Chương 46: Giường đá kỳ lạ
Tâm Tĩnh Như Lam
13/08/2022
Lãnh Ly cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát mới hỏi: “Tiểu Vu, ngươi có thấy rõ không, những thứ đó thật sự là thủy quái hay có người giả trang?”
Vừa hỏi vậy, trên mặt Tiểu Vu cũng hiện ra vài phần nghi hoặc, hắn nghĩ một lát mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật ra ta cũng không chắc chắn lắm. Sau đó những người khác liên tiếp gặp nạn, đa số đều là người trên thuyền bị thủy quái bắt đi, tất cả đều là nam nhân cường tráng, ta đi hỏi mấy hộ khác, mọi người cũng không rõ. Nhưng có một điểm rất kỳ quái, sau khi thủy quái kéo người xuống nước, không có máu tươi loang ra, hình như chúng chỉ bắt người đi, hay là mang về hang ổ rồi mới ăn……” Tiếng Tiểu Vu dần dần nhỏ lại, có thể là đang nghĩ thúc thúc hắn, lại cúi đầu khụt khịt.
Lời của Tiểu Vu cho Lãnh Ly và Khanh Nho một gợi ý rất quan trọng, nói không chừng thủy quái thật sự do con người đóng giả.
Đêm đã khuya, Ô Tạp ra lệnh cho mọi người đi ngủ, tất cả đã quyết định sau khi gió lốc kết thúc đi dạo trên bờ biển, xem có đụng phải thủy quái hay không, nếu thế thì cần chuẩn bị tốt tinh thần đối phó thủy quái. Nói cách khác, nếu không đủ tinh lực, vừa nhìn thấy mặt thủy quái đã bị nó kéo xuống nước.
Lãnh Ly cảm thấy Ô Tạp nói rất có đạo lý. Sau khi trải qua cơn lốc lúc nãy, mọi người đều đã sức cùng lực kiệt.
Sau khi thảo luận, mọi người đều quyết định nhường giường đá cho Lãnh Ly, nàng cũng không chối từ. Trên giường đá có trải một lớp rơm sạch sẽ, Lãnh Ly nằm một lát đã ngủ rồi.
Chỉ là Lãnh Ly ngủ không được thoải mái cho lắm, luôn nằm mơ, mơ thấy Hách Liên Hiên bị người hãm hại, mơ thấy Hách Liên Trần cầm một quả tim người đến trước mặt Lãnh Ly, cười ha ha nói đấy là tim của Hách Liên Hiên!
Lãnh Ly kêu một tiếng sợ hãi, liền ngồi dậy, vuốt trán một cái, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Khanh Nho bị Lãnh Ly đánh thức, bỏ thêm mấy cành củi vào ngọn lửa trại sắp tắt.
Bọn họ cũng không phân công người trực đêm, gió lốc bên ngoài vẫn còn thổi mạnh, thời tiết thế này, chắc hẳn thủy quái không lên bờ.
Đi đến bên người Lãnh Ly, Khanh Kho cúi người nhìn sắc mặt nàng, sau đó quan tâm hỏi: “Nàng không sao chứ? Gặp ác mộng à?”
Lãnh Ly gật đầu, không muốn nói thêm với Khanh Nho về đề tài này, chỉ hỏi lại: “Bây giờ là lúc nào rồi?”
Khanh Nho cũng ngồi xuống cạnh giường đá, nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Còn lâu mới đến hừng đông, nàng ngủ tiếp một lát nữa đi. Gió đã nhỏ đi nhiều, khả năng thật sự giống lời Ô Tạp nói, đến sáng sớm gió lốc liền ngừng.”
Lãnh Ly cũng nhìn nhìn bên ngoài, đúng là gió đã nhỏ hơn rất nhiều, liền an tâm nằm xuống đất.
Khanh Nho lại không rời đi, chỉ hỏi: “Ta nghe lúc nãy nàng trong mộng vẫn luôn gọi ‘Hiên’, hắn là gì của nàng?”
Lãnh Ly cảnh giác nhìn thoáng qua Khanh Nho, cũng không trả lời hắn, chỉ là quay người lại, đưa lưng về phía Khanh Nho.
Khanh Nho nhẹ giọng cười, trong mắt phượng hiện lên một tia quan tâm, ôn nhu nhìn chăm chú Lãnh Ly trong chốc lát, cho đến khi Lãnh Ly hô hấp vững vàng, hắn mới quay về chỗ của mình, nằm xuống, chỉ một lúc sau đã ngủ đến là bình yên.
Chờ sơn động yên tĩnh trở lại, Lãnh Ly mới mở to mắt.
Vừa nãy nàng không có ngủ, chỉ kiên nhẫn chờ Khanh Nho rời đi, bởi vì Lãnh Ly phát hiện một manh mối rất quan trọng, hiện tại nàng chưa thể xác định Khanh Nho có thuộc phe mình hay không, cho nên không thể đưa hắn ta xem manh mối quan trọng như vậy.
Lúc nãy khi quay mặt vào trong, trên vách tường cạnh giường đá, cách giường khoảng hai ngón tay, có khắc một hàng chữ cực nhỏ: “Cứu ta, thủy quái, giường đá.”
Chữ viết rất qua loa, chắc là có người đã khắc trong lúc vội quàng. Hàng chữ này làm Lãnh Ly cảnh giác hơn, chắc chắn là người nào đó bị thủy quái bắt đi, khi ở nơi này qua đêm đã khắc vào vách tường. Nhìn vết khắc vẫn rất mới, chắc khắc chưa được mấy ngày.
Xem ra dưới giường đá này có điều kỳ quái, nói không chừng bên dưới có lối đi thẳng đến hang ổ của thủy quái. Nếu muốn chuyển giường đá đi để tìm thủy quái, chỉ bằng sức của một mình Lãnh Ly là không thể nào, tất cần Khanh Nho hỗ trợ, cứ như vậy, nhất định phải nói cho hắn ta.
Lãnh Ly nghĩ một lát, vẫn quyết định nói manh mối này cho Khanh Nho. Khanh Nho rốt cuộc là người như thế nào, Lãnh Ly quyết định chờ lúc lên bờ lại tiếp tục điều tra, việc cấp bách bây giờ là bắt thủy quái.
Vì thế, Lãnh Ly lập tức đứng dậy, lúc đánh thức Ô Tạp, hắn ta trừng lớn mắt, thở hổn hển, cực kỳ bất mãn lẩm bẩm: “"Đêm hôm khuya khoắt có để cho người khác ngủ hay không!”
Khanh Nho thế mà mới chạm vào liền tỉnh, hai mắt vẫn luôn trong suốt, không nhìn ra dáng vẻ ngốc ngốc không tỉnh táo: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lãnh Ly kéo mọi người đến cạnh giường đá, chỉ vào hàng chữ nhỏ nói: “Các ngươi xem, chắc chắn là có người khắc ở đây trong lúc vội vàng, mục đích chính là để ta phát hiện chúng, đi cứu hắn, dưới giường đá nhất định là hang ổ thủy quái!”
Khanh Nho cũng tiến lại gần nhìn, hai người đều không phát hiện biểu tình Ô Tạp ngày càng hung ác nham hiểm.
Khanh Nho mới vừa xích lại gần, Ô Tạp đột nhiên bùng nổ, lấy ra một thanh chủy thủ từ sau thắt lưng, đam về phía Lãnh Ly!
Ô Tạp vốn tưởng rằng Lãnh Ly là một nữ tử yếu đuối, chắc chắn thân thủ không được tốt, làm sao nghĩ đến Lãnh Ly đột nhiên giương tay, một nắm độc phấn liền rơi vào mặt hắn ta!
Ô Tạp hô đau một tiếng, ném chủy thủ xuống, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Đại lão Vu cùng Tiểu Vu bị dọa ngây người, nói không nên lời.
Khanh Nho như đã sớm liệu được chuyện xảy ra như vậy, một chút biểu tình ngạc nhiên trên mặt cũng không có, chỉ đi đến bên cạnh Ô Tạp, dẫm một chân lên tay Ô Tạp, trầm giọng hỏi: “Ô Tạp, ngươi rốt cuộc là ai?”
Lãnh Ly lúc này đã đi tới, lạnh lùng mà nói: “Ô Tạp, ngươi không cần giả vờ thêm nữa, độc phấn của ta tuy có thể làm người hủy dung, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ngươi đau đến nói không ra lời, nói đi, ngươi rốt cuộc là ai!”
Ô Tạp chậm rãi dựa vào vách tường đứng lên, trên mặt quả nhiên đã bị độc phấn như bị tằm ăn đến máu tươi đầm đìa, phối hợp với một đôi mắt oán độc mười phần, trong sơn động tối tăm vô cùng khủng bố.
Lãnh Ly cũng không bị dọa, lấy ra một chiếc ngân châm đã được tẩm độc, bởi vì đã ngâm trong độc dược, đầu ngân châm mơ hồ tỏa ra lam quang. Nàng bước từng bước một đến gần Ô Tạp, lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, ta hỏi một điều, ngươi phải trả lời một điều, nếu không, cẩn thận ta chọc lên người ngươi trăm ngàn lỗ!”
Ô Tạp còn không phục, Lãnh Ly cũng không cho hắn cơ hội giảo biện, một châm liền đâm xuống!
Ô Tạp tức khắc hét thảm một tiếng.
Khanh Nho đè chặt Ô Tạp, khiến hắn ta không thể động đậy: “Nói! Ngươi rốt cuộc là ai!”
Ô Tạp kêu thảm xong, mới thống khổ xin tha: “Được được được! Cái gì ta cũng nói! Chỉ xin các ngươi tha cho ta một mạng!”
Đại lão Vu và Tiểu Vu cũng đã phản ứng lại, hai người tìm được một đoạn dây thừng, cầm đến trói hắn ta lại.
Lãnh Ly lúc này mới có thời gian hỏi Khanh Nho: “Nhìn ngươi không ngạc nhiên gì nhỉ, ai, đúng rồi, có phải ngươi đã sớm biết Ô Tạp là kẻ địch hay không?” Khi còn trên thuyền, Lãnh Ly đã phát hiện Khanh Nho luôn nhìn chằm chằm Ô Tạp như suy tư gì, lúc ấy Lãnh Ly còn tưởng rằng vì Ô Tạp quái gở, trong lòng còn không vui, hiện tại xem ra, nhất định là lúc ấy Khanh Nho đã sớm biết Ô Tạp không phải người tốt lành gì.
Quả nhiên, Khanh Nho gật đầu, nói: “Tuy ta tìm người hỏi thăm về Ô Tạp, nhưng lúc ấy ta thật sự không biết Ô Tạp là người của phe thủy quái. Chỉ là thủ hạ nói cho ta, Ô Tạp cả đời nghèo khó, gần đây không biết vì sao đột nhiên lại trở nên giàu có, ngày thường đều có rượu có thịt, không còn đi biển nữa. Khi ta tìm Ô Tạp, nói muốn đi ra biển tìm thủy quái, ra giá cũng không cao, hắn ta lại lập tức đồng ý, trong lòng ta đã hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã không còn.”
Khanh Nho âm trầm liếc Ô Tạp, mới tiếp tục nói: “Làm ta thực sự nghi ngờ chính là sau khi cứu đại lão Vu, lúc ấy ta nói chúng ta là người của quan phủ, Ô Tạp luôn trầm mặc ít lời thế mà nói đỡ cho chúng ta, hơn nữa hắn còn chỉ vào người của ta nói ta đúng là người của quan phủ.”
Lãnh Ly hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi không phải người của quan phủ sao?”
Khanh Nho lập tức nở nụ cười: “Đương nhiên không phải, nếu ta là người của quan phủ, sao lại đi một mình, còn mang theo một nữ tử xa lạ là nàng?”
Lãnh Ly nghĩ nghĩ, cũng rất có đạo lý.
Khanh Nho nói tiếp: “Lúc ta tìm hắn, chỉ nói ta công tử nhà giàu, muốn đi biển xem thủy quái để thêm kiến thức mà thôi. Sao Ô Tạp lại tốt bụng nói đỡ cho ta chứ? Theo tính cách của hắn, hẳn là sẽ nhảy dựng lên vạch trần ta mới đúng! Chính là lúc ấy, ta đã nhận định, Ô Tạp chắc chắn không có ý gì tốt!”
Đại lão Vu cùng Tiểu Vu đã hiểu rõ Ô Tạp rất có khả năng cùng một bọn với đám thủy quái, trong lòng dâng lên bi phẫn, ngươi một quyền ta một cước đánh Ô Tạp.
Khanh Nho sợ bọn họ xuống tay quá nặng, không cẩn thận là đánh chết Ô Tạp, liền ngăn bọn họ lại, nhìn thẳng vào mắt Ô Tạp nói: “Ngươi nói ra thân phận của mình, ta có thể tha cho ngươi tội chết!”
Ô Tạp tinh bì lực tẫn, trên người vô số vết thương, cộng thêm độc dược của Lãnh Ly phát tác, đau đớn vô cùng, hổn hển phun ra vài câu chửi thề, mới nói: “Lời ngươi đáng tin chứ?”
Khanh Nho nặng nề gật đầu: “Ta bảo đảm giữ một mạng của ngươi.”
Ô Tạp nhắm mắt suy xét trong chốc lát, mới thấp giọng nói: “Thật ra, ta cũng không biết bọn họ là ai.”
Lãnh Ly trong lòng run lên, nói như vậy, những thủy quái đó đúng thật là do con người cải trang!
Vừa hỏi vậy, trên mặt Tiểu Vu cũng hiện ra vài phần nghi hoặc, hắn nghĩ một lát mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật ra ta cũng không chắc chắn lắm. Sau đó những người khác liên tiếp gặp nạn, đa số đều là người trên thuyền bị thủy quái bắt đi, tất cả đều là nam nhân cường tráng, ta đi hỏi mấy hộ khác, mọi người cũng không rõ. Nhưng có một điểm rất kỳ quái, sau khi thủy quái kéo người xuống nước, không có máu tươi loang ra, hình như chúng chỉ bắt người đi, hay là mang về hang ổ rồi mới ăn……” Tiếng Tiểu Vu dần dần nhỏ lại, có thể là đang nghĩ thúc thúc hắn, lại cúi đầu khụt khịt.
Lời của Tiểu Vu cho Lãnh Ly và Khanh Nho một gợi ý rất quan trọng, nói không chừng thủy quái thật sự do con người đóng giả.
Đêm đã khuya, Ô Tạp ra lệnh cho mọi người đi ngủ, tất cả đã quyết định sau khi gió lốc kết thúc đi dạo trên bờ biển, xem có đụng phải thủy quái hay không, nếu thế thì cần chuẩn bị tốt tinh thần đối phó thủy quái. Nói cách khác, nếu không đủ tinh lực, vừa nhìn thấy mặt thủy quái đã bị nó kéo xuống nước.
Lãnh Ly cảm thấy Ô Tạp nói rất có đạo lý. Sau khi trải qua cơn lốc lúc nãy, mọi người đều đã sức cùng lực kiệt.
Sau khi thảo luận, mọi người đều quyết định nhường giường đá cho Lãnh Ly, nàng cũng không chối từ. Trên giường đá có trải một lớp rơm sạch sẽ, Lãnh Ly nằm một lát đã ngủ rồi.
Chỉ là Lãnh Ly ngủ không được thoải mái cho lắm, luôn nằm mơ, mơ thấy Hách Liên Hiên bị người hãm hại, mơ thấy Hách Liên Trần cầm một quả tim người đến trước mặt Lãnh Ly, cười ha ha nói đấy là tim của Hách Liên Hiên!
Lãnh Ly kêu một tiếng sợ hãi, liền ngồi dậy, vuốt trán một cái, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Khanh Nho bị Lãnh Ly đánh thức, bỏ thêm mấy cành củi vào ngọn lửa trại sắp tắt.
Bọn họ cũng không phân công người trực đêm, gió lốc bên ngoài vẫn còn thổi mạnh, thời tiết thế này, chắc hẳn thủy quái không lên bờ.
Đi đến bên người Lãnh Ly, Khanh Kho cúi người nhìn sắc mặt nàng, sau đó quan tâm hỏi: “Nàng không sao chứ? Gặp ác mộng à?”
Lãnh Ly gật đầu, không muốn nói thêm với Khanh Nho về đề tài này, chỉ hỏi lại: “Bây giờ là lúc nào rồi?”
Khanh Nho cũng ngồi xuống cạnh giường đá, nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Còn lâu mới đến hừng đông, nàng ngủ tiếp một lát nữa đi. Gió đã nhỏ đi nhiều, khả năng thật sự giống lời Ô Tạp nói, đến sáng sớm gió lốc liền ngừng.”
Lãnh Ly cũng nhìn nhìn bên ngoài, đúng là gió đã nhỏ hơn rất nhiều, liền an tâm nằm xuống đất.
Khanh Nho lại không rời đi, chỉ hỏi: “Ta nghe lúc nãy nàng trong mộng vẫn luôn gọi ‘Hiên’, hắn là gì của nàng?”
Lãnh Ly cảnh giác nhìn thoáng qua Khanh Nho, cũng không trả lời hắn, chỉ là quay người lại, đưa lưng về phía Khanh Nho.
Khanh Nho nhẹ giọng cười, trong mắt phượng hiện lên một tia quan tâm, ôn nhu nhìn chăm chú Lãnh Ly trong chốc lát, cho đến khi Lãnh Ly hô hấp vững vàng, hắn mới quay về chỗ của mình, nằm xuống, chỉ một lúc sau đã ngủ đến là bình yên.
Chờ sơn động yên tĩnh trở lại, Lãnh Ly mới mở to mắt.
Vừa nãy nàng không có ngủ, chỉ kiên nhẫn chờ Khanh Nho rời đi, bởi vì Lãnh Ly phát hiện một manh mối rất quan trọng, hiện tại nàng chưa thể xác định Khanh Nho có thuộc phe mình hay không, cho nên không thể đưa hắn ta xem manh mối quan trọng như vậy.
Lúc nãy khi quay mặt vào trong, trên vách tường cạnh giường đá, cách giường khoảng hai ngón tay, có khắc một hàng chữ cực nhỏ: “Cứu ta, thủy quái, giường đá.”
Chữ viết rất qua loa, chắc là có người đã khắc trong lúc vội quàng. Hàng chữ này làm Lãnh Ly cảnh giác hơn, chắc chắn là người nào đó bị thủy quái bắt đi, khi ở nơi này qua đêm đã khắc vào vách tường. Nhìn vết khắc vẫn rất mới, chắc khắc chưa được mấy ngày.
Xem ra dưới giường đá này có điều kỳ quái, nói không chừng bên dưới có lối đi thẳng đến hang ổ của thủy quái. Nếu muốn chuyển giường đá đi để tìm thủy quái, chỉ bằng sức của một mình Lãnh Ly là không thể nào, tất cần Khanh Nho hỗ trợ, cứ như vậy, nhất định phải nói cho hắn ta.
Lãnh Ly nghĩ một lát, vẫn quyết định nói manh mối này cho Khanh Nho. Khanh Nho rốt cuộc là người như thế nào, Lãnh Ly quyết định chờ lúc lên bờ lại tiếp tục điều tra, việc cấp bách bây giờ là bắt thủy quái.
Vì thế, Lãnh Ly lập tức đứng dậy, lúc đánh thức Ô Tạp, hắn ta trừng lớn mắt, thở hổn hển, cực kỳ bất mãn lẩm bẩm: “"Đêm hôm khuya khoắt có để cho người khác ngủ hay không!”
Khanh Nho thế mà mới chạm vào liền tỉnh, hai mắt vẫn luôn trong suốt, không nhìn ra dáng vẻ ngốc ngốc không tỉnh táo: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lãnh Ly kéo mọi người đến cạnh giường đá, chỉ vào hàng chữ nhỏ nói: “Các ngươi xem, chắc chắn là có người khắc ở đây trong lúc vội vàng, mục đích chính là để ta phát hiện chúng, đi cứu hắn, dưới giường đá nhất định là hang ổ thủy quái!”
Khanh Nho cũng tiến lại gần nhìn, hai người đều không phát hiện biểu tình Ô Tạp ngày càng hung ác nham hiểm.
Khanh Nho mới vừa xích lại gần, Ô Tạp đột nhiên bùng nổ, lấy ra một thanh chủy thủ từ sau thắt lưng, đam về phía Lãnh Ly!
Ô Tạp vốn tưởng rằng Lãnh Ly là một nữ tử yếu đuối, chắc chắn thân thủ không được tốt, làm sao nghĩ đến Lãnh Ly đột nhiên giương tay, một nắm độc phấn liền rơi vào mặt hắn ta!
Ô Tạp hô đau một tiếng, ném chủy thủ xuống, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Đại lão Vu cùng Tiểu Vu bị dọa ngây người, nói không nên lời.
Khanh Nho như đã sớm liệu được chuyện xảy ra như vậy, một chút biểu tình ngạc nhiên trên mặt cũng không có, chỉ đi đến bên cạnh Ô Tạp, dẫm một chân lên tay Ô Tạp, trầm giọng hỏi: “Ô Tạp, ngươi rốt cuộc là ai?”
Lãnh Ly lúc này đã đi tới, lạnh lùng mà nói: “Ô Tạp, ngươi không cần giả vờ thêm nữa, độc phấn của ta tuy có thể làm người hủy dung, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ngươi đau đến nói không ra lời, nói đi, ngươi rốt cuộc là ai!”
Ô Tạp chậm rãi dựa vào vách tường đứng lên, trên mặt quả nhiên đã bị độc phấn như bị tằm ăn đến máu tươi đầm đìa, phối hợp với một đôi mắt oán độc mười phần, trong sơn động tối tăm vô cùng khủng bố.
Lãnh Ly cũng không bị dọa, lấy ra một chiếc ngân châm đã được tẩm độc, bởi vì đã ngâm trong độc dược, đầu ngân châm mơ hồ tỏa ra lam quang. Nàng bước từng bước một đến gần Ô Tạp, lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, ta hỏi một điều, ngươi phải trả lời một điều, nếu không, cẩn thận ta chọc lên người ngươi trăm ngàn lỗ!”
Ô Tạp còn không phục, Lãnh Ly cũng không cho hắn cơ hội giảo biện, một châm liền đâm xuống!
Ô Tạp tức khắc hét thảm một tiếng.
Khanh Nho đè chặt Ô Tạp, khiến hắn ta không thể động đậy: “Nói! Ngươi rốt cuộc là ai!”
Ô Tạp kêu thảm xong, mới thống khổ xin tha: “Được được được! Cái gì ta cũng nói! Chỉ xin các ngươi tha cho ta một mạng!”
Đại lão Vu và Tiểu Vu cũng đã phản ứng lại, hai người tìm được một đoạn dây thừng, cầm đến trói hắn ta lại.
Lãnh Ly lúc này mới có thời gian hỏi Khanh Nho: “Nhìn ngươi không ngạc nhiên gì nhỉ, ai, đúng rồi, có phải ngươi đã sớm biết Ô Tạp là kẻ địch hay không?” Khi còn trên thuyền, Lãnh Ly đã phát hiện Khanh Nho luôn nhìn chằm chằm Ô Tạp như suy tư gì, lúc ấy Lãnh Ly còn tưởng rằng vì Ô Tạp quái gở, trong lòng còn không vui, hiện tại xem ra, nhất định là lúc ấy Khanh Nho đã sớm biết Ô Tạp không phải người tốt lành gì.
Quả nhiên, Khanh Nho gật đầu, nói: “Tuy ta tìm người hỏi thăm về Ô Tạp, nhưng lúc ấy ta thật sự không biết Ô Tạp là người của phe thủy quái. Chỉ là thủ hạ nói cho ta, Ô Tạp cả đời nghèo khó, gần đây không biết vì sao đột nhiên lại trở nên giàu có, ngày thường đều có rượu có thịt, không còn đi biển nữa. Khi ta tìm Ô Tạp, nói muốn đi ra biển tìm thủy quái, ra giá cũng không cao, hắn ta lại lập tức đồng ý, trong lòng ta đã hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã không còn.”
Khanh Nho âm trầm liếc Ô Tạp, mới tiếp tục nói: “Làm ta thực sự nghi ngờ chính là sau khi cứu đại lão Vu, lúc ấy ta nói chúng ta là người của quan phủ, Ô Tạp luôn trầm mặc ít lời thế mà nói đỡ cho chúng ta, hơn nữa hắn còn chỉ vào người của ta nói ta đúng là người của quan phủ.”
Lãnh Ly hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi không phải người của quan phủ sao?”
Khanh Nho lập tức nở nụ cười: “Đương nhiên không phải, nếu ta là người của quan phủ, sao lại đi một mình, còn mang theo một nữ tử xa lạ là nàng?”
Lãnh Ly nghĩ nghĩ, cũng rất có đạo lý.
Khanh Nho nói tiếp: “Lúc ta tìm hắn, chỉ nói ta công tử nhà giàu, muốn đi biển xem thủy quái để thêm kiến thức mà thôi. Sao Ô Tạp lại tốt bụng nói đỡ cho ta chứ? Theo tính cách của hắn, hẳn là sẽ nhảy dựng lên vạch trần ta mới đúng! Chính là lúc ấy, ta đã nhận định, Ô Tạp chắc chắn không có ý gì tốt!”
Đại lão Vu cùng Tiểu Vu đã hiểu rõ Ô Tạp rất có khả năng cùng một bọn với đám thủy quái, trong lòng dâng lên bi phẫn, ngươi một quyền ta một cước đánh Ô Tạp.
Khanh Nho sợ bọn họ xuống tay quá nặng, không cẩn thận là đánh chết Ô Tạp, liền ngăn bọn họ lại, nhìn thẳng vào mắt Ô Tạp nói: “Ngươi nói ra thân phận của mình, ta có thể tha cho ngươi tội chết!”
Ô Tạp tinh bì lực tẫn, trên người vô số vết thương, cộng thêm độc dược của Lãnh Ly phát tác, đau đớn vô cùng, hổn hển phun ra vài câu chửi thề, mới nói: “Lời ngươi đáng tin chứ?”
Khanh Nho nặng nề gật đầu: “Ta bảo đảm giữ một mạng của ngươi.”
Ô Tạp nhắm mắt suy xét trong chốc lát, mới thấp giọng nói: “Thật ra, ta cũng không biết bọn họ là ai.”
Lãnh Ly trong lòng run lên, nói như vậy, những thủy quái đó đúng thật là do con người cải trang!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.