinh đẹp vốn rất dễ nhìn hiện tại lại vô cùng khó coi, khói đen kết hợp với vẻ mặt vặn vẹo của cậu ta quả thực rất khủng bố, nhưng hiện tại cậu lại không có tâm trạng để ý những thứ vặt vãnh này.
Triệu Thiên Bác run rẩy chạy đến, nhận ra người trong lòng Đoàn Ngạc Niên chính là em họ của mình liền gào lớn.
"Đội trưởng Lục, ra lệnh toàn bộ giải tán, điều động trực trăng cứu hỏa đến đây, chúng ta không thể nán lại ở đây lâu hơn nữa."
Đội trưởng Lục liếc mắt nhìn thấy Cố Nhạc Lăng bất động được người ôm ra, sắc mặt trầm xuống, rất nhanh hô lớn một tiếng "Rõ."
Triệu Thiên Bác cùng Đoàn Ngạc Niên cẩn thận đưa người ra khỏi đám cháy, dù đã tìm được người nhưng trái tim cùa hai người vẫn luôn trong tình trạng lơ lửng, hắn lau sạch vết máu chảy từ miệng đến mũi của Cố Nhạc Lăng đi tránh để nàng bị nghẹt thở, mắt đỏ lừ, khàn giọng rống.
"Sao Nhạc Lăng lại thành ra thế này?"
Đoàn Ngạc Niên run rẩy đáp.
"Từ lúc nãy đến giờ... em ấy vẫn không ngừng như vậy... anh... em sợ."
Gót chân nam nhân bị lửa hun đến sưng phồng, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy bụi bẩn, hạ thân trần trụi, nếu vén lớp áo dơ bẩn kia lên có thể thấy vết thương rướm huyết.
Triệu Thiên Bác nhịn đi xúc động giết người, một tay để sau lưng Đoàn Ngạc Niên như giúp cậu có thêm điểm tựa, mang người lên xe cấp cứu.
...
Cửa xe đóng lại, nhân viên y tế bận rộn chụp ống thở lên cho Cố Nhạc Lăng, một tiếng "xì" vang lên cũng đủ dọa hai người run rẩy, Đoàn Ngạc Niên không nhịn được dựa vào thành xe, sợ hãi bật khóc, hai tay ôm đầu không ngừng nắm lấy đầu tóc của mình vò nát.
Không một ai biết được Đoàn Ngạc Niên đã kinh sợ đến mức nào khi tìm thấy Cố Nhạc Lăng đang nằm giãy dụa trong đám cháy, cơ thể dính đầy đất cát, bên cạnh không có một ai.
Sau đó, sau đó... thiếu niên dường như hít phải một lượng khói lớn, không thể khống chế được ho sặc sục, hơn nữa còn bị áo ngoài dính máu nhớp nháp chặn mất hô hấp, khó khăn hít thở, mắt trợn trợn, tay run rẩy như muốn kéo nó ra ngoài nhưng không còn sức lực... chỉ có thể nằm đó chờ chết.
Nếu không phải Đoàn Ngạc Niên may mắn tìm được người có lẽ thiếu niên đã sớm bị lửa thiêu thành tro.
Lồng ngực của Cố Nhạc Lăng phập phồng với biên độ rất nhẹ, nên cũng chính vì thế làm mọi người càng phát hoảng, y tá trưởng theo xe lấy tay đón lấy hơi thở mỏng manh của thiếu niên, nhíu mày hô lớn mấy tiếng.
"Không xong rồi, mau gọi bác sĩ Trần, người này đã chuyển sang giai đoạn suy hô hấp rồi."
Triệu Thiên Bác đứng phắt dậy, không có một chút ưu nhã gào lên.
"Bác sĩ Trần ở đâu?"
Người được gọi là bác sĩ Trần kia liền nhanh chóng chạy đến, có điều khi kiểm tra tình trạng của Cố Nhạc Lăng xong liền xanh mặt nhìn Triệu Thiên Bác
"Phải chuyển đến bệnh viện Trung ương thôi. Tổn thương quá nghiêm trọng, cơ hội được cứu sống quá thấp."
Ông nói vậy cốt yếu cũng chỉ để chống đỡ được cơn thịnh nộ của Triệu Thiên Bác, tình trạng của người này quá nặng, ông sợ nếu trong quá trình cứu chữa xảy ra tử vong thì toàn bộ lỗi lầm bà phải gánh hết nên đẩy toàn bộ cho Triệu Thiên Bác, mặc cho hắn quyết định.
Y tá trưởng không đồng ý nói.
"Bác sĩ Trần, tình trạng của bệnh nhân không thể kéo dài được lâu, sợ là khi đến được bệnh viện Trung ương thì người đã không còn."
Bác sĩ Trần nhíu mày nhìn mà gắt lên.
"Cô thì biết cái gì? Cậu ta mất máu quá nhiều, hiện tại nếu tiến hành giải phẫu tại đây thì có đủ máu để truyền không?"
"Tốt nhất là chuyển đến bệnh viện Trung Ương, tôi nghe nói đâu giáo sư Normand vừa đến đó điều trị cho bệnh nhân mấy ngày nay, có ngài ấy... Khả năng sống sót sẽ cao hơn biết không?"
Đoàn Ngạc Niên co người ở một góc, ôm đầu không nói gì, chốc chốc cơ thể lại run lên bần bật.
Triệu Thiên Bác như bị ù tai, trong đầu không còn suy nghĩ được gì nữa, hắn quỵ xuống, tay nắm chặt lấy vạt áo dính đầy bụi bẩn của thiếu niên, cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Giữa lúc bầu không khí đang căng thẳng cực độ, một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Đừng chuyển cậu ta đi xa... nên... nên tiến hành giải phẫu tại chỗ thì tốt hơn."
Triệu Thiên Bác ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người thở hổn hển ngồi trên băng ca, trên đầu còn quấn băng, ánh mắt lờ đờ nhìn lại đây.
"cậu là?"
Đỗ Thích ho khan mấy tiếng, lấy danh thiếp từ trong túi áo. Trên đó có ghi hàng chữ rõ ràng: Chủ nhiệm khoa hô hấp và bài tiết_ Đỗ Thích.
Bác sĩ Trần nhướng mày nhìn danh thiếp, lập tức thái độ chuyển biến, ôn hòa chào hỏi với cậu.
"Hóa ra là tiến sĩ Đỗ, trăm nghe không bằng mắt thấy... Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao."
Triệu Thiên Bác như bắt được cọng rơm cứu mạng, hít sâu một hơi, ánh mắt như van xin nhìn Đỗ Thích.
"Cậu có cách?"
Đỗ Thích không để ý đến bác sĩ Trần đang muốn lân la làm quen, rất chuyên nghiệp gật gật đầu, có điều lại động đến vết thương nên gương mặt thanh tú co thành một nắm.
"Tìm người có cùng nhóm máu với cậu ta là được, tôi sẽ tiến hành truyền máu và giải phẫu ngay tại đây. Nếu không có nhóm máu tương thích thì có thể lái xe rẽ sang đường chính đến bệnh viện quân đội khu A , nơi đó cách đây không xa, là nơi tôi đang công tác."
Triệu Thiên Bác chưa kịp trả lời thì Đoàn Ngạc Niên đã bật dậy, hai mắt đỏ ngầu nắm chặt tay của Đỗ Thích, tê liệt hô.
"Em ấy... em ấy thuộc nhóm máu A... Bác sĩ, cầu xin cậu! Nhất định phải cứu sống em ấy."
Đỗ Thích bị y nắm đến phát đau nhưng vẫn cố nhịn, cười ôn hòa trấn an Đoàn Ngạc Niên, sau đó loạng choạng bước xuống băng ca, cúi người xem xét tình trạng của Cố Nhạc Lăng.
Người này coi như may mắn.
Cháy lớn như thế mà vẫn không chết.
"Ở đây ai là người có nhóm máu A?"
Đoàn Ngạc Niên lắc đầu, vì y thân nhóm máu B nên nảy sinh ra loại cảm giác vô lực, không giúp được gì.
Triệu Thiên Bác vội nói.
"Nhóm máu của tôi cũng là A, cậu có thể truyền cho em ấy."
Đỗ Thích gật đầu, hướng bác sĩ phụ tá nhờ vả.
"Phiền dì chuẩn bị giúp cháu thuốc gây tê, ống truyền máu, bông băng và cồn trắng sát trùng...ừm là loại 70 đến 75 độ... còn có thuốc khử khuẩn và chỉ khâu 3mm."
"Kim tiêm và ống truyền máu phải được khử trùng hết."
Bác sĩ Trần gật gật đầu, sau đó lại đứng yên phân phó cho y tá trưởng, thản nhiên nhìn y tá vội vàng mở cửa xe ra ngoài thu thập đồ vật.
Đỗ Thích nheo mắt, đặt tay lên động mạch cổ của Cố Nhạc Lăng, yên lặng thăm dò, sau đó nhíu mày chỉnh lại công suất của máy truyền oxy một chút.
Tiến độ thích hợp, nhịp thở của Cố Nhạc Lăng cũng đều đặn hơn trước.
Ống khí phát ra tiếng liên tục phát ra tiếng phù phù, Đỗ Thích phải cố định đầu của Cố Nhạc Lăng lại để tránh bị lắc lư theo lực đẩy của máy ô xy, thuận tay vuốt nhẹ sống mũi của cậu, quả nhiên máu loãng từ trong hốc mũi lập tức chảy ra.
Đoàn Ngạc Niên khi bế người đi rất vội, do đó khó tránh khỏi sai sót, bị sặc ngược lên mũi hiển nhiên là không tốt.
Là ngộ độc khí CO, may mà đem người ra kịp.
Rõ ràng trời rất nóng nhưng hai người trong xe cảm thấy rất lạnh, lạnh đến run rẩy không ngừng.
...
"Phịch."
Nam nhân thở dốc đỡ người vào một thân cây trốn tạm ở đó, y ngẩng đầu nhìn trực thăng không ngừng phun nước xối xhắn xuống mặt đất, thầm đưa ngón giữa nhạo báng họ.
Tch.
"L? Cậu có ở đó không?"
Nam nhân tóc bạc phủi phủi bụi đất trên áo, chỉnh chỉnh lại tai nghe rồi nói.
"Tôi đây."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng rè rè, có lẽ tín hiệu không tốt lắm.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Người được gọi là L bắt đầu ngồi xổm, đưa tay bóc một mhắnnh da bị cháy rụi của người phụ nữ vứt xuống đất, thhắnn nhiên đáp.
"Hắn mạng tốt. Không chết được. Chỉ có điều..."
"Lần sau ngài gặp lại hắn, chắc chắn sẽ nhận không ra đâu."
L đứng dậy, nhìn đám cháy đã được dập tắt nhàn nhạt nói.
"V thì không may được như hắn, cậu ta ấy hả... nổ tung rồi."
"Được rồi, Franky an toàn là chuyện tốt. Cậu mau đưa người lên chuyên cơ, tối nay sẽ xuất phát."
L liếc nhìn nam nhân đã bị cháy đen, nếu cậu ta không cử động còn tưởng đâu rằng đây là cái xác bị đốt khét.
"Tôi e rằng không được rồi. Với tình trạng của cậu ta hiện tại... đi xa sẽ mất mạng như chơi đấy."
....
Phi Dực chậm rãi mở mắt, cảm giác uể oải lập tức ập đến khiến anh phải choáng váng đưa tay xoa trán mấy lần, anh nhìn Tiết Hưng đang bận rộn loay hoay bên kia mơ miệng hỏi mới phát hiện giọng nói của mình có hơi khàn.
"Tiết Hưng ca, tôi ngủ được bao lâu rồi?"
Tiết Hưng nghe thấy tiếng của cậu có chút giật mình liền quay lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh."
Thấy vẻ mặt Phi Dực hiện lên sự khó hiểu, hắn ngạc nhiên hỏi.
"Cậu không nhớ gì hết sao?"
Phi Dực lắc đầu, cậu chỉ nhớ chắnm thấy cơ thể kiệt sức cùng cực, muốn ngủ một giấc thật ngon, kết quả lại ngủ đến lúc nào cũng không hay.
"Cậu đang kiểm tra cho mấy đứa nhỏ thì bị ngất đi, khiến mọi người hốt hoảng một phen."
Phi Dực ngẩn ra một lúc, sau đó thở dài: ra là vậy.
Mặc dù có hơi mệt nhưng ngồi dậy vẫn không thành vấn đề, Tiết Hưng múc ra một bát cháo còn bốc khói nghi ngút, cẩn thận mang đến cho Phi Dực, chu đáo dặn dò.
"Cẩn thận, nóng đấy."
Phi Dực nói câu cảm ơn, trong lòng là một mảnh ấm áp tràn dâng, anh đón nhận lấy bát cháu, dùng thìa khuấy thịt cháo chìm ở dưới đáy lên. Hơi nóng bốc lên khiến anh thanh tỉnh không ít.
Cháo nóng đi vào dạ dày khiến có cơ thể cậu nhẹ nhõm không ít, mùi vị rất vừa miệng, cảm giác đắng chát trong miệng cũng tan đi rất nhiều. Không bao lâu, bát cháo lớn đã vơi hơn phân nửa.
"Tiết ca, anh thật giỏi. Đến cháo cũng có thể nấu ngon như vầy."
Tiết Hưng nghe vậy liền mỉm cười lắc đầu.
"Không phả tôi, là Cố Nhật Tuệ làm đấy."
Phi Dực hơi sửng sốt,sau đó cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng.
Quả thực Cố Nhật Tuệ trưởng thành hơn trước đây rất nhiều, không còn hay hành động bồng bột, đã học được cách chấp nhận mọi chuyện xhắny ra...
Anh nên nói gì đây?
Cố Nhật Tuệ được như hiện tại là may mắn hay bất hạnh của em ấy?
Phi Dực đưa một thìa cháo lên trước miệng, chậm rãi thổi.
"Tiểu Tuệ đang ở đâu?"
"Nó nhờ tôi mang cháo đến cho cậu liền đi thăm Đoàn Đoàn rồi."
Gương mặt vốn tuấn tú lãnh đạm giờ lại thấp thoáng nụ cười, điều này quả thực làm tâm hồn anh được an ủi không ít.
Cuối cùng thì Tiểu Ca nhà anh cũng được mọi người thương yêu.
Nhũ danh cũng là do Cố Nhật Tuệ đặt cho thằng bé, đủ để hiểu cô yêu thương nó đến mức nào.
Có lẽ là vì gương mặt của Tiểu Ca quá giống Cố Nhạc Lăng thế nên trong tiềm thức của mọi người tự động sinh ra loại cảm giác thân quen tự bao giờ, không cảm thấy khó chịu khi xuất hiện một đứa nhỏ gọi họ là bác, là cậu.
Tiểu Ca lại quá mức hiểu chuyện, có thể thâm tâm sẽ có cảm giác lạ lẫm nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn gọi người thân, có lẽ là vì bé cảm giác được... những người này sẽ đối với bé thật tốt.
Vì đồng thời, họ cũng là người thân của "ba".
Phi Dực thầm cản ơn bản thân trước đây đã quyết định đưa đứa nhỏ về đây, trả lại nơi nó thuộc về.
Huyết mạch là thứ thiêng liêng mà con người khó thể nào cắt bỏ, anh tin sau này mọi chuyện sẽ đi theo quỹ đạo vốn có của nó.
"Tiết Hưng ca... Tiết Hưng ca.."
Tiết Hưng nhìn thấy y có chút ngạc nhiên.
"Thiên Dĩnh, có chuyện gì sao?"
Thanh niên tóc vàng chóe mang vẻ mặt hớt hhắni vừa mới chạy đến, tay vịn cửa thở hổn hển.
"anh trai của em... đã tìm được em họ rồi."
Bát cháo trên tay của Phi Dực suýt đổ hết ra ngoài. Tiết Hưng chưa kịp phản ứng ra sao thì anh đã nhanh chóng vọt ra ngoài, còn không quên nắm lấy Thiên Dĩnh lôi đi, gằn giọng nói.
"Triệu Thiên Bác đang ở đâu?"
...
Phòng phân tích & đối chiếu xét nghiệm.
Đội trưởng Lục không ngừng đi đi lại lại trên hành lang, thỉnh thoảng lại cứ nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia, theo phản xạ liền đưa tay sờ túi nhưng chợt nhìn thấy áp phích dán "Cấm hút thuốc" nên lại thôi.
"Đội trưởng Lục.". Một nhóm người mặc áo blouse trắng từ bên trong bước ra ngoài hướng ông chào hỏi.
Đội trưởng Lục sốt sắng tiến lại đây, gật gật đầu, chà xát tay vội hỏi.
"Kết quả thế nào?"
Bạch Gia Dương ôm trong ngực một sấp giấy báo cáo đưa cho ông xem, giọng điệu bình tĩnh trae lời.
"Kết quả phân tích cho thấy, ba mươi hai mẫu vật chúng ta thu về có khoảng tám mẫu trùng khớp với DNA của Mục Thần Bắc."
"Điều này chứng tỏ Mục Thiểm Tây có thể đã chết."
Khả năng cậu ta bị nổ tung vẫn là rất cao.
Đội trưởng Lục xem qua một lượt, có phần hiểu phần không, ông ngẩng đầu nhìn Bạch Gia Dương.
"Còn có người khác sao?"
Bạch Gia Dương gật gật đầu.
"Theo kết quhắn phân tích là vậy. Ngoại trừ tám mẫu trùng khớp kia, có khảong 24 mẫu biệt lập hoàn toàn, chia thành 2 nhóm, hai nạn nhân này vẫn chưa xác định được là ai."
Đội trưởng Lục mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai y, ngữ khí sảng khoái mà nói.
"Lần này tiểu Dương của chúng ta lại lập công rồi. Chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết nhé!"
Không cần biết như thế nào, Mục Thiểm Tây chết đã là tin mừng đối với bọn họ.
Về phần Mục gia vẫn phải thông báo một tiếng, dù sao cũng phải cho họ một cái giao đãi.
...
Tiểu Ca có chút mơ hồ, người đang nằm bên trong chính là ba ruột của bé sao?
Là người đã sinh ra bé?
Tiểu Ca rất muốn được nhìn thấy ba, nhưng cửa kính quá cao... bé không thể với tới... Ánh mắt chạm phải đôi mắt đỏ lừ của Cố Nhật Tuệ liền hiểu chuyện từ bỏ, bàn tay nhỏ sắp chạm đến vạt áo của cô cũng rụt về.
Phải rồi, mọi người đang rất buồn.
Bé không thể gây phiền thêm.
Đứa nhỏ cúi đầu, mặc dù đang ở giữa một nhóm người nhưng lại có loại cảm giác cô đơn khó thể giải thích.
Bất chợt, Tiểu Ca cảm thấy cơ thể của mình nhẹ hẳn đi, bé hốt hohắnng quay đầu lại mới biệt người đang nhấc bé lên chính là chú kỳ quái... người mà mấy ngày nay đều nhìn bé với vẻ mặt rất kỳ lạ.
Đoàn Ngạc Niên không để ý đến hoang mang của đứa nhỏ, y ôm nó đến gần cửa kính hơn một chút, độ cao vừa đủ, có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong. Bất chợt, y lại nhẹ giọng nói với đứa nhỏ.
"Thấy gì không? Người nằm ở bên trong, chính là ba của cháu."
Tiểu Ca ngẩn người, bàn tay nhỏ bé áp sát mặt kính, không ngừng chạm vào hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, ngón tay mềm mại hơi run lên, hốc mắt đỏ bừng, trái tim đập hối hả như muốn nhảy ra ngoài.
Bên trong.
Ba đang ở bên trong.
Txxxxx... Txxxxxx...
Đoàn Ngạc Niên âu yếm vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng tựa như một người cha.
"Khi ba của cháu tỉnh lại, gặp được cháu, chắc hẳn cậu ấy sẽ rất vui."
"Tiểu Ca là một đứa trẻ ngoan, mọi người rất yêu quý cháu, nhất là ba của cháu. Cậu ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi cháu."
Không bị ghét bỏ?
Bé không bị ba ghét bỏ?
Uất ức từ lâu như được một dòng suối mát rửa sạch, có cái gì đó âm thầm mọc rễ trong lòng. Tiểu Ca run lên, mím môi để tiếng khóc không bật ra ngoài nhưng nước mắt lại rơi xuống trước rồi, bé rất muốn... rất muốn người ở bên trong mau chóng tỉnh lại, có thể ôm bé, nói với bé rằng... người ấy không hề ghét bỏ bé.
Đứa nhỏ dù có hiểu chuyện đến đâu thì lúc này đây nó cũng không thể giấu đi cảm xúc chân thật của mình.
Tiểu Ca áp trán vào tấm kính, nước mắt to bằng hạt đậu thi nhau chảy xuống, khóc nức nở gọi.
"Ba ba."
...
"Xin nghỉ việc?". Tiết Hưng sững sờ một lúc như không thể tin vào tai mình.
Nhân viên tên Tiểu Ninh gật đầu xác nhận, nghi hoặc nhìn hắn.
"Là từ hôm mà anh xin nghỉ ba ngày, cậu ấy đã nộp đơn cho quản lý, nói là muốn về quê phụng dưỡng bố mẹ. anh thân với cậu ấy như vậy mà không nghe được tin gì sao?"
Nhìn bộ dạng thất lạc hồn phách của hắn, Tiểu Ninh lo lắng hỏi thăm.
"Giữa hai người xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Sắc mặt Tiết Hưng có chút tái nhợt, ngón tay dừng trên bàn phím bất chợt co lại giữa chừng, không biết nên gõ ra từ gì.
Đầu óc của hắn hiện tại đang rất hỗn loạn, trong đầu chỉ có một giọng nói liên tục gào thét lặp đi lặp lại.
"Cậu ta bỏ đi rồi. Đó là lỗi của mày."
Tiết Hưng ôm đầu, mi mày cau chặt, nghiến răng tự nhủ với bản thân.
Không phải.
Đó không phải là lỗi của hắn.
Cậu ta là đồ không biết xấu hổ.
Ít nhất cũng biết tự giác rời khỏi.
_____
Truyện Tính phí
Thử dùng gói Cao cấp
Tải Ứng Dụng
Ngôn ngữ
Các tác giả
|
Kinh Doanh
Công việc
Báo chí
Điều khoản
Bảo mật
Accessibility
Trợ giúp
© 2022 Wattpad
[Đam mỹ - H] Dục bức nan hành
[Đam mỹ - H] Dục bức nan hành bởi GardenerWB
[Đam mỹ - H] Dục bức nan hành
Chương 44
Đã đăng tải (3777 Từ)
Chương 44
Lửa cháy ngày càng nghiêm trọng, đội cảnh vệ bắt buộc phải lùi lại, Triệu Thiên Bác nhìn một màn đỏ rực trước mắt không khỏi siết chặt tay, sắc mặt âm trầm, nghiến răng ken két.
Đội trưởng Lục lấy áo ngoài che mặt, nhăn mặt hướng hắn vội nói.
"Cục trưởng, hay là chúng ta tạm thời lánh vào một nơi an toàn trước, chuyện còn lại cứ để đội cứu hỏa lo liệu."
Ông biết Triệu Thiên Bác đang lo cho người thân, thế nhưng không có kiến thức nghiệp vụ cũng đâu thể nào đâm đầu vào chỗ chết được.
Triệu Thiên Bác không yên lòng, trong lòng âm thầm quyết định muốn đi vào đó cứu người liền liên hệ với đội trưởng lính cứu hỏa, mượn thêm một bộ quần áo phòng cháy, tay mang theo bình phun tự động, đích thân cùng với nhóm lính cứu hỏa tiến vào khu phân xưởng.
...
Bên trái khu chưng cất nhựa đường đã bị cháy gần hết, chỉ còn lại đống tàn dư đổ nát, đội trưởng Lục vừa dập tắt đám cháy còn âm ỉ dưới lớp tro vừa gân cổ gọi người.
"Cố Nhạc Lăng! Cố Nhạc Lăng. Chúng tôi đến đây để cứu cậu. Nếu cậu nghe rõ, xin hãy phát ra tiếng động trả lời."
Không có tiếng đáp trả, mọi người đều sầm mặt, thầm nghĩ em trai của cục trưởng Triệu có lẽ lành ít dữ nhiều rồi.
Triệu Thiên Bác không từ bỏ, hắn chạy đi tìm khắp nơi, mồ hôi tuôn ra như mưa ướt đẫm lưng áo, bên tai là tiếng lục cục của củi khô đang cháy, ồn ào không sao thắn xiết.
Giữa lúc hoảng loạn, một bàn tay đen nhẻm khẽ run rẩy giơ lên dưới đống gỗ đổ nát. Nhanh như cắt, hắn lao đến tóm lấy tay cái người đang bị chôn vùi kia, vui mừng hô lên.
"Nhạc Lăng!"
Đội trưởng Lục nghe thấy tiếng kinh hô của thượng cấp liền vội vã chạy lại đây giúp người một tay, hơn mấy chục người cùng nhau khiêng đám gỗ mục đó vứt đi, kéo người ra...
Không lâu sau, người đã được cứu.
Có điều, nhìn gương mặt thanh tú lạ lẫm trước mắt khiến nụ cười kinh hỉ của Triệu Thiên Bác lại hạ xuống.
Đội trưởng Lục vỗ tay hô lớn.
"Mau mang băng ca lại đây, có người bị thương."
Đỗ Thích được người nâng lên băng ca, toàn thân vô lực, máu chảy đầy mặt, kính mắt đã bị đè bể nên không nhìn rõ trước mắt mình là ai, chỉ có thể cảm giác sống lưng đau nhói như bị ai đó đập gãy.
Ngón tay Triệu Thiên Bác hơi run lên, hai tay ôm đầu, cảm giác thất bại đang len lỏi trong lòng khiến hắn có loại cảm giác thất vọng cùng cực.
Rốt cuộc người đang ở đâu.
Giữa lúc ồn ào như thế, một giọng nói rất đỗi quen thuộc khàn khàn vang lên, vừa hoảng sợ vừa khàn giọng kêu lên.
"Cố Nhạc Lăng... em có nghe tôi nói gì không?"
Triệu Thiên Bác lập tức ngẩng đầu, trước mắt cậu, một nam nhân cao lớn đang ôm một người trong lòng, gương mặt xinh đẹp vốn rất dễ nhìn hiện tại lại vô cùng khó coi, khói đen kết hợp với vẻ mặt vặn vẹo của cậu ta quả thực rất khủng bố, nhưng hiện tại cậu lại không có tâm trạng để ý những thứ vặt vãnh này.
Triệu Thiên Bác run rẩy chạy đến, nhận ra người trong lòng Đoàn Ngạc Niên chính là em họ của mình liền gào lớn.
"Đội trưởng Lục, ra lệnh toàn bộ giải tán, điều động trực trăng cứu hỏa đến đây, chúng ta không thể nán lại ở đây lâu hơn nữa."
Đội trưởng Lục liếc mắt nhìn thấy Cố Nhạc Lăng bất động được người ôm ra, sắc mặt trầm xuống, rất nhanh hô lớn một tiếng "Rõ."
Triệu Thiên Bác cùng Đoàn Ngạc Niên cẩn thận đưa người ra khỏi đám cháy, dù đã tìm được người nhưng trái tim cùa hai người vẫn luôn trong tình trạng lơ lửng, hắn lau sạch vết máu chảy từ miệng đến mũi của Cố Nhạc Lăng đi tránh để nàng bị nghẹt thở, mắt đỏ lừ, khàn giọng rống.
"Sao Nhạc Lăng lại thành ra thế này?"
Đoàn Ngạc Niên run rẩy đáp.
"Từ lúc nãy đến giờ... em ấy vẫn không ngừng như vậy... anh... em sợ."
Gót chân nam nhân bị lửa hun đến sưng phồng, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy bụi bẩn, hạ thân trần trụi, nếu vén lớp áo dơ bẩn kia lên có thể thấy vết thương rướm huyết.
Triệu Thiên Bác nhịn đi xúc động giết người, một tay để sau lưng Đoàn Ngạc Niên như giúp cậu có thêm điểm tựa, mang người lên xe cấp cứu.
...
Cửa xe đóng lại, nhân viên y tế bận rộn chụp ống thở lên cho Cố Nhạc Lăng, một tiếng "xì" vang lên cũng đủ dọa hai người run rẩy, Đoàn Ngạc Niên không nhịn được dựa vào thành xe, sợ hãi bật khóc, hai tay ôm đầu không ngừng nắm lấy đầu tóc của mình vò nát.
Không một ai biết được Đoàn Ngạc Niên đã kinh sợ đến mức nào khi tìm thấy Cố Nhạc Lăng đang nằm giãy dụa trong đám cháy, cơ thể dính đầy đất cát, bên cạnh không có một ai.
Sau đó, sau đó... thiếu niên dường như hít phải một lượng khói lớn, không thể khống chế được ho sặc sục, hơn nữa còn bị áo ngoài dính máu nhớp nháp chặn mất hô hấp, khó khăn hít thở, mắt trợn trợn, tay run rẩy như muốn kéo nó ra ngoài nhưng không còn sức lực... chỉ có thể nằm đó chờ chết.
Nếu không phải Đoàn Ngạc Niên may mắn tìm được người có lẽ thiếu niên đã sớm bị lửa thiêu thành tro.
Lồng ngực của Cố Nhạc Lăng phập phồng với biên độ rất nhẹ, nên cũng chính vì thế làm mọi người càng phát hoảng, y tá trưởng theo xe lấy tay đón lấy hơi thở mỏng manh của thiếu niên, nhíu mày hô lớn mấy tiếng.
"Không xong rồi, mau gọi bác sĩ Trần, người này đã chuyển sang giai đoạn suy hô hấp rồi."
Triệu Thiên Bác đứng phắt dậy, không có một chút ưu nhã gào lên.
"Bác sĩ Trần ở đâu?"
Người được gọi là bác sĩ Trần kia liền nhanh chóng chạy đến, có điều khi kiểm tra tình trạng của Cố Nhạc Lăng xong liền xanh mặt nhìn Triệu Thiên Bác
"Phải chuyển đến bệnh viện Trung ương thôi. Tổn thương quá nghiêm trọng, cơ hội được cứu sống quá thấp."
Ông nói vậy cốt yếu cũng chỉ để chống đỡ được cơn thịnh nộ của Triệu Thiên Bác, tình trạng của người này quá nặng, ông sợ nếu trong quá trình cứu chữa xảy ra tử vong thì toàn bộ lỗi lầm bà phải gánh hết nên đẩy toàn bộ cho Triệu Thiên Bác, mặc cho hắn quyết định.
Y tá trưởng không đồng ý nói.
"Bác sĩ Trần, tình trạng của bệnh nhân không thể kéo dài được lâu, sợ là khi đến được bệnh viện Trung ương thì người đã không còn."
Bác sĩ Trần nhíu mày nhìn mà gắt lên.
"Cô thì biết cái gì? Cậu ta mất máu quá nhiều, hiện tại nếu tiến hành giải phẫu tại đây thì có đủ máu để truyền không?"
"Tốt nhất là chuyển đến bệnh viện Trung Ương, tôi nghe nói đâu giáo sư Normand vừa đến đó điều trị cho bệnh nhân mấy ngày nay, có ngài ấy... Khả năng sống sót sẽ cao hơn biết không?"
Đoàn Ngạc Niên co người ở một góc, ôm đầu không nói gì, chốc chốc cơ thể lại run lên bần bật.
Triệu Thiên Bác như bị ù tai, trong đầu không còn suy nghĩ được gì nữa, hắn quỵ xuống, tay nắm chặt lấy vạt áo dính đầy bụi bẩn của thiếu niên, cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Giữa lúc bầu không khí đang căng thẳng cực độ, một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Đừng chuyển cậu ta đi xa... nên... nên tiến hành giải phẫu tại chỗ thì tốt hơn."
Triệu Thiên Bác ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người thở hổn hển ngồi trên băng ca, trên đầu còn quấn băng, ánh mắt lờ đờ nhìn lại đây.
"cậu là?"
Đỗ Thích ho khan mấy tiếng, lấy danh thiếp từ trong túi áo. Trên đó có ghi hàng chữ rõ ràng: Chủ nhiệm khoa hô hấp và bài tiết_ Đỗ Thích.
Bác sĩ Trần nhướng mày nhìn danh thiếp, lập tức thái độ chuyển biến, ôn hòa chào hỏi với cậu.
"Hóa ra là tiến sĩ Đỗ, trăm nghe không bằng mắt thấy... Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao."
Triệu Thiên Bác như bắt được cọng rơm cứu mạng, hít sâu một hơi, ánh mắt như van xin nhìn Đỗ Thích.
"Cậu có cách?"
Đỗ Thích không để ý đến bác sĩ Trần đang muốn lân la làm quen, rất chuyên nghiệp gật gật đầu, có điều lại động đến vết thương nên gương mặt thanh tú co thành một nắm.
"Tìm người có cùng nhóm máu với cậu ta là được, tôi sẽ tiến hành truyền máu và giải phẫu ngay tại đây. Nếu không có nhóm máu tương thích thì có thể lái xe rẽ sang đường chính đến bệnh viện quân đội khu A , nơi đó cách đây không xa, là nơi tôi đang công tác."
Triệu Thiên Bác chưa kịp trả lời thì Đoàn Ngạc Niên đã bật dậy, hai mắt đỏ ngầu nắm chặt tay của Đỗ Thích, tê liệt hô.
"Em ấy... em ấy thuộc nhóm máu A... Bác sĩ, cầu xin cậu! Nhất định phải cứu sống em ấy."
Đỗ Thích bị y nắm đến phát đau nhưng vẫn cố nhịn, cười ôn hòa trấn an Đoàn Ngạc Niên, sau đó loạng choạng bước xuống băng ca, cúi người xem xét tình trạng của Cố Nhạc Lăng.
Người này coi như may mắn.
Cháy lớn như thế mà vẫn không chết.
"Ở đây ai là người có nhóm máu A?"
Đoàn Ngạc Niên lắc đầu, vì y thân nhóm máu B nên nảy sinh ra loại cảm giác vô lực, không giúp được gì.
Triệu Thiên Bác vội nói.
"Nhóm máu của tôi cũng là A, cậu có thể truyền cho em ấy."
Đỗ Thích gật đầu, hướng bác sĩ phụ tá nhờ vả.
"Phiền dì chuẩn bị giúp cháu thuốc gây tê, ống truyền máu, bông băng và cồn trắng sát trùng...ừm là loại 70 đến 75 độ... còn có thuốc khử khuẩn và chỉ khâu 3mm."
"Kim tiêm và ống truyền máu phải được khử trùng hết."
Bác sĩ Trần gật gật đầu, sau đó lại đứng yên phân phó cho y tá trưởng, thản nhiên nhìn y tá vội vàng mở cửa xe ra ngoài thu thập đồ vật.
Đỗ Thích nheo mắt, đặt tay lên động mạch cổ của Cố Nhạc Lăng, yên lặng thăm dò, sau đó nhíu mày chỉnh lại công suất của máy truyền oxy một chút.
Tiến độ thích hợp, nhịp thở của Cố Nhạc Lăng cũng đều đặn hơn trước.
Ống khí phát ra tiếng liên tục phát ra tiếng phù phù, Đỗ Thích phải cố định đầu của Cố Nhạc Lăng lại để tránh bị lắc lư theo lực đẩy của máy ô xy, thuận tay vuốt nhẹ sống mũi của cậu, quả nhiên máu loãng từ trong hốc mũi lập tức chảy ra.
Đoàn Ngạc Niên khi bế người đi rất vội, do đó khó tránh khỏi sai sót, bị sặc ngược lên mũi hiển nhiên là không tốt.
Là ngộ độc khí CO, may mà đem người ra kịp.
Rõ ràng trời rất nóng nhưng hai người trong xe cảm thấy rất lạnh, lạnh đến run rẩy không ngừng.
...
"Phịch."
Nam nhân thở dốc đỡ người vào một thân cây trốn tạm ở đó, y ngẩng đầu nhìn trực thăng không ngừng phun nước xối xhắn xuống mặt đất, thầm đưa ngón giữa nhạo báng họ.
Tch.
"L? Cậu có ở đó không?"
Nam nhân tóc bạc phủi phủi bụi đất trên áo, chỉnh chỉnh lại tai nghe rồi nói.
"Tôi đây."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng rè rè, có lẽ tín hiệu không tốt lắm.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Người được gọi là L bắt đầu ngồi xổm, đưa tay bóc một mhắnnh da bị cháy rụi của người phụ nữ vứt xuống đất, thhắnn nhiên đáp.
"Hắn mạng tốt. Không chết được. Chỉ có điều..."
"Lần sau ngài gặp lại hắn, chắc chắn sẽ nhận không ra đâu."
L đứng dậy, nhìn đám cháy đã được dập tắt nhàn nhạt nói.
"V thì không may được như hắn, cậu ta ấy hả... nổ tung rồi."
"Được rồi, Franky an toàn là chuyện tốt. Cậu mau đưa người lên chuyên cơ, tối nay sẽ xuất phát."
L liếc nhìn nam nhân đã bị cháy đen, nếu cậu ta không cử động còn tưởng đâu rằng đây là cái xác bị đốt khét.
"Tôi e rằng không được rồi. Với tình trạng của cậu ta hiện tại... đi xa sẽ mất mạng như chơi đấy."
....
Phi Dực chậm rãi mở mắt, cảm giác uể oải lập tức ập đến khiến anh phải choáng váng đưa tay xoa trán mấy lần, anh nhìn Tiết Hưng đang bận rộn loay hoay bên kia mơ miệng hỏi mới phát hiện giọng nói của mình có hơi khàn.
"Tiết Hưng ca, tôi ngủ được bao lâu rồi?"
Tiết Hưng nghe thấy tiếng của cậu có chút giật mình liền quay lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh."
Thấy vẻ mặt Phi Dực hiện lên sự khó hiểu, hắn ngạc nhiên hỏi.
"Cậu không nhớ gì hết sao?"
Phi Dực lắc đầu, cậu chỉ nhớ chắnm thấy cơ thể kiệt sức cùng cực, muốn ngủ một giấc thật ngon, kết quả lại ngủ đến lúc nào cũng không hay.
"Cậu đang kiểm tra cho mấy đứa nhỏ thì bị ngất đi, khiến mọi người hốt hoảng một phen."
Phi Dực ngẩn ra một lúc, sau đó thở dài: ra là vậy.
Mặc dù có hơi mệt nhưng ngồi dậy vẫn không thành vấn đề, Tiết Hưng múc ra một bát cháo còn bốc khói nghi ngút, cẩn thận mang đến cho Phi Dực, chu đáo dặn dò.
"Cẩn thận, nóng đấy."
Phi Dực nói câu cảm ơn, trong lòng là một mảnh ấm áp tràn dâng, anh đón nhận lấy bát cháu, dùng thìa khuấy thịt cháo chìm ở dưới đáy lên. Hơi nóng bốc lên khiến anh thanh tỉnh không ít.
Cháo nóng đi vào dạ dày khiến có cơ thể cậu nhẹ nhõm không ít, mùi vị rất vừa miệng, cảm giác đắng chát trong miệng cũng tan đi rất nhiều. Không bao lâu, bát cháo lớn đã vơi hơn phân nửa.
"Tiết ca, anh thật giỏi. Đến cháo cũng có thể nấu ngon như vầy."
Tiết Hưng nghe vậy liền mỉm cười lắc đầu.
"Không phả tôi, là Cố Nhật Tuệ làm đấy."
Phi Dực hơi sửng sốt,sau đó cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng.
Quả thực Cố Nhật Tuệ trưởng thành hơn trước đây rất nhiều, không còn hay hành động bồng bột, đã học được cách chấp nhận mọi chuyện xhắny ra...
Anh nên nói gì đây?
Cố Nhật Tuệ được như hiện tại là may mắn hay bất hạnh của em ấy?
Phi Dực đưa một thìa cháo lên trước miệng, chậm rãi thổi.
"Tiểu Tuệ đang ở đâu?"
"Nó nhờ tôi mang cháo đến cho cậu liền đi thăm Đoàn Đoàn rồi."
Gương mặt vốn tuấn tú lãnh đạm giờ lại thấp thoáng nụ cười, điều này quả thực làm tâm hồn anh được an ủi không ít.
Cuối cùng thì Tiểu Ca nhà anh cũng được mọi người thương yêu.
Nhũ danh cũng là do Cố Nhật Tuệ đặt cho thằng bé, đủ để hiểu cô yêu thương nó đến mức nào.
Có lẽ là vì gương mặt của Tiểu Ca quá giống Cố Nhạc Lăng thế nên trong tiềm thức của mọi người tự động sinh ra loại cảm giác thân quen tự bao giờ, không cảm thấy khó chịu khi xuất hiện một đứa nhỏ gọi họ là bác, là cậu.
Tiểu Ca lại quá mức hiểu chuyện, có thể thâm tâm sẽ có cảm giác lạ lẫm nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn gọi người thân, có lẽ là vì bé cảm giác được... những người này sẽ đối với bé thật tốt.
Vì đồng thời, họ cũng là người thân của "ba".
Phi Dực thầm cản ơn bản thân trước đây đã quyết định đưa đứa nhỏ về đây, trả lại nơi nó thuộc về.
Huyết mạch là thứ thiêng liêng mà con người khó thể nào cắt bỏ, anh tin sau này mọi chuyện sẽ đi theo quỹ đạo vốn có của nó.
"Tiết Hưng ca... Tiết Hưng ca.."
Tiết Hưng nhìn thấy y có chút ngạc nhiên.
"Thiên Dĩnh, có chuyện gì sao?"
Thanh niên tóc vàng chóe mang vẻ mặt hớt hhắni vừa mới chạy đến, tay vịn cửa thở hổn hển.
"anh trai của em... đã tìm được em họ rồi."
Bát cháo trên tay của Phi Dực suýt đổ hết ra ngoài. Tiết Hưng chưa kịp phản ứng ra sao thì anh đã nhanh chóng vọt ra ngoài, còn không quên nắm lấy Thiên Dĩnh lôi đi, gằn giọng nói.
"Triệu Thiên Bác đang ở đâu?"
...
Phòng phân tích & đối chiếu xét nghiệm.
Đội trưởng Lục không ngừng đi đi lại lại trên hành lang, thỉnh thoảng lại cứ nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia, theo phản xạ liền đưa tay sờ túi nhưng chợt nhìn thấy áp phích dán "Cấm hút thuốc" nên lại thôi.
"Đội trưởng Lục.". Một nhóm người mặc áo blouse trắng từ bên trong bước ra ngoài hướng ông chào hỏi.
Đội trưởng Lục sốt sắng tiến lại đây, gật gật đầu, chà xát tay vội hỏi.
"Kết quả thế nào?"
Bạch Gia Dương ôm trong ngực một sấp giấy báo cáo đưa cho ông xem, giọng điệu bình tĩnh trae lời.
"Kết quả phân tích cho thấy, ba mươi hai mẫu vật chúng ta thu về có khoảng tám mẫu trùng khớp với DNA của Mục Thần Bắc."
"Điều này chứng tỏ Mục Thiểm Tây có thể đã chết."
Khả năng cậu ta bị nổ tung vẫn là rất cao.
Đội trưởng Lục xem qua một lượt, có phần hiểu phần không, ông ngẩng đầu nhìn Bạch Gia Dương.
"Còn có người khác sao?"
Bạch Gia Dương gật gật đầu.
"Theo kết quhắn phân tích là vậy. Ngoại trừ tám mẫu trùng khớp kia, có khảong 24 mẫu biệt lập hoàn toàn, chia thành 2 nhóm, hai nạn nhân này vẫn chưa xác định được là ai."
Đội trưởng Lục mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai y, ngữ khí sảng khoái mà nói.
"Lần này tiểu Dương của chúng ta lại lập công rồi. Chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết nhé!"
Không cần biết như thế nào, Mục Thiểm Tây chết đã là tin mừng đối với bọn họ.
Về phần Mục gia vẫn phải thông báo một tiếng, dù sao cũng phải cho họ một cái giao đãi.
...
Tiểu Ca có chút mơ hồ, người đang nằm bên trong chính là ba ruột của bé sao?
Là người đã sinh ra bé?
Tiểu Ca rất muốn được nhìn thấy ba, nhưng cửa kính quá cao... bé không thể với tới... Ánh mắt chạm phải đôi mắt đỏ lừ của Cố Nhật Tuệ liền hiểu chuyện từ bỏ, bàn tay nhỏ sắp chạm đến vạt áo của cô cũng rụt về.
Phải rồi, mọi người đang rất buồn.
Bé không thể gây phiền thêm.
Đứa nhỏ cúi đầu, mặc dù đang ở giữa một nhóm người nhưng lại có loại cảm giác cô đơn khó thể giải thích.
Bất chợt, Tiểu Ca cảm thấy cơ thể của mình nhẹ hẳn đi, bé hốt hohắnng quay đầu lại mới biệt người đang nhấc bé lên chính là chú kỳ quái... người mà mấy ngày nay đều nhìn bé với vẻ mặt rất kỳ lạ.
Đoàn Ngạc Niên không để ý đến hoang mang của đứa nhỏ, y ôm nó đến gần cửa kính hơn một chút, độ cao vừa đủ, có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong. Bất chợt, y lại nhẹ giọng nói với đứa nhỏ.
"Thấy gì không? Người nằm ở bên trong, chính là ba của cháu."
Tiểu Ca ngẩn người, bàn tay nhỏ bé áp sát mặt kính, không ngừng chạm vào hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, ngón tay mềm mại hơi run lên, hốc mắt đỏ bừng, trái tim đập hối hả như muốn nhảy ra ngoài.
Bên trong.
Ba đang ở bên trong.
Txxxxx... Txxxxxx...
Đoàn Ngạc Niên âu yếm vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng tựa như một người cha.
"Khi ba của cháu tỉnh lại, gặp được cháu, chắc hẳn cậu ấy sẽ rất vui."
"Tiểu Ca là một đứa trẻ ngoan, mọi người rất yêu quý cháu, nhất là ba của cháu. Cậu ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi cháu."
Không bị ghét bỏ?
Bé không bị ba ghét bỏ?
Uất ức từ lâu như được một dòng suối mát rửa sạch, có cái gì đó âm thầm mọc rễ trong lòng. Tiểu Ca run lên, mím môi để tiếng khóc không bật ra ngoài nhưng nước mắt lại rơi xuống trước rồi, bé rất muốn... rất muốn người ở bên trong mau chóng tỉnh lại, có thể ôm bé, nói với bé rằng... người ấy không hề ghét bỏ bé.
Đứa nhỏ dù có hiểu chuyện đến đâu thì lúc này đây nó cũng không thể giấu đi cảm xúc chân thật của mình.
Tiểu Ca áp trán vào tấm kính, nước mắt to bằng hạt đậu thi nhau chảy xuống, khóc nức nở gọi.
"Ba ba."
...
"Xin nghỉ việc?". Tiết Hưng sững sờ một lúc như không thể tin vào tai mình.
Nhân viên tên Tiểu Ninh gật đầu xác nhận, nghi hoặc nhìn hắn.
"Là từ hôm mà anh xin nghỉ ba ngày, cậu ấy đã nộp đơn cho quản lý, nói là muốn về quê phụng dưỡng bố mẹ. anh thân với cậu ấy như vậy mà không nghe được tin gì sao?"
Nhìn bộ dạng thất lạc hồn phách của hắn, Tiểu Ninh lo lắng hỏi thăm.
"Giữa hai người xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Sắc mặt Tiết Hưng có chút tái nhợt, ngón tay dừng trên bàn phím bất chợt co lại giữa chừng, không biết nên gõ ra từ gì.
Đầu óc của hắn hiện tại đang rất hỗn loạn, trong đầu chỉ có một giọng nói liên tục gào thét lặp đi lặp lại.
"Cậu ta bỏ đi rồi. Đó là lỗi của mày."
Tiết Hưng ôm đầu, mi mày cau chặt, nghiến răng tự nhủ với bản thân.
Không phải.
Đó không phải là lỗi của hắn.
Cậu ta là đồ không biết xấu hổ.
Ít nhất cũng biết tự giác rời khỏi.
_____
Truyện Tính phí
Thử dùng gói Cao cấp
Tải Ứng Dụng
Ngôn ngữ
Các tác giả
|
Kinh Doanh
Công việc
Báo chí
Điều khoản
Bảo mật
Accessibility
Trợ giúp
© 2022 Wattpad
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.