Chương 166: Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Tâm Tĩnh Như Lam
13/08/2022
Lãnh Ly vội vàng về Yến Vương Phủ.
Hách Liên Hiên đã trở về, một lần nữa thay đổi mặt nạ da người và y phục, ngồi trong phòng chờ nàng.
"Ly Nhi, nàng đi đâu vậy, ta về không nhìn thấy nàng, lo lắng chết mất." Hách Liên Hiên còn sợ chuyện hẹn Lãnh Ly tại Yên Hồng Các, hoặc là có tật giật mình, thế nên nở nụ cười không được tự nhiên.
Lãnh Ly nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn hồi lâu, nàng đi đến trước bàn cầm ấm trà lên định rót một chén, Hách Liên Hiên lập tức cướp lấy ấm trà trong tay nàng, cười tủm tỉm: "Để ta để ta."
Lãnh Ly ngồi lên ghế, nàng chống tay, mặt đầy nghi hoặc nhìn Hách Liên Hiên.
"Ly Nhi, nàng làm sao vậy?" Hách Liên Hiên bị đôi mắt thanh lãnh sáng ngời nhìn đến run rẩy.
"Hôm nay chàng rất kỳ quái, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo." Lãnh Ly nhìn chằm chằm hai con ngươi không hề di chuyển của Hách Liên Hiên, nàng luôn cảm thấy trong lòng là lạ. Đặc biệt là mỗi lần sau khi nhìn thấy Khanh Nho, cảm giác khác thường quái lạ liền trở nên rất rõ ràng.
"Ly Nhi, nàng hiểu lầm rồi." Hách Liên Hiên lời lẽ thâm tình ngồi xuống cạnh Lãnh Ly, vừa cười vừa nói đùa, "Ta thương nàng vì ta mà phải vất vả mà thôi."
Lãnh Ly nheo mắt lại, hoài nghi sâu sắc với lời của hắn.
"Ly Nhi, là thật, sao ta dám lừa nàng." Hách Liên Hiên sát lại gần hơn mấy phần, hai tay vòng qua eo nhỏ của nàng, sau đó ôm cả người vào trong lòng. Hắn thấy Lãnh Ly không phản kháng, trong lòng thầm thở phào một hơi.
"Nếu chàng dám gạt thϊếp, thϊếp sẽ khiến chàng chết rất khó coi." Lãnh Ly giận dữ uy hϊếp. Từ trước đến nay những lần nàng hoài nghi Hách Liên Hiên đều bắt đầu từ khi nhìn thấy Khanh Nho, có lẽ Khanh Nho cũng không phải người tốt lành gì, mặc dù hắn tiếp cận nàng, cứu nàng, nhưng rất có thể mục đích của hắn là ly gián quan hệ giữa nàng và Hách Liên Hiên, khiến nàng nghi ngờ Hách Liên Hiên, người này không thể không phòng.
"Ừm, nếu ta dối gạt nàng, nàng có thể gϊếŧ chết ta." Hách Liên Hiên thề son sắt, chẳng qua đến lúc đó Lãnh Ly sẽ không nỡ làm thế, có lẽ là vậy.
Lãnh Ly nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nàng chậm rãi nói: "Hôm nay thϊếp gặp Khanh Nho, thϊếp luôn cảm thấy hắn chắc chắn không phải người lương thiện, về sau chàng vẫn nên cách xa hắn một chút thì khá tốt."
"Được." Hách Liên Hiên khoát tay, được rồi, đã như vậy thì để "Khanh Nho" cõng cái nồi kia đi.
"Đúng rồi, hiện nay kinh thành xuất hiện tình trạng hạn hán, chàng đã biết chưa?" Lãnh Ly nhíu chặt ni nhìn Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên khẽ vuốt cằm nói: "Ừm, hình như không nghiêm trọng lắm."
Lãnh Ly lại lắc đầu: "Nếu nghiêm trọng thì không kịp làm gì nữa. Thϊếp có một kế hoạch, nếu chúng ta muốn để người giả dạng Côn Luân tiên nhân tiến cung bằng lối tắt, không bằng như này, chúng ta tiện thể để tiên nhân thi triển công lực một chút, thế nào?"
Hách Liên Hiên không hiểu lắm ý của Lãnh Ly, hắn hỏi: "Thi triển thế nào?"
Lãnh Ly kề môi sát bên lỗ tai Hách Liên Hiên nói một lượt kế hoạch của nàng, nói xong, Hách Liên Hiên kinh hỉ gật đầu: "Ly Nhi, cách của nàng đúng là không tồi, như này thì phụ hoàng nhất định sẽ càng thêm tin phục đồ đệ của Côn Luân tiên nhân."
Lãnh Ly mỉm cười gật đầu, nàng cảm giác có hơi đói bụng, Hách Liên Hiên lập tức phân phó Thanh Âm đang ở bên ngoài báo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, hai người vui vẻ hòa thuận ăn bữa trưa, ở trong phòng nghỉ ngơi đến chạng vạng tối.
Chạng vạng tối, chân trời còn lại một vòng ráng chiều cuối cùng màu đỏ cam, toàn bộ chân trời trở nên tối tăm mờ mịt, có chút buồn vô cớ.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đang định phân phó chuẩn bị cơm tối, trong cung lại có người tới, nói Hoàng Thượng đã tỉnh muốn gặp Côn Luân tiên nhân, nhưng từ sau lần trước, ai cũng không gặp lại hắn, sau đó có thị vệ nói, người cuối cùng nhìn thấy Côn Luân tiên nhân là Yến Vương và Yến Vương Phi, cho nên Hoàng Thượng mới vội vã tuyên triệu hai người vào cung lúc này.
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly để tiểu thái giám tuyên chỉ hai người tiến cung về trước liền ra lệnh Vu Càn Phong chuẩn bị xe ngựa, chạy tới hoàng cung.
Vào đến tẩm cung của Hoàng Thượng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, Chương Tuyên nhìn thấy hai người liền hưng phấn như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, hắn vội vã bước nhanh đến đón tiếp, "Yến Vương, Yến Vương Phi, các ngươi đã đến, Hoàng Thượng bên trong đang giận giữ vì Quốc Sư không từ mà biệt. Ngoài ra Hoàng Thượng vừa tỉnh dậy liền nghe Vân Tương báo lên tình hình hạn hán ở kinh thành mà lo lắng không thôi, hiện tại đang phát giận ngay trong tẩm cung."
Hách Liên Hiên ra hiệu Chương Tuyên an tâm chớ vội, hắn đưa Lãnh Ly cùng đi vào tẩm cung.
Mấy người Liễu Quý Phi Hách Liên Trần cũng đều ở đây, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, dường như cũng không ngờ Quốc Sư đột nhiên mất tích, Hoàng Thượng lại tức giận như vậy.
Một tiếng vang lanh lảnh vang lên, Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly bước qua một cái nắp trà, tiếp theo chỉ nghe thấy giọng Hoàng Thượng hơi khàn khàn lại có chút yếu đuối: "Đám phế vật các ngươi, tìm một người cũng không ra, cần các ngươi để làm gì."
Hách Liên Hiên và Lãnh Ly tới gần, cúi người hành lễ.
"Nhi thần, khấu kiến phụ hoàng."
"Nhi tức, khấu kiến phụ hoàng."
Hoàng Thượng đang phát giận nghe thấy tiếng hai người, lập tức nghiêng đầu nhìn qua, tâm trạng nóng nảy đã bình tĩnh hơn ban nãy rất nhiều, "Trẫm nghe nói, các ngươi là người cuối cùng nhìn thấy Quốc Sư, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly đứng dậy, Hách Liên Hiên chắp tay nói: "Hồi phụ hoàng, ngày ấy sau khi đi ra từ Thúy Vi Cung, Quốc Sư vì sớm ngày hoàn thành đan dược giúp trường sinh bất lão nên lập tức trở về Côn Luân Sơn, ngài ấy cũng căn dặn nhi thần rằng sẽ để cho đồ đệ của ngài tiến cung, đoán chừng là phải cần một, hai ngày."
Hoàng Thượng nghe xong thở phào nhẹ nhõm, ông ta thản nhiên nói: "Thế thì rất tốt, rất tốt."
Lãnh Ly nhìn thoáng qua Hoàng Thượng, thấy ông ta sắc mặt hồng nhuận, nhưng bên trong hơi xanh xao, xem ra độc tính của ngũ thạch tán còn chưa mất hết, lại thêm nóng giận ban nãy, xem ra ngày hôm đó Phương Tần chắc chắn đã cho một lượng lớn, muốn khôi phục hoàn toàn còn cần cần rất nhiều thời gian.
"Còn xin phụ hoàng nghỉ ngơi thật tốt, đợi khi đồ đệ của Quốc Sư tiến cung, nhi thần sẽ ngay lập tức đưa đến cho phụ hoàng gặp mặt." Hách Liên Hiên nói.
"Ừm." Hoàng Thượng khẽ vuốt cằm.
Lãnh Ly biết Hoàng Thượng thật ra cũng đang sợ chết, ông ta gấp gáp muốn gặp được Côn Luân tiên nhân như vậy còn không phải bởi vì không còn ngũ thạch tán để dùng khiến ông ta cảm thấy trống rỗng, không có tinh thần, nói trắng ra là sợ chết.
Mấy người Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần cũng muốn lợi dụng điều này khiến Hoàng Thượng càng thêm ỷ lại Côn Luân tiên nhân và Phương Tần, từ đó khống chế ông ta tốt hơn. Như thế, Hoàng Thượng vì tiên đan trường sinh bất lão, nhất định sẽ phong Hách Liên Trần là Thái tử, cuối cùng để hắn ta hành công leo lên hoàng vị.
Lãnh Ly hít mũi một cái, bây giờ nàng mới phát giác trong tẩm cung có một mùi hương thảo dược thoang thoảng, loại thảo dược này bình thường đều là trộn lẫn với hương liệu, có thể giúp con người bình yên chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc này bỏ thêm phệ hồn thảo, tình huống liền trở nên khác biệt rất lớn.
Lãnh Ly len lén kéo ống tay áo Hách Liên Hiên, khẽ nghiêng đầu chỉ về phía lư hương cách đó không xa.
"Phụ hoàng, lúc Quốc Sư ra đi nhắc nhở nhi thần một câu, nói phụ hoàng thân thể suy yếu không cần phải đốt hương." Hách Liên Hiên thần sắc như thường, nhìn lư hoảng tỏa khói lượn lờ.
Hoàng Thượng nghe xong, nếu Quốc Sư đã nói vậy, ông ta lập tức bảo Chương Tuyên tìm hai thái giám đến, đưa lư hương ra ngoài.
Hách Liên Hiên và Lãnh Ly lập tức nghe được tiếng Liễu Quý Phi kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì, sao lại khiêng lư hương Hoàng Thượng đang dùng ra ngoài? Đây là bản cung đặc biệt chuẩn bị cho Hoàng Thượng, hương liệu có thể giúp Hoàng Thượng yên giấc."
Lãnh Ly nhíu mày, quả nhiên lại là Liễu Quý Phi, bà ta một kế thất bại lại bày tiếp một kế, cũng may nàng tiến cung, nếu không không biết được Liễu Quý Phi lại nghĩ ra trò gì nữa.
Hách Liên Hiên đã trở về, một lần nữa thay đổi mặt nạ da người và y phục, ngồi trong phòng chờ nàng.
"Ly Nhi, nàng đi đâu vậy, ta về không nhìn thấy nàng, lo lắng chết mất." Hách Liên Hiên còn sợ chuyện hẹn Lãnh Ly tại Yên Hồng Các, hoặc là có tật giật mình, thế nên nở nụ cười không được tự nhiên.
Lãnh Ly nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn hồi lâu, nàng đi đến trước bàn cầm ấm trà lên định rót một chén, Hách Liên Hiên lập tức cướp lấy ấm trà trong tay nàng, cười tủm tỉm: "Để ta để ta."
Lãnh Ly ngồi lên ghế, nàng chống tay, mặt đầy nghi hoặc nhìn Hách Liên Hiên.
"Ly Nhi, nàng làm sao vậy?" Hách Liên Hiên bị đôi mắt thanh lãnh sáng ngời nhìn đến run rẩy.
"Hôm nay chàng rất kỳ quái, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo." Lãnh Ly nhìn chằm chằm hai con ngươi không hề di chuyển của Hách Liên Hiên, nàng luôn cảm thấy trong lòng là lạ. Đặc biệt là mỗi lần sau khi nhìn thấy Khanh Nho, cảm giác khác thường quái lạ liền trở nên rất rõ ràng.
"Ly Nhi, nàng hiểu lầm rồi." Hách Liên Hiên lời lẽ thâm tình ngồi xuống cạnh Lãnh Ly, vừa cười vừa nói đùa, "Ta thương nàng vì ta mà phải vất vả mà thôi."
Lãnh Ly nheo mắt lại, hoài nghi sâu sắc với lời của hắn.
"Ly Nhi, là thật, sao ta dám lừa nàng." Hách Liên Hiên sát lại gần hơn mấy phần, hai tay vòng qua eo nhỏ của nàng, sau đó ôm cả người vào trong lòng. Hắn thấy Lãnh Ly không phản kháng, trong lòng thầm thở phào một hơi.
"Nếu chàng dám gạt thϊếp, thϊếp sẽ khiến chàng chết rất khó coi." Lãnh Ly giận dữ uy hϊếp. Từ trước đến nay những lần nàng hoài nghi Hách Liên Hiên đều bắt đầu từ khi nhìn thấy Khanh Nho, có lẽ Khanh Nho cũng không phải người tốt lành gì, mặc dù hắn tiếp cận nàng, cứu nàng, nhưng rất có thể mục đích của hắn là ly gián quan hệ giữa nàng và Hách Liên Hiên, khiến nàng nghi ngờ Hách Liên Hiên, người này không thể không phòng.
"Ừm, nếu ta dối gạt nàng, nàng có thể gϊếŧ chết ta." Hách Liên Hiên thề son sắt, chẳng qua đến lúc đó Lãnh Ly sẽ không nỡ làm thế, có lẽ là vậy.
Lãnh Ly nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nàng chậm rãi nói: "Hôm nay thϊếp gặp Khanh Nho, thϊếp luôn cảm thấy hắn chắc chắn không phải người lương thiện, về sau chàng vẫn nên cách xa hắn một chút thì khá tốt."
"Được." Hách Liên Hiên khoát tay, được rồi, đã như vậy thì để "Khanh Nho" cõng cái nồi kia đi.
"Đúng rồi, hiện nay kinh thành xuất hiện tình trạng hạn hán, chàng đã biết chưa?" Lãnh Ly nhíu chặt ni nhìn Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên khẽ vuốt cằm nói: "Ừm, hình như không nghiêm trọng lắm."
Lãnh Ly lại lắc đầu: "Nếu nghiêm trọng thì không kịp làm gì nữa. Thϊếp có một kế hoạch, nếu chúng ta muốn để người giả dạng Côn Luân tiên nhân tiến cung bằng lối tắt, không bằng như này, chúng ta tiện thể để tiên nhân thi triển công lực một chút, thế nào?"
Hách Liên Hiên không hiểu lắm ý của Lãnh Ly, hắn hỏi: "Thi triển thế nào?"
Lãnh Ly kề môi sát bên lỗ tai Hách Liên Hiên nói một lượt kế hoạch của nàng, nói xong, Hách Liên Hiên kinh hỉ gật đầu: "Ly Nhi, cách của nàng đúng là không tồi, như này thì phụ hoàng nhất định sẽ càng thêm tin phục đồ đệ của Côn Luân tiên nhân."
Lãnh Ly mỉm cười gật đầu, nàng cảm giác có hơi đói bụng, Hách Liên Hiên lập tức phân phó Thanh Âm đang ở bên ngoài báo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, hai người vui vẻ hòa thuận ăn bữa trưa, ở trong phòng nghỉ ngơi đến chạng vạng tối.
Chạng vạng tối, chân trời còn lại một vòng ráng chiều cuối cùng màu đỏ cam, toàn bộ chân trời trở nên tối tăm mờ mịt, có chút buồn vô cớ.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đang định phân phó chuẩn bị cơm tối, trong cung lại có người tới, nói Hoàng Thượng đã tỉnh muốn gặp Côn Luân tiên nhân, nhưng từ sau lần trước, ai cũng không gặp lại hắn, sau đó có thị vệ nói, người cuối cùng nhìn thấy Côn Luân tiên nhân là Yến Vương và Yến Vương Phi, cho nên Hoàng Thượng mới vội vã tuyên triệu hai người vào cung lúc này.
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly để tiểu thái giám tuyên chỉ hai người tiến cung về trước liền ra lệnh Vu Càn Phong chuẩn bị xe ngựa, chạy tới hoàng cung.
Vào đến tẩm cung của Hoàng Thượng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, Chương Tuyên nhìn thấy hai người liền hưng phấn như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, hắn vội vã bước nhanh đến đón tiếp, "Yến Vương, Yến Vương Phi, các ngươi đã đến, Hoàng Thượng bên trong đang giận giữ vì Quốc Sư không từ mà biệt. Ngoài ra Hoàng Thượng vừa tỉnh dậy liền nghe Vân Tương báo lên tình hình hạn hán ở kinh thành mà lo lắng không thôi, hiện tại đang phát giận ngay trong tẩm cung."
Hách Liên Hiên ra hiệu Chương Tuyên an tâm chớ vội, hắn đưa Lãnh Ly cùng đi vào tẩm cung.
Mấy người Liễu Quý Phi Hách Liên Trần cũng đều ở đây, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, dường như cũng không ngờ Quốc Sư đột nhiên mất tích, Hoàng Thượng lại tức giận như vậy.
Một tiếng vang lanh lảnh vang lên, Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly bước qua một cái nắp trà, tiếp theo chỉ nghe thấy giọng Hoàng Thượng hơi khàn khàn lại có chút yếu đuối: "Đám phế vật các ngươi, tìm một người cũng không ra, cần các ngươi để làm gì."
Hách Liên Hiên và Lãnh Ly tới gần, cúi người hành lễ.
"Nhi thần, khấu kiến phụ hoàng."
"Nhi tức, khấu kiến phụ hoàng."
Hoàng Thượng đang phát giận nghe thấy tiếng hai người, lập tức nghiêng đầu nhìn qua, tâm trạng nóng nảy đã bình tĩnh hơn ban nãy rất nhiều, "Trẫm nghe nói, các ngươi là người cuối cùng nhìn thấy Quốc Sư, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly đứng dậy, Hách Liên Hiên chắp tay nói: "Hồi phụ hoàng, ngày ấy sau khi đi ra từ Thúy Vi Cung, Quốc Sư vì sớm ngày hoàn thành đan dược giúp trường sinh bất lão nên lập tức trở về Côn Luân Sơn, ngài ấy cũng căn dặn nhi thần rằng sẽ để cho đồ đệ của ngài tiến cung, đoán chừng là phải cần một, hai ngày."
Hoàng Thượng nghe xong thở phào nhẹ nhõm, ông ta thản nhiên nói: "Thế thì rất tốt, rất tốt."
Lãnh Ly nhìn thoáng qua Hoàng Thượng, thấy ông ta sắc mặt hồng nhuận, nhưng bên trong hơi xanh xao, xem ra độc tính của ngũ thạch tán còn chưa mất hết, lại thêm nóng giận ban nãy, xem ra ngày hôm đó Phương Tần chắc chắn đã cho một lượng lớn, muốn khôi phục hoàn toàn còn cần cần rất nhiều thời gian.
"Còn xin phụ hoàng nghỉ ngơi thật tốt, đợi khi đồ đệ của Quốc Sư tiến cung, nhi thần sẽ ngay lập tức đưa đến cho phụ hoàng gặp mặt." Hách Liên Hiên nói.
"Ừm." Hoàng Thượng khẽ vuốt cằm.
Lãnh Ly biết Hoàng Thượng thật ra cũng đang sợ chết, ông ta gấp gáp muốn gặp được Côn Luân tiên nhân như vậy còn không phải bởi vì không còn ngũ thạch tán để dùng khiến ông ta cảm thấy trống rỗng, không có tinh thần, nói trắng ra là sợ chết.
Mấy người Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần cũng muốn lợi dụng điều này khiến Hoàng Thượng càng thêm ỷ lại Côn Luân tiên nhân và Phương Tần, từ đó khống chế ông ta tốt hơn. Như thế, Hoàng Thượng vì tiên đan trường sinh bất lão, nhất định sẽ phong Hách Liên Trần là Thái tử, cuối cùng để hắn ta hành công leo lên hoàng vị.
Lãnh Ly hít mũi một cái, bây giờ nàng mới phát giác trong tẩm cung có một mùi hương thảo dược thoang thoảng, loại thảo dược này bình thường đều là trộn lẫn với hương liệu, có thể giúp con người bình yên chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc này bỏ thêm phệ hồn thảo, tình huống liền trở nên khác biệt rất lớn.
Lãnh Ly len lén kéo ống tay áo Hách Liên Hiên, khẽ nghiêng đầu chỉ về phía lư hương cách đó không xa.
"Phụ hoàng, lúc Quốc Sư ra đi nhắc nhở nhi thần một câu, nói phụ hoàng thân thể suy yếu không cần phải đốt hương." Hách Liên Hiên thần sắc như thường, nhìn lư hoảng tỏa khói lượn lờ.
Hoàng Thượng nghe xong, nếu Quốc Sư đã nói vậy, ông ta lập tức bảo Chương Tuyên tìm hai thái giám đến, đưa lư hương ra ngoài.
Hách Liên Hiên và Lãnh Ly lập tức nghe được tiếng Liễu Quý Phi kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì, sao lại khiêng lư hương Hoàng Thượng đang dùng ra ngoài? Đây là bản cung đặc biệt chuẩn bị cho Hoàng Thượng, hương liệu có thể giúp Hoàng Thượng yên giấc."
Lãnh Ly nhíu mày, quả nhiên lại là Liễu Quý Phi, bà ta một kế thất bại lại bày tiếp một kế, cũng may nàng tiến cung, nếu không không biết được Liễu Quý Phi lại nghĩ ra trò gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.