Chương 126: Thẳng thắn
Thâm Hải Lý Đích Vân Đóa
28/10/2021
"Chủ tử, Đinh Tiến dẫn theo Sở Bạch đến."
Ân Trường Hoan khép thoại bản lại, nở nụ cười "Mời đến phòng khách đi."
Nàng phái Đinh Tiến đi thư viện Đức Dương một là vì muốn đề tỉnh Sở Bạch một câu, bảo hắn cẩn thận một chút đừng để bị hại, thứ hai cũng muốn thăm dò ý tứ Sở Bạch.
Nàng không muốn một ngàn lượng ngân phiếu kia trôi theo dòng nước, chỉ là không ngờ Sở Bạch vậy mà lại trực tiếp tới gặp mình, đây có phải là có ý nghĩa một ngàn lượng kia không bỏ phí không.
Sở Bạch đi sau lưng Đinh Tiến tiến vào Đông Cung.
Đông Cung vốn hoa lệ, trước khi Ân Trường Hoan gả vào đây thì hoàng đế đã phân phó cung nhân sửa chữa lại, ai đến Đông Cung đều phải tán thưởng nơi này điêu lan ngọc thế. Nếu không phải hoàng đế tự mình ra lệnh sửa chữa, chỉ sợ tấu chương nói Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan xa hoa lãng phí sẽ chất đầy án thư hoàng đế mất.
Chưa từng thấy cảnh tráng lệ này, Sở Bạch không nhìn chung quanh, mặt mày thong dong, lại thêm dung mạo xuất sắc khiến các cung nhân không nhịn được liếc nhìn, suy đoán thân phận của người này.
Đông Cung là địa bàn của Diệp Hoàn nên rất nhanh hắn nhận được tin Sở Bạch đến Đông Cung muốn đi gặp Ân Trường Hoan.
"Ta hình như để quên một bản tấu chương ở Đông Cung." Diệp Hoàn nhíu mày "Bản tấu chương này liên quan tới chiến sự biên quan, vô cùng quan trọng."
Diệp Nhiên đến truyền tin hiểu ý, lập tức tỏ ra nóng nảy "Chiến sự biên quan không thể chậm trễ, không bằng chủ tử bây giờ trở về Đông Cung lấy, vạn nhất hoàng thượng triệu kiến ngài lại không lấy ra được tấu chương thì phải làm sao."
"Ngươi nói đúng." Diệp Hoàn đứng dậy, nói với quan viên bên cạnh "Đề nghị của ngươi rất hợp lý, cứ làm thế đi."
Nói xong không đợi quan viên nói chuyện, Diệp Hoàn liền vội vã ra khỏi đại đường.
Quan viên sững sờ nhìn Diệp Hoàn bước nhanh rời đi. Hắn không phải tâm phúc của thái tử, trước khi đến nghe nói vị thái tử này nhìn thì ôn hòa nhưng kì thực có lòng dạ sâu rộng, làm việc mười phần nghiêm cẩn, không dung được nửa điểm hư giả, cái này khiến trong lòng của hắn như treo lên một khối đá lớn, chỉ là hắn vừa mới nói xong chuyện thì người liền đi rồi. Đáng tiếc lúc vị hộ vệ kia thì thầm với thái tử, hắn không thể nghe thấy nội dung.
Dừng ở phòng khách bên ngoài, Đinh Tiến nói với Sở Bạch "Ta không tiến vào."
Sở Bạch vái chào Đinh Tiến thật sâu "Đa tạ Đinh huynh, tại hạ ghi nhớ trong lòng."
Đinh Tiến đi thư viện truyền lời, sau khi nói xong hắn muốn rời đi thì Sở Bạch chợt đề xuất hắn muốn gặp Ân Trường Hoan.
Đinh Tiến vốn không muốn đưa hắn đến Đông Cung, lo lắng sẽ có tổn hại đến danh dự của Ân Trường Hoan nhưng Sở Bạch lại nói "Lời đồn đã có, lại kém cũng không kém bao nhiêu, ta thản thản đãng đãng tiến cung, ngược lại có thể chứng minh ta cùng thái tử phi trong sạch, nếu như ta thật sự có gì với thái tử phi thì sao lại không thể quang minh chính đại đến Đông Cung."
Đinh Tiến bị Sở Bạch thuyết phục, đem Sở Bạch dẫn vào Đông Cung.
Đinh Tiến ý vị thâm trường nói "Chỉ mong ngươi xứng đáng với sự coi trọng của thái tử phi."
Đinh Tiến là người mà Trịnh thái hậu an bài cho Ân Trường Hoan, trong lòng hắn, người xếp đầu tiên là Ân Trường Hoan, thứ hai là Trịnh thái hậu, thứ ba mới là thái tử. Khí độ này của Sở Bạch có thể sẽ không làm việc theo lẽ bình thường, cho nên Đinh Tiến nói thế, hi vọng đối phương nhớ đến ân tình của Ân Trường Hoan.
Sở Bạch cười cười, trịnh trọng nói "Thái tử phi đã cứu tại hạ, tại hạ tất nhiên là sẽ không làm chuyện có lỗi với thái tử phi."
Sở Bạch bước vào phòng khách.
Hắn mới vừa đi vào thì Diệp Hoàn liền đến, nhưng hắn lại không vội vàng đến phòng khách, mà là đi vào ngồi trong một cái đình bên cạnh.
Diệp Nhiên mờ mịt "Chủ tử sao lại không đi vào?"
Sở Bạch đang ở bên trong, thái tử vội vã chạy đến không phải là vì không muốn Sở Bạch cùng thái tử phi đơn độc ở chung sao?
"Đợi lát nữa." Diệp Hoàn nói "Chờ bọn họ nói xong chính sự thì ta vào."
"Sở Bạch bái kiến thái tử phi, thái tử phi vạn phúc."
"Ngồi xuống nói chuyện."
"Đa tạ thái tử phi." Sở Bạch chọn lấy một vị trí dưới Ân Trường Hoan "Mạo muội cầu kiến, xin thái tử phi thứ lỗi."
Ân Trường Hoan khoát tay áo, lúc này Nhược Vân tiến đến, nói với Ân Trường Hoan "Chủ tử, thái tử tới, đang ở bên ngoài đình."
"Chàng ấy tới làm..." Nói còn chưa dứt lời Ân Trường Hoan liền hiểu đối phương sao lại tới, nàng nhịn cười "Mời thái tử vào đi."
Nhược Vân ra ngoài mời Diệp Hoàn, nhưng Diệp Hoàn không nhúc nhích, nói lại câu như vừa nói cho Diệp Nhiên, Nhược Vân hồi phòng khách kể lại cho Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan sững sờ, khoé miệng chợt hơi nhếch lên. Diệp Hoàn tới là bởi vì hắn để ý nàng, không tiến vào thì là bởi vì hắn tin tưởng nàng.
Ánh mắt Sở Bạch cúi xuống, Nhược Vân không hạ giọng nên Ân Trường Hoan có thể nghĩ tới thì hắn cũng có thể nghĩ đến, không khỏi ấm giọng khen "Thái tử đối với thái tử phi thật tốt."
Đã bảo vệ lại tôn trọng, đây chính là tình yêu đẹp nhất.
Ân Trường Hoan mỉm cười, không tiếp tục đề tài này với Sở Bạch, khai môn kiến sơn hỏi "Ngươi hẳn là đã nghe nói lời đồn về ta gần đây?"
"Có nghe qua." Sở Bạch gật đầu.
Ân Trường Hoan nói "Ta trước đó có thảo luận với thái tử thì chàng ấy có nói cho ta một chuyện."
Ánh mắt Sở Bạch thay đổi, thấy Ân Trường Hoan ngừng lại, hắn nói thẳng "Là có liên quan đến tại hạ?"
"Hoàn toàn chính xác." Ân Trường Hoan nói "Thái tử nói cho ngươi có thể là do An vương cố ý an bài để tiếp cận ta."
Sở Bạch ngước mắt, không né tránh, nhìn thẳng vào Ân Trường Hoan "Vậy thái tử phi nghĩ sao?"
"Ta đương nhiên là tin tưởng thái tử. " Ân Trường Hoan cầm lấy một quả hạch đào, không biết là dùng cách nào, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, hạch đào vỡ nát, nàng chậm rãi cho hạch đào cất vào đĩa, nhìn Sở Bạch "Thế nhưng ta lại không muốn lãng phí một ngàn lượng, cho nên mới bảo Đinh Tiến đi thư viện Đức Dương."
Sở Bạch đứng dậy, làm động tác vái chào với Ân Trường Hoan "Tại hạ đúng là từng có liên hệ với An vương nhưng tại hạ cũng không phải thuộc hạ An vương."
"Hả?" Ân Trường Hoan nghi ngờ nháy mắt mấy cái "Có ý gì?"
"Ngươi ngồi xuống nói đi."
Sở Bạch thuận thế ngồi xuống "Thái tử cũng đã điều tra ta rồi?"
Ân Trường Hoan từ chối cho ý kiến.
"Thái tử hẳn chỉ biết Sở gia phát sinh biến cố, không biết giao dịch giữa ta và An vương."
Giao dịch? Nhanh chóng đặt thịt trong hạch đào xuống, Ân Trường Hoan phủi vụn trên tay, rửa tai lắng nghe.
Sở Bạch liếc mắt nhìn hạch đào trong đĩa, thản nhiên nói "Cuối năm ngoái ta gặp An vương gia, An vương gia cầm cái Bạch Ngọc Quan Âm vốn đã mất tới tìm ta, muốn ta nghe theo lệnh hắn nhưng bị ta cự tuyệt."
"Vì cái gì?" Ân Trường Hoan chen vào nói "Cái Bạch Ngọc Quan Âm kia đối với ngươi mà nói rất quan trọng mà."
Sở Bạch cười một tiếng, trong tươi cười lộ ra khí chất phong đạm vân khinh, Thái Sơn áp đỉnh mà không biến sắc hương vị "Là bảo vật cổ truyền của nhà ta nhưng chung quy lại là tử vật, không đáng để ta vì nó mà nghe lệnh An vương, ta nghĩ phụ mẫu ta cũng không hi vọng ta làm như vậy."
Đuôi lông mày Ân Trường Hoan chớp chớp, đối mặt với tình huống như vậy đại đa số đều sẽ lựa chọn trở thành thuộc hạ cho An vương, An vương mặc dù bị què chân nhưng dù gì cũng vẫn là vương gia, mà Sở Bạch chỉ là một cử nhân mà thôi.
"Lúc An vương rời đất Thục có cho người ta tìm ta, dùng Bạch Ngọc Quan Âm để đổi lấy một việc."
"Để ngươi xuất hiện ở bên cạnh ta?"
"Phải." Sở Bạch không do dự gật đầu "Ta tin tưởng thái tử phi không phải kẻ đứng núi này trông núi nọ, chuyện này cũng không phải to tát gì nên ta đã đồng ý."
"Sao ngươi biết ta không phải hạng người đứng núi này trông núi nọ?" Ân Trường Hoan nhướng mày, cười nói "Khắp kinh thành đều biết ta yêu thích sắc đẹp mà!"
"Có lòng thích cái đẹp thì ai cũng đều có, chỉ là đại đa số mọi người không biểu hiện ra ngoài, chỉ là thái tử phi không sợ ngôn luận nên không che giấu mà thôi. Dùng việc thích sắc đẹp mà bình phán một người là không chính xác."
Ân Trường Hoan mím môi, chẳng lẽ người đẹp đều biết nói chuyện sao, Diệp Hoàn biết, Sở Bạch cũng vậy.
"Vậy vì sao bây giờ ngươi lại đem những việc này nói cho ta? Đây không phải trao đổi giữa ngươi cùng An vương sao?"
"Bởi vì thái tử phi đã cứu ta." Sở Bạch nói "Việc gặp thái tử phi lần đầu hay chuyện về sau đưa tiền ở thư viện Đức Dương, thậm chí lúc đến thư viện làm phu tử đều là ý của An vương, nhưng việc ta bị ngất ở đầu đường lại là ngoài ý muốn."
"Ngài là ân nhân của ta, mà An vương chẳng qua cũng chỉ là một người trong giao dịch, cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng Sở Bạch rất rõ ràng."
Ân Trường Hoan phản ứng không kịp "Cho nên, ý của ngươi là giữa An vương và ta thì ngươi chọn ta?"
Sở Bạch gật đầu, ranh mãnh nói "Tại hạ không phải đã nhận một ngàn lượng của thái tử phi sao?"
Ân Trường Hoan:... Cho nên nàng dùng một ngàn lượng bạc này xúi giục thuộc hạ của An vương?
Cái quỷ gì.
Có thể là cảm thấy lý do này rất khó làm người tin phục, Sở Bạch không phải rất thành ý bổ sung một câu: "Huống hồ thái tử phi cùng thái tử được hoàng thượng sủng ái, Sở Bạch tất nhiên là hi vọng có thể đi theo một chủ tử có tiền đồ."
Lý do này còn miễn cưỡng tin được, nhưng... Ân Trường Hoan hỏi "Ngươi dễ dàng như vậy phản bội An vương như vậy, ta rất khó tin tưởng ngươi sẽ thành tâm với ta cùng thái tử."
Nụ cười Sở Bạch dừng lại trên khóe miệng. Hắn nói "Ngoại trừ thái tử phi, tại hạ đồng ý với An vương xuất hiện nhiều lần nhưng lại chưa từng nói sẽ không cho kẻ nào biết chuyện này."
"Khụ khụ khụ..." Ân Trường Hoan bị sặc chính nước miếng của mình, bình phục lại, không nhịn được nói "Còn có thể thế sao?"
Môi mỏng Sở Bạch hơi mím, khuôn mặt tuấn mỹ viết đầy hai chữ vô tội "Vì cái gì không thể chứ, tại hạ đâu có hứa hẹn gì với An vương."
Hình như cũng đúng, Ân Trường Hoan nghĩ.
Sở Bạch lại nói "Nhưng thái tử phi yên tâm, chuyện ngài cùng thái tử phân phó tại hạ nhất định sẽ không nói cho ai biết."
Ân Trường Hoan cười một tiếng, nàng cũng không cảm thấy câu nói này có độ tin cậy.
Đúng lúc Ân Trường Hoan đang nghĩ nên nói gì thì Diệp Hoàn tiến đến, Sở Bạch lập tức đứng dậy hành lễ, Diệp Hoàn miễn lễ, ngồi xuống cạnh Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan đẩy đĩa hạch đào đã đập xong cho Diệp Hoàn "Ta tự tay làm đấy."
"Đa tạ Trường Hoan." Diệp Hoàn nhìn Sở Bạch, ôn nhu nói với nàng "Ta nghĩ mọi người hẳn đã nói xong, không quấy rầy hai người nói chuyện chứ?"
"Đương nhiên không có, kỳ thật kể cả chàng có đến thì cũng không có việc gì, cũng không phải bí mật lớn gì."
Diệp Hoàn ôn nhu cười một tiếng "Sở Bạch là tới tìm nàng, ta đến nghe dù nàng không ngại thì chung quy cũng có chút không thỏa đáng."
Ánh mắt Sở Bạch khẽ thay đổi, chắp tay cung kính "Thái tử nghiêm trọng quá rồi, tại hạ chỉ là đến nói chuyện An vương với thái tử phi thôi."
Ân Trường Hoan đem nội dung bọn họ nói chuyện kể lại, cuối cùng nhỏ giọng nói "Ta cảm thấy không đáng tin lắm."
Phòng khách rất lớn, nhưng bọn họ lại gần nhau, Ân Trường Hoan dù có hạ thấp giọng thì Sở Bạch cũng nghe được rất rõ ràng, lập tức cảm thấy Ân Trường Hoan không phải người bình thường.
Người bình thường sẽ không đem chuyện này nói ra ngay trước mặt hắn, mặc dù điều nàng nói là thật.
Ân Trường Hoan khép thoại bản lại, nở nụ cười "Mời đến phòng khách đi."
Nàng phái Đinh Tiến đi thư viện Đức Dương một là vì muốn đề tỉnh Sở Bạch một câu, bảo hắn cẩn thận một chút đừng để bị hại, thứ hai cũng muốn thăm dò ý tứ Sở Bạch.
Nàng không muốn một ngàn lượng ngân phiếu kia trôi theo dòng nước, chỉ là không ngờ Sở Bạch vậy mà lại trực tiếp tới gặp mình, đây có phải là có ý nghĩa một ngàn lượng kia không bỏ phí không.
Sở Bạch đi sau lưng Đinh Tiến tiến vào Đông Cung.
Đông Cung vốn hoa lệ, trước khi Ân Trường Hoan gả vào đây thì hoàng đế đã phân phó cung nhân sửa chữa lại, ai đến Đông Cung đều phải tán thưởng nơi này điêu lan ngọc thế. Nếu không phải hoàng đế tự mình ra lệnh sửa chữa, chỉ sợ tấu chương nói Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan xa hoa lãng phí sẽ chất đầy án thư hoàng đế mất.
Chưa từng thấy cảnh tráng lệ này, Sở Bạch không nhìn chung quanh, mặt mày thong dong, lại thêm dung mạo xuất sắc khiến các cung nhân không nhịn được liếc nhìn, suy đoán thân phận của người này.
Đông Cung là địa bàn của Diệp Hoàn nên rất nhanh hắn nhận được tin Sở Bạch đến Đông Cung muốn đi gặp Ân Trường Hoan.
"Ta hình như để quên một bản tấu chương ở Đông Cung." Diệp Hoàn nhíu mày "Bản tấu chương này liên quan tới chiến sự biên quan, vô cùng quan trọng."
Diệp Nhiên đến truyền tin hiểu ý, lập tức tỏ ra nóng nảy "Chiến sự biên quan không thể chậm trễ, không bằng chủ tử bây giờ trở về Đông Cung lấy, vạn nhất hoàng thượng triệu kiến ngài lại không lấy ra được tấu chương thì phải làm sao."
"Ngươi nói đúng." Diệp Hoàn đứng dậy, nói với quan viên bên cạnh "Đề nghị của ngươi rất hợp lý, cứ làm thế đi."
Nói xong không đợi quan viên nói chuyện, Diệp Hoàn liền vội vã ra khỏi đại đường.
Quan viên sững sờ nhìn Diệp Hoàn bước nhanh rời đi. Hắn không phải tâm phúc của thái tử, trước khi đến nghe nói vị thái tử này nhìn thì ôn hòa nhưng kì thực có lòng dạ sâu rộng, làm việc mười phần nghiêm cẩn, không dung được nửa điểm hư giả, cái này khiến trong lòng của hắn như treo lên một khối đá lớn, chỉ là hắn vừa mới nói xong chuyện thì người liền đi rồi. Đáng tiếc lúc vị hộ vệ kia thì thầm với thái tử, hắn không thể nghe thấy nội dung.
Dừng ở phòng khách bên ngoài, Đinh Tiến nói với Sở Bạch "Ta không tiến vào."
Sở Bạch vái chào Đinh Tiến thật sâu "Đa tạ Đinh huynh, tại hạ ghi nhớ trong lòng."
Đinh Tiến đi thư viện truyền lời, sau khi nói xong hắn muốn rời đi thì Sở Bạch chợt đề xuất hắn muốn gặp Ân Trường Hoan.
Đinh Tiến vốn không muốn đưa hắn đến Đông Cung, lo lắng sẽ có tổn hại đến danh dự của Ân Trường Hoan nhưng Sở Bạch lại nói "Lời đồn đã có, lại kém cũng không kém bao nhiêu, ta thản thản đãng đãng tiến cung, ngược lại có thể chứng minh ta cùng thái tử phi trong sạch, nếu như ta thật sự có gì với thái tử phi thì sao lại không thể quang minh chính đại đến Đông Cung."
Đinh Tiến bị Sở Bạch thuyết phục, đem Sở Bạch dẫn vào Đông Cung.
Đinh Tiến ý vị thâm trường nói "Chỉ mong ngươi xứng đáng với sự coi trọng của thái tử phi."
Đinh Tiến là người mà Trịnh thái hậu an bài cho Ân Trường Hoan, trong lòng hắn, người xếp đầu tiên là Ân Trường Hoan, thứ hai là Trịnh thái hậu, thứ ba mới là thái tử. Khí độ này của Sở Bạch có thể sẽ không làm việc theo lẽ bình thường, cho nên Đinh Tiến nói thế, hi vọng đối phương nhớ đến ân tình của Ân Trường Hoan.
Sở Bạch cười cười, trịnh trọng nói "Thái tử phi đã cứu tại hạ, tại hạ tất nhiên là sẽ không làm chuyện có lỗi với thái tử phi."
Sở Bạch bước vào phòng khách.
Hắn mới vừa đi vào thì Diệp Hoàn liền đến, nhưng hắn lại không vội vàng đến phòng khách, mà là đi vào ngồi trong một cái đình bên cạnh.
Diệp Nhiên mờ mịt "Chủ tử sao lại không đi vào?"
Sở Bạch đang ở bên trong, thái tử vội vã chạy đến không phải là vì không muốn Sở Bạch cùng thái tử phi đơn độc ở chung sao?
"Đợi lát nữa." Diệp Hoàn nói "Chờ bọn họ nói xong chính sự thì ta vào."
"Sở Bạch bái kiến thái tử phi, thái tử phi vạn phúc."
"Ngồi xuống nói chuyện."
"Đa tạ thái tử phi." Sở Bạch chọn lấy một vị trí dưới Ân Trường Hoan "Mạo muội cầu kiến, xin thái tử phi thứ lỗi."
Ân Trường Hoan khoát tay áo, lúc này Nhược Vân tiến đến, nói với Ân Trường Hoan "Chủ tử, thái tử tới, đang ở bên ngoài đình."
"Chàng ấy tới làm..." Nói còn chưa dứt lời Ân Trường Hoan liền hiểu đối phương sao lại tới, nàng nhịn cười "Mời thái tử vào đi."
Nhược Vân ra ngoài mời Diệp Hoàn, nhưng Diệp Hoàn không nhúc nhích, nói lại câu như vừa nói cho Diệp Nhiên, Nhược Vân hồi phòng khách kể lại cho Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan sững sờ, khoé miệng chợt hơi nhếch lên. Diệp Hoàn tới là bởi vì hắn để ý nàng, không tiến vào thì là bởi vì hắn tin tưởng nàng.
Ánh mắt Sở Bạch cúi xuống, Nhược Vân không hạ giọng nên Ân Trường Hoan có thể nghĩ tới thì hắn cũng có thể nghĩ đến, không khỏi ấm giọng khen "Thái tử đối với thái tử phi thật tốt."
Đã bảo vệ lại tôn trọng, đây chính là tình yêu đẹp nhất.
Ân Trường Hoan mỉm cười, không tiếp tục đề tài này với Sở Bạch, khai môn kiến sơn hỏi "Ngươi hẳn là đã nghe nói lời đồn về ta gần đây?"
"Có nghe qua." Sở Bạch gật đầu.
Ân Trường Hoan nói "Ta trước đó có thảo luận với thái tử thì chàng ấy có nói cho ta một chuyện."
Ánh mắt Sở Bạch thay đổi, thấy Ân Trường Hoan ngừng lại, hắn nói thẳng "Là có liên quan đến tại hạ?"
"Hoàn toàn chính xác." Ân Trường Hoan nói "Thái tử nói cho ngươi có thể là do An vương cố ý an bài để tiếp cận ta."
Sở Bạch ngước mắt, không né tránh, nhìn thẳng vào Ân Trường Hoan "Vậy thái tử phi nghĩ sao?"
"Ta đương nhiên là tin tưởng thái tử. " Ân Trường Hoan cầm lấy một quả hạch đào, không biết là dùng cách nào, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, hạch đào vỡ nát, nàng chậm rãi cho hạch đào cất vào đĩa, nhìn Sở Bạch "Thế nhưng ta lại không muốn lãng phí một ngàn lượng, cho nên mới bảo Đinh Tiến đi thư viện Đức Dương."
Sở Bạch đứng dậy, làm động tác vái chào với Ân Trường Hoan "Tại hạ đúng là từng có liên hệ với An vương nhưng tại hạ cũng không phải thuộc hạ An vương."
"Hả?" Ân Trường Hoan nghi ngờ nháy mắt mấy cái "Có ý gì?"
"Ngươi ngồi xuống nói đi."
Sở Bạch thuận thế ngồi xuống "Thái tử cũng đã điều tra ta rồi?"
Ân Trường Hoan từ chối cho ý kiến.
"Thái tử hẳn chỉ biết Sở gia phát sinh biến cố, không biết giao dịch giữa ta và An vương."
Giao dịch? Nhanh chóng đặt thịt trong hạch đào xuống, Ân Trường Hoan phủi vụn trên tay, rửa tai lắng nghe.
Sở Bạch liếc mắt nhìn hạch đào trong đĩa, thản nhiên nói "Cuối năm ngoái ta gặp An vương gia, An vương gia cầm cái Bạch Ngọc Quan Âm vốn đã mất tới tìm ta, muốn ta nghe theo lệnh hắn nhưng bị ta cự tuyệt."
"Vì cái gì?" Ân Trường Hoan chen vào nói "Cái Bạch Ngọc Quan Âm kia đối với ngươi mà nói rất quan trọng mà."
Sở Bạch cười một tiếng, trong tươi cười lộ ra khí chất phong đạm vân khinh, Thái Sơn áp đỉnh mà không biến sắc hương vị "Là bảo vật cổ truyền của nhà ta nhưng chung quy lại là tử vật, không đáng để ta vì nó mà nghe lệnh An vương, ta nghĩ phụ mẫu ta cũng không hi vọng ta làm như vậy."
Đuôi lông mày Ân Trường Hoan chớp chớp, đối mặt với tình huống như vậy đại đa số đều sẽ lựa chọn trở thành thuộc hạ cho An vương, An vương mặc dù bị què chân nhưng dù gì cũng vẫn là vương gia, mà Sở Bạch chỉ là một cử nhân mà thôi.
"Lúc An vương rời đất Thục có cho người ta tìm ta, dùng Bạch Ngọc Quan Âm để đổi lấy một việc."
"Để ngươi xuất hiện ở bên cạnh ta?"
"Phải." Sở Bạch không do dự gật đầu "Ta tin tưởng thái tử phi không phải kẻ đứng núi này trông núi nọ, chuyện này cũng không phải to tát gì nên ta đã đồng ý."
"Sao ngươi biết ta không phải hạng người đứng núi này trông núi nọ?" Ân Trường Hoan nhướng mày, cười nói "Khắp kinh thành đều biết ta yêu thích sắc đẹp mà!"
"Có lòng thích cái đẹp thì ai cũng đều có, chỉ là đại đa số mọi người không biểu hiện ra ngoài, chỉ là thái tử phi không sợ ngôn luận nên không che giấu mà thôi. Dùng việc thích sắc đẹp mà bình phán một người là không chính xác."
Ân Trường Hoan mím môi, chẳng lẽ người đẹp đều biết nói chuyện sao, Diệp Hoàn biết, Sở Bạch cũng vậy.
"Vậy vì sao bây giờ ngươi lại đem những việc này nói cho ta? Đây không phải trao đổi giữa ngươi cùng An vương sao?"
"Bởi vì thái tử phi đã cứu ta." Sở Bạch nói "Việc gặp thái tử phi lần đầu hay chuyện về sau đưa tiền ở thư viện Đức Dương, thậm chí lúc đến thư viện làm phu tử đều là ý của An vương, nhưng việc ta bị ngất ở đầu đường lại là ngoài ý muốn."
"Ngài là ân nhân của ta, mà An vương chẳng qua cũng chỉ là một người trong giao dịch, cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng Sở Bạch rất rõ ràng."
Ân Trường Hoan phản ứng không kịp "Cho nên, ý của ngươi là giữa An vương và ta thì ngươi chọn ta?"
Sở Bạch gật đầu, ranh mãnh nói "Tại hạ không phải đã nhận một ngàn lượng của thái tử phi sao?"
Ân Trường Hoan:... Cho nên nàng dùng một ngàn lượng bạc này xúi giục thuộc hạ của An vương?
Cái quỷ gì.
Có thể là cảm thấy lý do này rất khó làm người tin phục, Sở Bạch không phải rất thành ý bổ sung một câu: "Huống hồ thái tử phi cùng thái tử được hoàng thượng sủng ái, Sở Bạch tất nhiên là hi vọng có thể đi theo một chủ tử có tiền đồ."
Lý do này còn miễn cưỡng tin được, nhưng... Ân Trường Hoan hỏi "Ngươi dễ dàng như vậy phản bội An vương như vậy, ta rất khó tin tưởng ngươi sẽ thành tâm với ta cùng thái tử."
Nụ cười Sở Bạch dừng lại trên khóe miệng. Hắn nói "Ngoại trừ thái tử phi, tại hạ đồng ý với An vương xuất hiện nhiều lần nhưng lại chưa từng nói sẽ không cho kẻ nào biết chuyện này."
"Khụ khụ khụ..." Ân Trường Hoan bị sặc chính nước miếng của mình, bình phục lại, không nhịn được nói "Còn có thể thế sao?"
Môi mỏng Sở Bạch hơi mím, khuôn mặt tuấn mỹ viết đầy hai chữ vô tội "Vì cái gì không thể chứ, tại hạ đâu có hứa hẹn gì với An vương."
Hình như cũng đúng, Ân Trường Hoan nghĩ.
Sở Bạch lại nói "Nhưng thái tử phi yên tâm, chuyện ngài cùng thái tử phân phó tại hạ nhất định sẽ không nói cho ai biết."
Ân Trường Hoan cười một tiếng, nàng cũng không cảm thấy câu nói này có độ tin cậy.
Đúng lúc Ân Trường Hoan đang nghĩ nên nói gì thì Diệp Hoàn tiến đến, Sở Bạch lập tức đứng dậy hành lễ, Diệp Hoàn miễn lễ, ngồi xuống cạnh Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan đẩy đĩa hạch đào đã đập xong cho Diệp Hoàn "Ta tự tay làm đấy."
"Đa tạ Trường Hoan." Diệp Hoàn nhìn Sở Bạch, ôn nhu nói với nàng "Ta nghĩ mọi người hẳn đã nói xong, không quấy rầy hai người nói chuyện chứ?"
"Đương nhiên không có, kỳ thật kể cả chàng có đến thì cũng không có việc gì, cũng không phải bí mật lớn gì."
Diệp Hoàn ôn nhu cười một tiếng "Sở Bạch là tới tìm nàng, ta đến nghe dù nàng không ngại thì chung quy cũng có chút không thỏa đáng."
Ánh mắt Sở Bạch khẽ thay đổi, chắp tay cung kính "Thái tử nghiêm trọng quá rồi, tại hạ chỉ là đến nói chuyện An vương với thái tử phi thôi."
Ân Trường Hoan đem nội dung bọn họ nói chuyện kể lại, cuối cùng nhỏ giọng nói "Ta cảm thấy không đáng tin lắm."
Phòng khách rất lớn, nhưng bọn họ lại gần nhau, Ân Trường Hoan dù có hạ thấp giọng thì Sở Bạch cũng nghe được rất rõ ràng, lập tức cảm thấy Ân Trường Hoan không phải người bình thường.
Người bình thường sẽ không đem chuyện này nói ra ngay trước mặt hắn, mặc dù điều nàng nói là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.