Chương 138: Công lao của ai?
Tâm Tĩnh Như Lam
13/08/2022
Mày liễu Lãnh Ly khẽ nhíu, mới vừa rồi nàng ấy không phải là bộ dạng
thẹn thẹn thùng thùng bày tỏ chính mình cùng phò mã vô cùng ân ái sao?
Mà mang thai cũng là chuyện đương nhiên, nàng ta hẳn là phải cao hứng
chứ?
Nhưng xem ra một chút kinh hỷ cũng không có, ngược lại, trên mặt tràn ngập vẻ thất kinh.
Hách Liên Hiên nhìn thấy một màn này thì sắc mặt cũng có chút khó coi, mắt phượng lạnh lẽo phóng tới chỗ Đức Xuyên Tú Tử, đối với nàng có điểm địch ý. Vì để đánh vỡ cục diện xấu hổ này, Hách Liên Hiên thu lại hàn ý nơi đáy mắt, ngồi xuống bên cạnh Lãnh Ly, cười trông rất ngu: “Chờ một lát nữa sẽ có tiểu nhị đem điểm tâm lên rồi.”
"Ừm." Lãnh Ly nhìn bộ dạng khó chịu của Đức Xuyên Tú Tử, mắt hạnh lóe lóe mang theo chút nghiền ngẫm.
Ba ngày sau, Hách Liên Hiên nói cho Lãnh Ly rằng Nguyên Tân vương đã chuẩn bị tốt tàu lớn, chỉ cần chờ bọn họ kiểm tra nốt ít vật dụng trên đó là xong.
Lãnh Ly vì phòng ngừa bất trắc nên bảo Đức Xuyên Tú Tử đi cùng, ba người cùng đi ra bờ biển.
Còn chưa tới xưởng đóng tàu thì từ xa đã thấy một con tàu to lớn đang ngủ trên sóng biển dập dềnh. Ba cánh buồm trắng khổng lồ phấp phới trước gió, xung quanh là mặt biển mờ sương, thoạt nhìn vô cùng khí phách.
Càng tới gần, con tàu càng lộ rõ vẻ tráng lệ của nó, dường như bất cứ sóng gió nào cũng không thể khiến nó khuất phục.
Thủ hạ của Nguyên Tân vương đi đến chỗ Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đang đứng, cung kính nói với bọn họ: "Đồ ăn thức uống, còn có y phục cùng chút ít hàng hoá đều đã được chuẩn bị tốt, các vị có thể tùy thời khởi hành. Thủy thủ đoàn đều được tuyển chọn từ những người giỏi nhất, xin các vị yên tâm."
Lãnh Ly vừa lòng cười: "Không tồi, không tồi. Khi nào về tới thì thay ta cảm tạ chủ tử ngươi một tiếng.”
"Vâng, như vậy thuộc hạ xin cáo lui."
"Ừm, ngươi đi thong thả." Hách Liên Hiên nói.
Lãnh Ly giẫm lên kiều bản, đặt chân lên tàu, đứng ở trên boong mà đón gió biển, tâm tình đều được thả lỏng. Nàng lại nhìn đám người thủy thủ đoàn đang đi tới đi lui chuẩn bị kỹ càng mọi thứ thì cảm khái một tiếng, ngoại trừ lúc mới đến bọn họ có nhìn nàng một lần thì còn đâu đều bận rộn làm việc của bản thân.
Nàng cư nhiên không biết tất cả những người trên tàu này là thủ hạ của Hách Liên Hiên, còn tưởng đều là do Nguyên Tân vương an bài khiến nàng không khỏi cảm khái thêm tiếng nữa. Nguyên Tân vương quả thực rất biết nhìn người, những thuộc hạ biết phận sự của bản thân như này chính là kiểu thuộc hạ mà nàng thích nhất.
Phong Ảnh mặc một thân y phục của thuyền trưởng, đi tới trước mặt Lãnh Ly, cung kính hỏi: “Tại hạ gặp qua công tử, tại hạ là thuyền trưởng Phong Ảnh, không biết hiện tại có thể ra khơi chưa ạ?”
Lãnh Ly quay đầu nhìn thì thấy Hách Liên Hiên cùng Đức Xuyên Tú Tử đều đã lên hết tàu, tùy ý hỏi Phong Ảnh: “Hết thảy đã chuẩn bị xong rồi sao?”
"Vâng." Phong Ảnh trả lời.
"Vậy thì xuất phát thôi." Lãnh Ly sớm đã không chờ nổi.
Phong Ảnh đi đến buồng lái trên boong, nói với người lái tàu: “Xuất phát đi.”
Dưới tàu được người tháo dây thòng lọng, thu hồi neo tàu, mượn sức gió cùng sức chèo của thủy thủ đoàn, tàu bắt đầu chuyển động, theo con đường đã đuợc vạch ra sẵn mà an an ổn ổn rời khỏi Đông Hải.
"Tại hạ đưa ba vị đến buồng nghỉ, nếu hết thảy thuận lợi thì chỉ tới năm ngày sau có thể tới cảng Đông Doanh." Phong Ảnh quay trở lại chỗ ba người nói.
Lãnh Ly khẽ gật đầu.
Phong Ảnh mang theo bọn họ từ trên boong vào trong khoang, hắn chỉ vào một gian tàu lớn: "Nhị vị công tử, đây là buồng của hai vị." Sau đó lại chỉ vào một gian các đó ba gian, nói với Đức Xuyên Tú Tử: “Còn đây là buồng của cô nương.”
Phong Ảnh biết chỗ này đã không còn việc gì cần đến mình, tự giác xoay người rời khỏi.
Đức Xuyên Tú Tử đi vào buồng của mình, không có trở ra nữa.
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly cũng bước vào trong, nghỉ ngơi một chút.
Chạng vạng, Phong Ảnh lại lần nữa xuất hiện ở cửa, cúi đầu nói: "Nhị vị công tử, đồ ăn đã làm xong, hai vị muốn dùng tại đây hay ở trên boong?"
Lãnh Ly đã sớm đã tỉnh, mở cửa nhìn Phong Ảnh tò mò hỏi: "Có thể ở dùng ở trên boong tàu sao?"
"Vâng." Phong Ảnh đạm mạc nhìn qua Lãnh Ly, sau đó đưa mắt về phía Hách Liên Hiên đang ngồi ở trên giường chậm rì rì mặc y phục, thấy hắn khẽ gật đầu thì đáp: “Hiện tại biển êm, sóng đẹp.”
"Được, vậy chúng ta liền dùng ở trên boong." Lãnh Ly lại ló đầu ra nhìn cửa buồng của Đức Xuyên Tú Tử vẫn đóng chặt, điệu thấp thanh âm nói: "Vị Tú Tử cô nương kia phiền ngươi sai người quan sát giúp ta.” Nàng đương nhiên biết Phong Ảnh hiểu ý tứ của mình.
"Tại hạ đã biết, xin công tử cứ yên tâm."
Sau khi Phong Ảnh rời đi, Lãnh Ly trở lại mép giường, nhìn chằm chằm cửa buồng mở rộng, nói với Hách Liên Hiên: "Nguyên Tân vương thật là thâm tàng bất lộ nha, cư nhiên bên người lại có thuộc hạ làm việc trầm ổn chỉnh chu đến vậy."
Hách Liên Hiên nghe vậy thì bẹp bẹp miệng ủy khuất, rõ ràng Phong Ảnh là thuộc hạ của hắn, tuy là được Ly nhi khen ngợi nhưng từ khi nào mà lại thành của người khác rồi!? Thật đáng ghét mà!
Lãnh Ly thấy hắn bày ra vẻ khó ở liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Hách Liên Hiên thu liễm thần sắc ấu trĩ của bản thân, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nói với Lãnh Ly: “Hoàng hôn đang xuống rồi kìa, chúng ta mau mau đi xem!”
Lên đến boong tàu, Lãnh Ly từ lâu đã nghe những người từng ra khơi nói rằng, thời điểm ra biển đuổi kịp gió êm sóng lặng, mặc kệ là lúc bình minh hay hoàng hôn, thái dương quang mang chiếu vào toàn bộ mặt biển khiến cho cảnh sắc đều đẹp đến khó thở.
Lần đi biển trước đó của nàng chính là gặp phải sóng kình gió dữ, làm sao có thể thưởng thức bức tranh đẹp đẽ như người ta nói.
Hiện giờ một khung cảnh tráng lệ như vậy cứ thế hiện ra trước mắt nàng khiến con người ta không khỏi si mê. Ánh mặt trời như máu hoàng hôn vẩy đầy khắp mặt biển, huyết lệ đến choáng váng.
Nhưng là thời điểm mặt trời cứ thế từng chút, từng chút một lặn xuống sau chân trời, bóng tối len lỏi thay thế khiến cho con người không khỏi có chút đa sầu đa cảm.
Lúc này Phong Ảnh đã bưng lên bữa tối, lặng yên không tiếng động đi đến phía sau hai người, kính cẩn nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời nhị vị dùng bữa.”
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên quay đầu nhìn thì thấy cách đó không xa là một cái bàn nho nhỏ, bên trên bày bốn món ăn tinh xảo cùng một vò rượu. Nàng sao lại cảm thấy bọn nàng dường như tới đây là để nghỉ mát chứ không phải đi làm chính sự nhỉ?”
"Căng thẳng lâu như vậy rồi, bây giờ nàng nhất định phải thả lỏng tận hưởng thật tốt." Hách Liên Hiên ngồi xuống bàn, ngón tay thon dài bưng lên bầu rượu, rót đầy hai chén rượu gạo, cười cười hỏi Lãnh Ly: “Lãnh công tử có nhã hứng bồi ta uống một ly sao?”
Lãnh Ly bật cười: "Được thôi, chúng ta không say không về!" Nàng ngồi xuống đối diện Hách Liên Hiên, dưới sự bổ trợ của ánh chiều tà hoàng hôn, nụ cười này của Lãnh Ly càng thêm lóa mắt.
"Người khác thì ta không biết, nhưng chính là ta tin tưởng Ly nhi nhất định không say." Hách Liên Hiên đương nhiên đã đi guốc trong bụng Lãnh Ly, nếu nàng đã dám nói ra những lời này thì khẳng định đã lén lút uống chút thuốc viên.
Nhưng là chính hắn cũng sẽ dùng nội công để phân tán men rượu, để xem ai sẽ là người gục trước đây.
"Hừ, không thử một lần thì sao mà biết!" Lãnh Ly giảo hoạt nhìn Hách Liên Hiên.
"Như vậy được thôi." Hách Liên Hiên không ngờ nàng vẫn không chịu thỏa hiệp, đành bất đắc dĩ cười cười, đã thế thì hắn chỉ có thể liều mình mà bồi nương tử thôi.
Ấy thế mà Hách Liên Hiên không nghĩ tới, Lãnh Ly thật sự không có dùng tỉnh rượu hoàn, một bầu rượu đi xuống, hai má đã nổi lên hai rặng mây đỏ ửng.
Mắt hạn vốn thanh triệt sáng ngời dần trở nên mê mang mờ mịt, cánh môi cũng phiếm đỏ, lấp lánh ánh rượu còn vương lại.
Nàng một tay cầm chén rượu, tay khác túm lấy bầu rượu trên bàn, định hướng môi mình tu ừng ực, quả thật rất có khí thể không say không về.
"Ly nhi, đừng uống nữa." Hách Liên Hiên duỗi tay đem bầu rượu trong tay nàng đoạt qua.
"Ta không có việc gì, Hiên, ngươi để ta uống đi! Đã lớn như vậy rồi ta còn chưa được say bao giờ, cũng không biết uống say là cảm giác gì a!" Lãnh Ly có chút tùy hứng né tránh tay Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên mắt hơi trầm xuống, đứng dậy đi đến bên người Lãnh Ly, lấy tay đè lại hai vai nàng, sau đó ngồi xổm xuống, mắt phượng thâm tình nhìn Lãnh Ly: "Ly nhi, nếu nàng thấy ủy khuất, có thể nói cho ta. Không cần mỗi ngày đều nghẹn trong lòng." Ngày thường nàng ấy chính là như thế, vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường, đem bản thân cùng tâm tư của bản thân cô lập với thế giới bên ngoài, mà bây giờ rượu vào mới để lộ bộ dạng tùy hứng như này của bản thân khiến hắn không khỏi cảm thấy chua xót.
Khóe mắt Lãnh Ly đong đầy ánh lệ, vòng tay qua ôm lấy Hách Liên Hiên, vùi mặt vào hõm cổ hắn: “Hiên, ta không có việc gì, ta vẫn rất vui vẻ!”
Hách Liên Hiên trầm mặc không nói gì, lẳng lặng giơ tay ôm lại nàng.
“Kỳ thật người ta vẫn luôn muốn cảm ơn nhất chính là chàng. Hiên, nếu không có chàng thì chắc ta đã trở thành một ma nữ gϊếŧ người không ghê tay rồi.” Ngữ khí Lãnh Ly khẽ run, mang theo giọng mũi nồng đậm.
Hách Liên Hiên chỉ cảm thấy cổ mình có chút ấm áp, lại có chút lạnh lẽo, hắn cả kinh, nàng khóc!
Ly nhi của hắn từ trước tới nay vẫn luôn độc lập lãnh đạm thế mà hôm nay lại khóc rồi.
"Ta nếu không có nàng cũng không biết bản thân sẽ biến thành bộ dạng gì nữa." Hách Liên Hiên ôn nhu nói, nếu hắn không gặp được Lãnh Ly, không chừng cũng chỉ là một cỗ máy chỉ biết đến việc gϊếŧ chóc báo thù.
"Hiên, đáp ứng ta, không cần gạt ta, cũng không cần phản bội ta." Lãnh Ly cắn răng, hiện tại nàng quả thực không thể chịu nổi thêm bất cứ sự giả dối nào nữa. Nàng yêu Hách Liên Hiên, lại càng không muốn sẽ một lần nữa bị người mình yêu phản bội.
Nếu như vậy thì có lẽ nàng sẽ trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ mất.
Lại nghĩ đến Hách Liên Hiên ngày thường ôn hòa, ấm áp như gió xuân cùng gương mặt tươi cười đối nàng toàn tâm toàn ý, nàng liền biết đó chính là sự cứu rỗi của bản thân.
"Được, ta đáp ứng nàng, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội nàng." Hách Liên Hiên trịnh trọng gật đầu hứa với Lãnh Ly, lại ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Ly nhi, chúng ta trở buồng nghỉ, ta có lời muốn nói với nàng."
Hắn quyết định hôm nay sẽ cho Ly nhi biết hết mọi chuyện.
"Ừm ừm." Lãnh Ly mê mang gật đầu. Đúng lúc này, mặt biển nổi gió lớn khiến cho thân tàu lắc lư, Phong Ảnh đi tới chỗ Hách Liên Hiên, nói: "Thời tiết trên biển vẫn luôn biến ảo vô thường như vậy, thế này có vẻ sắp có bão rồi.”
Hách Liên Hiên bế Lãnh Ly lên, bấy giờ đã có hạt mưa rơi trên mặt hắn, lành lạnh mát mẻ.
Hắn lo Lãnh Ly sẽ dính mưa bị cảm nên nhanh chóng về tới buồng nghỉ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, thấy nàng tuy đã ngủ say nhưng khóe mắt vẫn còn vương nước mắt không khỏi khiến tâm hắn nhói lên một cái.
Vốn dĩ còn muốn hướng nàng kể hết thảy mọi chuyện nhưng xem ra bây giờ là không được rồi.
Hắn tức đến đấm ngực dậm chân, buổi tối hôm nay rõ rang là một cơ hội tốt thế cơ mà! Hắn tìm cái chăn nhẹ nhàng đắp lên người Lãnh Ly, ngoài cửa sổ lúc này đã vang lên tiếng mưa rơi lộp bộp, hắn cúi đầu khẽ hôn lên gò má đỏ ửng của Lãnh Ly.
Sau đó đứng dậy ra khỏi cửa, cẩn thận đóng lại rồi đi về phía buồng lái.
Phong Ảnh nhìn thấy Hách Liên Hiên đi tới liền lập tức tiến lên nghênh đón: "Vương gia, hết thảy đều an bài thỏa đáng, xin ngài cứ yên tâm."
Hách Liên Hiên đối với năng lực làm việc của Phong Ảnh vẫn luôn tin tưởng, chậm rì rì gật đầu, rồi không nhanh không chậm nói: "Đem Đức Xuyên Tú Tử tới đây cho bổn vương xem."
"Vâng." Phong Ảnh đưa mắt quét xung quanh, hít một hơi nói: “Vương gia, người ở phủ bẩm báo rằng Y Đằng Hạ đã trốn thoát rồi.”
Nhưng xem ra một chút kinh hỷ cũng không có, ngược lại, trên mặt tràn ngập vẻ thất kinh.
Hách Liên Hiên nhìn thấy một màn này thì sắc mặt cũng có chút khó coi, mắt phượng lạnh lẽo phóng tới chỗ Đức Xuyên Tú Tử, đối với nàng có điểm địch ý. Vì để đánh vỡ cục diện xấu hổ này, Hách Liên Hiên thu lại hàn ý nơi đáy mắt, ngồi xuống bên cạnh Lãnh Ly, cười trông rất ngu: “Chờ một lát nữa sẽ có tiểu nhị đem điểm tâm lên rồi.”
"Ừm." Lãnh Ly nhìn bộ dạng khó chịu của Đức Xuyên Tú Tử, mắt hạnh lóe lóe mang theo chút nghiền ngẫm.
Ba ngày sau, Hách Liên Hiên nói cho Lãnh Ly rằng Nguyên Tân vương đã chuẩn bị tốt tàu lớn, chỉ cần chờ bọn họ kiểm tra nốt ít vật dụng trên đó là xong.
Lãnh Ly vì phòng ngừa bất trắc nên bảo Đức Xuyên Tú Tử đi cùng, ba người cùng đi ra bờ biển.
Còn chưa tới xưởng đóng tàu thì từ xa đã thấy một con tàu to lớn đang ngủ trên sóng biển dập dềnh. Ba cánh buồm trắng khổng lồ phấp phới trước gió, xung quanh là mặt biển mờ sương, thoạt nhìn vô cùng khí phách.
Càng tới gần, con tàu càng lộ rõ vẻ tráng lệ của nó, dường như bất cứ sóng gió nào cũng không thể khiến nó khuất phục.
Thủ hạ của Nguyên Tân vương đi đến chỗ Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đang đứng, cung kính nói với bọn họ: "Đồ ăn thức uống, còn có y phục cùng chút ít hàng hoá đều đã được chuẩn bị tốt, các vị có thể tùy thời khởi hành. Thủy thủ đoàn đều được tuyển chọn từ những người giỏi nhất, xin các vị yên tâm."
Lãnh Ly vừa lòng cười: "Không tồi, không tồi. Khi nào về tới thì thay ta cảm tạ chủ tử ngươi một tiếng.”
"Vâng, như vậy thuộc hạ xin cáo lui."
"Ừm, ngươi đi thong thả." Hách Liên Hiên nói.
Lãnh Ly giẫm lên kiều bản, đặt chân lên tàu, đứng ở trên boong mà đón gió biển, tâm tình đều được thả lỏng. Nàng lại nhìn đám người thủy thủ đoàn đang đi tới đi lui chuẩn bị kỹ càng mọi thứ thì cảm khái một tiếng, ngoại trừ lúc mới đến bọn họ có nhìn nàng một lần thì còn đâu đều bận rộn làm việc của bản thân.
Nàng cư nhiên không biết tất cả những người trên tàu này là thủ hạ của Hách Liên Hiên, còn tưởng đều là do Nguyên Tân vương an bài khiến nàng không khỏi cảm khái thêm tiếng nữa. Nguyên Tân vương quả thực rất biết nhìn người, những thuộc hạ biết phận sự của bản thân như này chính là kiểu thuộc hạ mà nàng thích nhất.
Phong Ảnh mặc một thân y phục của thuyền trưởng, đi tới trước mặt Lãnh Ly, cung kính hỏi: “Tại hạ gặp qua công tử, tại hạ là thuyền trưởng Phong Ảnh, không biết hiện tại có thể ra khơi chưa ạ?”
Lãnh Ly quay đầu nhìn thì thấy Hách Liên Hiên cùng Đức Xuyên Tú Tử đều đã lên hết tàu, tùy ý hỏi Phong Ảnh: “Hết thảy đã chuẩn bị xong rồi sao?”
"Vâng." Phong Ảnh trả lời.
"Vậy thì xuất phát thôi." Lãnh Ly sớm đã không chờ nổi.
Phong Ảnh đi đến buồng lái trên boong, nói với người lái tàu: “Xuất phát đi.”
Dưới tàu được người tháo dây thòng lọng, thu hồi neo tàu, mượn sức gió cùng sức chèo của thủy thủ đoàn, tàu bắt đầu chuyển động, theo con đường đã đuợc vạch ra sẵn mà an an ổn ổn rời khỏi Đông Hải.
"Tại hạ đưa ba vị đến buồng nghỉ, nếu hết thảy thuận lợi thì chỉ tới năm ngày sau có thể tới cảng Đông Doanh." Phong Ảnh quay trở lại chỗ ba người nói.
Lãnh Ly khẽ gật đầu.
Phong Ảnh mang theo bọn họ từ trên boong vào trong khoang, hắn chỉ vào một gian tàu lớn: "Nhị vị công tử, đây là buồng của hai vị." Sau đó lại chỉ vào một gian các đó ba gian, nói với Đức Xuyên Tú Tử: “Còn đây là buồng của cô nương.”
Phong Ảnh biết chỗ này đã không còn việc gì cần đến mình, tự giác xoay người rời khỏi.
Đức Xuyên Tú Tử đi vào buồng của mình, không có trở ra nữa.
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly cũng bước vào trong, nghỉ ngơi một chút.
Chạng vạng, Phong Ảnh lại lần nữa xuất hiện ở cửa, cúi đầu nói: "Nhị vị công tử, đồ ăn đã làm xong, hai vị muốn dùng tại đây hay ở trên boong?"
Lãnh Ly đã sớm đã tỉnh, mở cửa nhìn Phong Ảnh tò mò hỏi: "Có thể ở dùng ở trên boong tàu sao?"
"Vâng." Phong Ảnh đạm mạc nhìn qua Lãnh Ly, sau đó đưa mắt về phía Hách Liên Hiên đang ngồi ở trên giường chậm rì rì mặc y phục, thấy hắn khẽ gật đầu thì đáp: “Hiện tại biển êm, sóng đẹp.”
"Được, vậy chúng ta liền dùng ở trên boong." Lãnh Ly lại ló đầu ra nhìn cửa buồng của Đức Xuyên Tú Tử vẫn đóng chặt, điệu thấp thanh âm nói: "Vị Tú Tử cô nương kia phiền ngươi sai người quan sát giúp ta.” Nàng đương nhiên biết Phong Ảnh hiểu ý tứ của mình.
"Tại hạ đã biết, xin công tử cứ yên tâm."
Sau khi Phong Ảnh rời đi, Lãnh Ly trở lại mép giường, nhìn chằm chằm cửa buồng mở rộng, nói với Hách Liên Hiên: "Nguyên Tân vương thật là thâm tàng bất lộ nha, cư nhiên bên người lại có thuộc hạ làm việc trầm ổn chỉnh chu đến vậy."
Hách Liên Hiên nghe vậy thì bẹp bẹp miệng ủy khuất, rõ ràng Phong Ảnh là thuộc hạ của hắn, tuy là được Ly nhi khen ngợi nhưng từ khi nào mà lại thành của người khác rồi!? Thật đáng ghét mà!
Lãnh Ly thấy hắn bày ra vẻ khó ở liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Hách Liên Hiên thu liễm thần sắc ấu trĩ của bản thân, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nói với Lãnh Ly: “Hoàng hôn đang xuống rồi kìa, chúng ta mau mau đi xem!”
Lên đến boong tàu, Lãnh Ly từ lâu đã nghe những người từng ra khơi nói rằng, thời điểm ra biển đuổi kịp gió êm sóng lặng, mặc kệ là lúc bình minh hay hoàng hôn, thái dương quang mang chiếu vào toàn bộ mặt biển khiến cho cảnh sắc đều đẹp đến khó thở.
Lần đi biển trước đó của nàng chính là gặp phải sóng kình gió dữ, làm sao có thể thưởng thức bức tranh đẹp đẽ như người ta nói.
Hiện giờ một khung cảnh tráng lệ như vậy cứ thế hiện ra trước mắt nàng khiến con người ta không khỏi si mê. Ánh mặt trời như máu hoàng hôn vẩy đầy khắp mặt biển, huyết lệ đến choáng váng.
Nhưng là thời điểm mặt trời cứ thế từng chút, từng chút một lặn xuống sau chân trời, bóng tối len lỏi thay thế khiến cho con người không khỏi có chút đa sầu đa cảm.
Lúc này Phong Ảnh đã bưng lên bữa tối, lặng yên không tiếng động đi đến phía sau hai người, kính cẩn nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời nhị vị dùng bữa.”
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên quay đầu nhìn thì thấy cách đó không xa là một cái bàn nho nhỏ, bên trên bày bốn món ăn tinh xảo cùng một vò rượu. Nàng sao lại cảm thấy bọn nàng dường như tới đây là để nghỉ mát chứ không phải đi làm chính sự nhỉ?”
"Căng thẳng lâu như vậy rồi, bây giờ nàng nhất định phải thả lỏng tận hưởng thật tốt." Hách Liên Hiên ngồi xuống bàn, ngón tay thon dài bưng lên bầu rượu, rót đầy hai chén rượu gạo, cười cười hỏi Lãnh Ly: “Lãnh công tử có nhã hứng bồi ta uống một ly sao?”
Lãnh Ly bật cười: "Được thôi, chúng ta không say không về!" Nàng ngồi xuống đối diện Hách Liên Hiên, dưới sự bổ trợ của ánh chiều tà hoàng hôn, nụ cười này của Lãnh Ly càng thêm lóa mắt.
"Người khác thì ta không biết, nhưng chính là ta tin tưởng Ly nhi nhất định không say." Hách Liên Hiên đương nhiên đã đi guốc trong bụng Lãnh Ly, nếu nàng đã dám nói ra những lời này thì khẳng định đã lén lút uống chút thuốc viên.
Nhưng là chính hắn cũng sẽ dùng nội công để phân tán men rượu, để xem ai sẽ là người gục trước đây.
"Hừ, không thử một lần thì sao mà biết!" Lãnh Ly giảo hoạt nhìn Hách Liên Hiên.
"Như vậy được thôi." Hách Liên Hiên không ngờ nàng vẫn không chịu thỏa hiệp, đành bất đắc dĩ cười cười, đã thế thì hắn chỉ có thể liều mình mà bồi nương tử thôi.
Ấy thế mà Hách Liên Hiên không nghĩ tới, Lãnh Ly thật sự không có dùng tỉnh rượu hoàn, một bầu rượu đi xuống, hai má đã nổi lên hai rặng mây đỏ ửng.
Mắt hạn vốn thanh triệt sáng ngời dần trở nên mê mang mờ mịt, cánh môi cũng phiếm đỏ, lấp lánh ánh rượu còn vương lại.
Nàng một tay cầm chén rượu, tay khác túm lấy bầu rượu trên bàn, định hướng môi mình tu ừng ực, quả thật rất có khí thể không say không về.
"Ly nhi, đừng uống nữa." Hách Liên Hiên duỗi tay đem bầu rượu trong tay nàng đoạt qua.
"Ta không có việc gì, Hiên, ngươi để ta uống đi! Đã lớn như vậy rồi ta còn chưa được say bao giờ, cũng không biết uống say là cảm giác gì a!" Lãnh Ly có chút tùy hứng né tránh tay Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên mắt hơi trầm xuống, đứng dậy đi đến bên người Lãnh Ly, lấy tay đè lại hai vai nàng, sau đó ngồi xổm xuống, mắt phượng thâm tình nhìn Lãnh Ly: "Ly nhi, nếu nàng thấy ủy khuất, có thể nói cho ta. Không cần mỗi ngày đều nghẹn trong lòng." Ngày thường nàng ấy chính là như thế, vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường, đem bản thân cùng tâm tư của bản thân cô lập với thế giới bên ngoài, mà bây giờ rượu vào mới để lộ bộ dạng tùy hứng như này của bản thân khiến hắn không khỏi cảm thấy chua xót.
Khóe mắt Lãnh Ly đong đầy ánh lệ, vòng tay qua ôm lấy Hách Liên Hiên, vùi mặt vào hõm cổ hắn: “Hiên, ta không có việc gì, ta vẫn rất vui vẻ!”
Hách Liên Hiên trầm mặc không nói gì, lẳng lặng giơ tay ôm lại nàng.
“Kỳ thật người ta vẫn luôn muốn cảm ơn nhất chính là chàng. Hiên, nếu không có chàng thì chắc ta đã trở thành một ma nữ gϊếŧ người không ghê tay rồi.” Ngữ khí Lãnh Ly khẽ run, mang theo giọng mũi nồng đậm.
Hách Liên Hiên chỉ cảm thấy cổ mình có chút ấm áp, lại có chút lạnh lẽo, hắn cả kinh, nàng khóc!
Ly nhi của hắn từ trước tới nay vẫn luôn độc lập lãnh đạm thế mà hôm nay lại khóc rồi.
"Ta nếu không có nàng cũng không biết bản thân sẽ biến thành bộ dạng gì nữa." Hách Liên Hiên ôn nhu nói, nếu hắn không gặp được Lãnh Ly, không chừng cũng chỉ là một cỗ máy chỉ biết đến việc gϊếŧ chóc báo thù.
"Hiên, đáp ứng ta, không cần gạt ta, cũng không cần phản bội ta." Lãnh Ly cắn răng, hiện tại nàng quả thực không thể chịu nổi thêm bất cứ sự giả dối nào nữa. Nàng yêu Hách Liên Hiên, lại càng không muốn sẽ một lần nữa bị người mình yêu phản bội.
Nếu như vậy thì có lẽ nàng sẽ trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ mất.
Lại nghĩ đến Hách Liên Hiên ngày thường ôn hòa, ấm áp như gió xuân cùng gương mặt tươi cười đối nàng toàn tâm toàn ý, nàng liền biết đó chính là sự cứu rỗi của bản thân.
"Được, ta đáp ứng nàng, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội nàng." Hách Liên Hiên trịnh trọng gật đầu hứa với Lãnh Ly, lại ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Ly nhi, chúng ta trở buồng nghỉ, ta có lời muốn nói với nàng."
Hắn quyết định hôm nay sẽ cho Ly nhi biết hết mọi chuyện.
"Ừm ừm." Lãnh Ly mê mang gật đầu. Đúng lúc này, mặt biển nổi gió lớn khiến cho thân tàu lắc lư, Phong Ảnh đi tới chỗ Hách Liên Hiên, nói: "Thời tiết trên biển vẫn luôn biến ảo vô thường như vậy, thế này có vẻ sắp có bão rồi.”
Hách Liên Hiên bế Lãnh Ly lên, bấy giờ đã có hạt mưa rơi trên mặt hắn, lành lạnh mát mẻ.
Hắn lo Lãnh Ly sẽ dính mưa bị cảm nên nhanh chóng về tới buồng nghỉ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, thấy nàng tuy đã ngủ say nhưng khóe mắt vẫn còn vương nước mắt không khỏi khiến tâm hắn nhói lên một cái.
Vốn dĩ còn muốn hướng nàng kể hết thảy mọi chuyện nhưng xem ra bây giờ là không được rồi.
Hắn tức đến đấm ngực dậm chân, buổi tối hôm nay rõ rang là một cơ hội tốt thế cơ mà! Hắn tìm cái chăn nhẹ nhàng đắp lên người Lãnh Ly, ngoài cửa sổ lúc này đã vang lên tiếng mưa rơi lộp bộp, hắn cúi đầu khẽ hôn lên gò má đỏ ửng của Lãnh Ly.
Sau đó đứng dậy ra khỏi cửa, cẩn thận đóng lại rồi đi về phía buồng lái.
Phong Ảnh nhìn thấy Hách Liên Hiên đi tới liền lập tức tiến lên nghênh đón: "Vương gia, hết thảy đều an bài thỏa đáng, xin ngài cứ yên tâm."
Hách Liên Hiên đối với năng lực làm việc của Phong Ảnh vẫn luôn tin tưởng, chậm rì rì gật đầu, rồi không nhanh không chậm nói: "Đem Đức Xuyên Tú Tử tới đây cho bổn vương xem."
"Vâng." Phong Ảnh đưa mắt quét xung quanh, hít một hơi nói: “Vương gia, người ở phủ bẩm báo rằng Y Đằng Hạ đã trốn thoát rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.