Chương 13: Cha chồng táo bạo lạnh lùng x Con dâu luôn muốn trốn tránh(9)
Xoa Thiêu Gia Phì Nhục
27/12/2021
" A Tự..."
A Tự? Ai, chưa từng có ai gọi hắn như vậy.
"A Tự, dậy đi."
Giọng nữ nhẹ nhàng mềm mại dường như một hai phải làm gián đoạn giấc ngủ của hắn, kiên trì cố gắng đánh thức hắn khỏi cơn mộng mị.
Mí mắt hắn run lên từ từ mở mắt, một khuôn mặt nhỏ thanh tú đập vào mắt hắn.
Đó là Diệp Hinh.
Nàng đang mặc yếm ngồi trên chiếc giường đất, ánh nến mờ nhạt rơi xuống làn da trắng như tuyết của nàng, tạo cho nó một tầng cam nhạt.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Diệp Hinh có vẻ rất vui mừng, sấn tới vòng tay ôm lấy cổ hắn, khuôn ngực mềm mại áp vào cơ ngực săn chắc của hắn.
Hắn sửng sốt một lúc, đầu óc nhất thời choáng váng.
Diệp Hinh không phải ghét hắn sao? Tại sao nàng lại đối với hắn thân mật như vậy?
"A Tự, thiếp nhớ chàng muốn chết. Từ khi chàng đi doanh trại, thiếp không có một ngày nào không nhớ chàng."
Hơi thở ấm áp phun lên cái cổ mẫn cảm của hắn, ôm người phụ nữ thơm ngào ngạt trong tay, côn th*t dưới thân hắn thức dậy ngay lập tức.
Thân thể mềm mại cứng đờ trong chốc lát, Diệp Hinh liền rút ra khỏi cánh tay của hắn, nói:
" Đáng ghét, vừa tỉnh lại đã nghĩ đến chuyện này."
Dứt lời, nàng cúi đầu xuống sắc mặt đỏ bừng. Ở dưới ánh nến càng thêm tinh tế, yêu kiều.
Bạch Tự ngẩn người, hắn chưa từng thấy bé ngoan ngây thơ Diệp Hinh quyến rũ như vậy.
" A Tự, chàng muốn sao?"
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngượng ngùng.
Cổ họng Bạch Tự chuyển động, ngây ngốc gật đầu.
Diệp Hinh cười khúc khích, sau đó nàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay to lớn của Bạch Tự phủ lên ngực phải của mình, nói nhỏ: " Hinh Nhi cũng nhớ chàng, đặc biệt là nơi này."
Nàng nắm lấy tay hắn đặt lên ngực nhũ mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn ửng hồng thở dốc.
"A Tự, ngực nhỏ của thiếp ngứa, chàng giúp thiếp hút hút được không?"
Đôi mắt đào hoa của nàng như mang theo dụ hoặc, máu của Bạch Tự sôi trào, nóng lòng kéo áo yếm lên, miệng lớn một ngụm đem bầu vú vào trong.
"Ừm... thật thoải mái, A Tự chàng cũng giúp người ta xoa vú bên này đi."
Nàng cầm tay Bạch Tự di chuyển đến bầu ngực lớn bên trái.
Bàn tay to chạm vào bầu vú mịn như đậu hũ, Bạch Tự xoa mạnh đầu v* áp vào lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai, đầu v* sau khi xoa cũng nhanh chóng dựng đứng lên.
Hắn ngoáy ngoáy đầu v*, dùng đầu lưỡi ấn vào đầu v*, đầu v* dính đầy nước bọt bỗng trở nên bóng nhẫy.
Hắn cũng không buông núm vú bên kia ra, dùng ngón tay cái ấn lên phía trên, chưa đủ kích thích, hai ngón tay kẹp lấy đầu v* rồi dùng sức kéo lên trên.
"A... A Tự, chàng đừng thô bạo như vậy, nhéo người ta sẽ xấu."
Bạch Tự ngẩng đầu cười xấu xa: "Vậy ta sẽ không xoa."
Hắn buông tay ra, miệng cũng nhả bầu vú khỏi miệng.
Diệp Hinh kẹp chặt đùi, mắt hạnh trừng hắn.
"A Tự, chàng càng ngày càng xấu."
"Còn muốn xoa ngực không?"
" Muốn, người ta ngứa muốn chết."
" Nơi nào ngứa? "
" Này, nơi này. "
Diệp Hinh nghiêng mặt, ngón tay tròn trịa ấn miệng hoa huy*t, miệng hoa huy*t bị kích thích, khẽ run lên.
"Đây? Ta giúp nàng ngãi được không?"
Bạch Tự dựa vào cổ nàng, mút nhẹ cái cổ trắng ngần, dùng bàn tay to ấn xoa xoa nắn lỗ hoa của nàng.
"A..."
Diệp Hinh rên rỉ.
"Còn ngứa không?"
Bàn tay xoa hoa môi càng thêm dùng sức, thân thể Diệp Hinh mềm nhũn thành một vũng nước, nàng ngã vào trên người Bạch Tự miệng thở hổn hển.
"Chà... nữa, cứng hơn chút, a.... vâng, xoa mạnh hơn nữa. "
Có mật hoa chảy ra từ lỗ hổng, nhỏ vào lòng bàn tay hắn.
"Sắp ra rồi, bé dâm Hinh Nhi, xoa xoa hoa huy*t liền ra nước. A Tự dùng côn th*t giúp Hinh Nhi cắm cửa thoát nước, được không?"
Ngón tay nhéo nhéo đầu v* hồng nhuận. Diệp Hinh "A" một tiếng. Nước nhanh chóng đổ ra, chạm vào lòng bàn tay của Bạch Tự.
" Mới một chút đã ra, Hinh Nhi thật vô dụng."
Diệp Hinh mềm mại như nhúm bông đấm nhẹ Bạch Tự.
" Đáng ghét, chàng không phải muốn cắm huyệt nhỏ hay sao."
Nàng đẩy Bạch Tự ngã xuống.
" Hinh Nhi?"
" Chờ thiếp tới."
Tay nhỏ cởi bỏ thắt lưng của hắn, côn thịt to lớn cứng nhắc nhảy ra khỏi quần lót. Diệp Hinh nhấc mông lên, nắm côn thịt nhẹ nhàng ma sát vào cửa huyệt, nàng câu môi cười khi nghe thấy tiếng thở dốc đè nén của người đàn ông.
" Nhịn không được sao, A Tự."
Bạch Tự cắn răng, thấp giọng nói:
" Đúng vậy, mau đem côn th*t xuyên qua huyệt nhỏ của nàng, để ta hung hăng làm nàng."
"Không được, chàng là đồ xấu xa cắm thật đau."
Cầm cây côn th*t, Diệp Hinh tách ra lỗ nhỏ, quy đầu to lớn từng chút đút vào lỗ nhỏ chật hẹp.
Nhẫn nhịn đã lâu, Bạch Tự không chịu nổi sự chậm chạp của nàng, hắn nhéo nhéo vòng eo thon thả của nàng, dưới sự kinh sợ của nàng, đẩy mạnh vào.
côn th*t đã cắm sâu vào trong cơ thể nàng.
Sự cắm vào đột ngột khiến cho Diệp Hinh chưa kịp thích ứng, lông mày nhíu chặt lại, lỗ nhỏ khít khao dù đã được bôi trơn bằng dâm thủy nhưng côn thịt to lớn như vậy đột nhiên lao thẳng vào hoa huyệt lấp đầy nàng, thành thịt sát vào cây gậy thậm chí không thể chuyển động được.
"A, A Tự, chàng quá lớn."
Diệp Hinh bị hắn ôm trên người toát ra dày đặc mồ hôi, hô hấp giống như bị người ta đánh nát, nhỏ giọng nói.
" Không lớn thì làm sao cắm cho nàng thoải mái."
Eo khẽ vặn vẹo, côn th*t cắm trong lỗ hoa giật giật, chậm rãi ra vào.
"Ưm... thật thoải mái, A Tự cắm vào Hinh Nhi thật thoải mái."
Tư thế nữ trên nam dưới đáng lẽ nữ nhân sẽ là người nắm quyền chủ động nhưng Bạch Tự không chịu nổi mà chiếm ưu thế, hắn dán chặt lỗ nhỏ của Diệp Hinh, thỏa mãn thưởng thức vẻ mặt bị tình dục chi phối đến quên trời quên đất của nàng.
" Hinh Nhi cùng A Tự làm có thoải mái không?"
" A, thoải mái, A Tự mạnh mẽ hơn nữa, thiếp muốn chàng thô bạo hơn." Diệp Hinh híp mắt đưa ra chỉ thị cho Bạch Tự một cách bừa bãi.
Ngay khi Bạch Tự nghe thấy điều này, dục vọng mạnh mẽ áp xuống bùng phát.
Hắn lật người kéo hai chân Diệp Hinh ra, nhìn bộ phận sinh dục được hai người nối liền với nhau, dục vọng của hắn giống như pháo hoa bùng nổ, lan tràn không thể kiểm soát.
" A... nhanh quá A Tự, chậm lại, chậm lại, huyệt nhỏ của người ta... huyệt nhỏ sẽ hư."
" Cắm hư thì hư, cắm hư nàng liền không thể tìm người đàn ông khác. Ta muốn đem nàng cột chặt lên giường để mỗi ngày cắm cho đến khi nàng đang mang thai, cho đến khi nàng chết."
Mang theo những suy nghĩ bạo lực, Bạch Tự không hề cố kỵ va chạm mãnh liệt vào sâu trong huyệt nhỏ, kịch liệt rút ra rồi cắm vào, quy đầu lui về phía miệng huyệt rồi nhanh chóng đâm sầm vào trong động hoa.
" Bạch Bạch Bạch". Âm thanh ngượng ngùng quanh quẩn ở bên tai hai người.
Bộ phận sinh dục của hai người ướt đẫm d*m thủy, trên thân dưới của hai người xuất hiện bọt trắng xóa dưới tác động ngang ngược của Bạch Tự.
"A... A Tự... Sẽ chết mất."
"Không sao A Hinh, để ta cắm thêm nhiều cái nữa."
Thật thoải mái, thực sự muốn ở trong cơ thể của Hinh Nhi cả đời, cho đến khi chết.
"A, A Tự, thiếp thích chàng, chàng có thích thiếp không?"
Thân thể nóng bỏng như bị nước đá dội xuống trong chốc lát.
Thích...
Động tác của Bạch Tự dừng lại, ngây ngẩn nhìn người trên giường.
"A Tự, có chuyện gì vậy? Sao chàng không nói? Chàng không thích thiếp sao?"
Thích... Thích Diệp Hinh...
Không, Diệp Hinh là con dâu của hắn, làm sao có thể thích con dâu của mình được.
Người dưới thân đột nhiên mờ nhạt hư ảo.
" Hinh Nhi, Hinh Nhi."
Nàng đi đâu vậy? Nàng đang đi đâu?!
" A Tự, nếu chàng không thích thiếp vậy thì thiếp không cần ở bên chàng."
Như bọt biển ảo ảnh, Diệp Hinh biến mất ngay trước mắt hắn.
" Không— "
Hắn mở to mắt.
" Bạch Tự? Ngươi tỉnh rồi?"
Là Diệp Hinh, nàng ngồi trên đầu giường đất lo lắng nhìn hắn.
A Tự? Ai, chưa từng có ai gọi hắn như vậy.
"A Tự, dậy đi."
Giọng nữ nhẹ nhàng mềm mại dường như một hai phải làm gián đoạn giấc ngủ của hắn, kiên trì cố gắng đánh thức hắn khỏi cơn mộng mị.
Mí mắt hắn run lên từ từ mở mắt, một khuôn mặt nhỏ thanh tú đập vào mắt hắn.
Đó là Diệp Hinh.
Nàng đang mặc yếm ngồi trên chiếc giường đất, ánh nến mờ nhạt rơi xuống làn da trắng như tuyết của nàng, tạo cho nó một tầng cam nhạt.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Diệp Hinh có vẻ rất vui mừng, sấn tới vòng tay ôm lấy cổ hắn, khuôn ngực mềm mại áp vào cơ ngực săn chắc của hắn.
Hắn sửng sốt một lúc, đầu óc nhất thời choáng váng.
Diệp Hinh không phải ghét hắn sao? Tại sao nàng lại đối với hắn thân mật như vậy?
"A Tự, thiếp nhớ chàng muốn chết. Từ khi chàng đi doanh trại, thiếp không có một ngày nào không nhớ chàng."
Hơi thở ấm áp phun lên cái cổ mẫn cảm của hắn, ôm người phụ nữ thơm ngào ngạt trong tay, côn th*t dưới thân hắn thức dậy ngay lập tức.
Thân thể mềm mại cứng đờ trong chốc lát, Diệp Hinh liền rút ra khỏi cánh tay của hắn, nói:
" Đáng ghét, vừa tỉnh lại đã nghĩ đến chuyện này."
Dứt lời, nàng cúi đầu xuống sắc mặt đỏ bừng. Ở dưới ánh nến càng thêm tinh tế, yêu kiều.
Bạch Tự ngẩn người, hắn chưa từng thấy bé ngoan ngây thơ Diệp Hinh quyến rũ như vậy.
" A Tự, chàng muốn sao?"
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngượng ngùng.
Cổ họng Bạch Tự chuyển động, ngây ngốc gật đầu.
Diệp Hinh cười khúc khích, sau đó nàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay to lớn của Bạch Tự phủ lên ngực phải của mình, nói nhỏ: " Hinh Nhi cũng nhớ chàng, đặc biệt là nơi này."
Nàng nắm lấy tay hắn đặt lên ngực nhũ mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn ửng hồng thở dốc.
"A Tự, ngực nhỏ của thiếp ngứa, chàng giúp thiếp hút hút được không?"
Đôi mắt đào hoa của nàng như mang theo dụ hoặc, máu của Bạch Tự sôi trào, nóng lòng kéo áo yếm lên, miệng lớn một ngụm đem bầu vú vào trong.
"Ừm... thật thoải mái, A Tự chàng cũng giúp người ta xoa vú bên này đi."
Nàng cầm tay Bạch Tự di chuyển đến bầu ngực lớn bên trái.
Bàn tay to chạm vào bầu vú mịn như đậu hũ, Bạch Tự xoa mạnh đầu v* áp vào lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai, đầu v* sau khi xoa cũng nhanh chóng dựng đứng lên.
Hắn ngoáy ngoáy đầu v*, dùng đầu lưỡi ấn vào đầu v*, đầu v* dính đầy nước bọt bỗng trở nên bóng nhẫy.
Hắn cũng không buông núm vú bên kia ra, dùng ngón tay cái ấn lên phía trên, chưa đủ kích thích, hai ngón tay kẹp lấy đầu v* rồi dùng sức kéo lên trên.
"A... A Tự, chàng đừng thô bạo như vậy, nhéo người ta sẽ xấu."
Bạch Tự ngẩng đầu cười xấu xa: "Vậy ta sẽ không xoa."
Hắn buông tay ra, miệng cũng nhả bầu vú khỏi miệng.
Diệp Hinh kẹp chặt đùi, mắt hạnh trừng hắn.
"A Tự, chàng càng ngày càng xấu."
"Còn muốn xoa ngực không?"
" Muốn, người ta ngứa muốn chết."
" Nơi nào ngứa? "
" Này, nơi này. "
Diệp Hinh nghiêng mặt, ngón tay tròn trịa ấn miệng hoa huy*t, miệng hoa huy*t bị kích thích, khẽ run lên.
"Đây? Ta giúp nàng ngãi được không?"
Bạch Tự dựa vào cổ nàng, mút nhẹ cái cổ trắng ngần, dùng bàn tay to ấn xoa xoa nắn lỗ hoa của nàng.
"A..."
Diệp Hinh rên rỉ.
"Còn ngứa không?"
Bàn tay xoa hoa môi càng thêm dùng sức, thân thể Diệp Hinh mềm nhũn thành một vũng nước, nàng ngã vào trên người Bạch Tự miệng thở hổn hển.
"Chà... nữa, cứng hơn chút, a.... vâng, xoa mạnh hơn nữa. "
Có mật hoa chảy ra từ lỗ hổng, nhỏ vào lòng bàn tay hắn.
"Sắp ra rồi, bé dâm Hinh Nhi, xoa xoa hoa huy*t liền ra nước. A Tự dùng côn th*t giúp Hinh Nhi cắm cửa thoát nước, được không?"
Ngón tay nhéo nhéo đầu v* hồng nhuận. Diệp Hinh "A" một tiếng. Nước nhanh chóng đổ ra, chạm vào lòng bàn tay của Bạch Tự.
" Mới một chút đã ra, Hinh Nhi thật vô dụng."
Diệp Hinh mềm mại như nhúm bông đấm nhẹ Bạch Tự.
" Đáng ghét, chàng không phải muốn cắm huyệt nhỏ hay sao."
Nàng đẩy Bạch Tự ngã xuống.
" Hinh Nhi?"
" Chờ thiếp tới."
Tay nhỏ cởi bỏ thắt lưng của hắn, côn thịt to lớn cứng nhắc nhảy ra khỏi quần lót. Diệp Hinh nhấc mông lên, nắm côn thịt nhẹ nhàng ma sát vào cửa huyệt, nàng câu môi cười khi nghe thấy tiếng thở dốc đè nén của người đàn ông.
" Nhịn không được sao, A Tự."
Bạch Tự cắn răng, thấp giọng nói:
" Đúng vậy, mau đem côn th*t xuyên qua huyệt nhỏ của nàng, để ta hung hăng làm nàng."
"Không được, chàng là đồ xấu xa cắm thật đau."
Cầm cây côn th*t, Diệp Hinh tách ra lỗ nhỏ, quy đầu to lớn từng chút đút vào lỗ nhỏ chật hẹp.
Nhẫn nhịn đã lâu, Bạch Tự không chịu nổi sự chậm chạp của nàng, hắn nhéo nhéo vòng eo thon thả của nàng, dưới sự kinh sợ của nàng, đẩy mạnh vào.
côn th*t đã cắm sâu vào trong cơ thể nàng.
Sự cắm vào đột ngột khiến cho Diệp Hinh chưa kịp thích ứng, lông mày nhíu chặt lại, lỗ nhỏ khít khao dù đã được bôi trơn bằng dâm thủy nhưng côn thịt to lớn như vậy đột nhiên lao thẳng vào hoa huyệt lấp đầy nàng, thành thịt sát vào cây gậy thậm chí không thể chuyển động được.
"A, A Tự, chàng quá lớn."
Diệp Hinh bị hắn ôm trên người toát ra dày đặc mồ hôi, hô hấp giống như bị người ta đánh nát, nhỏ giọng nói.
" Không lớn thì làm sao cắm cho nàng thoải mái."
Eo khẽ vặn vẹo, côn th*t cắm trong lỗ hoa giật giật, chậm rãi ra vào.
"Ưm... thật thoải mái, A Tự cắm vào Hinh Nhi thật thoải mái."
Tư thế nữ trên nam dưới đáng lẽ nữ nhân sẽ là người nắm quyền chủ động nhưng Bạch Tự không chịu nổi mà chiếm ưu thế, hắn dán chặt lỗ nhỏ của Diệp Hinh, thỏa mãn thưởng thức vẻ mặt bị tình dục chi phối đến quên trời quên đất của nàng.
" Hinh Nhi cùng A Tự làm có thoải mái không?"
" A, thoải mái, A Tự mạnh mẽ hơn nữa, thiếp muốn chàng thô bạo hơn." Diệp Hinh híp mắt đưa ra chỉ thị cho Bạch Tự một cách bừa bãi.
Ngay khi Bạch Tự nghe thấy điều này, dục vọng mạnh mẽ áp xuống bùng phát.
Hắn lật người kéo hai chân Diệp Hinh ra, nhìn bộ phận sinh dục được hai người nối liền với nhau, dục vọng của hắn giống như pháo hoa bùng nổ, lan tràn không thể kiểm soát.
" A... nhanh quá A Tự, chậm lại, chậm lại, huyệt nhỏ của người ta... huyệt nhỏ sẽ hư."
" Cắm hư thì hư, cắm hư nàng liền không thể tìm người đàn ông khác. Ta muốn đem nàng cột chặt lên giường để mỗi ngày cắm cho đến khi nàng đang mang thai, cho đến khi nàng chết."
Mang theo những suy nghĩ bạo lực, Bạch Tự không hề cố kỵ va chạm mãnh liệt vào sâu trong huyệt nhỏ, kịch liệt rút ra rồi cắm vào, quy đầu lui về phía miệng huyệt rồi nhanh chóng đâm sầm vào trong động hoa.
" Bạch Bạch Bạch". Âm thanh ngượng ngùng quanh quẩn ở bên tai hai người.
Bộ phận sinh dục của hai người ướt đẫm d*m thủy, trên thân dưới của hai người xuất hiện bọt trắng xóa dưới tác động ngang ngược của Bạch Tự.
"A... A Tự... Sẽ chết mất."
"Không sao A Hinh, để ta cắm thêm nhiều cái nữa."
Thật thoải mái, thực sự muốn ở trong cơ thể của Hinh Nhi cả đời, cho đến khi chết.
"A, A Tự, thiếp thích chàng, chàng có thích thiếp không?"
Thân thể nóng bỏng như bị nước đá dội xuống trong chốc lát.
Thích...
Động tác của Bạch Tự dừng lại, ngây ngẩn nhìn người trên giường.
"A Tự, có chuyện gì vậy? Sao chàng không nói? Chàng không thích thiếp sao?"
Thích... Thích Diệp Hinh...
Không, Diệp Hinh là con dâu của hắn, làm sao có thể thích con dâu của mình được.
Người dưới thân đột nhiên mờ nhạt hư ảo.
" Hinh Nhi, Hinh Nhi."
Nàng đi đâu vậy? Nàng đang đi đâu?!
" A Tự, nếu chàng không thích thiếp vậy thì thiếp không cần ở bên chàng."
Như bọt biển ảo ảnh, Diệp Hinh biến mất ngay trước mắt hắn.
" Không— "
Hắn mở to mắt.
" Bạch Tự? Ngươi tỉnh rồi?"
Là Diệp Hinh, nàng ngồi trên đầu giường đất lo lắng nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.