Chương 53: Ngoại Truyện
Người Làm Vườn
15/04/2022
Đám học sinh cố gắng nín cười, thích thú nhìn người trên bục giảng đang ra sức dùng lực mạnh hơn một chút nhưng vẫn không thể viết ra chữ.
Người kia nghe thấy tiếng cười khúc khích sau lưng mình cũng ngừng viết, hết lật lật viên phấn lên rồi lại sờ sờ tấm bảng.
Bôi xà phòng?
Đám ranh này đúng là đủ trò.
Ngoài dự đoán, người kia vẫn không hề nổi giận, hay quát tháo ầm ĩ nói mấy câu vô nghĩa như: Là ai đã bày ra cái trò này?
Trái với gương mặt tuấn tú, nho nhã trời ban, hành động thậm chí còn tỏ ra bất cần hơn đám thiếu gia, tiểu thư ăn chơi trác táng bọn họ.
Nam nhân lười biếng tựa ghế, chỉ chỉ cậu học sinh ngồi gần dãy cuối.
"Lớp trưởng. Lên lau bảng."
Ngay lập tức, đám học sinh đều tập trung vào người bị chỉ điểm kia với vẻ mặt đầy chờ mong.
Mau bật lại a.
Nhịn thầy ấy nhiều lần như vậy rồi còn phải nhịn thêm nữa sao?
Lớp trưởng là một cậu thiếu niên vô cùng đẹp trai, ngũ quan sâu sắc, nhìn gương mặt của cậu ta cũng không giống loại con nhà giàu hống hách.
Nghe lời giáo viên, thiếu niên bước lên không một chút chần chừ, nhìn tấm bảng xong lại liếc nhìn người đang ngồi ngả ngớn trên ghế, nghĩ lại nói.
"Thầy, không phải em bày ra trò này."
Nam nhân nhướng mi, bộ dáng rất chi là gợi đòn.
"Cho nên?"
Không ai nhận là mình làm thì chẳng lẽ thầy phải đích thân đi dọn dẹp?
Lớp trưởng không đáp lại, chỉ đứng yên thu toàn bộ hình ảnh của niên nhân vào trong mắt.
"Tôi không quan tâm là ai đã bày ra trò này, tôi chỉ muốn bảng được lau sạch. Cậu dung túng đồng học làm bậy tôi cũng không nói, một là đi lau bảng, hai thì mau mau đi từ chức."
Tưởng hắn không nhận ra đằng sau vẻ mặt nghiêm nghị kia là một tên nhãi bất trị à?
"Từ nay về sau cứ như vậy đi, bảng không viết được cứ để cho lớp trưởng xử lý, không muốn làm lớp trưởng nũa thì bầu người khác."
Đám niên sinh lập tức nhăn mặt.
Có cho cũng không thèm.
Mục Thậm Thăng không thể làm gì khác ngoài nhận mệnh, nếu từ chức thật thì đồng nghĩ với việc y chịu thua người này rồi.
Người này lúc nào cũng như vậy, không có cách nào làm hắn ta lúng túng... càng không thể nào khiến y dời mắt khỏi.
Vì thế một bên hự hự lau bảng, một bên lại vỗ bàn kêu gào muốn trả bài khiến cho đám học sinh đang im phăng phắc lập tức phản đối inh ỏi.
...
Chuông vừa reo báo hiệu giờ ra chơi kết thúc, thiếu niên vừa đặt chân vào lớp đã thấy một mảnh hỗn độn, toàn giấy là giấy.
Cái người luôn bình tĩnh kia giờ lại "nổi giận đùng đùng", chân mày nhíu lại trầm giọng hỏi lại.
"Tôi hỏi lại lần cuối cùng. Là ai đã xé đống giấy này?"
Mấy học sinh xếp thành hàng đồng loạt cúi đầu, dù có quậy phá cách mấy đều bị khí thế của giáo viên chấn trụ, không dám ngẩng đầu lên.
"Là ai?"
Cuối cùng, có người không kiên trì nổi đã lên tiếng, mặc dù giọng nói rất nhỏ nhẹ.
"thầy, bọn em dọn dẹp có được không?"
Liền sau đó cũng có người phụ họa theo.
"Tụi em sẽ làm, thầy tha lỗi cho bọn em đi."
Vẻ mặt của người kia tức khắc giãn ra, thờ ơ khoanh tay lại.
"Thế thì làm đi."
Vì thế cả đám đành phải hì hục dọn dẹp, rác khá nhiều lại nhỏ nên thu thập rất cực.
"Là cậu làm sao?"
"Đâu có. Tớ đâu có khởi xướng ra cái trò này đâu."
"Vậy chắc là Trần Vũ xé rồi, cậu ra chơi cuối cùng có phải không?"
"Bậy bạ, tớ còn ra trước lớp trưởng nữa là."
Mặc kệ bọn nhỏ cãi nhau chí chóe, người kia thong dong rời khỏi, một chút cũng không có tỏ ra tức giận.
Đi đến hành lang hắn lại đột ngột dừng chân, quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên đang đi sau lưng mình, chiều cao cũng không chênh lệch nhiều.
"Là thầy xé giấy phải không?"
Lúc này, Cố Nhạc Hi mới phì cười, ánh mắt có chút khen ngợi nhìn người trước mặt.
"Thì sao? Nhóc tính đi báo với các bạn chắc?"
Mục Thậm Thăng lắc đầu.
"Em mới không làm cái việc nhàm chán đó."
"thầy làm như vậy cốt ý là để trả thù việc lúc sáng sao?"
Cố Nhạc Hi đưa tay làm dấu X. "Tôi sẽ không mang thù vì mấy chuyện vặt vãnh như vậy. Mấy em không đáng để tôi nổi giận."
Bọn nít ranh tuổi dậy thì này luôn muốn chứng tỏ bản thân nên bày ra mấy trò vặt khiến người ta chú ý.
Nhàm chán đến nỗi hắn có muốn giận cũng giận không nổi.
Nói đoạn, hắn đưa tay vo vo mấy mẩu giấy vụn còn sót lại thành viên, ném vào trong thùng rác.
"Đó là hình phạt dành cho mấy đứa vì tội lãng phí xà phòng. Lúc tôi còn nhỏ còn không có xà phòng mà tắm đâu..."
Bảng đen to như thế, không những hao xà phòng mà còn tốn không ít nước để lau rửa nữa là.
Thầy xé giấy vứt lung tung thì không lãng phí chắc?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Mục Thậm Thăng cũng không dám nói ra ngoài, cậu ta có mọc thêm mười cái miệng cũng không địch lại nổi một mình Cố Nhạc Hi.
"Cháu trai của Triệu gia lúc nhỏ không có xà phòng tắm... thầy đang đùa em?"
Cố Nhạc Hi lại nhướng mi, ngữ khí bình thản.
Hắn là đang nói thật.
"Này này, không phải loại gia đình nào cũng thích phô trương thanh thế đâu."
Thầy mà thuộc loại người khiêm tốn?
Mục Thậm Thăng thầm khinh bỉ trong lòng vạn lần.
Cũng phải, Cố Nhạc Hi mặc dù rất kiêu ngạo nhưng không thể thừa nhận hắn rất có tài. Hắn chưa từng tỏ ra khiêm tốn nhưng cũng chưa từng mang gia tộc ra thị uy với người khác, đến nỗi người biết thân thế thật sự của vị tiến sĩ sinh vật học này ngoài y ra chắc không còn ai khác.
Đây cũng là một trong những điểm y yêu thích ở Cố Nhạc Hi.
Kiêu ngạo nhưng không tự mãn.
"Phá án xong thì mau quay về dọn dẹp tiếp các bạn đi. Lớp trưởng phải cho ra dáng lớp trưởng đấy."
"Còn sót lại một mẩu nào thì cho Trần Vũ làm lớp trưởng thay cậu luôn."
Mục Thậm Thăng thầm trợn mắt, chịu thua nhìn cái người vô sỉ kia đã quay lưng đi còn giơ tay vẫy chào.
...
Đại học Bắc Đại.
Lục Thanh Khê nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng đang đậu cách đó không xa, lập tức ánh mắt thấp thoáng ý cười.
"Hôm nay mọi người cứ đi ăn trước đi, hôm sau đến lượt tớ sẽ khao."
Nữ sinh nhỏ con nhất đám chu môi, ôm lấy cánh tay thầy nũng nịu.
"Lục tỷ, tỷ thật không giữ lời gì hết, Xảo Xảo muốn đi ăn cùng anh đó."
Lục Thanh Khê vừa nổi da gà vừa buồn cười nhìn cô bạn. Tuy nhiên, vẫn là từ chối.
"Tỷ có việc gấp, hôm sau sẽ tiếp Xảo Xảo có được không?"
Mọi người thấy thế cũng không giữ thầy lại niêna, chào tạm biệt rồi tách ra.
Lục Thanh Khê bước đến cạnh xe mới phát hiện cái người bên trong đã đóng cửa sổ rồi.
Lại muốn bày trò gì nữa đây?
Cô gõ lên mặt kính cửa sổ vài tiếng, người kia mới nhấn nút hạ cửa chắn xuống.
"Gì?"
Cô nghiến răng nhìn tên vô sỉ trước mặt mình.
"anh còn hỏi em! Tên hỗn đản nhà anh mau mở cửa cho em."
Cố Nhạc Hi vừa mở cửa vừa lầm bầm không dứt miệng.
"Một tiếng Lục tỷ, hai tiếng Lục tỷ, thân thiết như vậy sao không mau dắt nhau đi ăn vài nồi lẩu luôn đi rồi hẵng về?"
Lục Thanh Khê vừa tức vừa mắc cười, đập túi xách lên vai hắn.
"Cằn nhằn cái gì đấy? Xảo Xảo là bạn thân của em mà."
Người kia vẫn không ngừng lải nhải, một tay khởi động xe, xong lại bận rộn thắt dây an toàn cho bạn gái.
"Thời buổi bây giờ ngay cả bạn bè cũng phải đề phòng a. Em xem, ở nhà có hai lão biến thái thay phiên nhau giành giường ngủ chung với ba anh đấy thôi." Nhìn lên kính xe thấy Thanh Khê đang che miệng cười, hắn bất giác cũng cười theo.
"Cho nên, anh không thể không đề phòng bạn thân của Nữu Nữu."
Lục Thanh Khê xấu hổ quát nhẹ.
"Này, cái tên đó chỉ có thầy Cố mới được gọi em như vậy thôi."
Cố Nhạc Hi vô sỉ nhe răng.
"Anh thì không phải là họ Cố chắc?"
Làm sao mà giống được?
Anh mới không phải là thầy Cố của em đâu.
Cố Nhạc Hi vẫn không ngừng trêu chọc.
"Còn gọi là thầy, không phải nên gọi là ba chồng sao?"
Lục Thanh Khê bị chọc đến mức thẹn thùng im lặng. Trong lòng thầm cảm thán ba con Cố Nhạc Hi gia quả thật rất có duyên với chữ "thầy", mặc dù nghề nghiệp chính của họ đều không phải là giáo viên.
Trương lặng một chút, như sực nhớ ra gì đó, Thanh Khê lại lên tiếng.
"Hôm nay là thứ sáu."
"Em nhớ?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, đây là ngày thầy đi khám định kỳ mà."
"Ba lớn đưa người đi từ sáng sớm rồi, dạo này trời trở lạnh, hai chân của ba đau nhức đến đi không nỗi. Nửa đêm anh thức dậy đều thấy Đoàn thúc với ba lớn đều thay phiên nhau xoa bóp chân cho ba đấy."
Lục Thanh Khê không giấu nổi vẻ lo lắng.
"Thầy ấy chưa đến bốn mươi mà mắc nhiều bệnh như vậy..."
Nụ cười của Cố Nhạc Hi cũng lộ ra chút sầu muộn.
Thể trạng của ba vốn rất yếu, bởi thế nên hai người kia vì ba mà đau lòng, không lúc nào mà buông lỏng.
Lục Thanh Khê thấy không khí trong xe có chút trầm lắng, thầy liền đổi đề tài.
"Tiểu Viên khi nào về nước?"
"Là hôm nay. Đoàn thúc đến sân bay đón con bé rồi."
Lục Thanh Khê có chút ngạc nhiên.
"Đoàn Thúc bận như vậy... có thời gian đi đón tiểu Viên về sao?"
Cố Nhạc Hi cười. " Viên Viên là bảo bối trong nhà anh, vì con bé, hủy một buổi họp đâu có đáng gì."
Lục Thanh Khê mỉm cười, gác tay lên ghế dựa của Cố Nhạc Hi.
"Anh không cảm thấy ghen tị với tiểu Viên sao?"
Người kia xùy một tiếng.
Hắn cũng đâu còn là trẻ con mà lại hù dọa kiểu : ba của mi có em bé mới rồi, mi sẽ bị ra rìa."
"Một chút cũng không. Nhìn anh giống người hay ghen tị lắm à?"
Tiểu Viên nhỏ hơn Cố Nhạc Hi rất nhiều, trong tiềm thức của hắn không chỉ coi con bé là em gái mà còn là một thầy con gái nhỏ nữa đấy.
"Ba về nhà rồi sao?"
"Con và Nữu Nữu đang trên đường về nhà đây."
"Tiểu Viên cũng về đến nơi rồi ạ? Tốt quá."
"Con biết rồi. ba đừng lo, con không có thói quen chạy xe nhanh đâu."
Lục Thanh Khê nhìn cảnh vật bên ngoài vượt qua mặt vùn vụt : ...
Màn hình chớp sáng, đôi chân mày thanh tú của hắn khẽ nhíu lại.
Cố Nhạc Hi đổi tay lái, định chuyển sang đường tắt đã bị gọi lại.
"Thạch đầu, chúng ta đi đường khác đi."
"Đến thôn Thanh Sơn, nhà của Trương gia, người của họ nói rằng mẹ của em đang hấp hối rồi."
...
Đối với Trương gia, Lục Thanh Khê chỉ có hận chứ không yêu.
Ngày hôm đó cô nhớ rất rõ từng gương mặt của những người ở trong nhà : lãnh đạm, tàn nhẫn.
Ông bà nội vô tình.
Cha không đau, mẹ không dám lên tiếng.
Em trai là báu vật, còn cô chỉ là thứ để họ bán đi lấy tiền gán nợ thay em trai.
Trương Diệu Tổ là cái tên giỏi gây nợ.
Từ bé gã đã bộc lộ điều này qua tính cách rồi.
Vì là độc đinh của Trương gia, có thể nói từ khi chào đời gã có thể hô mưa gọi gió.
Lục Thanh Khê là thai thứ ba, lúc Trương thị mang thai thầy được chẩn đoán là bé trai, Trương gia đều vui mừng, chăm chút thước tấc không lệch. Nhưng đến khi chào đời, bà nội liền mặt nặng mày nhẹ, giận không thèm nhìn tới.
Trương phụ thì tiếc nuối lẩm bẩm:
"Nếu tìm chỗ chẩn đoán có uy tín hơn một chút thì tốt rồi."
Nếu biết Lục Thanh Khê là con gái ngay từ đầu, có lẽ thầy sẽ không có mặt trên đời này, giống như hai chị gái... đều bị phá bỏ.
Diệu Tổ được sinh ra sau khi Lục Thanh Khê được một tuổi. Cả người khô đét, như một con khỉ. Cả nhà đều đau lòng cho nó, ngay cả nhìn coi cũng không vừa mắt...
Vẻ mặt cay nghiệt của Trương nãi nãi khắc sâu vào trong trí óc của cô, không lúc nào quên được.
Tại sao mày lại có thể trắng trẻo hết phần của tôn tử bảo bối của tao?
Trương Diệu Tổ kén ăn là lỗi của cô.
Trương Diệu Tổ đùa giỡn với anh họ, ngã trầy mặt là lỗi của cô.
Trương Diệu Tổ cào mặt bé gái Vãn Vãn gần nhà cũng là lỗi của cô.
Năm tuổi, cha dắt Trương Diệu Tổ lên thị trấn mua xe cho chú út, nó nghịch phá khắp nơi... kết quả đã cào trầy một chiếc xe đắt tiền, cả nhà đều trả không nổi.
Hoặc có thể, nhưng họ tiếc tiền.
Bà nội đã nghĩ ngay đến con đường bán cháu gái của mình cho nhà trưởng thôn, làm minh hôn* cho con trai tám tuổi chết yểu của ông.
*(kết hôn với người chết, tương truyền rằng nếu cưới dâu cho con trai chết trẻ thì xuống dưới có người chăm sóc cho con của họ.)
Lục Thanh Khê mới sáu tuổi đã bị chính cha đẻ của mình trói gô tay chân, ép nằm chung với cái xác chết cứng, chứng kiến nắp quan tài từ từ được đậy lại.
Nếu không nhờ tên trộm mộ đào xác lấy vàng thì có lẽ Thanh Khê đã chết từ lúc đó rồi.
Tên kia cũng không tốt lành gì, mang thầy bán cho một nơi chuyên lợi dụng trẻ em ăn xin.
Lục Thanh Khê mạng lớn, may mắn trốn thoát, được đưa vào viện phúc lợi...
Tại đây, cô được gặp nhiều người tốt bụng vô cùng.
Ma sơ Lý, thầy Cố, còn có...
Tiểu Ca.
Không lâu sau thầy được vợ chồng Lục gia nhận nuôi, mãi cho đến bây giờ...người của Trương gia lại tìm được cô, muốn nhắc lại ân sinh dưỡng.
Cô cũng không ngốc mà cho đám người kia sắc mặt tốt. Chỉ là đối với Trương thị còn có tình cảm, người đàn bà này tuy mềm yếu nhưng chung quy vẫn xem thầy là con ruột.
Nếu Trương thị bệnh nặng như vậy, thầy không thể không tạm gác chuyện xưa về thăm người một lần.
...
Trương Diệu Tổ liếc nhìn chiếc xe bóng loáng đang đỗ trước sân nhà mình, tâm trạng hân hoan khỏi nói.
Người chị gái vô dụng kia rốt cuộc cũng đã làm một việc có ích rồi.
Bà nội Trương xoa tay, mặt mày bừng sáng, không ngừng lẩm bẩm.
"Đến rồi, đến rồi."
"Văn Phúc à, còn không mau ra đón con gái của mày. Nhanh chân lên... mày xem, ngay cả cháu rể của tao cũng đến rồi."
Trương phụ nhìn niên nhân cao ráo, thanh tú, ăn mặc sang trọng đang đứng trước mặt mình liền trở nên lúng túng, không biết làm sao.
Ai cũng tập trung vào Cố Nhạc Hi, chỉ có Trương thị là âm thầm lén nhìn con gái của bà lớn lên thật không tệ... còn tìm được một đối tượng tốt như vậy.
Rốt cuộc nó có thể ngẩng đầu lên làm người rồi.
Lục Thanh Khê nhìn Trương thị đang đứng sau Trương phụ không khỏi kinh ngạc.
"Bà ấy... không phải bị bệnh nặng hay sao?"
Cố Nhạc Hi nắm lấy bàn tay của bạn gái, ra hiệu cho cô bình tĩnh.
Hắn muốn xem thử, cuối cùng Trương gia muốn giở trò gì.
...
Nghe đến Trương Văn Phúc có con rể quý, ngay cả cô ba cùng dượng ba của Lục Thanh Khê liền tức tốc chạy về nhà chính tiếp đón.
Xác nhận được Trương gia đã lừa mình, Thanh Khê vô cùng tức giận, nhưng cái tên hỗn đản bên cạnh cứ muốn tiếp tục xem trò hay.
Quả nhiên, bà nội cùng Trương vô cùng coi trọng Cố Nhạc Hi, mặc dù toàn nhận được câu trả lời khá lãnh đạm từ nguyên chủ nhưng vẫn không hề bị dập tắt nhiệt tình.
Nói một hồi, mục đích cũng dần lộ ra.
"Tiểu Phương, em mau chào anh rể đi."
Trương Diệu Tổ hối hả, giục người con gái đang e thẹn nấp sau lưng gã.
Người kia còn rất trẻ, ước chừng chưa đến mười tám, vóc dáng nhỏ xinh, gương mặt chỉ tính là thanh tú, có điều cái bụng hơi nhô lên lại có vẻ không hợp với dáng người của cô ta.
Tiểu Phương nhẹ nhàng kêu một tiếng "anh" rồi chỉ dám đứng một bên, đỏ mặt âm thầm đánh giá Cố Nhạc Hi.
Bà nội Trương thở dài.
"Cố Nhạc Hi con xem chúng nó đều coi con như anh em trong nhà. Sau này, con phải bảo bọc đứa em khốn khổ này giúp bà nội đó."
Ngập ngừng một hồi hóa ra đều là vì chuyện cưới vợ của Trương Diệu Tổ.
Xem như đầu óc của gã không tồi, còn dụ được con gái của một nhà khá giả ở trấn trên, khiến cho cô ta mang thai. Ngặt nỗi, nhà gái thách cưới quá cao, thà để con gái phá thai chứ nhất quyết không hạ lễ cưới xuống một chút.
Trương Diệu Tổ bảo gã không thể lấy ai khác ngoài cô ta. Một mặt vì cha của Lý tiểu Phương là người làm ở sòng bạc, tiền bạc rất khả thi, mặc khác là thanh danh gã đã nát từ khi chuyện gã dan díu với góa phụ họ Tôn đã lan ra khắp xóm, không cô gái nào chịu lấy tên chết tiệt như gã cả.
Nay bắt được Cố Nhạc Hi còn mừng hơn bắt được cả vàng...
"Không được. Vì cái gì tiền cưới của nó đều đẩy cho Nhạc Hi?" Lục Thanh Khê phản bác, căm tức véo đùi của tên gây họa này một cái đau điếng.
Bà nội Trương lập tức trợn mắt nhìn Trương phụ.
"Phúc à, mày xem mày đã dạy ra cái loại gì đi, là con gái dám xen vào chỗ người lớn đang nói chuyện."
Trương Văn Phúc liền nhìn Lục Thanh Khê với vẻ không hài lòng.
Rầm.
"Ở đây đến lượt chị nói chuyện?". Trương Diệu Tổ nện xuống bàn một cái thị uy, có điều nói chuyện đều nghiến răng nghiến lợi nhịn đau.
Ngay lập tức, ánh mắt sắc bén của Cố Nhạc Hi liền lướt qua khiến gã giật mình một chút, mới hơi thu liễm lại.
"Tiểu Phương, anh thấy em còn rất trẻ, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?". Cố Nhạc Hi đột ngột hỏi ra một câu như thế làm Trương Diệu Tổ trở tay không kịp.
"Mười... mười bảy ạ.". Lý Tiểu Phương lí nhí trả lời, cô như chìm đắm vào giọng nói ôn nhu của người trước mặt, phong thái lẫn gương mặt đều cực kỳ xuất chúng, so sánh với Trương Diệu Tổ quả thực mới thấy đau thương.
Ngoài dự đoán, gương mặt của Cố Nhạc Hi trở nên cực kỳ căng thẳng không ngừng lặp lại. "Mười bảy tuổi?"
Bà nội Trương bị vẻ mặt của thầy dọa làm cho mơ màng.
"Mười bảy thì sao?".
"Tiểu Phương chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, Diệu Tổ nhà mình đã khiến con bé có thai là phạm pháp rồi."
Bà nội Trương sợ hãi đến mức nói lắp.
"Con nhầm rồi, lúc bà lấy... lấy ông nội của Diệu Tổ cũng chỉ mới mười sáu thôi."
Cố Nhạc Hi lắc đầu liên tục, bộ dạng hận không thể luyện sắt thành thép.
"Cách mạng đổi mới, chính phủ đều bày trừ việc kết hôn sớm, ai vi phạm đều bị xử lý cả."
Trương Diệu Tổ cũng bị dọa cho đến mặt mày méo xệch.
"Không đến mức như vậy đi."
Lục Thanh Khê cũng bị bộ dạng diễn y như thật của tên này làm cho nhịn cười gần chết, gắng gượng làm mặt nghiêm, thận trọng gật đầu.
"anh ấy nói không sai."
"Ít nhất cũng là mười lăm năm." Cố Nhạc Hi giả vờ lẩm bẩm khiến hồn vía của mọi người đều muốn mất hết.
Tiểu Phương xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ trốn, nói vậy là cô là người không văn minh, bị người khác lừa gạt, còn hại đứa nhỏ trong bụng có cha là tội phạm.
Cố Nhạc Hi "nhân từ" làm một hồi phổ cập tri thức pháp luật miễn phí cho Trương gia, Thanh Khê chỉ yên lặng thưởng thức vẻ mặt tái mét của mọi người.
Trương gia bị Cố Nhạc Hi lừa đến răng đánh lập cập, run rẩy tiễn hai người ra khỏi cửa, cầu xin đừng mang chuyện của Trương Diệu Tổ báo lên trên, tự nói với lòng không còn dám bén mảng đến tìm Thanh Khê nữa.
Ra khỏi Trương gia, Thanh Khê đều thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chân bước vào trong xe khóa cửa lại.
Cố Nhạc Hi gõ gõ cửa kính. Tấm kính vừa hạ xuống, người trong xe liền khinh khỉnh nhìn hắn.
"Làm gì đó?"
"Không cho anh vào sao?"
"Anh tự đi sám hối tội lỗi của mình rút."
Dám đem cô ra để thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
Đáng giận!
Nói rồi, cửa kính xe lại nâng lên, Cố Nhạc Hi không còn cách nào khác đành đi dạo một chút... đợi bạn gái nguôi giận.
Thôn Thanh Sơn có không ít trẻ con, đi đến đâu đều nhìn thấy bọn nhỏ nô đùa.
Duy chỉ có một đứa nhỏ trước mắt đang cặm cụi nhặt củi, không tham gia vào lũ trẻ kia.
Có đứa còn nghịch ngợm dùng cành cây đâm đâm da thịt nó, mở miệng trêu chọc.
" là con chuột thúi, là chuột thúi bò từ dưới cống lên."
Cố Nhạc Hi vừa muốn tiến lên ngăn thì ba của đứa nhỏ kia đã đến, thầy ta ôm một đống bùn đất ném vào đám trẻ, tức thì bọn chúng đều chạy tán loạn, có đứa còn thích thú hét lên.
"Thật thúi nha. Nó lại chui ra từ đống rác đó."
Người đàn ông vội vàng chạy đến xem vết trầy xước trên tay con trai, đau lòng không thôi.
"Có đau không con? Để củi ở đó, ba mang về là được."
Cố Nhạc Hi đơ người, nhìn hai cha con không chớp mắt.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, làm sơ quần áo của cậu rồi." Thời Phát vụng về vỗ vỗ lên giày của nam nhân sang trọng đang đứng trước mặt gã, trông hèn mọn đến cùng cực.
Có mơ cũng nghĩ đến đây chính là đứa nhỏ mà gã suốt ngày đánh mắt, thậm chí có lúc từng muốn dìm chết nó.
Nói đoạn, gã cũng nhanh chóng phủi đất cát còn dính trên gương mặt của con trai, dịu dàng nắm tay nó trở về nhà.
"Này, anh đứng đây làm gì? Mau vào xe đi chứ..."
"Anh giận em à?"
"Em xin lỗi, là em đùa với anh thôi. Em không có ý nhốt anh ở ngoài luôn mà."
Lục Thanh Khê hết cách đành ôm lấy cái người cao hơn mình một cái đầu.
"Sắp kết hôn rồi như thế nào còn ấu trĩ như vậy?"
Cố Nhạc Hi không nói gì, đột nhiên quay lại, ôm cô thật chặt, giọng nói khàn khàn.
"Chúng ta về nhà thôi, anh muốn gặp ba."
Lục Thanh Khê không hiểu ra sao nhưng cũng dịu dàng đáp trả.
"Ừm, chúng ta về nhà."
_________
END.
Người kia nghe thấy tiếng cười khúc khích sau lưng mình cũng ngừng viết, hết lật lật viên phấn lên rồi lại sờ sờ tấm bảng.
Bôi xà phòng?
Đám ranh này đúng là đủ trò.
Ngoài dự đoán, người kia vẫn không hề nổi giận, hay quát tháo ầm ĩ nói mấy câu vô nghĩa như: Là ai đã bày ra cái trò này?
Trái với gương mặt tuấn tú, nho nhã trời ban, hành động thậm chí còn tỏ ra bất cần hơn đám thiếu gia, tiểu thư ăn chơi trác táng bọn họ.
Nam nhân lười biếng tựa ghế, chỉ chỉ cậu học sinh ngồi gần dãy cuối.
"Lớp trưởng. Lên lau bảng."
Ngay lập tức, đám học sinh đều tập trung vào người bị chỉ điểm kia với vẻ mặt đầy chờ mong.
Mau bật lại a.
Nhịn thầy ấy nhiều lần như vậy rồi còn phải nhịn thêm nữa sao?
Lớp trưởng là một cậu thiếu niên vô cùng đẹp trai, ngũ quan sâu sắc, nhìn gương mặt của cậu ta cũng không giống loại con nhà giàu hống hách.
Nghe lời giáo viên, thiếu niên bước lên không một chút chần chừ, nhìn tấm bảng xong lại liếc nhìn người đang ngồi ngả ngớn trên ghế, nghĩ lại nói.
"Thầy, không phải em bày ra trò này."
Nam nhân nhướng mi, bộ dáng rất chi là gợi đòn.
"Cho nên?"
Không ai nhận là mình làm thì chẳng lẽ thầy phải đích thân đi dọn dẹp?
Lớp trưởng không đáp lại, chỉ đứng yên thu toàn bộ hình ảnh của niên nhân vào trong mắt.
"Tôi không quan tâm là ai đã bày ra trò này, tôi chỉ muốn bảng được lau sạch. Cậu dung túng đồng học làm bậy tôi cũng không nói, một là đi lau bảng, hai thì mau mau đi từ chức."
Tưởng hắn không nhận ra đằng sau vẻ mặt nghiêm nghị kia là một tên nhãi bất trị à?
"Từ nay về sau cứ như vậy đi, bảng không viết được cứ để cho lớp trưởng xử lý, không muốn làm lớp trưởng nũa thì bầu người khác."
Đám niên sinh lập tức nhăn mặt.
Có cho cũng không thèm.
Mục Thậm Thăng không thể làm gì khác ngoài nhận mệnh, nếu từ chức thật thì đồng nghĩ với việc y chịu thua người này rồi.
Người này lúc nào cũng như vậy, không có cách nào làm hắn ta lúng túng... càng không thể nào khiến y dời mắt khỏi.
Vì thế một bên hự hự lau bảng, một bên lại vỗ bàn kêu gào muốn trả bài khiến cho đám học sinh đang im phăng phắc lập tức phản đối inh ỏi.
...
Chuông vừa reo báo hiệu giờ ra chơi kết thúc, thiếu niên vừa đặt chân vào lớp đã thấy một mảnh hỗn độn, toàn giấy là giấy.
Cái người luôn bình tĩnh kia giờ lại "nổi giận đùng đùng", chân mày nhíu lại trầm giọng hỏi lại.
"Tôi hỏi lại lần cuối cùng. Là ai đã xé đống giấy này?"
Mấy học sinh xếp thành hàng đồng loạt cúi đầu, dù có quậy phá cách mấy đều bị khí thế của giáo viên chấn trụ, không dám ngẩng đầu lên.
"Là ai?"
Cuối cùng, có người không kiên trì nổi đã lên tiếng, mặc dù giọng nói rất nhỏ nhẹ.
"thầy, bọn em dọn dẹp có được không?"
Liền sau đó cũng có người phụ họa theo.
"Tụi em sẽ làm, thầy tha lỗi cho bọn em đi."
Vẻ mặt của người kia tức khắc giãn ra, thờ ơ khoanh tay lại.
"Thế thì làm đi."
Vì thế cả đám đành phải hì hục dọn dẹp, rác khá nhiều lại nhỏ nên thu thập rất cực.
"Là cậu làm sao?"
"Đâu có. Tớ đâu có khởi xướng ra cái trò này đâu."
"Vậy chắc là Trần Vũ xé rồi, cậu ra chơi cuối cùng có phải không?"
"Bậy bạ, tớ còn ra trước lớp trưởng nữa là."
Mặc kệ bọn nhỏ cãi nhau chí chóe, người kia thong dong rời khỏi, một chút cũng không có tỏ ra tức giận.
Đi đến hành lang hắn lại đột ngột dừng chân, quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên đang đi sau lưng mình, chiều cao cũng không chênh lệch nhiều.
"Là thầy xé giấy phải không?"
Lúc này, Cố Nhạc Hi mới phì cười, ánh mắt có chút khen ngợi nhìn người trước mặt.
"Thì sao? Nhóc tính đi báo với các bạn chắc?"
Mục Thậm Thăng lắc đầu.
"Em mới không làm cái việc nhàm chán đó."
"thầy làm như vậy cốt ý là để trả thù việc lúc sáng sao?"
Cố Nhạc Hi đưa tay làm dấu X. "Tôi sẽ không mang thù vì mấy chuyện vặt vãnh như vậy. Mấy em không đáng để tôi nổi giận."
Bọn nít ranh tuổi dậy thì này luôn muốn chứng tỏ bản thân nên bày ra mấy trò vặt khiến người ta chú ý.
Nhàm chán đến nỗi hắn có muốn giận cũng giận không nổi.
Nói đoạn, hắn đưa tay vo vo mấy mẩu giấy vụn còn sót lại thành viên, ném vào trong thùng rác.
"Đó là hình phạt dành cho mấy đứa vì tội lãng phí xà phòng. Lúc tôi còn nhỏ còn không có xà phòng mà tắm đâu..."
Bảng đen to như thế, không những hao xà phòng mà còn tốn không ít nước để lau rửa nữa là.
Thầy xé giấy vứt lung tung thì không lãng phí chắc?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Mục Thậm Thăng cũng không dám nói ra ngoài, cậu ta có mọc thêm mười cái miệng cũng không địch lại nổi một mình Cố Nhạc Hi.
"Cháu trai của Triệu gia lúc nhỏ không có xà phòng tắm... thầy đang đùa em?"
Cố Nhạc Hi lại nhướng mi, ngữ khí bình thản.
Hắn là đang nói thật.
"Này này, không phải loại gia đình nào cũng thích phô trương thanh thế đâu."
Thầy mà thuộc loại người khiêm tốn?
Mục Thậm Thăng thầm khinh bỉ trong lòng vạn lần.
Cũng phải, Cố Nhạc Hi mặc dù rất kiêu ngạo nhưng không thể thừa nhận hắn rất có tài. Hắn chưa từng tỏ ra khiêm tốn nhưng cũng chưa từng mang gia tộc ra thị uy với người khác, đến nỗi người biết thân thế thật sự của vị tiến sĩ sinh vật học này ngoài y ra chắc không còn ai khác.
Đây cũng là một trong những điểm y yêu thích ở Cố Nhạc Hi.
Kiêu ngạo nhưng không tự mãn.
"Phá án xong thì mau quay về dọn dẹp tiếp các bạn đi. Lớp trưởng phải cho ra dáng lớp trưởng đấy."
"Còn sót lại một mẩu nào thì cho Trần Vũ làm lớp trưởng thay cậu luôn."
Mục Thậm Thăng thầm trợn mắt, chịu thua nhìn cái người vô sỉ kia đã quay lưng đi còn giơ tay vẫy chào.
...
Đại học Bắc Đại.
Lục Thanh Khê nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng đang đậu cách đó không xa, lập tức ánh mắt thấp thoáng ý cười.
"Hôm nay mọi người cứ đi ăn trước đi, hôm sau đến lượt tớ sẽ khao."
Nữ sinh nhỏ con nhất đám chu môi, ôm lấy cánh tay thầy nũng nịu.
"Lục tỷ, tỷ thật không giữ lời gì hết, Xảo Xảo muốn đi ăn cùng anh đó."
Lục Thanh Khê vừa nổi da gà vừa buồn cười nhìn cô bạn. Tuy nhiên, vẫn là từ chối.
"Tỷ có việc gấp, hôm sau sẽ tiếp Xảo Xảo có được không?"
Mọi người thấy thế cũng không giữ thầy lại niêna, chào tạm biệt rồi tách ra.
Lục Thanh Khê bước đến cạnh xe mới phát hiện cái người bên trong đã đóng cửa sổ rồi.
Lại muốn bày trò gì nữa đây?
Cô gõ lên mặt kính cửa sổ vài tiếng, người kia mới nhấn nút hạ cửa chắn xuống.
"Gì?"
Cô nghiến răng nhìn tên vô sỉ trước mặt mình.
"anh còn hỏi em! Tên hỗn đản nhà anh mau mở cửa cho em."
Cố Nhạc Hi vừa mở cửa vừa lầm bầm không dứt miệng.
"Một tiếng Lục tỷ, hai tiếng Lục tỷ, thân thiết như vậy sao không mau dắt nhau đi ăn vài nồi lẩu luôn đi rồi hẵng về?"
Lục Thanh Khê vừa tức vừa mắc cười, đập túi xách lên vai hắn.
"Cằn nhằn cái gì đấy? Xảo Xảo là bạn thân của em mà."
Người kia vẫn không ngừng lải nhải, một tay khởi động xe, xong lại bận rộn thắt dây an toàn cho bạn gái.
"Thời buổi bây giờ ngay cả bạn bè cũng phải đề phòng a. Em xem, ở nhà có hai lão biến thái thay phiên nhau giành giường ngủ chung với ba anh đấy thôi." Nhìn lên kính xe thấy Thanh Khê đang che miệng cười, hắn bất giác cũng cười theo.
"Cho nên, anh không thể không đề phòng bạn thân của Nữu Nữu."
Lục Thanh Khê xấu hổ quát nhẹ.
"Này, cái tên đó chỉ có thầy Cố mới được gọi em như vậy thôi."
Cố Nhạc Hi vô sỉ nhe răng.
"Anh thì không phải là họ Cố chắc?"
Làm sao mà giống được?
Anh mới không phải là thầy Cố của em đâu.
Cố Nhạc Hi vẫn không ngừng trêu chọc.
"Còn gọi là thầy, không phải nên gọi là ba chồng sao?"
Lục Thanh Khê bị chọc đến mức thẹn thùng im lặng. Trong lòng thầm cảm thán ba con Cố Nhạc Hi gia quả thật rất có duyên với chữ "thầy", mặc dù nghề nghiệp chính của họ đều không phải là giáo viên.
Trương lặng một chút, như sực nhớ ra gì đó, Thanh Khê lại lên tiếng.
"Hôm nay là thứ sáu."
"Em nhớ?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, đây là ngày thầy đi khám định kỳ mà."
"Ba lớn đưa người đi từ sáng sớm rồi, dạo này trời trở lạnh, hai chân của ba đau nhức đến đi không nỗi. Nửa đêm anh thức dậy đều thấy Đoàn thúc với ba lớn đều thay phiên nhau xoa bóp chân cho ba đấy."
Lục Thanh Khê không giấu nổi vẻ lo lắng.
"Thầy ấy chưa đến bốn mươi mà mắc nhiều bệnh như vậy..."
Nụ cười của Cố Nhạc Hi cũng lộ ra chút sầu muộn.
Thể trạng của ba vốn rất yếu, bởi thế nên hai người kia vì ba mà đau lòng, không lúc nào mà buông lỏng.
Lục Thanh Khê thấy không khí trong xe có chút trầm lắng, thầy liền đổi đề tài.
"Tiểu Viên khi nào về nước?"
"Là hôm nay. Đoàn thúc đến sân bay đón con bé rồi."
Lục Thanh Khê có chút ngạc nhiên.
"Đoàn Thúc bận như vậy... có thời gian đi đón tiểu Viên về sao?"
Cố Nhạc Hi cười. " Viên Viên là bảo bối trong nhà anh, vì con bé, hủy một buổi họp đâu có đáng gì."
Lục Thanh Khê mỉm cười, gác tay lên ghế dựa của Cố Nhạc Hi.
"Anh không cảm thấy ghen tị với tiểu Viên sao?"
Người kia xùy một tiếng.
Hắn cũng đâu còn là trẻ con mà lại hù dọa kiểu : ba của mi có em bé mới rồi, mi sẽ bị ra rìa."
"Một chút cũng không. Nhìn anh giống người hay ghen tị lắm à?"
Tiểu Viên nhỏ hơn Cố Nhạc Hi rất nhiều, trong tiềm thức của hắn không chỉ coi con bé là em gái mà còn là một thầy con gái nhỏ nữa đấy.
"Ba về nhà rồi sao?"
"Con và Nữu Nữu đang trên đường về nhà đây."
"Tiểu Viên cũng về đến nơi rồi ạ? Tốt quá."
"Con biết rồi. ba đừng lo, con không có thói quen chạy xe nhanh đâu."
Lục Thanh Khê nhìn cảnh vật bên ngoài vượt qua mặt vùn vụt : ...
Màn hình chớp sáng, đôi chân mày thanh tú của hắn khẽ nhíu lại.
Cố Nhạc Hi đổi tay lái, định chuyển sang đường tắt đã bị gọi lại.
"Thạch đầu, chúng ta đi đường khác đi."
"Đến thôn Thanh Sơn, nhà của Trương gia, người của họ nói rằng mẹ của em đang hấp hối rồi."
...
Đối với Trương gia, Lục Thanh Khê chỉ có hận chứ không yêu.
Ngày hôm đó cô nhớ rất rõ từng gương mặt của những người ở trong nhà : lãnh đạm, tàn nhẫn.
Ông bà nội vô tình.
Cha không đau, mẹ không dám lên tiếng.
Em trai là báu vật, còn cô chỉ là thứ để họ bán đi lấy tiền gán nợ thay em trai.
Trương Diệu Tổ là cái tên giỏi gây nợ.
Từ bé gã đã bộc lộ điều này qua tính cách rồi.
Vì là độc đinh của Trương gia, có thể nói từ khi chào đời gã có thể hô mưa gọi gió.
Lục Thanh Khê là thai thứ ba, lúc Trương thị mang thai thầy được chẩn đoán là bé trai, Trương gia đều vui mừng, chăm chút thước tấc không lệch. Nhưng đến khi chào đời, bà nội liền mặt nặng mày nhẹ, giận không thèm nhìn tới.
Trương phụ thì tiếc nuối lẩm bẩm:
"Nếu tìm chỗ chẩn đoán có uy tín hơn một chút thì tốt rồi."
Nếu biết Lục Thanh Khê là con gái ngay từ đầu, có lẽ thầy sẽ không có mặt trên đời này, giống như hai chị gái... đều bị phá bỏ.
Diệu Tổ được sinh ra sau khi Lục Thanh Khê được một tuổi. Cả người khô đét, như một con khỉ. Cả nhà đều đau lòng cho nó, ngay cả nhìn coi cũng không vừa mắt...
Vẻ mặt cay nghiệt của Trương nãi nãi khắc sâu vào trong trí óc của cô, không lúc nào quên được.
Tại sao mày lại có thể trắng trẻo hết phần của tôn tử bảo bối của tao?
Trương Diệu Tổ kén ăn là lỗi của cô.
Trương Diệu Tổ đùa giỡn với anh họ, ngã trầy mặt là lỗi của cô.
Trương Diệu Tổ cào mặt bé gái Vãn Vãn gần nhà cũng là lỗi của cô.
Năm tuổi, cha dắt Trương Diệu Tổ lên thị trấn mua xe cho chú út, nó nghịch phá khắp nơi... kết quả đã cào trầy một chiếc xe đắt tiền, cả nhà đều trả không nổi.
Hoặc có thể, nhưng họ tiếc tiền.
Bà nội đã nghĩ ngay đến con đường bán cháu gái của mình cho nhà trưởng thôn, làm minh hôn* cho con trai tám tuổi chết yểu của ông.
*(kết hôn với người chết, tương truyền rằng nếu cưới dâu cho con trai chết trẻ thì xuống dưới có người chăm sóc cho con của họ.)
Lục Thanh Khê mới sáu tuổi đã bị chính cha đẻ của mình trói gô tay chân, ép nằm chung với cái xác chết cứng, chứng kiến nắp quan tài từ từ được đậy lại.
Nếu không nhờ tên trộm mộ đào xác lấy vàng thì có lẽ Thanh Khê đã chết từ lúc đó rồi.
Tên kia cũng không tốt lành gì, mang thầy bán cho một nơi chuyên lợi dụng trẻ em ăn xin.
Lục Thanh Khê mạng lớn, may mắn trốn thoát, được đưa vào viện phúc lợi...
Tại đây, cô được gặp nhiều người tốt bụng vô cùng.
Ma sơ Lý, thầy Cố, còn có...
Tiểu Ca.
Không lâu sau thầy được vợ chồng Lục gia nhận nuôi, mãi cho đến bây giờ...người của Trương gia lại tìm được cô, muốn nhắc lại ân sinh dưỡng.
Cô cũng không ngốc mà cho đám người kia sắc mặt tốt. Chỉ là đối với Trương thị còn có tình cảm, người đàn bà này tuy mềm yếu nhưng chung quy vẫn xem thầy là con ruột.
Nếu Trương thị bệnh nặng như vậy, thầy không thể không tạm gác chuyện xưa về thăm người một lần.
...
Trương Diệu Tổ liếc nhìn chiếc xe bóng loáng đang đỗ trước sân nhà mình, tâm trạng hân hoan khỏi nói.
Người chị gái vô dụng kia rốt cuộc cũng đã làm một việc có ích rồi.
Bà nội Trương xoa tay, mặt mày bừng sáng, không ngừng lẩm bẩm.
"Đến rồi, đến rồi."
"Văn Phúc à, còn không mau ra đón con gái của mày. Nhanh chân lên... mày xem, ngay cả cháu rể của tao cũng đến rồi."
Trương phụ nhìn niên nhân cao ráo, thanh tú, ăn mặc sang trọng đang đứng trước mặt mình liền trở nên lúng túng, không biết làm sao.
Ai cũng tập trung vào Cố Nhạc Hi, chỉ có Trương thị là âm thầm lén nhìn con gái của bà lớn lên thật không tệ... còn tìm được một đối tượng tốt như vậy.
Rốt cuộc nó có thể ngẩng đầu lên làm người rồi.
Lục Thanh Khê nhìn Trương thị đang đứng sau Trương phụ không khỏi kinh ngạc.
"Bà ấy... không phải bị bệnh nặng hay sao?"
Cố Nhạc Hi nắm lấy bàn tay của bạn gái, ra hiệu cho cô bình tĩnh.
Hắn muốn xem thử, cuối cùng Trương gia muốn giở trò gì.
...
Nghe đến Trương Văn Phúc có con rể quý, ngay cả cô ba cùng dượng ba của Lục Thanh Khê liền tức tốc chạy về nhà chính tiếp đón.
Xác nhận được Trương gia đã lừa mình, Thanh Khê vô cùng tức giận, nhưng cái tên hỗn đản bên cạnh cứ muốn tiếp tục xem trò hay.
Quả nhiên, bà nội cùng Trương vô cùng coi trọng Cố Nhạc Hi, mặc dù toàn nhận được câu trả lời khá lãnh đạm từ nguyên chủ nhưng vẫn không hề bị dập tắt nhiệt tình.
Nói một hồi, mục đích cũng dần lộ ra.
"Tiểu Phương, em mau chào anh rể đi."
Trương Diệu Tổ hối hả, giục người con gái đang e thẹn nấp sau lưng gã.
Người kia còn rất trẻ, ước chừng chưa đến mười tám, vóc dáng nhỏ xinh, gương mặt chỉ tính là thanh tú, có điều cái bụng hơi nhô lên lại có vẻ không hợp với dáng người của cô ta.
Tiểu Phương nhẹ nhàng kêu một tiếng "anh" rồi chỉ dám đứng một bên, đỏ mặt âm thầm đánh giá Cố Nhạc Hi.
Bà nội Trương thở dài.
"Cố Nhạc Hi con xem chúng nó đều coi con như anh em trong nhà. Sau này, con phải bảo bọc đứa em khốn khổ này giúp bà nội đó."
Ngập ngừng một hồi hóa ra đều là vì chuyện cưới vợ của Trương Diệu Tổ.
Xem như đầu óc của gã không tồi, còn dụ được con gái của một nhà khá giả ở trấn trên, khiến cho cô ta mang thai. Ngặt nỗi, nhà gái thách cưới quá cao, thà để con gái phá thai chứ nhất quyết không hạ lễ cưới xuống một chút.
Trương Diệu Tổ bảo gã không thể lấy ai khác ngoài cô ta. Một mặt vì cha của Lý tiểu Phương là người làm ở sòng bạc, tiền bạc rất khả thi, mặc khác là thanh danh gã đã nát từ khi chuyện gã dan díu với góa phụ họ Tôn đã lan ra khắp xóm, không cô gái nào chịu lấy tên chết tiệt như gã cả.
Nay bắt được Cố Nhạc Hi còn mừng hơn bắt được cả vàng...
"Không được. Vì cái gì tiền cưới của nó đều đẩy cho Nhạc Hi?" Lục Thanh Khê phản bác, căm tức véo đùi của tên gây họa này một cái đau điếng.
Bà nội Trương lập tức trợn mắt nhìn Trương phụ.
"Phúc à, mày xem mày đã dạy ra cái loại gì đi, là con gái dám xen vào chỗ người lớn đang nói chuyện."
Trương Văn Phúc liền nhìn Lục Thanh Khê với vẻ không hài lòng.
Rầm.
"Ở đây đến lượt chị nói chuyện?". Trương Diệu Tổ nện xuống bàn một cái thị uy, có điều nói chuyện đều nghiến răng nghiến lợi nhịn đau.
Ngay lập tức, ánh mắt sắc bén của Cố Nhạc Hi liền lướt qua khiến gã giật mình một chút, mới hơi thu liễm lại.
"Tiểu Phương, anh thấy em còn rất trẻ, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?". Cố Nhạc Hi đột ngột hỏi ra một câu như thế làm Trương Diệu Tổ trở tay không kịp.
"Mười... mười bảy ạ.". Lý Tiểu Phương lí nhí trả lời, cô như chìm đắm vào giọng nói ôn nhu của người trước mặt, phong thái lẫn gương mặt đều cực kỳ xuất chúng, so sánh với Trương Diệu Tổ quả thực mới thấy đau thương.
Ngoài dự đoán, gương mặt của Cố Nhạc Hi trở nên cực kỳ căng thẳng không ngừng lặp lại. "Mười bảy tuổi?"
Bà nội Trương bị vẻ mặt của thầy dọa làm cho mơ màng.
"Mười bảy thì sao?".
"Tiểu Phương chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, Diệu Tổ nhà mình đã khiến con bé có thai là phạm pháp rồi."
Bà nội Trương sợ hãi đến mức nói lắp.
"Con nhầm rồi, lúc bà lấy... lấy ông nội của Diệu Tổ cũng chỉ mới mười sáu thôi."
Cố Nhạc Hi lắc đầu liên tục, bộ dạng hận không thể luyện sắt thành thép.
"Cách mạng đổi mới, chính phủ đều bày trừ việc kết hôn sớm, ai vi phạm đều bị xử lý cả."
Trương Diệu Tổ cũng bị dọa cho đến mặt mày méo xệch.
"Không đến mức như vậy đi."
Lục Thanh Khê cũng bị bộ dạng diễn y như thật của tên này làm cho nhịn cười gần chết, gắng gượng làm mặt nghiêm, thận trọng gật đầu.
"anh ấy nói không sai."
"Ít nhất cũng là mười lăm năm." Cố Nhạc Hi giả vờ lẩm bẩm khiến hồn vía của mọi người đều muốn mất hết.
Tiểu Phương xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ trốn, nói vậy là cô là người không văn minh, bị người khác lừa gạt, còn hại đứa nhỏ trong bụng có cha là tội phạm.
Cố Nhạc Hi "nhân từ" làm một hồi phổ cập tri thức pháp luật miễn phí cho Trương gia, Thanh Khê chỉ yên lặng thưởng thức vẻ mặt tái mét của mọi người.
Trương gia bị Cố Nhạc Hi lừa đến răng đánh lập cập, run rẩy tiễn hai người ra khỏi cửa, cầu xin đừng mang chuyện của Trương Diệu Tổ báo lên trên, tự nói với lòng không còn dám bén mảng đến tìm Thanh Khê nữa.
Ra khỏi Trương gia, Thanh Khê đều thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chân bước vào trong xe khóa cửa lại.
Cố Nhạc Hi gõ gõ cửa kính. Tấm kính vừa hạ xuống, người trong xe liền khinh khỉnh nhìn hắn.
"Làm gì đó?"
"Không cho anh vào sao?"
"Anh tự đi sám hối tội lỗi của mình rút."
Dám đem cô ra để thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
Đáng giận!
Nói rồi, cửa kính xe lại nâng lên, Cố Nhạc Hi không còn cách nào khác đành đi dạo một chút... đợi bạn gái nguôi giận.
Thôn Thanh Sơn có không ít trẻ con, đi đến đâu đều nhìn thấy bọn nhỏ nô đùa.
Duy chỉ có một đứa nhỏ trước mắt đang cặm cụi nhặt củi, không tham gia vào lũ trẻ kia.
Có đứa còn nghịch ngợm dùng cành cây đâm đâm da thịt nó, mở miệng trêu chọc.
" là con chuột thúi, là chuột thúi bò từ dưới cống lên."
Cố Nhạc Hi vừa muốn tiến lên ngăn thì ba của đứa nhỏ kia đã đến, thầy ta ôm một đống bùn đất ném vào đám trẻ, tức thì bọn chúng đều chạy tán loạn, có đứa còn thích thú hét lên.
"Thật thúi nha. Nó lại chui ra từ đống rác đó."
Người đàn ông vội vàng chạy đến xem vết trầy xước trên tay con trai, đau lòng không thôi.
"Có đau không con? Để củi ở đó, ba mang về là được."
Cố Nhạc Hi đơ người, nhìn hai cha con không chớp mắt.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, làm sơ quần áo của cậu rồi." Thời Phát vụng về vỗ vỗ lên giày của nam nhân sang trọng đang đứng trước mặt gã, trông hèn mọn đến cùng cực.
Có mơ cũng nghĩ đến đây chính là đứa nhỏ mà gã suốt ngày đánh mắt, thậm chí có lúc từng muốn dìm chết nó.
Nói đoạn, gã cũng nhanh chóng phủi đất cát còn dính trên gương mặt của con trai, dịu dàng nắm tay nó trở về nhà.
"Này, anh đứng đây làm gì? Mau vào xe đi chứ..."
"Anh giận em à?"
"Em xin lỗi, là em đùa với anh thôi. Em không có ý nhốt anh ở ngoài luôn mà."
Lục Thanh Khê hết cách đành ôm lấy cái người cao hơn mình một cái đầu.
"Sắp kết hôn rồi như thế nào còn ấu trĩ như vậy?"
Cố Nhạc Hi không nói gì, đột nhiên quay lại, ôm cô thật chặt, giọng nói khàn khàn.
"Chúng ta về nhà thôi, anh muốn gặp ba."
Lục Thanh Khê không hiểu ra sao nhưng cũng dịu dàng đáp trả.
"Ừm, chúng ta về nhà."
_________
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.