Chương 35: (H) Mất Khống Chế
Người Làm Vườn
08/04/2022
Trong căn phòng tối đen như mực chỉ có tiếng rên rỉ sắc tình như ma âm quẩn quanh, màn hình nhấp nháy liên tục, hình ảnh xuất hiện trên đó dâm dục đến mức người nhìn thấy đều phải ngừng thở.
Vòng eo mảnh khảnh bị đôi tay hữu lực kìm chặt, phân thân thô tráng liên tục ra vào cửa huyệt chín rục, một đoạn lại một đoạn cứ biến mất rồi lại xuất hiện từ cánh mông. Người dưới thân có vẻ rất đau đớn, chắn đoạn băng đều khóc rất thảm thiết, có đoạn người phía trên dùng lực quá mạnh, cậu ta bị thúc đến mức ho khan, bị chính nước miếng của mình làm cho sặc.
Mục Thiểm Tây lười biếng nằm trên sofa, chân dài còn dư ra một đoạn, quần đã mở khóa kéo, ngón tay mang theo vết chai chậm rãi xoa nắn phân thân đang trướng lên của mình, hơi thở của hắn vẫn còn đều đặn, chỉ là đôi mắt đã bắt đầu nổi lên dục vọng.
Đôi mắt của hắn vẫn dán lên màn hình, chăm chú nhìn hai thân hắnnh đang kịch liệt làm tình trên đó.
Người kia bị cưỡng hiếp đến chân đều run lên, thân thể trắng nõn không ngừng đung đưa theo chuyển động của hắn. Hai mắt thiếu niên dại ra, hơi thở rối loạn đến cùng cực, bị Mục Thiểm Tây đỉnh đến kêu "ân nha... ân nha" liên tục.
Hắn nhớ làn da mềm mại của Cố Nhạc Lăng.
Nhớ tiếng rên rỉ đau đớn vừa đáng thương vừa gợi tình của cậu.
Nhớ tiểu huyệt ấm áp, khít khao ôm chặt lấy hắn mỗi khi hắn tiến vào.
Hắn nhớ cơ thể trẻ trung, xinh đẹp của cậu đến phát điên.
Dục vọng ngày càng dâng cao, hơi thở của Mục Thiểm Tây dần dần trở nên rối loạn, vùng bụng liên tục phập phồng, tay phải càng chuyển động nhanh hơn, phân thân sừng sững bị tuốt mạnh đến mức vừa đau vừa sướng.
"A."
Trên màn hình, Mục Thiểm Tây đã hơi cong người, xuất ra. Cố Nhạc Lăng thừa nhận toàn bộ tinh dịch nóng hổi hắn phóng thích vào cơ thể của mình, thiếu niên bị cảm giác khuất nhục này hành hạ đến tựa hồ sắp hỏng mất, tay nhỏ không ngừng vò nghiến ga giường, khổ sở thét lên.
Tưởng chừng còn chìm đắm trong dư vị cao trào, nam nhân kia nằm đè lên Cố Nhạc Lăng, nhắm mắt thở dốc, phân thân to lớn vẫn chưa rút ra, chậm rãi ép ra tinh dịch đặc sệt.
Phụt.
Một chân của Mục Thiểm Tây vì hành động mất đi khống chế của hắn mà rơi xuống đất, híp mắt nhìn chính bản thân trong màn hình đã dựng Cố Nhạc Lăng ngồi dậy, bắt chước tư thế xi tiểu hài nhi mà xuyên xỏ một lần nữa.
Thật thích.
A.
Hắn thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, kích tình qua đi mới đưa tay lấy khăn giấy lau sạch hạ thể nhớp nháp.
Chung quy là... vẫn không bằng người thật.
Từ lúc ra tù tới nay hắn đã không ngừng tìm kiếm người kia rồi, tuy nhiên vẫn chưa tìm được.
Đầu của hắn đang đau nhức kịch liệt.
Thật khó chịu.
Con mẹ nó, hắn muốn làm tình.
Làm tình đến khi nào mệt đến thiếp đi, không cần suy nghĩ gì nữa.
Hắn cần Cố Nhạc Lăng.
Mục Thiểm Tây liếm khóe môi, cổ họng liên tục phát ra tiếng ùng ục thèm muốn, nhìn cái người bị thao đến nước mắt giàn giụa trên màn hình lại bắt đầu cứng lên một lần nữa.
Lần tới bắt được người...
Nên làm ở đâu?
Ban công?
Nhà tắm?
Bàn làm việc?
Chà. Có rất nhiều lựa chọn.
Đinh đinh.
Màn hình điện nhấp nháy phát sáng, Mục Thiểm Tây lười biếng không thèm nhấc lên, cứ mở loa lớn rồi nằm im một chỗ.
"Chuyện gì?"
Giọng nói bên kia rất hoảng loạn.
"Thiếu gia, không hay rồi. Cảnh sát phát hiện chất cấm ở Garoy, Lưu thiếu gia và Đỗ thiếu gia đều bị họ bắt đi rồi."
"Mục Thanh... Cậu ta làm phản... Cậu ta nói... nói muốn trả thù cho Mục Huyền."
Ánh mắt của Mục Thiểm Tây tối lại, mặc kệ đầu dây bên kia liên tục gọi "thiếu gia", lầm bầm "thật mất hứng trong miệng, trở mình một cái.
"Trả thù?"
Hắn đã làm gì đâu?
Không phải nên đi tìm lão già kia tính sổ hay sao?
Chẳng lẽ mọi chuyện xấu xa trên đời này đều tính lên đầu hắn?
Chậc.
Đúng là đau đầu quá đi.
...
"Tiêu rồi, tiêu rồi." Nam nhân trung niên mập mạp không ngừng đi qua đi lại, thần sắc tái xanh.
Người ngồi trên ghế sofa đã sớm bực bội, nay lại thấy lão càng ngứa mắt hơn.
"Bí thư An, rốt cuộc là có chuyện gì? Ngài bình tĩnh một chút có được không?"
"Bình tĩnh?". Nam nhân mập mạp ngừng bước, ánh mắt tràn đầy sự tức giận nhìn cái tên đầu xỏ đã khiến lão lâm vào cảnh khốn đốn này.
"Ngài nói làm sao tôi có thể bình tĩnh được?"
"Toàn bộ, là toàn bộ ma túy đều bị tịch thu chắn rồi. Cảnh sát còn bắt được đứa cháu vợ của tôi nữa, nếu mà tra ra được, chúng ta đều chết chắc."
Người ngồi trên ghế mới bắt đầu chắnm thấy lo sợ, gã ngồi thẳng người hỏi lại.
"Ngài có nghe lầm không? Là toàn bộ sao? Làm sao có thể? Franky làm việc từ trước đến giờ không có một lỗ hổng nào mà... tại sao lại?"
Bí thư An tức đến tay đều run lên.
"Lúc đầu tôi cũng tin tưởng người mà ngài giới thiệu, tên kia trông có vẻ được việc lắm, nhưng với cái tính liều mạng của hắn chính là điểm chí mạng lôi chúng ta xuống chỗ chết."
"Gần đây hắn còn bị phát giác ra sở thích biến thái của mình, suýt bị tòa án phát giác. Cũng may là tìm được người chịu tội thay..."
"Nhưng tên đi chịu tội lại chính là cánh tay phải của hắn, ngài có thấy ai lại chặt đi cánh tay phải của mình hay không ?"
"Bây giờ phải giao cho mấy người không tin tưởng làm thay, kết quả lại thành ra như thế này."
"Đần độn. Một lũ đần độn."
"Viện trưởng Cố, anh nói xem bây giờ phải làm sao? Nếu phe phái của Triệu Quang Hồng và Triệu Thiên Bác mà biết được thì chúng ta chết chắc."
Cố Việt xoa xoa mi mày đang nhíu lại, nhìn bộ dạng như có lửa dưới mông của An Trung Hải càng chán nản.
"Xóa sạch toàn bộ dữ liệu Franky gửi qua cho chúng ta, có bao nhiêu tài liệu giữ ở nhà đều đem đốt sạch hết đi, đừng giữ lại."
Bí thư An thất thần, ngã ngồi dưới đất.
"Trời ơi. Những danh sách đó là mồ hôi xương máu của tôi."
"Tiền của tôi."
"Tiền không quý bằng mạng. Lần này cứ để Franky chết thay chúng ta, lần sau tôi sẽ tìm người đáng tin hơn một chút." Cố Việt bẻ bẻ đốt tay, âm trầm nói ra kế hoach của gã.
"Ngài cũng nên trấn tĩnh lại đi, chuyện này nhất định sẽ êm xuôi mà thôi."
Phải a.
Tiền mất đi có thể kiếm lại được, nhưng mạng thì không.
Nghĩ thoáng một chút, lão liền bớt đau lòng hơn một chút.
An Trung Hải lau mồ hôi đang chảy ra trên trán, nở nụ cười cầu tài với Cố Việt.
"Trăm sự đều nhờ vào anh, Cố viện trưởng."
Lão thật sự sợ Triệu Quang Hồng phát hiện ra sẽ cắn mãi không buông. Năm nay, đúng là gặp đại nạn mà.
Giữa lúc không khí đang căng thẳng, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
"Vào đi." Sắc mặt của Cố Việt quả thực rất không tốt.
Người bước vào là một nam nhân mang kính trẻ tuổi, gương mặt có chút lo lắng, mau chóng bước đến bên tai nói nhỏ với Cố Việt.
"Viện trưởng, lão gia... đang nổi giận."
...
"Chủ tịch. Tôi đã gửi toàn bộ chứng cứ phạm tội của Cố Việt đến Cố gia rồi." Thư ký Lưu quay vào trong xe, báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành.
"Bao gồm vụ hỏa hoạn mười hai năm trước?"
"Vâng. Đều gửi cho hắn."
Sắc mặt lãnh đạm của Triệu Quang Hồng có vẻ tốt hơn một chút, ông hừ lạnh một tiếng.
"Để xem Cố Hoằng dạy bảo con trai hắn như thế nào."
"Nếu biết được đứa con mà hắn ta luôn tin tưởng lại đi hại chết đứa con trai út mà hắn xem như bảo bối... không biết Cố Hoằng sẽ có vẻ mặt gì đây."
"Vì tài sản, anh trai sát hại em trai... ha ha, quả thực..."
Thư ký Lưu im lặng, đợi chủ tịch của ông cười đắc chí xong mới hỏi.
"Chủ tịch, ngài hận Cố Việt sao?"
"Tại sao lại không?" Triệu Quang Hồng nhìn ra bên ngoài, giờ tan trường ở đại học Thanh Đại quả thực rất nhộn nhịp.
"Vốn dĩ đó là chuyện riêng của Cố gia, tôi chẳng thèm quan tâm bọn chúng đấu đá nhau như thế nào, ai thắng ai thua đều mặc kệ. Nhưng thằng ranh con kia lại lôi Minh Nguyệt vào, hại chết con gái của tôi, khiến hai đứa nhỏ phải mồ côi, khổ cực đến mười mấy năm..."
Nói đến đây ông càng đau xót.
Con cháu của Triệu gia khi nào lại chịu nhiều vất vhắn như vậy?
"Nếu không vì hắn, Nhạc Lăng đã không phải bỏ học giữa chừng, với trí thông minh của nó, thằng bé có thể sẽ trở nên chói sáng biết bao... không phải như bây giờ bị kẻ xấu ám hại, đến chắn đi đứng cũng khó khăn."
"Cố Nhật Tuệ... Cố Nhật Tuệ cũng sẽ không nhìn tôi bằng ánh mắt đó... Tôi biết con bé... con bé hận tôi ." Triệu Quang Hồng càng nói càng xúc động, thư ký Lưu phải quay sang vỗ ngực thuận khí cho Triệu Quang Hồng mấy lần.
"Chủ tịch. Ngài đừng quá lo lắng mà sinh bệnh, chuyện này đối với biểu tiểu thư quá đường đột, cô ấy phhắnn ứng như vậy cũng có thể hiểu được. Dần dần sẽ tốt thôi."
Triệu Quang Hồng trầm ngâm một hồi, mới mở miệng.
"Thư ký Lưu, tìm một ngày Nhật Tuệ bận ở trường... đưa tôi đến thăm Nhạc Lăng"
Thư Ký Lưu vội gật đầu.
"Được, tôi sẽ tìm ngay, lịch trình của biểu tiểu thư tôi đã tìm hiểu qua."
Lão nhân thở dài một hơi, chắnm thấy đây có lẽ là trừng phạt mà lão đáng phải nhận.
Con người a.
Đôi khi có hối hận cũng đã muộn.
...
"Bảo bối, chưa ngủ sao?". Đoàn Ngạc Niên vừa vào phòng đã nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của thiếu niên ngồi trên giường.
Bóng tối khiến y không thể trông thấy biểu tình của cậu lúc này.
Cô đơn.
Trống rỗng.
Đoàn Ngạc Niên không khỏi đau xót, nhanh chóng lên giường ôm người vào lòng. Thiếu niên rất ngoan ngoãn, cảm nhận được vị đạo quen thuộc không khỏi cao hứng, ôm chặt lấy vạt áo của y, thấp giọng kêu. "Niên... Niên... Niên."
Vì tình trạng sức khỏe của cậu khá tệ, cơ thể tự nhiên sinh ra mệt mỏi nên thường ngủ rất sớm. Không biết hôm nay vì sao cậu lại thức giấc sớm đến vậy.
Vừa mở mắt đã không thấy ai, xung quanh tối đen như mực, hai chân vô lực không thể di chuyển... Cố Nhạc Lăng ngồi thừ ra đó, ngẩn ngơ nhìn mấy ngôi sao nhỏ ngoài cửa sổ, không hiểu sao hai hàng nước mắt lại chảy dài.
"Không cần sợ, bảo bối, anh ở đây." Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, người kia như hiểu được Đoàn Ngạc Niên yêu thương mình như thế nào, càng chôn sâu đầu nhỏ vào lồng ngực ấm áp, không ngừng lặp lại cái tên "Niên... Niên."
Có lẽ đối với một số người, chăm sóc một người thần trí có vấn đề là một chuyện rất khó khăn, thậm chí về lâu dài còn có thể sinh ra sự ghét bỏ đối với người bệnh, nhưng Đoàn Ngạc Niên tuyệt đối sẽ không.
Vì Cố Nhạc Lăng là người mà y trân trọng nhất.
Mọi vất vả, cố gắng của thiếu niên đều được y và mọi người đặt ở trong mắt.
Không thể nói cậu là người yếu đuối được.
Cố Nhạc Lăng của y đã rất cố gắng rồi.
Thỉnh thoảng, thiếu niên lại bị di chứng chấn động não làm cho đau nhức không thôi, có lúc không anhu nổi liền dùng tay đấm vào đầu, nếu không có Phi Dực cản lại thì có lẽ cậu đã tự đập chết chính mình rồi.
Đoàn Ngạc Niên đưa tay gạt nước mắt trên má thiếu niên, nhẹ nhàng cụng trán một cái.
"Anh phát hiện, bảo bối của chúng ta ngày càng dính người rồi."
"Kỳ thực khóc cũng không phhắni là biểu hiện xấu, trái lại còn rất có ích. Đối với kiểu người sống nội tâm như cậu ấy, khóc là một biện pháp hữu dụng để giải tỏa áp lực."
"Nhất là hiện tại, bệnh nhân đang trong giai đoạn hồi phục nhận thức, đôi lúc sẽ bị chính loạt cảm xúc hỗn độn này làm cho bối rối, khóc càng nhiều, áp lực càng ít, chỉ cần lưu ý thời điểm cậu ấy khóc để bên cạnh kịp thời, hạn chế để người bệnh một mình, đừng để cho cậu ấy chắnm giác mình bị bỏ rơi."
"Không nên coi thường người mắc phải tình trạng này, cậu ấy... còn mẫn cảm hơn bất kỳ ai trong số chúng ta. Thậm chí, còn có thể đọc được cảm xúc mà mọi người ở đây đang che giấu."
"Trí nhớ của con người tựa như một cành cây vậy, một khi nó rung lên thì các nhánh đều chuyển động theo. Chúng ta cứ bình thản đón nhận, chậm rãi dùng trung gian sự vật để xúc tác quá trình điều trị".
"Điều này cũng có nghĩa, việc chúng ta cần làm chỉ là sự quan tâm, kiên nhẫn, lắng nghe cậu ấy muốn gì."
...
"Anh tin bảo bối sẽ làm được mà, phải không?"
Cố Nhạc Lăng ngẩng đầu nhìn anh, dù trong bóng tối nhưng cậu có thể cảm nhận được Đoàn Ngạc Niên đang mỉm cười.
Có lẽ là bị ảnh hưởng, Cố Nhạc Lăng liền vui vẻ cười theo, mặc cho hai má vẫn còn ẩm ướt, chưa khô nước mắt.
Phịch.
Đoàn Ngạc Niên ôm người nằm xuống mới phát hiện trọng lượng của Cố Nhạc Lăng quá nhẹ.
Y đưa tay bóp bóp cái eo mảnh khảnh của thiếu niên, đau lòng trách cứ.
"Ốm đến như vậy, xương của em đều sắp đâm thủng anh."
Không biết người kia nghe có hiểu không, có lẽ là bị đụng chạm làm cho ngứa ngáy, không khỏi bật cười, vặn vẹo một hồi.
Đoàn Ngạc Niên bỗng hít sâu một hơi, giữ chặt eo của cậu lại, trầm giọng răn dạy.
"Đừng quậy."
Cố Nhạc Lăng rất ngoan ngoãn nằm im, tai áp vào ngực mềm mại đang phập phồng, nghe rõ tim của y đang đập rất nhanh, ngoài ra còn có tiếng thở dốc đầy ẩn nhẫn.
Cảm giác dưới thân ngày càng kỳ quái, dường như còn có cái gì đó cộm lên, chọc quần của cậu.
Cố Nhạc Lăng cảm thấy rất khó chịu, bị vật kia chiếm diện tích quả thực khá bức bối. Nghĩ nghĩ liền đưa tay bắt lấy, ý đồ vứt đi.
Ngay lập tức, bụng dưới của Đoàn Ngạc Niên liền căng thẳng, giọng nói của y gần như lạc đi.
"Đừng. Đừng chạm vào."
Cố Nhạc Lăng sờ sờ một hồi mới phát hiện nó "mọc" ở trên người Đoàn Ngạc Niên, không cách nào vứt đi được. Tuy nhiên, cậu lại bị phản ứng của anh chọc cho nổi lòng tò mò.
Tay nhỏ hết sờ lại nắm lấy vật kinh người đang ngóc đầu kia kéo kéo, kéo đến hai đùi của Đoàn Ngạc Niên đều phải run lên.
Quả thực... Quả thực muốn lấy mạng của y mà.
Đoàn Ngạc Niên vì Cố Nhạc Lăng, rất biết quản nửa thân dưới của mình, nhiều lúc tắm rửa cho cậu... quá lắm chỉ sờ sờ mấy lần.
Nay lại bị y nắm lấy mệnh căn, tùy ý chơi đùa, ham muốn cố dồn nén bấy lâu nay lại hừng hực trỗi dậy, kêu gào y hãy buông thhắn một lần.
Chỉ một lần thôi cũng được.
Đoàn Ngạc Niên bị xoa đến kích động không thôi, bàn tay từ trên mái tóc từ từ di chuyển đến lưng, xương cụt, quần lót... cuối cùng là cánh mông phấn nộn, phi thường mềm mại kia.
"Bảo bối...tha cho anh đi. Trời ạ, đừng nghịch như vậy, anh chết mất."
Vật kia có xu hướng đứng thẳng, chọc đến đũng quần đều sắp rách, Cố Nhạc Lăng bị tiếng kêu ngày càng kỳ quái của Đoàn Ngạc Niên dọa cho thất kinh, sợ hãi buông mệnh căn của Đoàn Ngạc Niên ra, ôm chặt cổ anh kêu "Niên... Niên."
Dục vọng bị nâng lên tột đỉnh rồi lại bất ngờ hạ xuống...quả thực còn khó chịu hơn đi chết.
Đoàn Ngạc Niên là nghẹn sắp hỏng rồi, lý trí và dục vọng không ngừng đấu tranh một cách mãnh liệt, hô hấp dồn dập, bàn tay đặt trên mông của Cố Nhạc Lăng vẫn chưa lấy ra, ngược lại còn niết chúng đến sưng đỏ.
Y.. sắp không xong rồi.
"Bảo bối, cứu...cứu anh được không?"
"Nơi này, quá trướng, anh rất khó chịu."
Cố Nhạc Lăng bị anh niết đến đau, cuống quýt đẩy bàn tay ma quái kia đi nhưng không thành công.
Cậu...cậu hối hận.
Ô... ô đừng niết nữa. Mông sẽ bị nát mất.
...
"Niên...Niên... ô...ô...đau...đau.....".
Quần ngủ của thiếu niên bị kéo xuống tận đùi, để lộ hạ thể trơn nhẵn, giữa hai chân đang kẹp lấy phân thân thô dài của nam nhân, hậu huyệt bị dây một ít dịch nhầy từ phần đỉnh thèm khát kia.
Đoàn Ngạc Niên thở dốc, gương mặt thanh tú đỏ bừng, ngón tay thon dài cố kéo rộng miệng huyệt ra một chút, để cự vật có thể tiến vào dễ dàng hơn.
Cách này quả thực rất có hiệu quả, vật kia có kích thước kinh người đến đâu cũng đã từ từ bị tiểu huyệt non nớt nuốt trọn.
Mặc dù có nới lỏng trước đó, nhưng Cố Nhạc Lăng vẫn bị độ lớn của vật thể nóng rực kia làm cho căng sắp rách, khổ sở hướng Đoàn Ngạc Niên xin tha.
"Niên.. niên."
Cậu không muốn bị đâm thủng đâu, thật đáng sợ.
Đoàn Ngạc Niên cũng không khá hơn là bao, tuy có đau lòng nhưng phần lớn lý trí đã bay sạch theo dục vọng.
"Nhẫn một chút, đừng động đậy. Một chút thôi, sẽ không đau nữa."
Vừa dứt lời, phần hông tráng kiện bắt đầu thúc ngược lên, dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng Cố Nhạc Lăng càng kêu thảm thiết hơn trước.
Cự vật sưng tím không ngừng ra vào miệng huyệt đỏ tươi, tạo thành tiếng ma sát "lép nhép", trong màn đêm tĩnh mịch phá lê rõ ràng.
Cố Nhạc Lăng nằm trên người y bị đâm một hồi đến nước bọt đều chảy ra, hai mắt vô thần, bên tai chỉ còn nghe tiếng cắn răng rên rỉ của nam nhân cường tráng, hạ thân bị va chạm sắp mất đi cảm giác.
Âm thanh "phốc xuy" không ngừng vang lên, lúc đầu còn có chút khó khăn, nhưng về sau đã dễ đi vào hơn nhiều, có lẽ vì bị xâm hại nhiều lần, nên cơ thể dần dần trở nên thích ứng với việc này rồi.
Cảm giác ấm áp, chặt chẽ từ hạ thân truyền đến khiến Đoàn Ngạc Niên say mê, cả người tê cứng, không thể nghĩ gì khác ngoài việc làm tình.
"Hô. Thật sướng. Bảo bối, nơi này của bảo bối ngậm anh thật giỏi, đúng rồi... cứ như thế... ân... em thích không? Ân... Nhạc Lăng của chúng ta thật giỏi."
...
Hai chân trắng nõn của thiếu niên treo trên eo của Đoàn Ngạc Niên, người đã bị y đè xuống dưới, mặc y tùy ý va chạm.
"Jen... Jen.. ân nha... ân nha...Jen...ô... đừng...ha... ". Cố Nhạc Lăng bị thúc đến ứa nước mắt, hai tay ôm chặt cổ của nam nhân đang chuyển động mãnh liệt như dã thú.
Phía dưới đã ướt đến rối tung rối mù, cự vật tráng kiện không ngừng đâm vào rồi lại rút ra, kéo theo một mảng tinh dịch trắng đục.
"Bảo bối, đừng khóc, một chút nữ... một chút nữ thôi." Đoàn Ngạc Niên vừa dỗ dành, vừa mạnh mẽ đỉnh lộng, hạ thân tựa như máy đóng cọc hoạt động hết năng suất, Cố Nhạc Lăng bị làm suýt tắc thở.
"Ân nha... ân nha... niên... Niên.." Người dưới thân khổ sở kêu lên.
Cậu ghét cảm giác vừa đau vừa tê dại này.
Đáng ghét.
Ô... ô.
Muốn chết.
Người phía trên vẫn chưa hề dừng lại, tính khí thô dài lại thọc sâu vào bên trong, mặc cho hai viên cầu béo tròn liên tục va đập phải cánh mông trắng nõn.
"Không đau... Bảo bối..đừng khóc, thấy không...anh sắp... anh sắp... nhẫn một chút...đừng hút...A....đừng hút như vậy."
Mồ hôi mặn chát rơi xuống gương mặt xinh đẹp của thiếu niên hòa cùng với nước mắt, Đoàn Ngạc Niên không biết làm gì hơn ngoại trừ cúi người liếm sạch.
" Ha." ̀Nam nhân thở hổn hển, nhìn bờ môi hồng nhuận vì kích tình mãnh liệt mà hé mở, để lộ đầu lưỡi nhỏ xíu. Như bị mê hoặc, y nhẹ nhàng ngậm lấy, chậm rãi hút sạch sợ hãi trong cậu.
Hai thân hình không ngừng dán chặt vào nhau, một to lớn, một mảnh khảnh vậy mà phù hợp đến lạ.
Tiếng khóc của thiếu niên dần dần bị biến điệu, hóa thành tiếng rên rỉ mê người, da thịt va chạm bạch bạch, khi tiến khi lui, nhịp nhàng vô cùng, bụng nhỏ bị làm đến khi thì phồng lên, phút chốt lại xẹp xuống.
Đoàn Ngạc Niên chống tay lên giường, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt ửng đỏ mê man của cậu. Cố Nhạc Lăng mê man thở gấp, vành tai bị đầu lưỡi thô nhám quét đến tê dại.
"Thật thơm... Nhạc Lăng thật thơm."
Cự vật chôn sâu trong cơ thể bỗng nhiên phình to ra như muốn căng rách bụng nhỏ khiến Cố Nhạc Lăng cong người,hoảng hốt cuốn chặt lấy eo của Đoàn Ngạc Niên, nức nở cầu xin.
Vật kia lập tức phóng xuất, chất lỏng nóng hổi đều đổ hết vào huyệt nhi đáng thương, đầy đến nổi bụng nhỏ đều kêu lên anh ách.
Thiếu niên chỉ kịp thét lên một tiếng, chắn người run lên, thoáng cái đã bất tỉnh.
______
Vòng eo mảnh khảnh bị đôi tay hữu lực kìm chặt, phân thân thô tráng liên tục ra vào cửa huyệt chín rục, một đoạn lại một đoạn cứ biến mất rồi lại xuất hiện từ cánh mông. Người dưới thân có vẻ rất đau đớn, chắn đoạn băng đều khóc rất thảm thiết, có đoạn người phía trên dùng lực quá mạnh, cậu ta bị thúc đến mức ho khan, bị chính nước miếng của mình làm cho sặc.
Mục Thiểm Tây lười biếng nằm trên sofa, chân dài còn dư ra một đoạn, quần đã mở khóa kéo, ngón tay mang theo vết chai chậm rãi xoa nắn phân thân đang trướng lên của mình, hơi thở của hắn vẫn còn đều đặn, chỉ là đôi mắt đã bắt đầu nổi lên dục vọng.
Đôi mắt của hắn vẫn dán lên màn hình, chăm chú nhìn hai thân hắnnh đang kịch liệt làm tình trên đó.
Người kia bị cưỡng hiếp đến chân đều run lên, thân thể trắng nõn không ngừng đung đưa theo chuyển động của hắn. Hai mắt thiếu niên dại ra, hơi thở rối loạn đến cùng cực, bị Mục Thiểm Tây đỉnh đến kêu "ân nha... ân nha" liên tục.
Hắn nhớ làn da mềm mại của Cố Nhạc Lăng.
Nhớ tiếng rên rỉ đau đớn vừa đáng thương vừa gợi tình của cậu.
Nhớ tiểu huyệt ấm áp, khít khao ôm chặt lấy hắn mỗi khi hắn tiến vào.
Hắn nhớ cơ thể trẻ trung, xinh đẹp của cậu đến phát điên.
Dục vọng ngày càng dâng cao, hơi thở của Mục Thiểm Tây dần dần trở nên rối loạn, vùng bụng liên tục phập phồng, tay phải càng chuyển động nhanh hơn, phân thân sừng sững bị tuốt mạnh đến mức vừa đau vừa sướng.
"A."
Trên màn hình, Mục Thiểm Tây đã hơi cong người, xuất ra. Cố Nhạc Lăng thừa nhận toàn bộ tinh dịch nóng hổi hắn phóng thích vào cơ thể của mình, thiếu niên bị cảm giác khuất nhục này hành hạ đến tựa hồ sắp hỏng mất, tay nhỏ không ngừng vò nghiến ga giường, khổ sở thét lên.
Tưởng chừng còn chìm đắm trong dư vị cao trào, nam nhân kia nằm đè lên Cố Nhạc Lăng, nhắm mắt thở dốc, phân thân to lớn vẫn chưa rút ra, chậm rãi ép ra tinh dịch đặc sệt.
Phụt.
Một chân của Mục Thiểm Tây vì hành động mất đi khống chế của hắn mà rơi xuống đất, híp mắt nhìn chính bản thân trong màn hình đã dựng Cố Nhạc Lăng ngồi dậy, bắt chước tư thế xi tiểu hài nhi mà xuyên xỏ một lần nữa.
Thật thích.
A.
Hắn thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, kích tình qua đi mới đưa tay lấy khăn giấy lau sạch hạ thể nhớp nháp.
Chung quy là... vẫn không bằng người thật.
Từ lúc ra tù tới nay hắn đã không ngừng tìm kiếm người kia rồi, tuy nhiên vẫn chưa tìm được.
Đầu của hắn đang đau nhức kịch liệt.
Thật khó chịu.
Con mẹ nó, hắn muốn làm tình.
Làm tình đến khi nào mệt đến thiếp đi, không cần suy nghĩ gì nữa.
Hắn cần Cố Nhạc Lăng.
Mục Thiểm Tây liếm khóe môi, cổ họng liên tục phát ra tiếng ùng ục thèm muốn, nhìn cái người bị thao đến nước mắt giàn giụa trên màn hình lại bắt đầu cứng lên một lần nữa.
Lần tới bắt được người...
Nên làm ở đâu?
Ban công?
Nhà tắm?
Bàn làm việc?
Chà. Có rất nhiều lựa chọn.
Đinh đinh.
Màn hình điện nhấp nháy phát sáng, Mục Thiểm Tây lười biếng không thèm nhấc lên, cứ mở loa lớn rồi nằm im một chỗ.
"Chuyện gì?"
Giọng nói bên kia rất hoảng loạn.
"Thiếu gia, không hay rồi. Cảnh sát phát hiện chất cấm ở Garoy, Lưu thiếu gia và Đỗ thiếu gia đều bị họ bắt đi rồi."
"Mục Thanh... Cậu ta làm phản... Cậu ta nói... nói muốn trả thù cho Mục Huyền."
Ánh mắt của Mục Thiểm Tây tối lại, mặc kệ đầu dây bên kia liên tục gọi "thiếu gia", lầm bầm "thật mất hứng trong miệng, trở mình một cái.
"Trả thù?"
Hắn đã làm gì đâu?
Không phải nên đi tìm lão già kia tính sổ hay sao?
Chẳng lẽ mọi chuyện xấu xa trên đời này đều tính lên đầu hắn?
Chậc.
Đúng là đau đầu quá đi.
...
"Tiêu rồi, tiêu rồi." Nam nhân trung niên mập mạp không ngừng đi qua đi lại, thần sắc tái xanh.
Người ngồi trên ghế sofa đã sớm bực bội, nay lại thấy lão càng ngứa mắt hơn.
"Bí thư An, rốt cuộc là có chuyện gì? Ngài bình tĩnh một chút có được không?"
"Bình tĩnh?". Nam nhân mập mạp ngừng bước, ánh mắt tràn đầy sự tức giận nhìn cái tên đầu xỏ đã khiến lão lâm vào cảnh khốn đốn này.
"Ngài nói làm sao tôi có thể bình tĩnh được?"
"Toàn bộ, là toàn bộ ma túy đều bị tịch thu chắn rồi. Cảnh sát còn bắt được đứa cháu vợ của tôi nữa, nếu mà tra ra được, chúng ta đều chết chắc."
Người ngồi trên ghế mới bắt đầu chắnm thấy lo sợ, gã ngồi thẳng người hỏi lại.
"Ngài có nghe lầm không? Là toàn bộ sao? Làm sao có thể? Franky làm việc từ trước đến giờ không có một lỗ hổng nào mà... tại sao lại?"
Bí thư An tức đến tay đều run lên.
"Lúc đầu tôi cũng tin tưởng người mà ngài giới thiệu, tên kia trông có vẻ được việc lắm, nhưng với cái tính liều mạng của hắn chính là điểm chí mạng lôi chúng ta xuống chỗ chết."
"Gần đây hắn còn bị phát giác ra sở thích biến thái của mình, suýt bị tòa án phát giác. Cũng may là tìm được người chịu tội thay..."
"Nhưng tên đi chịu tội lại chính là cánh tay phải của hắn, ngài có thấy ai lại chặt đi cánh tay phải của mình hay không ?"
"Bây giờ phải giao cho mấy người không tin tưởng làm thay, kết quả lại thành ra như thế này."
"Đần độn. Một lũ đần độn."
"Viện trưởng Cố, anh nói xem bây giờ phải làm sao? Nếu phe phái của Triệu Quang Hồng và Triệu Thiên Bác mà biết được thì chúng ta chết chắc."
Cố Việt xoa xoa mi mày đang nhíu lại, nhìn bộ dạng như có lửa dưới mông của An Trung Hải càng chán nản.
"Xóa sạch toàn bộ dữ liệu Franky gửi qua cho chúng ta, có bao nhiêu tài liệu giữ ở nhà đều đem đốt sạch hết đi, đừng giữ lại."
Bí thư An thất thần, ngã ngồi dưới đất.
"Trời ơi. Những danh sách đó là mồ hôi xương máu của tôi."
"Tiền của tôi."
"Tiền không quý bằng mạng. Lần này cứ để Franky chết thay chúng ta, lần sau tôi sẽ tìm người đáng tin hơn một chút." Cố Việt bẻ bẻ đốt tay, âm trầm nói ra kế hoach của gã.
"Ngài cũng nên trấn tĩnh lại đi, chuyện này nhất định sẽ êm xuôi mà thôi."
Phải a.
Tiền mất đi có thể kiếm lại được, nhưng mạng thì không.
Nghĩ thoáng một chút, lão liền bớt đau lòng hơn một chút.
An Trung Hải lau mồ hôi đang chảy ra trên trán, nở nụ cười cầu tài với Cố Việt.
"Trăm sự đều nhờ vào anh, Cố viện trưởng."
Lão thật sự sợ Triệu Quang Hồng phát hiện ra sẽ cắn mãi không buông. Năm nay, đúng là gặp đại nạn mà.
Giữa lúc không khí đang căng thẳng, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
"Vào đi." Sắc mặt của Cố Việt quả thực rất không tốt.
Người bước vào là một nam nhân mang kính trẻ tuổi, gương mặt có chút lo lắng, mau chóng bước đến bên tai nói nhỏ với Cố Việt.
"Viện trưởng, lão gia... đang nổi giận."
...
"Chủ tịch. Tôi đã gửi toàn bộ chứng cứ phạm tội của Cố Việt đến Cố gia rồi." Thư ký Lưu quay vào trong xe, báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành.
"Bao gồm vụ hỏa hoạn mười hai năm trước?"
"Vâng. Đều gửi cho hắn."
Sắc mặt lãnh đạm của Triệu Quang Hồng có vẻ tốt hơn một chút, ông hừ lạnh một tiếng.
"Để xem Cố Hoằng dạy bảo con trai hắn như thế nào."
"Nếu biết được đứa con mà hắn ta luôn tin tưởng lại đi hại chết đứa con trai út mà hắn xem như bảo bối... không biết Cố Hoằng sẽ có vẻ mặt gì đây."
"Vì tài sản, anh trai sát hại em trai... ha ha, quả thực..."
Thư ký Lưu im lặng, đợi chủ tịch của ông cười đắc chí xong mới hỏi.
"Chủ tịch, ngài hận Cố Việt sao?"
"Tại sao lại không?" Triệu Quang Hồng nhìn ra bên ngoài, giờ tan trường ở đại học Thanh Đại quả thực rất nhộn nhịp.
"Vốn dĩ đó là chuyện riêng của Cố gia, tôi chẳng thèm quan tâm bọn chúng đấu đá nhau như thế nào, ai thắng ai thua đều mặc kệ. Nhưng thằng ranh con kia lại lôi Minh Nguyệt vào, hại chết con gái của tôi, khiến hai đứa nhỏ phải mồ côi, khổ cực đến mười mấy năm..."
Nói đến đây ông càng đau xót.
Con cháu của Triệu gia khi nào lại chịu nhiều vất vhắn như vậy?
"Nếu không vì hắn, Nhạc Lăng đã không phải bỏ học giữa chừng, với trí thông minh của nó, thằng bé có thể sẽ trở nên chói sáng biết bao... không phải như bây giờ bị kẻ xấu ám hại, đến chắn đi đứng cũng khó khăn."
"Cố Nhật Tuệ... Cố Nhật Tuệ cũng sẽ không nhìn tôi bằng ánh mắt đó... Tôi biết con bé... con bé hận tôi ." Triệu Quang Hồng càng nói càng xúc động, thư ký Lưu phải quay sang vỗ ngực thuận khí cho Triệu Quang Hồng mấy lần.
"Chủ tịch. Ngài đừng quá lo lắng mà sinh bệnh, chuyện này đối với biểu tiểu thư quá đường đột, cô ấy phhắnn ứng như vậy cũng có thể hiểu được. Dần dần sẽ tốt thôi."
Triệu Quang Hồng trầm ngâm một hồi, mới mở miệng.
"Thư ký Lưu, tìm một ngày Nhật Tuệ bận ở trường... đưa tôi đến thăm Nhạc Lăng"
Thư Ký Lưu vội gật đầu.
"Được, tôi sẽ tìm ngay, lịch trình của biểu tiểu thư tôi đã tìm hiểu qua."
Lão nhân thở dài một hơi, chắnm thấy đây có lẽ là trừng phạt mà lão đáng phải nhận.
Con người a.
Đôi khi có hối hận cũng đã muộn.
...
"Bảo bối, chưa ngủ sao?". Đoàn Ngạc Niên vừa vào phòng đã nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của thiếu niên ngồi trên giường.
Bóng tối khiến y không thể trông thấy biểu tình của cậu lúc này.
Cô đơn.
Trống rỗng.
Đoàn Ngạc Niên không khỏi đau xót, nhanh chóng lên giường ôm người vào lòng. Thiếu niên rất ngoan ngoãn, cảm nhận được vị đạo quen thuộc không khỏi cao hứng, ôm chặt lấy vạt áo của y, thấp giọng kêu. "Niên... Niên... Niên."
Vì tình trạng sức khỏe của cậu khá tệ, cơ thể tự nhiên sinh ra mệt mỏi nên thường ngủ rất sớm. Không biết hôm nay vì sao cậu lại thức giấc sớm đến vậy.
Vừa mở mắt đã không thấy ai, xung quanh tối đen như mực, hai chân vô lực không thể di chuyển... Cố Nhạc Lăng ngồi thừ ra đó, ngẩn ngơ nhìn mấy ngôi sao nhỏ ngoài cửa sổ, không hiểu sao hai hàng nước mắt lại chảy dài.
"Không cần sợ, bảo bối, anh ở đây." Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, người kia như hiểu được Đoàn Ngạc Niên yêu thương mình như thế nào, càng chôn sâu đầu nhỏ vào lồng ngực ấm áp, không ngừng lặp lại cái tên "Niên... Niên."
Có lẽ đối với một số người, chăm sóc một người thần trí có vấn đề là một chuyện rất khó khăn, thậm chí về lâu dài còn có thể sinh ra sự ghét bỏ đối với người bệnh, nhưng Đoàn Ngạc Niên tuyệt đối sẽ không.
Vì Cố Nhạc Lăng là người mà y trân trọng nhất.
Mọi vất vả, cố gắng của thiếu niên đều được y và mọi người đặt ở trong mắt.
Không thể nói cậu là người yếu đuối được.
Cố Nhạc Lăng của y đã rất cố gắng rồi.
Thỉnh thoảng, thiếu niên lại bị di chứng chấn động não làm cho đau nhức không thôi, có lúc không anhu nổi liền dùng tay đấm vào đầu, nếu không có Phi Dực cản lại thì có lẽ cậu đã tự đập chết chính mình rồi.
Đoàn Ngạc Niên đưa tay gạt nước mắt trên má thiếu niên, nhẹ nhàng cụng trán một cái.
"Anh phát hiện, bảo bối của chúng ta ngày càng dính người rồi."
"Kỳ thực khóc cũng không phhắni là biểu hiện xấu, trái lại còn rất có ích. Đối với kiểu người sống nội tâm như cậu ấy, khóc là một biện pháp hữu dụng để giải tỏa áp lực."
"Nhất là hiện tại, bệnh nhân đang trong giai đoạn hồi phục nhận thức, đôi lúc sẽ bị chính loạt cảm xúc hỗn độn này làm cho bối rối, khóc càng nhiều, áp lực càng ít, chỉ cần lưu ý thời điểm cậu ấy khóc để bên cạnh kịp thời, hạn chế để người bệnh một mình, đừng để cho cậu ấy chắnm giác mình bị bỏ rơi."
"Không nên coi thường người mắc phải tình trạng này, cậu ấy... còn mẫn cảm hơn bất kỳ ai trong số chúng ta. Thậm chí, còn có thể đọc được cảm xúc mà mọi người ở đây đang che giấu."
"Trí nhớ của con người tựa như một cành cây vậy, một khi nó rung lên thì các nhánh đều chuyển động theo. Chúng ta cứ bình thản đón nhận, chậm rãi dùng trung gian sự vật để xúc tác quá trình điều trị".
"Điều này cũng có nghĩa, việc chúng ta cần làm chỉ là sự quan tâm, kiên nhẫn, lắng nghe cậu ấy muốn gì."
...
"Anh tin bảo bối sẽ làm được mà, phải không?"
Cố Nhạc Lăng ngẩng đầu nhìn anh, dù trong bóng tối nhưng cậu có thể cảm nhận được Đoàn Ngạc Niên đang mỉm cười.
Có lẽ là bị ảnh hưởng, Cố Nhạc Lăng liền vui vẻ cười theo, mặc cho hai má vẫn còn ẩm ướt, chưa khô nước mắt.
Phịch.
Đoàn Ngạc Niên ôm người nằm xuống mới phát hiện trọng lượng của Cố Nhạc Lăng quá nhẹ.
Y đưa tay bóp bóp cái eo mảnh khảnh của thiếu niên, đau lòng trách cứ.
"Ốm đến như vậy, xương của em đều sắp đâm thủng anh."
Không biết người kia nghe có hiểu không, có lẽ là bị đụng chạm làm cho ngứa ngáy, không khỏi bật cười, vặn vẹo một hồi.
Đoàn Ngạc Niên bỗng hít sâu một hơi, giữ chặt eo của cậu lại, trầm giọng răn dạy.
"Đừng quậy."
Cố Nhạc Lăng rất ngoan ngoãn nằm im, tai áp vào ngực mềm mại đang phập phồng, nghe rõ tim của y đang đập rất nhanh, ngoài ra còn có tiếng thở dốc đầy ẩn nhẫn.
Cảm giác dưới thân ngày càng kỳ quái, dường như còn có cái gì đó cộm lên, chọc quần của cậu.
Cố Nhạc Lăng cảm thấy rất khó chịu, bị vật kia chiếm diện tích quả thực khá bức bối. Nghĩ nghĩ liền đưa tay bắt lấy, ý đồ vứt đi.
Ngay lập tức, bụng dưới của Đoàn Ngạc Niên liền căng thẳng, giọng nói của y gần như lạc đi.
"Đừng. Đừng chạm vào."
Cố Nhạc Lăng sờ sờ một hồi mới phát hiện nó "mọc" ở trên người Đoàn Ngạc Niên, không cách nào vứt đi được. Tuy nhiên, cậu lại bị phản ứng của anh chọc cho nổi lòng tò mò.
Tay nhỏ hết sờ lại nắm lấy vật kinh người đang ngóc đầu kia kéo kéo, kéo đến hai đùi của Đoàn Ngạc Niên đều phải run lên.
Quả thực... Quả thực muốn lấy mạng của y mà.
Đoàn Ngạc Niên vì Cố Nhạc Lăng, rất biết quản nửa thân dưới của mình, nhiều lúc tắm rửa cho cậu... quá lắm chỉ sờ sờ mấy lần.
Nay lại bị y nắm lấy mệnh căn, tùy ý chơi đùa, ham muốn cố dồn nén bấy lâu nay lại hừng hực trỗi dậy, kêu gào y hãy buông thhắn một lần.
Chỉ một lần thôi cũng được.
Đoàn Ngạc Niên bị xoa đến kích động không thôi, bàn tay từ trên mái tóc từ từ di chuyển đến lưng, xương cụt, quần lót... cuối cùng là cánh mông phấn nộn, phi thường mềm mại kia.
"Bảo bối...tha cho anh đi. Trời ạ, đừng nghịch như vậy, anh chết mất."
Vật kia có xu hướng đứng thẳng, chọc đến đũng quần đều sắp rách, Cố Nhạc Lăng bị tiếng kêu ngày càng kỳ quái của Đoàn Ngạc Niên dọa cho thất kinh, sợ hãi buông mệnh căn của Đoàn Ngạc Niên ra, ôm chặt cổ anh kêu "Niên... Niên."
Dục vọng bị nâng lên tột đỉnh rồi lại bất ngờ hạ xuống...quả thực còn khó chịu hơn đi chết.
Đoàn Ngạc Niên là nghẹn sắp hỏng rồi, lý trí và dục vọng không ngừng đấu tranh một cách mãnh liệt, hô hấp dồn dập, bàn tay đặt trên mông của Cố Nhạc Lăng vẫn chưa lấy ra, ngược lại còn niết chúng đến sưng đỏ.
Y.. sắp không xong rồi.
"Bảo bối, cứu...cứu anh được không?"
"Nơi này, quá trướng, anh rất khó chịu."
Cố Nhạc Lăng bị anh niết đến đau, cuống quýt đẩy bàn tay ma quái kia đi nhưng không thành công.
Cậu...cậu hối hận.
Ô... ô đừng niết nữa. Mông sẽ bị nát mất.
...
"Niên...Niên... ô...ô...đau...đau.....".
Quần ngủ của thiếu niên bị kéo xuống tận đùi, để lộ hạ thể trơn nhẵn, giữa hai chân đang kẹp lấy phân thân thô dài của nam nhân, hậu huyệt bị dây một ít dịch nhầy từ phần đỉnh thèm khát kia.
Đoàn Ngạc Niên thở dốc, gương mặt thanh tú đỏ bừng, ngón tay thon dài cố kéo rộng miệng huyệt ra một chút, để cự vật có thể tiến vào dễ dàng hơn.
Cách này quả thực rất có hiệu quả, vật kia có kích thước kinh người đến đâu cũng đã từ từ bị tiểu huyệt non nớt nuốt trọn.
Mặc dù có nới lỏng trước đó, nhưng Cố Nhạc Lăng vẫn bị độ lớn của vật thể nóng rực kia làm cho căng sắp rách, khổ sở hướng Đoàn Ngạc Niên xin tha.
"Niên.. niên."
Cậu không muốn bị đâm thủng đâu, thật đáng sợ.
Đoàn Ngạc Niên cũng không khá hơn là bao, tuy có đau lòng nhưng phần lớn lý trí đã bay sạch theo dục vọng.
"Nhẫn một chút, đừng động đậy. Một chút thôi, sẽ không đau nữa."
Vừa dứt lời, phần hông tráng kiện bắt đầu thúc ngược lên, dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng Cố Nhạc Lăng càng kêu thảm thiết hơn trước.
Cự vật sưng tím không ngừng ra vào miệng huyệt đỏ tươi, tạo thành tiếng ma sát "lép nhép", trong màn đêm tĩnh mịch phá lê rõ ràng.
Cố Nhạc Lăng nằm trên người y bị đâm một hồi đến nước bọt đều chảy ra, hai mắt vô thần, bên tai chỉ còn nghe tiếng cắn răng rên rỉ của nam nhân cường tráng, hạ thân bị va chạm sắp mất đi cảm giác.
Âm thanh "phốc xuy" không ngừng vang lên, lúc đầu còn có chút khó khăn, nhưng về sau đã dễ đi vào hơn nhiều, có lẽ vì bị xâm hại nhiều lần, nên cơ thể dần dần trở nên thích ứng với việc này rồi.
Cảm giác ấm áp, chặt chẽ từ hạ thân truyền đến khiến Đoàn Ngạc Niên say mê, cả người tê cứng, không thể nghĩ gì khác ngoài việc làm tình.
"Hô. Thật sướng. Bảo bối, nơi này của bảo bối ngậm anh thật giỏi, đúng rồi... cứ như thế... ân... em thích không? Ân... Nhạc Lăng của chúng ta thật giỏi."
...
Hai chân trắng nõn của thiếu niên treo trên eo của Đoàn Ngạc Niên, người đã bị y đè xuống dưới, mặc y tùy ý va chạm.
"Jen... Jen.. ân nha... ân nha...Jen...ô... đừng...ha... ". Cố Nhạc Lăng bị thúc đến ứa nước mắt, hai tay ôm chặt cổ của nam nhân đang chuyển động mãnh liệt như dã thú.
Phía dưới đã ướt đến rối tung rối mù, cự vật tráng kiện không ngừng đâm vào rồi lại rút ra, kéo theo một mảng tinh dịch trắng đục.
"Bảo bối, đừng khóc, một chút nữ... một chút nữ thôi." Đoàn Ngạc Niên vừa dỗ dành, vừa mạnh mẽ đỉnh lộng, hạ thân tựa như máy đóng cọc hoạt động hết năng suất, Cố Nhạc Lăng bị làm suýt tắc thở.
"Ân nha... ân nha... niên... Niên.." Người dưới thân khổ sở kêu lên.
Cậu ghét cảm giác vừa đau vừa tê dại này.
Đáng ghét.
Ô... ô.
Muốn chết.
Người phía trên vẫn chưa hề dừng lại, tính khí thô dài lại thọc sâu vào bên trong, mặc cho hai viên cầu béo tròn liên tục va đập phải cánh mông trắng nõn.
"Không đau... Bảo bối..đừng khóc, thấy không...anh sắp... anh sắp... nhẫn một chút...đừng hút...A....đừng hút như vậy."
Mồ hôi mặn chát rơi xuống gương mặt xinh đẹp của thiếu niên hòa cùng với nước mắt, Đoàn Ngạc Niên không biết làm gì hơn ngoại trừ cúi người liếm sạch.
" Ha." ̀Nam nhân thở hổn hển, nhìn bờ môi hồng nhuận vì kích tình mãnh liệt mà hé mở, để lộ đầu lưỡi nhỏ xíu. Như bị mê hoặc, y nhẹ nhàng ngậm lấy, chậm rãi hút sạch sợ hãi trong cậu.
Hai thân hình không ngừng dán chặt vào nhau, một to lớn, một mảnh khảnh vậy mà phù hợp đến lạ.
Tiếng khóc của thiếu niên dần dần bị biến điệu, hóa thành tiếng rên rỉ mê người, da thịt va chạm bạch bạch, khi tiến khi lui, nhịp nhàng vô cùng, bụng nhỏ bị làm đến khi thì phồng lên, phút chốt lại xẹp xuống.
Đoàn Ngạc Niên chống tay lên giường, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt ửng đỏ mê man của cậu. Cố Nhạc Lăng mê man thở gấp, vành tai bị đầu lưỡi thô nhám quét đến tê dại.
"Thật thơm... Nhạc Lăng thật thơm."
Cự vật chôn sâu trong cơ thể bỗng nhiên phình to ra như muốn căng rách bụng nhỏ khiến Cố Nhạc Lăng cong người,hoảng hốt cuốn chặt lấy eo của Đoàn Ngạc Niên, nức nở cầu xin.
Vật kia lập tức phóng xuất, chất lỏng nóng hổi đều đổ hết vào huyệt nhi đáng thương, đầy đến nổi bụng nhỏ đều kêu lên anh ách.
Thiếu niên chỉ kịp thét lên một tiếng, chắn người run lên, thoáng cái đã bất tỉnh.
______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.