Chương 120: Một nửa bằng hữu
Tâm Tĩnh Như Lam
13/08/2022
Làm sao Lãnh Ly lại để nàng ta làm thương tổn đến mình, vừa định ra tay thì hai tên thái giám cũng xông ra.
"Ai u, Huệ Tần nương nương, mau cùng bọn ta trở về thôi." hai tên thái giám tiến lên giữ chặt Huệ Tần, nài ép lôi kéo đủ kiểu cũng không kéo được Huệ Tần ra khỏi cửa được nửa bước.
"Các ngươi là thái giám canh chừng Huệ Tần?" con ngươi Lãnh Ly sáng ngời mang theo tia lãnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai tên tiểu thái giám, tựa như hai lưỡi dao đâm vào toàn thân bọn hắn khiến cho cả người đều đau.
"Vâng." hai tên thái giám sợ hãi không thôi, bọn hắn buông Huệ Tần ra rồi nói, "Hoàng Thượng sai nô tài chuyên môn canh giữ Huệ Tần nương nương."
khóe miệng lạnh lùng của Lãnh Ly khẽ cong, nàng gật đầu, "Huệ Tần ở Thỉnh Lượng các cách ngự hoa viên rất xa, từ nơi đó đến ngự hoa viên cũng phải mất nửa canh giờ mới đến. Như thế nào lại trùng hợp như vậy, tựa như Huệ Tần nương nương đang đợi ta, ta vừa đến nàng ta liền lao ra." nàng đã chú ý đến lúc vừa rồi tiểu thái giám này lôi kéo Tuệ Tần thì một chút sức cũng không dùng đến, e là bị người ta sai khiến.
"Yến Vương phi oan uổng." tiểu thái giám do chột dạ nên không dám ngẩng đầu nhìn Lãnh Ly.
Lãnh Ly chậm rãi ngồi xổm người xuống, ngọn tay nhỏ bé của nàng giữ chiếc cằm nhọn của Huệ Tần, lạnh lùng nói :" Huệ Tần nương nương, nếu ngươi để cho nhi tử ngươi an phận thủ thường thì làm sao lại bị người khác bắt được cái chuôi."
"Chính là ngươi, đồ tiện nhân này, ngươi hãm hại nó!" lúc Huệ Tần nói ra lời này tự mình cũng chột dạ, mà nàng ta lại bị ánh mắt hung ác nham hiểm của Lãnh Ly dọa cho mất hết khí thế, miệng mở nhưng lại không phát ra được lời gì.
"Ta hại hắn ư? hừ." Lãnh Ly hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, "nếu hắn không đến hại ta và Yến Vương thì làm sao lại chết nhanh như vậy!" khóe mắt nàng liếc sang nhìn thấy người đang trốn nơi hẻo lánh của ngự hoa viên kia, chẳng qua chỉ là một Huệ Tần thì có thể làm nổi được sóng gió gì. Dù sao người chết trong tay nàng cũng không ít, không thiếu một người như này đâu.
Đôi mắt Huệ Tần lờ mờ mang theo tia oán hận độc ác nhìn Lãnh Ly, nàng ta làm sao lại không biết là con mình không biết cố gắng.
"Ta nghĩ chắc là Huệ Tần nương nương đã suy nghĩ thật kĩ, như thế nào mà đến thời khắc mấu chốt, Liễu Quý Phi lại không chịu đứng ra nói giúp cho Hách Liên Sở nha." Lãnh Ly cười nhẹ, nàng lẳng lặng nói :"Có phải là mẫu tự bọn họ không chứa nổi các người hay không?"
Huệ Tần sững sờ, chuyện này nàng ta không phải là không nghĩ tới, thế nhưng nghĩ đến sự việc của Thanh Phi cùng Hách Liên Thiệu lần trước nàng liền hiểu ra, làm sao Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần lại vì bọn họ mà đắc tội Hoàng Thượng, nói cho cùng thì bọn họ mới là quân cờ trong tay mẫu tử bọn họ mà thôi .
Lãnh Ly thấy Huệ Tần đã bình tĩnh lại, nàng thấp giọng nói :" Quên nói cho Huệ Tần nương nương biết một việc, ta nghe sơn tặc nói bọn họ rõ ràng đã đi tìm Hách Liên Trần để hắn lấy tiền đi chuộc Hách Liên Sở, kết quả là hắn ta không có động tĩnh gì, cũng không thèm quan tâm, tình huynh đệ này cũng thật là mờ nhạt."
"Huhu..., Sở Nhi, Sở Nhi của ta."Huệ Tần khóc lớn, ngồi bệt xuống sàn đất lạnh buốt, nàng ta không nghĩ tới trong việc này lại có một đoạn kia , chính là Hách Liên Trần thấy chết không cứu.
Lãnh Ly bất đắc dĩ lắc đầu, toàn một đám người không có đầu óc, nàng mang theo Hách Liên Trần đi qua ngự hoa viên, chỗ Huệ Tần có hai tiểu thái giám kia trông chừng.
Đi qua giả sơn* , Lãnh Ly trông thấy Hách Liên Trần đang vội rời đi. "Tam Hoàng Tử, kịch này xem có hay không?" Lãnh Ly cao giọng gọi Hách Liên Trần, nếu hắn đã dám gọi Huệ Tần đến muốn khiến nàng khó chịu thì hắn cũng phải có dũng khí gánh lấy hậu quả.
(*giả sơn: kiểu như mấy tảng đá lắp đặt giống núi thật, mình cũng không biết diễn tả như nào nên mọi người có thể lên google coi nhé)
"Không biết là Yến Vương Phi đang nói chuyện gì vậy." Hách Liên Trần dừng bước, yếu ớt quay người lại, nhìn thấy Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên bình yên vô sự đứng trước mặt mình, quả thực còn chướng mắt hơn ánh mặt trời hôm nay.
"Cần gì phải ra vẻ không biết." thần thái Lãnh Ly nhàn nhạt, " nếu như ngươi thật sự quan tâm đến Hách Liên Sở thì hôm nay làm sao hắn lại bị chém đầu. Nói cho cùng là ngươi bắt đầu cảm thấy hắn vương chân vướng tay nha."
Lãnh Ly biết chuyện xin thuốc lần trước khiến cho Hách Liên Sở cùng Hách Liên Trần sinh ra hiềm khích, cộng thêm tính tình Hách Liên Sở nóng nảy, dễ xúc động, người luôn nghĩ sâu tính kĩ như Hách Liên Trần giữ lại loại người này thì kiểu gì cũng gây ra chuyện xấu.
Ở trong tay áo, tay Lãnh Ly đã nắm chặt đến nỗi móng tay đã cắm vào da thịt bên trong. Nếu như không phải vì lấy đại cục làm trọng thì hiện tại nàng rất muốn gϊếŧ chết hắn ta cho chấm dứt mọi chuyện, chỉ là nàng vẫn thích nhìn hắn từng chút từng chút thất bại, mất đi tất cả, như thế mới sảng khoái lòng người.
"Yến Vương, quản cho thật tốt vương phi nhà ngươi đi, miệng toàn ăn nói linh tinh, chẳng lẽ không sợ ta cáo trạng Lên Phụ Hoàng sao?" Hách Liên Trần nhìn thấy khóe miệng Lãnh Ly nhếch lên ba phần lạnh lùng bảy phần sát ý , trong lòng cũng khẽ giật mình.
"Ly nhi, chúng ta đi thôi, còn phải đi thăm Hoàng Thái Hậu nữa, đừng để người chờ lâu." Hách Liên Hiên biết bây giờ vẫn không nên chọc giận Hách Liên Trần, dù sao phía sau hắn còn có Liễu Quốc Công cùng Vân Yến Thanh làm chỗ dựa, thời gian còn chưa chín muồi.
"Ừm." Lãnh Ly gật đầu, mắc cho bàn tay ấm áp của Hách Liên Hiên nắm chặt bàn tay lạnh buốt của mình đi đến Bích Tiêu cung.
Đi về hướng ngược sáng, Lãnh Ly nhìn sau bả vai của Hách Liên Trần, hắn vẫn luôn thức tỉnh nàng đúng thời điểm, nhắc nhở nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ, đấy lòng truyền đến cảm giác an toàn, khiến cho khóe môi vốn dĩ lạnh lẽo dần có nhiệt độ.
Bích Tiêu cung vẫn yên lặng như ngày thường. ma ma hầu hạ Thái Hậu thấy bọn họ đi đến, lập tức vào cung truyền tin. Đi vào tẩm điện, hai người cùng nhau quỳ xuống, "bái kiến Hoàng Thái Hậu."
Hoàng Thái Hậu ngồi trên giường đệm, thần sắc khoan khoái nhẹ nhàng, "Được rồi, được rồi, các ngươi mới trở về, mau đứng dậy đi, ban thưởng ghế ngồi!"
ma ma đưa ghế tròn đến cho hai người, hai người liền phục lệnh Hoàng Thái Hậu ngồi xuống.
"Những ngày này lỗ tai ai gia cũng không nhàn rỗi, đều là nghe thấy tin tốt của các ngươi. Chỉ là trên đoạn đường các ngươi trở về này có gặp phải sóng gió gì không?" Hoành Thái Hậu lo lắng hỏi khiến cho trong lòng Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đầy ấm áp, hai người từ nhỏ đều thiếu thốn tình thương, bây giờ lại được cảm nhận cái gọi là tình thân từ chỗ Hoàng Thái Hậu.
"Hoàng Thái Hậu cứ yên tâm, chúng ta trên đường đi rất mạnh khỏe." Hách Liên Hiên cười nói.
"Như vậy cũng tốt." Hoàng Thái Hậu cầm tay lãnh ly lên, khẽ thở dài một hơi rồi nói, "Những ngày này, Liễu Quý Phi bỗng dưng yên tĩnh, ta còn đang nghĩ có phải nàng ta đang âm mưu ý định xấu gì không."
Lãnh Ly không nghĩ tới Liễu Quý Phi lại có thể không chút biến sắc mặc cho nàng cùng Hách Liên Hiên giày vò, chẳng lẽ nàng ta cũng không quan tâm đến Phương Tần kia sao?
Từ Bích Tiêu Cung đi ra liền gặp Chương Tuyền ở đối diện.
"May quá, Ýên Vương và Yến Vương Phi vẫn còn trong cung, nô tài cũng không cần phải đi một chuyến nữa." Chương Tuyền cười nói, "Liễu Quý Phi nghe nói Yến Vương cùng Yến Vương Phi trở về, nói muốn sắp xếp một buổi tiệc bên trong Thừa Hòa cung, bày tiệc mời khách cho hai vị, còn để Tam Hoàng Tử cùng Vân Tuyền cô nương tiếp đãi khách đấy."
Lãnh Ly cười lạnh, thật không biết trong đầu Liễu Quý Phi đang suy tính chuyện gì đây, rõ ràng là nhìn thấy nàng và Hách Liên Hiên khó chịu muốn chết nhưng vẫn để cho bọn họ đến Thừa Hòa cung. xem ra ở đó có điều huyền bí.
"Đa tạ công công, ta cùng Yến Vương lập tức đi liền." Lãnh Ly biết việc yến hội không thể không qua tai hoàng thượng, nếu không đi thì lại nói nàng và Hách Liên Hiên không biết điều.
"Vâng, nô tài cáo lui trước." Chương Tuyền quay người rời đi.
“Cũng không biết Liễu Quý Phi đây đang muốn làm gì ?” chắc chắn là không đơn giản, Lãnh Ly và Hách Liên Thần nghĩ trong lòng mãi cũng không nghĩ ra, nhưng mà cũng không có gì sợ, ám đao ám thương cũng không ngại.
“Nghĩ cũng không thông, chúng ta đi thì biết” trong lòng Lãnh Ly đã sớm chuẩn bị, nàng còn chưa chủ động đi tìm Liễu Quý Phi thì bây giờ đã tự mình đưa đến cửa.
“Hôm nay trông thấy quan hệ giữa nàng và Phương Tần rất không bình thường.” Hách Liên Hiên đã để ý từ lúc ở tẩm cung hoàng thượng.
“Xem ra chàng có chút tiến bộ, ta cùng nàng ta nói như thế nào đây, xem như một nửa bạn bè.” Lãnh Ly nghĩ đến ánh mắt của Phương Tần hôm nay, chỉ sợ đã thay đổi rồi.
Bên trong Thừa Hòa cung đã đổi mới hoàn toàn, Liễu Quý Phi xếp đặt buổi tiệc này khác với các bữa tiệc khác bình thường trong cung, chỉ là nhìn trân tu mĩ vị, rượu ngon ngọc lộ phô trương đã thấy được tầm quan trọng của bữa tiệc
Liễu Quý Phi nhân lúc Hoàng Thượng và Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên chưa tới liền đem Hách Liên Trần vào trong tẩm cung, đóng cửa lại.
“Mẫu phi, hôm này người là đang muốn làm gì đây?” Hách Liên Trần cảm thấy mình không thể đoán ra tâm tư của Liễu Quý Phi, những ngày này nhìn thấy Liễu Quý Phi tùy ý để cho Phương Tần khiến hoàng thượng mê mệt tâm hồn lại không có động tĩnh gì, quả nhiên vẫn sốt ruột.
Liễu Quý Phi ngồi trên giường, thần sắc vốn dĩ mệt mỏi đã lộ ra, nàng ta dương dương tay chỉ vị trí bên cạnh mình nói :” Ngươi ngồi xuống trước đi.”
“Vâng.” Hách Liên Trần trong lòng không cam tâm nhưng lại không dám phát tác trước mặt Liễu Quý Phi, kìm nén nộ khí trong lòng ngồi xuống bên cạnh Liễu Quý Phi.
“Hôm nay ta phải lấy lại những gì ta đã bị mất đi.” thanh âm Liễu Quý Phi không lớn nhưng lại lộ ra hận ý, những ngày này nàng luôn vì chuyện này mà hao tổn tinh thần.
“Mẫu phi, cuối cùng người cũng nghĩ thông suốt.” chỉ cần Liễu Quý Phi không từ bỏ, thì việc diệt trừ Hách Liên Hiên quả thật là dễ như trở bàn tay.
“Ngươi không nên kích động hôm nay ta thu xếp bữa yến hội này chính là vì để ngươi cùng Hách Liên Hiên có thể trở lại quan hệ tốt.” Liễu Quý Phi bình tĩnh nói.
“Làm sao có thể!” Hách Liên Trần phẫn nộ đứng dậy, hai con ngươi hắn trừng trừng khó mà tin nổi nhìn về phía Liễu Quý Phi, chẳng lẽ mẫu phi hắn cũng điên rồi.
“Ngươi bình tĩnh lại đi!” vốn dĩ Liễu Quý Phi đang khép hờ mắt đã chậm rãi mở ra, nàng ta lấy tay chống trên bàn , “Mục đích của chúng ta chủ yếu nhất chính là giang sơn Duyên Quốc này, Hách Liên Hiên và Lãnh Ly chẳng qua chỉ là nhân vật nhỉ, ngươi cùng bọn họ gióng trống khuya chiêng, hao tâm tổn sức tính toán làm gì, chờ ngươi đoạt được hoàng vị thì bọn hắn còn không phải là chờ ngươi tùy ý xử lí à. Việc cấp bách bây giờ của ngươi là khiến bọn họ trở thành đồng minh.”
Hách Liên Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn trở lại ngồi bên cạnh Liễu Quý Phi, “Vậy mẫu phi muốn để ta làm như thế nào đây?”
“Đơn giản.” Liễu Quý Phi ghé lại gần Hách Liên Trần, “Hôm nay ngươi ở trước mặt Phụ Hoàng ngươi hào phóng một chút, cùng bọn họ hòa giải, người làm nên đại sự không câu nệ tiểu tiết, ngươi trước hết ổn định bọn họ thì mọi việc sau này sẽ tự nhiên mà thuận lợi.”
"Ai u, Huệ Tần nương nương, mau cùng bọn ta trở về thôi." hai tên thái giám tiến lên giữ chặt Huệ Tần, nài ép lôi kéo đủ kiểu cũng không kéo được Huệ Tần ra khỏi cửa được nửa bước.
"Các ngươi là thái giám canh chừng Huệ Tần?" con ngươi Lãnh Ly sáng ngời mang theo tia lãnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai tên tiểu thái giám, tựa như hai lưỡi dao đâm vào toàn thân bọn hắn khiến cho cả người đều đau.
"Vâng." hai tên thái giám sợ hãi không thôi, bọn hắn buông Huệ Tần ra rồi nói, "Hoàng Thượng sai nô tài chuyên môn canh giữ Huệ Tần nương nương."
khóe miệng lạnh lùng của Lãnh Ly khẽ cong, nàng gật đầu, "Huệ Tần ở Thỉnh Lượng các cách ngự hoa viên rất xa, từ nơi đó đến ngự hoa viên cũng phải mất nửa canh giờ mới đến. Như thế nào lại trùng hợp như vậy, tựa như Huệ Tần nương nương đang đợi ta, ta vừa đến nàng ta liền lao ra." nàng đã chú ý đến lúc vừa rồi tiểu thái giám này lôi kéo Tuệ Tần thì một chút sức cũng không dùng đến, e là bị người ta sai khiến.
"Yến Vương phi oan uổng." tiểu thái giám do chột dạ nên không dám ngẩng đầu nhìn Lãnh Ly.
Lãnh Ly chậm rãi ngồi xổm người xuống, ngọn tay nhỏ bé của nàng giữ chiếc cằm nhọn của Huệ Tần, lạnh lùng nói :" Huệ Tần nương nương, nếu ngươi để cho nhi tử ngươi an phận thủ thường thì làm sao lại bị người khác bắt được cái chuôi."
"Chính là ngươi, đồ tiện nhân này, ngươi hãm hại nó!" lúc Huệ Tần nói ra lời này tự mình cũng chột dạ, mà nàng ta lại bị ánh mắt hung ác nham hiểm của Lãnh Ly dọa cho mất hết khí thế, miệng mở nhưng lại không phát ra được lời gì.
"Ta hại hắn ư? hừ." Lãnh Ly hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, "nếu hắn không đến hại ta và Yến Vương thì làm sao lại chết nhanh như vậy!" khóe mắt nàng liếc sang nhìn thấy người đang trốn nơi hẻo lánh của ngự hoa viên kia, chẳng qua chỉ là một Huệ Tần thì có thể làm nổi được sóng gió gì. Dù sao người chết trong tay nàng cũng không ít, không thiếu một người như này đâu.
Đôi mắt Huệ Tần lờ mờ mang theo tia oán hận độc ác nhìn Lãnh Ly, nàng ta làm sao lại không biết là con mình không biết cố gắng.
"Ta nghĩ chắc là Huệ Tần nương nương đã suy nghĩ thật kĩ, như thế nào mà đến thời khắc mấu chốt, Liễu Quý Phi lại không chịu đứng ra nói giúp cho Hách Liên Sở nha." Lãnh Ly cười nhẹ, nàng lẳng lặng nói :"Có phải là mẫu tự bọn họ không chứa nổi các người hay không?"
Huệ Tần sững sờ, chuyện này nàng ta không phải là không nghĩ tới, thế nhưng nghĩ đến sự việc của Thanh Phi cùng Hách Liên Thiệu lần trước nàng liền hiểu ra, làm sao Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần lại vì bọn họ mà đắc tội Hoàng Thượng, nói cho cùng thì bọn họ mới là quân cờ trong tay mẫu tử bọn họ mà thôi .
Lãnh Ly thấy Huệ Tần đã bình tĩnh lại, nàng thấp giọng nói :" Quên nói cho Huệ Tần nương nương biết một việc, ta nghe sơn tặc nói bọn họ rõ ràng đã đi tìm Hách Liên Trần để hắn lấy tiền đi chuộc Hách Liên Sở, kết quả là hắn ta không có động tĩnh gì, cũng không thèm quan tâm, tình huynh đệ này cũng thật là mờ nhạt."
"Huhu..., Sở Nhi, Sở Nhi của ta."Huệ Tần khóc lớn, ngồi bệt xuống sàn đất lạnh buốt, nàng ta không nghĩ tới trong việc này lại có một đoạn kia , chính là Hách Liên Trần thấy chết không cứu.
Lãnh Ly bất đắc dĩ lắc đầu, toàn một đám người không có đầu óc, nàng mang theo Hách Liên Trần đi qua ngự hoa viên, chỗ Huệ Tần có hai tiểu thái giám kia trông chừng.
Đi qua giả sơn* , Lãnh Ly trông thấy Hách Liên Trần đang vội rời đi. "Tam Hoàng Tử, kịch này xem có hay không?" Lãnh Ly cao giọng gọi Hách Liên Trần, nếu hắn đã dám gọi Huệ Tần đến muốn khiến nàng khó chịu thì hắn cũng phải có dũng khí gánh lấy hậu quả.
(*giả sơn: kiểu như mấy tảng đá lắp đặt giống núi thật, mình cũng không biết diễn tả như nào nên mọi người có thể lên google coi nhé)
"Không biết là Yến Vương Phi đang nói chuyện gì vậy." Hách Liên Trần dừng bước, yếu ớt quay người lại, nhìn thấy Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên bình yên vô sự đứng trước mặt mình, quả thực còn chướng mắt hơn ánh mặt trời hôm nay.
"Cần gì phải ra vẻ không biết." thần thái Lãnh Ly nhàn nhạt, " nếu như ngươi thật sự quan tâm đến Hách Liên Sở thì hôm nay làm sao hắn lại bị chém đầu. Nói cho cùng là ngươi bắt đầu cảm thấy hắn vương chân vướng tay nha."
Lãnh Ly biết chuyện xin thuốc lần trước khiến cho Hách Liên Sở cùng Hách Liên Trần sinh ra hiềm khích, cộng thêm tính tình Hách Liên Sở nóng nảy, dễ xúc động, người luôn nghĩ sâu tính kĩ như Hách Liên Trần giữ lại loại người này thì kiểu gì cũng gây ra chuyện xấu.
Ở trong tay áo, tay Lãnh Ly đã nắm chặt đến nỗi móng tay đã cắm vào da thịt bên trong. Nếu như không phải vì lấy đại cục làm trọng thì hiện tại nàng rất muốn gϊếŧ chết hắn ta cho chấm dứt mọi chuyện, chỉ là nàng vẫn thích nhìn hắn từng chút từng chút thất bại, mất đi tất cả, như thế mới sảng khoái lòng người.
"Yến Vương, quản cho thật tốt vương phi nhà ngươi đi, miệng toàn ăn nói linh tinh, chẳng lẽ không sợ ta cáo trạng Lên Phụ Hoàng sao?" Hách Liên Trần nhìn thấy khóe miệng Lãnh Ly nhếch lên ba phần lạnh lùng bảy phần sát ý , trong lòng cũng khẽ giật mình.
"Ly nhi, chúng ta đi thôi, còn phải đi thăm Hoàng Thái Hậu nữa, đừng để người chờ lâu." Hách Liên Hiên biết bây giờ vẫn không nên chọc giận Hách Liên Trần, dù sao phía sau hắn còn có Liễu Quốc Công cùng Vân Yến Thanh làm chỗ dựa, thời gian còn chưa chín muồi.
"Ừm." Lãnh Ly gật đầu, mắc cho bàn tay ấm áp của Hách Liên Hiên nắm chặt bàn tay lạnh buốt của mình đi đến Bích Tiêu cung.
Đi về hướng ngược sáng, Lãnh Ly nhìn sau bả vai của Hách Liên Trần, hắn vẫn luôn thức tỉnh nàng đúng thời điểm, nhắc nhở nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ, đấy lòng truyền đến cảm giác an toàn, khiến cho khóe môi vốn dĩ lạnh lẽo dần có nhiệt độ.
Bích Tiêu cung vẫn yên lặng như ngày thường. ma ma hầu hạ Thái Hậu thấy bọn họ đi đến, lập tức vào cung truyền tin. Đi vào tẩm điện, hai người cùng nhau quỳ xuống, "bái kiến Hoàng Thái Hậu."
Hoàng Thái Hậu ngồi trên giường đệm, thần sắc khoan khoái nhẹ nhàng, "Được rồi, được rồi, các ngươi mới trở về, mau đứng dậy đi, ban thưởng ghế ngồi!"
ma ma đưa ghế tròn đến cho hai người, hai người liền phục lệnh Hoàng Thái Hậu ngồi xuống.
"Những ngày này lỗ tai ai gia cũng không nhàn rỗi, đều là nghe thấy tin tốt của các ngươi. Chỉ là trên đoạn đường các ngươi trở về này có gặp phải sóng gió gì không?" Hoành Thái Hậu lo lắng hỏi khiến cho trong lòng Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đầy ấm áp, hai người từ nhỏ đều thiếu thốn tình thương, bây giờ lại được cảm nhận cái gọi là tình thân từ chỗ Hoàng Thái Hậu.
"Hoàng Thái Hậu cứ yên tâm, chúng ta trên đường đi rất mạnh khỏe." Hách Liên Hiên cười nói.
"Như vậy cũng tốt." Hoàng Thái Hậu cầm tay lãnh ly lên, khẽ thở dài một hơi rồi nói, "Những ngày này, Liễu Quý Phi bỗng dưng yên tĩnh, ta còn đang nghĩ có phải nàng ta đang âm mưu ý định xấu gì không."
Lãnh Ly không nghĩ tới Liễu Quý Phi lại có thể không chút biến sắc mặc cho nàng cùng Hách Liên Hiên giày vò, chẳng lẽ nàng ta cũng không quan tâm đến Phương Tần kia sao?
Từ Bích Tiêu Cung đi ra liền gặp Chương Tuyền ở đối diện.
"May quá, Ýên Vương và Yến Vương Phi vẫn còn trong cung, nô tài cũng không cần phải đi một chuyến nữa." Chương Tuyền cười nói, "Liễu Quý Phi nghe nói Yến Vương cùng Yến Vương Phi trở về, nói muốn sắp xếp một buổi tiệc bên trong Thừa Hòa cung, bày tiệc mời khách cho hai vị, còn để Tam Hoàng Tử cùng Vân Tuyền cô nương tiếp đãi khách đấy."
Lãnh Ly cười lạnh, thật không biết trong đầu Liễu Quý Phi đang suy tính chuyện gì đây, rõ ràng là nhìn thấy nàng và Hách Liên Hiên khó chịu muốn chết nhưng vẫn để cho bọn họ đến Thừa Hòa cung. xem ra ở đó có điều huyền bí.
"Đa tạ công công, ta cùng Yến Vương lập tức đi liền." Lãnh Ly biết việc yến hội không thể không qua tai hoàng thượng, nếu không đi thì lại nói nàng và Hách Liên Hiên không biết điều.
"Vâng, nô tài cáo lui trước." Chương Tuyền quay người rời đi.
“Cũng không biết Liễu Quý Phi đây đang muốn làm gì ?” chắc chắn là không đơn giản, Lãnh Ly và Hách Liên Thần nghĩ trong lòng mãi cũng không nghĩ ra, nhưng mà cũng không có gì sợ, ám đao ám thương cũng không ngại.
“Nghĩ cũng không thông, chúng ta đi thì biết” trong lòng Lãnh Ly đã sớm chuẩn bị, nàng còn chưa chủ động đi tìm Liễu Quý Phi thì bây giờ đã tự mình đưa đến cửa.
“Hôm nay trông thấy quan hệ giữa nàng và Phương Tần rất không bình thường.” Hách Liên Hiên đã để ý từ lúc ở tẩm cung hoàng thượng.
“Xem ra chàng có chút tiến bộ, ta cùng nàng ta nói như thế nào đây, xem như một nửa bạn bè.” Lãnh Ly nghĩ đến ánh mắt của Phương Tần hôm nay, chỉ sợ đã thay đổi rồi.
Bên trong Thừa Hòa cung đã đổi mới hoàn toàn, Liễu Quý Phi xếp đặt buổi tiệc này khác với các bữa tiệc khác bình thường trong cung, chỉ là nhìn trân tu mĩ vị, rượu ngon ngọc lộ phô trương đã thấy được tầm quan trọng của bữa tiệc
Liễu Quý Phi nhân lúc Hoàng Thượng và Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên chưa tới liền đem Hách Liên Trần vào trong tẩm cung, đóng cửa lại.
“Mẫu phi, hôm này người là đang muốn làm gì đây?” Hách Liên Trần cảm thấy mình không thể đoán ra tâm tư của Liễu Quý Phi, những ngày này nhìn thấy Liễu Quý Phi tùy ý để cho Phương Tần khiến hoàng thượng mê mệt tâm hồn lại không có động tĩnh gì, quả nhiên vẫn sốt ruột.
Liễu Quý Phi ngồi trên giường, thần sắc vốn dĩ mệt mỏi đã lộ ra, nàng ta dương dương tay chỉ vị trí bên cạnh mình nói :” Ngươi ngồi xuống trước đi.”
“Vâng.” Hách Liên Trần trong lòng không cam tâm nhưng lại không dám phát tác trước mặt Liễu Quý Phi, kìm nén nộ khí trong lòng ngồi xuống bên cạnh Liễu Quý Phi.
“Hôm nay ta phải lấy lại những gì ta đã bị mất đi.” thanh âm Liễu Quý Phi không lớn nhưng lại lộ ra hận ý, những ngày này nàng luôn vì chuyện này mà hao tổn tinh thần.
“Mẫu phi, cuối cùng người cũng nghĩ thông suốt.” chỉ cần Liễu Quý Phi không từ bỏ, thì việc diệt trừ Hách Liên Hiên quả thật là dễ như trở bàn tay.
“Ngươi không nên kích động hôm nay ta thu xếp bữa yến hội này chính là vì để ngươi cùng Hách Liên Hiên có thể trở lại quan hệ tốt.” Liễu Quý Phi bình tĩnh nói.
“Làm sao có thể!” Hách Liên Trần phẫn nộ đứng dậy, hai con ngươi hắn trừng trừng khó mà tin nổi nhìn về phía Liễu Quý Phi, chẳng lẽ mẫu phi hắn cũng điên rồi.
“Ngươi bình tĩnh lại đi!” vốn dĩ Liễu Quý Phi đang khép hờ mắt đã chậm rãi mở ra, nàng ta lấy tay chống trên bàn , “Mục đích của chúng ta chủ yếu nhất chính là giang sơn Duyên Quốc này, Hách Liên Hiên và Lãnh Ly chẳng qua chỉ là nhân vật nhỉ, ngươi cùng bọn họ gióng trống khuya chiêng, hao tâm tổn sức tính toán làm gì, chờ ngươi đoạt được hoàng vị thì bọn hắn còn không phải là chờ ngươi tùy ý xử lí à. Việc cấp bách bây giờ của ngươi là khiến bọn họ trở thành đồng minh.”
Hách Liên Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn trở lại ngồi bên cạnh Liễu Quý Phi, “Vậy mẫu phi muốn để ta làm như thế nào đây?”
“Đơn giản.” Liễu Quý Phi ghé lại gần Hách Liên Trần, “Hôm nay ngươi ở trước mặt Phụ Hoàng ngươi hào phóng một chút, cùng bọn họ hòa giải, người làm nên đại sự không câu nệ tiểu tiết, ngươi trước hết ổn định bọn họ thì mọi việc sau này sẽ tự nhiên mà thuận lợi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.